Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1484

 

 Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Đây là cái gì vậy? "  

 

“Đây là nước Thánh của Thánh giáo của chúng ta, sau khi sử dụng có thể chia sẻ và cảm nhận được quyền năng của Thánh Chủ." Giáo Hoàng thản nhiên nói.  

 

"Buff gì cơ? Lượng máu hay thanh màu xanh, nhanh nhẹn hay sức mạnh..." Tề Đẳng Nhàn tò mò.  

 

Hắn biết Hoa Quốc cũng có vài người có năng lực kì lạ như vậy, họ có thể thông qua phù chú để tăng sức mạnh cho bản thân chỉ trong thời gian ngắn, nhưng điều đáng ngạc nhiên là bên Thánh giáo cũng có kiểu tương tự vậy sao?  

 

Giống như ninja của Kiệt Bành quốc có thể sáng tạo ra dấu tay ninja thông qua cửu tự chân ngôn tự của Hoa Quốc, "Tất cả những người đang chiến đấu dàn trận lên phía trước" để làm dịu lại tinh thần của mỗi người, từ đó vượt qua sợ hãi và kích thích khí huyết.  

 

Trong Phật giáo cũng có các loại thủ ấn như Sư Tử ấn và Vô Uý ấn, Tề Đẳng Nhàn đã gặp qua một vài cao thủ có thể đưa chúng vào trong quyền pháp rồi tạo ra những đòn đánh không hề tầm thường.  

 

Trên đầu Giáo Hoàng đầy vạch đen, tên này tưởng hắn đang chơi Elden Ring đấy à?  

 

"Bây giờ các người đã tin linh hồn của Tham Tôn nằm trên người hắn chưa? Sức mạnh vừa rồi không phải các người chưa thấy, nhìn là biết không phải của người bình thường, hơn nữa nguồn sức mạnh còn lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi!” Giáo Hoàng nhìn về phía các Hồng Y giáo chủ, chậm rãi nói.  

 

Christian hơi cúi đầu, sắc mặt không được tốt lắm: "Giáo Hoàng bệ hạ, xin hãy tha thứ cho tôi đã nghi ngờ Ngài! Tuy vừa rồi hắn đã cho chúng ta thấy nguồn sức mạnh đáng kinh ngạc nhưng sức mạnh kia không phải là của tự bản thân hắn mà theo tôi được biết đó là sức mạnh đến từ công phu truyền thống của Hoa Quốc..."  

 

"Công phu truyền thống giảng về Hoá Kình, một người đàn ông khoẻ mạnh nặng hai trăm cân nhưng không thẻ bẻ gãy ngón tay của một ông già..."  

 

"Nếu như tôi không đoán sai thì vừa rồi hắn đã dùng tiếp hoá phát, một loại công phu gọi là Thái Cực quyền, mượn lực đả lực."  

 

"Trên thực tế đó không phải là lực của hắn mà chỉ là mượn lực lượng của Roben để đánh lại ông ấy mà thôi."  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy lời này hình như đã nghe qua ở đâu?  

 

"Mã đại sư từng tới đây lừa gạt, hay là vị Hồng Y giáo chủ này đã tiếp xúc với ông ấy rồi?" Lý Vân Uyển ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.  

 

"Ồ!" Tề Đẳng Nhàn nhớ ra, "Năng lực nghiệp vụ của Mã đại sư đúng là trâu bò, ngay cả Hồng Y giáo chủ cũng biết ông ấy!”

"Ha ha, Christian giáo chủ, công phu truyền thống của chúng ta đúng là có hoá kình, nhưng vừa rồi tôi không dùng hoá kình."  

 

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Tôi luôn dùng sức mạnh thuần tuý, toàn bộ đều là tự thân phát ra chứ không phải là mượn lực như ngài nói.”  

 

Christian bình tĩnh đáp: "Vậy thì hãy chứng minh đi!”  

 

Ông ta thật sự không để tên Tề Đẳng Nhàn có tâm địa bất lương này trà trộn vào trong Thánh giáo, vì thế nên mới lôi hết thảy biện pháp ra để đối phó hắn.  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn quanh một vòng, sau nhắm vào một gốc cây đại thụ: "Cũng được thôi, xưa có Lỗ Trí Thâm nhổ dương liễu, vậy để hôm nay tôi biểu diễn cho các người xem thần lực trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa!”  

 

Sau khi nói xong câu này, hắn đi về phía cây đại thụ.  

 

Cây đại thụ này cao khoảng năm tới sáu mét, thân cây cũng vô cùng thô, dù là người đàn ông lực lưỡng như Roben cũng không thể dùng tay ôm hết thân cây.  

Tề Đẳng Nhàn cũng không biết Giáo Hoàng từ đâu biết được hắn có thần lực, nhưng ông ta đã cho hắn cái danh xưng này thì phải thể hiện thật tốt, nhất định phải khiến cho các Hồng Y giáo chủ đang đứng đây phải tâm phục khẩu phục mới được.  

 

 

Christian thấy Tề Đẳng Nhàn như đang chuẩn bị nhổ cây đại thụ này lên thì không khỏi lắp bắp kinh hãi, ông ta thầm khiếp sợ: "Thật sao? Trên thế giới này thật sự có người có sức mạnh lớn như vậy sao? Chẳng lẽ trên người hắn thật sự mang linh hồn của Tham Tôn.”  

 

 

Danh tiếng của Tham Tôn trong Thánh Giáo thật sự rất lớn, đó là nhân vật trong truyền thuyết mạnh tới mức bất khả chiến bại, còn có thể được coi là thần tượng trong lòng rất nhiều đàn ông.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cởi áo vest ra ném cho Lý Vân Uyển, sau đó hắn xắn tay áo sơ mi lên: "Nếu như tôi có thể nhổ cây đại thụ này lên sẽ chứng minh trong người tôi chứa linh hồn của Tham Tôn đúng không?"  

 

 

Roben nghiêm nghị nói: "Nếu cậu có thể nhổ cây đại thụ này lên mà không mượn bất kì ngoại lực nào thì đương nhiên sẽ không còn ai nghi ngờ nữa, sức mạnh của Tham Tôn ở Thánh Giáo chúng ta là đệ nhất..."  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không đợi ông ta nói xong đã ngồi xổm trước gốc cây, hai tay giơ lên ôm lấy thân cây.  

 

Bình Luận (0)
Comment