Tuyệt Sắc Khuynh Thành Mỹ Nhân

Chương 1

"Hộc.......hộc.......hộc...."

"Rào.....rào..."

"Nhanh lên My" Một cô gái tóc vàng kim với bộ đồ màu trắng bó sát nắm tay một cô gái có mái tóc màu tím sậm và bộ đồ bó sát màu đen.

Cả 2 người đều đẹp tuyệt trần, thân hình mảnh mai, di chuyển cực nhanh nhưng lại rất nhẹ nhàng dưới trời mưa. Nhưng đừng nhìn vẻ bề ngoài mà thấy 2 người bọn họ là tay trói gà không chặt. Họ là bộ đôi "Hắc Bạch" đi đâu đều có nhau. Ai có diễm phúc được thấy họ thì ngay lập tức chết sau đó. Mộ Hà My và Trương Lệ Kim là đôi bạn thanh mai trúc mã từ hồi còn ở trong bụng mẹ. Vừa được sinh ra thì liền tận mắt thấy mẹ mình bị ám sát mà chết, bố thì bỏ đi ( Mizuki: hoàn cảnh giống nhau quá). Họ tạo nên sóng gió trong thế giới đêm, đi đến đâu nơi đó đều có máu. Lạnh lùng, tàn nhẫn, là đỉnh cao của thế giới sát thủ chính là nàng và Kim. Đã chạm vào đao súng từ lúc 3 tuổi, lần đầu giết người vào 6 tuổi. Ánh mắt sắc bén làm cho bất kì ai cũng phải run sợ, nàng và Kim được thế giới đêm thờ tụng như một vị thần, là một thần thoại trong mỗi câu nói của họ. Bất khì quốc gia nào cũng kiêng kị nàng và Kim vì chỉ cần phản nàng thì sao? Chết! Một từ thôi là đủ diễn tả rồi.

Nhưng,.....?

Ai ngờ rằng người em nuôi mà nàng và Kim thương nhất lại là người phản bội?

Mộ Hà My và Trương Lệ Kim yêu quý Ngô Mẫn Quỳnh như một đứa em ruột. Không để Ngô Mẫn Quỳnh làm bất kì một điều gì nặng nhọc, không để em ấy đụng vào vết "mực bẩn" nào, cố gắng để em ấy đi trên một con đường tương lai tươi sáng, nhưng rồi sao...? Nó đã phản bội nàng và Kim, nó đã tập họp những bang chủ nổi tiếng nhất trong thế giới đêm để nói toàn bộ bí mật và thiết kế bẫy trong nhà để bắt nàng và Kim.

Hiện tại, Mộ Hà My và Trương Lệ Kim đang cực khổ chạy dưới trời mưa trong khu rừng gần đấy. Trương Lệ Kim may mắn không bị tổn thương gì nhưng nàng lại không may mắn như vậy. Nàng bị bắn 3 viên đạn vào vai trái, 2 viên ở bụng và 4 viên ở hông cộng thêm một vết chém ngay lưng do bảo vệ Trương Lệ Kim.

Sau một hồi cực khổ chạy, máu của Mộ Hà My chảy dài đầy đường đất. Nàng và Trương Lệ Kim đã bị dồn đến đường cùng rồi, hiện tại nàng và Kim đang ở vách núi cao gần cả ngàn mét

"Mẫn Quỳnh, chị đã coi em như đứa em ruột cơ mà?" Trương Lệ Kim buồn bã gắt gao nắm chặt tay Mộ Hà My, Mộ Hà My cũng nắm lại, mắt nàng lúc này chỉ còn lại sự thất vọng và lạnh lùng dành cho đứa em gái nhỏ nhắn này

"Phải, em cũng đã rất hạnh phúc lúc đầu" Ngô Mẫn Quỳnh cảm nhận thấy sự thất vọng trong mắt Mộ Hà My nên cũng hơi bối rối không dám nhìn thẳng vào.

"Vậy tại sao? Tại sao? TẠI SAO HẢ QUỲNH??" Mộ Hà My nói mà như thét lên, nghĩ thử xem? Nàng đã coi Ngô Mẫn Quỳnh là người thân thứ 2 và cũng là cuối cùng của mình, luôn luôn để con bé bên cạnh, ân cần bảo vệ, trao cho nó những thứ tốt nhất, để nó biết mọi bí mật, coi con bé là một người quan trọng giống như Trương Lệ Kim mà giữ lại nó suốt 12 năm vậy còn nó? Nó thì sao chứ? Thương? Quý? Dối trá!

