Tuyệt Sủng Vương Phi, Cuồng Si Vương Gia

Chương 100

Si Tâm Mộng thật sự có vận tốc di chuyển rất nhanh, chúng nhường như biến mất trước mặt mọi người mà không một ai có thể nhìn thấy chúng chạy chứ không phải là biến mất.


Nhưng lần này nó xuất hiện lại là nơi bùn lầy khó đi nhất của U Minh sơn mạch, đất liền Si Tâm Mộng đã khó có thể bắt (hái) được chúng nói chi là trên bùn lầy khó đi.


Nơi bùn lầy này nếu người nào không cẩn thận ngã hay xuống thì sẽ bị lún xuống không cách nào có thể lên được, đầm lầy này như một con vật khổng lồ có thể nuốt tất cả mọi thứ ( chìm xuống ).


Nhưng khinh công của Băng Y không thể khinh thường, nàng có thể đi trên bùn mà tốc độ của nàng cũng nhanh không kém gì Si Tâm Mộng.


Khinh công của Băng Y đạt đến trình độ mà trên thế gian hiếm người bì kịp, nhưng Si Tâm Mộng lúc ẩn lúc hiện nên rất khó có thể bắt chính xác vị trí của nó. Nhưng lòng quyết tâm bắt nó của Hàn Nguyệt Băng Y làm nung nấu thêm lòng kiên định, vì nó chính là vị thuốc cuối cùng cũng là vị thuốc quan trọng nhất để nàng có thể loại độc cho người ấy.


Băng Y dùng một đoạn tử sa *( dải lụa màu tím ) quấn quanh Si Tâm Mộng, làm cho nó không có đường trốn thoát, nhưng nó lại không như ý muốn có gắng vùng dậy để chạy thoát nhưng nó có vùng vẫy bao nhiêu cũng không thoát được ( lần này thật sự tiêu đời nó thật rồi ).


Nó biết người nữ nhân này không phải là nhân vật tầm thường, nàng có một cổ lệ khí làm nó khiếp sợ, không dám lại gần nàng.


Hiện tại rơi vào tay nữ nhân này nó thật sự nước mắt lưng tròng.


" Ngươi yên tĩnh lại cho ta " một câu được phát ra nhẹ nhàng từ Băng Y, lại có hiệu quả vô cùng Si Tâm Mộng quả thật yên tĩnh lại không còn vùng vẫy thoát khỏi đoạn tử sa bao quanh nó.


" Ngươi muốn ra thế giới bên người chơi không? " nàng phải thu phục được vật này vào túi nàng nếu không thật sự có lỗi với bản thân mình.


" Nếu muốn, thì động cho ta xem! " nàng biết đối với những vật ở trong thâm sơn cùng cốc này rất muốn tự do nhất là những vật có linh tính như Si Tâm Mộng.


Quả nhiên.......không ngoài dự đoán của nàng, nó thật sự động.


" Nếu vậy, ngươi chỉ có thể nhận ta làm chủ nhân, ta mới có thể đem ngươi ra thế giới bên ngoài tham quan "


" Nếu ngươi không đồng ý thì ta chỉ có thể đem ngươi phơi thật khô, rồi nấu canh nhân sâm cho phu quân ta uống vậy " nàng dùng chiêu trước mềm sau dọa.


Vậy là một vật đáng thương đã rơi vào bẫy, làm vật của người.


Si Tâm Mộng không động đậy nữa chứng tỏ nó hiểu được lời nàng nói, nó cũng có một ngày bị người ta hâm dọa mà không một chút phản kháng.


Nữ nhân này có một loại khí chất bất khả xâm phạm, tôn quý khiến người ta kính sợ, nhưng cũng có loại mưu trí hơn người, đi theo nàng nó không sợ sống tiếp những ngày buồn chán nữa rồi.


Nó (STM).....thật mong đợi.


" Nếu ngươi đồng ý, động đậy thử xem " từ lúc nó không còn vùng vẫy nữa là nàng có thể nắm chắc nó quy hàng làm vật trong túi nàng.


