“Ha ha, đa tạ huynh đệ, cái này vừa hay ta đang cần!” Diệp Viễn cười nói.
“Còn làm thế này với ta à? Mấy năm nay ta cũng ăn của người không biết bao nhiêu đan dược, nếu thật muốn cảm ơn, ta cảm ơn mười năm cũng không đủ. Vẫn là nói xem, tiếp theo chúng ta phải làm cái gì!” Tên mập thản nhiên nói.
Diệp Viễn nói: “Ừ, có một tên đang ở gần đây, vừa hay cùng nhau làm thịt.”
Tên mập sững sờ, không rõ Diệp Viễn đang nói cái gì.
Diệp Viễn mang theo Tạ Tĩnh Nghi một đường phi độn, lặng lẽ đi vào một chỗ rừng rậm.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn làm động tác tay dừng lại, hai người thả chậm tốc độ, lặng lẽ đi gần về phía trước.
Cách đó không xa, tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến.
Tên mập định thần nhìn lại, lập tức nhận ra hai người đang chiến đấu kịch liệt với nhau là ai.
Đó là đệ tử ngoại viện Tần gia, tên là Tần Vũ.
Cảnh giới của hắn hơn Tần Thiệu một chút, nhưng mà thiên phú hiển nhiên không bằng Tần Thiệu, vẫn dừng lại ở ngoại viện.
Tên mập nhìn Diệp Viễn, lặng lẽ làm một động tác cắt cổ.
Diệp Viễn cười lắc đầu, lặng lẽ vận chuyển thần nguyên trong cơ thể.
Không bao lâu sau, một con trùng nhỏ màu da xuất hiện ở lòng bàn tay Diệp Viễn.
Tên mập cả kinh, lập tức nhận ra đây là một con trùng độc. Chỉ là tác dụng của trùng độc thiên biến vạn hóa, hắn cũng không biết nó dùng làm gì.
Miệng Diệp Viễn lẩm bẩm, trùng độc kia thế mà bay khỏi lòng bàn tay Diệp Viễn, bay về phía Tần Vũ.
Tần Vũ đang kịch liệt chiến đấu say sưa với người khác, nào có chú ý tới có một con trùng độc lặng lẽ đến gần người?
Làm xong những thứ này, Diệp Viễn làm ký hiệu đi với tên mập rồi trốn đi thật xa.
Tuy nói thiên phú của Tần Vũ không theo nổi những thiên tài chân chính, nhưng thực lực cũng là không tầm thường, sau một phen khổ chiến cuối cùng cũng làm cho đối thủ phải bóp nát ngọc bội.
Hắn nhặt nhẫn trữ vật của đối phương lên, tra xét một hồi, trên mặt lộ ra một nụ cười vừa ý.
…
“Này, vừa rồi ngươi làm cái gì vậy? Con trùng độc đó có tác dụng gì?” Vẻ mặt tên mập hiếu kỳ hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Lấy đạo của người trả lại cho người thôi, Tần Nguyên Long kia gieo xuống người ta Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trùng, còn tưởng rằng ta không biết. Ha ha, ngươi nói bọn người Tần Thiên phí nhiều tâm tư như vậy, đến lúc tìm được lại là người trong nhà thì sẽ trên mặt sẽ có biểu tình gì?”
Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trùng đương nhiên không phải Diệp Viễn phát hiện, mà là Vô Trần phát hiện.
Vô Trần đã sống hơn mấy nghìn vạn năm, có thứ gì chưa từng thấy qua?
Tần Nguyên Long tự cho mình là không có kẽ hở, nhưng mà dưới sự giám sát của Vô Trần, căn bản là không thể ẩn giấu.
Vô Trần chẳng những biết hắn gieo Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trùng lên người Diệp Viễn mà còn biết phương pháp phá giải, đồng thời còn có thể gieo lại trên người người khác.
Hai mắt tên mập tỏa sáng, âm hiểm cười nói: “Diệp Viễn, ta phát hiện ngươi thực sự rất xấu tính! Ngươi âm hiểm như thế, quả thật khiến người ta khó lòng phòng bị! Ha ha, bây giờ ta cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm trên mặt Tần Thiên rồi.”
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người. Ta không hại người, thế nhưng cũng không thể bị người khác hại, ngươi nói có đúng không?”
Tên mập rất tán thành gật đầu, lúc trước khi hắn gặp họa lớn, Diệp Viễn trực tiếp đứng ra giúp hắn chống lưng.
Phần nghĩa khí này, không phải ai cũng có thể làm được.
“Đúng rồi, Tú Nhi kia của ngươi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta không biết, nàng thế mà lại là người đứng thứ hai của học phủ Võ Mông, chỉ đứng sau Tần Thiên! Thiên chi kiêu nữ như vậy lại có thể coi trọng ngươi?” Diệp Viễn chế nhạo nói.
Tên mập vừa nghe thấy vậy thì khó chịu nói: “Hớ, cho dù là thiên chi kiêu nữ, nàng cũng không trốn thoát được khỏi ma chưởng của Bạng gia ta! Hà hà!”
Diệp Viễn hết sức tò mò, mặc dù Lâm Tú kia là người kiêu ngạo, thế nhưng rõ ràng là đối xử với tên mập khác người khác.
Mặc dù nàng không phải là cực kỳ để tâm tên mập, nhưng cũng không cự người ngàn dặm như người khác.
Trong này, dường như có chút ẩn tình.
Nghe tên mập nói như vậy, Diệp Viễn càng là cảm thấy có mờ ám.
Lâm Tú vào học phủ Võ Mông đã mấy trăm năm, hiển nhiên là nhân vật không cùng thời đại với tên mập.
Có điều thế giới võ giả, chút tuổi tác ấy cũng không coi là chênh lệch.
Riêng đối với cường giả thần đạo mà nói, bọn họ đều là người còn trẻ.
Suy tính đầy đủ, Lâm Tú chỉ có thể coi là đại tỷ tỷ của tên mập đi.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nói nghe một chút đi.” Lòng hiếu kỳ của Diệp Viễn nổi lên.
Tên mập mang vẻ mặt được nước nói: “Tú Nhi với ta là được định hôn từ trong bụng mẹ, chỉ là nàng sinh sớm hơn ta mấy trăm năm. Bây giờ, ta đuổi theo bước chân nàng vào học phủ Võ Mông, nàng còn có thể chạy đi đâu? Ách, đương nhiên, tất cả những thứ này đều là do ngươi cho. Chờ ngày ta và Tú Nhi thành thân, nhất định sẽ cảm ơn ngươi thật tốt!”
Diệp Viễn vừa nghe liền tỉnh ngộ, thảo nào Lâm Tú đối với tên mập là một bộ lạnh như băng, nhưng lại có dáng vẻ bất ngờ như thế.
Hiển nhiên là trước kia nàng chướng mắt tên mập này, nhung mà nàng không ngờ được tên mập chẳng những qua được sát hạch nhập môn mà bây giờ lại còn được tham gia bách thành thí luyện!
Hơn nữa Diệp Viễn cũng nhìn ra, hình như Lâm Tú cũng không phải quá bài xích tên mập.
Điểm này, chính là cái rất dễ dàng bắt đầu.
…
“Vù vù vù…”
Mấy đạo thân ảnh xuất hiện bên trong rừng rậm, chính là ba người Tần Thiên!
“Địa hình chỗ này không tệ, thích hợp mai phục! Hắn đang tới gần chỗ này, lộ trình còn nửa canh giờ, chúng ta mai phục ở nơi này, chờ hắn tự chui đầu vào lưới!” Tần Thiên nói.
“Vâng, Tần Thiên đại ca!” Hai người Tần Bái đáp.
“Tiểu tử này rất tinh quái, các ngươi nhất định không được để lộ chút khí tức nào! Chờ hắn đi vào phạm vi chúng ta nhất định phải giết hắn, ta sẽ tự mình động thủ, hai người các ngươi phối hợp tác chiến, hiểu chưa?”
Tần Thiên sắp xếp công việc mai phục đâu vào đấy, cẩn thận tỉ mỉ.
Hắn chưa bao giờ có ý muốn giết một người mãnh liệt như vậy, từ khi Diệp Viễn bắt đầu giết muội muội hắn, hắn đã liệt Diệp Viễn vào danh sách nhất định phải giết.
Mà nỗi nhục mà Diệp Viễn mang đến cho hắn khi vào Minh Nhân Đường, mấy năm nay càng là cái gai thời thời khắc khắc chôn ở trong lòng hắn, rất lâu rồi vẫn không bỏ được!
Cho nên lần này, hắn nhất định phải tự tay giết Diệp Viễn.
Đối với chuyện này, hắn không cho phép có bất kỳ một chút sơ xuất nào!
Sắp xếp xong vị trí mai phục, ba người, mỗi người ẩn núp môt nơi, cùng cảnh vật xung quanh hợp thành một thể.
Từ bên ngoài nhìn vào, thục sự là không thể nào phân biệt được.
Cảm thụ được Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trùng càng ngày càng gần, tâm trạng Tần Thiên không kìm được mà kích động.
Nhất định phải bình tĩnh!
Nhất định không được lộ ra kẽ hở!
Tần Thiên không ngừng nhắc nhở ở trong lòng, để cho tâm mình bình tĩnh lại.
Dựa vào thực lực của hắn giết Diệp Viễn cùng lắm cũng chỉ là một cái phất tay mà thôi.
Nhưng mà chuyện này, khó là khó ở chỗ trên tay Diệp Viễn có ngọc bội!
Diệp Viễn chỉ cần bóp nát ngọc bội là có thể truyền tống về tế đàn.
Cho nên, hắn nhất định phải để Diệp Viễn không kịp phản ứng, một chiêu tất sát!
Chỉ cần chậm một chút thôi thì công phu mấy năm nay của Tần gia sẽ hoàn toàn để uổng phí!
Gần rồi!
Gần hơn nữa!
Thêm một chút nữa thì ta sẽ đủ nắm chắc giết chết hắn!
Ngay lúc thân hình “Diệp Viễn” bước vào phạm vi, Tần Thiên lập tức động thủ!
Hắn lấy tư thế nhanh như chớp xuất ra một kiếm này!
“Phốc xuy!”
Một kiếm này của Tần Thiên cực kỳ cường đại, một kiếm này không có gì bất ngờ mà xuyên qua thức hải của “Diệp Viễn”.
Trong lòng Tần Thiên mừng rỡ, cuồi cùng cũng thủ tiêu được tên khốn đáng chết này!
Chương 1398: Nhất Chuyển Cửu Chuyển Kim ThânTần Thiên nhíu mày lại, đột nhiên cảm giác được cái gì không đúng.
Hắn đột nhiên xoay người, bỗng nhiên có cảm giác bộ quần áo người kia mặc có chút quen thuộc.
Nhớ lại một màn hắn vừa mới giết người, người kia… hình như là Tần Vũ?
“Tần Thiên đại ca, giết… giết nhầm người rồi! Là… là… Tiểu Vũ!”
Động tác của Tần Bái và Tần Chính chậm hơn một nhịp so với Tần Thiên, nhưng nhìn được rõ ràng hơn một chút.
Một kiếm vừa rồi của Tần Thiên là dốc toàn bộ thực lực, vô cùng nhanh, căn bản không định cho “Diệp Viễn” nửa điểm cơ hội thở dốc.
Dưới tốc độ nhanh như vậy, ngay cả chính hắn cũng không thấy rõ hình dạng đối phương.
Nhưng mà trước khi hai người Tần Bái kịp hét lên, Tần Vũ đã chết rồi!
m thanh run rẩy của hai người Tần Bái làm Tần Thiên đột nhiên thức tỉnh.
“Không thể nào! Sao lại có thể là Tiểu Vũ! Sao có thể là Tiểu Vũ! Rõ ràng Nguyên Long thúc phụ đã gieo Tử Mẫu Liên Tâm Cổ Trùng lên người Diệp Viễn, vì sao… tại sao người tới lại là Tiểu Vũ?”
Tất cả mọi thứ được sắp xếp không có một kẽ hở, nhưng vì sao người tới chịu chết lại là Tần Vũ?
Tần Thiên suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Đến bây giờ, hắn cũng không muốn thừa nhận sự thật giết nhầm người này.
Nhưng mà trong lòng hắn biết, hắn thật sự giết lầm người rồi!
Hai người Tần Bái và Tần Chính liếc mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt mơ hồ.
Bọn họ cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành như thế này!
Tần Vũ và Tần Thiệu khác nhau, hắn là con cháu dòng chính của Tần gia, có quan hệ máu mủ rất gần với Tần Thiên.
Hơn nữa, bình thường Tần Vũ này có quan hệ không tệ với hắn, trước sau đều gọi hắn là Tần Thiên đại ca, hoàn toàn khác với Tần Thiệu kiêu ngạo.
Bây giờ, hắn thế mà lại tự tay giết chết đệ đệ mình!
Kết quả này, bất luận thế nào cũng không thể chấp nhận được!
“Tần Thiên đại ca, có phải là Diệp Viễn phát hiện Nguyên Long thúc phụ đã gieo Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trùng len người hắn, sau đó cố ý gieo lại trên người Tiểu Vũ?” Lúc này, Tần Bái bỗng nhiên nói.
Rõ ràng, đây là tình huống có khả năng xuất hiện nhất.
“Không thể nào! Thực lực của Nguyên Long thúc phụ trên cổ đạo là xuất thần nhập hóa, Cổ trùng của hắn đến Lôi Minh lão sư cũng không phát hiện được, Diệp Viễn sao có thể biết? Huống hồ, coi như hắn biết, thì hắn sao có thể gieo Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trùng lại lên người Tiểu Vũ?” Tần Thiên tức giận nói.
Chính bởi vì vô cùng tin tưởng cổ thuật của Tần Nguyên Long, Tần Thiên mới có thể yên tâm hạ sát thủ như thế.
Hơn nữa, Cổ trùng của Tần Nguyên Long, đến đại cao thủ cảnh giới Quy Khư như Lôi Minh cũng không phát hiện ra được, một cảnh giới Động Huyền như Diệp Viễn sao có thể phát hiện ra?
“Oành!”
Dưới sự phẫn nộ, Tần Thiên đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh vào một khoảng đất trống trong rừng rậm!
Mặc dù hắn không muốn tin, nhưng mà hắn biết, đây là tình huống có khả năng xảy ra nhất.
