Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1717

Tề Đẳng Nhàn rất thân thiết với Trần Ngư nhưng anh không nói cho cô ấy biết giáo hoàng sẽ ra sân để trấn an mọi chuyện. Cho nên, khi mấy người bọn họ biết rằng cô ấy không biết chuyện đều cảm thấy rất vui vẻ.  

             Còn tưởng Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư đã đến tình trạng biết gì nói hết chứ. Không ngờ là vẫn có điều che giấu đấy!  

             Ngay khi Tề Đẳng Nhàn xuất hiện trên sân khấu, hiện trường đã phát ra tiếng la ó.  

             Những tiếng la ó đương nhiên đến từ kẻ thù của tàu thuyền Lôi thị, họ không ở dưới trướng của Tề Đẳng Nhàn.  

             Các phóng viên thấy thế cũng đều âm thầm suy đoán, có vẻ như uy danh của Tề Đẳng Nhàn không thể bảo vệ được tàu thuyền Lôi thị!  

             Cho dù Tề Đẳng Nhàn giữ chức tổng giám đốc Tàu thuyền Lôi thị thì việc giúp Lôi gia quản lý Tàu thuyền Lôi thị cũng vô ích. Sức mạnh vốn của kẻ thù quá khủng bố, một mình anh không thể ngăn chặn được.  

             Địa vị Tổng Giám mục khu phía Nam của anh không thể khiến mọi người sợ hãi.  

             "Đây chính là cách Lôi gia các người liều mạng giãy giụa lần cuối sao? Xem ra trước khi Lôi Thiên Tứ rời đi không để lại cho các người bất kỳ chỗ dựa nào!" Có người chế nhạo Lôi Chấn Kỳ.  

             Mặt Lôi Chấn Kỳ không biểu tình nói: "Các người cho rằng nhất định thắng sao? Tôi sợ ngay cả dũng khí ra tay các người cũng không có."  

             Lúc này Lục Thái bình tĩnh nói: “Tên họ Tề tuy rằng rất cường đại nhưng danh tiếng của anh ta cũng không thể trấn áp nhiều người như vậy. Kết cục cuối cùng của tàu thuyền Lôi thị vẫn phải chia năm xẻ bảy.”  

             Ánh mắt của đám người Trần Bá Hạ, Mạnh Thiên Sanh cũng lạnh lùng chế nhạo, cảm thấy rằng phe của họ đã nắm chắc thắng lợi.  


             Nhưng vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu với Lôi Chấn Kỳ.  

             Lôi Chấn Kỳ nhẹ nhàng cười nói: “Ngoài việc công bố ngài Tề là tổng giám đốc tàu thuyền Lôi thị của chúng tôi, tôi còn có một việc quan trọng nữa muốn thông báo!”  

             "Đó là... Toàn bộ tàu thuyền Lôi thị sẽ được ủy thác hoàn toàn dưới danh nghĩa Thánh giáo. Hơn nữa tôi sẽ đích thân ký một thỏa thuận với Giáo hoàng!"  

             “Bây giờ, chúng ta hãy mời người lãnh đạo của Thánh Giáo, Đức Giáo hoàng của Thiên Chúa quốc!”  

             Anh ta nói xong những lời này, hiện trường lập tức rơi vào im lặng, trên mặt mọi người đều tràn đầy kinh hãi, không nói nên lời.  

             Trần Ngư kêu lên, cảm thấy như bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Tôi đã nghĩ là tên trộm chó này không thể bất cẩn như vậy, hoá ra đã sớm mời giáo hoàng đến để giải quyết chuyện rồi! Nếu giáo hoàng đích thân tới đây ký hợp đồng với tàu thuyền Lôi thị, vậy thì thật sự không có người nào dám làm loạn... bằng không, một phút sau sẽ bị Giáo hoàng thu dọn."  

             "Nhưng Giáo hoàng không phải ở Cao Câu Ly sao? Ông ấy đến Hương Sơn khi nào?"  

             Giáo hoàng đến Hương Sơn đã lâu, người ở lại Cao Câu Ly chỉ là người thay thế, gần đây cũng không xuất hiện ở bên ngoài.  

             Sau khi Lý Toàn Chân nghe Lôi Chấn Kỳ nói, không khỏi chế nhạo: "Ngài Lôi đang đùa chúng tôi à? Giáo hoàng sẽ để ý đến yêu cầu nhàm chán của các người sao? Ông ấy còn đang bận giảng đạo ở nước chúng tôi, vốn không rảnh."   

             Cô ta vừa nói lời này, mọi người không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, nhớ tới tin tức gần đây rằng Giáo hoàng quả thực đang ở Cao Câu Lệ.  

             Bây giờ Lôi Chấn Kỳ nói muốn mời Giáo hoàng ký hợp đồng, đơn giản chỉ là khoe khoang thôi, làm sao Giáo hoàng lại có thể ở đây?  

             Nhưng……  

             Ngay sau đó, họ bị vả mặt.  

             Robben, đoàn trưởng đoàn Kỵ sĩ Thánh xuất hiện trong bộ áo giáp bạc cùng với hai Kỵ sĩ Thánh cao lớn và mạnh mẽ không kém.  

             Ba người vừa xuất hiện trên sân khấu, khí thế đã tràn ngập, khiến người ta cảm nhận được một bầu không khí thần thánh trang nghiêm!  

             “Mời Đức Giáo hoàng!” Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân đều lớn tiếng nói.  

             Bóng dáng Giáo Hoàng xuất hiện từ một góc khuất, mặc áo bào trắng, đội vương miện vàng, tay cầm vương trượng tượng trưng cho quyền uy, có ba vị Kỵ sĩ Thánh dẫn đường, bước từng bước vào trong.  

