Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám

Chương 58

Tốt lắm, Tố Tố.”
Minh Châu nhìn Tố Tố gật gật đầu, lúc sau chậm rãi đi đến trước mắt của Lâm Bảo Nhi, “Ngươi chọnn được chưa? Chọn gian nào a?”
“Này. . . . . .” Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái, “Có gợi ý hay không?”
“Không có.”
Minh Châu lắc lắc đầu, “Ngươi tốt nhất nghĩ nhanh nhanh một chút, mấy bảo bối sủng vật kia của Tố Tố đã một ngày chưa có ăn gì rồi, đặc biệt là Thanh Thanh của nàng đối với mùi vị của người thực mẫn cảm.”
“Ta. . . . . . Có lựa chọn thứ tư không?” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt đau khổ nàng không muốn tham gia việc khiêu chiến cực hạn việc chọn lựa này, mấy con sủng vật kinh tâm động phách kia là lựa chọn thật sự không thích hợp với tiểu nữ tử nhát gan như nàng.
“Lựa chọn thứ tư?” Minh Châu nghĩ nghĩ, “Nếu ngươi nguyện ý chúng ta có thể tiếp tục chơi, bất quá, nếu ngươi lại thua một lần nữa. . . . . . Ha hả, trừng phạt cũng sẽ gấp bội!”
“Được rồi! Ta chọn nhé!”
Lâm Bảo Nhi rầu rĩ đến phía trước nhà gỗ, dùng cái mũi ra sức ngửi ngửi, Ừm, mùi đều không khác nhau lắm. Đành phải dùng biện pháp mà bản thân thường dùng nhất.
Lâm Bảo Nhi vươn tay chỉ chỉ quan sát phía trước nhà gỗ, trong đầu đầu toái toái nhớ kỹ: “Đinh đang! Đinh đang! Tiểu đinh
Cuối cùng thì ngón tay chỉ càonhà gỗ thứ nhất.
“Tốt lắm, liền chọn nhà gỗ thứ nhất đi!”
“Ha hả, chọn thật là nhanh, ta đi mở ra cửa!” Tố Tố vẻ mặt giảo hoạt tươi cười, nàng đi đến nhà gỗ đối với nháy mắt mấy cái Lâm Bảo Nhi, sau đó nhanh nhanh mở cửa “Khả Ái, tiểu quai quai ngươi xuất hiện đi!”
Tố Tố vừa dứt lời thì một con sói to màu nâu vàngliền vọt ra.
“A! Má ơi! Cứu mạng a!”
Người này thật đúng là một chút cũng không đáng yêu!

Lâm Bảo Nhi không để ý hình tượng vừa chạy vừa hét, loại đại hôi lang* trong truyền thuyết này nàng lần đầu tiên thấy qua, nàng thật sự không muốn cùng nó làm một cái tiếp xúc ‘thân mật’ lần đầu tiên, nhưng mà. . . . . . con này chạy cũng quá nhanh đi?
Nàng đã cố dùng hết sức lực, con sói này thế mà vẫn đang đuổi theo đến cùng, hơn nữa đã sắp cắn được y phục của nàng . . . . . .
“Ô ô ô. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi nhịn không được khóc rống lên, “Ai tới cứu ta? Nếu ai tới cứu ta, ta liền, ta liền. . . . . . Gả cho hắn!”
“Đây chính là ngươi nói nha!”
Một thanh âm quen thuộc vọng vào bên tai, Lâm Bảo Nhi chỉ cảm thấy thân mình nghiêng nghiêng, cả người đã bị bế lên.
Đây không phải là ảo giác đi?
Lâm Bảo Nhi dùng sức cắn một cái vào người đang ôm nàng.
“A! Ngươi cắn cánh tay ta làm gì?” Tư Đồ Lăng An cúi đầu, khó hiểu nhìn thoáng qua người nằm ở trong lòng.
“A! Không phải nằm mơ! Thật sự có người tới cứu ta a! Vạn tuế!” Lâm Bảo Nhi hưng phấn vươn hai tay ôm chặt cổ Tư Đồ Lăng An, cái ôm này thực ấm áp a! Cảm giác này cũng rất quen thuộc, thanh âm này. . . . . .
Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu, cùng Tư Đồ Lăng An mặt đối mặt, “Là ngươi? Tư Đồ Lăng An? Ngươi sao lại ở trong này?”
Hình như người kia thường xuyên xuất hiện ở thời điểm thích hợp làm một số chuyện thích hợp.
Hay là, bọn họ thật sự có duyên?
“Ngươi còn khóc!” Tư Đồ Lăng An thấy ánh mắt của Lâm Bảo Nhi hồng hồng, dịu dàng cười, “Có ta ở đây, sẽ không có việc gì đâu.”
Những lời này rất quen thuộc, trước đây hắn cũng từng nói như vậy, vậy mà. . . . . .sau cùng hắn cư nhiên đem nàng ném cho người khác. . . . . .
Lâm Bảo Nhi bĩu môi, “Nói cứ như là ngươi vĩ đại lắm vậy, Trái Đất thiếu đi ngươi thì nó vẫn quay.”

