Lôi gia rất có nghĩa khí, sau khi Tề Đẳng Nhàn giúp bọn họ giải quyết chuyện này, Lôi Chấn Kỳ đã mời anh về thẳng nhà ăn cơm.
Vì phải bàn bạc về tương lai của tàu thuyền Lôi thị nên không mời người khác.
Điều này làm cho Tề Đẳng Nhàn có một cái cỡ hoàn mỹ tránh thoát được cục diện địa ngục của Tôn Dĩnh Thục và Dương Quan Quan sẽ phát triển, hơn nữa còn có một Trần Ngư yêu nghiệt không tử tế ở bên, cô ấy chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Hành động lần này của Lôi Chấn Kỳ đúng là đã cứu Tề Đẳng Nhàn thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng!
Khi Tề Đẳng Nhàn trở lại biệt thự của Dương Quan Quan, anh thấy Tham Lang đang ngồi trong sân với vẻ mặt đau khổ, còn Dương Quan Quan, cô hổ nhỏ đang đánh quyền.
Tham Lang dở khóc dở cười nói: "Cô Dương, xin hãy để tôi đi. Chân tôi bị Đại đương gia đá gãy rồi, tôi thực sự không thể cùng cô tập luyện được."
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi buồn cười, Dương Quan Quan hiện tại là một người mê võ, bắt được cao thủ cường đại tất nhiên muốn tới rèn luyện kỹ năng.
Bản thân Tham Lang có thực lực rất mạnh mẽ nhưng sau khi bị gãy một chân, thăng bằng cơ thể của anh ta tất nhiên cũng bị phá hủy, trình độ của anh chắc chắn đã tụt xuống mức thấp nhất, lúc này bắt anh ta tập luyện cùng thực sự là làm khó người.
"A, nhị đương gia thân mến của tôi đã trở lại!" Sau khi Tham Lang nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã hưng phấn đứng dậy, chống gậy chào.
Tề Đẳng Nhàn không cho anh ta sắc mặt tốt gì, nếu không phải nhìn thấy tên này đã gãy một chân, anh đã treo anh ta lên từ lâu rồi, dù sao không phải ai cũng có thể chiến tiện nghi của anh.
Dương Quan Quan thu quyền, chậm rãi thở ra một hơi dài, hơi thở dài, kình lực nhu thuận, có thể thấy được cô ấy đã luyện Ám Kình rất nhẹ nhàng, nếu như đưa lực lượng này khắp toàn thân, cô ấy có thể luyện ra Hóa Kính.
Tuy nhiên, điều này cần có thời gian để mài giũa từ từ, dù sao công phu không thể luyện thành một sớm một chiều. Kỳ ngộ không có tác dụng quá lớn.
"Anh đã nói chuyện xong với Lôi gia chưa?" Dương Quan Quan hỏi: "Thật sự không muốn can thiệp vào tàu thuyền Lôi thị sao? Dù sao, lợi ích cũng rất đáng kể, dù chỉ anh can thiệp một chút, Lôi gia cũng sẽ không nói gì cả.”
“Tàu thuyền Lôi thị nên để ở trong tay Lôi gia, việc làm ăn của bọn họ nên do chính họ quản lý.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói, dù lợi ích có lớn đến đâu, anh cũng sẽ không can thiệp.
Bởi vì trong lòng anh, Lôi gia giống như một người bạn, đã là bạn bè, trả giá vì họ thì anh cũng không nghĩ đến chuyện đền đáp.
Tuy nhiên, Tham Lang không hiểu hành vi của Tề Đẳng Nhàn, bởi vì, theo ý kiến của anh ta, không gì có thể thoát khỏi lợi ích, chuyện không có lợi thì anh ta sẽ không bao giờ làm.
Hơn nữa, tất cả bè lũ xu nịnh trên thế giới này đều vì lợi ích. Anh ta rất khó hiểu tại sao Tề Đẳng Nhàn lại tốn công như vậy để làm một việc không mang lại lợi ích gì.
Tham Lang ôm quyền về phía Tề Đẳng Nhàn nói: "Nhị đương gia, sao ngài lại gọi tôi đến Hương Sơn? Tôi ở trong nhà tù U Đô sống rất tốt, mỗi ngày đều nghe giáo lý, thay đổi hoàn toàn, hối cải để làm người mới…Nếu ngài gọi tôi đến đây là đang trì hoãn cuộc sống mới của tôi đấy!”
Tề Đẳng Nhàn quay lại nhìn anh ta với vẻ mặt khinh thường.
Tham Lang vội vàng sửa lời nói: “Cũng không hẳn thế. Nhị thiếu gia, hiện tại ngài là tổng giám mục. Nếu tôi có thể nghe lời ngài dạy, chẳng phải tương đương với việc nghe phúc âm của Thánh chủ, tìm được con đường cứu rỗi sao?"
"Nhị đương gia quả thực là thần tượng của thế hệ chúng ta, không ngờ lại trở thành tổng giám mục Thánh Giáo!"
"Kỳ thật Tham Lang tôi, kính trọng Thánh Giáo cùng Thánh Chủ từ đáy lòng, nếu có thể nghe được phúc âm của Thánh Chủ, đời này sẽ không hối hận!"
"Nhị đương gia quả thực là lợi hại, chỉ với sáu tỷ đô la đã có được địa vị như vậy trong Thánh giáo."
Vẻ mặt Dương Quan Quan kỳ quái nhìn Tham Lang, tự hỏi tên này có phải bị người lừa hay không, sao lại nhắc đến chuyện này?
Thực ra không có nhiều người biết tin Tề Đẳng Nhàn chi 6 tỷ đô la để mua chức tổng giám mục, nhiều người suy đoán rằng lai lịch tổng giám mục của anh rất mờ ám, tuy nhiên cụ thể là mờ ám như thế nào, bỏ ra bao nhiêu tiền thì vẫn chưa rõ.
Nếu Tham Lang đã biết số tiền cụ thể nên rõ ràng đã có người nói cho anh ta biết. Tuy nhiên, anh ta cố tình nêu vấn đề này với Tề Đẳng Nhàn thì rõ ràng là anh ta đang tìm đường chết!
Quả nhiên, Tề Đẳng Nhàn trầm mặc, sau đó cảm thấy tim như bị dao cắt, chết tiệt đó chính là sáu tỷ đô la!
Cho dù bắt cóc Quý Giai, cũng phải bắt cóc ba lần mới có thể kiếm được số tiền đó!
Trên đời này có bao nhiêu con cừu béo như Quý Giai để cho anh bắt cóc?
Càng nghĩ càng tức giận, anh nắm lấy cổ áo của Tham Lang, tức giận nói: “Mẹ kiếp, anh đến đây để hả hê khi người gặp họa đúng không?”