Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám

Chương 45


Bọn họ muốn tìm cái gì?
Lâm Bảo Nhi cảm thấy khó hiểu chạy đến phía sau của Lục Thiên Diệc, nàng vô cùng thuần thục bóp vai cho hắn, “Thiếu gia,” Lâm Bảo Nhi híp mắt cười cười, “Bọn họ đang tìm cái gì ở chỗ này vậy ạ?”
Lục Thiên Diệc cũng hơi trợn mắt lườm nàng, thấp giọng mà nói, “Không tìm thấy tiểu thư.”
Không tìm thấy công chúa? Như vậy…………. Là Lôi Huyễn Thiên làm sao?
Tay của Lâm Bảo Nhi hơi ngưng lại một lát, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, như vậy một nơi mà có thể tìm không thấy duy nhất chỉ có phòng của tên Tư Đồ Lăng An khẩu thị tâm phi* đó.
*Khẩu thị tâm phi: giống với câu ‘nói một đằng làm một nẻo’ miệng nói một đường trong lòng lại nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau
Tên kia đang ở chỗ nào.
“Hả?” Lâm Bảo Nhi giả bộ sửng sốt kêu “Hả” một tiếng, “Vậy Tư Đồ đại nhân không có ở đây ạ?”
“Hắn” Lục Thiên Diệc hơi hơi trầm ngâm một chút, “Hắn còn đang ở trong đông viện, Tiểu Bảo ngươi đi xem hắn đi.”

“Nô tài tuân mệnh!”
Lâm Bảo Nhi đi qua chiếc cổng vòm hình tròn, nàng bước nhanh tới đông viện. Tên Tư Đồ Lăng An này nhất định là có vấn đề, nói không chừng Lục Thiên Tuyết mất tích cùng Lôi Huyễn Thiên giờ phút này đang ở cùng một chỗ với hắn.
Thời điểm đi đến cửa phòng của Thư Đồ Lăng An, Lâm Bảo Nhi nghiêng người nghe nghóng, trong phòng thực im lặng.
“Thùng thùng!”
“Ai?”
Từ trong phòng truyền ra giọng nói của Tư Đồ Lăng An, thanh âm hơi đề phòng.
“Tư Đồ đại nhân, là tiểu nhân.” Lâm Bảo Nhi cố ý nói lớn tiếng.
Trong phòng im lặng một lát, “Là Tiểu Bảo à! Vào đi!”
“Hắt xì.”
Lâm Bảo Nhi đẩy cửa mà vào, trong đại sảnh không có ai, trong phòng thì tràn ngập hơi nước. Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng nhấc lên bức rèn che ở nội thất, chỉ thấy Tư Đồ Lăng An đang trần trụi, xích lõa*, vẻ mặt nhàn nhã ngâm mình ở trong một cái môc dũng phi thường lớn.
*Xích lõa: trần trụi, không che đậy. Ở đây chắc ai cũng hiểu là An đại ca đang trong tình trạng không mảnh vải che thân ngồi tắm (Hàn: em cũng muốn nhìn hức hức, Linh: cứ mơ tiếp đi em)
Đang tắm sao? Khuôn mặt của Lâm Bảo Nhi hơi giật giật, “Cái kia. . . . . . Là thiếu gia bảo ta đến xem ngươi.” Nàng nghiêng nghiêng người, ánh mắt dừng ở một bên bình phong.
“Vậy sao!”
Tư Đồ Lăng An nhìn nhìn nàng, “Ta đang tắm rửa, nếu không có việc gì để nói, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Hả?”
Lâm Bảo Nhi khẽ chau mi một chút, lời nói của tên này có diểm kì quái. Nàng trừng mắt nhìn, bỗng nhiên nàng nghĩ tới một đoạn tình tiết cẩu huyết trong mấy vở kịch, tên này sẽ không đem người mà Lục Thiên Diệc muốn tìm giấu ở bên trong mộc dũng chứ?
Ngạch, Lục Thiên Tuyết nhất định sẽ không làm như vậy, nhưng Lôi Huyễn Thiên thì thật khó nói.
“Ngươi tại sao vẫn còn chưa đi?” Khẩu khí của Tư Đồ Lăng An có chút cấp bách.

“Ta vì cái gì phải nghe lời ngươi?” Lâm Bảo nhi cười cười nhìn hắn, “Ta nghe nói Lôi Huyễn Thiên đã trở lại, hiện tại thiếu gia đang phái người khắp nơi tìm hắn.”
“Ồ! Vậy cũng chẳng liên quan đến chuyện của ta.” Tư Đồ Lăng An quay mặt sang một bên, “Ngươi cứ như vậy quấy rầy người ta tắm rửa hình như không được tốt lắm?”
“Thật không? Vậy đem người mà ngươi dấu giấu ở trong mộc dũng ra không phải là tốt rồi sao?”
“Ngươi có ý gì?” Thanh âm của Tư Đồ Lăng An bỗng nhiên cao lên, “Ngươi là nói ta đem Lôi Huyễn Thiên giấu ở trong mộc dũng sao?”
“Ta chưa có nói, chính ngươi tự nói.” Lâm Bảo Nhi than thở, vẻ mặt vô cùng giảo hoạt.
“Nếu như vậy, ta chỉ có …………………….”
Tư Đồ Lăng An bỗng nhiên từ trong mộc dũng đứng lên, “A!” Lâm Bảo Nhi kêu to bưng kín ánh mắt, “Lưu manh!” (Hàn: Biến thái)
“Ha ha, không phải ngươi mới vừa rất đắc ý đắc sao? Hiện tại như thế nào lại không dám nhìn ?”
Tư Đồ lăng an xấu xa nhìn Lâm Bảo Nhi, “Ta còn nghĩ rằng Lâm công công dù trời có sập xuống không sợ chứ!”
“Ai nói ta sợ ngươi?”
Lâm Bảo Nhi tức giận buông hai tay xuống, mở to mắt căm tức nhìn Tư Đồ Lăng An, “Ngươi………….”
Tên này cư nhiên mặc quần ngâm mình trong thủy dũng?

“Ngươi có bệnh à?”
“Đúng vậy, ta có bệnh tâm thần.” Tư Đồ lăng an có chút tựa tiếu phi tiếu*.
*Tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười
“Ngươi cố ý.” Lâm Bảo Nhi giống như bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ đầu của chính mình, “Ngươi như thế nào lại nhàm chán như vậy?”
“Là ai thích nhiều chuyện tự ình là thông minh đâu!” Tư Đồ Lăng An từ trong mộc dũng đi ra, cảm giác ngâm mình ở trong dũng lý này thật sự là không được tốt lắm.
“Được, coi như ngươi thông minh, ngươi tài giỏi! Đồ đại biến thái! Đồ lưu manh chết tiệt.”
Lâm Bảo Nhi tức giận xoay người rời đi.
“Thịch thịch!”
Thời điểm trước khi đi ra nàng còn không quên hung hăng đập cửa phòng một cái.
Tư Đồ Lăng An thảnh thơi mặc quần áo vào, vừa mặc vừa ở bên cạnh mộc dũng nói, “Nàng đi rồi, ngươi xuất hiện đi!”

Bình Luận (0)
Comment