             Vẻ mặt của đám người Trần Bá Hạ, Mạnh Thiên Sanh, Lý Toàn Chân, Lục Thái, Nghiêm Mộc Long đột nhiên cứng đờ. Ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ có khiếp sợ! Bởi vì bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng được, nhân vật như Giáo Hoàng lại sẽ tham sự vào chuyện của tàu thuyền Lôi thị.  

             Hơn nữa Tề Đẳng Nhàn mới gia nhập Thánh Giáo không lâu, sao danh tiếng có thể có lớn như vậy để mời được cả Giáo Hoàng?  

             Tề Đẳng Nhàn thầm đắc ý, sự xuất hiện của Giáo Hoàng đã tát mạnh vào mặt của đám người đó!  

             "Giáo hoàng của tôi, Tề Đẳng Nhàn, tổng giám mục thành tín nhất khu phía Nam xin bày tỏ lòng kính trọng cao nhất đối với ngài!" Tề Đẳng Nhàn đi tới nghênh đón Giáo hoàng, đặt tay lên ngực thi lễ.  


             Giáo hoàng khẽ gật đầu nói: "Tề Tổng Giám mục, vất vả cho cậu rồi."  

             Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Giáo hoàng, cho đến bây giờ, họ không thể tin vào mắt mình, thậm chí còn nghi ngờ rằng ông già trước mặt chỉ là kẻ giả mạo.  

             Tuy nhiên, loại hàng giả nào có thể tạo ra khí chất mạnh mẽ như vậy? Hơn nữa, đoàn trưởng đoàn Kỵ sĩ Thánh còn dọn đường cho ông ta, đây chẳng lẽ còn là giả sao?  

             Lôi Tuyết Kiều cũng ngơ ngác đứng tại chỗ, Lôi Chấn Lân quay đầu cười với cô ta nói: “Hiện tại cháu đã biết anh ta lợi hại đến mức nào chưa?”  

             Lôi Tuyết Kiều sửng sốt: "Vậy mà thật sự là Đức Giáo hoàng của Thiên chúa quốc! Trời ơi... Loại người quyền khuynh tứ hải này vậy mà lại đứng ra giúp Lôi gia chúng ta sao?”  

             Lôi Chấn Lân thở phào nhẹ nhõm, có Giáo hoàng ra mặt, tàu thuyền Lôi thị xem như được bảo vệ, bọn họ chỉ cần trả 10% lợi nhuận hàng năm mà thôi.  

             Thà trả 10% này còn tốt hơn bị đám dói mắt trắng này chia cắt.  

             "Đức Giáo hoàng tôn kính, cảm ơn ngài đã đến Hương Sơn mặc dù lịch trình bận rộn. Thân là tín đồ thành tín nhất của Thánh chủ, toàn bộ Lôi gia chúng tôi vì điều này mà cảm thấy vinh dự gấp trăm lần..." Lôi Chấn Kỳ lễ phép nói.  

             Giáo Hoàng nói: "Tất cả vinh quang đều thuộc về Thánh chủ. Tôi chỉ là người phát ngôn của Thánh chủ trên thế giới mà thôi. Vinh quang mà anh cảm nhận được chỉ là một phần tỷ uy năng của Thánh chủ..."  

             Lôi Chấn Kỳ nói: "Mời Giáo hoàng!"  

             Giáo Hoàng bước lên sân khấu, nhiều phóng viên đã cầm máy ảnh lên điên cuồng chụp ảnh.  

             Giáo hoàng mỉm cười nói: “Người của Lôi gia luôn là một trong những tín đồ thành tín nhất đối với Thánh giáo của chúng ta, bao gồm cả ngài Lôi Thiên Tứ đã trở lại trong vòng tay của Thánh chủ cũng như thế.”  

             “Hai người trẻ tuổi của Lôi gia hiện tại không thể quản lý tốt các tàu thuyền Lôi thị vì lý do thể chất, nên họ muốn ủy thác toàn bộ doanh nghiệp dưới danh nghĩa Thánh Giáo của chúng ta.”  

             "Để giúp đỡ những tín đồ thành kính, tôi, với tư cách là Giáo Hoàng, đứng lên là điều đương nhiên."  

             "Tôi nghĩ rằng với khả năng của Tề tổng giám mục và rất nhiều nhân tài trong Thánh giáo của chúng ta chắc rằng có thể giúp đỡ việc này."  

             Lôi Chấn Kỳ kính cẩn gửi bản hợp đồng cho Giáo hoàng, nội dung hợp đồng là toàn bộ tàu thuyền Lôi thị sẽ được giao cho Thánh Giáo, toàn bộ quyền lực sẽ được giao cho Thánh Giáo, mỗi năm 10% lợi nhuận của tàu thuyền Lôi thị sẽ được phân bổ làm phí uỷ trị để giúp Thánh giáo phát triển.  

             Giáo hoàng cẩn thận xem qua bản hợp đồng nhỏ, rồi gật đầu hài lòng và dùng bút ký tên mình lên trên đó.  

             “Kể từ bây giờ, tàu thuyền Lôi thị được ủy thác dưới danh nghĩa Thánh Giáo chúng ta, nó có thể được coi là một trong những tài sản của Thánh Giáo chúng ta.” Giáo hoàng mỉm cười nói với mọi người.  

             Trong nụ cười này ít nhiều mang theo chút đe dọa, ý là - những người muốn chạm vào tàu thuyền Lôi thị, hãy đến thử xem?  

             Tất cả mọi người đều hít thửo không thông. Hành động này quá kinh khủng. Về sau muốn động vào tàu thuyền Lôi thị là chuyện không thể!

Bình Luận (0)
Comment