Chỉ là rốt cuộc làm thế nào mà Diệp Viễn biết được, khiến cho hắn cực kỳ khó hiểu.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Diệp Viễn, ta nhất định phải chém ngươi thành trăm mảnh!”
Lúc này, Tần Thiên cao ngạo ngày xưa đã trở nên vô cùng cáu kỉnh.
Hắn không thể nào chấp nhận được, một tên cảnh giới Động Huyền lại đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay!
Lần ở Minh Nhân Đường kia là thế này, lần này vẫn là như thế!
Loại cảm giác kia đè nén ở trong lồng ngực hắn, khiến cho hắn gần như muốn nổ tung.
Rõ ràng hắn chỉ cần vẫy tay một cái có thể giết chết Diệp Viễn, nhưng mà tỉ mỉ an bài sát cục vậy mà lại biến thành hắn giết chính đệ đệ của mình.
Kết quả này, dường như khiến hắn phát điên.
Hai người Tần Bái và Tần Chính ở một bên câm như hến, cũng không dám nói thêm cái gì.
Bọn hắn biết, Tần Thiên đã đến biên giới bạo phát, bọn họ cũng không dám đến gần cái rủi ro này.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Tần Thiên cũng bình tĩnh trở lại.
Chỉ là Tần Bái và Tần Chính cảm thấy, dường như Tần Thiên càng âm lãnh hơn so với trước đây.
“Chôn Tiểu Vũ đi! Ta đi liên hệ với Nguyên Long thúc phụ, nói cho hắn biết kế hoạch ám sát thất bại! Chúng ta đi làm nhiệm vụ trước, ta không tin, tên gia hỏa này có thể không bao giờ xuất hiện!” Giọng nói Tần Thiên lạnh như băng, không chứa một tia cảm tình nào.
Ở một góc nào đó của bí cảnh, Tần Nguyên Long đột nhiên chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Ngay vừa rồi, hắn nhận được tin tức Tần Thiên truyền đến.
Ám sát thất bại!
Diệp Viễn nhìn thấu Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trung mà hắn gieo lên người, còn có thể gieo lại nó lên người Tần Vũ!
Cái này… sao có thể?
“Nguyên Long, ngươi sao vậy?” m thanh Lôi Minh vang lên không đúng lúc, cắt đứt nỗi khiếp sợ của Tần Nguyên Long.
“Không… không sao!” Thần sắc Tần Nguyên Long có chút không được tự nhiên.
Bọn họ đi vào bí cảnh, cũng có nhiệm vụ lấy linh dược. Những chỗ này cực kỳ nguy hiểm, đệ tử bình thường không thể tới.
Chỉ là dọc theo con đường này, trên người Lôi Minh giống như là bôi cao da chó, nhìn chằm chằm vào hắn, khiến cho hắn không có cơ hội rời khỏi đây.
Trước đó Tần Nguyên Long vẫn còn âm thầm trào phúng Lôi Minh ở trong lòng, mình đã hạ Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trùng, thế mà đối phương lại không biết.
Nhưng mà bây giờ, tất cả trào phúng đều biến thành kinh ngạc.
Diệp Viễn không chết, người chết là cháu hắn, Tần Vũ!
“Nếu không sao, khu vực phía trước tràn đầy linh khí, có thể có linh dược, chúng ta đi qua đi.” Lôi Minh nói.
“Ừm, đi thôi.” Tần Nguyên Long làm một bộ dáng vẻ không có chuyện gì, đi theo Lôi Minh.
Chỉ là, hắn đang đau đầu nghĩ kế sách rời khỏi đây.
…
Thời gian trôi qua ngày qua ngày, khắp nơi trong bí cảnh đều diễn ra cảnh chém giết giữa đệ tử các thành.
Mà Diệp Viễn lại chuyển trong một sơn động bí ẩn luyện Nhất Chuyển Huyền Kim Đan.
Nhất Chuyển Huyền Kim Đan chính là đan phương luyện thể Vô Trần đưa cho Diệp Viễn.
Dựa vào thực lựa của hắn bây giờ, thần đan cấp một trên cơ bản đều là không có gì đáng nói.
Hắn phí hơn nửa năm công phu, nghiên cứu thông thấu trận pháp của Nhất Chuyển Huyền Kim Đan, cuối cùng vào vài ngày trước đó luyện chế thành công đan dược này.
Trong động tối, kim quang bắn ra bốn phía, soi huyệt động sáng như ban ngày!
Lại qua một tháng luyện hóa, Nhất Chuyển Cửu Chuyển Kim Thân cuối cùng cũng đại công cáo thành!
Lúc này, toàn thân Diệp Viên giống như là làm từ vàng, khắp người đều là màu sắc vàng óng, nhìn qua cực kỳ cổ quái.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh sáng thu lại, rốt cuộc làn da Diệp Viễn cũng khôi phục lại hình dáng bình thường.
Nhưng mà, thân thể hắn bây giờ tràn ngập sức mạnh.
Diệp Viễn có loại cảm giác, hắn bây giờ dựa vào Bàn Long Phá Thiên Chưởng thì có thể đại chiến một phen với Tần Thiệu.
“Đáng tiếc, thân thể ta còn chưa đột phá được nhị chuyển, nếu không Phản Tổ Long Hồn của ta cũng có thể thức tỉnh lần thứ hai đi?” Diệp Viễn nghĩ thấy có chút tiếc nuối nói.
Phản Tổ Long Hồn của Diệp Viễn thức tỉnh lần đầu rất sớm, nhưng lần thức tỉnh lần thứ hai này vẫn chậm chạp không đến.
Có điều, sau khi đến Thông Thiên Giới, Diệp Viễn cũng phát hiện, cho dù là Long Thần Chi m là một trong võ kỹ chí cao của Long tộc thì cũng không được coi là công pháp cao cấp nhất ở đây.
Một chiêu này, không thể nào thuận lợi giống như lúc ở thế giới Tiên Lâm.
Chí ít bây giờ hắn đã lĩnh ngộ được Trảm Tinh, không biết cao hơn bao nhiêu bậc so với Long Thần Chi m.
Có điều, rốt cuộc Long Thần Chi m vẫn là một võ kỹ cực kỳ sắc bén.
Hơn nữa một khi nó thức tỉnh lần thứ hai, có thể trực tiếp lĩnh ngộ được lực quy luật cực hạn của tầng thứ hai, giúp hắn có thể chiến đấu vượt cấp.
“Thời gian không còn nhiều nữa, cũng nên đi ra ngoài tính sổ rồi!” Diệp Viễn chậm rãi đứng dậy, đi về phía cửa động.
Chương 1399: Khiêu chiến vô hạn“Ha ha, mấy người các người là người của vương thành Võ Mông à? Đúng thật là không may, ngoan ngoãn giao nhẫn trữ vật ra đây, sau đó tự sát đi!”
Kiều Kiệt cùng năm học viên của vương thành Thiên Vũ bao vây ba học viên của vương thành Võ Mông vào giữa, vẻ mặt giễu võ dương oai.
Qua mấy tháng lưu lạc, đại đa số học viên của vương thành đều có thể tụ lại thành một nhóm với học viên của mình.
Một cá nhân đơn đả độc đấu dù sao cũng không so được với nhiều người.
Ngoài ra, giữa những vương thành có quan hệ không tệ thậm chí còn có thể hợp tác với nhau đối phó với vương thành khác.
Đương nhiên, một vài người lạc đàn sẽ tụ lại cùng một chỗ, hình thành từng nhóm nhỏ.
Nói chung, bách thành thí luyện này không chỉ rèn luyện thực lực của học viên và nhiều hơn đó là năng lực sinh tồn.
Ở trong tình trạng đảm bảo bản thân mình không bị thủ tiêu, đi thủ tiêu người khác!
Sau khi Kiều Kiệt hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng biết được kẻ Động Huyền hậu kỳ động kiếm với hắn kia đến từ vương thành Võ Mông.
Bây giờ thấy người của vương thành Võ Mông, hắn liền muốn đem cơn tức giận của mình trút lên mấy người này.
“Vương thành Võ Mông chúng ta và vương thành Thiên Vũ nước sông không phạm nước giếng, chúng ta giao nhẫn trữ vật ra là được, cần gì phải ép người như thế?” Một học viên của vương thành Võ Mông nói.
Vẻ mặt Kiều Kiệt đắc ý nói: “Muốn trách thì trách cái tên gọi là Diệp Viễn kia đi, ai bảo hắn trêu chọc Kiều gia ta đây?”
“Hóa ra là Diệp Viễn! Tên gia hỏa này, đúng là một tên gây chuyện!”
“Đúng vậy, tên gia hỏa này ở học phủ Võ Mông trêu chọc thị phi, không ngờ được tới tham gia bách thành thí luyện vẫn là trêu chọc kẻ địch xung quanh!”
“Tên gia hỏa này sao không đi chết đi!”
Ba người vừa nghe thấy là kẻ địch Diệp Viễn đưa tới thì lập tức tức giận tại chỗ.
Trong bách thành thí luyện, kiêng kỵ nhất chính là đi xung quanh gây thù hằn, nhưng mà Diệp Viễn hết lần này tới lần khác đi khắp nơi trêu chọc kẻ địch.
Bây giờ, bọn họ phải cõng cái nồi này, đương nhiên khiến bọn họ rất buồn bực.
“Lúc đầu nghĩ tất cả mọi người là cùng một học phủ, nhưng các ngươi ở phía sau nói xấu ta, cái này bảo ta làm thế nào mới tốt đây?”
Lúc này, một giọng nói lo lắng vang lên, khiến tất cả mọi người đều cả kinh.
Kiều Kiệt biến sắc, hắn quá quen thuộc giọng nói này, không phải Diệp Viễn thì là ai?
Quả nhiên, Diệp Viễn cùng tên mập xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn thấy Diệp Viễn, bản năng Kiều Kiệt muốn chạy trốn, nhưng mà hắn nhìn thấy bên người có mấy đồng môn, trong lòng lập tức kiên cường hơn nhiều.
“Ha ha, tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện! Món nợ lần trước, chúng ta nên tính một chút rồi!” Kiều Kiệt cười lạnh nói.
Diệp Viễn cười mà như không cười nói: “Đúng là nên tính một chút! Mấy người các người, giao nhẫn trữ vật ra đây!”
Kiều Kiệt cười lạnh nói: “Ngươi thật đúng là ngông cuồng! Hôm nay chúng ta có sáu người, lẽ nào ngươi định lấy một địch sáu?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Lấy một địch sáu thì có làm sao? Xem ra, ngươi là muốn ta động thủ!”
Dứt lời, Diệp Viễn đánh thẳng một chiêu Trảm Tinh tới.
Sắc mặt Kiều Kiệt đại biến, một kiếm này so với một kiếm lúc trước đối phó hắn không biết mạnh hơn bao nhiêu!
Lúc này hắn mới biết được, lúc trước đó căn bản Diệp Viễn không có dùng bao nhiêu lực!
Chiêu này của Diệp Viễn cực kỳ nhanh, Kiều Kiệt muốn tránh cũng không tránh được.
Mang theo sự không cam lòng mãnh liệt, hắn bóp nát ngọc bội.
Diệp Viễn liếc những người còn lại, thản nhiên nói: “Các ngươi cũng muốn ta động thủ sao? Thực lực của các ngươi còn không bằng hắn, ta xuất kiếm, các ngươi không nhất định có thời gian bóp nát ngọc bội đâu!”
Sắc mặt năm người còn lại đều tái nhợt như tờ giấy, nơi nào còn dám chống đối, từng người nhao nhao bóp nát ngọc bội, truyền tống đi.
Diệp Viễn vẫy tay, hơn hai mươi chiếc nhẫn trữ vật bay đến trên tay hắn.
“Ha ha, xem ra lúc trước thả gia hỏa này ra là đúng, thời gian hơn nửa năm này, tên kia đúng là vơ vét được không ít nhẫn trữ vật, làm ta bớt được không ít sức lực.” Diệp Viễn mang vẻ mặt hài lòng nói.
Ba người học phủ Võ Mông nhìn thấy Diệp Viễn phất tay một cái đã diệt được sáu người Kiều Kiệt, sắc mặt từng người đều vô cùng khó coi.
Trong sáu bảy năm nay, Diệp Viễn này chưa từng xuất thủ, bọn họ căn bản không biết thực lực Diệp Viễn bây giờ mạnh đến mức nào.
Lúc trước, Diệp Viễn cố gắng đánh bại Tần Thiệu, nhưng cũng không cường đại đến loại trình độ này.
Bây giờ mới có sáu bảy năm, thực lực Diệp Viễn đã sớm xưa đâu bằng nay!
Lần này, xấu hổ rồi!
“Mấy người ngu xuẩn các ngươi, ở trong bách thành thí luyện này không hướng về người một nhà, lại còn oán giận Diệp Viễn, thực sự là ngu xuẩn! Bách thành thí luyện này, ngươi không trêu chọc người khác thì người khác sẽ không đến giết ngươi sao? Có phải là các người sống trong học phủ quá lâu rồi nên đầu óc đều toàn bã đậu không hả?” Tên mập đứng ra quở trách những người kia nói.
“Cái này… chúng ta… chúng ta biết sai rồi.”
Sắc mặt những người kia cực kỳ khó coi, lại không biết nên cãi lại như thế nào, không thể làm gì khác hơn là áy náy nhận sai.
Diệp Viễn bây giờ đã sớm không còn là trên bọn họ một cấp bậc nữa.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Nể mặt đồng môn, các ngươi đi đi! Có điều, giúp ta làm một chuyện!”
Nghe Diệp Viễn nói vậy, ba người như được đại xá, vội vàng nói: “Diệp sư đệ xin cứ sai bảo!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Một tháng sau, ta sẽ nhận khiêu chiến của tất cả học viên ngoại viện ở Vô Khiếu Lĩnh! Không giới hạn số người, không giới hạn thủ đoạn! Các ngươi giúp ta truyền tin tức này lan rộng ra ngoài!”
Ba người biến sắc, hít vào một ngụm khí lạnh, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Viễn.
Chuyện này… thật ngông cuồng!
Diệp Viễn đây là muốn lấy lực một người, khiêu chiến thiên tài trăm thành mà!
