Tuyệt Thế Cường Long

Chương 455

Trong nháy mắt nắm đấm chạm vào người gã, Dương Quan Quan cảm giác như tay mình nện phải quả cầu xương rồng, đau đến thấu xương.  

             Cô ta vội vàng rút lại nắm đấm liền nhìn thấy đối phương bước một bước về phía trước, giẫm lên vạch giữa, liên tiếp đánh mấy quyền hướng vào mặt cô ta, đến cơ hội để thở cũng không cho.  

             Liên tiếp đụng phải hai quyền, Dương Quan Quan cũng không kiên trì được nữa, cảm giác được sự chua xót từ nướu răng, răng nanh lỏng lẻo như sắp rớt ra bất kì lúc nào.  

             “Không được không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự sẽ bị đánh chết mất!” Trong lòng Dương Quan Quan sợ hãi, nảy sinh ý định rút lui.  

             Ở thời khắc mấu chốt này, dường như cô ta trở về như trước kia, cái loại tâm tính cảm thấy sợ hãi kia đột nhiên quay trở lại, cô ta thấy sợ hãi, không muốn đánh tiếp nữa.  

             Trận đánh này liền mất đi một nửa dũng khí, cũng thua một nửa.  

             Tên bắt cóc rõ ràng đã nhận thấy sự nhát gan của Dương Quan Quan, gã nhe răng cười một tiếng, thân hình giống như bạch hạc bắt rắn mà nhào tới, muốn nhân cơ hội này đánh chết người.  

             Nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt này, ở cửa xuất hiện một hình bóng, người này dùng tốc độ cực nhanh đánh vào vai và người gã, như một con gấu già vọt tới!  

             Tên bắt cóc hoảng sợ, gã vội co rúm thân thể, bị đụng đến nỗi người đều bay ngược ra phía sau, phải vội vàng ổn định trọng tâm trên không trung, sau khi rơi xuống đất hai chân mới nhất thời đứng vững được.  

             Nhưng khí huyết trong cơ thể sôi trào, nội tạng đều muốn nứt ra đến khó chịu.  

             Dương Quan Quan chăm chú nhìn người đứng trước mặt mình, chính là Tề Đẳng Nhàn!  

             Điều này khiến cho cô ta không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Tề Đẳng Nhàn xuất hiện, nếu không cô ta đã bị tên bắt cóc này đánh chết rồi.  

             “Dám coi thường đồ đệ của tôi, thật to gan!” Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt cười, nói với tên bắt cóc.  

             Ánh mắt của tên bắt cóc ngưng trọng, nói: "Lại thêm một kẻ đến tìm chết!”  

             Tuy nói như vậy, nhưng gã biết Tề Đẳng Nhàn là cao thủ.  

             Gã cũng biết không thể đánh lâu được, liền lập tức xông lên, hai tay mở ra như bạch hạc giương cánh, chói mắt người khác.  

             Nhưng Dương Quan Quan đột nhiên nghe được “bằng bằng bằng” mấy tiếng thật lớn, sau đó đã nhìn thấy thân thể tên bắt cóc giống như bị điện giật mà dừng lại tại chỗ, liên tục vặn vẹo giống như múa cột  

             Tên bắt cóc lùi lại hai bước, ngã xuống đất, không nhúc nhích, lồng ngực lộ ra một mảnh toàn vết máu.  

             Tề Đẳng Nhàn mặt không chút thay đổi cầm khẩu súng lục P1911 quân dụng đứng tại chỗ.  

             Dương Quan Quan cùng Kiều Thu Mộng nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm, vốn tưởng rằng hắn sẽ dùng võ công cao hơn đánh cho đối phương răng rơi đầy đất, nào ai mà ngờ hắn lại móc súng ra bắn chết người tại chỗ...  

             “Tề tổng, anh…Đúng là không biết xấu hổ?” Dương Quan Quan nhịn không được mà cười khổ nói.  

             Bọn bắt cóc muốn so võ công với Tề Đẳng Nhàn, kết quả Tề Đẳng Nhàn trực tiếp móc súng bắn người ta thành cái sàng, thế này thì hơi quá rồi.  

             Tề Đẳng Nhàn khinh thường thu hồi khẩu súng lục, nói: "Cô thì biết cái gì, đây gọi là thời đại thay đổi!”  

             Dương Quan Quan đỏ mặt nói không nên lời, nếu bây giờ mà cãi nhau thì kiểu gì cũng sẽ bị giáo huấn lại hai câu, dứt khoát không nói thì vẫn hơn.  

             Chỉ là, sự khinh thường trong lòng cô ta đối với Tề Đẳng Nhàn không hề giảm đi chút nào, cũng qua loa quá rồi, người ta đang so với quyền cước mà hắn lại trực tiếp móc súng, đúng là không có tẹo đạo đức võ thuật nào!  

             "Cái này hơi coi thường võ đức rồi. Chúng ta luyện võ, không phải luôn lấy đạo đức đặt lên trên cùng sao?” Kiều Thu Mộng vịn tường thở dốc, do dự hỏi.  

             "Nhất mệnh nhì vận tam thượng du á, tứ tích âm đức lục độc thư." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

             "..." Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng nhìn nhau.  