"Xin....xin lỗi chị.... em..... tuy lúc ấy chị chỉ lớn hơn em có 4 tuổi thôi nhưng chị lại luôn tốt bụng giúp đỡ rồi lại còn nhận nuôi em nhưng......" Ngô Mẫn Quỳnh cúi mặt nói, nhớ ngày hôm ấy, cô mới có 6 tuổi còn Mộ Hà My và Trương Lệ Kim cũng chỉ khoảng 10 tuổi là cùng. Cô bị bắt nạt và đánh đập nhưng may mắn lại được Mộ Hà My và Trương Lệ Kim cứu. Nói chuyện với nhau hằng tuần thì đôi bên thấy hợp nhau nên Trương Lệ Kim xin phép ý kiến Mộ Hà My để nhận nuôi cô. Rồi ngày ấy, cái ngày hạnh phúc nhất đời cô, cô đã nghĩ thế đấy nhưng..... vào năm Ngô Mẫn Quỳnh 14 tuổi, cô bị bắt cóc tống tiền, cô đã kiên cường chống đỡ và tin chắc rằng Mộ Hà My và Trương Lệ Kim sẽ tới nhưng kết quả lại làm cô thất vọng rằng họ không đến mà lại nhờ một người khác đến cứu cô thay họ. Kể từ ngày ấy, cô bắt đầu lập kế hoạch trả thù vì càng về sau, họ càng xa lánh cô, một năm gặp nhiều nhất cũng chỉ 3 lần mà cô lại còn biết rằng tất cả các bang chủ đều ghét họ nên mới hợp lực mà phản công

"Nhưng sao?" Trương Lệ Kim cụp mắt xuống thấp giọng nói. Nàng quá thất vọng rồi....

"Nhưng việc này đều tại các chị mà nên, đừng trách vì sao em độc ác" Đáy mắt Ngô Mẫn Quỳnh loé lên một tia ngoan độc

"Lên thôi" thét lên một tiếng, tất cả các bang chủ của các bang phái chạy nhanh tới chỗ Mộ Hà My và Trương Lệ Kim.

Mộ Hà My khổ sở quay qua phía Trương Lệ Kim mỉm cười, thật trùng hợp, Trương Lệ Kim cũng cười khổ với Mộ Hà My một cái. Cả 2 không hẹn mà cùng lấy ra 2 cái nhẫn khắc hoạ cổ xưa rồi đeo lên tay của nhau, nhỏ một giọt máu của mình lên chiếc nhẫn người kia trao rồi nắm chặt tay của nhau nghiêng người về phía vực sâu thẳm.

"My này....nếu được thì kiếp sau chúng ta sẽ đổi màu của bộ đồ này nhé?" Trương Lệ Kim nhẹ nhàng nói trong lúc rơi xuống

"Được, nếu có kiếp sau, cậu chỉ cần tìm một cô gái mặt bộ đồ trắng như tuyết với cái vòng cổ màu vàng là được rồi" Nàng chọn vòng cổ màu vàng vì tóc của Trương Lệ Kim màu vàng

"Vậy thì cậu cũng chỉ cần tìm một cô gái với bộ đồ màu đen và cái vòng cổ màu tím sậm là ok rồi" Trương Lệ Kim nháy mắt một cái

Cảm thấy cái chết đến gần, Mộ Hà My và Trương Lệ Kim cùng nhau quay sang nhìn người bên cạnh rồi nghĩ thầm: nếu có kiếp sau thì chúng ta sẽ lại là bạn một lần nữa....

Vừa nhắm mắt lại cảm nhận cái chết thì dị tượng bỗng xuất hiện. Ánh sáng chói chang bao trùm lấy cơ thể Mọi Hà My và Trương Lệ Kim....... và rồi?

Họ biến mất hoàn toàn khỏi thế kỉ 21....????

==========================

Tại một nơi lạnh lẽo, khắp nơi đều là băng với tuyết lạnh thấu xương người ta. Một cô bé mặc bạch y, mái tóc màu đen tuyền trải dài trên tảng băng, trên chiếc cổ thon mà trắng như tuyết có đeo một cái vòng màu vàng đính 3 viên ruby đỏ chói bọc hết nửa cái cổ. Nghiêng đầu một bên nhắm mắt, đôi má đỏ hồng, đôi môi như cánh đào mỏng manh mềm mại, lông mi cao vút, chiếc mũi thanh cao, đôi lông mày thông thái. Cô bé này ắt hẳn là một tiểu mĩ nhân nhưng không biết vì sao ở đây.

Ngay lúc này, đôi lông mày nhỏ bé khẽ cau lại, đôi mắt mở ra, con ngươi màu xanh biếc động lòng người.

"Ra đi" Đôi môi đỏ mọng nhỏ bé mở miệng, tuy nói nhỏ nhưng cũng đủ làm người nào đó nghe thấy. Đùa sao? Nàng là Mộ Hà My của thế kỉ 21, thiên tài sát thủ bật nhất mọi thời đại mà sao không thể nghe được hơi thở của lão giả kia?

Ngay sau đó, một lão giả tóc bạc như mây, bộ đồ màu xám nhạt với

Cây lau ( An An: cái cây mà cái cán bằng gỗ, đầu cây gỗ là một đống lông mềm mềm dài dài í - cấm nghĩ bậy - *lườm*) cầm trên tay

"Nha đầu, sao ngươi biết là có ta ở đây?" Lão giả cau mày nghi ngờ nhìn Mộ Hà My chằm chằm. Nhìn thế nào thì cũng chỉ là một tiểu cô nương 10 tuổi mà thôi?

Thế giới này có phân ra 4 loại chức là Triệu hồi sư, Kiếm sĩ, Pháp sư và Thuần Thú sư

2 loại thầy thuốc là Dược sư và Độc sư.

Ngoài ra còn có các cảnh giới là Linh Từ, Linh Thần, Nguyên Linh, Nguyên thần, Thiên Không, Quân Chủ, Linh Hồn, Thánh cấp, Bán Thần cấp và Thần cấp.

Mỗi cảnh giới đều chia ra 9 bậc nhỏ ( chỉ từ Linh Từ đến Nguyên Thần thôi). Trong các bậc nhỏ đó có 4 bậc nhỏ hơn là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.

Các loại dược là từ cấp 1 đến 20, phân ra vật phẩm của dược là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, thượng phẩm, thánh phẩm và thần phẩm

Quay lại với lão giả, lão là một song tu, vừa triệu hồi sư vừa là dược sư nên rất được mọi người kính trọng. Chưa một ai phát hiện được lão một khi lão đã ẩn thân thì không ai có thể tìm được lão hay dù chỉ một hơi thở. Hơn nữa lão đã là đỉnh phong Linh Hồn rồi, là một bậc giả có thực lực cực kỳ cao trong thế giới cường giả này. Trong khi đấy.... ừm.... có thể coi là sỉ nhục vì bị một con nhóc miệng còn hôi sữa tìm ra (An An: Nam mô a di đà phật.... cầu mong tỷ không nghe thấy chứ hông thui là ổng chết thì tỷ không có ai giúp đỡ đâu á) nữa chứ?

"Ngươi tìm ra ta?" Một âm thanh đầy uy áp của một cường giả cấp Linh Hồn

"Bớt nói nhiều đi, đây là đâu, còn ngươi là ai?" Nhếch môi cười lạnh một cái Mộ Hà My ngồi dậy nhìn băng tuyết xung quanh mình, cụp mắt xuống, nơi đây....

Lạnh.....

Thật lạnh.....

Thật cô đơn.......

Thật yên tĩnh............

"Thật là không biết phép tắc" lão giả hừ một tiếng

"Đây là đại lục Vu Nguyệt, thế giới của những cường giả, ta là Ngãn Luân, nơi đây là Băng sơn vạn năm. Rồi, tới lượt ngươi giới thiệu bản thân đi" Lão giả cũng không biết vì sao lão phải trả lời một nha đầu nhưng lão cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Mộ Hà My

Nhớ một số chuyện trong đầu của thân thể ở đây. Nàng cũng tên là Mộ Hà My, năm nay 10 tuổi, phụ mẫu ( phụ thân mẫu thân) đều mất tích cùng với gia tộc vào cuộc đại chiến giữa các đại lục vào 8 năm trước. Không thể tu luyện được là tất cả những gì trong ký ức của cơ thể này đọng lại.

Không thể tu luyện?

Mộ Hà My cười lạnh, nhảm nhí, chắn chắn là đã bị hạ độc

"Ta?" Nhướng đôi mày lên nhìn Ngãn Luân, Mộ Hà My lạnh nhạt nói "Mộ Hà My, 10 tuổi"

"Họ Mộ??" Ngãn Luân giật mình chạy lại chỗ Mộ Hà My ngồi kích động nói

"Sao? Có vấn đề?" Mộ Hà My liếc nhìn Ngãn Luân

"Không, tại vì cách đây 8 năm đại gia tộc này đã hoàn toàn biến mất khỏi đại lục này.....thật không ngờ là lại còn một hậu duệ ở nơi này. Thật không uổng công ta đi tìm kiếm" Ngãn Luân vui mừng nói

"Sao cũng được, hồi nãy ngươi nói đây là Băng Sơn vạn năm? Sao ta thấy không lạnh?" Mộ Hà My cố gắng làm ra vẻ nghi ngờ mặc dù trên mặt vẫn lạnh như cái Băng Sơn vạn năm này, nhưng khoan! Tìm kiếm người Mộ gia ư?

"Không lạnh? Không thể nào, ta là cường giả Linh Hồn cấp còn thấy hơi lạnh nữa, ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới nào nữa thì làm sao mà không thể lạnh?" Ngãn Luân trợn tròn mắt nhìn Mộ Hà My. Không thể nào nha! Nàng ta không thể biến thái như vậy được!

"Nơi đây thật đẹp" Miệng lẩm bẩm vài từ (Mizuki: bả quên lun dòi...)

"Ta đã ngủ nơi đây 8 năm rồi?" Tay sờ bông hoa tuyết, mắt nhìn nơi nào đó xa xa, miệng thì lại nói cho Ngãn Luân biết về việc vì sao nàng ở đây

"Hả? Cái gì?" Ngãn Luân tròng đầu không còn điều gì để nghĩ nữa rồi, à, ngoại trừ 2 từ "biến thái". Ngay lập tức, Ngãn Luân quyết định...

"Ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ truyền thừa của ta" Ngãn Luân ánh mắt đầy kiên định nhìn Mộ Hà My

"Tại sao" Nhẹ nhàng quay đầu qua nhìn Ngãn Luân, Mộ Hà My khó hiểu

"Ngươi rất có thiên phú"

"Thiên phú? Ta không thể tu luyện mà? À quên, chỉ là chút độc dược mà thôi" Nói xong, Mộ Hà My cảm thấy bản thân tuy có thể tự giải độc nhưng biết lấy nguyên liệu chế thuốc như thế nào?

"Ta sẽ giải độc cho ngươi làm cho ngươi " bách độc bất xàm " "

"Tốt" Nàng là vậy đấy, đổi cái gì thì nàng cũng phải có lợi thì nàng mới chấp nhận nha-!

"Sư phụ, xin hãy nhận một lạy của đồ đệ" quỳ xuống băng tuyết, đôi mắt lạnh lùng cụp xuống đất

"Giỏi, giỏi lắm đồ đệ của ta, bây giờ ngươi đi theo ta kiểm tra thiên phú" Ngãn Luân hài lòng gật đầu vui vẻ nâng Mộ Hà My

"Vâng" Mộ Hà My đứng dậy gật đầu đi theo Ngãn Luân

Trương Lệ Kim....hẳn là cậu cũng đến thế giới này? Đợi mình, đợi mình trở nên cường đại....mình sẽ tìm cậu....chờ mình nhé.......

=========================

Tại một nơi khác, một cô bé tóc đen vận bộ hắc y nắm chặt bàn tay lại lẩm bẩm

"My....cậu ở nơi nào? My..... chờ mình.....chúng ta sẽ gặp nhau.... mình chắc chắn....." Ánh mắt Trương Lệ Kim càng thêm kiên định
Bình Luận (0)
Comment