Diệp Viễn không thèm để ý sự khiếp sợ của người khác, thản nhiên đi tới trước mặt của Phí Thanh Bình.
“Ngươi nói đánh không chết ngươi? Ngươi cho rằng ngươi mạnh lắm sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó của Vạn Uyên mà thôi.” Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Phí Thanh Bình muốn nói điều gì đó, nhưng lại thổ ra máu.
Nhất trọng lãng chỉ phát lực gấp đôi, còn phát lực của nhị trọng lãng lại gấp bốn lần.
Với nguyên lực dày đặc của Diệp Viễn phát ra công kích gấp bốn lần, vòng bảo vệ nguyên lực của Phí Thanh Bình cũng có chút không đáng chú ý.
Một chưởng vừa rồi kia trực tiếp đánh tan vòng bảo vệ nguyên lực của Phí Thanh Bình, khắc vào lồng ngực của hắn.
Một chưởng này của Diệp Viễn không có chút nương tay nào, trực tiếp làm vỡ nát nội tạng của Phí Thanh Bình, gãy tâm mạch của hắn.
Đối với Phí Thanh Bình, trong lòng Diệp Viễn đã sớm phán án tử cho hắn.
Kiếp trước chính là chết ở trên tay của Phí Thanh Bình, Diệp Viễn thừa kế thân thể này, tự nhiên có thể cảm nhận được oán niệm trước khi chết của kiếp trước.
Giết Phí Thanh Bình, Diệp Viễn cũng coi là giúp kiếp trước báo thù rồi.
“Khục khục khục. . . Diệp Viễn, ta thành quỷ. . . Cũng sẽ không bỏ qua ngươi!” Phí Thanh Bình giùng giằng muốn đứng lên, nhưng là tốn công vô ích.
“Ha ha, vậy thì ta sẽ khiến ngươi thành quỷ cũng làm không được.” Nói xong, Diệp Viễn bồi thêm một chưởng, hoàn toàn kết liễu Phí Thanh Bình.
Từ đầu đến cuối, Phí Thanh Bình đều chưa xuất qua một chiêu nào.
Trên khán đài, tất cả mọi người nhìn Diệp Viễn trong sân đấu võ, hắn hôm nay mang đến cho bọn hắn quá nhiều rung động.
Lấy Nguyên Khí tầng ba đánh chết Nguyên Khí tầng năm, Thuấn Thiểm cấp viên mãn, Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng nhị trọng lãng!
Bất kỳ thứ nào lấy ra đều đủ làm oanh động học viện Đan Võ rồi, nhưng ba chuyện này lại phát sinh ở trên người một người Diệp Viễn.
“Sinh tử chiến, Phí Thanh Bình chết, Diệp Viễn thắng!” Hô Diên Dũng trước hết từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, tuyên bố kết quả của cuộc chiến sinh tử.
Diệp Viễn hướng về Hô Duyên Dũng cúi chào, nói: “Khổ cực Hô Diên lão sư rồi.”
Nói xong, Diệp Viễn lại sâu sắc hướng về khán đài vái một cái, mặt đầy cảm kích nói: “Đa tạ các vị sư huynh sư tỷ chiếu cố, biết sư đệ ta thiếu Nguyên Khí đan tu luyện, thật là làm cho sư đệ vô cùng cảm kích. Mong rằng các vị sư huynh sư tỷ tự giác trả nợ, chớ có để sư đệ tới cửa đòi, như vậy thật là khó coi.”
Trên khán đài mọi người vốn đang chấn động, lúc này lại là đầy bụng oán niệm cùng khinh bỉ.
Diệp Viễn này tướng ăn cũng quá khó coi chứ?
Đây là uy hiếp a! Uy hiếp trắng trợn a!
“Ha ha, Diệp Viễn này cũng có ý tứ, dựa lưng vào ngọn núi lớn này Diệp Hàng, chẳng lẽ còn thiếu loại vật Nguyên Khí đan này sao?” Tả Bất Quy thấy dáng vẻ buôn bán của Diệp Viễn, không khỏi tức cười nói.
