“Ba người các ngươi, lại đây!” Một tên võ giả có dáng dấp của một gia tướng quay sang quát lên với ba võ giả đang muốn đi vào m Phong Quật.
Võ giả kia biến sắc, người võ giả dẫn đầu nhóm đó không vui nói: “Làm gì?”
Gia tướng quát lạnh: “Ba người các ngươi, đặt bàn tay vào đây!”
“Hừ! Các ngươi tính là cái thứ gì, ngươi bảo chúng ta đặt thì chúng ta phải đặt hay sao?”
“Nếu như ngươi không đặt vậy thì chúng ta giúp ngươi đặt!”
“Thực sự là chuyện buồn cười! Ba người huynh đệ lão tử tiến vào m Phong Quật này không dưới một trăm lần, còn chưa bao giờ thấy qua yêu cầu không ra gì như vậy! Rốt cuộc các ngươi là ai mà lại dám kiêu ngạo như thế?”
“Chúng ta là người nào, các ngươi không cần phải để ý đến, chỉ cần nghe theo lệnh là được!”
“Vậy nếu như... chúng ta không làm thì sao.”
...
Không lâu sau đó, ba người kia đàng hoàng lấy tay đặt lên cái dụng cụ kia.
Rất nhanh, dụng cụ phát ra hào quang màu xanh lục.
Gia tướng lạnh lùng nhìn ba người bọn họ một chút, nói: “Cút đi, sớm làm như thế có phải bớt bị đau đớn da thịt hơn hay không?”
Ba người không dám phản bác, phẫn nộ rời đi.
Lúc này, ở ngoài m Phong Quật tụ lại hơn mười người, giống như là người soát vé.
Tất cả mọi người muốn đi vào m Phong Quật, nhất định phải trải qua sự đo lường của cái dụng cụ kia.
Nhóm người này tất nhiên là người của Vương gia sau khi thay đổi trang phục.
Hành vi hống hách như vậy cho nên tất nhiên bọn họ không dám thừa nhận chính mình là người của Vương gia.
“Nhị ca, cái biện pháp này đáng tin sao? Lỡ như tiểu tử kia nhìn thấy trận thế này của chúng ta bị dọa chạy mất thì phải làm sao bây giờ?” Vương Dục Kiền hỏi Vương Dục Đào.
Vương Dục Đào nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, Dục Mân chặn đứt đường quay về của hắn rồi, trừ phi hắn không muốn Dạ Lăng Thảo nữa, bằng không nhất định hắn phải tiến vào m Phong Quật. Chuyện đầu tiên sau khi tên tiểu tử kia xuất quan chính là muốn tìm Tử Linh Chi Địa, nói rõ lên rằng nơi này rất quan trọng với hắn, hắn nhất định sẽ đến.”
Vương Dục Kiền nói: “Ta là lo lắng, nếu như Dương Duệ biết chuyện này thì không biết hắn sẽ có phản ứng gì.”
Vương Dục Đào cười lạnh một tiếng, nói: “Hừ, người cũng chết rồi, hắn còn có thể có phản ứng gì? Ngươi cứ yên tâm đi, dọc theo con đường này chúng ta đã sắp xếp rất nhiều trạm gác ngầm, tiểu tử kia không biết từ nơi nào mà kiếm được hai con Vân Phách Liệt m Báo làm thú cưỡi, đã chạy về phía bên này. Nhưng mà... tiểu tử kia quả thật có chút vướng tay vướng chân, trạm gác ngầm của chúng ta vừa phát hiện ra hắn thì lập tức bị giết chết.”
Vương Dục Kiền rất tán thành, nói: “Đúng vậy, ta cũng không ngờ, tiểu tử kia không chỉ là thánh thủ đan đạo mà còn là cao thủ võ đạo! Nếu như không phải cảnh giới quá thấp thì chỉ sợ ta cũng không còn thấy được Nhị ca.”
Bây giờ nghĩ lại, Vương Dục Kiền vẫn còn sợ hãi không thôi.
Sự cường đại của La Kiếm và Diệp Viễn đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Khi đó hắn đã biết, một mình hắn sợ rằng không ăn được hai người kia cho nên mới hướng về gia tộc cầu viện.
Vương Dục Đào đến rất nhanh, còn mang thần khí Phân Quang Nghi đến để hỗ trợ.
Phân Quang Nghi này có thể nhận ra Thần hồn của võ giả, chỉ cần có một đồ vật mà đối phương đã dùng qua là được.
Vật này hiển nhiên là vì sợ Diệp Viễn thay đổi dung mạo để qua ải.
...
Sau lưng một đống đá vụn có hai người rụt đầu xuống.
Sắc mặt La Kiếm ngưng trọng nói: “Vương gia bố trí thiên la địa võng, chờ chúng ta tự đâm đầu vào lưỡi thương! Không ngờ, ngay cả Phân Quang Nghi cũng lấy ra dùng rồi!”
Diệp Viễn cười nói: “Vì để giết ta mà Vương gia lại bày ra trận thế lớn như vậy, cũng thật là để mắt đến Diệp mỗ.”
La Kiếm nhìn Diệp Viễn vẫn làm vẻ mặt hờ hững, không khỏi buồn phiền nói: “Ngươi còn cười được! Dọc theo con đường này chúng ta đã giết chết đến bảy, tám trạm gác ngầm. Ta nghĩ hẳn là bọn chúng cũng đã đoán được chúng ta đã đến bên này.”
Nói tới cái này, La Kiếm bội phục Diệp Viễn tới cực điểm.
Dọc theo con đường này, hết thảy trạm gác ngầm đều bị Diệp Viễn phát hiện. Bất luận những người kia bí mật lẫn đi cỡ nào cũng đều chạy không thoát pháp nhãn của Diệp Viễn.
Cái tên này quả thực là yêu nghiệt!
Nếu như không phải như vậy, sợ rằng Vương gia đã không ở chỗ này ôm cây đợi thỏ mà là trực tiếp vây quét qua rồi.
Chính là bởi vì giết chết những trạm gác ngầm kia, bọn họ mới có thể lặng lẽ ẩn núp tại phụ cận của m Phong Quật.
“Ha ha, tại sao lại cười không nổi? Ta làm người chính là không sợ phiền phức lớn! Nếu như bọn họ đến giết ta thì phải làm tốt chuẩn bị ta giết ngược lại!” Diệp Viễn cười nói.
“Giết ngược lại? Đùa gì thế! Lần trước là vì Vương Dục Kiền không có chuẩn bị mới để chúng ta đắc thủ. Lần này, thậm chí Vương Dục Đào cũng được hắn gọi đến, thực lực của tên Vương Dục Đào kia càng thâm sâu hơn so với Vương Dục Kiền một bậc! Diệp Viễn, chúng ta vẫn là về Côi Sơn Thành cầu viện lâu chủ đi!”
Dọc theo con đường này, bản thân La Kiếm cũng không phát giác được hắn đã cùng Diệp Viễn nói chuyện càng ngày càng nhiều.
Hắn vẫn là La Kiếm lãnh khốc kia, nhưng khi đối mặt Diệp Viễn thì cho dù hắn làm như thế nào cũng không thể lãnh khốc nổi.
Cảm xúc tình huynh đệ được thành lập sau khi đồng sinh cộng tử chính là thần kỳ như vậy.
Nghe xong lời của La Kiếm, Diệp Viễn lắc đầu nói: “Không kịp nữa rồi! Huống hồ, bây giờ quay về cầu viện chắc chắn nằm trong ý muốn của Vương gia! Nếu như ta đoán không lầm, con đường quay về đã sớm bị bọn họ chặt đứt.”
Bị chặt đứt không phải trọng điểm, trọng điểm là Diệp Viễn thật sự đã không thể kéo dài thời gian thêm nữa.
Vốn còn dư lại thời gian không đến ba tháng, hiện tại trên đường đi đã tiêu hao thêm nửa tháng, chỉ còn dư lại thời gian một tháng.
Lần này trở lại, hắn chờ được, nhưng Mộ Linh Tuyết không chờ nổi.
La Kiếm biến sắc nói: “Vậy... vậy làm sao bây giờ?”
Diệp Viễn nói: “Thương thế của ngươi vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, tìm một chỗ ẩn thân đi, chờ ta ở bên ngoài, ta đi vào một mình!”
“Tuyệt đối không được! Chưa nói đến việc ngươi không thể qua được cửa ải kia của Vương gia, cho dù vượt qua được thì ác linh bên trong cũng không phải thứ mà ngươi có thể đối phó! Ta biết thực lực của ngươi mạnh hơn so với bề ngoài không ít, nhưng mà Ác Linh bên trong m Phong Quật này cường đại hơn so với tưởng tượng của ngươi rất nhiều!” La Kiếm lập tức phản đối đề nghị này.
Diệp Viễn cười nói: “Yên tâm đi, lẽ nào ta sẽ để mình chịu chết? Đổi lại là ngươi, hiện tại đã tin tưởng bên trong Vạn Bảo Lâu có kẻ phản bội rồi chứ?”
Sắc mặt La Kiếm khó coi cực kỳ, hắn không ngờ thật sự bị Diệp Viễn làm cho cứng họng rồi.
Muốn sử dụng Phân Quang Nghi, nhất định phải có một cái vật phẩm mà bọn họ sử dụng hằng ngày.
Rất hiển nhiên, nếu như không có người trong nội bộ của Vạn Bảo Lâu giúp đỡ thì căn bản Phân Quang Nghi mà không có cách nào sử dụng được.
Nhưng để lấy được đồ dùng hằng ngày của Diệp Viễn cùng La Kiếm thì chắc chắn địa vị của người này tại Vạn Bảo Lâu không hề thấp!
La Kiếm cắn răng nói: “Nếu để cho ta biết đó là ai, ta nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh!”
La Kiếm là một người rất hết lòng, trước mặt đối thủ hắn đều có thể chiến đấu như thể không muốn sống.
Thế nhưng, bị người của mình đâm một dao sau lưng, hắn thực sự cảm thấy uất ức tới cực điểm.
Vốn lần này có thể gió êm sóng lặng, ai ngờ lại xảy ra rất nhiều biến cố.
Nếu như không phải có Diệp Viễn thì hiện tại hắn đã là một người chết.
Diệp Viễn vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Yên tâm đi, chắc chắn ngươi có cơ hội! Chờ chúng ta quay về Vạn Bảo Lâu, đương nhiên phải thanh toán món nợ này cho thật tốt! Ta đi đây!”
La Kiếm ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi không khỏi co rụt lại.
Hắn phát hiện bắp thịt trên mặt Diệp Viễn phát sinh một trận biến hóa quỷ dị, lập tức đã biến thành một người khác.
Đồng thời, khí chất trên người Diệp Viễn cũng phát sinh biến hóa to lớn, gần như là giống với những võ giả tiến vào m Phong Quật.
Chương 1323. Phân Quang Nghi hỏng rồiLa Kiếm cười khổ nói: “Vô dụng! Trừ phi ngươi có thể ngụy trang Thần hồn, bằng không thuật dịch dung của ngươi có lợi hại đến đâu cũng sẽ không gạt được Phân Quang Nghi!”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi cứ nhìn là được!”
Dứt lời, Diệp Viễn lập tức như vậy nghênh ngang về phía cửa ải của Vương gia mà đi.
“Đứng lại!” Một tên gia tướng thấy Diệp Viễn tiến lại đây, lập tức ngăn cản hắn lại.
Diệp Viễn làm ra vẻ thất kinh nói: “Các ngươi... các ngươi muốn làm gì? Ta... trên người ta cũng không có Thần Nguyên Thạch!”
Gia tướng trừng con ngươi nói: “Ai cần Thần Nguyên Thạch của ngươi? Đi qua đây, đưa tay đặt lên cái dụng cụ này!”
“A? Được, được, cái này dễ làm! Cái này dễ làm!”
Diệp Viễn không chút do dự nào chạy tới đặt bàn tay lên.
Bên trong đống đá vụn, La Kiếm nhìn cảnh này chằm chằm không chớp mắt, tim đã sắp nhảy lên đến cuống họng.
La Kiếm chưa từng đụng phải chuyện khiến hắn hãi hùng khiếp vía đến vậy.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn ngưng lại, lộ ra vẻ mặt khó mà tin nổi!
Phân Quang Nghi... lại phát ra hào quang màu xanh lục!
“Chuyện này... làm sao có thể có chuyện đó?”
La Kiếm tự lẩm bẩm, bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Hắn chưa từng thấy, Phân Quang Nghi sẽ mất đi hiệu quả!
Không đúng, không phải mất đi hiệu quả, mà là phán đoán sai lầm!
Phân Quang Nghi phát ra hào quang màu xanh lục thì nói rõ lên rằng dấu ấn Thần hồn cùng vật phẩm không hợp, mà màu xanh lam là đại biểu cho việc tìm đúng người.
Hiện tại Phân Quang Nghi đã biến thành màu xanh lục thì đã nói rõ nó phán đoán sai lầm rồi!
Chẳng trách Diệp Viễn lại tự tin như thế, thì ra hắn thật sự có bản lĩnh vượt qua đo lường của Phân Quang Nghi.
Thời điểm Diệp Viễn ấn tay về phía Phân Quang Nghi, Vương Dục Đào cùng Vương Dục Kiền đều không tự chủ được mà nhìn về phía hắn.
Nhưng mà bọn hắn cũng không hề có chút tâm tư nghi ngờ nào, biểu hiện của Diệp Viễn không khác với các võ giả thông thường ở tầng dưới chót là bao.
Võ giả đến m Phong Quật đa số là sinh sống ở tầng dưới chót, bằng không thì ai lại muốn dính líu đến loại buôn bán một cách liều mạng như thế này?
Diệp Viễn làm một bộ dáng coi Thần Nguyên Thạch như mạng, lập tức gạt bỏ đi lòng nghi ngờ của bọn họ.
Tiếp đến khi Phân Quang Nghi biến thành màu lục thì bọn họ không có tâm tình để quan tâm đến Diệp Viễn nữa.
“Ha ha, một đám vô tri ngu xuẩn, ở trước mặt lão phu sử dụng mấy thứ rách nát, thực sự không biết tự lượng sức mình!”
Trong đầu Diệp Viễn truyền đến tiếng hừ lạnh xem thường của Vô Trần.
Giống như việc dùng Phân Quang Nghi kiểm tra thần hồn Diệp Viễn là chuyện vô cùng sỉ nhục đối với hắn.
Bạn đồng hành cũng là oan gia, lời này không sai một chút nào.
Vô Trần hắn là ai?
Hắn là tổ tông của mấy thứ đồ chơi Thần hồn này!
Chỉ là một cái Huyền Thần khí mà thôi, ở trước mặt hắn thật sự không đáng để chú ý.
Ở trước mặt một khí linh của Thiên Tôn Linh Bảo, Phân Quang Nghi này chẳng khác gì một món đồ chơi của trẻ con.
“Ha ha, những người này cũng không biết trên người ta còn có một tôn đại thần như ngài!”
Diệp Viễn cố tình tâng bốc Vô Trần một chút.
Vô Trần hừ lạnh nói: “Cái thứ rách nát này, lão phu để nó đổi xanh, nó phải đổi xanh; để nó đổi lam, nó phải đổi thành lam; để nó biến vàng, nó chắc chắn phải biến thành vàng!”
Bỗng nhiên Diệp Viễn sáng mắt lên, nói: “Một lát nữa tiền bối có thể làm cho nó biến thành màu xanh lam sao?”
Vô Trần nói: “Chuyện này có gì khó khăn? Hừm? Ngươi là muốn... dẫn bọn họ vào tròng?”
Diệp Viễn nói: “Không sai! Không cho Vương gia chịu thiệt một chút, bọn họ còn thật sự cho rằng thiếu gia ta dễ bị bắt bí rồi!”
Vô Trần cũng vô cùng động tâm đối với đề nghị này, nói: “Cái này dễ làm! Để ta động tay chân một chút là được!”
Thế giới hiện thực, Diệp Viễn nhẹ nhàng bỏ tay ra, làm một bộ dáng chấn kinh hỏi gia tướng: “Cái này... không sao rồi chứ?”
Gia tướng thiếu kiên nhẫn, phất phất tay nói: “Cút đi!”
Diệp Viễn làm vẻ mặt tươi cười, chạy nhanh như bay.