“Diệp sư đệ, cái này… cái này… quá mạo hiểm đi?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có mạo hiểm hay không, cũng không cần ngươi quan tâm! Ngươi cứ nói là, trên tay ta có mấy trăm chiếc nhẫn trữ vật. Chỉ cần có lòng tin với chính mình, đều có thể tới khiêu chiến!”
Ba người hai mặt nhìn nhau, đều bị lời nói cuồng vọng của Diệp Viễn làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Bách thành thí luyện này không biết đã tổ chức bao nhiêu lần, nhưng từ xưa đến nay chưa từng có ai cuồng vọng đến trình độ khiêu chiến tất cả đệ tử tinh anh của trăm thành!
Nhưng mà Diệp Viễn hắn lại cứ làm như vậy!
Phải biết là, mặc dù lần luyện tập này được gọi là bách thành thí luyện, nhưng vương thành tham dự vĩnh viễn không chỉ có một trăm tòa vương thành!
Trên thực tế, thành trì tham dự có gần hai trăm tòa.
Mỗi thành trì có ba mươi người tham gia, cũng chính là gần sáu ngàn người!
Dựa theo tỉ lệ đệ tử nội viện và đệ tử ngoại viện là 1-2, đệ tử ngoại viện có đến gần bốn ngàn người!
Bốn ngàn người này đều là tinh anh trong tinh anh của một vương thành, thực lực của từng người đều là cực kỳ cường hãn.
Bây giờ, Diệp Viễn lấy thực lực cuả một người khiêu chiến hơn bốn ngàn thiên tài!
Bọn họ cũng không biết, dạng hành vi này nên gọi là có quyết đoán, hay là muốn chết đây.
Lúc ba người phục hồi tinh thần, Diệp Viễn đã sớm rời đi.
“Chúng… chúng ta thật sự nói như thế? Gia hỏa này… không khỏi quá ngông cuồng đi?”
“Nhưng mà, thực lực của hắn là mạnh thật! Ta nghe nói, Kiều Kiệt vừa rồi là thiên tài tuyệt thế của vương thành Thiên Vũ, thực lực e là không thua Tần Thiệu! Vậy mà hắn lại bị Diệp Viễn hạ gục chỉ bằng một chiêu!”
“Nhưng mà Diệp Viễn nói, không giới hạn thủ đoạn, không giới hạn số người! Một người khiêu chiến gần bốn ngàn người, nghĩ lại cũng cảm thấy đáng sợ!”
“Hắn đã nói như thế thì chúng ta liền nghe theo thôi! Có gặp chuyện gì không may, cũng không có liên quan gì tới chúng ta!”
Chương 1400: Ai bị trêu chọc rồi“Ngươi nghe nói gì chưa? Có một tên ngốc muốn khiêu chiến tất cả thiên tài của trăm thành ở Vô Linh Khiếu!”
“Sao có thể không nghe nói được? Đây chắc không phải là có người muốn cố ý truyền tin tức rồi mai phục chúng ta ở nửa đường đó chứ”
“Ha ha ha, ta nghe nói tên ngốc đó tên là Diệp Viễn, xuất thân từ vương thành Võ Mông, chỉ là một tên Động Huyền hậu kỳ.”
“Động Huyền hậu kỳ? Sao càng nói càng thấy vô lý vậy? Động Huyền hậu kỳ có thể sống sót đến bây giờ cũng đã là kỳ tích, còn có thực lực khiêu chiến nhiều thiên tài như vậy?”
“Bất kể thế nào, Vô Lĩnh Khiếu bây giờ nhất định đã cực kỳ náo nhiệt, chúng ta đi xem một chút đi!”
…
Trong thời gian một tháng, tin tức Diệp Viễn nhận khiêu chiến của tất cả đệ tử ngoại viện nhanh chóng truyền ra ngoài.
Có người đối với chuyện này thì cười, thế nhưng có người vẫn động tâm với nhẫn trữ vật trên người Diệp Viễn.
Càng ngày càng có nhiều đệ tử ngoại viện chạy đến Vô Khiếu Lĩnh.
Ngay sau khi nhóm người rời đi không lâu, hai bóng người từ trong rừng rậm đi tới.
Hai người này chính là Tần Nguyên Long và Tần Thiên!
Tần Nguyên Long bị Lôi Minh bám chân mấy tháng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát khỏi hắn ta.
Hai người bọn họ hội hợp ở khu vực của đệ tử ngoại viện, không ngờ được vừa đến đã nghe được tin tức của Diệp Viễn.
“Hừ! Tiểu tử này đúng thật là ngông cuồng, thật sự coi mình là vô địch thiên hạ rồi? E là hắn không biết, những vương thành cường đại kia có rất nhiều đệ tử đều là đang cố ý áp chế cảnh giới để lĩnh ngộ sức mạnh pháp tắc!” Đối với loại hành vi phách lối này của Diệp Viễn, Tần Thiên cười nhạt.
“Tiểu tử này thật là kiêu ngạo không tưởng được! Có điều loại hành vi tự tìm đường chết này, chúng ta có thể dùng nó để lợi dụng.” Tần Nguyên Long cười nói.
“Có thúc phụ ở đây, nếu như đã biết tiểu tử đó ở đâu, hắn tự nhiên là chắc chắn phải chết!” Tần Thiên nói.
…
Lúc này ở Vô Khiếu Lĩnh đã sớm có rất nhiều học viên tụ tập.
Diệp Viễn đứng trên cao chắp tay, có loại tư thế ngạo nghễ thiên hạ.
Bên cạnh hắn, mười mấy bóng người đã bao vây lại.
“Quả nhiên, người đầu tiên tới tìm Diệp Viễn chính là người của vương thành Tả Tướng!”
“Dùng mông nghĩ thôi cũng biết! Vương thành Tả Tướng và vương thành Võ Mông vẫn luôn đối đầu, mỗi liền thí luyện đều là nhìn chằm chằm vào học viên của Võ Mông. Lần này, đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
“Nghe nói Hà Ninh kia là người đứng đầu đệ tử ngoại viện của Tả Tướng, được gọi là người có hi vọng đột phá được Thần Quân Cảnh. Một mình hắn đã rất khó đối phó, huống chi là mười lăm mười sáu người!”
“Tên Diệp Viễn này quá không biết trời cao đất rộng là gì rồi! Hà Ninh này còn chưa phải là mạnh nhất, Cận Vũ của vương thành Ung Đương, Thu Thủy Sinh của vương thành Trưởng Gia mới là người đáng sợ nhất!”
Hà Ninh là người đứng đầu đệ tử ngoại viện của vương thành Tả Tướng, pháp tắc kiếm đạo đã đến tầng thứ ba nhị trọng thiên, thực lực cực mạnh.
Mà người có thực lực cường đại như vậy ở vương thành Tả Tướng cũng không phải chỉ có một mình Hà Ninh.
Những học viên bên cạnh hắn kia cũng đều là từng người thực lực không tầm thường.
Khi hắn ta nghe được Diệp Viễn là đệ tử vương thành Võ Mông, đầu tiên là tập hợp tất cả đệ tử vương thành Tả Tướng chạy tới đây.
Đối với đệ tử vương thành Võ Mông, bọn họ xưa này đều không mềm tay.
Hơn nữa, từ xưa đến giờ bọn họ không chú ý cái gì mà đơn đả độc đấu. Muốn lên thì tất cả cùng lên!”
“Tiểu tử, ta nên nói là ngươi gan lớn hay là nói đầu óc ngươi hỏng rồi đây? Xem ra, người đứng đầu vương thành Võ Mông các ngươi lần này đúng là yếu đến không được, thế mà lại thua ở trong tay tên ngu xuẩn nhà ngươi. Ha ha…” Hà Ninh cười to nói.
Diệp Viễn liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Nhiều lời như vậy làm gì, ngươi không động thủ vậy thì ta tới!”
Nhìn bộ dáng gấp gáp của Diệp Viễn, Hà Ninh khinh thường nói: “Chỉ dựa vào chút thực lực ấy mà cũng dám lớn lối như vậy, ta còn tưởng rằng còn có thể khiến ta thỏa nguyện một chút đây!”
Đối mặt với sự tấn công của Diệp Viễn, Hà Ninh không lùi mà tiến tới, thân hình quỷ dị biến mất không thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó, những người khác của vương thành Tả Tướng cũng động thủ.
Sở dĩ vương thành Tả Tướng cường đại, không chỉ bởi vì thực lực học viên của bọn họ cường đại mà cò là vì sự phối hợp vô cùng ăn ý.
Hơn mười người này vừa động thủ, phảng phất giống như là một người chiến đấu, vô cùng hài hòa.
“Đinh!”
Hà Ninh chuyển tay giao một kiếm với Diệp Viễn, nhưng cánh tay tê dại vì chấn động, trường kiếm suýt tuột khỏi tay!
Hắn biến sắc, cảm thấy hoảng hốt!
Một nhát kiếm thuận tay của một tên Động Huyền hậu kỳ sao lại có thể có lực đạo đáng sợ như thế?
“Đinh đinh đinh…”
Diệp Viễn xuất kiếm như gió, dưới sự bao vây của hơn mười người, tới lui tự nhiên, không có chút ý nào rơi vào thế hạ phong.
Sau một hiệp, tất cả người của vương thành Tả Tướng rơi vào khiếp sợ cực độ.
Sắc mặt Hà Ninh trùng xuống, trầm giọng nói: “Đều đừng có giấu nữa, Cửu Tiêu Kiếm Khí, giết!”
Một đám học viên vương thành Tả Tướng phối hợp đến tự nhiên không có kẻ hở, sau khi Hà Ninh ra lệnh, kiếm khí bên trong chiến đoàn lập tức tung hoành, từng đạo kiếm khí đáng sợ trảm sát về phía Diệp Viễn.
“Thực lực không tệ, có chút thú vị!”
Đối mặt với hơn mười cao thủ vây vông, dường như Diệp Viễn cũng không cảm thấy quá sức, ngược lại có vẻ rất thành thạo.
Cửu Tiêu Kiếm Khí của vương thành Tả Tướng đúng là rất mạnh, mười mấy người liên thủ thi triển, uy lực càng là không thể tưởng tượng được.
Dạng chiến đấu này, mới có thể khiến cho Diệp Viễn thực sự hưởng thụ.
Mỗi một kiếm đón đỡ của Diệp Viễn nhìn như thờ ơ, nhưng thật ra ở trong mỗi một kiếm đều ẩn chưa kiếm ý Trảm Tinh.
Vận dụng của hắn bây giờ đối với Trảm Tinh sớm đã không còn giới hạn trong một trảm kinh thiên kia nữa.
Phất tay, thu phát tùy ý.
Ở trong dạng chiến đấu phạm vi nhỏ này, dường như Diệp Viễn vận dụng kiếm ý Trảm Tinh đến cực hạn!
Chỉ là những người ở bên ngoài trận chiến đứng xem thì hoàn toàn không có chuyện như vậy.
“Hà Ninh, đừng đùa nữa! Đùa giỡn một người trẻ như người ta, có xấu hổ không vậy?”
“Ha ha, tốt xấu gì các ngươi cũng lấy ra chút thực lực đi chứ, nếu không mọi người xem còn nghĩ đám người các ngươi không phải đối thủ của một tên Động Huyền hậu kỳ đó!”
“Vương thành Tả Tướng các người lúc nào có thể bỏ cái tật xấu này đây, đừng có chơi trò mèo vờn chuột nữa?”
Giữa các học viên của vương thành Tả Tướng, có thể cảm ứng được vị trí Cửu Tiêu Kiếm Khí của đối phương.
Cho nên mỗi lần thí luyện, hầu như bọn họ đều có thể tìm được đồng bạn của mình nhanh nhất, rồi tập kết thành một đội ngũ cường đại nghiền ép đối thủ.
Chính vì vậy, tổng hợp thực lực của bọn họ mới đứng hàng đầu trong trăm tòa vương thành này.
Bình thường bọn họ đối với đối thủ chính là vây mà không giết, khiến cho đối thủ tự mình bóp nát ngọc bội.
Đây là sự vũ nhục đối với đối thủ, cũng làm cho rất nhiều vương thành thực lực yếu kém hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Điểm này, đệ tử vương thành Võ Mông cảm thụ mãnh liệt nhất.
Nhưng mà, dù là có tức giận, cũng không ai có thể làm gì vương thành Tả Tướng.
Thực lực mạnh, chính là tùy hứng ở chỗ này.
Chỉ là lần này, hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Hà Ninh chính là có khổ tự mình biết, thực lực của Diệp Viễn này cực kỳ mạnh, hắn càng đánh càng kinh hãi.
Không biết tiểu tử này tu luyện võ kỹ tà môn gì, một kiếm nhìn như hời hợt nhưng lại ẩn chứa lực đạo cực lớn, có thể dễ dàng phá vỡ Cửu Tiêu Kiếm Khí của bọn họ.
Điểm này, người ngoài căn bản không nhìn ra được, chỉ có tự mình cảm thụ mới có thể trải nghiệm được
Chính bởi vì thế này nên khiến mọi người nghĩ là bệnh cũ của bọn người vương thành Tả Tướng lại tái phát, cố ý đùa giỡn Diệp Viễn.
Trên thực tế bọn họ mới là người bị Diệp Viễn đùa giỡn!
“Đinh!”
Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy truyền ra, trường kiếm trong tay một đệ tử của vương thành Tả Tướng bị đánh bay ra ngoài.
Mà kiếm tiếp theo của Diệp Viễn đã chém tới nhanh như chớp.
Chương 1401: Đầu trọcMười mấy cây kiếm cùng đâm về phía Diệp Viễn, bọn họ muốn vây Ngụy cứu Triệu!
Nhưng mà Diệp Viễn lại như là không có nhìn thấy, Tru Tà Kiếm đột nhiên tăng tốc, lấy tốc độ cực nhanh chém xuống.
Sắc mặt học viên vương thành Tả Tướng kia đại biến, biết không còn cơ hội nào nữa nên lập tức bóp nát ngọc bội, truyền tống trở về.
Đúng lúc này, mười mấy cây trường kiếm đâm đến!
“Đi chết đi!”
Chiêu thức của Diệp Viễn lúc này đã quá tay, căn bản không có cách tự cứu, Hà Ninh thấy thế thì không khỏi vui mừng.
Nhưng mà đúng vào lúc này, trên người Diệp Viễn phát ra một tầng kim quang, trường kiếm lấy một góc độ quỷ dị đánh trở về.
