Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Chương 110

"Nghe nói, Đào Hoa Tiên trên trời là nam đấy, không biết hình dáng nam hoa tiên như thế nào nhỉ?" Bảo Sinh một tay gối đầu, tùy ý nói.

"Hả?" Bạch Ly nghe xong cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trong nháy mắt lại nhớ tới gương mặt của sư phụ: "Ta nghĩ, không chừng chính là giống như sư phụ ta vậy á!"

Bảo Sinh vẫn chưa từng thấy khuôn mặt thật của Thanh Phạm nên cũng không phản bác: "Nghe nói Đào Hoa Tiên còn phạm vào lỗi gì đó nên bị giáng chức hạ phàm rồi!"

"Ngươi nghe ai nói, ở đó mà nói bừa, nói lung tung!" Bạch Ly tiếp lời, không cho là đúng.

"Đó cũng không phải là ta nói bừa, nói lung tung. Ngươi biết không, người nơi đó rất thích thu thập tin tức trên trời, ta còn được xem một cái ngọc giản, chỉ là trên đó cũng không viết rõ ràng cụ thể, hình như  có liên quan đến tộc Tu La gì đó. Dĩ nhiên là liên quan đến tình cảm. Chuyện yêu đương đối với những thần tiên này đều rất gò bó, vẫn là chúng ta tốt hơn, yêu chính là yêu, chịu nhiều hạn chế như vậy, nếu có ai dám ngăn cản, chia rẽ chúng ta, ta... ta nhất định sẽ khiến kẻ đó không được chết tử tế!"

Người nơi đó dĩ nhiên là chỉ người của Ma Tông, Tiên và Ma không thể cùng tồn tại, thu thập tin tức của Tiên gia cũng là hợp tình lý, đây gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà! d.đ_LQĐ

Vừa nhắc tới tình yêu Bảo Sinh liền giống như một kẻ nhiều chuyện, thì thầm bên tai Mộc Bạch Ly như niệm chú. Bảo Sinh nói hồi lâu khô cả họng mới phát hiện người bên cạnh đã sớm ngủ say, lập tức cực kỳ nản lòng, nhưng vẫn để mặc nàng ngủ, bản thân cũng yên lặng nằm nghĩ: Nằm trong rừng hoa đào này thật là thoải mái, nếu có thể ở cùng với sư phụ thì càng tốt, ài......

Trong đầm nước bên ngoài rừng đào, những đóa hoa sen cũng đang đua nhau khoe sắc, hòa lẫn với hoa đào bên này, càng lộ vẻ dịu dàng hơn. Gió nhẹ thổi qua, hoa sen nhẹ nhàng đong đưa, tựa như tiên tử khiêu vũ trên mặt nước.

Mấy trận đấu sau đó, Mộc Bạch Ly đều không có bất kỳ kinh ngạc và nguy hiểm mà vượt qua. Mặc dù không nhẹ nhàng như trận đầu, nhưng cũng giành chiến thắng rất dễ dàng. Nàng vốn không dùng bản lãnh gì cả, đánh nhiều trận liên tiếp như vậy, toàn thân Mộc Bạch Ly từ trên xuống dưới cũng không có chút xíu vết thương nào, ngay cả Viên Thịt cũng gần như không bị tổn hại một cọng lông. Mộc Bạch Ly liền dễ dàng tiến vào top bốn người mạnh nhất.

Trương Mẫn Chi cũng như nàng tiến vào top bốn, chỉ là không được dễ dàng như Mộc Bạch Ly mà thôi, trận chiến trước đó hắn phải kịch liệt liều mạng, trên người cũng bị thương không ít, đạt được vị trí top bốn người mạnh nhất này cũng không dễ, thấy dáng vẻ thoải mái của Bạch Ly, Trương Mẫn Chi vừa là hâm mộ vừa rối rắm, tim phổi đều đập rộn lên mấy lần!

Phái Thiệu Hoa có được hai người tiến vào top bốn, Chưởng môn Trương Trọng vui mừng cười không ngớt miệng, thấy ai cũng cười híp mắt, phái Thiệu Hoa từ trên xuống dưới lúc này đều tràn ngập không khí vui mừng. Mặc dù áp lực tương đối lớn, Mộc Bạch Ly vẫn rất vui vẻ. Bởi vì nàng có cảm giác, không phải ai ở trong phái Thiệu Hoa nhìn mình cũng ghét nữa. Mấy trận thi đấu gần đây, còn có đệ tử tới cổ vũ cho nàng!