Nhìn thấy Diệp Viễn thuận lợi qua ải, cuối cùng La Kiếm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà đối với việc Diệp Viễn một mình tiến vào m Phong Quật, hắn vẫn còn có chút lo lắng.
Hắn cũng không làm theo dặn dò của Diệp Viễn là đến địa điểm ước định chờ sẵn, mà là yên lặng ở lại bên trong đống đá vụn xem diễn biến tiếp theo.
Ngay khi Diệp Viễn tiến vào m Phong Quật không lâu, lại có một nhóm võ giả muốn đi vào m Phong Quật.
Theo thường lệ, hiển nhiên là bị Vương gia ngăn lại.
Nhưng thời điểm võ giả thứ nhất đặt tay lên thì đã phát sinh chuyện quái dị.
“Màu xanh lam! Chính là hắn!”
Tên gia tướng kia hét lớn một tiếng, lập tức muốn động thủ.
Người võ giả kia làm một vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Vị đại ca này, có phải các ngươi nhầm lẫn gì không? Bảy huynh đệ chúng ta được xưng là ‘m Phong Thất Kiệt’, quanh năm lăn lộn ở m Phong Quật này, làm sao có khả năng là người mà các ngươi muốn tìm?”
Người võ giả kia thấy trận thế lớn như vậy, cho nên hắn cũng không hề động thủ, chỉ là không nhanh không chậm mở miệng giải thích.
“Đúng vậy, vị đại nhân này, bảy huynh đệ chúng ta coi như cũng có một chút thanh danh tại Côi Sơn Thành này, không ít người biết đến, có phải các ngươi đã nhầm lẫn rồi không?” Một người khác trong bảy người nói.
“Ha ha, Phân Quang Nghi đo lường làm sao có khả năng bị sai? Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!” Gia tướng nói.
Lúc này tất cả người của Vương gia đã vây quanh “m Phong Thất Kiệt” lại, chỉ cần bọn họ dám động thì trực tiếp động thủ diệt sạch.
Nhìn thấy Phân Quang Nghi thay đổi thành màu lam, tâm thần Vương Dục Đào cùng Vương Dục Kiền cũng đại chấn.
Nhưng khi nghe người võ giả kia giải thích, hắn cũng không khỏi có chút ngờ vực.
Tên tuổi của “m Phong Thất Kiệt”, Vương Dục Đào thật sự đã nghe nói qua.
Thực lực bảy người này không yếu, quanh năm lăn lộn tại m Phong Quật, còn từng bán thiên tài địa bảo cho Vương gia.
Lão đại của “m Phong Thất Kiệt” tên Thường Lượng cẩn thận nói thêm: “Vị đại nhân này, trước tiên chúng ta không nên động thủ, có lẽ... Phân Quang Nghi xảy ra vấn đề thật cũng không chừng.”
Gia tướng đang muốn nói chuyện, Vương Dục Đào tách đoàn người ra, đi vào.
Hắn nhìn thấy Thường Lượng, chau mày nói: “Ngươi chính là Thường Lượng, lão đại của m Phong Thất Kiệt?”
Thường Lượng nghe xong vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Đúng vậy! Vị đại nhân này, bảy huynh đệ chúng ta tự hỏi chưa từng đắc tội qua đại nhân, không biết chuyện này...”
Chân mày Vương Dục Đào nhíu chặt hơn, nói: “Ngươi đặt tay lên thử xem!”
Thường Lượng biết vị trước mắt này lợi hại, không dám cãi ngược, thuận theo lời đưa tay đặt lên.
Lục sắc!
Vẻ mặt Thường Lượng buông lỏng, chắp tay nói: “Đại nhân, quả nhiên là tính sai rồi chứ?”
Vương Dục Đào không có phản ứng hắn, mà là đối với mặt khác sáu người nói: “Các ngươi đều đưa tay thả đi tới!”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Thường Lượng trừng mắt hổ, trầm giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không nghe thấy vị đại nhân này nói cái gì hay sao?”
Sáu người cả kinh, từng người vội vã đưa tay đặt lên Phân Quang Nghi.
Màu vàng!
Màu tím!
Màu xanh!
Màu xanh lam!
Màu đỏ!
Mỗi lần đặt tay lên, sắc mặt Vương Dục Đào càng đen đi một phần.
Thường Lượng đứng một bên mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ lo sẽ làm tức giận vị đại nhân này.
Hiển nhiên, vị này đã đến biên giới bạo phát, hắn chỉ hy vọng không bị tai vạ như cá trong chậu mới tốt.
Tên cuối cùng đưa tay đặt lên, sắc mặt Vương Dục Đào càng trở nên vô cùng đặc sắc.
Các loại ánh sáng màu sắc biến ảo chập chờn, phát sinh ra hào quang bảy màu!
“Xì xì!”
Đột nhiên, Phân Quang Nghi bốc lên một luồng khói xanh.
Tiêu biến rồi!
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không một ai dám nói chuyện.
Tên cuối cùng trong m Phong Thất Kiệt sợ đến run cả người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chương 1324. Diệp Viễn khiêu khích“Chuyện... chuyện gì thế này?”
Vẻ mặt Vương Dục Kiền tràn đầy khó hiểu, không biết Phân Quang Nghi đang tốt đẹp vì sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Vương Dục Đào biến sắc, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía m Phong Quật.
“Đáng chết! Nhất định là do tên tiểu tử vừa rồi, chúng ta đã bị hắn lừa!”
Vương Dục Đào phản ứng rất nhanh, tức giận đến mức nện ngực giậm chân.
Nhưng mà, đã muộn rồi!
Lúc này Diệp Viễn đã sớm không còn bóng dáng.
Bên trong m Phong Quật, bốn phương thông suốt, muốn bắt được Diệp Viễn quá khó.
“Nhị ca, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Vương Dục Kiền còn chưa kịp phản ứng lại, hỏi.
Sắc mặt Vương Dục Đào chìm xuống nói: “Nếu như ta đoán không sai, khẳng định Phân Quang Nghi này là do tên tiểu tử đi vào lúc trước làm hỏng! Tên tiểu tử kia, chắc chắn chính là Diệp Viễn sau khi dịch dung!”
Vương Dục Kiền sững sờ, nói: “Điều này không thể nào? Thời điểm Phân Quang Nghi kiểm tra hắn, rõ ràng là ánh sáng xanh lục mà.”
Vương Dục Đào liếc mắt nhìn hắn, nói: “Còn Phân Quang Nghi gì nữa? Cái Phân Quang Nghi này đặt trước mặt tên tiểu tử kia cũng chỉ là trò cười! Không biết tiểu tử kia dùng thủ đoạn gì mà phá hỏng Phân Quang Nghi rồi, đây là hắn đang khiêu khích chúng ta đây mà!”
Vương Dục Đào tức đến xanh mét cả mặt mày, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Viễn.
Cái tên này không chỉ đi vào trong ngay dưới mí mắt của bọn họ, mà còn làm hỏng cả Huyền Thần khí của Vương gia.
Tuy rằng nơi này là Thông Thiên Giới, thế nhưng Huyền Thần khí cũng tuyệt đối không phải là mặt hàng rách rưới.
Cường giả Thần Cảnh bình thường căn bản là không có Thần khí.
Một cái Huyền Thần khí thông thường, ít nhất cũng có giá trị mấy trăm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm!
Mà cái Phân Quang Nghi này thuộc về loại Huyền Thần khí phụ trợ, giá cả càng cao ngất ngưởng, gần cả trăm vạn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm!
Nghe thấy Vương Dục Đào nói như thế, cuối cùng Vương Dục Kiền cũng phục hồi lại tinh thần.
Suy nghĩ một chút, hiển nhiên khả năng này là lớn nhất!
“Nhị ca, ý huynh là tiểu tử kia cố ý làm hỏng Phân Quang Nghi để khiêu khích chúng ta?”
“Không phải vậy thì rõ ràng hắn có thể lặng yên đi vào không một tiếng động, cần gì phải nhất quyết làm hỏng Phân Quang Nghi! Rõ ràng là hắn đang nói cho chúng ta biết hắn đã đi vào, có bản lĩnh các ngươi tới bắt ta! Đây không phải đang khiêu khích chúng ta thì là cái gì?” Vương Dục Đào cả giận nói.
Tức giận thì tức giận, nhưng trong lòng Vương Dục Đào cũng giật mình không thôi.
Phân Quang Nghi không phải ai cũng đều có thể làm hỏng!
Để cho một tên cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh đến đây thì hắn cũng cách nào đi vào một cách không một tiếng động như vậy được, còn làm hỏng cả Phân Quang Nghi.
Hơn nữa làm hỏng thì làm hỏng đi, đằng này còn khiến cho Phân Quang Nghi biến ảo các loại màu sắc.
Nếu như không phải một lần tiến đến bảy người thì hôm nay bọn họ làm sai một bước thì sẽ nháo một cái nhầm lẫn lớn.
“Chuyện này... Nhị ca, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Vương Dục Kiền cũng không biết phải làm thế nào.
Hắn phát hiện, thủ đoạn của Diệp Viễn tầng tầng lớp lớp, quả thực giống như một con nhím khiến cho bọn họ không thể ngoạm ăn.
Phán đoán ban đầu của Vương gia về Diệp Viễn chính là thiên phú luyện đan của hắn cực kỳ cao, lại không nghĩ rằng võ đạo của hắn cũng có thiên phú đáng sợ như thế.
Hơn nữa, còn có liên quan sâu sắc với Yêu tộc.
Đối thủ như vậy, thật sự làm cho bọn họ đau đầu tới cực điểm.
Mắt hổ của Vương Dục Đào quét qua, trừng mắt với “m Phong Thất Kiệt”, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không cút đi cho ta?”
Đoàn người Thường Lượng như được đại xá, chạy nhanh như một làn khói.
Thường Lượng này cũng là cường giả Động Huyền trung kỳ, thực lực không tầm thường.
Nhưng ở trước mặt Vương Dục Đào thì căn bản không đáng chú ý đến, làm sao dám trêu chọc đối phương.
“Đại ca, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Trên đường, một tên huynh đệ hỏi Thường Lượng.
Thường Lượng thấy đi đã xa, mới nhỏ giọng nói: “Không biết Vương gia đang bắt người nào, nhưng không biết làm sao lại bị người ta qua mặt. Không chỉ qua mặt mà còn làm hỏng cả Phân Quang Nghi của bọn họ! Ngươi nói, bọn họ có thể không tức giận hay sao?”
Mọi người nghe xong thì líu lưỡi một trận.
“Đại ca, làm sao huynh biết là người của Vương gia?”
Thường Lượng nói: “Hừ, năm đó gặp mặt Vương Dục Đào không chỉ một lần, nhưng mà chúng ta là tiểu nhân vật, hắn không nhớ rõ ta mà thôi.”
“Ai da, Vương gia bày ra trận thế lớn như vậy, ngay cả Phân Quang Nghi cũng lấy ra sử dụng, không biết là đang bắt ai?”
Trong con ngươi Thường Lượng lóe qua một vệt tinh quang, cười lạnh nói: “Khà khà, còn có thể bắt ai? Nếu ta đoán không lầm, chỉ sợ là vị tân khách khanh luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu! Có thể khiến cho Vương gia làm to chuyện như vậy, cũng chỉ có hắn. Thật không biết, đến cùng tên khách khanh luyện dược sư này có lai lịch gì, không chỉ luyện dược thuật thiên hạ vô song mà còn có thể làm hỏng Phân Quang Nghi một cách thần không biết quỷ không hay! Thật là không tầm thường chút nào!”
Thì ra Thường Lượng đã biết rõ ràng rồi nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, hắn đã sớm biết đối phương là người của Vương gia, thậm chí còn đoán được bọn họ là tới bắt Diệp Viễn.
Loại võ giả ở tầng dưới chót như vậy, thật sự là khôn khéo hơn so với người bình thường rất nhiều.
Nếu như trước đó vạch trần bộ mặt thật của Vương gia, chỉ sợ bọn họ cũng không có cách nào sống sót để rời đi.
Nhưng mà lúc này, Thường Lượng tràn ngập bội phục đối người chưa từng gặp mặt như Diệp Viễn.
Có thể đùa bỡn toàn bộ người của Vương gia trong lòng bàn tay, sợ rằng cũng chỉ có hắn làm được mà thôi.
Dương Duệ của Vạn Bảo Lâu đấu với Vương gia lâu như vậy cũng không chiếm được nửa điểm lợi lộc.
“Nhưng mà nói thật, Thần Nguyên Đan tên luyện dược sư kia luyện chế ra, phẩm chất không thể không nói rằng tốt hơn Vương gia rất nhiều!” Lại một tên huynh đệ khác nói.
Thường Lượng gật đầu: “Lần trước ta cũng dựa vào quan hệ mua được mấy viên, phẩm chất xác thực là thượng thừa! Nếu như không phải như vậy thì Vương gia cũng sẽ không làm to chuyện đến thế. Nếu như ta là Vương Lăng Ba thì ta cũng phải trừ diệt mới yên tâm!”
Thấy đoàn người Thường Lượng đã đi xa, Vương Dục Đào mới lạnh lùng nói: “Dục Kiền, lập tức thông báo cho Dục Mân, bảo hắn đến m Phong Quật! Hắn ở bên ngoài bảo vệ, chúng ta... toàn bộ đi vào! Không phải tên nhãi con kia khiêu khích chúng ta sao, vậy thì lão phu sẽ để hắn nhìn một chút việc trả giá khi khiêu khích Vương gia là như thế nào! Hừ!”
...
Tiến vào m Phong Quật, Diệp Viễn lập tức cảm thấy từng trận âm phong truyền ra từ hang động phía xa khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hắn lập tức vận chuyển lực lượng huyết thống, trong nháy mắt ngăn chặn cỗ âm phong này ở bên ngoài.
Khí huyết của Long tộc vô cùng mạnh mẽ, âm phong bình thường muốn ăn mòn Diệp Viễn thật sự là làm không nổi.
Phạm vi bên ngoài có không ít võ giả nhân loại ra ra vào vào.
Nhưng càng đi vào bên trong, người càng ít đi.
Bỗng nhiên, một giọng nói gào thét thảm thiết, một tên ác linh từ khúc quanh giết ra, cắn xé về phía Diệp Viễn.
Ác linh cắn xé là nhằm vào thần hồn, rất khó để phòng ngự.
Người mới tiến vào m Phong Quật, nếu như không có người lão luyện dẫn vào thì rất dễ tiêu đời.
Nhưng mà Diệp Viễn nhìn thấy ác linh kia thì lại vô cùng phấn chấn, ánh mắt xanh lè kia giống như con sói lớn đang cực kỳ đói bụng.
“Ha ha, đến rất đúng lúc! Bổn thiếu gia ta... đã khát khao khó mà nhịn nổi rồi!” Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, tiến lên nghênh tiếp.
“Chi...”
Diệp Viễn thò ra một trảo quỷ dị, trực tiếp nắm ác linh kia ở trong tay giống như đánh xà bảy tấc vậy.
Con ác linh kia chỉ kịp hét thảm một tiếng, lập tức bị Diệp Viễn chế phục.
“Tiền bối, đến ngươi rồi!” Diệp Viễn cười nói.
“Ha ha, còn cần tiểu tử ngươi dạy ta hay sao?”
Trong đầu Diệp Viễn, Trấn Hồn Châu bỗng nhiên được phát động, một luồng xoáy linh hồn lấy Diệp Viễn làm trung tâm mở rộng ra.
Con ác linh kia cứ thế bị vòng xoáy nuốt chửng.
Chương 1325. Tiểu tử, mới tới đây phải không?“Cảm giác thế nào?”
“Quá yếu rồi! Ác linh này chỉ là nhất tinh sơ kỳ, căn bản không đủ nhét kẽ răng.”
“Chuyện này... tiền bối, khẩu vị của ngươi thật sự lớn như vậy sao?”
“Phí lời! Trấn Hồn Châu là Thiên Tôn Linh Bảo, cho dù ngươi bắt mấy con Ác Linh tứ tinh, ngũ tinh đến đây cũng không đủ cho lão phu tiêu hóa!”
“Được rồi, vậy đến cùng ta nên làm như thế nào?”
“Ác Linh nhất tinh hậu kỳ, ít nhất cũng phải ba ngàn năm trăm con!”