“Đinh đinh đinh…”
Trường kiếm của Diệp Viễn đảo một vòng, đẩy toàn bộ mười mấy cây trường kiếm ra ngoài.
Nói thì chậm nhưng lúc đó cực nhanh!
Toàn bộ quá trình cũng chỉ là chuyện trong tích tắc, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
“Nhất Chuyển Cửu Chuyển Kim Thân đại viên mãn!” Hà Ninh không dám tin nói.
Các học viên cũng là từng người đều vô cùng kinh ngạc, nhìn cảnh tượng trước mắt này với vẻ không thể tin.
“Làm gì vậy! Lần này chơi lớn rồi, tự chơi chết người của mình rồi!”
“Vừa rồi đó là… Cửu Chuyển Kim Thân? Không phải nói là tốc độ tu luyện Cửu Chuyển Kim Thân cực kỳ chậm, cho dù là người có thiên tư cực cao cũng nghìn năm mới có thể có thành tựu sao?”
“Thực lực của tên Diệp Viễn này không tầm thường, lại còn có thời gian tu luyện thân thể?”
“Tên Diệp Viễn này thật quỷ dị! Không những có thể bình yên vô sự dưới sự vây giết của mười mấy người mà lại còn giết được một người!”
…
Tu luyện nhục thân là quá trình phải cực chậm, mặc dù có lấy được đan dược phụ trợ cũng rất khó có thể trong thời gian ngắn đã có thành tựu.
Thế nhưng một khi đã có thành tựu thì hiếm có địch thủ ở võ giả cùng cấp!
Thực lực không cường đại tới trình độ nhất định, căn bản không phá nổi phòng ngự của hắn.
Hơn nữa, Cửu Chuyển Kim Thân là điều người thường khó có thể làm được, bởi vì lực khống chế đối với thân thể phải đạt đến trình độ không thể tưởng tượng được.
Một chiêu Trảm Tinh vừa rồi của Diệp Viễn khí thế hừng hực, đổi thành người bên ngoài là tuyệt khó thu hồi. Thế nhưng mà hắn lại dựa vào tính dẻo dai của thân thể làm ra động tác không thể tưởng tượng được.
Diệp Viễn cười nhẹ nói: “Có chút thú vị, tiếp tục!”
Dứt lời, trường kiếm của hắn rung động, lại chém tiếp một kiếm về phía Hà Ninh.
Con ngươi Hà Ninh rụt lại, vội vã né mình tách ra.
Lần này, không có ai trào phúng Diệp Viễn nữa.
Bọn họ phát hiện, tình hình chiến đấu hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng.
Mặc dù dưới sự bao vây của hơn mười đạo kiếm quang nhìn qua Diệp Viễn cực kỳ nguy hiểm, nhưng đám người của vương thành Tả Tướng dường như luôn kém hơn một chút.
Ngược lại, Diệp Viễn ngẫu nhiên chém ra một kiếm, lại vừa chuẩn vừa ác, luôn khiến đám người kia luống cuống tay chân.
Không lâu sau, Diệp Viễn dò xét được cơ hội, quả đoán xuất thủ lần nữa!
Trong mắt học viên Tả Tưởng kia lộ ra vẻ tuyệt vọng, bóp nát ngọc bội.
Càng ngày càng có nhiều học viên của các vương thành tụ lại đây, nhưng mà, Vô Khiếu Lĩnh to như vậy lại càng ngày càng yên tĩnh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người của vương thành Tả Tướng càng ngày càng ít.
Cũng không biết qua bao lâu, mọi người kinh hãi phát hiện, không biết từ lúc nào người của vương thành Tả Tướng lại chỉ còn lại có ba người!
“Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao rõ ràng ta cảm thấy Diệp Viễn kia không phải rất lợi hại mà lại có thể giết sạch người của vương thành Tả Tướng rồi?” Một đệ tử ngoại viện có chút chất phác hỏi người bên cạnh.
“Kiếm pháp của hắn nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng thật ra hắn đem sức mạnh pháp tắc áp chế trong một phạm vi rất nhỏ, chỉ có tiếp xúc với kiếm của hắn mới có thể cảm nhận được sự cường đại của kiếm pháp! Mặc dù cảnh giới của hắn không cao, sức mạnh pháp tắc kiếm đạo nhất trọng thiên cũng còn chưa đến viên mãn, nhưng mà sự vận dụng đối với sức mạnh pháp tắc đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa!” Lúc này, có người bên cạnh bỗng nhiên nói.
“Vậy làm sao ngươi thấy được?”
Hắn có chút ngạc nhiên mà quay đầu, ánh mắt chợt có chút ngưng lại.
“Cận… Cận Vũ!”
Người đứng đầu trăm thành, Cận Vũ!
Hắn không ngờ được, Diệp Viễn thế mà lại có thể dẫn tới cả vị đại thần này.
Ánh mắt Cận Vũ không một khắc nào rời khỏi người Diệp Viễn.
Một cỗ chiến ý cường đại bay lên từ trên người hắn!
“Ha ha, xem ra lần này vương thành Tả Tướng hoàn toàn ngã rồi! Cận Vũ, ngươi động tâm!” Lại một giọng nói khác vang lên.
Ánh mắt người kia có chút ngưng lại, kinh hô: “Thu Thủy Sinh!”
Hai người này đều là nhân vật cao cấp trong trăm thành, có người nói bọn họ đều đã lĩnh ngộ pháp tắc đến cảnh giới nhị trọng thiên đại viên mãn!
Ở trong cảnh giới Động Huyền, căn bản không có đối thủ!
Cận Vũ không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Không phải ngươi cũng tới sao?”
“Ha, ta còn thực sự không có ý định đến, vốn tưởng rằng chỉ là một tên hề lòe thiên hạ. Cuối cùng vẫn là không nhịn được lòng hiếu kỳ, chỉ là không ngờ được đến đây lại có thể mở rộng tầm mắt!” Thu Thủy Sinh khẽ cười nói.
“Ngươi tới hay là ta tới?” Cận Vũ thản nhiên nói.
“Ngươi có nắm chắc không?” Thu Thủy Sinh hỏi ngược lại.
Cận Vũ chậm rãi lắc đầu nói: “Đánh rồi mới biết được.”
Thu Thủy Sinh cười nói: “Ngươi đã đến rồi thì ngươi lên đi! Ngươi mà đánh không lại thì ta tám phần mười cũng đánh không lại.”
Cận Vũ thản nhiên nói: “Được!”
Hai người này ngươi một lời ta một lời, trực tiếp đem vấn đề mà học viên kia hỏi trước đó quăng qua một bên.
Học viên kia ở một bên nghe được cảm thấy hoảng sợ, Cận Vũ được gọi là người đứng đầu trăm thành, thế mà đến ngay cả hắn cũng không có nắm chắc đối phó được Diệp Viễn!
Cuối cùng thì hắn cũng biết, Diệp Viễn này lấy dũng khí ở đâu mà bày lôi đài này rồi!
“Bốp bốp bốp!”
Diệp Viễn phóng ra ba kiếm nhanh như chớp, phong kín tất cả đường lui của Hà Ninh.
Sắc mặt Hà Ninh hoảng hốt, mang theo sự không cam lòng mãnh liệt mà bóp nát ngọc bội!
Đến bây giờ, toàn quân vương thành Tả Tướng bị diệt!
Diệp Viễn lấy lực một người độc đấu mười lăm người vương thành Tả Tướng, giết hết toàn bộ!
Nếu như không có ngọc bội truyền tống kia, mười lăm người này không có người nào có thể may mắn tránh được.
Những người nằm trong top 10 của vương thành Tả Tướng lần trước lần này lại bị cạo trọc toàn bộ. Kết quả này khiến tất cả mọi người chấn kinh.
Diệp Viễn thuận tay vẩy một cái hơn trăm chiếc nhẫn trữ vật rơi vào trên tay hắn.
Hắm kiểm tra một chút những thứ trong nhẫn trữ vật này, trong mắt lóe ra một tia sáng.
Vương thành Tả Tướng quả nhiên không hổ là thực lực xếp ở top 10, thu hoạch tương đối khá!
Diệp Viễn cất những chiếc nhẫn trữ vật này đi, nhìn khắp bốn phía, thản nhiên nói: “Còn có ai? Tất cả các ngươi cùng tiến lên cũng được!”
Một câu nói này lập tức chọc giận tất cả mọi người.
Lời này, quá ngông cuồng, căn bản không để những người bọn họ vào mắt mà!
Chỉ là bây giờ bọn họ đều biết, Diệp Viễn là có thực lực và sự tự tin này!
Người ta cuồng là có vốn liếng để cuồng!
“Hắn chỉ có một người, chúng ta ở nơi này có vài trăm người! Mọi người cùng nhau xông lên, ta cũng không tin hắn có thể đối phó được! Thủ tiêu hắn, dựa vào bản lĩnh của mình lấy lại nhẫn trữ vật!”
Lúc này, bỗng nhiên có người hô to một tiếng, lập tức làm cho tâm tư mọi người dao động.
Nhưng mà đúng lúc này, Cận Vũ hành động!
Thân hình hắn thoắt một cái đã tới trước mặt Diệp Viễn, miệng thản nhiên nói: “Ta tới trước! Nếu ta bại, các người đi lên cũng không muộn!”
Diệp Viễn hơi có chút bất ngờ nhìn về phía Cận Vũ, cười nói: “Xem ra ngươi rất lợi hại, ngươi tên là gì?”
Chương 1402: Người đầu tiên chiến trăm thành“Thế mà hắn lại không biết Cận Vũ!”
“Tên gia hỏa này… là nhảy ra từ đá sao? Người của hơn trăm tòa thành lại còn không biết Cận Vũ!”
“Nếu như nói ở trong trăm thành này người có hy vọng có thể đạt tới cảnh gới Thần Quân nhất, không phải là Cận Vũ thì không còn ai khác, thế mà lại có người không biết hắn!”
Câu hỏi của Diệp Viễn khiến cho tất cả mọi người như ong vỡ tổ.
Bọn họ đều không thể nào tưởng tượng được, người tham gia bách thành thí luyện này lại còn có người không biết Cận Vũ.
Thu Thủy Sinh là người đầu tiên sững sờ, rồi chợt bật cười nói: “E rằng, đây chính là nguyên nhân hắn cường đại đi!”
Cận Vũ cũng sững sờ, bật thốt lên: “Ngươi không biết ta?”
Diệp Viễn từ phản ứng của người khác cũng nhìn ra, dường như Cận Vũ này không đơn giản, hắn không khỏi ha ha nói: “Xin lỗi, thời gian nhập môn của tại hạ ngắn, đúng là chưa từng nghe qua đại danh các hạ.”
Hành vi của Cận Vũ này quang minh lỗi lạc, không muốn chiếm tiện nghi của hắn.
Đối với dạng đối thủ này, Diệp Viễn vẫn rất tôn kính.
Đặc biệt ở trong trường hợp, nhẫn trữ vật liên quan đến phần thưởng cuối cùng.
Thế nhưng đối phương, hiển nhiên là coi trọng một đối thủ tốt hơn!
Cận Vũ gật đầu, xem như là đồng ý với lời giải thích của Diệp Viễn, nói: “Tại hạ Cận Vũ của vương thành Ung Đương!”
Diệp Viễn chắp tay: “Hóa ra là Cận huynh, ra chiêu đi!”
Cận Vũ nói: “Ngươi vừa mới trải qua một trận đại chiến, hay là nghỉ ngơi một lát, khôi phục chút thần nguyên!”
Diệp Viễn cười cười, nói: “Không cần, những tên kia quá yếu.”
Cận Vũ cảm thấy rùng mình, nhất thời không đoán được lời này của Diệp Viễn là thật hay giả.
Rốt cuộc gia hỏa này đang giả vờ, hay là thật sự không có tiêu hao bao nhiêu?
Một trận chiến vừa rồi, nếu như đổi thành chính bản thân hắn, đương nhiên cũng có thể thành thạo, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
Dù sao, loại cường giả như Hà Ninh, thực lực vẫn là cực kỳ mạnh.
Huống chi, còn có mười bốn cường giả khác của vương thành Tả Tướng.
Chỉ là khi người khác nghe được sẽ trực tiếp cho là lời nói của Diệp Viễn là giả vờ.
“Ta thừa nhận tên này rất mạnh, nhưng mà hắn ở trước Cận Vũ, người đứng đầu trăm thành nói lời như vậy, thật sự là không nghe được.”
“Tên gia hỏa này, đến chết vẫn sĩ diện! Ừm, chí ít hắn thua, cũng có thể nói là vừa trải qua một trận đại chiến! Ha ha!”
“Hắn căn bản chính là không biết Cận Vũ là ai, cũng không biết thực lực của Cận Vũ mạnh bao nhiêu. Hà Ninh ở trước mặt Cận Vũ, căn bản là không đáng nhắc tới! Tên gia hỏa này, quá không coi ai ra gì!”
…
Bọn họ nào có biết, trận chiến nhìn thì như kịch liệt vừa rồi Diệp Viễn thật sự không có tiêu hao bao nhiêu.
Mặc dù Diệp Viễn buông thả, nhưng lấy lực một người khiêu chiến thiên tài trăm thành trên phương diện chiến thuật hắn vẫn là rất coi trọng, cũng không có coi khinh thiên tài trăm thành!
Đối với hắn mà nói, thành tích cuối cùng hắn coi trọng nhất là giao lưu cùng với thiên tài trăm thành này.
Cho nên trận chiến vừa rồi, hắn đánh cực kỳ bảo thủ, mỗi một phần thần nguyên đều được tính toán tỉ mỉ.
Thêm nữa thần nguyên của hắn vốn là vô cùng tinh luyện, loại trình độ chiến đấu này không tính là gì với hắn cả.
Nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Diệp Viễn, Cận Vũ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, xuất chiêu đi!”
Diệp Viễn làm thế mời, Tru Tà Kiếm hung hãn xuất thủ!
Trảm Tinh!
Mặc dù tới tới lui lui đều là một chiêu Trảm Tinh, thế nhưng một chiêu này lại bị Diệp Viễn diễn hóa ra vô số thức.
Lần này, Diệp Viễn làm một chuỗi hành động, từ đầu đến đuôi, chém thẳng vào Cận Vũ.
