Tuyệt Thế Đan Thần

Chương 7 - Từ Bỏ Chu Hương Vy

Trương Thiên Phàm nhìn về hướng di chuyển của Mậc Thu Minh và Long Uyển Dung, thì thào nói: “Mậc Thu Minh, Long Uyển Dung hai người nhớ bảo trọng. Mậc Thu Minh, một ngày nào đó ta nhất định đến học viện Thanh Hiên tìm nàng dù sao thì nàng là thê tử của ta cũng như nữ nhân đầu tiên của ta.”

Trương Thiên Phàm thì thào xong liền rời khỏi Huyền Nhai Sơn quay trở về Trương gia. Hắn sử dụng ngự khí phi hành để quay trở về Trương gia, chỉ trong vòng nửa khắc thời gian bản thân Trương Thiên Phàm xuất hiện ở trong Trương gia, hắn sau khi về đến gia tộc liền quay trở về nơi hắn và mẹ hắn trú ngụ, rất nhanh hắn xuất hiện ở bên trong biệt viện của hắn. Hắn liền tìm mẫu thân hắn ở xung quanh biệt viện nhưng không thấy mẫu thân hắn đâu, hắn liền cho thần thức của bản thân tỏa ra khắp Trương gia để tìm mẫu thân hắn cuối cùng hắn tìm thấy mẫu thân hắn ở nghị sự đường của Trương gia.

Trương Thiên Phàm sau khi biết được vị trí của mẫu thân hắn ở trong Trương gia, thì hắn lập tức di chuyển tới nghị sự đường của gia tộc. Không lâu sau Trương Thiên Phàm xuất hiện ở bên ngoài nghị sự đường của gia tộc, hắn gõ cửa vài cái liền đẩy cửa đi vào nghị sự đường của gia tộc và rất nhanh hắn xuất hiện ở bên trong nghị sự đường của gia tộc, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ngồi bên cạnh tộc trưởng đương nhiệm của Trương gia-người phụ nữ đó chính là mẫu thân của bản thân hắn, tên thật là Phượng Loan Huệ còn có tên khác là Hoàng Vân Như.

Trương Thiên Phàm sau đó nhìn toàn bộ bên trong nghị sự đường của gia tộc. Đại sảnh rất rộng lớn, trên đại sảnh cũng có không ít người ngồi. Người ngồi cao nhất chính là Trương gia đương nhiệm tộc trưởng, con trai trưởng đứng vị trí thứ hai trong tám anh chị em, hơn nữa người này còn là phụ thân của Trương Thiên Phàm gọi là Trương Diệp Thanh một thân tu vi đạt tới Nguyên Đan cảnh lục trọng; bên cạnh là một vị nữ tử có dung nhan tuyệt sắc, ngũ quan sắc sảo, khoác lên người một bộ y phục màu đỏ-mẫu thân của Trương Thiên Phàm, vốn là một vị tu sĩ cường giả nhưng lại che dấu thực lực của mình. Phía bên trái là bốn vị lão giả, đều giữ chức vụ trưởng lão ở trong tộc đồng thời đều là đệ ruội của Trương gia đương nhiệm tộc trưởng, thực lực của họ đều ở Nguyên Đan cảnh; đằng sau bốn vị trưởng lão này là các con của họ, nam nữ đều có, gọi Trương Thiên Phàm là biểu huynh, đều là đệ tử của Trương gia, thực lực cũng tương đối mạnh nhưng không phải mạnh nhất trong số các đệ tử dòng chính của Trương gia.

Phía đối diện ngồi bốn vị người xa lạ, nam nữ đều có bao gồm một vị lão giả và ba thanh niên trong ba thanh niên này thì có hai nữ, một nam.