“... Tiền bối như vậy là đang giở công phu sư tử ngoạm sao, ba ngàn năm trăm con có thể duy trì được bao lâu?”
“Miễn cưỡng vừa đủ mười năm đi! Nếu như có thể nuốt chửng một Ác Linh Nhị Tinh thì có thể duy trì một trăm năm.”
Diệp Viễn trợn trắng mắt lên, tức giận nói: “Ngươi cảm thấy ta bây giờ có thể chuẩn bị cho ngươi Ác Linh nhị tinh sao? Nếu thật sự đụng phải thì là ngươi nuốt chửng nó hay là nó nuốt chửng ta còn rất khó nói đấy!”
“Ha ha, ta chỉ nói như thế thôi! Nhưng mà, nếu như thật sự có thể nuốt chửng một con Ác Linh Nhị Tinh thì ta có thể giúp ngươi tu luyện tăng cao cảnh giới Thần hồn.” Vô Trần nói.
Hai mắt Diệp Viễn sáng lên, bị câu nói này của Vô Trần làm cho tim đập thình thịch.
Sau khi đột phá thần đạo, thủ đoạn tu luyện Thần hồn của Diệp Viễn có chút giật gấu vá vai.
Dược Thần Hồn Điển chỉ là bản thiếu sót, để có thể giúp Diệp Viễn tu luyện tới Cửu Giai Đại Viên Mãn thật sự có chút quá sức.
Con đường đan đạo muốn đi được càng xa thì nhất định phải có công pháp tu luyện Thần hồn bài bản.
Về điểm này, hiển nhiên Trấn Hồn Châu là cao thủ!
Nghĩ tới đây, Diệp Viễn không khỏi nghĩ đến công pháp chủ tu.
Sau khi sống lại, Diệp Viễn vẫn luôn tu luyện Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết.
Tại Tiên Lâm Vực Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết là công pháp hàng đầu, có thể tu luyện tới Quy Khư Thần Cảnh.
Nhưng đối với Diệp Viễn hiện tại, môn công pháp này đã không thể thỏa mãn dã tâm của hắn.
“Xem ra, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu rồi!” Diệp Viễn cảm khái nói.
Vô Trần nói: “Công pháp của Tiên Lâm được khắc trong không gian Trấn Giới Bi, công pháp của hắn được lĩnh ngộ từ bên trong Trấn Giới Bi, là công pháp số một số hai của Thông Thiên Giới! Nếu như không phải hắn ngã xuống thì nói không chừng có thể đạt được thành tựu Vô Thượng Thiên Đế!”
“Vô Thượng Thiên Đế?” Diệp Viễn nghi ngờ, hỏi.
“Ừm, thật ra Vô Thượng Thiên Đế chính là Thiên Đế đỉnh cao, là tồn tại mạnh nhất dưới Đạo Tổ! Công pháp của Tiên Lâm đủ để ngươi tu luyện tới Vô Thượng Thiên Đế rồi!” Vô Trần giải thích.
Lúc này Diệp Viễn mới chợt hiểu ra, dựa theo lời giải thích của Vô Trần thì công pháp mà Tiên Lâm cảm ngộ có thể nói là công pháp cao cấp nhất Thông Thiên Giới.
Dù sao tại Thông Thiên Giới cũng không có khả năng tu luyện tới cảnh giới Đạo Tổ.
Thành tựu cảnh giới Vô Thượng Thiên Đế cũng đã là khả năng lớn nhất.
Thế nhưng, Diệp Viễn lại trầm mặc xuống.
Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “Tiền bối, ngươi nói... công pháp của Tiên Lâm Thiên Tôn là cảm ngộ được từ trên Trấn Giới Bi?”
Vô Trần cười lạnh nói: “Ha ha, tâm của ngươi cũng thật lớn! Hiện tại đến Thông Thiên Giới rồi, hẳn là đã biết con đường tu luyện phía trên Thần Cảnh vô cùng gian nan, vậy mà vẫn chưa hề từ bỏ hy vọng đối với cảnh giới Đạo Tổ sao?”
Diệp Viễn hỏi như vậy, hiển nhiên là Vô Trần đã biết trước Diệp Viễn muốn làm gì.
Lời này tràn ngập trào phúng đối với Diệp Viễn, trào phúng Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình.
Diệp Viễn chỉ cười nói: “Tiền bối, ta biết cảnh giới Đạo Tổ khó như lên trời, nhưng mà cảnh giới Vô Thượng Thiên Đế đối với ta không có chút ý nghĩa nào! Ta phải cứu Linh Tuyết, nhất định phải tu luyện tới cảnh giới Đạo Tổ, không phải sao?”
Vô Trần lại hừ lạnh nói: “So với việc tu luyện tới cảnh giới Đạo Tổ, lão phu vẫn cảm thấy cầu Đạo Tổ hỗ trợ còn đáng tin hơn một chút! Nếu như ngươi thật sự có thể tu luyện tới cảnh giới Vô Thượng Thiên Đế thì đã có tư cách xin Đạo Tổ giúp đỡ.”
Nhưng Diệp Viễn vẫn quật cường nói: “Việc này cũng không khác gì luyện tới cảnh giới Đạo Tổ!”
Vô Trần cứng họng, không biết phải nói gì hơn.
Một lúc lâu sau Vô Trần mới nói: “Được rồi, kỳ thực Trấn Giới Bi này là do năm đó Tiên Lâm ngẫu nhiên đoạt được tại Thông Thiên Sơn, thần diệu dị thường! Nó giống như là một bảo tàng vô tận, thời điểm Tiên Lâm vừa mới đạt được nó, nó chỉ là một khối đá bình thường. Sau đó, Tiên Lâm không ngừng khai phá, cấp bậc của nó cũng không ngừng tăng lên. Đến khi Tiên Lâm tu luyện tới cảnh giới Thiên Tôn nó cũng đã là Thiên Tôn Linh Bảo.”
Diệp Viễn nghe xong cũng kinh ngạc không ngớt, không ngờ lai lịch của Trấn Giới Bi lớn đến vậy!
Sự lợi hại của Thông Thiên Sơn, Diệp Viễn đã từng được nghe qua từ miệng của Côn Ngô.
Hóa ra Trấn Giới Bi là một tảng đá trên Thông Thiên Sơn!
“Nói như vậy, Trấn Giới Bi hoàn toàn không cần tế luyện, chỉ cần không ngừng khai phá thì nó lập tức có thể tăng lên Thiên Đế Linh Bảo?” Diệp Viễn kinh ngạc nói.
Vô Trần nói: “Trên lý thuyết là như vậy!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Được rồi, đợi đến khi tiền bối nuốt đủ ác linh thì ta sẽ tiến vào Trấn Giới Bi để cảm ngộ Đạo của chính mình!”
Vô Trần: “...”
Hắn phát hiện, tên Diệp Viễn này vốn là một kẻ bướng bỉnh!
Một khi đã quyết định chuyện gì thì làm cách nào cũng không kéo ngược lại được.
Lúc trước, ở bên trong không gian loạn lưu đã như vậy, hiện tại vẫn là như vậy.
...
“Các vị đại ca, không biết bên trong m Phong Quật này, nơi nào nhiều Ác Linh nhất tinh hậu kỳ vậy?”
Diệp Viễn di chuyển trong m Phong Quật hơn nửa ngày, phát hiện ra nơi này phần lớn đều là một ít Ác linh phàm cấp, tình cờ có thể gặp được Ác linh nhất tinh sơ kỳ.
Những ác linh này căn bản cũng không có tác dụng đối với Vô Trần.
Diệp Viễn phát hiện, nơi này bốn phương thông suốt, muốn tìm được Ác Linh nhất tinh hậu kỳ thật sự quá khó, không thể làm gì khác hơn là cầu viện người khác.
Mấy người quay đầu lại, nhìn thấy tu vi của Diệp Viễn thì không nhịn được lập tức dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu si để nhìn hắn.
“Tiểu tử, mới tới đây phải không? Với chút thực lực này của ngươi, vẫn là nên loanh quanh ở phạm vi bên ngoài này đi! Nơi này đã tới gần khu vực nguy hiểm rồi, chút thực lực này của ngươi cũng không đủ cho Ác linh nhét kẽ răng!” Thường Lượng nói.
Đám người này chính là nhóm “m Phong Thất Kiệt” bên ngoài lúc trước!
Sau khi bảy người đi vào, lập tức đi thẳng đến khu vực nguy hiểm.
Bảy người bọn họ quanh năm lăn lộn ở đây, đã vô cùng quen thuộc về m Phong Quật.
Nơi nào có Ác Linh lợi hại, nơi nào có thiên tài địa bảo, trong lòng đều hiểu rõ mồn một.
Ngay cả Vương gia, tuy rằng thực lực của bọn họ cường đại, thế nhưng cũng chưa quen thuộc với nơi này.
Thường Lượng cũng không ngờ, bọn họ lại đụng phải Diệp Viễn ở chỗ này.
Diệp Viễn cười nói: “Các vị đại ca, hẳn là các ngươi rất quen thuộc nơi này đi?”
Hắn nhận thấy ánh mắt mấy người này rất tinh tường, không giống hắn cứ chạy loạn như con ruồi không đầu thì biết ngay hẳn là mấy người này thường xuyên đến đây.
Thường Lượng hơi nhướng mày, nói: “Bảy người bọn ta được xưng là ‘m Phong Thất Kiệt’, ngươi nói xem có quen thuộc nơi này hay không? Tiểu tử, chúng ta còn phải đi tìm kiếm thiên tài địa bảo, không có thời gian dông dài với ngươi. Nếu không muốn chết thì loanh quanh ở đây được rồi, xem thử có vận may tìm kiếm được cái gì hay không.”
Đối với lời khuyên của Thường Lượng, Diệp Viễn lại không để tâm cho lắm.
Quan trọng chính là, mấy người Thường Lượng rất quen thuộc với nơi này.
Diệp Viễn cười nói: “Các vị đại ca, các ngươi đã quen thuộc với nơi này như vậy thì dẫn ta đi tìm Ác Linh nhất tinh hậu kỳ đi. Chỉ cần đến nơi thì ta sẽ đưa cho các ngươi năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm làm tiền công, thế nào?”
Chương 1326. Thất Kiệt đánh cược“Năm ngàn Thần Nguyên Thạch!”
Ánh mắt của Thường Lượng ngưng lại, hít vào một ngụm khí lạnh.
Đối với bọn hắn năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm không phải là số lượng nhỏ.
Tuy rằng thực lực của “m Phong Thất Kiệt” không tầm thường, thế nhưng ở m Phong Quật bỏ ra mấy năm, tính gộp cả bảy người lại với nhau thì số Thần Nguyên Thạch kiếm được cũng sẽ không vượt qua con số này.
Nhưng mà Diệp Viễn vừa mở miệng thì đã là năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm!
Hơn nữa, còn chỉ là dẫn đường mà thôi.
Năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm này, kiếm lời quá dễ dàng.
Diệp Viễn cười nói: “Không sai, nơi này là một ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, coi như là tiền đặt cọc. Chỉ cần các ngươi mang ta đi kiếm đủ năm trăm con Ác linh nhất tinh hậu kỳ thì bốn ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm còn lại, tại hạ sẽ trả hết một lần.”
Diệp Viễn giúp Vạn Bảo Lâu kiếm lợi nhuận lớn như vậy, hiển nhiên Vạn Bảo Lâu cũng sẽ không bạc đãi hắn.
Trên căn bản, Diệp Viễn cần Thần Nguyên Thạch hạ phẩm thì cứ lấy.
Chỉ cần không phải quá phận quá đáng thì Vạn Bảo Lâu cũng sẽ không nói gì.
“Năm... năm trăm con!” Thường Lượng không còn gì để nói.
Tiểu tử này cũng thật không khiến cho người ta kinh ngạc đến chết thì không chịu thôi!
Năm trăm con Ác linh nhất tinh hậu kỳ, bình thường ngay cả Động Huyền đại viên mãn cũng không dám khinh thường.
Một tên tiểu tử Động Huyền sơ kỳ lại mạnh miệng khoác lác đến như vậy!
Thường Lượng bỗng nhiên phát hiện, phía sau lưng mình truyền đến vài ánh mắt quỷ dị.
Không cần quay đầu lại hắn cũng biết, chỉ sợ là mấy tên huynh đệ của hắn đã động sát tâm!
Ở đây, giết người đoạt bảo quá mức bình thường.
Diệp Viễn vừa ra tay chính là năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, vậy thì Thần Nguyên Thạch mang theo trên người không chỉ là con số này.
Chỉ cần giết Diệp Viễn thì tất cả Thần Nguyên Thạch trên người hắn đều là của bọn họ.
So với việc dẫn đường, hiển nhiên là bọn họ càng muốn lấy hết toàn bộ Thần Nguyên Thạch trên người Diệp Viễn.
Kỳ thực, nổi lên sát tâm làm sao chỉ có sáu huynh đệ của hắn, ngay cả chính Thường Lượng cũng động sát tâm.
Nhưng mà Thường Lượng hắn có thể lăn lộn ở m Phong Quật lâu như vậy cũng là bởi vì tính cách của hắn cẩn thận.
Hắn không nhịn được bèn nhìn Diệp Viễn một chút, phát hiện ra dường như Diệp Viễn cũng không hề quan tâm đến sát ý của huynh đệ bọn họ, giống như không liên quan gì đến mình.
Trong lòng Thường Lượng hơi động, rốt cuộc sự mê hoặc của Thần Nguyên Thạch áp đảo tất cả.
Nhưng mà thời điểm đang hắn muốn động thủ, bỗng nhiên phát hiện khóe miệng của Diệp Viễn lóe qua một nụ cười sát ý không dễ phát hiện.
Trong lòng Thường Lượng “lộp bộp” một phát, lời đến bên miệng, quỷ thần xui khiến sao lại thay đổi.
“Ha ha, thành giao! Tiểu huynh đệ thực sự hào phóng, bằng hữu như vậy Thường Lượng ta phải kết giao rồi!” Thường Lượng cười to tiếp nhận một ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm.
Thường Lượng khiến cho sáu tên huynh đệ mở rộng tầm mắt.
Từ lúc nào mà lão đại lại trở nên biết ăn nói đến như vậy?
Diệp Viễn cười cười nói: “Dẫn đường đi!”
Thường Lượng cũng cười nói: “Không dám, không dám!”
Sau đó, Thường Lượng mang theo Diệp Viễn ngoằn nghèo bảy tám ngã rẽ, quả nhiên không mất bao lâu thì bọn họ đã gặp phải Ác linh cường hãn hơn.
Nhóm người Thường Lượng, từng người từng người một bắt đầu cẩn thận đề phòng.
Trong số bọn họ, Thường Lượng có thực lực mạnh nhất nhưng cùng lắm cũng chỉ là Động Huyền trung kỳ.
Gặp phải Ác Linh nhất tinh hậu kỳ, bọn họ chạy cũng không kịp, căn bản là không dám tới gần.
“Phía trước chính là Tử U Động, nơi đó chắc chắn có Ác linh nhất tinh hậu kỳ. Nhưng mà tiểu huynh đệ, mấy người chúng ta không dám đi vào.” Thường Lượng nói.
Diệp Viễn gật gù, nói: “Các ngươi ở ngoài động chờ ta là được!”
Dứt lời, Diệp Viễn cũng không thèm quay đầu lại, tiến thẳng vào Tử U Động.
“Lão đại, vừa nãy tại sao lại không động thủ vậy? Ta dám đánh cuộc, trên người tiểu tử này có ít nhất không dưới năm mươi ngàn Thần Nguyên Thạch!” Thấy Diệp Viễn vào động, lão thất “m Phong Thất Kiệt” không nhịn được mà ai oán nói.
“Đúng đấy, lão đại! Bình thường huynh không phải là người sợ hãi rụt rè như thế, nhìn thấy dê béo như vậy thì huynh đã sớm động thủ rồi!” Lão tam cũng nói.
Ánh mắt của Thường Lượng quét qua mặt bọn họ một lần, thở dài nói: “Làm sao ta không biết các ngươi đang nghĩ gì? Vừa nãy suýt chút nữa là ta động thủ rồi!”
“Vậy tại sao huynh lại thay đổi ý định? Hiện tại hắn đã tiến vào Tử U Động, chắc hẳn là đã chết rồi, bây giờ chúng ta muốn lấy Thần Nguyên Thạch trên người hắn lại phải phí chút sức lực!” Lão Thất nói.
Theo bọn họ thấy, Diệp Viễn vốn là một tên công tử ngốc nghếch nhiều tiền.
Căn bản không biết m Phong Quật có bao nhiêu đáng sợ, lỗ mãng xông xáo vào Tử U Động, điều này khác gì là đi tìm chết chứ?
Thường Lượng liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Các ngươi thật sự cho rằng trên đời này có nhiều kẻ ngu si đến như vậy sao? Khà khà, chính vì hành vi của hắn nhìn qua rất ngu ngốc, vì lẽ đó mà ta mới cảm thấy tiểu tử này không dễ chọc! Không biết tại sao, vừa nãy thời điểm ta định động thủ thì có cảm giác sợ hết hồn hết vía! Thật sự giống như bị thợ săn nhắm phải con mồi vậy!”
Thường Lượng cũng không thay đổi được ý nghĩ của chúng huynh đệ.
Lão nhị chen lời nói: “Lão đại, cùng lắm cũng chỉ là một tên tiểu tử Động Huyền sơ kỳ, cần thiết phải cẩn thận đến như vậy sao? Bảy huynh đệ chúng ta đã có ba người là Động Huyền trung kỳ, chẳng lẽ còn không đối phó được với một tên tiểu tử chưa dứt sữa?”
Thường Lượng nhàn nhạt nói: “Các ngươi chờ là biết ngay, ta dám đánh cuộc hắn nhất định có thể đi ra từ trong Tử U Động!”
Lão Thất nói: “Làm sao có thể có chuyện đó? Sợ rằng một mình hắn, ngay cả Ác linh nhất tinh sơ kỳ cũng đối phó không được chứ đừng nói gì là đối phó với Ác Linh hậu kỳ.”
Lão tam cũng nói: “Đúng đấy, đại ca! Ngược lại chúng ta cũng đã kiếm lời được một ngàn Thần Nguyên Thạch, cứ vào đi thôi, hắn không thể nào đi ra được.”
Thường Lượng cười ha ha nói: “Có dám đánh cược hay không? Lão Thường ta nhìn người vẫn còn có chút môn đạo, tiểu tử này tuyệt đối không hề đơn giản!”
Lão thất không phục nói: “Lão đại, huynh vẫn là đừng nên kích ta! Huynh nói xem, đánh cược như thế nào?”
Thường Lượng cười nói: “Chúng ta lấy ba ngày làm hạn định, nếu như tiểu tử kia đi ra được thì năm ngàn Thần Nguyên Thạch này ta lấy bốn ngàn! Nếu như tiểu tử kia không đi ra được thì một ngàn Thần Nguyên Thạch này ta không lấy một viên nào, còn đưa thêm cho các ngươi một ngàn Thần Nguyên Thạch nữa để các ngươi chia phần!”
Lời này của Thường Lượng khiến cho các huynh đệ đều nở nụ cười.
“Ha ha, lão đại, nếu như huynh đã hào phóng như vậy thì huynh đệ bọn ta sẽ vui lòng mà nhận rồi! Lần đánh cược này huynh thua chắc rồi! Đừng nói là ba ngày, cho dù là ba mươi ngày hắn cũng không ra được đâu!” Lão thất cười to nói.
“Lão đại, đến lúc đó huynh cũng không được quỵt nợ đâu đấy! Lần đánh cược này ngươi thua chắc rồi!” Lão nhị cũng cười nói.
“Lão đại, chúng ta đã lăn lộn ở m Phong Quật này nhiều năm như vậy, đã bao giờ gặp qua Động Huyền sơ kỳ có thể đi ra từ nơi như Tử U Động này hay chưa? Ngày hôm nay ngươi như vậy, thật sự là không sao đấy chứ?” Lão tam cũng cười to nói.
Thường Lượng chỉ cười mà không nói gì, hắn tin tưởng phán đoán của chính mình.
Người như hắn tâm tư kín đáo, ánh mắt lại cực kỳ độc đoán.
Chính vì như thế mà hắn mới có thể mang theo các huynh đệ trốn thoát khỏi tay Vương gia.
Đổi lại là những người khác thì chỉ cần nói sai một câu thôi cũng sẽ bị Vương gia giết người diệt khẩu.
...
“Nhị ca, m Phong Quật này lớn như vậy, địa hình lại còn cực kỳ phức tạp, chúng ta làm sao tìm được hắn?” Vương Dục Kiền cũng bị địa hình trong này làm cho mù mờ.
Vương Dục Đào trầm giọng nói: “Tìm người hỏi! Tiểu tử kia là người mới, chắc chắn rất dễ tìm! Ta tin tưởng hắn tới nơi này không thể nào tìm một chỗ không người để trốn. Chỉ cần hỏi thêm mấy người, chắc chắn là có người biết!”
Vương Dục Kiền sáng mắt lên nói: “Nhị ca cao minh!”
Vương Dục Đào nói: “Mấy người các ngươi đều phân tán ra cho ta, tìm thổ địa của nơi này hỏi thăm! Nếu như có người nhìn thấy người mới, nhất định phải do thám, hiểu chưa?”
Chương 1327. Động của Quỷ Vương“Đại ca, các huynh đệ sẽ lưu cho ngươi chút mặt mũi, lần đánh cược này chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa? Cứ ở đây chờ thật vô vị, tiểu tử kia chắc chắn không ra ngoài được.” Lão thất nói.
“Đúng đấy, ta nói rốt cuộc ngày hôm nay đại ca bị làm sao? Bình thường huynh cũng không phải là bộ dáng này!” Lão tam cũng khuyên nhủ.
Đối mặt với sự khuyên bảo của chúng huynh đệ, Thường Lượng không tỏ rõ ý kiến, chỉ nở nụ cười nói: “Lúc này mới nửa ngày mà các ngươi đã đợi không nổi rồi?”
“Ha ha, đại ca, bọn ta là đang lưu lại chút mặt mũi cho huynh thôi!” Lão thất nói.
Thường Lượng cười nói: “Tuyệt đối đừng lưu lại mặt mũi cho ta! Huynh đệ chúng ta cứ tính sổ rạch ròi, lần đánh cược này đã định thì chúng ta cứ đánh tới ngọn nguồn.”
Lúc này, một âm thanh giống như u linh vang lên bên tai mọi người.
“Các ngươi đang đánh cược cái gì vậy?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, từng người từng người một lập tức tròn xoe hai mắt.
Người nói chuyện chính là Diệp Viễn!
“Ngươi, ngươi, ngươi... làm sao lại đi ra rồi? Không phải, là ngươi đi ra bằng cách nào?” Trong nháy mắt đầu lưỡi của lão thất đều cuốn lại.
Sáu huynh đệ, mỗi một người đều làm vẻ mặt như thấy quỷ, quan sát trên dưới Diệp Viễn một cách kỹ lưỡng.
Sau đó bọn họ phát hiện, trạng thái của Diệp Viễn không thể nào tốt hơn, thật sự giống như bên trong Tử U Động căn bản không hề có Ác linh vậy.
Không riêng gì sáu huynh đệ, ngay cả Thường Lượng cũng há hốc miệng.
Hắn có cảm giác Diệp Viễn không giống người bình thường, nhưng cũng không nghĩ Diệp Viễn chỉ dùng thời gian nửa ngày thì đã đi ra.
Hắn nói thời gian ba ngày cũng là đã đánh giá cao Diệp Viễn rồi.
Không ngờ, ba ngày là quá lâu đối với Diệp Viễn!
Diệp Viễn nghe lão thất hỏi, không khỏi vui vẻ: “Lời này là sao, đương nhiên là ta tự đi ra rồi. Chẳng lẽ còn cần những Ác linh kia đưa ta ra hay sao?”
“Nhưng mà... nhưng mà... bên trong Tử U Động có không ít Ác linh nhất tinh hậu kỳ mà!” Lão thất làm một vẻ mặt kinh ngạc nói.
Diệp Viễn gật gù đáp: “Ừm, trong này xác thực có một ít Ác linh nhất tinh hậu kỳ, nhưng mà số lượng vẫn còn quá ít, ta di chuyển cả nửa ngày mới gặp được bảy, tám con, khoảng cách với con số năm trăm vẫn còn kém một đoạn dài! Có nơi nào càng nhiều hơn không, mang ta đi xem một chút.”
Thường Lượng cả kinh, vội vàng nói: “Có! Đương nhiên là có! Ta dẫn ngươi đi!”
Diệp Viễn gật gù, đi theo sau lưng Thường Lượng.
Đoàn người đi về nơi càng sâu hơn trong m Phong Quật.
Thâm nhập càng sâu, bọn họ gặp phải Ác linh càng nhiều, hơn nữa càng lợi hại.
Nhưng mà biểu hiện của Diệp Viễn khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Bảy người bọn họ hao hết khí lực mới có thể giải quyết một con Ác linh, vậy mà Diệp Viễn lại giống như bắt một con gà con, đưa tay ra là tóm ngay một con.
Sau đó nhẹ nhàng sờ một cái, lập tức tan vỡ!
“m Phong Thất Kiệt” lăn lộn tại m Phong Quật rất nhiều năm, từ xưa tới nay chưa từng thấy có ai giết Ác linh như vậy.
Lúc này, sáu người khác mới tin tưởng thực lực của Diệp Viễn đáng sợ đến nhường nào.
Cuối cùng, bảy người dẫn Diệp Viễn đến hang động thứ hai mấy người mới tìm được cơ hội để nói chuyện.
Lão Thất tiến đến trước mặt Thường Lượng, lau mồ hôi lạnh nói: “May mà đại ca khôn khéo, không phải vậy... sợ rằng chúng ta đã bị hắn bóp chết giống như những Ác linh kia rồi!”
Thường Lượng cũng một phen nghĩ đến mà sợ, nếu như lúc trước động thủ thật thì sợ rằng ngày hôm nay “m Phong Thất Kiệt” lập tức triệt để bị xoá tên.
Đương nhiên, Diệp Viễn không thể bóp chết bọn họ như bắt Ác linh được.
Hắn có thể thoải mái đối phó với Ác linh đều là nhờ công lao của Vô Trần.
Nhưng thủ đoạn giết Ác linh của Diệp Viễn lại khiến cho lông tơ của bọn họ dựng đứng lên.
Loại cảm giác mà thị giác xung kích mang đến cho bọn họ chính là Diệp Viễn rất cường đại.
Vô cùng cường đại!
Thường Lượng cũng làm vẻ mặt đau khổ nói: “Nói thật, ta cũng không ngờ thực lực của hắn mạnh mẽ đến như vậy!”
“Lẽ nào tên này giấu giếm thực lực? Một tên Động Huyền sơ kỳ làm sao có khả năng mạnh đến như thế?” Lão nhị nói.
Thường Lượng lắc đầu nói: “Vậy thì không biết rồi! Ngược lại, chúng ta cứ vậy mà kiếm năm ngàn viên Thần Nguyên Thạch hạ phẩm đến tay là được, cái khác... vẫn là đừng quản chuyện không đâu! A đúng rồi, chuyện đánh cược, vi huynh sẽ không khách khí!”
Nói đến lúc sau, Thường Lượng cười xán lạn.
Lần này, kiếm được một vố lớn rồi!
Bốn ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm đối với bọn họ không phải là số lượng nhỏ.
Nếu là bình thường, Thường Lượng muốn kiếm được số tiền kia thì ít nhất phải cần thời gian ba đến năm năm!
Nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt Thường Lượng, sáu người khác cảm thấy khó chịu giống như ăn phải con ruồi.
Con vịt vừa đun sôi mà lại bay đi mất rồi!
Năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, vốn bọn họ có thể phân chia hơn bảy trăm mỗi người.
Nhưng mà hiện tại, sáu người bọn họ chỉ còn lại một ngàn viên để phân chia.
Thiệt thòi lớn rồi!
“Ha ha, từng người một đừng có làm dáng vẻ tình nguyện thua cuộc như vậy! Đừng nói lão đại ta không trượng nghĩa, ta nhượng thêm bước nữa, chỉ lấy ba ngàn, còn lại hai ngàn các ngươi cầm lấy mà phân chia!” Thường Lượng nói.
Lời này nói ra, mọi người không khỏi vui mừng khôn xiết, từng người quay sang Thường Lượng thiên ân vạn tạ.
Tâm tư của Thường Lượng có thể nói là sâu kín hơn so với sáu huynh đệ khác rất nhiều.
Bỏ ra thêm một ngàn viên Thần Nguyên Thạch mà có thể làm cho sáu huynh đệ khác càng thêm khắc cốt ghi tâm, món nợ ân tình này quá có lời.
...
Lại thêm thời gian nửa ngày, Diệp Viễn từ trong hang động đi ra.
Nhưng mà, lần này cũng chỉ nuốt chửng chừng mười con Ác linh.
Diệp Viễn vẫn không vừa ý với số lượng ấy, sau khi ra ngoài liền nói với Thường Lượng: “Quá ít rồi! Có hang động nào càng nhiều hơn một chút hay không? Tốt nhất là một lần có mấy chục hay trên một trăm con!”
Thường Lượng âm thầm líu lưỡi, hắn thực sự không nghĩ ra, một tên tân binh Động Huyền sơ kỳ, làm sao có thể đối phó với những con Ác linh nhất tinh hậu kỳ kia.
Nhưng mà hắn vẫn nói rằng: “Có thì có, chỉ là nơi đó hơi nguy hiểm một chút, mấy người huynh đệ chúng ta... không dám đi!”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Không sao, các ngươi chỉ cần đưa ta đi! Đến lúc đó ta sẽ thanh lý hết Ác linh chung quanh huyệt động một lần, như vậy thì các ngươi sẽ được an toàn. Còn tiền công thì ta sẽ thêm cho các ngươi hai ngàn!”
Có tiền thì có thể khiến quỷ thôi ma, nhóm người Thường Lượng vào sinh ra tử ở m Phong Quật này, nói cho cùng không phải là vì Thần Nguyên Thạch sao?
Diệp Viễn ra tay hào phóng như vậy, bọn họ làm sao có thể không động tâm?
Huống hồ Diệp Viễn cũng đã nói, hắn sẽ thanh lý toàn bộ Ác linh xung quanh một lần, như vậy bọn họ sẽ không còn nỗi lo về sau.
Thường Lượng cắn răng nói: “Làm thôi! Đi lên trước khoảng chừng năm trăm dặm thì có một cái Động Quỷ Vương, Ác linh nơi đó không chỉ nhiều mà hơn nữa còn cực kỳ lợi hại! Đại nhân, sau khi ngươi đi vào thì tuyệt đối đừng xâm nhập quá sâu, bởi vì ở trong đó còn có Ác linh nhất tinh đại viên mãn! Truyền thuyết, nơi thâm sâu của Động Quỷ Vương còn có Ác linh Nhị Tinh, chỉ là xưa nay chưa ai từng thấy qua!”
Diệp Viễn nghe xong cũng âm thầm hoảng sợ, thật sự như vậy thì cần phải cẩn thận một chút.
Ác linh nhất tinh đại viên mãn còn miễn cưỡng ứng phó được, nhưng mà Ác linh Nhị Tinh, hiện tại Vô Trần cũng không thể đối phó được.
Diệp Viễn gật gật đầu, nói: “Ừm, đa tạ đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận!”
Nhìn thấy Diệp Viễn trả lời một cách nghiêm túc, Thường Lượng phán đoán nhất tinh đại viên mãn có khả năng chính là cực hạn của Diệp Viễn.
Nhưng mà kết quả này đã đủ để hắn phải kinh ngạc.
Bọn họ dẫn Diệp Viễn tiến vào Động Quỷ Vương, chính mình thì chờ đợi ở bên ngoài.
Nhưng không ngờ, ngay lúc đó đột nhiên có mười mấy bóng người chạy tới từ bốn phương tám hướng bao vây bảy người bọn họ vào giữa!
“Ha ha, tìm các ngươi thật là khổ! Không ngờ, các ngươi lại là đồng mưu với tên tiểu tử Diệp Viễn kia! Món nợ Phân Quang Nghi bị hủy hoại, chúng ta tính toán luôn một lần đi!” Lời nói của Vương Dục Đào tràn đầy sát ý, truyền vào trong tai của m Phong Thất Kiệt.
Chương 1328. Bắt ba ba trong rọNhóm người Vương Dục Đào xuất hiện khiến cho m Phong Thất Kiệt có chút ứng phó không kịp, cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà phản ứng của Thường Lượng cực nhanh, gần như lập tức hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Đồng thời, hắn không khỏi âm thầm kinh hãi không thôi.
Không phải nói rằng tên khách khanh luyện dược sư kia của Vạn Bảo Lâu là một kẻ rác rưởi không thể tu luyện hay sao, tại sao có thể có thực lực cường hãn đến như thế?
Giờ khắc này Thường Lượng đã chắc chắn một điều, thiếu niên tiến vào Động Quỷ Vương kia chính là khách khanh luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu, Diệp Viễn!
“Vị đại nhân này, Thường mỗ không hiểu ngươi đang nói cái gì? Nếu như Thường mỗ có bản lĩnh hủy hoại Phân Quang Nghi, vậy thì cũng không cần phải quanh năm dốc sức làm việc ở trong m Phong Quật này rồi!” Thường Lượng ôm quyền nói.
Tâm tư của hắn thay đổi thật nhanh, biết rõ trước mắt chỉ có đánh chết không thừa nhận mới có một chút hi vọng sống sót.
Trên thực tế, hắn thật sự không ngờ Diệp Viễn chính là người mà Vương gia muốn tìm.
Nhưng Vương Dục Đào nghe xong lại cười lạnh nói: “Ngươi không cần phải ngụy biện, ta chỉ tin tưởng sự thật do chính mắt mình nhìn thấy! Chúng ta đã dò nghe được, sau khi tiểu tử kia tiến vào m Phong Quật, là các ngươi vẫn luôn dẫn đường cho hắn. Chỉ dựa vào điểm này, các ngươi cũng đã đáng chết rồi!”
Trong lòng Thường Lượng kêu khổ, nhưng trên mặt vẫn giả vờ mờ mịt nói: “Đại nhân, tiểu nhân thật sự không biết ngài nói cái gì! Bởi vì có một thiếu niên bỏ ra bảy ngàn Thần Nguyên Thạch để thuê bọn ta dẫn đường, nhưng mà... Thường mỗ cũng không biết tên đó chính là người mà đại nhân muốn tìm!”
Vương Dục Đào nói một cách lạnh lùng: “Mặc kệ ngươi dẻo miệng cỡ nào, sự thật vẫn là ngươi đã trợ giúp tên tiểu tử kia! Người đâu, bắt lại cho ta! Nếu như phản kháng, giết chết không cần luận tội!”
Vương Dục Đào triệt để dập tắt một tia may mắn cuối cùng của Thường Lượng.
Hắn biến sắc mặt, trầm giọng nói: “Các huynh đệ, vào động!”
Lúc này, xung quanh ba phía đều đã bị chặn đứng, Động Quỷ Vương sau lưng chính là đường lui duy nhất.
Thân hình bảy người Thường Lượng nhanh như điện, gấp rút bay vút về phía Động Quỷ Vương.
Thấy cảnh này, Vương Dục Đào hừ lạnh một tiếng, giơ tay đánh ra một chưởng!
“Một đám đồ vật điếc không sợ súng!”
Trong nháy mắt, thần nguyên mạnh mẽ nổ tung, sóng khí đáng sợ cuốn về phía bảy người.
Mặt Thường Lượng lộ ra vẻ hoảng hốt, quát to: “Các huynh đệ, các ngươi cứ đi vào!”
Hắn xuất ra thực lực cả đời để ứng đối với đòn đánh này của Vương Dục Đào.
Nhưng mà, đây hết thảy đều giống như lấy trứng chọi đá!
Đối mặt với Động Huyền đại viên mãn như Vương Dục Đào, căn bản Thường Lượng không có một chút sức phản kháng.
Nhưng mà, Thường Lượng đã chuẩn bị tốt quyết tâm chịu chết, hắn muốn bảo đảm cho các huynh đệ tiến vào động!
Tuy “m Phong Thất Kiệt” không phải hạng người tốt lành gì, thế nhưng tai vạ đến đột ngột như vậy mới có thể cảm nhận được hoạn nạn thấy chân tình.
Lão đại Thường Lượng chấp nhận thương thế thay cho các huynh đệ mà không hề do dự một chút nào!
Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên có hai bóng người lao ra, che chắn trước thân hình của Thường Lượng.
“Đại ca, cố gắng sống sót, báo thù cho bọn ta!”
Là lão tam và lão thất!
Mắt Thường Lượng đỏ tươi nhìn như sắp nứt ra.
Nhưng mà, chưởng lực của Vương Dục Đào đã đến, hắn có muốn làm gì cũng không kịp nữa rồi!
“Ầm!”
Lực đạo to lớn trực tiếp đánh bay lão tam và lão thất, kể cả Thường Lượng ra ngoài.
Nhưng mà, phần lớn lực đạo đều được hai người lão tam và lão thất cản lại.
Thường Lượng “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lão tam và lão thất bên cạnh đã sớm khí tuyệt bỏ mình.
Thường Lượng vô cùng quả đoán, hắn biết hiện tại không phải thời điểm do dự thiếu quyết đoán, cứng rắn chống đỡ bò dậy, đi thẳng về phía Động Quỷ Vương.
Tuy rằng một chưởng này của Vương Dục Đào đã giết lão tam và lão thất, nhưng mà Thường Lượng cũng dựa vào lực lượng của một chưởng này để bay đến cửa động của Động Quỷ Vương.
Hắn hơi nghiêng người, lập tức chui vào trong động.
“Nhị ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Vương Dục Kiền hỏi.
“Còn có thể làm sao? Đi vào bắt người! Hiện tại, chúng ta có thể bắt ba ba trong rọ rồi!” Vương Dục Đào không chút do dự, nói.
Lúc này, một tên võ giả có chút sợ hãi nói: “Đại... đại nhân, nhưng mà nơi này chính là Động Quỷ Vương!”
Tên võ giả này chính là người dẫn đường mà Vương gia tìm đến.
Sắc mặt Vương Dục Đào chìm xuống, nói: “Động Quỷ Vương thì thế nào?”
Người dẫn đường nói: “Động Quỷ Vương là nơi nguy hiểm nhất trong m Phong Quật, Ác linh bên trong nhiều vô số kể. Hơn nữa nơi sâu nhất của Động Quỷ Vương có khả năng có Ác linh nhị tinh tồn tại! Một khi kinh động đến Ác linh nhị tinh, ai trong chúng ta cũng chạy không thoát!”
Vương Dục Đào nghe vậy cũng thấy rùng mình, nhưng mà rất nhanh lập tức thoải mái lại, hừ lạnh nói: “Vậy thì thế nào? Ta không tin tên tiểu tử kia dám tiến vào nơi sâu nhất của Động Quỷ Vương! Đi!”
Tên dẫn đường kia bất đắc dĩ, chỉ đành tiến vào Động Quỷ Vương.
...
Năm người Thường Lượng cũng chưa từng tiến vào Động Quỷ Vương lần nào, nơi này là cấm địa của tất cả võ giả nhân loại.
Vì lẽ đó mà sau khi đi vào, năm người Thường Lượng chạy loạn một trận, căn bản không phân biệt được phương hướng.
Nhưng mà điều khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là dọc theo con đường này, thậm chí ngay cả một con Ác linh cũng đều không đụng phải!
Cũng không biết chạy trốn được bao lâu, chợt bọn họ thấy phía trước có một bóng người đang ngồi khoanh chân.
“Đại ca, là... là tên tiểu tử kia!”
“Nếu như không phải tại tên tiểu tử này thì lão tam và lão thất cũng sẽ không chết! Món nợ này, chúng ta phải tìm hắn tính cho rõ ràng!”
“Đại ca, giết tiểu tử này để báo thù cho lão tam và lão thất!”
Mấy người này nói chuyện đều mang theo tiếng khóc nức nở, hiển nhiên bọn họ không thể nào chấp nhận được việc lão tam và lão thất chết đi.
Bọn họ biết, bản thân mình mãi mãi cũng sẽ không phải là đối thủ của Vương Dục Đào, vì lẽ đó mà bọn họ trút hết tức giận lên người Diệp Viễn.
Thương thế của Thường Lượng không hề nhẹ, lúc này cũng là cố gắng chống cự một hơi.
Nhìn thấy dáng vẻ căm phẫn sục sôi của các huynh đệ, sắc mặt Thường Lượng cũng khó coi tới cực điểm.
“Các huynh đệ, oan có đầu nợ có chủ! Lão tam và lão thất là do Vương Dục Đào giết, món nợ này có tính cũng phải tính lên đầu bọn họ! Chúng ta và Diệp đại sư chỉ là một vụ giao dịch, món nợ này tính lên đầu hắn, thật sự không công bằng!” Thường Lượng nói.
Diệp Viễn chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Thường Lượng mang theo một tia kinh ngạc, chậm rãi mở miệng nói: “Vương gia phát điên như vậy, đúng là nằm ngoài sự dự liệu của ta. Nhưng mà hại chết lão tam và lão thất không phải ta, mà là chính các ngươi! Nếu như các ngươi muốn đem món nợ này tính lên đầu Diệp mỗ, Diệp mỗ phụng bồi!”
Diệp Viễn lập tức khiến cho mấy người kia xù lông lên.
“Chúng ta hại chết lão tam và lão thất? Tiểu tử, ngươi không được ngậm máu phun người!”
“Đừng tưởng rằng ngươi giết vài con Ác linh thì có thể làm cho bọn ta khiếp sợ! Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một tên Động Huyền sơ kỳ nho nhỏ, ta không tin ngươi thật sự là đối thủ của huynh đệ bọn ta!”
Sắc mặt Thường Lượng khó coi cực kỳ, Diệp Viễn làm cho hắn hối hận tới cực điểm!
Nhưng chỉ nghe Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Bảy người các ngươi tính toán với nhau, đều động sát ý với Diệp mỗ! Nói trắng ra, các ngươi chính là một đám giặc giết người cướp của! Nếu như không phải bởi vì cái này thì trước đó thiếu gia ta có thể sẽ ra tay cứu giúp, thậm chí còn mang bọn ngươi tiến vào Động Quỷ Vương.”
Diệp Viễn khiến cho năm người Thường Lượng giật mình trong lòng.
Thì ra sát ý của bọn họ đã sớm bị Diệp Viễn nhạy bén nhận ra được, chỉ là không thèm vạch trần mà thôi!
Hiện tại lão tam và lão thất chết cũng chính là báo ứng của việc bọn họ động sát ý!
Bọn họ không phải không muốn giết Diệp Viễn, chỉ là Thường Lượng nhận ra được nguy hiểm mới không hề động thủ.
Vì lẽ đó mà Diệp Viễn mới không cần thiết phải phụ trách sự sống chết của bọn họ.
Giữa bọn họ, vỏn vẹn chỉ là giao dịch mà thôi.
“Còn nữa, nếu như không phải ta thấy được tình thâm của huynh đệ các ngươi thì các ngươi cho rằng... có thể sống mà nhìn thấy thiếu gia ta?” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Chương 1329. Tuyệt mệnh vây giết!“Đại nhân, hình như có gì đó không đúng al! Động Quỷ Vương này... quá mức yên tĩnh rồi!” Sắc mặt tên dẫn đường có chút khó coi, nói.
Vương Dục Đào sầm mặt lại quát: “Bớt dài dòng! Ngươi chỉ cần để ý dẫn đường! Ta không tin tên tiểu tử kia còn có thể lật được trời!”
Không cần tên dẫn đường nhắc nhở, Vương Dục Đào làm sao có khả năng không biết có chỗ không đúng?
Sau khi bọn họ tiến vào Động Quỷ Vương vẫn luôn cẩn thận đề phòng, nhưng mà một đường đi tới, ngay cả một con Ác linh cũng không hề đụng phải.
Nếu Động Quỷ Vương là một trong những nơi nguy hiểm nhất m Phong Quật, vậy thì hẳn là có rất nhiều Ác linh mới đúng.
Vương Dục Kiền cũng cảm thấy cả người sợ hãi, không nhịn được nói: “Nhị ca, hay là chúng ta cứ lui ra đi! Chỉ cần chúng ta bao vây cửa động rồi còn sợ tiểu tử kia không ra hay sao?”
Đề nghị của Vương Dục Kiền cũng khiến cho tim của Vương Dục Đào đập thình thịch.
“Nếu như hắn liều mạng ẩn nấp ở trong này không đi ra ngoài thì sao.” Vương Dục Đào hỏi.
Người dẫn đường vừa nghe xong lời của Vương Dục Đào tâm liền động, vội vàng nói: “Không có khả năng! Ngay cả cường giả Động Huyền đại viên mãn cũng chỉ có thể ở đây nhiều nhất một năm. Lâu hơn nữa thì sẽ bị âm khí nơi này ăn mòn thân thể tạo thành tổn thương vô cùng to lớn. Nhẹ thì tổn thương căn cơ võ đạo, nặng thì biến thành m Thi!”
Vương Dục Đào biến sắc, không nghĩ rằng m Phong Quật này còn có nhiều thứ cần chú ý như vậy.
Nếu như vậy thì yên tâm.
“Được rồi, chúng ta rút lui!” Trong lòng Vương Dục Đào cũng có chút bồn chồn nói.
Nhưng mà trong thời điểm bọn hắn xoay người muốn lùi lại, bỗng nhiên âm phong trở nên mãnh liệt.
“Ô ô...”
Bốn phía, cũng không biết từ nơi nào chui ra từng nhóm từng nhóm Ác linh, đều là nhất tinh hậu kỳ!
Xem số lượng, sợ rằng không dưới một ngàn con!
Quy mô Ác linh bậc này, ngay cả nhóm cường giả như Vương Dục Đào cũng cảm thấy tê dại cả da đầu.
Tuy rằng nói Động Huyền đại viên mãn có thể tùy ý nghiền ép Động Huyền hậu kỳ, nhưng cũng không phải nói như vậy đã là vô địch rồi.
Ác linh đối với võ giả, vốn là thứ rất khó đối phó.
Lập tức đụng phải hàng ngàn con Ác linh, ngay cả Vương Dục Đào liên thủ với Vương Dục Kiền cũng không dám khẳng định có thể toàn thân trở ra.
“Chuyện này... chuyện này là thế nào? Những Ác linh này đến cùng là từ nơi nào chui ra?”
“Nhị trưởng lão, chúng... chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Nhiều Ác linh nhất tinh hậu kỳ như vậy, lần này chúng ta chết chắc rồi!”
...
Những cường giả đời thứ hai của Vương gia, trên mặt từng tên từng tên một đều tái hết rồi.
Khí tức tuyệt vọng đang lan tràn xung quanh bọn hắn.
Một con Ác linh nhất tinh hậu kỳ đã đủ khiến cho bọn họ khiếp sợ, lập tức xuất hiện cả ngàn con, bọn họ làm sao có thể không tuyệt vọng?
“Tất cả câm miệng cho ta! Hô to gọi nhỏ thì có thể dọa chạy được những Ác linh này hay sao? Đều đi theo lão phu, cùng nhau đánh giết ra ngoài!”
Vương Dục Đào vẫn rất có uy vọng, quát lớn một tiếng, tức khắc đè ép được mấy người của Vương gia.
Đồng thời, trường thương của hắn ưỡn một cái, một lực đạo đáng sợ đánh giết về hướng nhóm Ác linh phía trước.
“Gào gào...”
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, Ác linh nhất tinh hậu kỳ ở trước mặt Vương Dục Đào vẫn là không đáng nhìn một chút.
Nhưng mà một đòn mạnh mẽ tuyệt đối của Vương Dục Đào không chỉ không dọa lui được Ác linh, trái lại còn khiến cho những Ác linh kia càng đánh giết về phía bọn họ một cách điên cuồng hơn.
“Dục Kiền, ngươi chặn phía sau, ta ở mặt trước mở đường! Những người khác, từng người đề phòng, không được để cho những Ác linh kia phá vòng vây đi vào!”
Hiển nhiên Vương Dục Đào cũng là đã từng chứng kiến qua trận chiến đấu lớn, tuy kinh ngạc nhưng không loạn, chỉ huy vô cùng trấn định tự nhiên.
Hắn và Vương Dục Kiền, hai đại cao thủ một trước một sau bảo vệ đoàn đội, áp lực của những người khác lập tức được giảm nhẹ đi rất nhiều.
Nhưng mà số lượng Ác linh thật sự quá nhiều, hơn nữa từng con từng con đều hung hãn không sợ chết, chỉ ra sức cắn xé.
Rất nhanh đã có người không chống đỡ được.
“A!”
Một tên gia tướng của Vương gia có thực lực hơi yếu lập tức bị bốn, năm con Ác linh đánh gục.
Lũ Ác linh giống như bầy cá mập ngửi được mùi máu tanh, trong nháy mắt hai mươi, ba mươi con Ác linh nhấn chìm cả người hắn.
Không được bao lâu, tên gia tướng kia đã không còn một tiếng động.
Thần hồn của hắn đã bị lũ Ác linh phân chia nhau ăn.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh này, từng người từng người đều hít một hơi lạnh.
Nhưng mà, đây cũng chính là kết cục không lâu sau đó của bọn họ!
Lũ Ác linh đã được nếm trải ngọt ngào, bọn chúng chỉ triền đấu cùng Vương Dục Đào, Vương Dục Kiền, trọng tâm công kích thì lại đặt lên những người ở chính giữa của Vương gia.
Rất nhanh, lại có thêm một người của Vương gia bị ngã nhào xuống đất.
“Lăng Thu!”
Ánh mắt Vương Dục Đào như sắp nứt ra, người vừa chết chính là cháu ruột của hắn.
Trước khi đến đây, hắn nằm mơ cũng không ngờ, huy động lực lượng của Vương gia đến đây truy sát một tên tiểu tử Động Huyền sơ kỳ mà lại phải bỏ ra cái giá nặng nề đến như thế.
Nhưng mà, hắn khổ sở thì khổ sở nhưng cũng không có một chút biện pháp nào để ngăn chiến đấu bị giảm quân số lại.
Hơn trăm con Ác linh cuốn lấy hắn, cho dù thực lực hắn mạnh đến đâu cũng không dư thời gian để quan tâm chuyện khác.
Sơ sẩy một cái thì thậm chí ngay cả hắn cũng phải bị chôn vùi.
Hai đại cao thủ Động Huyền hậu kỳ hộ pháp, đám người dần dần áp sát về phía cửa động.
Nhưng từng tiếng kêu la thảm thiết vẫn không ngừng vang vọng bên tai Vương Dục Đào.
Trái tim của hắn như đang chảy máu!
“Giết!”
Một đạo kích sát đáng sợ, rốt cuộc Vương Dục Đào cũng miễn cưỡng đánh giết mở ra được một con đường máu để lao ra khỏi Động Quỷ Vương.
Lúc này, hai mắt Vương Dục Đào đã đỏ rực như máu, vô cùng phẫn nộ.
Từng bóng người lần lượt đánh giết ra ngoài, người cuối cùng là Vương Dục Kiền cũng đi ra.
“Ầm!”
Lũ Ác linh vẫn không có ý định buông tha những người này, từng đoàn từng đoàn một lao ra khỏi Động Quỷ Vương, tiếp tục truy sát bọn họ.
Vương Dục Đào uất ức tới cực điểm, chỉ đành dẫn mọi người tiếp tục chạy trốn.
Cũng không biết truy sát bao xa, cuối cùng phía sau lưng bọn họ cũng không còn Ác linh nữa, tất cả mọi người gần như bị rút khô hết khí lực, đặt mông ngồi trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một.
Vương Dục Đào nhìn lướt qua những người còn lại, các khớp ngón tay của hắn bị nắm lại kêu lên răng rắc.
Thời điểm bọn họ đi vào, tính cả người dẫn đường, tổng cộng có mười bảy người!
Nhưng mà hiện tại, tính cả hắn và Vương Dục Kiền thì chỉ còn dư lại năm người!
Một lần vào ra này, lại bị tổn hại đến mười hai người!
Ngoại trừ tên dẫn đường ra, những người khác của Vương gia đều là tinh anh.
Có không ít người là đời con cháu của Vương Dục Đào.
Trong số bọn họ, phần lớn người đều là cường giả Động Huyền hậu kỳ, còn có một số ít là Động Huyền trung kỳ.
Vậy mà một chuyến này lại trực tiếp tổn hại hết một nửa tinh anh của Vương gia!
“Diệp Viễn, thù này không báo, Vương Dục Đào ta thề không làm người! Lão phu thề với trời, nhất định phải chém giết ngươi ở bên trong m Phong Quật này!”
Hai mắt Vương Dục Đào đỏ như máu, hắn nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên là đã hận Diệp Viễn tới cực điểm.
Đương nhiên hắn sẽ không nghĩ rằng, sự thật là bọn hắn vẫn luôn đuổi giết Diệp Viễn.
Nhưng ngược lại, nếu người khác giết người nhà họ Vương thì đó đều là lỗi của người khác.
...
Trong Động Quỷ Vương, năm huynh đệ Thường Lượng đã sớm nhìn đến hai mắt choáng váng.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, mỗi một người đều có vẻ mặt như thấy quỷ.
“Đại… đại ca, vừa nãy chúng ta đã nhìn thấy gì? Không... không phải là hoa mắt đấy chứ?”
“Hắn làm thế nào? Cái kia... cái kia cũng có đến cả ngàn con Ác linh nhất tinh hậu kỳ a! Hắn... vậy mà hắn lại có thể điều động được Ác linh nhất tinh hậu kỳ!”
Thường Lượng nhìn về phía Diệp Viễn đang nhập định, trong ánh mắt hoàn toàn là kiêng kỵ thật sâu!
Lần này, bọn họ mới thấy được thực lực chân chính của Diệp Viễn!
Diệp Viễn muốn giết bọn hắn, thật sự là dễ như trở bàn tay!
Chương 1330. Ác linh Nhị tinh“Đại... đại nhân, trước đó chúng ta đã có nhiều lần mạo phạm, kính xin đại nhân đừng trách móc!” Thường Lượng ôm quyền cung kính nói.
Sau lưng hắn đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, trong lòng sợ hãi xen lẫn vui mừng.
May mắn không phải là địch của Diệp Viễn, nếu không bảy huynh đệ bọn họ, không chỉ có lão tam và lão thất bị chết mà thôi.
Thời điểm hơn một nghìn Ác linh nhất tinh hậu kỳ vây công đám người Vương Dục Đào, Thường Lượng đứng ngay bên ngoài chứng kiến.
Cái cảnh tượng đồ sộ kia khiến hắn suốt đời khó quên.
Khoan nói đến người lâm vào kỳ cảnh như Vương Dục Đào, ngay cả người đứng xem như Thường Lượng đều cảm thấy da đầu tê dại một phen.
Nhưng khi nhìn thấy từng người từng người nhà họ Vương ngã xuống, trong lòng Thường Lượng lại cực kỳ khoái ý.
Vương gia quá mức hống hách, không phân tốt xấu đã giết chết hai người huynh đệ của hắn, có kết cục như vậy cũng là đáng đời.
Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, nhàn nhạt nói: “Trách móc thì không cần thiết, chỉ cần các ngươi đừng trêu chọc thiếu gia ta, đương nhiên thiếu gia ta sẽ không gây sự với các ngươi. Vốn là muốn để cho các ngươi tự sinh tự diệt, nhưng mà nhìn thấy tình cảm giữa huynh đệ các ngươi sâu đậm, nguyện ý hy sinh giúp đỡ đối phương không tiếc cả mạng sống, vì vậy ta mới ra tay.”
Vô Trần vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động xung quanh, chuyện xảy ra bên ngoài Động Quỷ Vương căn bản không gạt được hắn.
Vốn tưởng rằng mấy kẻ tham lam như “m Phong Thất Kiệt” thì tình cảm giữa huynh đệ với nhau cũng sẽ là như vậy.
Nhưng mà không ngờ Thường Lượng cùng với lão tam, lão thất lại có nghĩa khí đến vậy.
Nhất thời Diệp Viễn cảm thấy hứng thú mới thả bọn hắn vào đây.
Sau khi Vô Trần hấp thu được một vài con Ác linh, trạng thái lập tức khá hơn rất nhiều.
Thủ đoạn của hắn cũng khiến cho Diệp Viễn âm thầm líu lưỡi.
Vô Trần dùng bí pháp mô phỏng sóng âm của Ác linh nhất tinh đại viên mãn, sai khiến những con Ác linh nhất tinh hậu kỳ này đi vây công người của Vương gia.
Ác linh nhất tinh đại viên mãn tuyệt đối là chúa tể đối với Ác linh nhất tinh hậu kỳ!
Ác linh nhất tinh không hề có bất kỳ linh trí gì, chúng hoàn toàn là dựa vào bản năng của chính mình mà làm việc.
Vì lẽ đó, chỉ cần bọn người Vương Dục Đào dám xông vào Động Quỷ Vương thì tuyệt đối sẽ có kết cục thê thảm.
“Vâng vâng vâng, đại nhân, trước kia là do mấy người bọn ta rối rắm! Cảm thấy Vương gia quá mạnh mẽ, mấy người huynh đệ bọn ta căn bản không có hi vọng báo thù, cho nên mới sẽ đem sự thù địch chuyển đến trên người của ngài, mong đại nhân thứ tội!” Thường Lượng nói.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn hắn, nói: “Nói thật, ta cũng không nghĩ Vương gia sẽ phát điên như vậy, chỉ bởi vì các ngươi làm người hướng dẫn cho ta mà trút phẫn nộ lên người các ngươi. Nhưng mà thiếu gia ta nhất định sẽ xóa tên Vương gia bọn họ khỏi Côi Sơn Thành! Mấy người các ngươi theo ta, tương lai rồi cũng sẽ có cơ hội báo thù cho huynh đệ.”
Thường Lượng sáng mắt lên, mừng rỡ nói: “Đại nhân chịu thu nhận giúp đỡ bọn ta chính là vinh hạnh của bọn ta! Mấy người huynh đệ bọn ta nguyện ý máu chảy đầu rơi, thề chết theo đại nhân!”
Thường Lượng liếc mắt về các huynh đệ mình ra hiệu cúi đầu bái lạy.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ừm, các ngươi theo thiếu gia ta, thiếu gia ta tất nhiên cũng sẽ không thiếu thứ tốt cho các ngươi. Chỉ là, trong mắt thiếu gia ta không thể nào để dính dù chỉ một hạt cát, nếu như các ngươi vẫn còn có tâm tư xấu xa gì giống như trước đây thì đừng trách thiếu gia ta lòng dạ độc ác!”
Thường Lượng cả kinh, vội vàng nói: “Không dám, không dám! Lão tam và lão thất chết đi đã giáo huấn Thường mỗ một cách sâu sắc! Hiện tại, tâm nguyện duy nhất của Thường mỗ chính là đâm chết tên Vương Dục Đào khốn kiếp kia để báo thù cho lão tam và lão thất!”
Diệp Viễn đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên sắc mặt chìm xuống.
Thường Lượng cũng là biến sắc, giống như bị rắn độc nhắm phải.
Xung quanh, lần lượt từng đợt khí thế mạnh mẽ xuất hiện, bao vây sáu người bọn họ vào giữa.
“Ác linh nhất tinh đại viên mãn! Đại nhân, chuyện này... phải làm sao mới ổn đây?” Thường Lượng kinh hô.
Một phen đại chiến trước đó, rốt cuộc đã kinh động đến những tồn tại cường đại này!
Đối với võ giả nhân loại, những con Ác linh nhất tinh đại viên mãn bực này thật sự rất khó đối phó.
Bỗng nhiên, một vòng xoáy bão táp quỷ dị lấy Diệp Viễn làm trung tâm từ từ khuếch tán ra ngoài.
Những con Ác linh nhất tinh hậu kỳ kia lập tức bị hút vào trong dòng xoáy một cách không tự chủ, cuối cùng bị Diệp Viễn hấp thu hết!
Cả ngàn con Ác linh nhất tinh hậu kỳ không có một chút sức phản kháng nào mà cứ thế trở thành thức ăn của Vô Trần.
Nhìn thấy tình cảnh này, nhóm người Thường Lượng đều trừng tròn xoe hai mắt.
Điều khiển hàng ngàn con Ác linh đã là chuyện khó mà tin nổi rồi, nhưng mà hiện tại Diệp Viễn lại nuốt chửng cả ngàn con Ác linh, chuyện này thực sự quá mức đáng sợ.
Hắn... hắn không sợ no chết hay sao?
Nhóm người Thường Lượng lăn lộn ở đây không dưới mấy trăm năm, nhưng mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp qua người nào đối phó với Ác linh như vậy.
Võ giả bình thường, cho dù là võ giả Động Huyền đại viên mãn cũng không dám nuốt chửng một con Ác linh!
Thường Lượng nuốt nước miếng một cái, phát hiện vị đại nhân này thật sự quá mức thần bí.
Chắc chắn là đầu óc của người nhà họ Vương có vấn đề mới đi chọc một đối thủ đáng sợ như thế.
Không biết như thế nào mà bỗng nhiên Thường Lượng có chút thương cảm đối với Vương Dục Đào.
Trước mắt, xung quanh có khoảng chừng hai mươi, ba mươi con Ác linh nhất tinh đại viên mãn. Lúc này những hung thần ác sát kia cực kỳ kiêng kỵ Diệp Viễn.
Tuy rằng bọn chúng vây nhốt mọi người lại, nhưng từng con một đều sợ hãi không dám tiến lên trước.
Những con Ác linh này đều không có linh trí, thế nhưng chính vì như thế mà bọn hắn mới có thể mơ hồ cảm nhận được sự đáng sợ của Trấn Hồn Châu.
Loại bản năng sợ hãi này khiến cho bọn chúng không dám tiến lên trước.
Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, đối với võ giả Nhân loại, Ác linh chính là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng mà Trấn Hồn Châu lại chính là khắc tinh của bọn chúng!
Nhìn thấy tình cảnh này, Thường Lượng mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.
Bên trong m Phong Quật này, võ giả nhân loại nhìn thấy Ác linh đều sẽ đi đường vòng.
Nhưng mà hôm nay, hắn lại nhìn thấy Ác linh sợ hãi nhân loại.
Thường Lượng cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay, quả thực đã lật đổ cách nhìn nhận của hắn!
Thấy Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, Thường Lượng không nhịn được hỏi: “Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Diệp Viễn không để ý đến Thường Lượng, ánh mắt của hắn nhìn về nơi sâu của hang động.
Nơi sâu nhất là một vùng tăm tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Nếu đã đến, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi?” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Nhóm người Thường Lượng sững sờ, làm một vẻ mặt không hiểu chuyện gì.
Không phải Ác linh nhất tinh hậu kỳ đều xuất hiện rồi hay sao, lẽ nào nơi này còn có những người khác?
Ngay tại thời điểm bọn hắn đang nghi hoặc, một đạo u quang xuất hiện từ nơi sâu trong bóng tối.
Từ trong bóng tối có một bóng người chậm rãi bước ra.
Thời điểm người này đi ra, năm người Thường Lượng đều khiếp đảm không thôi.
Khí tức cường đại khiến cho bọn họ ngay cả nhúc nhích một chút cũng không làm được!
Người này, quá mạnh mẽ rồi!
Dựa theo thực lực của hắn, sợ rằng muốn giết chết năm người huynh đệ bọn họ thì chỉ cần phất tay một cái là có thể làm được!
Tại sao trong Động Quỷ Vương lại có thể có tồn tại cường đại đến như vậy?
Người đến là một nam tử, nhìn qua dáng vẻ ngọc thụ lâm phong giống như một tên công tử.
Đạo nhân ảnh này không khác với người bình thường là bao nhiêu, thế nhưng nhìn kỹ thì có thể phát hiện, thân thể của hắn có chút hư huyễn bất định, có vẻ không hề chân thực.
“Ngươi, nhân loại này, có chút khác biệt với tất cả mọi người!” Nam tử cười nói.
Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hiển nhiên tự nhận mình không phải là nhân loại!
Đối mặt với khí tức mạnh mẽ của nam tử này, Diệp Viễn làm giống như mình là một người không liên quan.
Nghe vậy, hắn cũng cười nói: “Ta cũng không ngờ trong Động Quỷ Vương này thật sự có Ác linh nhị tinh! Lại càng không ngờ, Ác linh nhị tinh lại nho nhã như huynh đài đây!”
