Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám

Chương 117


Căn viện này cũng không lớn, chỉ vài bước thì Lâm Bảo Nhi và Huyền Song đã đến đại sảnh của nó, lúc này Hoàng Tuyền đang ngồi trong đại sảnh tự châm tự uống trà, Phong Nam An và Nam Cung Linh đang ngồi trên ghế gỗ bên cạnh không chút biểu cảm.
“Chào! Chúng ta lại gặp nhau! Phong đại bảo chủ, phu nhân!” Lâm Bảo Nhi mặt mày hớn hở đi tới, cười tủm tỉm bắt chuyện với hai người đó.
“Hừ!” Phong Nam An hừ lạnh một tiếng, nếu tối qua không bị thương, sẽ không có chuyện thất thủ rồi bị bắt đến chỗ này.!
Vẻ mặt Nam Cung Linh bình tĩnh dịu dàng nhìn Lâm Bảo Nhi, nhẹ giọng hỏi: “Hắn đâu? Còn sống hay không?”
“Ai hả? Là hắn, là hắn, hay là…Hắn?”
Lâm Bảo Nhi giả bộ hồ đồ chỉ ba nam nhân trong phòng, “Ba người bọn hắn chẳng phải đều đang sống tốt sao? bát phu nhân, ngươi thật quá là bác ái a!”
“Ngươi biết ta đang nói tới ai, nhìn dáng vẻ ngươi như vậy thì hắn nhất định còn sống rồi?” Nam Cung Linh cuối đầu xuống, cười lạnh một tiếng, “Mạng của hắn thật quá cứng, đến như vậy cũng không chết được.”
“Đúng nha! Mạng của Phong Nam Lạc quả thật rất cứng, chỉ là nếu lấy mạng của ngươi ra so thì không tốt bẳng!”
Lâm Bảo Nhi nâng khóe môi lên, chậm rãi thong thả bước đến cạnh Nam Cung Linh, “Đại mỹ nữ, ngươi có nghĩ tới ngươi sẽ như thế nào chưa?”
“Ta?” Nam Cung Linh bổng nhiên ngẩng đầu, nháy đôi mắt ngập nước mờ mịt nhìn mặt Lâm Bảo Nhi, “Ngươi có ý gì?’

“Thật nực cười, đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu ý tứ của ta? Huyền Song, nói cho nàng biết ta là ai!”
“Trước mắt ngươi là Vương phi của Nhữ Nam Vương Độc Cô Hiểu uy chấn thiên hạ” Huyền Song chậm rãi phun ra một câu.
“Vương phi?” Khóe môi Nam Cung Linh thoáng cử động, “Quả nhiên lai lịch hơn người, nhưng mà triều đình và võ lâm từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng. Ngươi là sư phụ của Phong Nam Lạc, chẳng lẽ là muốn thay hắn báo thù sao?”
“Ngươi nói đúng một nửa!”
Lâm Bảo Nhi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nghiêng thân thể, nheo mắt lại vô cùng trịnh trọng nói với Nam Cung Linh: “Phong Nam Lạc không chỉ là đồ đệ mà còn là bằng hữu của ta, ngươi đối phó hắn tức là đối phó ta, cũng là đối đầu với toàn bộ Nhữ Nam vương phủ, Huyền Song, ngươi nói bây giờ nên làm gì nhỉ.”
“Chi bằng Vương phi hãy hạ lệnh xuống, huyết tẩy cả tộc Nam Cung, như thế nào?”
Trên mặt Huyền Song vẫn mang theo nụ cười mê người như trước, thế nhưng trong cặp mắt nhỏ hẹp kia lại hiện lên đầy rẫy sát khí.
“Cứ dứt khoát san bằng cả võ lâm” Hoàng Tuyền đặt chén rượu xuống, “Đợi Vương gia hoàn thành đại sự, chúng ta đem cả đem cả võ lâm cải tạo một phen, ừ, ta không ngại làm Võ Lâm minh chủ, vì Vương gia ra sức!”
Nam Cung Linh cùng Phong Nam An có chút động dung, nhưng dù sao hai người cũng xuất thân từ giang hồ, cũng không bị mấy lời ba hoa của Lâm Bao Nhi hù dọa.
“Nhữ Nam Vương Phi?” Phong Nam An nhìn Lâm Bảo Nhi “Ngươi không cần ở nơi này nói chuyện giật gân, ta biết rõ mục đích của ngươi là gì, chỉ cần ngươi chịu thả chúng ta, ta lập tức đưa giải dược cho ngươi.”
“Ha ha, ngươi thật thông minh, ta thích nhất là nói chuyện với người thông minh!” Lâm Bảo Nhi che miệng cười, “Chỉ có điều, ta ghét nhất là những người giả thông minh!” Rầm! Lâm Bảo Nhi dùng sức đập mạnh xuống mặt bàn, “Phu thê các ngươi không phải rất thích bày trò hay sao? Cô nãi nãi ta hôm nay sẽ cùng các ngươi chơi.”
“Hoàng Tuyền.”
“Có thuộc hạ!” Hoàng Tuyền từ trên ghế nhảy xuống, linh hoạt đến bên cạnh Lâm Bảo Nhi.
“Lập tức bắt Nam Cung gia chủ cho ta, nếu như phản kháng . . . giết ngay tại chỗ.”
“Ngươi đừng kinh người quá đáng!” Nam Cung Linh đứng dậy muốn tập kích Lâm Bảo nhi, nhưng ngay lúc nàng đứng dậy, Huyền Song đã tiên phát chế nhân ( ra tay trước để dành chiếm ưu thế), thủ pháp thuần thục điểm huyệt nàng.
“Ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Huyền Song quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Phong Nam An lạnh lùng nói.
Phong Nam An căng thẳng đến nỗi hai bàn tay đều đẫm mồ hôi, lưu lạc trên giang hồ nhiều năm như vậy, đây lần đầu tiên hắn cảm thấy thấp thỏm lo âu.
“Một khi dính dáng đến triều đình, chắc chắn phải chịu vạn kiếp bất phục.” Đây là lời trăn trối của lão bảo chủ trước khi chết, năm đó hắn cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai, hôm nay ngẫm lại, lời nói của phụ thân rất đúng, giang hồ vĩnh viễn là giang hồ, dù gì cũng không thể chống lại triều đình.
“Vương phi, mọi chuyện đều có thể từ từ thương lượng.” Phong Nam An cười khan hai tiếng, “Kỳ thật mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, hơn nữa mọi người đều là người quen mà.”

