Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 977

Giờ khắc này, trên người nam nhân bắt đầu nổi lên khí thế cường hãn, dần dần tản ra hàn khí âm lãnh, len lỏi vào lòng đám người xung quanh...

"Ngươi..."

Nam nhân trung niên biến sắc, vừa định nói gì đó, liền thấy khí thế nam nhân càng lúc càng mạnh lên, bọn họ còn chưa kịp phòng bị, chung quanh đã xuất hiện một cái vòng lửa.

Ngọn lửa màu đen lạnh lẽo đáng sợ, tựa như đôi mắt tà mị khí phách của nam nhân, phảng phất có thể xâm nhập vào sâu trong linh hồn con người...

"Hỗn đản!" nam nhân trung niên gầm lên, "Ngươi biết chúng ta là ai không? Ta là người Thiên Hoàng phủ, nếu các ngươi giết ta, nhất định sẽ bị Hoàng Thiên phủ đuổi giết đời đời kiếp kiếp! Không chết không ngừng!"

Dạ Vô Trần nở nụ cười ngả ngớn, không thèm để ý nói: "Xem ra ngươi còn có sức lực nói chuyện, một khi đã như vậy..."

Oanh!

Ngọn lửa đột nhiên bùng lên cao, trên đường phố yên tĩnh chỉ còn lại thanh âm nam nhân thét lên tê tâm liệt phế.

"A a a!"

Đau!

Đau đớn tận cốt tủy làm sắc mặt hắn trắng bệch, dưới ngọn lửa đen, thần sắc đám người đều vặn vẹo, thống khổ tê tâm liệt phế...

"Dừng tay, mau dừng tay a!"

Nam nhân trung niên gào lên, hai mắt đỏ như máu trừng Dạ Vô Trần.

Sao đại sư không nói cho bọn họ biết những người này có thực lực mạnh như thế? Nếu không, bọn họ cũng sẽ không lỗ mãng chạy tới...

Dạ Vô Trần không nói gì, chỉ phất phất ống tay áo, đám người lập tức hóa thành tro bụi dưới ngọn lửa đen...

"Nguyệt Nhi, chúng ta đi", Dạ Vô Trần thở dài nói, "Có điều, muốn thành chủ giúp chúng ta rời khỏi nơi này, sợ là không có khả năng..."

"Vậy thì bàn bạc kỹ hơn."

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, điều nàng muốn biết hơn là, ai muốn hại bọn họ?

Mặc kệ thế nào, kẻ địch ngoài sáng không nguy hiểm bằng kẻ địch núp trong tối!

Chẳng lẽ là Bắc Quân?

Nghĩ đến đây, Mộ Như Nguyệt không khỏi lắc đầu, nam nhân kia tuyệt đối khinh thường dùng phương pháp này đối phó nàng, cho nên đại sư mà tên này nói nhất định không phải là hắn...

"Mẫu thân", Dạ Tư Hoàng nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tươi cười sáng lạn, "Dù đại sư kia là ai, ta và phụ thân đều sẽ bảo hộ mẫu thân."

Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt nhìn đôi mắt sáng ngời của Dạ Tư Hoàng, trong lòng ấm áp: "Hiện tại chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, nếu người kia đã muốn đối phó chúng ta thì nhất định sẽ xuất hiện, việc chúng ta cần làm chính là chờ đợi..."

------------------------------

"Tử Thiên Cảnh, rốt cuộc Dạ Tư Hoàng đã mang thần khí thượng cổ đi đâu? Mau giao ra đây!"

Trong sơn cốc, cuồng phong thổi qua, nam nhân trung niên lạnh lùng nhìn ngân y nam tử thần thái lười biếng trước mắt, trong mắt lộ ra sát khí.

"Cảnh giới vô thượng..."

Sắc mặt Tử Thiên Cảnh hơi trầm xuống, trong khoảng thời gian này, trong đám thủ hạ của Bắc Quân xuất hiện không ít cường giả vô thượng, loại cường giả đếm được trên đầu ngón tay này bỗng dưng tới nhiều như vậy...

"Xin lỗi, ta không biết thần khí thượng cổ ở đâu!" Tử Thiên Cảnh nở nụ cười lười biếng, thanh âm lạnh lẽo.

"Còn dám giả ngu?" nam nhân trung niên từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử, lạnh giọng nói, "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói, đệ đệ ngươi rốt cuộc đã đi đâu? Nếu không nói, kết cục của Phượng Kinh Thiên chính là kết cục của ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment