Tuyệt Sắc Nữ Thần

Chương 12

Khách sạn X, một khách sạn nhỏ nằm ở gần dãy núi Hoàng Liên Sơn, Trần Phong ngồi ở trong một căn phòng 237, cô gái mông 92 vẫn nằm ngủ li bì ở sau chiếc giường, mặc dù khuôn mặt vẫn không có chút biểu cảm nhưng thật sự trong lòng hắn đang áp chế dục hỏa lại, nên thịt luôn hay để cô ta tự hiến dâng.

Cuối cùng hắn mới đưa ra một ý kiến tuyệt vời, gọi điện cho Nhất Tinh và Thất Tinh đang đi tìm hiểu thế giới mới về đây, nếu Thất Tinh về trước thì đè ra xơi còn Nhất Tinh về trước thì nhịn, thật ra hắn thừa biết tên Nhất Tinh năng động hăng hái đảm bảo sẽ trở về trước còn Thất Tinh điềm đạm sẽ đi về sau, quả thực như thế nào thì cũng là xơi, cũng không phải hắn có lỗi mà ông trời sắp đặt, haha

Nghĩ rồi liền truyền âm cho hai tên đồ đệ quay về, hắn nhanh chóng nhảy vào nhà tắm xả hết mồ hôi trên người, chuẩn bị cùng thằng đệ xuất chinh chinh phạt.

Hắn ngồi trên giường, nhìn ngắm vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô nàng mông 92, châm một điếu thuốc, bỗng tiếng gõ cửa truyền đến, Trần Phong phóng thẳng đến mở cửa, một thân ảnh mặc một bộ đồ xanh lòe loẹt, hàm của hắn thả tẫng xuống, quả nhiên trời vẫn không cho ta được thưởng thức mỹ nhân. Thất Tinh hành lễ:

- “ Nhất Tinh ca ca nhất thời ăn món sanwich hết hạn nên giờ đang chơi rượt đuổi với Tào Tháo!”

Thật không ngờ mới có bốn tiếng ra ngoài đã thành thục nơi đây, Trần Phong thất vọng đóng sầm cửa lại không quên nhắc một câu:

- “ Ngươi có thể đi!”

Trần Phong đến đứng trước giường, hút cạn điếu thuốc, thở dài:

- “Gái dâng đến tận miệng còn chẳng ăn được, hai!”

- “ Anh!”

Bỗng nhiên cô gái ngồi thẳng dậy, co chân giãy đạp lung tung thế là đạp bất ngờ trúng cái tổ chim gần đó, cô gái khươ khươ tay liên hồi. Trần Phong ôm hai quả trứng nứt nằm lăn lộn trên màn đất, dùng một ít tu chân nguyên lực giảm bớt nỗi đau, sau đó liền đứng dậy, cô gái đã tỉnh, đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn:

- “ Anh là người trên tàu hỏa, sao anh lại ở đây? Anh Hoàng đâu?”

- “ Anh Hoàng nào? Lúc tôi cứu cô cũng chỉ có mình cô”

Trần Phong giả vờ ngây ngô không biết gì, Yến Nhi vội vàng bật dậy lấy hai bàn tay giữ chặt đôi vai của hắn:

- “ Ngươi cứu ta! Ở đâu?”

- “ Ở phía cửa đông nam lên đỉnh Phanxipang!”

Yến Nhi lấy chiếc áo khoác gió bên cạnh chạy vôi ra ngoài, Trần Phong âm trầm:

- “ Thất Tinh, ngươi đi theo cô ta, chớ cho cô ta tìm môn phái gì gì đó!”

Nói xong Trần Phong liền lao nhanh ra ngòa, cầm một mảnh giấy trên tay, khẽ cười:

- “ Để ta xem Bát Quái Kính lợi hại ở điểm nào!”

Tại một ngọn núi nhỏ trực thuộc dãy Hoàng Liên Sơn, một ngôi biệt thự bỗng dưng mọc lên, biệt thự này lại được xây theo kiểu cũ, tạo nên nét bí ẩn cho ngọn núi này, trong phòng trung tâm một lão già vuốt vuốt chòm râu:

- “ Vy Hoàng sao còn chưa về, đáng lẽ phải về sớm rồi chứ!”

Một lão trung niên bên cạnh lo lắng:

- “ Không nhẽ cao thủ nội môn cũng đã phát giác!”

Lão già quả quyết:

- “ Không thể nào, dự tính của Bát Quái kính nó chỉ là một bảo khí hạ phẩm thôi!”

Bỗng nhiên một tiếng động truyền đến, cánh cửa làm bằng kính cứ thế vỡ nát, Trần Phong nhẹ nhàng bước vào, khẽ lắc đầu:

- “ Thanh kiếm yêu quý của ta há lại là bảo khí hạ phẩm, con người các ngươi đúng là không có mắt nhìn a!”

Lão già đột ngột đứng dậy:

- “ Khí tức này? Chẳng lẽ nào là cao thủ Tụ Khí!”

Trung niên bên cạnh nghe thấy lời lão già, toàn thân run lẩy bẩy, ngoại môn này chỉ có lão già là Võ Chi cao thủ, nhưng cũng thuộc loại sơ thế mà đùng đằng xuất hiện một cao thủ Tụ Khí.

Trần Phong cười lớn:

- “ Tụ Khí? Ta lại chẳng để vào mắt!”

Lão già chắp tay hành lễ:

- “ Không biết ngài đến ngoại môn nhỏ bé này để làm gì?”

- “ Cho ta mượn xem Bát Quái Kính!”

- “ E là không được …”

Trần Phong dùng tu chân nguyên khi bóp chặt cổ của lão già, lão già thấy cổ mình bị bóp chặt liền ra hiệu cho lão trung niên đưa kính ra.

Trần Phong ngắm nghía cái kính Bát Quái, quả thực tệ hết sức tệ, bảo khí hạ phẩm cũng chả bằng, tiện tay ném thẳng cái kính cho lão kia, lão già vội dùng hai tay cẩn thận bắt lấy, bắt được liền thở phào nhẹ nhõm, Trần Phong tiến đến ngồi trên một cái ghế, rót một cốc trà rồi tự thưởng thức:

- “ Lão già, ta nghe nói ngươi có một đưa cháu gái mông 92 à không tên Yến Nhi!”

Lão già mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ, chẳng lẽ cao thủ này lại nhắm đến cháu gái mình, quả này có vẻ một phất lên tiên rồi, lão già gật đầu lia lịa. Nhưng Trần Phong lại khẽ thở dài:

- “ Ta thấy em ấy cũng được tuy nhiên hình như em ấy có hôn ước với một thằng tên Vi Hoàng gì đấy!”

- “ Đâu có đâu có!”

Trần Phong khẽ cười:

- “ Được thôi! Ta đưa nàng ấy về Hà Nội, sau nay có việc gì có thể tìm ta!”

-
Bình Luận (0)
Comment