Chương 1331. Quỷ Đạo Bách Phù!“Ác... Ác linh nhị tinh?”
Đám người Thường Lượng đột nhiên biến sắc, ánh mắt nhìn về phía nam tử kia kinh hãi không thôi.
Tuy rằng truyền thuyết bên trong m Phong Quật có Ác linh nhị tinh tồn tại, nhưng mà chưa từng có người nhìn thấy.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, nam tử đang đứng trước mắt không hề khác nhân loại chút nào lại chính là Ác linh nhị tinh!
Bình thường, Ác linh nhị tinh có thể mở ra linh trí, vạn con chưa chắc có được một.
Thứ bọn chúng có cũng chỉ là bản năng thôn phệ.
Đối với Ác linh nhị tinh như thế, thật sự Vô Trần cũng không có biện pháp nào, bởi vì bọn chúng chỉ có bản năng giết chóc.
Nhưng mà chính Vô Trần cũng không ngờ được Ác linh nhị tinh trong Động Quỷ Vương này đã sinh ra linh trí.
Nam tử kia cũng không có phủ nhận, mà chỉ nói: “Trên người ngươi... có cỗ khí tức làm cho ta cảm thấy hết sức kiêng kỵ!”
Kỳ thực, Diệp Viễn cũng vô cùng bất ngờ, hắn cho rằng Ác linh đều là hung thần ác sát, có dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Không ngờ Ác linh nhị tinh lại có dáng vẻ ấy.
Hơn nữa, dường như sự nhận biết của đối phương vô cùng nhạy cảm.
Con ngươi của Thường Lượng đột nhiên co rút lại, nhìn về phía Diệp Viễn tỏ rõ vẻ kinh hãi.
Quả thực hắn không cách nào tin được Ác linh nhị tinh sẽ nói những lời như vậy!
Có thể nói rằng, nếu như Ác linh nhị tinh muốn giết bọn họ thì chỉ cần nhúc nhích ngón tay là được rồi.
Nhưng đối mặt với Diệp Viễn chỉ có cảnh giới Động Huyền sơ kỳ mà hắn lại kiêng kỵ đến như vậy!
Diệp Viễn cười nói: “Nhị tinh trung kỳ, thực lực không tồi! Không ngờ linh trí của ngươi lại có thể mở ra đến trình độ như thế này, đúng là bớt cho ta một phen tay chân.”
Thường Lượng ở một bên nghe được không khỏi hãi hùng khiếp vía, hận không thể lập tức chạy đi ngay.
Tên Diệp Viễn này, quá ngông cuồng rồi!
Đó là Ác linh nhị tinh đấy, Diệp Viễn lại dám nói như thế với hắn.
Chờ một chút, nhị tinh trung kỳ?
Thường Lượng cảm thấy ngổn ngang cực kỳ, đây là chuyện gì đây!
Động Huyền Thần Cảnh, một tiểu cảnh giới chính là một tầng trời, Khuy Thiên Thần Cảnh càng là như vậy!
Sự chênh lệch giữa sơ kỳ và trung kỳ càng to lớn hơn!
Còn có, Diệp Viễn làm sao nhìn ra được đối phương là Ác linh nhị tinh?
Lượng tin tức quá lớn, năm người huynh đệ bọn họ đều cảm thấy có chút tiêu hóa không nổi.
Nam tử lại nói: “Làm sao ngươi biết... ta sẽ không ra tay với ngươi? Ngươi... quá yếu rồi!”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu linh trí ngươi chưa mở ra thì thôi, ngươi và ta tự nhiên sẽ không thiếu được một phen ác chiến. Nhưng nếu linh trí ngươi đã được mở, vậy thì sẽ không ra tay với bản thiếu.”
Diệp Viễn nói một cách khẳng định, căn bản không để sự uy hiếp của nam tử trong lòng.
Hắn dám nói thế, tất nhiên là bởi vì có tôn đại thần như Vô Trần ở đây.
Sự cường hãn của Thiên Tôn Linh Bảo, căn bản là người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Tuy rằng hiện tại Vô Trần như hổ lạc vào đồng bằng, thế nhưng đối phương muốn giết chết Diệp Viễn, sợ rằng cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nam tử cười nói: “Các hạ thật sự quá tự tin rồi! Ta giết ngươi, cùng lắm là dễ như ăn cháo!”
Dứt lời, bỗng nhiên một luồng âm khí đáng sợ phóng ra, vững vàng khóa chặt Diệp Viễn lại.
Nhưng mà Diệp Viễn không hề có chút cảm giác nào, năm người Thường Lượng thì gần như đã đông cứng.
Bọn họ bi ai phát hiện, ngay cả một đầu ngón tay của mình đều không động đậy được nữa.
Ác linh nhị tinh này chưa kịp ra tay thì bọn họ đã ngã xuống rồi!
Một luồng khí tức như có như không bao phủ Diệp Viễn lại.
m phong đến trước mắt Diệp Viễn lại tự động tách ra, thổi về hai bên.
Con ngươi của nam tử co rụt lại, lúc này mới xác định Diệp Viễn thật sự không hề đơn giản!
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Không cần phải làm loại thăm dò vô vị này nữa, vô dụng thôi. Thiếu gia ta cho ngươi một cơ hội, ký kết khế ước Thiên Đạo, phụng ta làm chủ, thiếu gia ta đưa cho ngươi một trận tạo hóa!”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn đi tới trước mặt năm người Thường Lượng, duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái trên trán năm người bọn họ.
Một luồng gợn sóng hồn lực nhàn nhạt từ đầu ngón tay hắn chảy ra, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân năm người bọn họ.
Toàn thân năm người chấn động, loại cảm giác đông cứng lạnh đến thấu xương kia lập tức biến mất không còn tăm tích.
Nhưng mà, điều bọn họ khiếp sợ không phải là cái này, mà là lời Diệp Viễn nói!
Lời này quá mức kinh thiên động địa, thậm chí cho tới khi năm người đã có thể nhúc nhích nhưng vẫn há to miệng như trước, ngây ngốc nhìn Diệp Viễn.
Hắn vừa mới nói đến cái gì?
Để một con Ác linh nhị tinh đã mở ra linh trí phụng hắn làm chủ, đại nhân hắn... không phải là uống lộn thuốc rồi chứ?
Nam tử cũng sững sờ, chợt bật cười nói: “Thực sự là chuyện cười! Một tên thiếu niên Động Huyền sơ kỳ lại dám mở miệng nói những lời này! Chẳng lẽ là các hạ đang gây hấn với điểm mấu chốt của ta sao?”
Đẳng cấp của thế giới võ giả rất nghiêm ngặt, cảnh giới của Diệp Viễn quá thấp, nói ra lời này chính là không hề tôn trọng.
Cho dù bọn họ không thù không oán, chỉ dựa vào câu nói này thì đối phương cũng có đầy đủ lý do để giết người.
Diệp Viễn chỉ cười mà không nói, bỗng nhiên hắn duỗi ra một ngón tay, vẽ ra một cái gì đó ở hư không.
Nhóm người Thường Lượng làm vẻ mặt khó hiểu, hoàn toàn không biết Diệp Viễn đang làm trò huyền bí gì.
Nhìn qua, giống như một phù hiệu.
Hắn không khỏi tò mò nhìn về hướng nam tử, lập tức phát hiện vẻ mặt của nam tử từ xem thường biến thành kinh ngạc, cuối cùng lại biến thành mừng rỡ như điên!
Lúc này bọn họ mới biết, Diệp Viễn phác họa ra những phù hiệu không ra làm sao này rất không tầm thường.
“Quỷ Đạo Bách Phù! Ngươi... thứ ngươi phác họa chính là Quỷ Đạo Bách Phù!” Trong lời nói của nam tử tràn đầy sự khiếp sợ.
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, xem ra ngươi cũng biết Quỷ Đạo Bách Phù, đúng là giúp cho thiếu gia ta bớt đi một phen miệng lưỡi.”
Cả người nam tử chấn động, không dám tin nói: “Ngươi... một nhân loại như ngươi, làm sao có khả năng biết Quỷ Đạo Bách Phù?”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Thiếu gia ta làm sao biết được thì không cần ngươi phải bận tâm. Ngươi chỉ nói, có tình nguyện đi theo thiếu gia ta hay không là được. Đừng có động ý đồ gì xấu xa, ngươi chỉ có một cơ hội.”
Ánh mắt nam tử ngưng lại, trên mặt lộ ra vẻ giãy dụa.
Sự cảnh cáo của Diệp Viễn khiến cho hắn trở nên vô cùng xoắn xuýt.
Đối với Ác linh, bọn chúng có thể tồn tại trong thân thể của võ giả, tương đương với việc đoạt xá, nhưng lại không giống với đoạt xá.
Bởi vì bọn chúng là một cá thể độc lập, không cần dựa vào thân thể để sinh tồn.
Diệp Viễn nói đến ý đồ xấu, thật ra là ám chỉ cái này.
Vừa nãy điều đầu tiên lóe qua trong đầu hắn xác thực là ý niệm này.
Thế nhưng Diệp Viễn đã đánh nát tan ảo tưởng của hắn.
Nếu như là những người khác thì hắn sẽ đoạt xá mà không do dự một chút nào, đồng thời mạnh mẽ cướp đoạt ký ức của đối phương.
Nhưng mà Diệp Viễn không giống người bình thường.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Diệp Viễn đã cho hắn một loại cảm giác hết sức nguy hiểm.
Trấn Hồn Châu mơ hồ để lộ ra khí tức khiến hắn kiêng dè không thôi.
Một bên, năm người Thường Lượng cũng không dám thở mạnh, bọn họ đang lẳng lặng chờ đợi sự lựa chọn của nam tử.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Viễn chỉ dùng một câu nói mà thật sự muốn thu phục một con Ác linh nhị tinh!
Ít ra, đối phương cũng đã động tâm rồi!
Vị đại nhân này, thực sự càng ngày càng thần bí, đến cùng hắn là dạng tồn tại như thế nào?
Thực lực Đan đạo cực kỳ đáng sợ, tu vi võ đạo sâu không lường được, hiện tại lại muốn thu phục một con Ác linh nhị tinh.
Thường Lượng cảm thấy thế giới này thực sự quá điên cuồng.
Chuyện ngày hôm nay hắn nghe thấy, quả thực còn đặc sắc hơn so với cả đời hắn trải qua gộp lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẻ mặt nam tử biến ảo chập chờn.
Diệp Viễn cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi đối phương trả lời.
Hắn hoàn toàn chắc chắn, đối phương nhất định không chống đỡ được sự mê hoặc của Quỷ Đạo Bách Phù.
“Được rồi, ta đồng ý với ngươi!” Cuối cùng, nam tử mở miệng nói.
Chương 1332. Tùy tiện chà đạp.Thệ ước vừa được khởi động, trong lúc đó một kết nối không tên đã được thiết lập lên giữa Diệp Viễn cùng với nam tử.
“Quy Vân ra mắt chủ nhân!” Ác linh nhị tinh quỳ xuống nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ừm, tác dụng của Quỷ Đạo Bách Phù thì cũng không cần ta phải nói nhiều lời nữa. Ngươi chỉ cần an tâm làm việc cho bản thiếu, ta sẽ từ từ truyền toàn bộ nó cho ngươi. Nếu như ngươi có thể hoàn toàn lĩnh ngộ thì thành tựu Quỷ Đạo Thiên Đế cũng không phải không thể đạt được!”
Quy Vân lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng nói: “Quy Vân tạ ơn chủ nhân!”
“Được rồi, hiện tại ta thu ngươi vào không gian mang theo bên người, ngươi không được phản kháng.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Trên người cường giả Thần Cảnh có một vài pháp bảo không gian là rất bình thường, cũng không đến nỗi khiến cho nhóm người Thường Lượng quá mức kinh ngạc.
Quy Vân cũng không cảm thấy có gì lạ, nhưng mà thời điểm thân hình của hắn xuất hiện tại không gian bên trong Trấn Hồn Châu, tức khắc cảm thấy không tầm thường!
Thời điểm hắn nhìn thấy Vô Trần, không cách nào kiềm chế được mà xuất hiện loại cảm giác giống như ngưỡng mộ núi cao.
“Ha ha, tiểu quỷ, số ngươi cũng thật là may mắn! Tại thời điểm nhị tinh đã sinh ra linh trí, còn được gặp gỡ lão phu, có thể ngươi sẽ là Quỷ Đạo Thiên Đế tiếp theo!” Vô Trần cười nói.
Đường đường là Ác linh nhị tinh, rơi vào trong miệng Vô Trần lại biến thành tiểu quỷ.
“Tiền... tiền bối, ngươi là?” Quy Vân hỏi dò một cách cẩn thận.
Vô Trần cười nói: “Lão phu là Vô Trần, cũng giống như ngươi, phụng Diệp Viễn làm chủ!”
Chợt Quy Vân phát hiện, chính mình kiêng kỵ Diệp Viễn, chỉ sợ cũng là bắt nguồn từ người lão giả này.
“Vô Trần tiền bối, nơi này là nơi nào? Tại sao ta có cảm giác, nơi này dường như rất không tầm thường?” Quy Vân nói.
“Nơi này là không gian bên trong Thiên Tôn Linh Bảo, lão phu là khí linh của nơi này. Sau này, ngươi sẽ cùng lão phu sinh sống ở đây, chỉ cần Diệp Viễn cho phép, lão phu tự nhiên sẽ truyền Quỷ Đạo Bách Phù cho ngươi!” Vô Trần nói.
Đầu Quy Vân “Vù” một tiếng, giống như bị một đạo sấm sét bắn trúng, trống rỗng.
“Tiền.. tiền bối, ngươi... ngươi nói rằng... nơi này là... Thiên Tôn Linh Bảo?” Quy Vân nói chuyện, đầu lưỡi đều bị cuốn hết lại.
Chấn động mà Vô Trần mang lại cho hắn thực sự quá mức mãnh liệt.
Tin tức này so với Quỷ Đạo Bách Phù còn muốn chấn động lòng người hơn!
Thiên Tôn Linh Bảo, với cảnh giới của Quy Vân, căn bản không cách nào tưởng tượng được tồn tại bực này.
Thời khắc này, hắn cực kỳ vui mừng vì vừa rồi không hề tiến hành đoạt xá Diệp Viễn, bằng không, hắn thực sự chết rồi cũng không biết vì sao mà chết.
Nếu như hắn tiến hành công kích đối với thân thể của Diệp Viễn thì ngược lại Vô Trần thật sự không thể làm gì được hắn.
Nhưng nếu như hắn đoạt xá Diệp Viễn, tiến vào thức hải của Diệp Viễn thì chẳng khác nào là đi tìm chết.
Chẳng trách Diệp Viễn nói chỉ cho hắn một cơ hội, thật sự là không có lừa hắn.
“Không sai, là Thiên Tôn Linh Bảo, hơn nữa là Thiên Tôn Linh Bảo loại thần hồn! Tiểu quỷ, cho nên ta mới nói ngươi rất may mắn, nếu như thực lực của lão phu khôi phục thêm một ít, sợ rằng cũng không vừa mắt ngươi rồi! Cho dù ngươi muốn làm người hầu của Diệp Viễn thì cũng không có cơ hội.” Vô Trần nói.
Ác linh nhị tinh trong mắt Vô Trần thật sự cũng chỉ là một tên tiểu quỷ.
Nếu như không phải bây giờ hắn như hổ lạc đồng bằng thì làm sao có khả năng hắn sẽ coi trọng một tên tân binh như thế này?
Một câu nói của Vô Trần lại khiến cho Quy Vân sốt sắng lên.
Thực lực của hắn bây giờ so ra là cao hơn chủ nhân rất nhiều, nhưng nếu như tương lai thực lực của chủ nhân tăng lên, thời điểm không dùng được hắn nữa, có khi nào sẽ là qua cầu rút ván hay không?
Hiển nhiên Vô Trần nhìn ra được sự lo lắng của hắn, cười nói: “Ngươi cứ đặt tim thả lại trong ngực đi, Diệp tiểu tử cực kỳ trọng tình nghĩa, chỉ cần ngươi an tâm làm việc cho hắn, cho dù tương lai hắn đứng vào hàng ngũ Thiên Đế cũng sẽ không vứt bỏ ngươi, thậm chí hắn còn có thể trợ giúp ngươi đột phá cảnh giới Thiên Đế! Ta có nói nhiều bao nhiêu thì ngươi cũng sẽ không tin, chỉ cần ngươi theo hắn, sau này tự nhiên sẽ biết được. Hiện tại, lão phu truyền cho ngươi đạo thứ nhất của Quỷ Đạo Bách Phù!”