“Chuyến này không uổng, đi thôi.” Long Đường khốc khốc nói.
“Ha hả, không uổng, không uổng. Học viện Đan Võ sau này lại vui rồi.”
. . .
“Diệp Viễn, không đem ngươi chém thành muôn mảnh, khó tiêu mối hận trong lòng của ta!”
Vạn Uyên nằm sấp ở trên giường, trên lưng gằn từng đạo vết roi nhìn thấy mà giật mình.
Thời gian Phí Thanh Bình bị Diệp Viễn giết chết, Vạn Uyên liền nhận được tin tức, nhất thời trong lòng hận ý ngút trời.
Dưới tình huống này, hắn còn phải đi lĩnh roi hình, điều này làm cho hắn đối với Diệp Viễn hận ý đã không cách nào có thể hóa giải được.
Một trăm roi vọt đến, Vạn Uyên trầy da sứt thịt, ngất tại chỗ.
Lúc này, gia sản thâm hậu của Vạn Uyên xuất hiện ra rồi.
Hắn uống thượng phẩm Đại Hoàn đan cấp hai, thương thế trên người rất nhanh thì bị đè xuống không ít. Phối hợp một chút dược vật thoa ngoài da, nhiều nhất qua bảy tám ngày tu luyện, Vạn Uyên có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Chỉ là, vết thương trên người dễ dàng khép lại, vết thương trong lòng lại càng ngày càng lớn.
Bất kể nói thế nào, Phí Thanh Bình và hắn đều là chơi đùa từ nhỏ đến lớn. Danh nghĩa là chủ tớ, kỳ thật thân như huynh đệ.
Vạn Uyên làm sao cũng không nghĩ ra, tiến bộ của Diệp Viễn thật không ngờ thần tốc như vậy, lại có thể lấy Nguyên Khí tầng ba giết chết Phí Thanh Bình Nguyên Khí tầng năm.
Sớm biết như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để Phí Thanh Bình đi chịu chết uổng.
Ngay tại thời điểm Vạn Uyên phẫn hận, Liễu Nhược Thủy thành thực mà vào, như cũ tha thướt động lòng người.
“Vạn sư huynh xin hãy nén bi thương, không nghĩ tới Diệp Viễn đó lại là con người hèn hạ như thế, đặt bẫy để Phí sư đệ, tâm cơ thật là sâu!” Liễu Nhược Thủy vừa đúng toát ra vẻ bi thương, khiến người ta nhìn thấy vẻ điềm đạm đáng thương.
Vạn Uyên không cách nào đứng dậy, nhưng là đối với Liễu Nhược Thủy lúc này có thể tới thăm mình thì hết sức cảm động.
“Đa tạ Liễu sư muội, đích xác là ta khinh thường. Phụ thân ta với Diệp Hàng đấu đá nhiều năm như vậy, ta cùng Diệp Viễn cũng đấu đá nhiều năm như vậy, cho tới nay ta cho là mình hiểu rất rõ hắn, cảm thấy hắn là cái phế vật, không nghĩ tới hắn lại ẩn núp sâu như vậy.” Vạn Uyên oán hận nói.
Liễu Nhược Thủy nói: “Đúng vậy, chúng ta đều nhìn lầm, không nghĩ tới hắn lại luôn là giả heo ăn thịt cọp! Đoán chừng là chuyện bị trúng độc lần trước hoàn toàn chọc giận hắn, cho nên hắn mới tương kế tựu kế, đưa đến Phí sư đệ mắc câu.”
Vạn Uyên cắn răng nghiến lợi nói: “Ta cùng Diệp Viễn ngươi không chết thì ta phải lìa đời, hơn nữa hắn tiến bộ quá nhanh, không thể để cho hắn trưởng thành tiếp rồi!”
Rất hiển nhiên, thông qua cuộc chiến sinh tử lần này, Vạn Uyên đã cảm nhận được áp lực rồi.