Bảo Sinh thi đấu đã bị Uyển Cáp Nhi của Thiên Hải Môn đánh bại. Cũng không có gì oan ức, vừa lên đài, ong vàng mới bay qua đã bị chân khí của đối phương đánh rơi một mảng, Bảo Sinh vô cùng đau lòng, lập tức đầu hàng, lại vẫn chưa từ bỏ ý định sờ soạng trên đât một hồi xem có còn con ong nhỏ nào còn sống hay không, kết quả là tất cả đều đã chết, nàng lập tức tức giận, ánh mắt ấy chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Uyển Cáp Nhi. Mộc Bạch Ly nhanh chóng khuyên can, mãi mới kéo nàng được nàng xuống đài, kết quả không biết bị người nào loan tin đồn nhảm một phen, dám xuyên tạc câu chuyện đau lòng của ong vàng mẹ trong trận thi đấu Tiên Kiếm thành một đôi oan gia vui vẻ, cuối cùng còn xuyên tạc ánh mắt cứng rắn của Bảo Sinh là vì nhớ nhung và mến mộ. Đừng nói là phần lớn những người tu chân này đều tịch mịch, lại vẫn thích cái giọng điệu cũ rích này, ngày đó ngọc giản cũng tranh nhau đến nỗi gãy đôi, thật khiến Bảo Sinh muốn phát hỏa.

Càng bất đắc dĩ chính là, nam chính dường như lại rất hài lòng, hễ cứ gặp người là vui vẻ cười hớn hở, càng khiến Bảo Sinh tức giận nổi trận lôi đình, lúc không có người ngoài liền lôi kéo Mộc Bạch Ly nói thầm: "Ta sống là người của sư phụ, chết là quỷ của sư phụ, sao có thể phá hủy danh dự của ta chứ? Thật là quá đáng, thật là quá đáng!"

Bạch Ly chu miệng: "Chuyện tình yêu giữa sư đồ ngươi truyền ra ngoài, danh dự của ngươi sợ là càng......" Bảo Sinh đang nổi nóng, nàng dĩ nhiên sẽ không dám nói ra miệng, nếu nói ra nhất định sẽ là dẫn lửa thiêu thân.

"Ta hạ độc chỉnh chết cái tên Uyển Cáp Nhi đó!" Bảo Sinh nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

"Vậy cũng không được! Thứ nhất, người ta phạm lỗi không nặng. Thứ hai, nếu bị phát hiện thì sẽ bị phạt, ngộ nhỡ tra ra quan hệ giữa ngươi và Trích Tinh là sư đồ, vậy thì tiêu rồi!" Mộc Bạch Ly lập tức hợp tình hợp lý bác bỏ.

Thế này không được, thế kia cũng không được! Bảo Sinh buồn bực đến cực điểm! Trước đây đều là nàng gài bẫy người khác, vậy mà lần này lại trở thành nhân vật chính, còn là một nhân vật chính háo sắc. Lời đồn cũng không đáng sợ, nhưng nàng cũng không muốn truyền tới chỗ sư phụ. Kết quả, Bảo sinh phát giận khắp nơi, nhìn ai cũng khó chịu. Trên đường đi thấy có người nhìn mình, nàng lập tức tiến lên muốn đánh nhau với người ta, quả thật khiến Bạch Ly căng thẳng mấy lần, chỉ thiếu dán mắt lên người nàng.

Trận đấu tiếp theo của Mộc Bạch Ly hai ngày sau mới bắt đầu, đối thủ là Hoàng Nguyệt Lăng của Yên Vũ Môn, tu vi của Hoàng Nguyệt Lăng cũng không quá lợi hại, chỉ là pháp bảo trên người nàng ta rất nhiều, mỗi một trận đấu nàng ta đều ném ra đủ loại pháp bảo cao cấp giống như tiên nữ rải hoa. Pháp bảo của những đệ tử dự thi khác đều là tự luyện chế, đương nhiên không thể so sánh với pháp bảo cao cấp của nàng. Cho dù sư phụ trong môn phái có cho, chẳng qua cũng chỉ là một vài thứ, địch sao nổi lúc Hoàng Nguyệt Lăng tung pháp bảo ra như hoa. Buồn bực nhất là, nàng còn có một pháp bảo hộ thân, rất khó tìm ra điểm yếu để đánh trúng nàng, kết quả là phản ứng của mỗi người đối với chuyện này cũng không giống nhau. d.đ_LQĐ

Vì vậy, Hoàng Nguyệt Lăng chỉ dựa vào những pháp bảo kia một đường thẳng tiến, lọt vào top bốn người mạnh nhất! Ai bảo nàng là bảo bối của Yên Vũ Môn, là nữ tử tài giỏi của môn phái tu chân Yên Vũ Môn kia chứ? Những môn phái khác cũng ngại so đo với nữ tử, liền mặc kệ nàng!

Tiến vào top bốn còn có một người nữa là Uyển Cáp Nhi, mặc dù Bảo Sinh bị loại nhưng nàng vẫn chưa rời đi, cả ngày lẩm bẩm bắt Bạch Ly lúc tiến vào trận chung kết phải đánh cho tên Uyển Cáp Nhi tả tơi kêu cha gọi mẹ, để giải mối hận trong lòng nàng, không đồng ý thì không được, Mộc Bạch Ly đành phải cam đoan đi cam đoan lại mới thoát được nàng điên cuồng tấn công!

