Tuyệt Thế Dược Thần (Dịch)

Chương 28 - Chuẩn Bị Chiến

Ở một nơi bí mật của học viện Đan Võ, hai người đang khe khẽ bàn luận.

“Thanh Bình, đối với sinh tử chiến của ngươi và Diệp Viễn, bản thân ngươi có suy nghĩ gì không?”

“Còn có thể có suy nghĩ gì nữa? Chơi chết hắn thôi! Tiểu tử này mạng thật lớn, lần trước lúc đưa hắn trở về ta không thấy hắn còn thở nữa, ai biết được qua mấy ngày hắn lại có thể nhảy nhót trở lại, lần này ta tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội!”

Trong giọng nói của Phí Thanh Bình tràn đầy khinh miệt.

Hắn và Vạn Uyên chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đối với tính tình và thực lực của Diệp Viễn đều vô cùng hiểu rõ. Hắn cảm thấy vô cùng tự tin về việc giết chết Diệp Viễn trong cuộc chiến sinh tử lần này.

Đối với vấn đề của Vạn Uyên, Phí Thanh Bình cảm thấy hết sức kỳ quái, không khỏi lo lắng hỏi “Vạn thiếu, nghe ý này của ngươi. Không phải ngươi cũng cảm thấy trận chiến này ta sẽ thua hắn chứ?”

Vạn Uyên cau mày nói: “Chưa chắc đã thua hắn, ta chỉ là cảm thấy Diệp Viễn lần này trở về có chút cổ quái, dường như. . . so với lúc trước có chút không giống nhau lắm.”

“Này, ta đang nghe chuyện gì đây! Hắn đương nhiên không giống trước kia, không phải chỉ tăng lên hai cái cảnh giới nhỏ thôi sao, có điều ta thấy cả đời hắn sẽ mãi chỉ như vậy thôi, ha ha. . .”

Tuy Phí Thanh Bình lớn hơn hai tuổi so với Vạn Uyên, nhưng gần đây hắn luôn để Vạn Uyên đè đầu cưỡi cổ bản thân.

Thấy Phí Thanh Bình khinh miệt Diệp Viễn như thế, Vạn Uyên cảm thấy vô cùng không ổn, muốn mắng hắn, nhưng lại cảm thấy ý tưởng của Phí Thanh Bình cũng không sai.

Như vậy một nắm bùn nát đỡ không nổi tường, còn có thể lật trời được sao?

Phí Thanh Bình tuy không có tư chất tuyệt đỉnh gì, nhưng hắn lại đạt tới Nguyên Khí cảnh tầng bốn, khoảng cách để thăng cấp lên Nguyên Khí cảnh tầng năm cũng chỉ là một bước ngắn.

Nguyên Khí tầng bốn căn bản là không cùng một cấp bậc với Nguyên Khí tầng ba, cho nên Phí Thanh Bình có tư cách khinh bỉ Diệp Viễn.

Sự chênh lệch một cảnh giới nhỏ này cũng không thể vượt qua một cách dễ dàng như vậy.

Học viện Đan Võ là học viện tinh anh, bất cứ người nào ở nơi này nắm được thế tục dường như đều có thể vượt cấp chiến đấu.

Tài nguyên bọn họ hưởng thụ, võ kỹ công pháp học tập, cùng với sự dạy dỗ của đan sư, đều là người ngoại giới không thể so sánh được.

Nhưng ở học viện Đan Võ, vượt cấp chiến đấu là một chuyện vô cùng khó khăn, trừ phi thật sự có tư chất hơn người.

Nếu như Long Đường hoặc là Phong Chỉ Nhu chỉ có Nguyên Khí tầng ba, Vạn Uyên còn có thể nghĩ rằng bọn họ có thể vượt cấp đánh bại Phí Thanh Bình.

Nhưng nếu như đổi lại là Diệp Viễn, đánh chết Vạn Uyên cũng không tin.

Bởi vì hắn quá hiểu Diệp Viễn!