Quỷ Đạo Bách Phù, là pháp môn vô thượng dùng để tu luyện Quỷ Đạo.
Tên gọi giống như ý nghĩa, Quỷ Đạo Bách Phù chính là một trăm đạo phù văn!
Một trăm đạo phù văn này ẩn chứa đại đạo vô thượng của Quỷ Đạo, cực kỳ bác đại tinh thâm.
Truyền thuyết, chỉ cần lý giải hết một trăm đạo phù văn này hết mức thì có thể đạt được thành tựu Quỷ Đạo Vô Thượng Thiên Đế, ngạo thị thiên hạ!
Cái này thật sự có sức hấp dẫn hết sức mạnh mẽ đối với Quy Vân.
Tiên Lâm Thiên Tôn là một trong những luyện dược sư mạnh nhất Thông Thiên Giới, thứ hắn tinh thông nhất là nghiên cứu về đạo thần hồn.
Quỷ Đạo Bách Phù này là năm xưa hắn chém giết sau đó đạt được từ trên người một tên Quỷ Đạo Thiên Tôn, nghiên cứu cũng cực kỳ thấu triệt.
Dựa theo thực lực của Vô Trần, chỉ dạy cho Quy Vân hiển nhiên không phải là nói chơi.
...
Bên ngoài, năm người Thường Lượng đã hoàn toàn choáng váng.
Sự tình hoàn toàn không phát triển theo hướng mà bọn họ dự liệu, kết quả làm cho bọn họ được mở rộng tầm mắt.
Đó chính là Ác linh nhị tinh đấy, dạng tồn tại chỉ cần động động một ngón tay cũng có thể tùy ý diệt giết bọn họ, vậy mà lại bị bắt như vậy?
Thời điểm bọn họ biết Quy Vân là Ác linh nhị tinh, còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, không ngờ kết cục lại đảo ngược quá nhanh.
Con Ác linh nhị tinh này vậy mà lại trở thành người hầu của Diệp Viễn!
“Đại... đại nhân, thứ mà ngài phác họa là gì, tại sao tên Ác linh nhị tinh kia vừa nhìn thấy lập tức phụng ngài làm chủ?” Thường Lượng mạnh dạng hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Nói ra rồi ngươi cũng không hiểu được, đó là đồ vật mà cường giả Quỷ Đạo tu luyện. Ngươi chỉ cần biết rằng, ta thu hắn là ban cho hắn một trận tạo hóa là được. Nếu là một trận tạo hóa thì hắn có lý do gì mà không phụng ta làm chủ?”
Năm người Thường Lượng thở dài, từ tận đáy lòng nói ra: “Đại nhân, ngươi thực sự quá lợi hại rồi! Năm người huynh đệ bọn ta phục rồi!”
Diệp Viễn cười nói: “Bớt nịnh hót lại! Không phải các ngươi muốn đâm Vương Dục Đào hay sao, hiện tại ngươi muốn chà đạp hắn như thế nào thì đều tùy vào ngươi rồi!”
Năm người Thường Lượng chấn động toàn thân, trong ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Phải rồi, có một con Ác linh nhị tinh đi theo bên người, bọn họ đã có thể đi ngang ở m Phong Quật này.
Chỉ là một tên Vương Dục Đào mà thôi, có gì đáng sợ?
“Phù phù!”
Năm người Thường Lượng cùng nhau quỳ xuống, Thường Lượng nói: “Đại nhân giúp năm người bọn ta báo thù, năm cái mạng tồi tàn này tình nguyện bán cho đại nhân!”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi, ta và Vương gia đã đến mức như nước với lửa. Cho dù không phải giúp các ngươi báo thù thì Vương Dục Đào cũng nhất định phải chết!”
...
“Nhị ca, nếu như bọn họ không ra, lẽ nào chúng ta thật sự phải ở chỗ này mai phục tới một năm hay sao?” Vương Dục Kiền hỏi.
Mặc dù với thực lực như bọn họ thì tại địa phương quanh năm âm phong thổi mạnh như thế này cũng khiến cho cả người cảm thấy không thoải mái.
Vương Dục Đào trầm giọng nói: “Không như vậy thì còn có thể làm sao? Cũng không biết tiểu tử kia tu luyện công pháp tà môn gì mà lại có thể điều khiển được Ác linh, thật là đáng chết! Chẳng trách hắn không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đi vào m Phong Quật, chỉ sợ là tu luyện tà công!”
Vương Dục Kiền suy nghĩ một chút, nói: “Nhị ca, bằng không... mời đại ca tới đi! Ta cảm thấy tiểu tử này rất tà môn, mai phục như vậy cũng không phải là biện pháp!”
Đề nghị của Vương Dục Kiền cũng làm cho hắn động tâm, nhưng mà rất nhanh hắn lại lắc đầu nói: “Dáng vẻ hiện tại của chúng ta như thế này, còn mặt mũi nào mà đi gặp đại ca nữa? Không giết chết tên tiểu tử kia, khó mà tiêu được mối hận trong lòng ta!”
“Ồ? Vậy mà nhị trường lão lại muốn giết ta sao? Không biết từ lúc nào mà Diệp mỗ đã trêu chọc Nhị trưởng lão, khiến cho ngươi căm hận ta đến vậy?” Vào đúng lúc này, giọng nói của Diệp Viễn vang vọng trong động.
“Diệp Viễn!”
Vương Dục Đào và Vương Dục Kiền đột ngột đứng lên, toàn bộ trong ánh mắt đều là sát ý!
Chương 1333. Kỳ thực là bọn ta đang cố ý!Đột nhiên Diệp Viễn xuất hiện khiến cho hai người Vương Dục Đào không ứng phó kịp.
Nhưng mà rất nhanh, thân hình bọn họ lập tức cử động, trực tiếp chặt đứt đường lui của Diệp Viễn.
Diệp Viễn chỉ mỉm cười, mặc kệ động tác của bọn họ.
“Đừng sốt sắng như vậy, thả lỏng một chút.” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Sắc mặt Vương Dục Đào lạnh lẽo, nói: “Tiểu tử, ngươi cũng thật có gan đấy, dám ra đây để chịu chết! Ngươi giết mười một tên tinh anh của Vương gia ta, ngày hôm nay, chúng ta phải tính toán món nợ này cho kỹ càng!”
Nhìn thấy Diệp Viễn, Vương Dục Đào lập tức phẫn nộ tới cực điểm.
Lúc này, hắn hận không thể xông lên ăn sống Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhún nhún vai, cười nói: “Vương gia các ngươi một đường truy sát Diệp mỗ từ Côi Sơn Thành đến m Phong Quật, lẽ nào... không cho phép ta hoàn thủ?”
Vương Dục Đào hừ lạnh nói: “Muốn trách thì tự trách ngươi không nên đối nghịch với Vương gia ta! Thế giới này, chính là cường giả vi tôn! Ta muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết!”
Diệp Viễn nở nụ cười, mấy người Thường Lượng sau lưng hắn cũng nở nụ cười.
Mặt Vương Dục Đào tối sầm, bị tiếng cười của mấy người kia kích thích thật sâu.
“Cười? Hi vọng một lát nữa vẫn có thể nhìn thấy các ngươi cười! Lão phu sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết! Dục Kiền, động thủ!”
Vương Dục Đào quát lạnh một tiếng, sau đó cùng Vương Dục Kiền một trước một sau đánh giết về phía Diệp Viễn.
Hai đại cao thủ Động Huyền đại viên mãn đồng thời ra tay, cái khí thế kia thật sự vô cùng dọa người.
Nhưng vào đúng lúc này, một đạo khí tức càng thêm đáng sợ phát ra từ trên người Diệp Viễn.
m phong lẫm liệt gào thét, cường hãn như Vương Dục Đào cùng Vương Dục Kiền cũng bị cỗ âm phong này thổi đến mức gần như đông cứng.
Thực lực hai tên khác của người nhà họ Vương không đủ, làm sao có thể chịu đựng nổi âm phong cho nên thần hồn trực tiếp bị thổi tan!
“Đùng!”
“Đùng!”
Vương Dục Đào cùng Vương Dục Kiền trực tiếp bay lên không trung sau đó té ngã xuống đất một cách tàn nhẫn.
Hai người trợn to hai mắt, hoàn toàn không dám tin tưởng.
Vì sao trên người Diệp Viễn lại phát ra âm phong đáng sợ đến như thế?
Lúc này bọn họ chỉ cảm thấy thần hồn đều sắp bị đông lại, cỗ âm phong này quá mức cường đại rồi!
Nhìn Diệp Viễn bước từng bước một đến gần, nội tâm Vương Dục Kiền sốt sắng.
Hắn vùng vẫy muốn đứng lên nhưng toàn thân hắn đều bị âm phong thổi đến mức mất cảm giác, trong thời gian ngắn làm sao có khả năng kịp khôi phục lại khí lực?
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?” Vương Dục Kiền sợ hãi nói.
Ánh mắt Diệp Viễn phát lạnh, lạnh lùng nói: “Làm gì? Ha ha, thiếu gia ta muốn làm gì thì ngươi phải là người rõ ràng nhất mới đúng chứ? Ngươi yên tâm, hiện tại thiếu gia ta sẽ không giết ngươi, La Kiếm sẽ quyết định xử lý ngươi như thế nào.”
Dứt lời, Diệp Viễn ra tay nhanh như điện, trực tiếp phong ấn thần nguyên của Vương Dục Kiền, xách hắn lên như xách một con chó chết.
"Tác dụng mất cảm giác của âm phong có thể kéo dài khoảng chừng nửa canh giờ, động tác nhanh nhẹn một chút, nhanh chóng đuổi theo.” Diệp Viễn nói với Thường Lượng.
Thường Lượng ôm quyền khom người nói: “Vâng, đại nhân, đợi các huynh đệ bọn ta xả xong cơn giận này sẽ lập tức đến ngay!”
Diệp Viễn gật gù, thân hình hơi động, biến mất ngay trước mắt mọi người.
Năm người Thường Lượng nhìn Vương Dục Đào như nhìn một con chó chết, trong lòng khoái ý cực kỳ.
“Vương Dục Đào, vừa nãy ngươi thật là uy phong! Ta muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết! Ha ha ha...”
Thường Lượng mô phỏng theo lời mà vừa nãy Vương Dục Đào nói, thật sự là mỉa mai tới cực điểm.
Một khắc trước, Vương Dục Đào còn uy phong lẫm liệt, một khắc sau thì đã biến thành một con chó chết.
Hơn nữa câu nói này lại là nói trước mặt Diệp Viễn, quả thật là buồn cười.
Toàn thân Vương Dục Đào không cách nào nhúc nhích, thế nhưng sắc mặt lại khó coi tới cực điểm.
Đến hiện tại hắn vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao trên người Diệp Viễn lại phát ra âm phong kinh khủng đến như vậy.
“Vương Dục Đào, không phải là ngươi muốn giết huynh đệ chúng ta hay sao, ngươi đứng dậy ta xem nào!” Lão nhị cười lạnh nói.
“Xoẹt!”
Đao của Lão Tứ đâm vào ngực của Vương Dục Đào không một chút do dự.
"Thời điểm ngươi giết lão tam và lão thất, nhất định không nghĩ tới báo ứng sẽ đến nhanh như vậy phải không?” Lão tứ cắn răng nghiến lợi nói.
Đối với cường giả Thần Đạo, bị đâm thủng ngực cũng sẽ không trí mạng, thế nhưng loại đau đớn thấu tâm can lại xông thẳng lên đầu khiến hắn đau đến mức không muốn sống nữa.
“Xoẹt!”
Lại là một đao, lão ngũ chém đứt một bàn tay của Vương Dục Đào.
"Loại mặt hàng như ngươi mà cũng xứng kêu gào với Diệp Viễn đại nhân sao? Ta cho ngươi kêu gào, này thì kêu gào!” Lão ngũ cười gằn nói.
“A a!”
Từng tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai, bị năm người Thường Lượng dằn vặt, khiến hắn giống như chết đi sống lại.
Năm người Thường Lượng không phải giống mấy kẻ chưa từng va chạm xã hội, bọn họ quanh năm lăn lộn tại tầng dưới chót của võ giả, chưa kể đến lòng dạ độc ác, thủ đoạn dằn vặt người khác cũng là tầng tầng lớp lớp.
Bọn họ đối với huynh đệ mình thì rất tốt thế nhưng đối với kẻ địch, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Lão tam và lão thất chết đi khiến cho bọn họ hận Vương Dục Đào thấu xương!
“Thường... Thường Lượng, các ngươi đối xử như thế với lão phu, chẳng lẽ không sợ Vương gia sẽ trả thù hay sao?” Vương Dục Đào nhẫn nhịn đau đớn nói.
Năm người Thường Lượng nghe xong lập tức vui vẻ, cười cười nói: “Ai chà, các huynh đệ, bây giờ lão thất phu này đang uy hiếp chúng ta, các ngươi nói nên làm sao bây giờ? Ta sợ quá, các ngươi có sợ hay không?”
“Sợ! Ta thực sự là sợ chết khiếp rồi! Đại ca, chúng ta có nên nịnh nọt lão thất phu này, sau đó xin hắn tha thứ không?” Lão lục nói.
Thường Lượng cười hà hà đáp: “Đúng đấy, Nhị trưởng lão, ngươi tha cho mấy huynh đệ bọn ta có được hay không? Chúng ta biết sai rồi!”
Xoẹt!
Thường Lượng vừa cười, vừa đâm thêm một đao.
Vương Dục Đào đau đến tái mét mặt mày rồi, hắn thở hổn hển nói: “Các ngươi... Các ngươi đừng quên rằng, Vương gia còn có... còn có đại ca ta!”
Thường Lượng cười lạnh nói: "Lấy lão thất phu Vương Dục Tường kia ra để hù dọa lão tử sao? Hả? Này thì hù dọa lão tử! Này thì hù dọa lão tử!”
Năm huynh đệ, mỗi người một đao, lại một đao, không bao lâu sau đã đâm Vương Dục Đào thành cái sàng.
Bọn họ ra tay rất có chừng mực, để Vương Dục Đào đau đến không muốn sống nhưng cũng không lấy đi tính mạng của hắn.
Bị năm người bọn họ hành hạ, Vương Dục Đào gần như tan vỡ.
Hắn thực sự không hiểu nổi, mấy người này lấy đâu ra dũng khí, thậm chí ngay cả đại ca Vương Dục Tường cũng không thèm để vào mắt!
Đại ca Vương Dục Tường của hắn chính là cường giả Khuy Thiên sơ kỳ.
Ở Côi Sơn Thành này cũng là dạng tồn tại số một số hai, ngay cả Dương Duệ cũng không dám không để hắn vào mắt!
Vậy mà mấy tên thảo dân này lại không coi ra gì!
Không chỉ không coi ra gì, mà còn làm trầm trọng hơn khi hắn nhắc tới đại ca.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã sắp được nửa canh giờ.
Bỗng nhiên Vương Dục Đào phát hiện, thân thể của mình đang dần dần khôi phục một chút khí lực.
Phát hiện này làm hắn có cảm giác mừng rỡ không tên, bởi vì hắn phát hiện, nhóm người Thường Lượng chỉ lo dằn vặt hắn mà quên luôn cả thời gian.
Chỉ cần chờ thêm một lát, một lát nữa chính là ngày tận thế của bọn chúng rồi!
Hắn đang cầu khẩn, cầu khẩn mấy người Thường Lượng thật sự quên để ý thời gian.
“Có phải là đang khôi phục một chút khí lực hay không? Có phải là... cảm thấy còn có một tia hi vọng hay không? Có phải là... đang suy nghĩ làm sao để xử tử bọn ta hay không? Ha ha, lão tử đây rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, ngươi nghĩ nhiều quá rồi! Kỳ thực là bọn ta đang cố ý! Ha ha ha...”
Giọng nói của Thường Lượng giống như ma quỷ, đánh nát tia hi vọng cuối cùng của Vương Dục Đào.