Tư Đồ Lăng An ôm nàng một đường phi thiềm tẩu bích, hai người rốt cục ra khỏi Lăng Hương viện, dừng ở trong hoa viên của Lạc thân vương phủ.
*Phi thiềm tẩu bích: Vượt nóc băng tường còn theo nghĩa bóng mà Hàn hiểu thì là Tư Đồ ca bế Bảo Nhi tỷ bay lên mái nhà và trèo tường.
“Ngươi phải nhớ kỹ những lời ngươi đã nói.”
Tư Đồ Lăng An buông Lâm Bảo Nhi ra, trên mặt mang theo biểu tình nghiêm túc hiếm thấy.
“Ta nói cái gì ?” Lâm Bảo Nhi cố ý giả ngu.
“Ta cứu ngươi, ngươi phải tuân thủ lời hứa . . . . gả cho ta.”
“Lời hứa? Ta nói vậy hồi nào? Cho dù ta thật sự nói vậy, ta cũng có quyền lựa chọn không cho ngươi cứu a! Ngươi cũng chưa hỏi ta một tiếng liền cứu ta ra , ta còn không thèm giận ngươi đây!” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt như trước hợp tình hợp lý.
“Ta nên làm gì ngươi bây giờ?” Ngón tay của Tư Đồ Lăng An mềm nhẹ xẹt qua mấy sợi tóc trên trán Lâm Bảo Nhi, “Bất quá, ta chính là thích ngươi có bộ dạng bướng bỉnh như trẻ con, ta. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi đưa tay bịt miệng của hắn, “Đừng nói nữa! Nhắm mắt lại!”
Nhắm mắt?
Tư Đồ lăng An có chút mê hoặc liếc mắt nhìn Lâm Bảo Nhi một cái.
“Sao vậy? Sợ hãi?”
Lâm Bảo Nhi cười hì hì nhìn chằm chằm Tư Đồ Lăng An, “Tư Đồ đại nhân của chúng ta hóa ra là loại người nhát gan nha!”
“Ngươi không cần dùng phép khích tướng.”

Tư Đồ Lăng An chậm rãi nhắm mắt lại, hắn biết vô luận như thế nào người đó sẽ không hại hắn.
Lâm Bảo Nhi nhìn hắn một cái, thân thể chậm rãi hướng về phía trước nghiêng một chút, chuồn chuồn lướt nước* ở trên gương mặt Tư Đồ Lăng An hôn một cái, “Này hôn. . . . . . Là ta trả lại cho ngươi.”
Lâm Bảo Nhi thanh âm thật thấp, nhưng lại lộ ra nhiều điểm ngọt ngào.
“Nói như vậy. . . . . .” Tư Đồ Lăng An nắm lấy hai tay của Lâm Bảo Nhi, “Ngươi nguyện ý gả cho ta phải không?”
“Ai nói vậy?”
Lâm Bảo Nhi xoay xoay tay, khóe miệng hàm chứa ý cười, “Tuy nhiên, niệm tình ngươi đối với ta không tồi vậy miễn cưỡng cho ngươi làm bạn trai dự bị của ta vài ngày đi! Có thể hay không trở thành chính thức thì phải tùy vào biểu hiện của ngươi!”
“Nam. . . . . . Bằng hữu?” Tư Đồ Lăng An tỏ ra không hiểu, bạn trai là cái gì?
“Như thế nào, ngươi không muốn sao?”
Lâm Bảo Nhi làm bộ tức giận trừng mắt hắn.
“Nguyện ý.”
Tư Đồ Lăng An lập tức ngoan ngoãn gật gật đầu, dường như sợ Lâm Bảo Nhi sẽ đổi ý. (Hàn: Đọc đoạn này em liên tưởng ngay đến mấy con. . . )
“Vậy là tốt rồi , không còn việc gì, ngươi trước hết lánh đi, để người trong vương phủ nhìn thấy ngươi ở chỗ này sẽ không tốt lắm.”
“Ngươi không cùng ta đi à?”
Tư Đồ Lăng An nhìn nàng có chút bất ngờ.
“Đúng vậy, ta đương nhiên phải ở chỗ này, Hoàng Thượng không có hạ chỉ cho ta rời đi.”
Lâm Bảo Nhi vẻ mặt như chuyện vốn phải thế.
“Ngươi không sợ sao ? Bốn tỷ muội kia cũng không phải là dễ chọc! Hôm nay các nàng chẳng qua là cho ngươi một hạ mã uy* mà thôi, bọn họ bất cứ việc gì đều có thể làm được!”
*Hạ mã uy: cấp ặt mũi hoặc hiểu là cho chút thể diện.