Lão giả mặc y phục màu vàng, vẻ mặt kiêu ngạo, đôi lông mày ở giữa tà khí lượn lờ, ngực trái của lão giả này có đeo một chiếc đồ án màu kim hình tròn với trung tâm hình tròn là một mặt trời, xung quanh mặt trời chói chang hình ảnh này là bảy đạo kim sắc đường nét; thực lực của lão giả này ở Quy Nguyên cảnh thất trọng. Nam thanh niên duy nhất khoảng hai mươi hai tuổi, khoác lên người một bộ y phục màu lam khuôn mặt anh tuấn thu hút mọi ánh nhìn của nữ tử trong Trương gia đang ngồi ở nghị sự đường của Trương gia, thực lực của người này là Nguyên Sư cảnh tam trọng; hai nữ còn lại đều có dung nhan xinh đẹp, trong đó một người mặc bộ y phục màu lục bên hông đeo bảo kiếm màu lam, khoảng hai mươi tuổi thực lực là Nguyên Sư cảnh nhất trọng; vị nữ tử còn lại khoảng mười tám tuổi mặc bộ y phục màu trắng, thân hình đều đặn, hông phải cũng đeo một thanh bảo kiếm màu lam, thực lực ở Huyền Giả cảnh đại viên mãn.

Trương Thiên Phàm tiến lên tới chính giữa nghị sự đường của Trương gia, chắp tay thi lễ đối với tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc và mẫu thân mình sau đó cung kính nói: “Tham kiến tộc trưởng, nương.”

Trương Thiên Phàm nói xong liền đi tới chỗ hàng ghế đệ tử của Trương gia ngồi, lựa chọn ngồi xuống ở bên cạnh một vị đệ tử dòng chính của gia tộc sau khi hắn xuất hiện ở hàng ghế đệ tử của gia tộc đang ngồi. Trương Thiên Phàm vừa ngồi xuống liền có một đạo thanh âm vang lên: “Lâu rồi không gặp Thiên Phàm huynh. Sao huynh đến muộn vậy? Muội tưởng Nguyệt Linh biểu tỷ đi gọi huynh rồi đây.”

Người vừa lên tiếng chính là biểu muội của hắn, con gái của tứ thúc, tên là Trương Vân Kiều Ánh, là một vị thiên tài của Trương gia năm nay mười lăm tuổi thực lực đã ở Huyền Giả cảnh lục trọng.

Trương Thiên Phàm liền nói: “Kiều Ánh muội, huynh vừa về xong cho nên huynh không biết Nguyệt Linh biểu tỷ gọi huynh. Huynh về nhà không thấy mẫu thân huynh đâu liền đi tìm, sau này mới biết mẫu thân huynh ở nghị sự đường của gia tộc cho nên huynh liền chạy đến nghị sự đường của gia tộc.”

Lời nói này của Trương Thiên Phàm đối với Trương Vân Kiều Ánh biểu muội là lời nói dối, thực chất Trương Thiên Phàm dùng thần thức đi tìm kiếm mẫu thân của mình chứ không phải chạy đi tìm kiếm mẫu thân. Hắn không để cho mọi người trong tộc biết thần thức của hắn có thể tỏa ra gần một nghìn dặm tính từ hắn trở ra xung quanh cho nên đành phải nói dối, hắn phải bảo vệ bí mật của mình.

“Muội có biết tộc trưởng lần này triệu tập mọi người tổ chức hội nghị gia tộc là bàn về vấn đề gì không?” Trương Thiên Phàm cất tiếng hỏi biểu muội Trương Vân Kiều Ánh của hắn ở trong gia tộc.

“Có liên quan đến mấy vị khách nhân của Trương gia ngày hôm nay.” Trương Vân Kiều Ánh nghe xong câu hỏi của Trương Thiên Phàm liền cất tiếng nói.

.........

Trương Diệp Thanh thân là Trương gia đương nhiệm tộc trưởng, nhìn mọi người ở trong nghị sự đường của Trương gia đặc biệt là nhìn Trương Thiên Phàm một hồi lâu, sau đó Trương Diệp Thanh quay sang nói với vị lão giả ngồi ở phía đối diện: “Không biết Lãnh trưởng lão hôm nay đến Trương gia là có chuyện gì vậy?”

“Thanh bá. Cháu hôm nay đến đây là bàn về mối hôn sự giữa cháu và Trương Thiên Phàm.” Bạch y nữ tử đứng dậy, cất tiếng nói với Trương Diệp Thanh.

