Nhìn Lục Thái đuổi đánh Dương Quan Quan, Kamiyama Yui coi như không biết võ công cũng có thể nhìn thấy kết cục rõ ràng.
Mặt cô ta thoáng ta chút lạnh lùng chế giễu, cười nói: “Nham Toái đại sư, chỉ sợ lần này ông đã nhìn nhầm người.”
Liễu Tông Nham Toái trầm mặc không nói, trong cuộc chiến sinh tử, không tới thời điểm đối phương ngã xuống tắt thở, thì không thể tùy tiện phán đoán.
Thân pháp của Lục Thái linh hoạt đa dạng, hoàn toàn là đè đánh Dương Quan Quan, song quyền biến hóa đa dạng quỷ dị, khiến người ta khó nắm bắt.
Dương Quan Quan bị Lục Thái dồn tới bên cạnh lan can của boong tàu.
Mắt thấy Dương Quan Quan hoặc là bị ép nhảy thuyền bảo mệnh, hoặc là bị Lục Thái đang tinh thần hăng hái đánh chết, tâm của cô trong giây phút này lại cực kỳ bình tĩnh.
Nhìn thoáng qua cú đấm của Lục Thái, hai chân cô đột nhiên dậm thẳng xuống, ép buộc đứng tấn, bả vai lắc một cái, mang theo chút quật cường đối đầu trực diện với cú đấm kia!
Liễu Tông Nham Toái nhìn thấy vậy, trong mắt không khỏi hiện lên chút kinh ngạc, chiêu thức như thế, ông ta cũng từng dùng.
Hơn nữa, ông ta cũng biết muốn dùng chiêu thức như vậy thì phải cực kỳ hiểu rõ về công phu của mình, cũng phải có ngộ tính cực kỳ cao đối với quyền ý!
Một này này của Lục Thái là đột ngột tung ra, mà “yến hình” của Dương Quan Quan cũng lao tới đây, đối mặt trực diện.
Lần phản kích này giống như nét vẽ bất ngờ của thần.
Một quyền hung mãnh của Lục Thái bị chiêu “Yến hình” của Dương Quan Quan chặn lại, hơn nữa lần này bị kẹt tại điểm mấu chốt khiến Lục Thái vô cùng khó chịu.
Người phụ nữ trước mắt cô ta đây cực kỳ có thiên phú với võ học, trực giác nhạy bén kinh người, trong thời khắc mấu chốt dùng “yến hình”, lập tức hóa giải cục diện bị đuổi đánh đến chết.
“Cô ta nhất định cũng rất đau, công phu của cô ta chưa tới cảnh giới Kính thấu toàn thân.” Lục Thái thầm nghĩ: “Tiếp theo, mình chỉ cần làm từng bước là có thể đánh chết cô ta.”
Nhưng chuyện khiến Lục Thái kinh ngạc chính là thân thể của Dương Quan Quan đột nhiên phập phồng, hai tay đồng thời nâng lên, phát lực nồng hậu, giống như không hề bị ảnh hưởng.
Chuyện này khiến Lục Thái nghi ngờ phải chăng Dương Quan Quan không có dây thần kinh cảm giác?
Nhưng cô ta lại không hề biết, giờ phút này, tư tưởng của Dương Quan Quan đã sớm vượt qua cảnh giới đau đớn.
Quyền thế của Dương Quan Quan cuồn cuộn tiến lên, đã là chuyện không thể ngăn chặn, chuyện này khiến Lục Thái không thể không lui về sau.
Ngay sau đó, Lục Thái lập tức nhìn thấy hai mắt Dương Quan Quan đỏ bừng, bên trong tròng trắng mắt vằn hiện lên tia máu, mao mạch máu nổ tung, máu từ lỗ chân lông thấm ra nhuộm đỏ hai đầu lông mày, nơi trung tâm trái tim truyền tới tiếng sấm rền, khiến người ta ong ong cả đầu!
Lần này, Dương Quan Quan đoạt lại quyền chủ động, bắt đầu đổi mệnh!
Cô sử dụng tuyệt chiêu ngưng tụ khí huyết “cự mãng phun đan” khiến trái tim chịu trọng tải quá lớn, khiến nó phát ra tiếng kêu nặng nề, mà làn khí trắng xóa phun ra lúc hô hấp kia, chính là lượng nước trong thân thể bị bốc hơi.
Thận thủy của cô cũng đang du tẩu, kết hợp với Chính Dương khí bộc phát ra lực lượng cường đại.
Cô dậm chân về phí trước, như hóa thân thành mãnh thú “Đại Hoàng” bên ngoài nhà tù U Đô, giống như mãnh hổ xuống núi, thấy hình hổ cứng đối cứng, song quyền liên tục đánh ra!
Lần này, tinh túy của Hình ý quyền được cô thi triển vô cùng tinh tế… Ép đánh không cho phép người khác ngăn cản!
Lục Thái có một loại ảo giác giống như bị một người đàn ông ép hôn môi tới mức hít thở không thông, đây cũng là tinh túy của đấu pháp… Đánh người như hôn môi.
Phách quyền hình hổ của Dương Quan Quan trảm liên tục sáu lần, Lục Thái cũng tiếp chiêu sáu lần, sáu lần tiếp chiêu này khiến cô ta cảm thấy khí tức trong cơ thể bắt đầu táo báo, gân cốt nơi cánh tay gần như mềm nhũn.
“Ha!”