Không ngoài dự đoán của nàng, nó thật sự động đậy chứng tỏ nó đồng ý theo nàng, như vậy nàng lại có thêm một bảo bối bên mình mà không sợ nó chạy mất.


" Ngoan, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Si chịu không? " nàng thả nó lên tay mình, nhìn đóa hoa e ấm như thiếu nữ đang thẹn thùng làm cho nàng không khỏi yêu thích.


" Tiểu Si ngoan " tiểu Si bấm vào cổ tay Băng Y nếu như không nhìn rõ mọi người sẽ tưởng là vòng tay trang trí mà không phải là một vật sống có linh tính.


Si Tâm Mộng không giống bất kì loại cây hay thảo dược trân quý nào, nó không cần bùn, đất hay nước vẫn có thể sống tươi tốt, nó có 10 nhánh hoa mỗi nhánh chỉ duy nhất một đóa không dư ra đóa hoa nào khác.


Hiện tại mọi việc đã xong, thảo dược cần lấy điều đã lấy nên nhóm người Băng Y cũng bắt đầu thoát ly khỏi U Minh sơn mạch.


Lúc thu phục Si Tâm Mộng Hiên Viên Huyền Diệp không theo kịp nên chứng kiến toàn bộ, vì khinh công của hắn không xuất thần nhập hóa như Hàn Nguyệt Băng Y, đầm lầy lại nhiều cũng là trở ngại hắn theo bước chân của nàng.


" Băng Y, lúc đó............... " hắn muốn giải thích cho nàng việc hắn không thể tương trợ cùng nàng bắt Si Tâm Mộng.


" Không sao, ta hiểu........ " nàng biết người này luôn có tâm ý với nàng, cũng rất tốt với nàng nhưng lòng nàng lại có Hàn Thần rồi nên không thể chấp chứa thêm một ai khác.


" Đây......Si Tâm Mộng của huynh, nhưng huynh có thể cho ta biết huynh cần Si Tâm Mộng gấp gáp như vậy "


" Phụ hoàng ta bị thích khách hành thích trúng một kiếm chứa kịch độc nên........ " nghĩ đến phụ hoàng trúng độc hắn lại cảm giác được hắn thật sự vô dụng, hắn không thể bảo vệ tốt cho người là hắn bất hiếu, việc tìm Si Tâm Mộng cũng nhờ vào nàng hắn mới lấy được nếu không hắn cũng vô phương, hắn cũng không còn mạng mà về cứu phụ hoàng của hắn.


" Loại độc đó tên gì ? " nếu không vượt khả năng nàng nhất định ra tay cứu giúp phụ thân hắn.


" Độc đó được gọi là Đoạt Mệnh "


" Đoạt Mệnh "


" Đúng vậy "


" Si Tâm Mộng không thể chữa được tận gốc chúng, nó chỉ có thể ngăn độc phát triển thôi " lời nàng nói như sét đánh ngang tay hắn, nếu như vậy hắn phải làm sao mới cứu phụ hoàng hắn đây.


Nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn, làm cũng không hẹp lời.


" Nhưng ta có thể giải độc cho phụ hoàng của huynh "


Hiên Viên Huyền Diệp nhìn nàng như chúa cứu thế, vẻ mặt mừng rỡ như điên của hắn làm cho nàng cũng vui theo.


" Thật, lời nàng nói là thật " nắm tay nàng vẻ mặt hắn nhìn ra rất mong chờ .


" Thật, nhưng sau đại hôn của ta, ta sẽ đi tìm huynh "


" Hảo, nhưng đại hôn của nàng.........ta sợ sẽ không.....tham dự được"


Mới vui chưa được lâu thì đau khổ lại kéo tới, hắn sao lại quên là ngày đại hôn của nàng chỉ cách vài ngày nữa.


Nhìn người trong lòng đại hôn mà Tân Lang lại không phải hắn, làm sao không đau làm sao không khổ đây.


Nhưng hắn vẫn hy vọng nàng hạnh phúc.


Tuy lòng hắn như chết lặng.



Bình Luận (0)
Comment