Suy tư một hồi, Vạn Uyên vẫn lắc đầu nói: “Thanh Bình, cuộc chiến sinh tử lần này chỉ được thắng chứ không được thua. Cho dù Diệp Viễn là một con chuột, ngươi cũng phải dùng hết toàn lực đánh bại hắn, ngàn vạn lần không nên khinh thường hắn, hiểu không?”

Thấy Phí Thanh Bình vẫn có dáng vẻ khinh thường như trước,cuối cùng Vạn Uyên nổi giận: “Nếu như ngươi còn giữ thái độ như này nữa thì trước hết ta sẽ tiêu diệt ngươi! Trận chiến này ngươi không chỉ đại diện cho bản thân ngươi tham gia, mà còn đại diện cho Vạn gia ta, đại diện cho Túy Tinh phường ta! Ngươi nếu như thua dưới tay của Diệp Viễn, ngươi xem mặt ta với cha ta nên giấu ở đâu đây?”

Tiếng gầm gừ của Vạn Uyên khiến Phí Thanh Bình sửng sốt, trong não nhất thời có chút không xoay chuyển được.

Song có một điểm vô cùng rõ ràng, đó chính là Vạn Uyên thật sự nổi giận rồi!

Vạn Uyên lại để ý Diệp Viễn như thế, đây là chuyện chưa từng có trước kia.

“Ta. . . Ta biết rồi, ta sẽ dốc toàn lực để giết hắn!” Cảm nhận được lửa giận của Vạn Uyên, Phí Thanh Bình không dám phách lối, ngoan ngoãn nhận lời.

Vạn Uyên thở dài, lại nói: “Thanh Bình, ta biết ngươi chẳng thèm ngó tới Diệp Viễn, thật sự ta đã thử qua? Nhưng lần này hắn trở lại học viện, ta luôn cảm thấy có chút cổ quái.”

“Cổ quái? Cổ quái như thế nào?” Nghe Vạn Uyên nói như thế, Phí Thanh Bình cũng không khỏi tò mò.

Hắn biết Vạn Uyên tuy nhỏ hơn hắn hai tuổi, nhưng lại là người làm việc hết sức cẩn thận, ổn thỏa, rất có phong cách của cha hắn.

Bất luận là tư chất hay đầu óc, Phí Thanh Bình đều kém Vạn Uyên quá xa, cho nên hắn mới tâm phục khẩu phục làm người hầu.

“Hôm nay ta đi tìm hắn, chuẩn bị đi áp chế nhuệ khí của hắn, cho hắn chút khó chịu. Nhưng ta dùng bảy thành công lực, lại không bắt được hắn! Tiểu tử này không biết từ lúc nào, đã luyện thành Thuấn Thiểm, hơn nữa đã luyện đến đại thành!”

“Cái gì! Thuấn Thiểm? Đại thành? Chuyện này. . . Làm sao có thể?”

Phí Thanh Bình sợ hết hồn, hắn đương nhiên biết Thuấn Thiểm cấp đại thành là như thế nào, Diệp Viễn đã đứng ở thế bất bại!

Như vậy, lời cảnh cáo của Vạn Uyên cũng không phải là uổng công vô ích!

Nhưng phải xác nhận lại một chút chuyện giao thủ với Diệp Viễn hôm nay, sau khi Vạn Uyên suy tư một lúc thì gật đầu nói: “ Không sai, chính là Thuấn Thiểm cấp đại thành!”

“Chuyện này. . . Chuyện này cũng quá vô sỉ rồi đó ? Hắn làm sao có thể học được bộ pháp thâm hậu như vậy? Không phải là may mắn chứ ?” Lời nói của Phí Thanh Bình đột nhiên trở lên không mạch lạc.

Vạn Uyên trầm giọng nói: “May mắn ư? Ngươi có giỏi thì sử dụng phép Thuấn Thiểm cấp đại thành cho ta xem nào!”

“. . .”

“Thật sự lần này hắn trở về Hoàng thành đã gây ra không ít chuyện, thậm chí còn đến Túy Tinh phường phá quán, phụ thân không có cách nào bắt hắn! Trên đường trở về lần này, phụ thân đã sắp xếp sát thủ Mặc Sát, vậy mà Diệp Viễn lại bình an đi tới học viện! Cho nên ta cảm thấy, Diệp Viễn lần này trở về rất cổ quái!”