Đối với mấy chuyện của bốn tỷ muội ở Lăng Hương viện Tư Đồ Lăng An tuy rằng không hoàn toàn nắm rõ, nhưng là hắn đa đa thiểu thiểu* biết một số tin tức, bốn nữ nhân kia cũng không phải những kẻ dễ đối phó.
“Các nàng không dễ chọc, ta là kẻ dễ khi dễ sao?” Vừa nói ra lời này Lâm Bảo Nhi lập tức phẫn nộ nắm nắm bàn tay nhỏ, mấy năm nay nàng tuy rằng một người sống thực vất vả, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng bị người ta đem ra đùa giỡn. Mấy nữ nhân này thật đáng ghét!
“Dám như vậy đối với ta, ta nhất định phải báo thù! Nhất định!” Vừa nói đến báo thù Lâm Bảo Nhi lập tức trở nên tinh thần sáng láng.
“Báo thù? Ngươi định làm. . . . . .”
“Không cần nhìn ta.” Lâm Bảo Nhi thần bí cười cười, “Tiểu nữ tử báo thù mười năm không muộn, ta sẽ không ngốc đến nỗi cùng các nàng cứng đối cứng, ngươi không cần xen vào việc của ta , đi liền đi!”
“Ngươi thật sự không đi?” Tư Đồ Lăng An vẫn lo lắng như cũ, “Lục Thiên Mặc hắn. . . . . . Không có đối với ngươi như vậy chứ?”
Ha ha, việc người này muốn hỏi nhất kỳ thật chính là cái này đi. . . . . .
“Này. . . . . .” Lâm Bảo Nhi lập tức cúi đầu.
“Hắn làm cái gì với ngươi?” Tư Đồ Lăng An khẩn trương nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Không có, hắn hiện tại không ở nhà, ai biết hắn muốn làm cái gì! Ngươi ghen a?”
“Ai? Ai nhỉ?” Tư Đồ Lăng An lập tức làm bộ làm tịch hết nhìn đông tới nhìn tâya.
“Đáng ghét!”
Lâm Bảo Nhi dùng sức vỗ lên vai hắn, “Tốt lắm, Tư Đồ đồng môn, ngươi cứ an tâm đi! Đảng cùng tổ chức sẽ vĩnh viễn nhớ về ngươi. . . . . .” (Hàn: em thấy việc này chả liên quan gì đến Tư Đồ ca ca)
“Được rồi!” Tư Đồ Lăng An nghĩ nghĩ cuối cùng gật gật đầu, “Nhưng ngươi phải cẩn thận a! Nhất định phải hảo hảo bảo hộ chính mình.”
“Đã biết! Đã biết! Ngươi sao lại lải nhải giống hệt mấy bà bác, phiền quá nha?”
“Còn nữa. . . . . .” Tư Đồ Lăng An ngập ngừng, “Ngươi phải cẩn thận Tiểu Phi.”
“Ừm! Đã biết!”
Khuôn mặt của Tiểu Phi chợt lóe lên trong đầu của Lâm Bảo Nhi. . . . . . Cái nữ nhân kia có vẻ thực phiền toái!

Bình Luận (0)
Comment