Tuyệt Thế Cường Long

Chương 393

Lúc này, Tề Đẳng muốn đi cũng không ai có thể ngăn cản được hắn, mà cũng chẳng có ai dám đi ngăn hắn.  

             Trước khi đi, hắn nhìn thoáng qua Văn Tư Thuận, hờ hững nói: "Thức thời thì nhanh chóng về Ma Đô đi, đừng tác oai tác quái trước mặt tôi, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết!”  

             Nếu hắn nói như vậy cách đây không lâu, có lẽ sẽ khiến cho cả phố cười to.  

             Nhưng lúc này mang theo một loại uy hiếp kinh người!  

             Không còn ai cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không biết tự lượng sức mình.  

             "Tề Tổng, tôi đưa mẹ tôi đến bệnh viện trước." Lý Vân Uyển thấp giọng nói với Tề Đẳng Nhàn.  

             "Ừm, em đi đi, tôi đã nhẹ tay, bà ấy không bị thương nặng đâu." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

             Việc này hắn có thể lý giải, dù sao đó cũng là mẹ của Lý Vân Uyển.  

             Hơn nữa, thái độ của Lý Vân Uyển vừa rồi vô cùng rõ ràng, hiểu rõ thực lực bên mình như thế nào, điều này làm cho hắn vô cùng hài lòng.  

             Lý Vân Uyển đỡ Tống Chí Mai rời khỏi khách sạn Antianxia, hôm nay Tống Chí Mai vô cùng chật vật, thậm chí còn trở thành trò cười.  

             “Cậu ta lợi hại như vậy, sao không nói sớm với mẹ?!" Tống Chí Mai ngồi ở trên xe, tức giận hỏi.  

             "Ơ... Con đã nói từ lâu mà mẹ không tin!” Lý Vân Uyển sửng sốt, chớp chớp mắt, kỳ quái nói.  

             Cơn giận của Tống Chí Mai thoáng cái đã bị những lời này dập tắt, trong lòng chỉ cảm thấy nghèn nghẹn, sớm biết Tề Đẳng Nhàn trâu bò như vậy, thì còn đi tìm Dương Viễn Sơn làm gì, còn thương lượng với Văn Tư Thuận nữa chứ?  

             Hiện tại nghĩ lại toàn bộ quá trình không khác gì cởi quần đánh rắm, cuối cùng còn tự rước lấy nhục, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!  

             Một lát sau, Tống Chí Mai mới hít sâu một hơi, nói: "Cho dù hiện tại cậu ta rất lợi hại, nhưng không bao lâu nữa sẽ sớm thất bại thảm hại, trắng tay mà thôi!”  

             Lý Vân Uyển ngẩn người: "Mẹ nói cái gì vậy?”  

             Tống Chí Mai cười lạnh: "Con thật sự cho rằng tập đoàn Hướng thị có thể đánh bại liên minh thương nghiệp Từ thị à?!”  

             Lý Vân Uyển trầm mặc một lát mới nói: "Tới bây giờ cũng không cần giữ bí mật nữa, con nói mẹ nghe cũng không phải không đực.”  

             Tống Chí Mai nghi hoặc: "Cái gì?”  

             Lý Vân Uyển cười nói: "Mẹ cho rằng tập đoàn Hướng thị chỉ có mười tỷ vàng thôi sao?!”  

             “Lời này của con có ý gì?” Tống Chí Mai khiếp sợ.  

             "Số tiền mà hắn đưa cho tập đoàn Hướng thị, thực tế là năm mươi tỷ vàng." Lý Vân Uyển chậm rãi nói.  

             Tống Chí Mai gần như rớt cằm xuống ghế ngồi, vô cùng khiếp sợ: "Làm sao có thể, năm mươi tỷ vàng? Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!”  

             Lý Vân Uyển nói: "Lấy đâu ra mẹ không cần biết, nhưng đúng là có năm mươi tỷ vàng.”  

             Tống Chí Mai ngạc nhiên: "Nói cách khác thì là, Hướng Đông Tinh tuyên bố với bên ngoài rằng tập đoàn Hướng Thị có năm mươi tỷ vàng, không phải là ra vẻ...”  

             Lý Vân Uyển gật đầu: "Đương nhiên rồi! Chờ tới khi Từ Ngạo Tuyết đã phục hồi tinh thần mọi người sẽ dần dần thấy rõ việc này.”  

             Tống Chí Mai nghe xong những lời này của Lý Vân Uyển, trong lòng càng thêm hối hận, Tề Đẳng Nhàn vậy mà lại đưa ra những năm mươi tỷ vàng ủng hộ tập đoàn Hướng thị?!  

             Nếu bà ta không phản đối hắn và Lý Vân Uyển ở cùng nhau, không phải hắn sớm đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của bà ta rồi sao?  

             Vì thế mà sắc mặt của bà ta hết đỏ lại chuyển sang trắng, trông cực kỳ đặc sắc.  

             "Vân Uyển..." Tống Chí Mai ho khan gọi.  

             "Con biết mẹ muốn nói cái gì, chờ lát nữa con sẽ thử thương lượng với hắn xem sao. Nhưng mà có được đáp ứng hay không thì con chưa chắc!” Lý Vân Uyển nói.  

             Tống Chí Mai nhíu mày, trầm giọng nói: "Nếu con đã xác định muốn ở cùng cậu ta thì phải nghĩ biện pháp khống chế cậu ta lại, giống như trước khi mẹ nắm bố con trong tay, chuyện lớn phải để cho con giải quyết mới được!”  

             Lý Vân Uyển trực tiếp im lặng, một lát sau mới thở dài nói: "Cho nên bây giờ mẹ với bố mới xảy ra tình huống như thế này?”  