Thực lực Diệp Viễn biểu hiện ra quá mức chói mắt, dù hắn là thiên tài được học viện Đan Võ trọng điểm đào tạo, tự hỏi cũng không thể đem Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng tu luyện tới loại trình độ này.
Nếu là cho Diệp Viễn thêm ít thời gian, hắn nói không chừng thật có thể uy hiếp được chính mình.
Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng nhị trọng lãng, Thuấn Thiểm cấp viên mãn, nếu là để mặc cho Diệp Viễn trưởng thành, hắn sẽ không phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Vạn Uyên đương nhiên không biết, Diệp Viễn đã tiêu diệt sát thủ Cừu Ảnh người cùng cấp bậc với hắn.
Nếu là sinh tử chiến, Diệp Viễn đã có thể giết chết hắn.
Liễu Nhược Thủy tán thành nói: “Đúng vậy, Diệp Viễn tâm cơ quá sâu, làm người bụng dạ khó lường, Vạn sư huynh hay là mau mau nghĩ một cái biện pháp đối phó hắn thì hơn.”
Liễu Nhược Thủy bây giờ đã không có lựa chọn, nàng bây giờ cùng Vạn Uyên là châu chấu trên một sợi giây. Nàng đã từng tính kế qua Diệp Viễn, Diệp Viễn sẽ không bỏ qua nàng, cho nên hắn mới tới giựt giây Vạn Uyên mau sớm giải quyết Diệp Viễn.
“Nhưng, học viện không cho phép học viên tự mình động thủ, nếu không sẽ nhận được sự nghiêm trị của học viện.” Vạn Uyên cau mày nói.
Trên thực tế, coi như Vạn Uyên bây giờ tự mình động thủ, hắn cũng không có bao nhiêu cơ hội nắm chặt có thể giết Diệp Viễn. Thuấn Thiểm cấp viên mãn, cơ hồ có thể khiến cho hắn đứng ở thế bất bại rồi.
“Chẳng lẽ các ngươi quên, một tháng sau chính là Vô Tận thí luyện?” Thanh âm đột nhiên xuất hiện dọa cho Vạn Uyên cùng Liễu Nhược Thủy giật mình.
“Là Tô sư huynh! Xin lỗi, Tô sư huynh, Vạn Uyên bị thương trên người, bất tiện hành lễ.” Khuôn mặt Vạn Uyên đầy hối lỗi nói.
Người tới chính là Tô Nhất Sơn, nhân vật tuyệt đỉnh đứng trong thập cường Võ bảng!
Liễu Nhược Thủy tự nhiên cũng không dám thờ ơ, yêu kiều đứng lên nói vạn phúc: “Gặp qua Tô sư huynh!”
Tô Nhất Sơn nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng không có biểu thị cái gì, lẫm liệt ở một bên ngồi xuống, coi như đây là nhà mình.
Học viện Đan Võ là tôn trọng thiên tài, là nơi tôn trọng thực lực, có thực lực cuồng vọng cũng không ai dám có ý kiến, không thực lực chỉ có thể bị người khác giẫm ở dưới chân.
Diệp Viễn trước kia là vạn năm đuôi xe, cho nên từ xưa tới nay chưa từng có ai để trong mắt hắn. Mà bây giờ hắn một bước lên trời, tự nhiên làm tất cả mọi người coi trọng.
“Tô sư huynh, ngươi mới vừa nói là. . .Vô Tận thí luyện? Đúng vậy, ta làm sao không nghĩ tới?” Vạn Uyên hưng phấn, trên tay vừa dùng lực, làm động tới vết thương, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.
Liễu Nhược Thủy một bên cũng là con ngươi sáng lên, hiển nhiên cũng biết ý tứ của Tô Nhất Sơn.
“Không sai, chính là Vô Tận. Muốn đối phó với Diệp Viễn, rừng rậm Vô Tận dĩ nhiên là nơi tốt nhất.” Tô Nhất Sơn nhàn nhạt nói.