Góc độ tấn công này rất khó phòng ngự.
Cận Vũ biến sắc, trong nháy mắt cảm giác được kiếm độ của một kiếm này so với một chiêu đối phó Hà Ninh lúc nãy lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn không dám khinh mạn, hoàn hảo lật nghiêng một cái, trường kiếm đã xuất thủ.
Có điều, một kiếm này của Cận Vũ là đâm thẳng, lấy một góc độ quỷ dị, từ một bên đâm vào sống kiếm của Diệp Viễn.
Hai mắt Diệp Viễn sáng lên, trong nháy mắt liền biết đụng phải cao thủ!
Lĩnh ngộ chiến đấu của Cận Vũ này mạnh hơn Hà Ninh không biết bao nhiêu lần.
Võ giả chiến đấu, cho dù là Thần Du Cảnh so đấu cũng không chỉ là sức mạnh pháp tắc và cảnh giới cao thấp.
Chỉ là sức mạnh cường đại, thường thường khiến người ta sơ xuất một số thứ nhỏ bé.
Một trận chiến đấu thường thay đổi trong nháy mắt, chỉ một chi tiết nhỏ là có thể quyết định được kết quả chiến đấu.
Diệp Viễn không biết đã trải qua bao nhiêu trận chiến đấu lớn nhỏ, sớm đã coi chiến đấu thành một loại bản năng.
Cho nên, thứ hắn có thể làm được là nắm chặt mỗi một chi tiết nhỏ tới cuối cùng.
Những thiên tài của các học phủ này cũng có không ít kinh nghiệm chiến đấu, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ so với kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Viễn hoàn toàn không phải cùng một loại khái niệm.
Kinh nghiệm của Diệp Viễn, đều là chém giết đến ngươi sống ta chết, không được phép mềm tay, đối thủ cũng sẽ không cho ngươi chút cơ hội nào.
Mà những thiên tài của các học phủ này, nhiều lắm chỉ là tỷ thí với nhau, cực ít có loại chiến đấu liều mạng kia.
Chỉ có đợi lúc bọn họ lên tới nội viện, ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, mới có thể có loại kinh nghiệm chiến đấu liều mạng đó.
Nhưng mà mặc dù có như thế, kinh nghiệm chiến đấu của đệ tử nội viện cũng không thể nào phong phú như Diệp Viễn.
Rất rõ ràng, Cận Vũ cũng không phải một kẻ chỉ biết tu luyện, điểm này vừa rồi đã hiện ra hết ở công lực!
Bất luận là né tránh hay là phá trận, đều cho thấy hắn nắm rất chắc điểm mấu chốt của trận đấu, không có chút không dứt khoát nào.
Quan trọng hơn là, cảnh giới và cảm ngộ pháp tắc của hắn, đều cao hơn Diệp Viễn rất nhiều!
Một kiếm này còn chưa có đụng tới sống kiếm của Diệp Viễn, kim quang trên người Diệp Viễn đã hiện ra.
Giữa không trung, Diệp Viễn mạnh mẽ cải biến chiêu thức!
Sự tinh túy của một chiêu Trảm Tinh này ở ngay trên một chữ “Trảm”.
Một chiêu này của Cận Vũ, chính là vì phá hỏng “Trảm” của Diệp Viễn!
Cho nên, Diệp Viễn biến chiêu, chính là kéo chữ “Trảm” này trở về!
Chiêu thức Diệp Viễn biến đổi, chém về phía thân kiếm của Cận Vũ.
Cận Vũ không có thân thể mạnh như Diệp Viễn, người hắn lúc này ở trong không trung không có cách nào mượn lực, chỉ có thể kiên trì đỡ một chiêu của Diệp Viễn.
“Đinh!”
Hai kiếm chạm nhau, hai người giống như là bị một sức mạnh lớn đánh trúng, mỗi người đều lui mấy chục bước.
Lần đầu tiên, có người có thể đẩy lùi Diệp Viễn!
“Kiếm hay!” Cận Vũ thở dài nói.
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng nói: “Ngươi cũng không tệ! Thêm nữa!”
“Được, thêm nữa!” Cận Vũ cũng là hào khí vượt mây.
Thân hình hai người lướt nhanh, lại quấn lấy nhau lần nữa.
Ánh mắt Thu Thủy Sinh lộ ra vô cùng kinh ngạc, hắn khiếp sợ không phải Diệp Viễn có thể bất phân thắng bại với Cận Vũ.
Mà là… Hắn biết, vừa rồi Cận Vũ đã thật sự thua nửa chiêu!
Thu Thủy Sinh cực kỳ hiểu Cận Vũ, biết gia hỏa này chính là chiến sĩ trời sinh, ngộ tính đối với chiến đấu cực kỳ cao.
Ở cảnh giới và lĩnh ngộ pháp tắc, hắn không kém bao nhiêu so với Cận Vũ.
Nhưng mà mỗi lần giao thủ, Cận Vũ luôn có thể thắng hắn một bậc!
Dựa vào chính là bản năng đối với chiến đấu của hắn.
Nhưng mà vừa rồi, Cận Vũ là dựa vào sự chênh lệch cảnh giới và lĩnh ngộ pháp tắc cường đại mới có thể bất phân thắng bại với Diệp Viễn.
Nếu như thực lực của Diệp Viễn xấp xỉ Cận Vũ, không, chỉ cần Diệp Viễn đột phá đến Động Huyền đại viên mãn thì lần này, Cận Vũ chắc chắn thất bại!
“Ha ha, không ngờ dược, Cận Vũ cũng có ngày lấy thế đè người! Hôm nay hắn là đụng phải đối thủ thật rồi.” Thu Thủy Sinh tự lẩm bẩm.
“Đối thủ? Không chắc! Diệp Viễn còn chưa có xuất toàn lực đâu!” Lúc này, bên người Thu Thủy Sinh bỗng nhiều thêm một người, lên tiếng nói.
Chương 1403: Đường nhỏ gặp nhau, người mạnh thắngThu Thủy Sinh nhíu mày, nhìn về phía người mới đến.
“Ngươi và Diệp Viễn là đồng môn?” Thu Thủy Sinh hỏi.
Tần Thiệu gật đầu, nói: “Bại tướng dưới tay hắn!”
Thu Thủy Sinh cũng không lộ ra vẻ bất ngờ, có thể không phân thắng bại với Cận Vũ, thì người trước mắt này sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn.
“Ở trước mặt Cận Vũ, không có người nào có thể nương tay! Hơn nữa… Cận Vũ cũng không xuất toàn lực!” Thu Thủy Sinh thản nhiên nói.
Tần Thiệu liếc hắn một cái, nói: “Kinh nghiệm của ngươi không sử dụng được trên người Diệp Viễn. Hắn, trời sinh chính là người sáng tạo kỳ tích!”
Thu Thủy Sinh bật cười nói: “Ngươi thua ở dưới tay Diệp Viễn, có phải là có chút sợ bóng sợ gió rồi không? Võ giả cũng không thể mất đi cái tâm võ đạo của mình!”
Tần Thiệu từ chối cho ý kiến nói: “Xem tiếp rồi biết.”
Nghe được tin Diệp Viễn một mình chiến đấu với quần hùng, lúc đầu Tần Thiệu cũng là một hồi kinh ngạc không hiểu.
Thế nhưng rất nhanh hắn đã hiểu rõ.
Hắn biết Diệp Viễn đang suy nghĩ gì, không có trường hợp nào dùng để tôi luyện chính mình thích hợp hơn trường hợp này.
Chỉ là loại phương thức tôi luyện chính mình này của Diệp Viễn quá tùy hứng, cho dù là Cận Vũ cũng không dám làm như thế.
Kẻ này thật đúng là điên cuồng!
Tần Thiệu cũng coi như rất hiểu Diệp Viễn, trước đây hắn bằng lòng ký sinh tử ước trước trận chiến nhìn thì có vẻ rất lỗ mãng nhưng thật ra là hắn có lòng tin tuyệt đối với bản thân mình.
Cho nên hắn biết, lần này cũng không phải ngoại lệ!
Hai người Diệp Viễn và Cận Vũ gặp chiêu phá chiêu, đánh đến khó phân thắng bại khiến tất cả mọi người xem đến há hốc mồm.
“Diệp Viễn này thế mà lại có thể mạnh như vậy, có thể đánh đến bất thân thắng bại với Cận Vũ!”
“Vương thành Võ Mông này từ lúc nào lại có nhân vật lợi hại như vậy, thế mà chúng ta lại không biết!”
“Nhất chiến thành danh thiên hạ biết! Trận chiến này bất luận thắng bại thế nào, cái tên Diệp Viễn này nhất định sẽ truyền khắp trăm thành!”
…
Ở vùng đất trăm thành này, Cận vũ chính là một cái cọc tiêu, căn bản không có người nào có thể thắng được hắn.
Thu Thủy Sinh cũng không được!
Nhưng mà hôm nay, thế mà Diệp Viễn lại có thể đánh đến bất phân thắng bại với hắn!
Chỉ là bọn họ không biết, lúc này Cận Vũ cũng giống như Hà Ninh, thực ra đều cực kỳ phiền muộn.
Nhìn qua thì là hai người khó phân trên dưới, ai cũng không làm gì được ai.
Nhưng trên thực tế, lúc so chiêu với Diệp Viễn, hắn hoàn toàn dựa vào sự siêu việt của cảnh giới và pháp tắc mới có thể miễn cưỡng đánh hòa nhau.
Cận Vũ càng đánh càng kinh hãi, hắn đã sớm nhìn ra, kiếm pháp của Diệp Viễn tới tới lui lui chỉ là một chiêu như vậy.
Bất luận xuất chiêu thế nào, chiêu thức của hắn đều chỉ là một chữ “Trảm”.
Kiếm là vua của trăm loại vũ khí, có thể biến hóa hàng ngàn hàng vạn!
Người sử dụng kiếm, phần lớn đều theo đuổi sự biến hóa cực hạn, dùng để đánh bại kẻ địch giành chiến thắng.
Nhưng mà Diệp Viễn lại làm ngược lại, miễn cưỡng biến kiếm thành đao, chỉ biết trảm trảm trảm!
Thế nhưng Cận Vũ không thể không thừa nhận, Diệp Viễn đã vận dụng một chữ “Trảm” này đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Hơn nữa không biết vì sao, Cận Vũ luôn cảm giác phương diện xuất chiêu thức của Diệp Viễn phun ra đại khí thần nguyên bàng bạc, có loại cảm giác không thể địch lại được.
Thần nguyên của hắn trước mặt Diệp Viễn tựa như là chiếc thuyền con trong biển rộng, lúc nào cũng có thể bị lật úp.
Cho nên cùng là một chiêu, thần nguyên hắn sử dụng nhiều hơn so với Diệp Viễn, mới có thể miễn cưỡng chặn được Diệp Viễn.
Loại cảm giác này, hắn chưa bao giờ gặp phải.
Nói chung, rõ ràng thực lực của hắn cao hơn Diệp Viễn rất nhiều, nhưng lại có thể hết lần này tới lần khác không chiếm được chút tiện nghi nào!
Loại cảm giác này khiến hắn bực bội đến muốn thổ huyết.
Trong nháy mắt, hai người tranh đấu đến ngàn chiêu, ngươi phá giải chiêu của ta, ta phá giải chiêu của ngươi, san bằng cả một mảng núi lớn.
“Không thể tiếp tục như vậy nữa! Thần nguyên của Diệp Viễn liên miên không dứt, giống như là biển rộng vô tận, không nhìn thấy một dấu hiệu khô kiệt nào, khó tránh lúc trước hắn nói không cần nghỉ ngơi! Dạng tiêu hao từ từ này, người không chịu được trước nhất định là mình!” Cận Vũ vừa chiến đấu vừa thầm nghĩ.
Nếu để cho người ngoài biết được suy nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ kinh ngạc.
Một cường giả nửa bước Khuy Thiên Thần Cảnh, thế mà thần nguyên lại không đấu lại một tên Động Huyền hậu kỳ, đây quả thực là điều không thể tin được.
“Đinh!”
Cận Vũ cố ý lộ sơ hở, bị kiếm của Diệp Viễn chém trúng, thân thể bay ra ngoài.
Thân thể Cận Vũ đứng giữa không trung, không có chỗ nào để mượn lực, Diệp Viễn sao lại có thể buông tha cơ hội này, nhanh chóng xuất một chiêu Trảm Tinh nữa!
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Thu Thủy Sinh hiện lên một nụ cười, nói với Tần Thiệu: “Diệp Viễn thua rồi!”
Tần Thiệu sững sờ, có chút không hiểu lắm.
Thu Thủy Sinh cười nói: “Diệp Viễn đúng là rất mạnh, nhưng mà một chiêu Đãng Khí Hồi Trường này, bất luận thế nào ta cũng không phá giải được. Diệp Viễn ở loại tình huống này, càng là không có khả năng phá giải.”
Diệp Viễn đang trên đường đuổi giết, bỗng nhiên biến sắc, một cỗ khí tức nguy hiểm ập vào mặt!
Thân thể Cận Vũ ở giữa không trung xẹt qua một đạo độ cong hoàn mỹ, trường kiếm trên mặt đất rung động, thân thể bay lên lần nữa.
Hành động liên tiếp này lưu loát dứt khoát, cả người Cận Vũ giống như hóa thành một thanh kiếm sắc, giết về phía Diệp Viễn.
“Đãng Khí Hồi Trường!”
Diệp Viễn biến sắc, phát hiện Cân Vũ đã thực sự trở thành người kiếm hợp nhất!
Một chiêu này rung động đến tâm can, có một cỗ khí thế mà trước nay chưa từng có, không thấy máu không dừng tay!
Dưới một kiếm này, tất cả đều ảm đạm phai mờ!
Cái này, chính là thực lực chân chính của người đứng đầu trăm thành!
“Là Đãng Khí Hồi Trường! Diệp Viễn chắc chắn thua!”
“Thời cơ một chiêu Đãng Khí Hồi Trường này bắt quá chuẩn, dù Diệp Viễn có Cửu Chuyển Kim Thân sợ là cũng không tránh được!”
“Có thể làm cho Cận Vũ xuất ra Đãng Khí Hồi Trường cũng đủ cho Diệp Viễn kiêu ngạo!”
