Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1737

Thái độ của ông cụ Quý khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất thất vọng, rõ ràng nhà họ Quý đã chịu đủ đau khổ vì hắn rồi, không muốn lại đối địch với hắn nữa.  

 

 

Vì lý do này, bọn họ thậm chí còn trực tiếp từ bỏ một đống lợi ích ở Nam Dương, không tiếp tục hợp tác với thương hội Hoa Minh nữa.  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, Quý Khải ở một bên cười nói: “Giáo mục Tề, anh không cần để ý chút chuyện nhỏ này, hôm nay là một ngày đáng để vui mừng, anh có thể tới nhà họ Quý góp vui thật là vinh hạnh quá!"  

 

Tề Đẳng Nhàn nheo mắt nhìn anh ta, không có ý tốt mà nói: "Ông đây là tổng giám mục của khu vực phía Nam. Cậu gọi tôi giáo mục Tề là có ý gì? Có phải là cậu khinh thường tôi hay không, có phải coi thường sự uy nghiêm của thánh giáo hay không, có phải muốn là một kẻ dị giáo hay không?"  

 


Sắc mặt Quý Khải tái xanh, hắn mẹ nó vậy mà cũng có thể gây phiền toái?  

 

Anh ta cảm thấy gần như nghẹt thở, sau đó nhanh chóng sửa lại lời nói: "Tổng giám mục Tề, tôi xin lỗi, là tôi sơ suất, xin anh hãy bỏ qua cho!"  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất vô cùng buồn chán, xua tay một cái, cười nói: "Sao tôi lại để ý đươc chứ! Con người tôi đối với chút ít chuyện nhỏ này đều không buồn để tâm, Khải thiếu cậu muốn gọi tôi như thế nào cũng được, tôi rất hiền hòa. "  

 

"Hiền hòa cái con mẹ mày!"  

 

Quý Khải không nhịn được thầm chửi rủa trong lòng, sau khi chắp tay, lập tức rời đi, sợ mình lại bị hắn gây chuyện.  

 

Sau khi Quý Khải rời đi, Trần Ngư đi tới, cười nói: “Không nhìn ra nha, thái độ của nhà họ Quý đối với anh lại tốt như vậy, nếu như là người bình thường gây ra loại chuyện này, trong phút chốc đã bị bọn họ đem đi nuôi cá mập rồi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn thở dài và nói: "Quả nhiên, lông dê cũng không thể đè cả một gia đình mà bứt được. Bằng không, dù dê có mập đến đâu, cũng sẽ không muốn cho cô lấy lông nữa..."  

 

Khóe miệng Trần Ngư giật giật, cũng chính là loại đàn ông lẳng lơ như anh đây, đã coi nhà họ Quý như một con dê béo có thể bứt lông thỏa thích đấy phải không?  

 

Nếu có người dám bứt lông dê của nhà họ Quý, còn không phải lập tức bị đánh cho gãy tay gãy chân hay sao?  


 

"Hôm nay anh đắc tội người ta thê thảm như thế, tát vào mặt người ta trước mặt biết bao nhiêu người thế này, tôi thấy… chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu." Trần Ngư thở dài nói.  

 

“Kamiyama Yui hiện tại có Quần Lang chống lưng, quá nửa là cô ta sẽ đến gây rắc rối cho anh.”  

 

"Bị cái tổ chức này để mắt tới, anh phải cẩn thận một chút. Dù sao, thủ đoạn mà bọn họ sử dụng đều tương đối mang tính chất khủng bố."  

 

Đối mặt với lời nhắc nhở của Trần Ngư, Tề Đẳng Nhàn một chút cũng không để ý, Husky... à, Tham Lang, Tham Lang người này còn đang gãy một cái chân làm con chó canh cửa cho hắn kia kìa, hắn còn sợ Quần Lang cái gì chứ?  

  Giang Khuynh Nguyệt không khỏi thở dài nói: "Anh vẫn cứ thích tát vào miệng người khác như mọi khi!"  

  Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Giả vờ là tát vào mặt, giả vờ là tát vào mặt, không tát vào mặt thì làm sao còn giả vờ được?”  

  Giang Khuynh Nguyệt trực tiếp bị hắn nói cho không còn lời nào để chống đỡ, mạch não của anh chàng này lúc nào cũng kỳ lạ như vậy.  

  "Nếu nhà họ Quý kính nể anh như vậy, vậy chi bằng anh giúp tôi giật dây bắc cầu, để nhà họ Quý hợp tác với tôi đi! Bằng cách này, tôi cũng có thể lợi dụng sức lực của nhà họ Quý để ổn định địa vị của chúng ta." Trần Ngư cười tủm tìm nói với Tề Đẳng Nhàn, trong một đôi mắt biết nói, trao gửi làn thu thủy của tình cảm thầm kín.  

  "Đây... Chuyện này thì không được đâu, tôi còn đang mog chờ một ngày nào đó nhà họ Quý sẽ đắc tội tôi mà! Nếu như bọn họ hợp tác với cô, vậy thì chẳng phải bọn họ sẽ chung một chiến tuyến với tôi sao? Đến lúc đó, làm sao tôi còn có thể xuống dao được?" Tề Đẳng Nhàn do dử một lúc lâu, sau đó mới nói ra một đống lời chết tiệt như vậy.  

  Trần Ngư dở khóc dở cười nói: “Anh có thể đừng coi người khác như dê béo như thế được không? Nhà họ Quý là một gia tộc có sức lực và tài chính rất mạnh mẽ, có bọn họ làm đồng minh, so với việc anh cứ bắt thóp bọn họ thì tốt hơn nhiều!”  

  Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Không, con người này của tôi tầm nhìn thấp, mắt nhìn thiển cẩn, chỉ thích bứt lông dê thôi."  

  Trần Ngư giận tím cả mặt khi nghe điều này.  

Bình Luận (0)
Comment