Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 137

Đây là khái niệm gì chứ? Hắn ta cũng không thể tưởng tượng tiế trong viện tiếp tục tăng trưởng như vậy, cuối cùng cũng sẽ hình thành cảnh tượng như thế nào.

Cho nên, hẳn ta cảm thấy bản thân mình nhất định phải làm tốt công tác hậu cần!

Mà hiện giờ vị trí công tác hậu cần thứ nhất chính là sắp xếp thật tốt một ngày ba bữa cho Trương Phàm.

Không, hẳn là một ngày ăn rất nhiều bữa... Chỉ cần Trương Phàm muốn ăn, hắn ta sẽ lập tức sắp xếp. Lữ Hoa cảm thấy đây là trách nhiệm của hắn ta!

“Bữa sáng gì cơ?” Trương Phàm kinh ngạc nhìn Lữ Hoa, không nghĩ tới Lữ Hoa đều đã sắp xếp hết tất cả mọi chuyện bày ra trước mặt hắn.

“Có bánh rán, có bánh quẩy, có bánh hành, có hộp thức ăn...” Lữ Hoa vội vàng giới thiệu.

Nghe Lữ Hoa giới thiệu, hắn đi tới bàn cơm, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, lần này Trương Phàm cũng không nói nhiều... Bởi vì khi nhìn thấy những đồ ăn này, hắn cảm thấy bản thân nhất định có thể tiêu diệt hết bàn đồ ăn này.

Đây là tín hiệu mãnh liệt từ trong bụng hắn truyền tới!


Thế nhưng, Lữ Hoa còn phải ăn, Trương Phàm vẫn quyết định thoáng phân cho Lữ Hoa một chút vậy, dù sao cũng là do hắn ta chuẩn bị.

“Bắt đầu ăn đi!” Trương Phàm khoát tay với Lữ Hoa, lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Ngay khi Trương Phàm ăn sáng sau đó không lâu, một đoàn xe trùng trùng điệp điệp tới ngoài đại viện.

Trần Thiếu Sơn cùng với Tào Hiên xuống xe.

Mặt khác, Trần lão gia tử chờ tất cả người nhà họ Trần cũng đều đến đây.

Giống như Trần Thiếu Sơn nghĩ, mấy người nhà họ Trần cũng rất muốn nhìn xem Trương Phàm rốt cuộc sẽ bị thu thập như thế nào.

“Tào công tử, chính là chỗ này!” Trần Thiếu Sơn giới thiệu: “Anh nhìn xem, từ nơi này nhìn qua, hết thảy trong viện tất cả đều không nhìn thấy! Thật ra tôi cũng thử dùng máy bay không người lái quan sát từ trên không, nhưng kết quả từ trên không trung ngoại trừ có thể nhìn thấy tường vây trong sân ra, thì mọi thứ trong sân cũng không thấy rõ ràng lắm!”

Tào Hiên vô cùng nghiêm túc nhìn.

Nhưng đáng tiếc chính là, không nhìn ra có bất kỳ dị thường nào.

“Chú Cương, chú nhìn ra cái gì không?” Tào Hiên hỏi lão giả bên cạnh.

“Công tử, tôi cũng không nhìn ra cái gì hết, nhưng tốc độ lưu chuyển của linh khí ở nơi này hình như có vấn đề!” Tào Cương nhíu mày nói.

“Tốc độ lưu chuyển của linh khí? Linh khí lưu tốc?” Tào Hiên khó hiểu nhìn Tào Cương.


Tào Cương là hộ pháp của anh ta, tuổi đã qua sáu mươi, mười năm trước đã là cao thủ Thiên cấp trung kỳ!

Đáng tiếc, vẫn luôn không có tiến thêm một bước.

Người như vậy, đều sẽ sắp xếp làm hộ pháp hướng dẫn cho tiểu bối có thiên phú tốt.

Dù sao, giữa các thế lực siêu cấp cũng có khoảng cách và cạnh tranh lẫn nhau.

Lấy đi những người trẻ tuổi ưu tú của nhà khác, khiến đối phương đứt gấy, tương lai không phải bạn sẽ mạnh hơn người khác sao? Cho nên, người trẻ tuổi có thiên phú tốt nhất định phải sắp xếp một hộ pháp bên cạnh.

Đương nhiên, cũng chỉ có thế lực siêu cấp mới có sắp xếp như vậy, người khác muốn, căn bản cũng không có vốn liếng để học theo.

“Đúng, linh khí lưu tốc! Cái viện này không đơn giản, nó vẫn luôn thu nạp linh khí xung quanh!” Tào Cương có chút hưng phấn nói: “Cái viện này nếu như thu nạp linh khí lâu dài, có khả năng sẽ hình thành mật địa!”

“Mật địa!” Ánh mắt Tào Hiên loé sáng.

Mật địa của Định Thiên Tông có dáng vẻ gì anh ta không thể rõ ràng hơn.


Nếu như nơi này là mật địa hơn nữa còn bị Định Thiên Tông khống chế...

“Đi vào thì sẽ bị nhốt sao?” Tào Hiên nhìn về phía Trần Thiếu Sơn.

Người nhà họ Trần tuy nhiều, nhưng anh ta vẫn thích trao đổi với Trần Thiếu Sơn hơn.

Tuổi tác hai người không chênh lệch nhiều lắm, đương nhiên, mấu chốt là đêm qua chơi rất vui vẻ.

“Đúng vậy!” Trần Thiếu Sơn lòng còn sợ hãi gật đầu.

“Chú Cương, chú thử trước xem chất lượng thế nào!” Tào Hiên nhìn Tào Cương.

Tào Cương gật gật đầu, chậm rãi đi về phía vị trí cửa chính, sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên. Đột nhiên, có một đạo nội lực giống như tấm lụa, kéo theo hết tất cả xung quanh, mang theo một tiếng nổ vang, “đùng” một cái đánh về phía không gian của cửa chính...

Bình Luận (0)
Comment