…
Khi tất cả mọi người cho rằng tình huống này là không thể thì Cận Vũ xuất ra đòn sát thủ Đãng Khí Hồi Trường.
Diệp Viễn đã không có chỗ hoàn chuyển, đường sống duy nhất chính là bóp nát ngọc bội!
Nhưng mà đúng lúc này, sắc mặt tất cả mọi người đại biến!
“Hắn… hắn muốn làm cái gì?”
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, dưới tình huống cơ hội đã mất, Diệp Viễn không lùi mà tiến!
Đi thêm một bước, khí thế Diệp Viễn lập tức cưỡng hãn thêm một chút!
“Trảm Tinh!”
Tru Tà Kiếm trên tay Diệp Viễn không hề dừng lại mà vẫn không tiến mà lùi chém về phía trước!
Hai kiếm còn chưa giao nhau, hai cỗ khí thế tuyệt cường đã đụng vào nhau, thần nguyên quanh thân hai người quậy đến một mảnh hỗn loạn.
Một người không tiến mà lùi, mỗi một người đều mang khí thế như cầu vồng!
Chính là không thể buông tha!
“Oành!”
Hai cỗ sức mạnh pháp tắc tinh luyện tới cực điểm, kịch liệt va đụng vào nhau.
Khí tức chấn động khiến mọi người không mở mắt ra được.
Hai bóng người giống như hai con diều đứt dây, bay ra ngoài.
“Bụp!”
“Bụp!”
Hai người ngã lăn trên mặt đất, đập mặt đất thành một cái hố sâu.
Tất cả mọi người dừng hít thở, không biết một trận chiến này rốt cuộc là ai thắng ai thua.
Thu Thủy Sinh hít một hơi khí lạnh, hắn không ngờ được dưới tình huống như vậy, Diệp Viễn còn có thể xuất ra đòn phản kích mạnh như thế.
Diệp Viễn này chẳng những thực lực mạnh mẽ, ý chí chiến đấu cũng là ngoan cường bất khuất.
“Hô…”
Đúng lúc này, Diệp Viễn chậm rãi từ trong hố sâu đi ra, khắp người trên dưới đều đang chảy máu, khí cơ hỗn loạn, nhìn qua cực kỳ thê thảm.
Tần Thiệu liếc mắt nhìn Thu Thủy Sinh, thản nhiên nói: “Không biết sau ngày hôm nay, ngươi có còn dũng khí chiến đấu với Diệp Viễn không?”
Chương 1404: Cách thức tư duyThu Thủy Sinh há hốc mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng hắn phát hiện cái gì cũng không nói ra được.
Ở dưới tình huống Cận Vũ chiếm hết tiên cơ mà vẫn bị Diệp Viễn đánh bại.
Hắn đến Đãng Khí Hồi Trường của Cận Vũ còn không phá giải được thì đừng nói đến đối phó với Diệp Viễn.
Thu Thủy Sinh là thiên kiêu chi tử, trừ Cận Vũ ra, ở trong trăm thành này hắn căn bản không để ai vào mắt.
Nhưng mà bây giờ, hắn đúng thật là không có dũng khí chiến đấu với Diệp Viễn.
Ngõ hẹp gặp nhau người mạnh thắng!
Ở tình huống vừa rồi, e là đổi thành ai cũng sẽ suy nghĩ làm thế nào giữ mình trước.
Chí ít, thì cũng sẽ có tia do dự.
Nhưng mà Diệp Viễn không có nửa điểm do dự, cứ như vậy mà chém thẳng tới!
Lúc này, Thu Thủy Sinh không khỏi nghĩ đến lời nói của Tần Thiệu trước đó.
Hắn, trời sinh chính là người sáng tạo ra kỳ tích!
Lúc trước hắn còn rất khinh thường Tần Thiệu, nhưng mà bây giờ hắn phát hiện, Tần Thiệu không có nói một câu nào khuếch đại cả.
“Nhân lúc hắn bị thương, lấy mạng hắn! Giết chết tên gia hỏa này, nhẫn trữ vật trên người hắn đều là của chúng ta!”
Trong đám người không biết ai bỗng nhiên hô lên, lập tức thức tỉnh mọi người.
Hai trận đại chiến liên tiếp, xung quanh đã tụ lại hơn ngàn người!
Sau một tiếng hét này, lập tức có không ít người động tâm tư đục nước béo cò.
Nhất thời, có rất nhiều người vây giết về phía Diệp Viễn.
Không riêng gì hắn, cũng không thiếu người đánh về phía Cận Vũ.
“Một đám người không biết liêm sỉ! Các ngươi, cũng xứng động thủ với Cận Vũ!”
Thu Thủy Sinh hừ lạnh một tiếng, thân hình phi ra ngoài nhanh như chớp.
Sắc mặt Tần Thiệu cũng trầm xuống, lao nhanh về phía Diệp Viễn.
Đối với với các học viên đánh tới như thủy triều, Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, rung cổ tay, xuất Tru Tà Kiếm!
Mặc dù trạng thái bây giờ của hắn không tốt, nhưng mà chỉ là đối với cao thủ như Cận Vũ mà thôi.
Pháp quyết thân thể Diệp Viễn tu luyện là Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết của tộc Huyền Vũ.
Mặc dù môn công pháp này ở Thông Thiên Giới không tính là thần công tuyệt thế gì, nhưng lực phòng ngự mạnh, là thứ mà môn công pháp bình thường không thể so sánh được.
Thiên phú của tộc Huyền Vũ chính là lực phòng ngự kinh người, công pháp bọn họ tu luyện tự nhiên cũng không kém.
Tuy vết thương vừa rồi hơi nặng một chút, nhưng còn chưa đến mức khiến cho Diệp Viễn mất đi sức chiến đấu.
Đối phó với những thứ rác rưởi này, hắn vẫn có thừa lực.
“Xoạt!”
Diệp Viễn phất tay chém một kiếm, lực đạo cường đại khiến cho mấy người trước mặt hoảng hốt.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được, Diệp Viễn đã bị thương thành như thế mà còn có thể xuất ra đòn tấn công bén nhọn như vậy.
Dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, mấy người gần nhất thậm chí đến ngay cả ngọc bội cũng không kịp bóp nát đã bị Diệp Viễn giết chết.
Mấy người phía sau căn bản không kịp chạy trốn chỉ kịp bóp nát ngọc bội, truyền tống về tế đàn.
“Không cần sợ, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, cố ý dùng một kiếm này để dọa người! Giết hắn!” Trong đám người, không biết ai đó lại la lớn.
Làn sóng người vốn dĩ vì một kiếm này mà dừng lại một chút lại đánh lén về Diệp Viễn lần nữa.
Khóe miệng Diệp Viễn cười nhạt, căn bản không để bụng đối với thứ này.
Tới một người, hắn giết một người.
Tới hai người, hắn giết một đôi!
Những người này đều ôm tâm lý may mắn, cho rằng Diệp Viễn đã kiệt sức.
Nhưng bọn họ nào biết công pháp của Diệp Viễn đáng sợ đến thế nào, chút tiêu hao này đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào.
Dù là thần nguyên còn thừa không nhiều, nhưng mà duy trì thời gian dài vẫn là vượt khỏi tất cả dự liệu của mọi người.
Diệp Viễn càng là không ngừng xuất kiếm, tùy ý lấy đi sinh mệnh của những đệ tử ngoại viện này.
Nhưng mà ở trong đám người, có một ánh mắt như rắn độc đang nhìn chằm chằm Diệp Viễn.
Thực lực cảnh giới của hắn không khác gì những người khác, ở trong đám người cực kỳ bình thường, căn bản sẽ không có ai chú ý tới hắn.
Mà lúc này, hắn đã theo đoàn người đi tới phía sau lưng Diệp Viễn!
Sau đó, hắn xuất thủ cực kỳ hung hãn!
Trong lòng Tần Thiệu bỗng nhiên hơi động, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Diệp Viễn, cẩn thận phía sau!” Tần Thiệu hét to.
Mà đúng lúc này, một đạo khí tức cường đại gào thét đánh tới!
“Tần Nguyên Long, ngươi dám!”
Người này không phải ai khác mà chính là Lôi Minh đường xa tìm tới!
Khi hắn nghe được tin tức Diệp Viễn khiêu chiến quần hùng thì biết nhất định Tần Nguyên Long sẽ tới nơi này.
Nhưng mà hắn không ngờ được, vừa tới đã thấy Tần Nguyên Long lẫn trong đám người đánh lén Diệp Viễn!
Không có gì phải nghi ngờ, Diệp Viễn chính là học viên có tiềm lực nhất học phủ Võ Mông, thậm chí đã vượt qua cả Tần Thiên.
Trước khi chuẩn bị đi, Ôn Nhất Dương đặc biệt dặn dò, nhất định phải coi chừng Tần Nguyên Long, đừng để hắn đối phó với Diệp Viễn.
Không ngờ được, vẫn bị tên khốn này trốn mất!
Một cường giả Quy Khư đánh lén một võ giả Động Huyền như Diệp Viễn, cái này không có gì phải hồi hộp hết.
Tần Nguyên Long trà trộn vào trong đám người, cách Diệp Viễn quá gần, hắn cản bản là không cho Diệp Viễn cơ hội bóp nát ngọc bội!
Khóe miệng Tần Nguyên Long nhếch lên cười, cuối cùng cũng có thể giết chết Diệp Viễn!
Tiểu tử khiến cho Tần gia mất hết mặt mũi này, cuối cùng cũng chết.
Chỉ tiếc, lúc này Diệp Viễn đang đưa lưng về phía hắn, hắn không thể nhìn thấy nét cười trào phúng của Diệp Viễn.
“Oành!”
Tần Nguyên Long cảm thấy hoa mắt, chợt không thấy thân hình Diệp Viễn đâu nữa.
Một chưởng đánh hết toàn lực của hắn rơi vào trên người những học viên đối mặt với Diệp Viễn.
Một chưởng cường hãn của cường giả Quy Khư, những học viên kia đều ở tình trạng không chuẩn bị gì, trực tiếp bị Tần Nguyên Long giết chết một mảng lớn!
Tất cả mọi người sửng sốt, Diệp Viễn đi đâu rồi?
Da đầu Tần Nguyên Long nổ tung, hắn phát hiện hình như mình xem nhẹ một chuyện vô cùng quan trọng!
Không riêng gì hắn, tất cả mọi người đều xem nhẹ chuyện này.
Diệp Viễn, hắn biết ngự kiếm phi hành!
“Tần lão sư, có phải là rất thất vọng không? Các ngươi cũng quá sơ xuất rồi, thế mà lại quên ta biết ngự kiếm phi hành!” Diệp Viễn ở trong không trung nhìn xuống Tần Nguyên Long, cười mà như không cười nói.
Sắc mặt Tần Nguyên Long tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy sát ý.
Chuyện quan trọng như vậy, thế mà lại bị bọn họ xem nhẹ!
Không đúng, hoặc có lẽ là, Diệp Viễn cố ý khiến bọn họ sơ xuất.
Kể từ sau khi đánh một trận với Tần Thiệu, trước mặt người khác Diệp Viễn không bao giờ dùng ngự kiếm phi hành.
Nhoáng cái chính là sáu, bảy năm trôi qua, Diệp Viễn vẫn luôn chiến đấu với người khác trên mặt đất, chưa từng thể hiện ra năng lực này.
Thế cho nên, tất cả mọi người đều quên mất sự thật này!
Dù sao, người dưới Thần Quân Cảnh thì không thể nào phi hành được ở Thông Thiên Giới chính là bình thường.
Loại phương thức tư duy này đã trở thành tâm căn cố đế trong tư duy của mọi người, rất khó từ tận gốc.
Bảy năm trước Diệp Viễn kia kinh diễm phi hành xác thực làm tất cả mọi người khiếp sợ nhưng mà Trảm Tinh sau này của Diệp Viễn so với ngự kiếm phi hành càng thêm hấp dẫn tròng mắt của người khác.
“Ngự kiếm phi hành! Diệp Viễn lại có thể ngự kiếm phi hành! Trời ơi, rốt cuộc là tên gia hỏa này có bao nhiêu yêu nghiệt vậy?”
“Gia hỏa này giấu quá sâu! Có một chiêu này, hắn đã bất bại rồi!”
“Không ngờ được! Thật là không ngờ được! Thiên tài đứng đầu của trăm thành lại đổi chủ theo cách này!”
…
Diệp Viễn phi hành, khiến cho mọi người khiếp sợ lần nữa.
Đứng nói là trăm thành, cho dù là nghìn thành, vạn thành cũng chưa chắc có thể tìm ra một thiên tài biết ngự kiếm phi hành!
Nhưng mà, Diệp Viễn làm được!
“Tần Nguyên Long, ngươi không để ý đến thân phận, ám sát đệ tử học phủ! Chuyện này, ta nhất định sẽ báo cho thành chủ đại nhân biết! Ngươi, làm tốt giác ngộ đi!”
Tiếng rống giận dữ của Lôi Minh vang lên đúng lúc này.
Chương 1405: Thu hoạchSắc mặt Tần Nguyên Long thay đổi mấy lần, đương nhiên hắn biết hậu quả của chuyện này.
Thế nhưng Tần Nam Thiên sớm đã hận Diệp Viễn đến tận xương tủy, chuyến này vì giết Diệp Viễn mà cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Nếu cứ thế tay không mà về thì hắn không có cách nào khai báo với Tần Nam Thiên.
“Hừ! Tần mỗ sớm đã không vừa mắt tiểu tử này, giết hắn thì thế nào? Kể từ hôm nay, Tần Nguyên Long ta rút khỏi vương thành Võ Mông, rút khỏi Tần gia! Cáo từ!”
Dứt lời, Tần Nguyên Long xoay người rời đi.
Lôi Minh biến sắc, không ngờ được Tần Nguyên Long này lại quyết tuyệt như thế.
“Hừ! Muốn đi, nào có dễ dàng như vậy! Ngươi đã rút khỏi Tần gia, lại đánh lén đệ tử học phủ Võ Mông, nhiễu loạn bách thành thí luyện, chính là tử tội!”
Lôi Minh hừ lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng đánh về phía Tần Nguyên Long.
Tần Nguyên Long không ngờ được Lôi Minh lại không buông tha, giậm chân lao về phía xa.
Hai người một đuổi một chạy, rất nhanh đã biến mất giữa tầm mắt mọi người.
