Tuyệt Thế Cường Long

Chương 332

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình có chút duyên phận với Ngọc Tiểu Long, rốt cuộc cũng đã nhiều lần ngẫu nhiên gặp nhau như vậy.   

             Đáng tiếc, loại gặp mặt ngẫu nhiên này cũng chỉ là ghét nhau như chó với mèo mà không phải là hai bên yêu thích.  

             Lúc Tề Đẳng Nhàn đang làm bữa sáng thì nhận được điện thoại từ nhà tù U Đô báo, không lâu trước đó Hướng Đông Lôi vì bệnh nặng nên đã qua đời.   

             "Tôi hiểu rồi." Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhận được tin tức, hắn chỉ thản nhiên trả lời một câu "Đưa đến lò thiêu đi, làm hết thủ tục cần thiết sau đó mang đến thành phố Trung Hải."  

             Quan hệ giữa hắn và Hướng Đông Lôi không tệ lắm nhưng tuyệt đối không tốt đến nỗi có thể khiến hắn phải dốc sức trợ giúp tập đoàn Hướng thị như thế.   

             Sở dĩ Tề Đẳng Nhàn dốc sức như vậy đúng như lời Ngọc Tiểu Long nói, hắn muốn mượn điều đó tuyên bố mình đã trở về.    

             Hướng Đông Lôi chết chắc chắn sẽ tạo thành đả kích cho Hướng Đông Tinh, dù là yêu hay là hận thì Hướng Đông Lôi cũng là người thân cuối cùng của Hướng Đông Tinh trên thế giới này.   

             Sau khi phạm nhân ở nhà tù U Đô chết, nhà tù sẽ liên hệ với người nhà phạm nhân trước tiên, nếu vậy, Hướng Đông Tinh hẳn là biết được tin này còn sớm hơn so với hắn.   

             Tề Đẳng Nhàn làm xong bữa sáng, hắn đi vào phòng khách, duỗi tay vỗ vỗ Lý Vân Uyển. Cô ta không biết từ khi nào đã chạy đến sô pha để ngủ. Tề Đẳng Nhàn nói “Chân dài, dậy ăn bữa sáng!”  

             Lý Vân Uyển ngáp dài rồi rút hai cánh tay trắng mịn dưới chăn ra ôm cổ Tề Đẳng Nhàn, nói “Buồn ngủ quá, tôi vẫn muốn ngủ tiếp."  

             “Nếu không được, hôm nay tôi đành đình công vậy.”  

             “Dù sao anh là ông chủ, nếu anh không nói gì thì không ai dám trừ tiền lương của tôi."   

             Tề Đẳng Nhàn khó hiểu phong tình, hắn mạnh mẽ kéo cô ta dậy “Ngủ cái rắm, dậy nhanh, nếu ngủ tiếp tôi phải thu thêm tiền phòng!”  

             Lý Vân Uyển nói “Bao nhiêu tiền một đêm?”  

             Tề Đẳng Nhàn cười gian “Cô hẳn phải hỏi là bao nhiêu lần một đêm! Nếu còn chơi xấu thì sẽ thu thêm phí phòng một đêm.”  

             Lý Vân Uyển sợ tới mức dứt khoát đứng dậy.  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy hôm nay nên đi gặp Hướng Đông Tinh, hiện tại cô ta cần phải khống chế đại cục, không thể có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nếu không thì tất cả những chuẩn bị trước đó đều thành công cốc.  

             Sau khi hắn ăn sáng xong cùng Lý Vân Uyển, Tề Đẳng Nhàn để cô ta tự đến công ty đi làm.  

             “Sao cơ? Anh không đi làm á?” Lý Vân Uyển lập tức bất mãn, trợn mắt tức giận nhìn hắn.  

             Tên này kéo cô dậy còn không cho cô nghỉ làm, sau đó chính mình thì bỏ bê công việc, như thế này làm người ta tức quá!  

             “Tôi phải đi tìm Hướng Đông Tinh, có vài chuyện xảy ra.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.   

             Tề Đằng Nhàn không có hứng thú với việc quản lý công ty, nếu trước kia không có cặp chân dài của yêu tinh họ Lý và bộ ngực lớn của bí thư Dương thì hắn cũng lười quẹt thẻ đi làm cho tư bản.   

             Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị cấp quyền quản lý công ty cho Lý Vân Uyển, hiện tại cô ta cũng đã quen việc rồi. Trước kia khi còn ở tập đoàn Mộc Tử thì Lý Vân Uyển cũng là nhân viên quan trọng, hoàn toàn phù hợp đảm nhiệm vị trí này.   

             Ở trong Gara, Lý Vân Uyển khởi động xe Aston Martin one77 mà Tề Đẳng Nhàn tặng cho mình, quà sinh nhật vừa đến tay sao lại không sử dụng nhiều một chút chứ?   

             Tuy rằng đi xe này đúng là huênh hoang, nhưng xe mới đến tay tội gì không đi cho sướng đã rồi tính tiếp.    

             Tề Đẳng Nhàn vẫn dùng xe Volkswagen Phaeton của mình, thật là một loại xe đã khiêm tốn lại vừa xa hoa, thi thoảng vài tên ngu ngốc sẽ tưởng nó là Volkswagen Passat sau đó đá một chân vào ván sắt.  

             Dọc theo đường đi, xe của Lý Vân Uyển hấp dẫn vô số ánh mắt làm cho cô ta không khỏi hơi đắc ý.   

