Tuyệt Sủng Vương Phi, Cuồng Si Vương Gia

Chương 92

Lúc Nam Cung Hàn Thần tĩnh lại cũng là chuyện của một ngày sau........


Đôi mắt ấy tìm kiếm bóng hình nhỏ nhắn ấy, bóng hình ấy hắn khắc sâu vào trong tim, tâm trí lẫn hy vọng. Nhưng .........


Không thấy bóng hình ấy trong phòng này, nàng ấy đã đi rồi sao, cảm giác tuyệt vọng ngày càng chiếm lấy trái tim hắn, tâm hắn giờ đây đau đến nghẹt thở, đau đến không còn cảm giác.


Nàng thật sự chán ghét hắn thật rồi sao, chán ghét hắn có khuôn mặt kinh khủng giống như quái vật, nàng thật sự không cần hắn nữa rồi.


Nhưng đâu đó trong lòng hắn lại sáng lên tia hy vọng ......


Bước xuống giường, bước chân nặng nề của hắn dần dần tới cửa để kêu tên của một ai đó


" Y nhi, Y nhi, Y nhi................. " hắn nhường như muốn gào thét nhưng giọng lại càng nhỏ vì không thể nào gọi lớn hơn được nữa.


Lãnh Thủy từ ngoài viện nhanh chóng chạy vào trong, trong tay còn bưng một mâm điểm tâm, liền buông xuống đỡ vương gia nhà mình vào trên giường.


Ánh mắt của ai đó vẫn tìm kiếm bóng hình nhưng kết quả cuối cùng nói cho hắn biết nàng đi rồi, nàng thật sự rời khỏi hắn rồi.


Sức lực của hắn như bị rút hết, vô lực mà ngã xuống.


Hy vọng cuối cùng cũng dập tắt vì hình bóng của ai đó không thấy ở đây


" Ý nhi nàng đâu....! " giọng nói của hắn nhỏ thật nhỏ, hắn thật sự hy vọng Lãnh Phòng chỉ nói với hắn rằng nàng đi ra ngoài hay có chuyện quan trọng cần giải quyết lát sẽ về.


" Vương gia, vương phi nhờ thuộc hạ chuyển lời với ngài ....... " Lãnh Thủy ngập ngừng không biết có nên nói không.


" Nàng ấy nói gì "


" Vương phi nói ngài, chăm sóc bản thân cho tốt, chờ ngài ấy trở về " Lãnh Thủy nhìn vương gia nhà mình không khỏi đau lòng.


Hắn không biết vương phi đi đâu nhưng chắc chắn có liên quan đến vương gia mà không muốn đi với ngài ấy lo lắng nên không nói.


" Ngươi lui ra đi " nàng có thật sự trở lại không, tâm hắn giờ đây rất loạn, lòng vô cùng mệt mỏi.


Ánh mắt mở lên lần nữa là sự kiên cường, hy vọng .....


Hắn tin nàng nói sẽ giữ lời, nếu nàng về mà thấy hắn không tốt nhất định sẽ tức giận nên hắn phải phấn chấn lên, phải chăm sóc tốt chính mình cho tới ngày hắn và nàng thành thân.


................................................................


" Phụ hoàng người sao rồi, người đừng làm Mật Nhi sợ " Hiên Viên Mật Nhi khóc thương tâm ngồi.


Phụ hoàng của nàng vì vài ngày trước bị thích khách hành thích nên trúng kiếm của thích khách, chuyện đáng nói nhất là trên kiếm đó lại chứa kịch độc mà cả ngự y giỏi nhất trong cung cũng không nhìn ra được loại gì, nên thất thủ vô sách.


( Âu Dương Mật Nhi đại công chúa của Phong Vũ là thân sinh nữ nhi của hoàng hậu Phong Vũ làm người hiền hậu đoan trang, thông minh xinh đẹp không ngang tàn hóng hách như các công chúa khác nên rất được lòng mọi người trong cung và được hoàng thượng , thái tử thương yêu. Không chỉ tinh thông cầm kì thi họa mà còn trên thông thiên văn dưới tường địa lí, nên càng được sủng ái )


" Mật nhi con yên tâm, đại hoàng huynh con sắp về tới rồi, Diệp nhi hắn nhất định có cách "


Người đang nói là hoàng hậu đương triều Hạ thị Hạ Vi Ninh, mẫu thân của Hiên Viên Mật Nhi và thái tử Phong Vũ Hiên Viên Huyền Diệp.


" Ân, mẫu hậu " tuy trong lòng nàng rất lo lắng nhưng cũng không làm gì được, tuy nàng tinh thông thiên văn địa lí nhưng tới lúc quan trọng lại không làm gì được, lúc này nàng thật sự rất thất bại.


" Báo .............. " tên thị vệ gấp gáp jk vào, hành lễ vẻ mặt hối hả của hắn làm cho hoàng hậu cũng nôn nao theo.


" Bẩm hoàng hậu, thái tử đã trở về, hiện đã tới cổng thành " trên trán hắn chảy mồ hôi


" Tốt...... " hoàng hậu như cứu được phao cứu sinh. Nàng tin nhi tử nàng nhất định có cách cứu phụ hoàng của hắn.


Từng bước chân dồn dập, Hiên Viên Huyền Diệp gấp rút chạy về từ Thiên Mạc đến Phong Vũ chỉ 3 ngày 3 đêm không ngừng nghỉ thúc ngựa chạy về.


" Mẫu hậu, phụ hoàng sao rồi? " Phong trần mệt mỗi làm cho sắc mặt hắn hơi tái dần, nhưng vì lo lắng nên hắn không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.


" Phụ hoàng con bị thích khách hành thích bị trúng kiếm của thích khách trên kiếm lại có tẩm độc, nhưng loại độc này cả thái y viện cũng không một ai có thể đoán loại độc này là loại nào " hoàng hậu nước mắt lăn dài trên mi.


Tuy được làm hoàng hậu nhưng phần sủng ái nàng cũng không độc chiếm được chàng, bởi vì chàng là hoàng đế của một nước không của riêng nàng, nhìn thấy chàng cùng người nữ nhân khác ân ái lòng đau như cắt, âm thầm rơi lệ âm thầm phía sau chăm sóc chàng, nhưng nàng vẫn yêu chàng ấy yêu thật lòng thật dạ thấy chàng giờ này nằm bất động trên giường nàng thật sự rất đau lòng.


Nhìn thấy mẫu hậu rơi lệ, nhìn phụ hoàng nằm bất động tái nhợt như vậy hắn phải làm sao. Hắn không biết y thuật..........


Y thuật... đúng rồi, sư phụ hắn biết y thuật nhưng hắn giờ này biết đi đâu tìm sư phụ hắn đây ngày ấy quanh năm ngao du tứ hải làm sao hắn có thể tìm được ngài ấy đây.


Lòng ngày càng rối, ngày càng như lửa đốt.....


Hắn phải làm sao đây.


" Hài tử ngoan, muốn tìm ta sao ! "


Giọng nói này, đúng rồi chính .............







Bình Luận (0)
Comment