Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1794

Soi gương toàn thân ở trong nhà tắm Dương Quan Quan mới biết được bản thân mình bị thương nặng tới mức nào.  

 

 

Trên hai cánh tay và đùi có vết máu tụ, đặc biệt là bả vai bên phải, sưng một cục to, chỉ mới hơi giơ tay đã cảm thấy đau đớn vô cùng.  

 

Bất quả, cũng may người thắng cuối cùng là cô.  

 

Sau khi tắm xong, cô mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình sau đó đón Tề Đẳng Nhàn tới xoa bóp cho mình.  

 

Tuy rằng đã uống nước thánh, những vết thương được tạo thành cho máu tụ đó vẫn nên được xử lý cho tốt.  

 

Tề Đẳng Nhàn lấy ngân châm đâm vào giữa cơ bắp, sau đó truyền ám kình đánh tan máu tụ bên dưới.  

 


“Ha, lúc trước chữa thương cho em em còn che giấu.” Tề Đẳng Nhàn không khỏi vỗ một cái “bốp” lên mông cô.  

 

“Bớt vừa đánh trống vừa la làng!” Dương Quan Quan thở phì phì, dùng sức túm chặt cổ áo ngủ.  

 

Tề Đẳng Nhàn xử lý vết thương trên vai cô một chút, vừa ấn bả vai cô vừa hỏi: “Em dùng Yến Hình thương đối cứng với quyền của người ta đúng không?”  

 

Dương Quan Quan ừ một tiếng, nói: “Lúc ấy cô ta bị ép tới cùng đường, sau đó em nhún eo bày ra mã quyền, dùng bả vai phá vỡ thế quyền của cô ta, cướp được tiên cơ.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe cô kể lại quá trình chiến đấu, sau đó thỉnh thoảng mở miệng bình luận hai câu, cảm thấy đấu pháp mà Dương Quan Quan dùng rất hợp lý, biết tiến biết lùi, cũng đủ mạo hiểm.  

 

Nếu là ngày thường, sử dụng từ ngữ ấy đúng là không hợp lý chút nào, nhưng đối chiến với một kẻ có thực lực cao hơn mình mấy cấp thì dùng đấu pháp như thế lại thích hợp nhất.  

 

“Haiz, anh không biết nên nói em là liều hay là ngốc nữa.” Tề Đẳng Nhàn xử lý vết thương cho cô xong liền duỗi tay ôm cô vào ngực mình.  

 

“Anh lo lắng cho em như vậy à? Nếu em không chắc chắn thì em cũng sẽ không đi!” Dương Quan Quan cảm thấy như thế này rất thoải mái, cực kỳ có cảm giác an toàn.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chắc chắn là rất lo rồi, thực lực của Lục Thái thế nào anh biết rất rõ. Chỉ là nếu em muốn đi, đương nhiên anh sẽ không ngăn em, bởi vì bất kể thế nào, cũng sẽ có ngày em đủ lông đủ cánh. Nếu như em cho rằng bản thân đã chuẩn bị xong, vậy thì anh sẽ cho em niềm tin trọn vẹn.”  

 

Dương Quan Quan lập tức hỏi: “Vậy anh không sợ người bị đánh chết là em à?”  

 

“Có đôi khi, người có thực lực cao hơn chưa chắc đã thắng. Tuy Lục Thái mạnh hơn em, nhưng khí phách lại không bằng em.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

 

“Dù sao bản lĩnh của em là học từ anh, những tuyệt chiêu đó của anh em đều học được.”  

 

“Nếu như ngay cả một ả cam lòng làm hầu cho người ta cũng đánh không thắng, vậy coi như uổng một thân công phu mà anh dạy cho em này rồi.”  


 

Dương Quan Quan nghe xong những lời này cảm thấy rất hưởng thụ, dù sao đây cũng là sự khẳng định đối với sự trưởng thành của cô.  

 

Dương Quan Quan nói: “Lúc anh nói những lời này, nếu như bàn tay thành thật hơn thì sẽ có hiệu quả hơn.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đành chịu thôi, anh là người đàn ông đánh bóng bàn trên sân khấu tay cầm cầu, tay nắn cầu.”  

 

“Chỉ bằng anh, cũng đánh bóng bàn? Người ta không đánh vào mặt anh…” Dương Quan Quan bĩu môi, nói được nửa câu liền phát hiện tay của Tề Đẳng Nhàn đã lần mò xuống dưới.  

 

Vì thế mặt cô đỏ lên, giơ tay muốn chặn lại.  

 

Đáng tiếc thể lực của cô đã can kiệt, tuy rằng nước thánh có bổ sung lại nhưng vẫn chưa đủ tạo thành sát thương đối với Tề tổng giám mục cường đại.  

 

“Nào, anh phân tích giúp em, lúc em giao thủ với Lục Thái có thể biểu hiện xuất sắc hơn nữa!” Tề Đẳng Nhàn nghiêm mặt, bắt đầu phân tích.  

 

Đối với Dương Quan Quan, cuộc chiến hôm nay đã là quá hoàn mỹ không thể bắt bẻ, nhưng ở trong mắt của một đại cao thủ như Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể tìm ra điểm sơ hở.  

  Sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn giải thích xong, Dương Quan Quan ghi hết vào quyển “giao thủ thực chiến”, để sau này có thể lấy ra đọc lại.  

  Trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn, lúc luyện võ cũng phải nuôi dưỡng thói quen ghi lại quá trình thực chiến của mình, tránh cho lúc quyết đấu sinh tử mắc phải sai lầm không thể cứu vãn.  

  “Em làm rất tuyệt, anh cảm thấy rất hãnh diện. Bây giờ em đã thực sự tự mình bồi dưỡng ra khí khái thuộc về bản thân!” Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan viết xong nét cuối cùng, nghiêm túc nói.  

  Dương Quan Quan ngồi trên ghế hơi ngửa đầu, vừa lúc nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn dùng vẻ mặt hiền hòa nhìn mình.  

  Một trận chiến này, cô đánh vì chính danh của mình, và cũng là vì giúp Tề Đẳng Nhàn xả tức.  

  Ngày hôm sau Dương Quan Quan vẫn còn cảm giác được giữa cơ bắp mình như có ai đổ axit đặc vào, vừa cử động một cái đã đau đớn vô cùng.  

  Tuy nước thánh giúp tăng tốc độ khôi phục của cô, nhưng dù sao trận chiến ngày hôm qua giữa cô và Lục Thái đã khiến cô tiêu hao năng lượng quá mức, nếu không có nước thánh, chỉ sợ hôm nay muốn xuống giường là chuyện khó nói.  

  “Hừ… Cảm giác cơ bắp của mình như bị xé thành mảnh nhỏ, còn cả xương cốt cũng đau, loại cảm giác này đúng là muốn mạng mà!” Dương Quan Quan hít ngược một hơi, sau đi hai chân chạm đất suýt chút nữa đứng không vững quỳ xụp xuống.  

Bình Luận (0)
Comment