             Tuy rằng gia cảnh của cô ta cũng coi như khá tốt nhưng nếu nói thẳng ra thì cả đời cũng khó có duyên với loại xe như thế này.    

             Chiếc xe này không đơn giản là có tiền có thể mua được mà nó còn cần địa vị!   

             Hơn nữa, cho dù là người có tiền nếu muốn mua một chiếc siêu xe giá trị hơn 4000 thì trong nội tâm cũng sẽ tính toán kĩ xem liệu chiếc xe đó có đáng giá hay không?   

             Lý Vân Uyển vừa mới dừng xe vào vị trí thì nhìn thấy Dương Quan Quan đi xuống từ một chiếc xe BMW 740li ở bên cạnh.  

             Tề Đẳng Nhàn mua tận mười mấy chiếc BMW, trong đó có một chiếc 740li, hắn vô cùng hào phóng cho Dương Quan Quan. Hắn nói thẳng bí thư là mặt mũi của hắn cho nên không thể quá keo kiệt.  

             Còn nhà tư bản chó chết đó có phải lấy việc công làm việc tư, dùng nhiều tiền để chiếm thêm cảm tình của bí thư Dương hay không thì không ai biết được.    

             Trông thấy Lý Vân Uyển đi Aston Martin của Tề Đẳng Nhàn, trong lòng Dương Quan Quan cảm thấy hơi hụt hẫng,cô ta có cảm giác muốn đi thử một lần trải nghiệm cho bớt tò mò.  

             “Vân Uyển, hôm nay giám đốc Tề tổng không đi làm sao?” Dương Quan Quan chào hỏi Lý Vân Uyển sau đó hỏi dò Tề Đẳng Nhàn ở nơi nào.  

             “Cô còn chưa quen tác phong tản mạn của hắn à? Hôm nay hắn đến tập đoàn Hướng thị tìm giám đốc Hướng, chắc là không đi làm được." Lý Vân Uyển cười nói.  

             Dương Quan Quan cười  “Hôm qua sinh nhật cô có vui không?”  

             Lý Vân Uyển gật đầu liên tục, sau đó nói “Tôi không nghĩ tới tên chó Tề Đẳng Nhàn đó vậy mà rất hào phóng, hắn ta tặng tôi chiếc xe này làm quà sinh nhật đó!"  

             Từng câu chữ trong vô thức có ý tứ khoe khoang. Việc này cũng chẳng có gì lạ, nếu ai nhận được quà hơn 4000 vạn như thế cũng sẽ khoe khoang một chút thôi.  

             “Mộng Mộng à, cô đúng là lỗ nặng!” Trong lòng Dương Quan Quan tâm thở dài.   

             Tề Đẳng Nhàn đã tới tập đoàn Hướng thị, hắn vừa mới đi vào đã được bảo vệ đứng lớn tiếng chào hỏi.   

             “Buổi sáng tốt lành giám đốc Tề!”  

             “Buổi sáng tốt lành.” Tề Đẳng Nhàn ý cười ngâm ngâm đáp lại một tiếng.  

             Sau đó, có vài nhân viên đi ngang qua cũng đều dừng chân, cười nói với hắn “Chào buổi sáng Giám đốc Tề!”  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói “Chào buổi sáng!”  

   Một đường đi bất kể là bảo vệ, lễ tân, nhân viên hay quản lý, cứ hễ trông thấy hắn họ đều chào hỏi không ngớt.  

             Tề Đẳng Nhàn cũng không chảnh chọe, hắn đều chào lại từng người.  

             Hiện tại, tiếng tăm của Tề Đẳng Nhàn ở tập đoàn Hướng thị có thể nói là như mặt trời ban trưa, không hề thua kém Hướng Đông Tinh.   

             “Xin chào giám đốc Tề, hôm nay anh đến để tìm giám đốc Hướng tổng đúng không?” Bí thư ngoài văn phòng của Hướng Đông Tinh sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì đôi mắt ướt át đều sắp tràn ra hoa đào, cô ta khách khí hỏi.   

             “Xin chào, tôi muốn tìm giám đốc Hướng, mở cửa đi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.  

             Vị bị thư kia hơi tiếc, cô ta biết Tề Đẳng Nhàn xem như cũng khá sớm nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có phương thức liên hệ.  

             Cửa lớn vừa mở, hắn trông thấy ngay Hướng Đông Tinh đang ngồi trên bàn làm việc để tốc ký, cây bút chì xen kẽ trong búi tóc hơi tán loạn.  

             Cô ta cúi đầu, trên mũi đeo một chiếc mắt kính tơ vàng càng hiện ra khí chất ngự tỷ, trưởng thành.   

             Nghe được thanh âm mở cửa, Hướng Đông Tinh ngẩng đầu lên thì thấy Tề Đẳng Nhàn.  

             Trong ánh mắt cô ta hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng nỗi tức giận vô cớ.  

             Vẻ mặt Hướng Đông Tinh rất kém, hốc mắt đỏ bừng, thậm chí có quầng thâm mắt, vừa thấy là biết do làm việc trong thời gian dài, không nghỉ ngơi hợp lý.   

             Tề Đẳng Nhàn tùy tay đóng cửa lại, nhàn nhạt nói “Dáng vẻ này của giám đốc Hướng giống như không muốn chào đón tôi lắm!"  

Bình Luận (0)
Comment