Chuỗi biến cố này thực sự quá nhanh khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp.
Trong một góc bí ẩn, Tần Thiên cắn răng nghiến lợi nhìn cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lại thất bại!
Chẳng lẽ tên này là bất tử hả?
Vì sao Tần gia phí sức, phí tâm cơ, đến cao thủ Quy Khư Cảnh cũng phái ra, lại vẫn không có cách nào giết chết hắn!
Rõ ràng chỉ là một tên Động Huyền, tại sao lại giết không chết?
Không chỉ có giết không chết, Tần gia còn tổn thất một con cháu dòng chính và một lão sư học phủ cảnh giới Quy Khư!
Cái giá này, quá lớn!
“Tần Thiên đại ca, chúng ta… nên làm cái gì bây giờ?” Tần Chính hỏi.
“Chúng ta đi!” Tần Thiên cắn răng nghiến lợi nói.
Hắn biết ở bách thành thí luyện, bọn họ đến một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.
Trận này, đúng là giỏ tre múc nước, công dã tràng!
Diện Viễn ngự kiếm từ từ hạ xuống, khẽ cười nói: “Các ngươi, có một người tính một người, ai cũng đừng hòng chạy.”
“Vù!”
Diệp Viễn cũng không dài dòng, trực tiếp quét ngang một kiếm, đánh ngã một mảng lớn.
Lúc trước những học viên đánh chủ ý lên hắn kia, nào còn có ai dám dừng lại, từng người chạy tan tác như ong vỡ tổ.
Một trận chém giết của Diệp Viễn đã diệt hơn mười người, còn lại toàn bộ đều chạy.
Thế là Diệp Viễn bắt đầu quét dọn chiến trường, thu dọn nhẫn trữ vật rơi xuống.
Một trận chiến này, thu hoạch tương đối khá.
Nhẫn trữ vật trên tay hắn, tổng cộng có hơn năm trăm chiếc.
Khiến cho hắn hả giận hơn là, Tần Nguyên Long kia tự mình rút ra khỏi Tần gia, cũng coi như là để cho Tần gia tổn thất một viên đại tướng.
Tần Nguyên Long này tự cho là mình giấu rất kỹ, thực ra nhất cử nhất động của hắn đều ở dưới sự giám sát của Vô Trần.
Lúc hắn đánh lén, Diệp Viễn đã sớm chuẩn bị xong ngự kiếm phi hành.
Tốc độ ngự kiếm phi hành rất nhanh, dưới tình huống có chuẩn bị né tránh thì Tần Nguyên Long đánh lén không tính là gì cả.
Mà lúc này, Cận Vũ dưới sự dìu đỡ của Thu Thủy Sinh, khập khiễng đi tới trước mặt Diệp Viễn.
Hắn lấy nhẫn trữ vật của mình ra, đưa cho Diệp Viễn nói: “Ta thua rồi, đây là của ngươi!”
Diệp Viễn cười nhận lấy nhẫn trữ vật, đây là chiến lợi phẩm của hắn, hắn không có lý gì mà không nhận.
“Thật là không ngờ được, vương thành Võ Mông lại có một thiên tài như ngươi! Ta thua tâm phục khẩu phục!” Cận Vũ thở dài từ trong đáy lòng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi rất mạnh! Có điều pháp tắc của ngươi tuy mạnh nhưng ở phương diện vận dụng lại hơi yếu một chút. Đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ là hào cường một phương!
Nếu là lúc trước, Diệp Viễn nói lời này trước mặt Cận Vũ, khẳng định sẽ bị người ta cho là bị bệnh tâm thần.
Nhưng mà bây giờ, sẽ không ai cảm thấy đây là mạo phạm, ngay cả Thu Thủy Sinh cũng không cảm thấy thế.
Diệp Viễn có tư cách giáo huấn Cận Vũ như vậy!
Nhất trọng thiên trong kiếm đạo của Diệp Viễn còn chưa đạt tới đại viên mãn, lại có thể lấy yếu thắng mạnh, cũng là bởi vì vận dụng pháp tắc kiếm đạo của hắn đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa!
Ở phương diện này, Cận Vũ và hắn cũng không phải chỉ kém một chút.
Diệp Viễn ở trong mộ kiếm, không riêng gì lĩnh ngộ pháp tắc kiếm đạo mà càng là lĩnh ngộ câu chuyện sau lưng pháp tắc.
Trong mộ kiếm, mỗi một thanh kiếm đều có câu chuyện của mình.
Chính vì vậy, Diệp Viễn mới có thể sáng chế ra võ kỹ Trảm Tinh cường đại như vậy.
Trảm Tinh là võ kỹ Diệp Viễn lĩnh ngộ được uy lực tối đa biến hóa của pháp tắc kiếm đạo, trình độ cường đại là có thể tưởng tượng được.
Cận Vũ chắp tay nói: “Thụ giáo! Trận chiến ngày hôm nay, Cận mỗ đã được mở rộng tầm mắt, có được lợi ích không nhỏ! Nhất là một kiếm cuối cùng, e là sẽ có ảnh hưởng cực lớn với cả đời này của ta!”
Một kiếm cuối cùng của Diệp Viễn tuyệt đối là một kiếm kinh hãi thế tục.
Một kiếm này, thể hiện không chỉ là một môn võ kỹ mà là ý chí võ đạo, sự vận dụng pháp tắc, thần nguyên dày đặc và các phương diện thể hiện toàn bộ thực lực của Diệp Viễn.
So với việc nói Diệp Viễn thắng ở Trảm Tinh, thì còn không bằng nói Diệp Viễn thẳng ở quyết tâm!
Đổi thành người khác, cho dù là có thực lực giống Diệp Viễn, cũng căn bản không làm được một bước kia!
Lời nói của Cận Vũ không có một chút nịnh hót nào, một kiếm cuối cùng của Diệp Viễn gần như lật đổ nhận thức của hắn đối với võ đạo.
Diệp Viễn cười cười nói: “Những tên kia đã chạy xa rồi, ta phải đi đuổi giết bọn họ. Trên tay bọn họ cũng có không ít nhẫn trữ vật, ta phải đi lấy hết, cáo từ!”
Hai người Cận Vũ và Thu Thủy Sinh chắp tay nói: “Cáo từ!”
“Vù vù…”
Diệp Viễn thuận tay, hơn trăm chiếc nhẫn trữ vật văng ra, bay thẳng về phía Tần Thiệu.
“Cảm ơn, huynh đệ!”
Hành động của Tần Thiệu hắn biết, gia hỏa này mặc dù xuất thân Tần gia, nhưng mà lại khác với tính cách có thù tất báo của Tần gia.
Hắn thua ở trên tay mình, mà ở tình huống vừa rồi còn nói ra được lời nhắc nhở đó, đúng là không dễ.
Những chiếc nhẫn trữ vật này, coi như là một chút lễ vật cảm ơn hắn.
Diệp Viễn không cho Tần Thiệu cơ hội nói chuyện, trực tiếp ngự kiếm bay đi.
Nhìn thân ảnh Diệp Viễn biến mất ở chân trời, Thu Thủy Sinh cảm thán nói: “Gia hỏa này cũng không dễ chọc! Một khi chọc vào hắn, chỉ sợ là ngày nào cũng mơ thấy ác mộng.”
Cận Vũ gật gật đầu nói: “Có oán báo oán, có thù báo thù, có ân báo ân, tùy tính mà làm, không theo bản tâm, đây mới là đạo cường đại! Diệp Viễn này, sợ là vương thành Võ Mông cũng không trói được hắn!”
Thu Thủy Sinh đi tới trước mặt Tần Thiệu, chắp tay nói: “Huynh đệ, xin lỗi! Trước đó lời nói có nhiều mạo phạm, xin đừng trách móc!”
Tần Thiệu thản nhiên nói: “Không sao cả! Thực lực của người này quá có tính mê hoặc, không chân chính giao thủ với hắn, ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được hắn rất mạnh!”
Thu Thủy Sinh âm thầm gật đầu, rất tán thành lời nói của Tần Thiệu.
…
Bách thành thí luyện có thời hạn một năm, thời gian còn lại, tất cả đệ tử ngoại viện đều lâm vào ác mộng.
Một ma quỷ ngự kiếm lúc nào cũng có thể xuất hiện ở bên cạnh họ, thu hoạch tích mạng của họ.
Bọn họ đều biết Diệp Viễn lợi hại, ngay từ đầu bọn họ đã đi khắp nơi tìm chỗ ẩn nấp, không dám đi ra ngoài.
Nhưng mà về sau bọn họ bi ai phát hiện, bất luận bọn họ tránh thế nào, Diệp Viễn luôn có thể tìm được vị trí chính xác của bọn họ.
Thế là, một màn giết chóc được triển khai ở khu vực ngoại viện.
Về sau, những người ở khu vực ngoại viện thật sự là không sống nổi được nữa, không thể làm gì khác hơn là nhao nhao chạy trốn tới khu vực nội viện.
Nhưng mà ngự kiếm phi hành của Diệp Viễn, cho dù là đệ tử mội viện nhìn thấy hắn cũng không cách nào bắt hắn.
Đương nhiên, cũng có người vận khí tốt, tìm được sư huynh sư tỷ của mình mới có thể miễn cưỡng giữ được một mạng.
Đảo mắt, thời hạn một năm đã đến, bách thành thí luyện cũng sắp đến hồi kết thúc.
Chương 1406: Chốn về của Thần Đan tứ tinhTrên quảng trường tế đàn, từng bóng người lần lượt bị truyền tống trở về.
Những năm trước có rất ít người truyền tống trở về.
Nhưng mà lần này, không ngừng có người truyền tống trở về.
“Ngươi cũng là đụng phải sát tinh kia?”
“Còn không phải sao! Cũng không biết tên kia dùng thủ đoạn gì, rõ ràng ta đã trốn ở nơi rất bí mật mà vẫn bị hắn tìm được!”
“Ta cũng vậy! Tên sát tinh này quá ghi thù, lúc đó ta cách hắn rất xa, căn bản không có cơ hội động thủ, thế mà hắn vẫn không buông tha ta.”
“Ngươi không biết đâu, về sau mọi người chỉ cần thấy hắn là lập tức bóp nát ngọc bội. Tên sát tinh này, gặp người là giết, căn bản không nói đạo lý.”
Một người đệ tử ngoại viện mới bị truyền tống trở về đang trò chuyện với những đồng môn trước đó bị Diệp Viễn thủ tiêu.
Vừa nhắc tới Diệp Viễn, trên mặt từng người đều lộ ra thần sắc cực kỳ bực bội.
Trên cả quảng trường, mấy ngàn học viên tham gia thí luyện hầu như đều đang nghị luận Diệp Viễn.
Bách thành thí luyện lần này, một mình Diệp Viễn chiếm lấy nổi trội.
Hầu như tất cả mọi người đều sống dưới bóng ma của hắn.
Ánh mắt Huyền Lĩnh hơi đảo qua, thản nhiên nói: “Canh giờ đã đến, tất cả mọi người trở về!”
Dứt lời, hắn phất tay áo một cái, tất cả quang mang trên tế đàn chớp động, triệu toàn bộ những người còn lại trở về.
Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt một cái đã thấy trở về tế đàn lần nữa.
“Diệp Viễn, thế nào? Ngươi sẽ không… thật sự thủ tiêu tất cả mọi người đấy chứ?” Tên mập hiếu kỳ hỏi.
Lúc Diệp Viễn khiêu chiến tất cả mọi người, hắn dàn xếp cho tên mập ẩn núp ở một nơi.
Hắn biết Tần gia nhất định sẽ gây bất lợi cho hắn, nếu như mang tên mập theo bên người thì chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bây giờ thí luyện kết thúc, tên mập cùng trở về với Diệp Viễn, nên cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
“Tạ sư đệ, ngươi có quan hệ thân thiết nhất với Diệp sư đệ, thế mà lại không biết chiến tích kinh thiên của hắn?” Một học viên nội viện Võ Mông trêu ghẹo nói.
Tên mập kinh ngạc nhìn Diệp Viễn: “Ngươi, ngươi, ngươi… thật sự làm được?”
Học viên nội viện kia cười nói: “Nào chỉ là làm được! Diệp Viễn một người một kiếm đánh bại toàn bộ mười lăm người ngoại viện vương thành Tả Tướng! Sau đó dưới tình trạng không nghỉ ngơi, đánh bại Cận Vũ, người đứng đầu trăm thành! Sau đó, dưới tình trạng hắn trọng thương, giết đến tất cả mọi người quăng mũ cởi giáp, chạy như điên!”
Lúc học viên này nói chuyện, cố ý đề cao giọng.
Bên cạnh đều là học viên vương thành Tả Tướng, nghe thấy lời này từng người đều bực bội đến muốn thổ huyết.
Học viên vương thành Võ Mông nghe thấy lời này đều là một hồi cười vang.
Lần này, bọn họ là thật sự hãnh diện!
Bách thành thí luyện, ba trăm năm tổ chức một lần, mỗi lần vương thành Võ Mông đều bị vương thành Tả Tướng nhắm vào, thua rất thảm.
Nhưng mà lần này, một mình Diệp Viễn lấy hết tất cả mọi thứ về, trực tiếp cạo trọc đầu đám người kia, chuyện này sao có thể không khiến bọn họ sảng khoái được?
Mà lúc này, tên mập lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Viễn giận dữ nói: “Cái tên này, thực sự là quá không có suy nghĩ! Ta nói muốn đi chung với ngươi, ngươi nhất định không cho! Tình cảnh hoàng tránh như thế, thế mà Bạng gia ta lại bị bỏ qua! Hu hu…”
Vẻ mặt tên mập ủy khuất, hiển nhiên là vì bỏ qua màn náo nhiệt này mà tiếc nuối không thôi.
“Nếu như ngươi đi, nói không chừng đã là một cỗ thi thể!”
Giọng nói của Lâm Tú bỗng nhiên vang lên phía sau tên mập, dọa hắn nhảy dựng lên.
“Tú… sư tỷ, lời này… sao lại nói thế?” Tên mập nghi ngờ nói.
Lâm Tú thở dài, kể sơ qua chuyện Tần Nguyên Long đánh lén Diệp Viễn một lần.
