Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám

Chương 36


Bởi vì có công “Bày mưu tính kế” nên Lâm Bảo Nhi được thả ra khỏi địa lao, cùng Tật Phong với tiểu Tam Nhi đi tới bên trong đại điện Tật Phong trại.
Đại điện Tật Phong trại rất lớn và hùng vĩ, nhất là cái ngai vàng bự chảng trong đại điện, rất tuyệt, rất phong cách.
Phía trên lót một miếng da hổ vằn lớn hoàn chỉnh, hai bên tay vịn khảm rất nhiều đá quý nhỏ xinh nhiều màu sắc, không biết là bọn người kia từ nơi nào cướp về chiến lợi phẩm này.
“Sơn trại các ngươi nhất định là có rất nhiều tiền phải không?” Lâm Bảo Nhi trong mắt hiện lên màu vàng nhìn Tật Phong.
Không đợi hắn trả lời, tiểu Tam Nhi cạnh bên mở miệng một cách khinh thường “Có tiền? Cũng sắp phải ăn không khí mà sống, các huynh đệ dưới trướng ba tháng nay đều chưa được phát lương.”
Chậc chậc, đầu năm nay làm kẻ trộm cũng có khó khăn nha.
Tật Phong ngây ngốc cười cười “Lần này chỉ cần lấy được tiền từ Chu Bách Vạn thì các huynh đệ có thể qua được một thời gian vui vẻ rồi.”

Lâm Bảo Nhi đứng trong đại điện nhin một vòng xung quanh thấy hình như hơi trống trải, trong trí nhớ thì mấy kẻ trộm không phải là rất náo nhiệt sao? Có ăn thịt uống rượu, tụ tập đánh bài, còn có đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, mà sao ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ?
“Này, những người khác trong trại đâu rồi?”
“Những người khác? Đi ra ngoài làm việc rồi, mọi người không cần ăn hả!” Tiểu Tam Nhi lập tức ném một ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Bảo Nhi.
Sơn tặc cũng làm thêm? Thật không biết là ông chủ nhà nào có lòng thương người như vậy, lại đồng ý thu nhận những người mà lúc nào cũng có thể cấp chính mình tên “Giúp bạn không tiếc cả mạng sống”.
“Lão đại, lão đại!” Ngay lúc này một tên sơn tặc nhỏ chạy vào với vẻ mặt vui mừng phong trần mệt mỏi.
Thư đã đưa tới tay Chu gia rồi, ta ở trong thành nghe ngóng một hồi thì biết được là Chu Bách Vạn hiện tại đã đi ngân hàng tư nhân lấy tiền.
“Thực sự? Thật tốt quá!” Trên mặt Tật Phong lộ ra dáng tươi cười y như một đứa nhóc “Tiểu huynh đệ, thực sự là biết ơn ngươi nhiều, còn chưa biết ngươi tên là gì?”
“Lâm Tiểu Bảo!”
“Tiểu Bảo, ngươi thực sự là đại ân nhân của sơn trại chúng ta, xin nhận ta một lạy” Nói xong thì Tật Phong cúi hạ thắt lưng cấp cho Lâm Bảo Nhi một lạy.
“Không được, ta không nhận nổi đâu, nếu như trại chủ không chê vứt bỏ thì uống rượu kết bái làm huynh đệ với ta đi.”
Lâm Bảo Nhi vẻ mặt chân thành nhìn Tật Phong, chiêu thức này là nàng học từ Vi Tiểu Bảo, nhiều huynh đệ thì nhiều đường đi, ngày nào đó ở kinh thành không ngốc được nữa thì nàng còn có thể tới Tật Phong vào rừng làm cướp thành khấu, có khả năng tùy thời không làm mà hưởng, thực sự là cuộc sống tươi đẹp.
“Tốt!” Tật Phong người này thật ra rất chân thành, lập tức vui vẻ lôi kéo cánh tay Lâm Bảo Nhi quỳ xuống trên mặt đất “Ngày hôm nay ta và ngươi kết thành huynh đệ, có trời đất chứng giám, từ nay về sau chia ngọt sẻ bùi có nạn cùng chịu.”

“Hảo!” Lâm Bảo Nhi thấp giọng lầm bầm “Tốt nhất là có phúc ta hưởng, gặp nạn ngươi chịu.”
“Tiểu Bảo, ngươi nói cái gì?” Tật Phong có chút khó hiểu nhìn nàng một cái.
“Không, không có gì! Ta là đang cầu trời phù hộ đại ca ngươi sống lâu trăm tuổi, tiền vào như nước. Há há”
“Nhị đệ thật là người có tâm địa thiện lương,”Tật Phong cảm động vỗ vỗ vai Lâm Bảo Nhi, bởi vì dùng sức hơi mạnh nên Lâm Bảo Nhi bị hắn vỗ nằm úp sấp trên mặt đất.
“Ấy, thân thể đúng là có chút yếu ớt,”Tật Phong cúi đầu suy nghĩ một chút, “Hay là để ta dạy cho ngươi công phu cường thân kiện thể thì thế nào?”
“Tốt! Tốt!” Lâm Bảo Nhi lập tức giống như được tiêm thuốc kích thích bỗng nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
“Đây thân thể còn không tốt….” Tiểu Tam Nhi ở một bên nheo mắt cực kỳ ghen tị nhỏ giọng thì thầm “Tật Phong lão đại thế nào không dạy ta công phu? Lẽ nào bởi vì ta lớn lên xấu xí. . . Ô ô ô. .Cha a, mẹ a, hai người sao lại sinh ta ra nghèo khổ như vậy, bà ngoại đau ốm, cậu không thương, ai…. nếu vậy thì quay trở về phòng bếp là tốt rồi…”
“Tiểu Tam Nhi!” Tật Phong kêu hắn một tiếng “Ngươi còn ở đó thì thầm cái gì vậy? Cơm tối còn chưa có làm phải không? Muốn bỏ đói chúng ta hay sao?”
“Ta. . .”

“Ta tới! Ta tới!” Lâm Bảo Nhi cười hì hì giơ lên cánh tay ” Làm cơm là nghề của ta, để tiểu đệ cho đại ca nhìn một chút tài năng đi.”
“Được,vậy làm phiền nhị đệ rồi.”
“Không phiền đâu, không phiền, phòng bếp ở nơi nào?”
“Ra cửa quẹo phải, ở khúc quanh thứ nhất quẹo trái, chỗ giao nhau thứ hai quẹo phải, sau đó đi thẳng tới đầu ngươi sẽ thấy một loạt phòng, phòng thứ ba bên tay trái là phòng bếp”Tiểu Tam Nhi phi thường thông thạo đem vị trí phòng bếp nói cho Lâm Bảo Nhi nghe “Nhớ kỹ chưa?”
“Ắc… Đại khái, hẳn là nhớ kỹ rồi,”Lâm Bảo Nhi trả lời xác định, một cái phòng bếp thì xa như vậy làm gì? Ăn một bữa cơm mà như đi du ngoạn.
Dựa theo chỉ dẫn của tiểu Tam Nhi, Lâm Bảo Nhi tại trong Tật Phong trại đi qua vô số hành lang và sân, một đường đi điên cuồng, cuối cùng đã tới vị trí cửa phòng bếp, chỉ là….
Đây cũng có thể gọi là phòng bếp sao? Lâm Bảo Nhi chỉ còn lại một chút ý chí nhìn vào phòng bếp vô cùng vỡ nát kia

Bình Luận (0)
Comment