“Ngươi quen? Ta thấy ngươi nói còn hay hơn cả nghe hát nữa.” Lâm Bảo Nhi nhếch miệng khó chịu, “Có ai không! Dẫn phu thê bọn họ xuống nghỉ ngơi đi! Chờ một lát nữa Nam Cung lão nhân đến, mời những người quen là bọn họ đây từ từ gặp mặt!”
Nhìn bọn thủ hạ dẫn Phong Nam An và Nam Cung Linh đi, Lâm Bảo Nhi thở dài một hơi, nàng hưng phấn nhìn Huyền Song hỏi không ngừng: “Thế nào? Thế nào? Có phải vừa rồi ta rất khí thế? Có phải rất oai phong?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Huyền Song gật đầu mỉm cười, “Người là Vương phi người lớn nhất.”
“Chán ghét!” Lâm Bảo Nhi đánh mạnh vào ngực Huyền Song.
“Ôi!” Huyền Song cau mày khẽ ôi một tiếng.
“Ngươi làm sao vậy?” Lâm Bảo Nhi thu lại nụ cười, khẩn trương nhìn hắn.
Huyền Song mỉm cười để che dấu cơn đau.
“Cởi đồ ra.” Lâm Bảo Nhi nhìn thẳng mặt hắn, lớn tiếng quát.
“Cái gì?” Huyền Song mở to mắt nhìn, “Cởi …. đồ? Ở đây?”
“Chính là ở đây, hơn nữa còn phải cởi ngay lập tức!” Giọng điệu Lâm Bảo Nhi kiên định.
Huyền Song lui về sau hai bước, “Ở đây không được đâu, nếu như người khác thấy được, đối với người sẽ rất là…”
“Ngươi không cởi, ta giúp ngươi cởi.”
Nói chưa dứt câu Lâm Bảo Nhi đã nhảy tới dùng sức túm lấy y phục của Huyền Song.
“Uy, uy! Ngươi là Vương phi, phải chú ý hình tượng!” Huyền Song trái tránh phải né “ma trảo” của Lâm Bảo Nhi, Lâm Bảo Nhi lại quyết tâm cởi y phục hắn ra cho bằng được.

“Xoẹt….”
Lúc hai ngươi lôi kéo, y phục của Huyền Song bị Lâm Bảo Nhi xé rách một mảng lớn, Lâm Bảo Nhi cầm lấy miếng vải rách kia, sững sờ nhìn ngực của Huyền Song, trên ngực hắn quấn chặt băng, trên đó còn có một mảng máu lớn thấm ướt.
“Ngươi bị thương?” Giọng nói Lâm Bảo Nhi đột nhiên nghẹn lại, “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Lúc ở Thiên Lao không cẩn thận bị thương, người đừng lo!” Huyền Song cười cười, “Không cần khẩn trương như vậy, vết thương nhỏ này chỉ như muỗi cắn.”
“Thiên Lao, các ngươi đi cứu Độc Cô Hiểu sao?”
Xem ra nàng rời kinh thành mấy ngày nay, dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện!
“Đúng vậy, Vương gia hiện giờ rất an toàn, ngươi không cần lo lắng.” Huyền Song nhìn Lâm Bảo Nhi, “Đợi chuyện này kết thúc, ngươi lập tức có thể gặp hắn.”
“Không có việc gì là tốt rồi!” Lâm Bảo Nhi cười nói, “Ngươi bị thương sao không nói ra sớm một chút! Thật là không biết yêu quý bản thân mình!”
“Tiểu Song Song, tên kia đã tỉnh lại!”
Tiếng nói của Hồng Trần từ phòng nghỉ truyền tới, Lâm Bảo Nhi cùng Huyền Song nhìn nhau một cái, nhanh chóng chạy về hậu viện. . .

Bình Luận (0)
Comment