             Tống Chí Mai nhất thời lúng túng, hai người họ đã sớm ly hôn.  

             Lý Vân Uyển vỗ vỗ tay lái, bất đắc dĩ nói: "Huống gì hắn cũng không phải loại người để người khác dễ dàng khống chế, mẹ cũng thấy tính tình của hắn như nào rồi đó, ai có thể khống chế được hắn chứ?"  

             “Hơn nữa, tên này còn ham mê nữ sắc, hại con đau đầu muốn chết."  

             “Nếu không phải do đánh không lại, con đã sớm đấm nát cái đầu chó của hắn rồi!”  

             Trong lúc nói chuyện, Lý Vân Uyển còn phẫn nộ giơ nắm đấm vung hai cái.  

             Xem ra chuyện hôm nay Tề Đẳng Nhàn khiêu vũ cùng Kiều Thu Mộng đã kích thích cô ta.  

             Tống Chí Mai cười khổ, hôm nay coi như bà ta triệt để hiểu biết về sự lợi hại của Tề Đẳng Nhàn, cũng biết những lời Lý Vân Uyển nói hoàn toàn không hề phóng đại.  

             Lý Vân Uyển có thể không so đo những hành động của Tống Chí Mai, bởi vì dù sao bà cũng là mẹ của cô ta, nhưng Tề Đẳng Nhàn không thể coi như không có gì xảy ra được.  

             "Mẹ phải mau chóng về Thượng Hải, Văn Tư Thuận ở Trung Hải chịu thiệt thòi lớn như vậy, bố cậu ta chắc chắn không thể nào ngồi yên."  

             "Với năng lực của Tề Đẳng Nhàn, bố cậu ta có đến cũng bị giết thôi..."  

             "Đến lúc đó, mẹ có thể mượn thời cơ lên nắm quyền."  

             Tống Chí Mai bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, không khỏi trầm giọng nói.  

             Lý Vân Uyển nhíu mày thở dài: "Mẹ ơi, mẹ bớt lợi dụng thời cơ lại đi. Con cảm thấy, cả đời này của mẹ cũng quang vinh lắm rồi, không cần phải theo đuổi những thứ mù mịt vô nghĩa kia!”  

             Tống Chí Mai nói: "Sao lại mù mịt vô nghĩa? Con có biết quyền lực của phân đà Long Môn ở Thượng Hải lớn cỡ nào không? Đây chính là vị trí vinh quang nhất, mẹ nhất định phải tranh thủ!”  

             Lý Vân Uyển cảm thấy hai người bất đồng quan điểm, nếu tiếp tục nói thì thật giống như Khổng Tử đi khắp nơi làm quan, mà người trong thôn khinh thường chuyện phải khom lưng vì quyền lực, suy nghĩ của hai người hoàn toàn trái ngược.  

             Tề Đẳng Nhàn rời khỏi đại khách sạn Antianxia, gửi tin nhắn cho Kiều Thu Mộng, hẹn địa điểm gặp mặt.  

             Kiều Thu Mộng không từ chối, thậm chí còn nhanh chóng thay một bộ quần áo tới tìm hắn.  

             "Tôi còn tưởng phải đợi em thêm nửa tiếng." Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Kiều Thu Mộng chạy tới, không khỏi cười ha hả nói.  

             “Nào dám để Tề tổng chờ lâu?” Kiều Thu Mộng đáp.  

             Tề Đẳng Nhàn: "Chắc bữa tiệc hồi nãy cô chưa ăn no đâu nhỉ? Tôi cũng vậy, chúng ta cùng đi ăn lẩu nhé?”  

             Kiều Thu Mộng cảm thấy đề nghị này không tồi, chỉ là quần áo cô ta vừa mới thay, dính mùi lẩu thì có chút không thoải mái, lắc đầu: "Tôi muốn ăn đồ thanh đạm một chút."  

             “Vậy thì đi ăn đồ của nước Kiệt Bành nhé, tôi thích ăn sashimi." Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút rồi đề nghị.  

             "Cái này được đó." Kiều Thu Mộng mỉm cười đáp ứng.  

             Tề Đẳng Nhàn chọn một cửa hàng chế biến đồ ăn của nước Kiệt Bành được đánh giá cao, chỉ riêng mức tiêu thụ bình quân đầu người ở đây cũng đủ để dọa người, đều từ ba ngàn tệ trở lên.  

             Mà Tề Đẳng Nhàn chính là loại người không thiếu tiền.  

             Rất nhanh, một bàn đầy đồ ăn đã được bưng lên.  

             Tề Đẳng Nhàn cắm đầu ăn, Kiều Thu Mộng thì ăn chậm nhau kĩ, phong cách ăn uống của hai người khác nhau hoàn toàn.  

             "Em đã từng suy nghĩ sau này chúng ta ở chung sẽ như thế nào chưa?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

             "Tạm thời chưa nghĩ tới, mà không phải bây giờ anh ở cùng Vân Uyển rất tốt đó sao?” Kiều Thu Mộng tự điều chỉnh tâm trạng của mình, không chút kiêng dè nói.  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, cũng không nghĩ tới cô ta lại dám đối diện với loại chuyện này, khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ.  

             Kiều Thu Mộng nhấp môi uống một ngụm rượu sake, nghiêm túc nói với Tề Đẳng Nhàn: "Cuối cùng tôi đã hạ quyết tâm trở thành loại người mà tôi muốn."  

             “Sau này sẽ có một ngày, tôi có thể chân chính đứng trước mặt anh."  

Bình Luận (0)
Comment