“Chuyện này. . . Thế ta nên làm cái gì bây giờ?” Phí Thanh Bình lần này hoàn toàn hoảng rồi.

Vạn Uyên vỗ vỗ vai hắn, chậm rãi nói: “Yên tâm, cho dù hắn có chút cổ quái, thực lực chênh lệch giữa các ngươi vẫn không có cách nào bù đắp được! Chỉ có điều, ba ngày này ngươi không thể xem thường, không được bỏ phí thời gian!”

Nghe Vạn Uyên nói như vậy, lần này Phí Thanh Bình thật không dám xem thường nữa. Cuộc chiến đấu này là cuộc chiến sinh tử, nhất định phải phân xuất sinh tử, Phí Thanh Bình cũng không muốn đem mạng của mình ra làm trò đùa.

“Vạn thiếu, ngươi nói đi, ta nên làm thế nào, ta đều nghe theo ngươi!”

Vạn Uyên thấy hắn thực sự coi trọng mình, lấy ra một hộp đan dược đặt ở trước mặt của Phí Thanh Bình: “Đây là Tụ Nguyên đan do phụ thân ta luyện chế, hiệu quả cao gấp năm lần so với Nguyên Khí đan! Ba ngày này ngươi hãy dùng những đan dược này để tăng thực lực lên, cần phải đột phá Nguyên Khí tầng năm!”

Hai mắt Phí Thanh Bình sáng lên, nếu có thể đột phá Nguyên Khí tầng năm, phần thắng của hắn sẽ gia tăng rất lớn. Đúng như Vạn Uyên từng nói, chênh lệch thực lực thì không có cách nào bù đắp được, Nguyên Khí tầng năm đối đầu với tầng ba thì hắn không có lý do nào để thua!

Phí Thanh Bình ngay sau đó vái chào, cảm kích nói: “Đa tạ Vạn thiếu tài bồi!”

Vạn Uyên gật đầu một cái, thản nhiên nhận, tiếp tục nói: “Ngoài ra, thời gian ba ngày này ngươi còn phải đem toàn bộ tâm tư đặt vào việc tu luyện Tiểu Cầm Nã Thủ. Dùng nó để khắc chế Thuấn Thiểm, ngươi tất sẽ đứng ở thế bất bại!”

. . .

Trong phòng luyện công của học viện Đan Võ, Diệp Viễn đứng lẳng lặng, hai mắt nhắm nghiền, dường như ngủ thiếp đi.

Từ sau khi quan sát ngọc giản, Diệp Viễn đã đứng ở đó gần một canh giờ!

Đột nhiên, Diệp Viễn mở mắt.

Thu quyền, sau đó xuất chưởng!

“Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng, nhất trọng lãng!”

Một trận kình phong xuất ra, “Ầm” một tiếng, một chưởng đập trên vách tường.

Vách tường bị đập lõm vào, có điều với tốc độ của mắt thường cũng có thể thấy được.

Diệp Viễn nhìn vào vách tường lắc đầu một cái: “Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng này thật sự khó luyện, không trách Triệu sư huynh khuyên ta buông tha nó. Ta đã dùng một canh giờ để điều chỉnh nguyên lực trong cơ thể, một chưởng này đánh ra vẫn không có hiệu quả của nhất trọng lãng.”

Diệp Viễn ở chỗ này than thở, nếu như bị Triệu Xuân Dương thấy, nhất định sẽ ngoác mồm kinh ngạc, sau đó mắng hắn không biết điều.

Nên biết, thời điểm ban đầu Long Đường luyện môn võ kỹ này, nhất trọng lãng cũng là một tháng sau mới luyện thành.

Diệp Viễn bây giờ mặc dù vẫn chưa luyện thành, nhưng khoảng cách hoàn thành nhất trọng lãng đã không còn xa, mà hắn chỉ dùng một giờ.

“Thêm lần nữa.” Diệp Viễn không có nản lòng, dựa vào pháp môn, lần nữa vận chuyển nguyên khí trong cơ thể.

Bình Luận (0)
Comment