Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1774

 

 Từ lão quái vội vàng bước tới, cười nói với giám đốc Từ: "Giám đốc Từ, quên đi, tổng giám đốc Vương cũng không để ý chuyện này, ông cũng đừng tức giận nữa!"  

 

Giám đốc Từ chỉ vào má mình, cười lạnh: “Đạo diễn Từ, ông nhìn mặt tôi xem, đây là do tên ăn bám kia đánh đấy! Tổng giám đốc Vương không truy cứu thì tôi sẽ không truy cứu nữa? Từ khi tôi đi theo Hướng tiên sinh tới nay, không ai dám đánh tôi cả!"  

 

Từ lão quái thầm mắng chửi trong lòng: “Hướng tiên sinh so với ông cụ Quý và ông cụ Lôi chỉ xem như là một con tôm nhỏ, ông cũng đừng hãm hại ông ta…”  

 

Giám đốc Từ lấy điện thoại di động ra, cười lạnh nói: “Tôi sẽ gọi người anh em của Hướng tiên sinh tới đây, tên ăn bám kia, tôi muốn xem cậu có đủ can đảm để đánh tôi nữa không!”  

 

Từ lão quái sợ đến mức vội vàng đưa tay đề điện thoại di động của giám đốc Từ xuống, lắc đầu nói: "Không được!"  

 

Khi Tề Đằng Nhàn nghe thấy hai từ này được hét lên bởi một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, hắn không khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên, thậm chí toàn thân hắn còn nổi lên một tầng da gà mà chỉ khi dự cảm được nguy hiểm mới xuất hiện.  

 


"Xem ra là do gần đây lái xe tốc độ quá nhanh, lời nói bình thường của người ta mà mình cũng hiểu sai!" Tề Đằng Nhàn lắc đầu, cảm thấy mình nhất định không thể tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng bị thần thú 404 theo dõi.  

 

Giám đốc Từ nói: "Đạo diễn Từ, ông đừng ngăn cản tôi. Hôm nay tôi muốn mạng chó của cậu ta, không ai có thể ngăn cản được!"  

 

"Không phải... Tôi sợ Hướng tiên sinh..." Từ lão quái sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói.  

 

"Ha ha, ông sợ Hướng tiên sinh giết người hay sao? Không sao, Hướng tiên sinh sẽ không quan tâm đến chuyện nhỏ như vậy!" Giám đốc Từ xua tay, căn bản không nghe hết lời nói của Từ lão quái.  

 

Ông ta vừa định gọi điện thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đậu gần đó, khi nhìn thấy biển số xe, ông ta không khỏi ngẩn người, sau đó vui mừng khôn xiết.  

 

Sau khi cất điện thoại di động vào túi, giám đốc Từ bước nhanh tới chỗ chiếc Rolls-Royce, cúi người xuống chờ người bên trong đi ra.  

 

Cửa xe mở ra, người bước ra không phải là Hướng tiên sinh mà là một thanh niên với mái tóc vuốt ngược ra sau và khuôn mặt góc cạnh.  

 

Anh ta là Hướng Minh, con trai của Hướng Vấn Thiên.  

 

“Cậu chủ Hướng!” Giám đốc Từ cúi đầu với Hướng Minh, lớn tiếng chào hỏi.  

 

"Ồ... Hóa là giám đốc Từ! Sao ông lại đến đây?" Hướng Minh liếc nhìn ông ta, thản nhiên hỏi.  

 

Giám đốc Từ nói: "Cậu chủ Hướng, xảy ra chút chuyện..."  

 

Ông ta vừa ngẩng đầu lên, Hướng Minh đã nhìn thấy khuôn mặt của ông ta, sắc mặt của vị con nhà giàu này không khỏi tối sầm lại, lạnh lùng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ai đánh ông? Không biết ông là người của điện ảnh và truyền hình Thiên Long chúng ta hay sao? Như vậy là không để nhà họ Hướng chúng ta vào trong mắt!  

 

Giám đốc Từ chỉ vào Giang Khuynh Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là con khốn này, vừa mới ra mắt, được Từ lão quái chọn làm nữ chính, ở đại lục có chút bối cảnh nên cảm thấy mình rất trâu bò!"  


 

"Tôi đã tốt bụng khuyên bảo cô ta, nhưng cô ta không cảm kích, thậm chí còn xúi giục tên ăn bám mà cô ta bao nuôi đánh tôi, thực sự là quá kiêu ngạo!"  

 

"Cậu chủ Hướng đến vừa đúng lúc, anh có thể giúp tôi trút cơn giận này."  

 

Hướng Minh nghe xong lời nói của giám đốc Từ, cười nhạo một tiếng, chỉnh lại cổ áo, chậm rãi đi về phía trước.  

 

Sắc mặt của Từ lão quái không khỏi trở nên rất kỳ quái, trong lòng thầm nói cậu chủ Hướng đừng mù mắt, tuy rằng tổng giám đốc Vương không phải người tốt, nhưng cũng may ông ta là người sáng suốt, nếu không thì ông ta đã nằm trên mặt đường rồi.  

 

Cậu chủ Hướng luôn là người khôn ngoan, đừng làm những chuyện ngu xuẩn như giống như đám con cháu nhà giàu chỉ biết hãm hại bố mẹ!  

 

"Tôi không đánh phụ nữ, nếu là anh làm thì tôi chỉ tìm anh." Hướng Minh đi đến trước mặt Tề Đằng Nhàn, bình tĩnh nói.  

 

Giang Khuynh Nguyệt mỉm cười bất đắc dĩ rồi nói: "Cậu chủ Hướng, oan gia nên giải không nên kết. Tại sao chúng ta không cùng nhau ngồi xuống uống một chén trà rồi bình tĩnh nói chuyện?"  

 

Hướng Minh nói: “Cô gái kia, đừng có không biết tốt xấu! Đừng tưởng rằng chỉ vì có chút bối cảnh ở đại lục mà có thể hoành hành ở Hương Sơn. Tôi muốn cô biến mất khỏi thế giới này thì chỉ cần một câu nói mà thôi!"  

  Giang Khuynh Nguyệt không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút không vui, cô ấy cảm thấy đám người này, đúng là người nào cũng bá đạo hơn người trước!  

  "Như thế nào, không nói chuyện? Trốn sau lưng một người phụ nữ?"  

  "Anh cho rằng mình không nói là có thể giải quyết vấn đề? Hay anh cho rằng người phụ nữ anh đang hẹn hò có thể giúp anh giải quyết chuyện này?"  

  Hướng Minh lạnh lùng ngạo mạn nói: "Nếu anh quỳ xuống nói, tôi có thể kiên nhẫn nghe anh giải thích. Nếu không anh không cần nói, trực tiếp cho vào bao, thả xuống biển đi thôi!"  

  Tề Đằng Nhàn lộ vẻ mặt kỳ quái, cười nói: "Thằng nhãi này, mấy ngày trước bố cậu vừa mới kính rượu với tôi, cậu có muốn gọi điện thoại hỏi ông ta hỏi xem có nên nói chuyện với tôi như vậy không?"  

  Hướng Minh vô cùng tức giận, anh ta cảm thấy lời nói của Tề Đằng Nhàn chỉ là nhằm sỉ nhục mình chứ không phải đang nói sự thật.  

  Hướng Minh đã học được một ít công phu thực sự, trong cơn tức giận, anh ta giơ chân đá vào ngực Tề Đằng Nhàn.  

  Tề Đằng Nhàn đang định dạy cho thằng nhãi này một bài học, nhưng Từ lão quái đột nhiên bước tới và chặn cú đá của Hướng Minh.  

Bình Luận (0)
Comment