Mọi người ở trong nghị sự đường của Trương gia nghe xong lời nói này của bạch y nữ tử liền thì thầm to nhỏ, ánh mắt sau đó nhìn về Trương Thiên Phàm.

Trương Diệp Thanh lúc này mới nhìn kỹ vị nữ tử bạch y này, sau đó kinh ngạc nói với vị nữ tử bạch y này: “Cháu là nữ nhi của Chu Vĩnh Nghiêm. Không ngờ đã lớn như vậy rồi, nghe nói cháu hiện giờ là đệ tử của Hoàng Nguyên Tông.”

“Phải. Hiện giờ cháu là thân truyền đệ tử của một vị trưởng lão trong Hoàng Nguyên Tông.” Bạch y nữ tử nghe Trương Diệp Thanh nói xong liền cất tiếng nói.

Trương Thiên Phàm nhìn bạch y nữ tử một hồi, liền thì thào nói: “Cô ta tên là Chu Hương Vy, vị hôn thê từ nhỏ của mình, chắc cô ta đến đây là để từ hôn mình. Hay cho Chu Hương Vy, mới mười tám tuổi đầu mà đã kiêu ngạo thế này, đưa thanh danh của Hoàng Nguyên Tông ra để hối hôn mình.”

Trương gia là một gia tộc ở Huyền Linh trấn, hơn nữa còn là gia tộc mạnh nhất ở Huyền Linh trấn. Mà Huyền Linh trấn là một trấn của Xuân Yên quốc, thanh danh của Hoàng Nguyên Tông ở Xuân Yên quốc còn lớn hơn rất nhiều so với Trương gia. Hoàng Nguyên Tông chính là một trong những gã khổng lồ của Xuân Yên quốc, đệ tử cũng rất nhiều, truyền thừa ở Xuân Yên quốc đã được hai nghìn năm, lãnh địa ở Đoan Nhật núi non cách Đoan Hùng thành năm chục dặm về phía Tây.

Trương Thiên Phàm từ trữ vật giới chỉ lấy ra một tờ giấy cùng với một cái bút lông, sau đó Trương Thiên Phàm viết vào tờ giấy đó, rất nhanh Trương Thiên Phàm viết xong. Hắn ta nhanh chóng cất cái bút lông đó đi, sau đó Trương Thiên Phàm đứng dậy đưa tờ giấy cho Chu Hương Vy rồi hắn nói: “Ngươi không xứng với ta mà không phải là ta không xứng với ngươi. Với lại, hai ta chưa gặp nhau bao giờ, tình cảm thì không có.”

“Ngươi dám hưu ta!” Chu Hương Vy sau khi xem xong nội dung bên trong tờ giấy mà Trương Thiên Phàm đưa cho, liền kinh ngạc nói với Trương Thiên Phàm.

Cô không thể tin được một tên phế vật Luyện thể cảnh lại dám hưu cô, đáng ra cô là người đưa ra lời từ hôn mới phải. Đằng này cô bị Trương Thiên Phàm từ bỏ.

Trương Thiên Phàm nghe xong liền nói: “Cô không xấu, cũng xinh. Nhưng cô lại kiêu ngạo, đem thanh danh của Hoàng Nguyên Tông ra để ép Trương gia chúng ta nhận lấy quyết định từ hôn từ phía cô. May mà tôi chưa đến gia tộc cô để đưa ra quyết định về mối hôn sự giữa chúng ta. Tính cách kiêu ngạo của cô chính là nguyên nhân dẫn tới tôi từ bỏ cô. Từ nay trở đi, hôn sự này không thành, mỗi người một nơi.”

Trương Thiên Phàm nói xong liền thi lễ với tộc trưởng đương nhiệm của Trương gia và mẫu thân của mình, sau đó Trương Thiên Phàm rời khỏi nghị sự đường của gia tộc, rất nhanh Trương Thiên Phàm xuất hiện ở bên ngoài nghị sự đường của gia tộc. Sau đó Trương Thiên Phàm quay trở lại phòng của chính mình, mà không thèm để ý tới bên trong nghị sự đường của Trương gia xảy ra chuyện gì sau khi hắn rời đi.

Bình Luận (0)
Comment