Một ngày trước khi thi đấu, Thanh Phạm bắt ngày mai lúc thi đấu, Bạch Ly phải lấy bảo giáp hộ thân cướp được từ chỗ Trúc Nhã Tiên Nhân mặc vào, Mộc Bạch Ly suy nghĩ một chút, hơi do dự: đây chính là tiên khí nha, mặc lên người sẽ là một tầng ánh sáng xanh lục chói mắt, liếc nhìn một cái là biết không tầm thường, nàng lại không đủ thực lực có thể che giấu tiên khí, đến lúc đó sợ rằng sẽ gây nên cảnh tượng hỗn loạn......

Thanh Phạm suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, chỉ là Hoàng Nguyệt Lăng của Yên Vũ Môn có quá nhiều pháp bảo, lực tấn công lại mạnh, cho dù Bạch Ly không sợ, cũng khó bảo đảm không để ý tới Viên Thịt. Sau đó, hắn cảm thấy bối rối, thậm chí có chút hối hận tại sao lúc đầu không luyện thêm nhiều pháp bảo một chút, lại chỉ đi luyện chế vài cái giường, bàn ghế các loại để chơi đùa.

"Không sao, sư phụ, đánh không lại Bạch Ly còn không chạy được sao?" Có Bảo Sinh ở bên tai ngày ngày truyền thụ, lại có nàng ấy từng quả quyết nhận thua làm gương ở đây, Mộc Bạch Ly an ủi, mặc dù nàng nhất định sẽ liều, nhưng ngoài miệng vẫn nói vậy để sư phụ yên tâm. Không ngờ sư phụ cũng sẽ có biểu tình căng thẳng, Mộc Bạch Ly còn tưởng rằng sư phụ quanh năm suốt tháng cũng chỉ biết cười nữa chứ. Nào là cười yếu ớt, cười âm hiểm, cười giảo hoạt, cười ranh mãnh, cười quỷ dị. Cười gằn? Ặc, hình như không có......

"Đúng rồi, sư phụ, hoa đào nở rực rỡ, hoa sen cũng thế, nhiều ngày như vậy rồi, nhưng không có chút dấu hiệu nào cho thấy chúng sẽ khô héo cả, chẳng lẽ người có pháp bảo gì? Hay là nguyên nhân nằm ở chỗ hạt giống? Nhưng Bạch Ly cảm thấy cho dù là mầm tiên, chuyển đến trồng ở nơi không có tiên khí cũng sẽ không nở đẹp như vậy đâu, cảm giác so với chỗ của Trúc Nhã Tiên Nhân còn muốn đẹp hơn vài phần đó, chẳng lẽ người dùng pháp bảo gì? Tiên khí?"

Mấy ngày nay nàng quên mất vấn đề lúc trước Bảo Sinh luôn miệng hỏi, giờ phút này nhìn thấy sư phụ lại vừa lúc nhớ tới, Mộc Bạch Ly Quyết quyết định hỏi một câu, để sư phụ giải thích cho cái người ba hoa kia một chút! d.đ_LQĐ

"Cái này sao, ta cũng không rõ lắm, có thể là do sức quyến rũ đi!"

Ặc, nàng đoán ra được sư phụ hẳn là sẽ cho loại này đáp án này mà, Mộc Bạch Ly cạn lời: "Sư phụ, chẳng lẽ người là Đào Hoa Tiên chuyển thế hả?"

Lại thấy sư phụ mình dừng một chút, vẻ mặt nhìn qua có chút kỳ quái, Mộc Bạch Ly bỗng nhiên nghĩ đến ngẩn ra, giống như bị năm đạo thiên lôi đánh trúng, không thể nào, chẳng lẽ là thật? Nếu không sao ngài ấy có thể hiểu rõ Trúc Nhã Tiên Nhân như vậy chứ, còn có thể hết ăn lại uống lại cuỗm đồ lại còn nghe lời? Chỉ là, sư phụ biết mình là Thần Tiên chuyển thế sao không nói cho nàng? Nàng cũng không phải lắm mồm lắm miệng như Bảo Sinh mà......

Lại thấy sư phụ suy tư một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, thì thào nói một câu: "Chẳng lẽ hoa tiên không phải là nữ sao? Nam nhân cũng có thể làm hoa tiên? Nói như vậy, ta lại cảm thấy mình rất phù hợp!" Hắn ngẩng đầu, cười đến rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng muốt như ngọc.

"Ngươi nói có phải hay không?"

Lúc này, nàng tốt nhất nên im lặng hơn là lên tiếng......
Bình Luận (0)
Comment