             “Nhất mệnh nhì vận tam thượng du á” là quỷ gì vậy? Rõ ràng là “Nhất mệnh nhị vận tam phong thủy, tứ tích âm đức ngũ độc thư!”  

             Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, mỉm cười, nói: "Người trẻ tuổi chúng ta không cần nói năm.”  

             (*) Câu gốc là “Nhất mệnh nhì vận tam phong thủy tứ tích âm đức ngũ độc thư” – Tề Đẳng Nhàn chế “tam phong thuỷ” thành “tam thượng du á” và bỏ năm để “ngũ độc thư” thành “lục độc thư”.  

             Hai cô gái đều bị những lời này của hắn chỉnh đến dở khóc dở cười, có kiểu chơi chữ ngang như vậy à? Hắn thấy mình hài hước lắm, phải không?  

             Lúc này, Hoàng Tình Ca cũng đã tỉnh táo lại, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn ở đây liền không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.  

             Không biết vì sao, chỉ cần hắn ở đây đã khiến người khác cảm thấy rất an toàn.  

             “Không phải nói có hai tên bắt cóc sao? Sao chỉ có một? "Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

             Dương Quan Quan thận trọng nói: "Có một người bị tôi dùng đá đánh lén vào huyệt thái dương, chảy rất nhiều máu, chắc chết rồi!"  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu, chạy vào trong phòng nhìn, chỉ thấy trên mặt đất là một thi thể nằm yên, vẫn chưa chết nhưng huyệt thái dương có một vết thương rất lớn, máu vẫn còn theo đó chảy ra ngoài.  

             Hắn quay đầu nhìn thấy trên mặt đất là một hòn đá bén nhọn nhuốm máu liền hiểu là chuyện gì đã xảy ra.  

             Trong lòng hắn lúc này, liền có ánh mắt khác đối với Dương Quan Quan nhát gan ngày xưa, đối mặt với loại tình huống nguy hiểm này, rõ ràng gặp nguy không hoảng mà còn dám chủ động ra tay đánh lén.  

             “Đúng là đã chết, cô làm rất khá!" Tề Đẳng Nhàn quay đầu tán dương Dương Quan Quan.  

             Dương Quan Quan không dám vào nhà xem thi thể, sợ bản thân có bóng ma tâm lý mà trực tiếp trốn ra thật xa, giờ nhớ lại, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.  

             Cô ta bình tĩnh trở lại nhưng thậm chí bắt đầu cảm thấy hơi buồn nôn, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô ta động thủ giết người, tuy rằng đối phương là kẻ bắt cóc độc ác, nhưng gã ta cũng là một cái sinh mệnh sống.  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Không sao, để tôi gọi điện thoại, bảo người tới đây dọn dẹp một chút, các cô cũng không cần phải lo lắng sẽ gặp phiền toái.”  

             Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng đều gật đầu.  

             "Dương Quan Quan, tuy lần này cô biểu hiện không tệ, nhưng cô là đầu heo hả, chuyện nguy hiểm như vậy mà không biết gọi điện thoại cho tôi à? May là Thu Mộng vẫn còn hiểu chuyện gọi cho tôi, nếu không có khi hai người đã chết ở đây rồi!" Tề Đẳng Nhàn hung hăng gõ trán Dương Quan Quan một cái, đau đến mức trong đầu cô ta nổi đầu sao, suýt nữa thì lăn đùng ra ngất.  

             Dương Quan Quan liền cảm thấy ủy khuất, khi đó khẩn trương như thế làm sao cô ta có thể nhớ chuyện này, trong đầu toàn là nghĩ đến chuyện nên giải quyết hai tên bắt cóc này như thế nào mà thôi.  

             Kiều Thu Mộng nói: "Quan Quan thật sự rất lợi hại, bám đuôi theo xe tải chạy đến đây, tôi suýt không theo kịp.”  

             Dương Quan Quan nói: "Mộng Mộng cô cũng rất lợi hại......”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Được rồi được rồi, hai người đừng thổi phồng nhau lên nữa, cả hai đều biểu hiện rất tốt được chưa! Cũng may không xảy ra chuyện gì, nếu không cũng không biết phải kết thúc chuyện này như thế nào.”  

             Hắn đi tới trước mặt Hoàng Tình Ca hỏi thăm: "Hoàng tiểu thư, cô không sao chứ?  

             “Ôi... Tôi không sao, chỉ là chưa hết ngấm thuốc mê nên vẫn còn mơ hồ một chút!"  

             Tề Đẳng Nhàn bảo Kiều Thu Mộng đi lấy chút nước, dùng khăn mặt lạnh đắp cho cô ấy khiến Hoàng Tình Ca trở nên tỉnh táo hơn.  

             Không lâu sau, người mà Tề Đẳng Nhàn phái tới cũng bắt đầu quét dọn hiện trường, bọn họ đều là người của chiến bộ nên đều tự biết cái nói năng cẩn thận, đâu vào đấy mà chấp hành nhiệm vụ.  

             “Đi thôi, chúng ta trở về." Tề Đẳng Nhàn nói rồi mang theo ba cô gái lên xe.  

Bình Luận (0)
Comment