“Ta nhổ vào! Người Tần gia quả nhiên vẫn vô sỉ như vậy, thế mà lại làm ra chuyện không biết xấu hổ thế này! Làm loại chuyện này ở trong bách thành thí luyện, thể diện vứt xuống nhà bà nội nó hết đi! Đều nói chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, bọn họ thì hay rồi, trực tiếp đem ra trước mặt trăm tòa vương thành!” Sau khi tên mập nghe xong thì tức giận mắng.
Diệp Viễn không quay đầu lại, hắn có thể cảm giác được phía sau hắn có mấy ánh mắt muốn giết người.
Hiển nhiên là tên mập cũng nhìn thấy, hai mắt liền trừng lên, khinh thường nói: “Làm sao? Làm loại chuyện để tiếng xấu muôn đời này còn không cho người ta nói? Có bản lĩnh thì ngươi tới cắn ta đi!”
Ánh mắt Tần Thiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tên mập chết tiệt, ta nhớ ngươi rồi!”
“Ha, uy hiếp Bạng gia ta? Bạng gia ta sợ quá cơ?” Tạ Tĩnh Nghi không chút yếu thế nào nói.
Lâm Tú ở một bên nhíu mày lại nhưng mà cũng không lên tiếng.
“Tần Thiên, ngươi câm miệng cho ta! Chuyện này cũng không vì Tần Nguyên Long chết mà kết thúc đâu. Tần gia ngươi, nhất định phải cho học phủ một công đạo!” Lôi Minh ở một bên trầm giọng nói.
Ngay sau đó, Lôi Minh truy sát Tần Nguyên Long hai tháng, cuối cùng tận tay lấy mạng hắn.
Mặc dù ngày hôm đó Tần Nguyên Long nhận hết tội trạng lên bản thân mình, nhưng mà kẻ ngu cũng biết, chuyện này Tần gia không thoát khỏi liên can được.
Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, nén giận nói: “Lôi lão sư, Tần Nguyên Long đã rút khỏi Tần gia, chuyện này không liên quan đến Tần gia ta! Ngài làm như thế, không khỏi có chút bất công!”
Lôi Minh cười lạnh nói: “Hừ, chuyện này cân nhắc quyết định thế nào đó là chuyện của thành chủ đại nhân! Nhưng mà chuyện ở đây, ta sẽ bẩm báo chân thực!”
Tần Thiên nghe vậy không khỏi cứng người, không thể làm gì khác hơn là không nói gì nữa.
Hiển nhiên, hành động của Tần Nguyên Long đã hoàn toàn làm vị lão sư này tức giận.
Lúc này, giọng nói của Huyền Lĩnh vang lên lần nữa, chậm rãi nói: “Được rồi, bách thành thí luyện lần này dừng ở đây. Bây giờ, ta tới kiểm tra một chút nhẫn trữ vật của các ngươi, ban phát phần thưởng thí luyện lần này.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Huyền Lĩnh không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía Diệp Viễn.
Cũng không thấy hắn có động tác gì mà tất cả nhẫn trữ vật đều tự động thoát khỏi thân thể học viên, bay đến trước mặt Huyền Lĩnh.
Chỉ liếc một cái, Huyền Lĩnh đã kiểm tra xong tất cả nhẫn trữ vật, cất cao giọng nói: “Người đứng đầu đệ tử nội viện, Tất Thiên Chu của vương thành Ung Đương, tổng cộng thu được 621 bụi cây linh dược cấp hai!”
“Quả nhiên là Tất Thiên Chu! Vương thành Ung Đương quá mạnh, nội viện có Tất Thiên Chu, ngoại viện có Cận Vũ. Hai người này, đơn giản chính là siêu việt!”
“Hừ, đó là trước đây! Lần này không phải có một Diệp Viễn sao, Cận Vũ cũng thua dưới tay hắn.”
“Không biết cuối cùng Diệp Viễn có bao nhiêu linh dược cấp hai, năm cây linh dược cấp một có thể dung luyện thành một gốc linh dược cấp hai, không biết Thần Đan tứ tinh lần này rơi vào nhà nào đây!”
“Còn không phải là vương thành Ung Đương sao? Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một người, vương thành Ung Đương cũng không chỉ có một mình Tất Thiên Chu! Mặc dù Cận Vũ bại, tổng số linh dược cấp hai của học viên nội viện cũng không ít.”
…
Sau khi Huyền Lĩnh tuyên bố thành tích của Tất Thiên Chu, lập tức dẫn đến một hồi suy đoán.
Thực ra, người đứng đầu đệ tử nội viện và đệ tử ngoại viện đều không có gì khó đoán, lo lắng duy nhất, chính là Thần Đan tứ tinh thuộc về ai!
Lấy giá trị ra so, năm cây linh dược cấp một đương nhiên là không so được với một cây linh dược cấp hai.
Thế nhưng ở trong bách thành thí luyện này, độ khó thu được linh dược cấp một so với linh dược cấp hai cũng không kém quá nhiều.
Tỷ lệ 5-1 này, là điều tất cả mọi người chấp nhận được.
Lúc này, Huyền Lĩnh lại nói: “Vương thành Ung Đương, tổng cộng thu được 2126 bụi cây! Linh dược cấp một là 1000 bụi cây!”
Chương 1407: Thái độ của thành chủ“Quả nhiên vẫn là vương thành Ung Đương súc tích thâm hậu mà! Bọn họ cường đại, cũng không chỉ là bởi vì một mình Tất Thiên Chu mà là tổng thực lực cường đại.”
“Vương thành Võ Mông muốn vượt qua bọn họ, e là độ khó hơi lớn.”
“Cũng không biết rốt cuộc Diệp Viễn giết bao nhiêu người, trên tay có bao nhiêu linh dược.”
…
Tất cả mọi người đều rất tò mò rốt cuộc trên tay Diệp Viễn đã có bao nhiêu linh dược.
Dựa theo tỷ lệ 5-1, ít nhất Diệp Viễn phải có một vạn bụi cây linh dược trở lên mới có thể thắng được.
Số lượng cây này, ở trong bách thành thí luyện là không dám tưởng tượng.
Sau khi lấy được nhẫn trữ vật, Diệp Viễn sẽ chuyển hết tất cả linh dược sang nhẫn trữ vật của mình.
Cho nên, ai cũng không biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu linh dược.
Đúng lúc này, Huyền Lĩnh chậm rãi mở miệng.
“Người đứng đầu ngoại viện, Diệp Viễn của vương thành Võ Mông, tổng cộng thu được số linh dược cấp một là… 21300 bụi cây!”
Huyền Lĩnh vừa nói xong, toàn bộ quảng trường lập tức nổ tung.
Dựa theo tỷ lệ 5-1, linh được của một mình Diệp Viễn đạt được liền vượt lên gấp đôi vương thành Ung Dướng!
“Tên gia hỏa này rốt cuộc đã giết bao nhiêu người!”
“Không ngờ được! Đúng là không ngờ được! Vương thành Võ Mông thế mà lại có một yêu nghiệt như vậy!”
“Động Huyền hậu kỳ đã mạnh vậy, đợi đến lúc hắn đột phá Khuy Thiên Cảnh, vậy thì còn thế nào nữa?”
“Trước bách thành thí luyện lần này, e rằng ai cũng không ngờ được, vương thành Võ Mông lại có thể đứng đầu?”
…
Bọn họ cũng không biết, ba tháng cuối cùng ở chỗ này, ước chừng Diệp Viễn đã giết hai nghìn người!
Dù là trên tay mỗi người chỉ có mười cây linh dược, cộng lại cũng đến con số hai vạn.
Diệp Viễn ngự kiếm phi hành, cộng thêm Vô Trần mở rộng thần thức, ở dưới trường hợp này quả thực không có gì bất lợi.
Dù là ngươi lẩn tránh hay ẩn nấp, chỉ cần đi vào phạm vi dò xét của Vô Trần, thì sẽ không chạy khỏi một chữ “chết”.
Huyền Lĩnh vung tay lên, ba đạo quang ảnh bay ra.
Trong đó có hai đạo bay về phía Diệp Viễn, một đạo khác bay về phía Tất Thiên Chu.
“Đây là phần thưởng của các ngươi!” Huyền Lĩnh thản nhiên nói.
Trước người Diệp Viễn là hai cái hộp ngọc, trong đó có một cái nhỏ một chút, một khác khác hơi hẹp dài.
Hiển nhiên, cái nhỏ một chút chính là Thần Đan tứ tinh còn cái hẹp dài đương nhiên chính là Khấp Linh Quả.
Tác dụng của Khấp Linh Quả này, Diệp Viễn cũng nghe Vô Trần nói qua, đúng thật là đồ tốt.
Khấp Linh Quả này chính là linh vật thiên địa, bên trong ẩn chứa rất nhiều linh khí, thậm chí mạnh hơn rất nhiều so với đan dược thông thường.
Dùng một viên Khấp Linh Quả, tương đương với trăm năm khổ tu!
Mười viên Khấp Linh Quả, thế nào cũng có thể khiến cho Diệp Viễn đột phá Động Huyền đại viên mãn.
Diệp Viễn thu hai đồ vật lại, chắp tay với Huyền Lĩnh, nói: “Đa tạ Huyền Lĩnh đại nhân!”
Huyền Lĩnh liếc mắt thâm sâu nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Đây là các ngươi đáng có được! Diệp Viễn, ngươi rất giỏi, ngày khác ngươi rời khỏi vương thành, có thể tới hoàng thành Thiên Ưng tìm ta.”
Huyền Lĩnh khiến cho tất cả mọi người biến sắc.
Hoàng thành Thiên Ưng, đây chính là người quản lý vương thành Võ Mông.
Mức độ cường đại là những người như bọn họ khó có thể tưởng tượng được.
Đối với những học viên này mà nói, nguyện vọng cả đời chính là được đi vào hoàng thành Thiên Ưng.
Ở trong lòng bọn họ, hoàng thành Thiên Ưng chính là sự tồn tại như thánh địa.
Bách thành thí luyện này không biết đã tổ chức bao nhiêu lần, Huyền Lĩnh đại nhân cũng chưa từng nói qua lời như vậy.
Nhưng mà lần này, hắn lại phá lệ mở miệng!
Điều này nói rõ, hắn thật sự động lòng yêu tài.
Lúc này, tất cả học viên đều không ngừng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Diệp Viễn.
Cho dù là Tất Thiên Chu, trong ánh mắt cũng có nhiều vẻ kinh ngạc.
“Được rồi, bách thành thí luyện lần này dừng ở đây, các ngươi trở về đi!”
Huyền Lĩnh nói xong, hai tay bấm pháp quyết, trăm tòa tế đàn cùng mở ra, thân hình mọi người biến mất ở trong bí cảnh.
…
Bách thành thí luyện, tin tức vương thành Võ Mông mạnh mẽ đoạt vị trí đứng đầu, truyền ra khắp toàn bộ vương thành Võ Mông nhanh như gió.
Thực lực của vương thành Võ Mông ở trong trăm tòa vương thành vẫn luôn không nóng không lạnh.
Không coi là yếu nhưng mà tuyệt đối không phải là mạnh.
Loại chuyện đứng đầu trăm thành này cho tới bây giờ là chưa từng dính nổi lên người vương thành Võ Mông.
Nhưng mà lần này, vương thành Võ Mông lại có thể áp vương thành Ung Đương xuống, trở thành vương thành đứng đầu trăm thành.
Tin tức này, quá phấn chấn lòng người.
“Diệp Viễn thực sự là quá trâu bò! Hắn là lấy lực một người, đưa vương thành Võ Mông lên bảo tọa đứng đầu!”
“Còn nhớ lúc trước khi hắn vừa mới vào học phủ, mọi người còn cảm thấy thực lực của hắn quá yếu. Không ngờ được lúc này mới có hơn mười năm, hắn đã phi thẳng lên trời.”
“Hắn đến Cận Vũ còn đánh bại được, trong cảnh giới Động Huyền Thần Cảnh đã không có địch thủ rồi đi?”
…
Bên trong học phủ, khắp nơi đều có người đang tán thưởng Diệp Viễn.
Trước đây khi Diệp Viễn đánh bại Tần Thiệu mặc dù là kinh diễm nhưng mới chỉ ở nội bộ học phủ Võ Mông.
Nhưng bây giờ thì khác, Diệp Viễn trong bách thành thí luyện hoàn toàn là lấy tư thế quét ngang bắt được hạng nhất.
Trong phủ thành chủ, một người trung niên khí vũ hiên ngang ngồi ở phía trên cao đường.
Phía dưới chính là phủ chủ học phủ Ông Nhất Dương và Lôi Minh.
Lôi Minh khom người, nói lại chuyện Tần Nguyên Long ám sát Diệp Viễn một lần nữa, tức giận nói: “Thành chủ đại nhân, Tần gia quả thực quá không ra gì! Bất luận bọn họ và Diệp Viễn có ân oán gì, dùng lại thủ đoạn này để đi đối phó một học viên cảnh giới Động Huyền, thật sự khiến cho người ta khinh thường!”
n oán giữa Tần gia và Diệp Viễn, thị phi khúc triết bên trong trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Tần gia là bá đạo đã quen, căn bản là trong mắt không chứa nổi hạt cát.
Thành chủ Võ Mông thản nhiên nói: “Ôn Nhất Dương, ngươi thấy thế nào?”
Ôn Nhất Dương chắp tay nói: “Thành chủ đại nhân, Diệp Viễn là thiên tài mười vạn năm mới có một, ý nghĩa của hắn ta đối với vương thành Võ Mông không cần nói cũng biết! Lần này, Tần gia thật là hơi quá đáng.”
Ôn Nhất Dương thân là phủ chủ học phủ, bên dưới mình có một thiên tài như vậy, đương nhiên là cực kỳ quý trọng.
Hành động của Tần gia đã chạm đến giới hạn của hắn.
Thành chủ Võ Mông rơi vào trầm lặng hồi lâu, Ôn Nhất Dương và Lôi Minh không dám nhiều lời, hai người nhìn nhau đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ nghi hoặc.
Chuyện này quá rõ ràng, hình như cũng không cần suy nghĩ nhiều như thế?
Nếu như ngay cả chuyện này cũng không cho Tần gia giáo huấn, e là về sau bọn họ sẽ càng thêm không kiêng nể gì cả.
Lúc lâu sau, thành chủ Võ Mông mới chậm rãi nói: “Hành động này của Tần gia đúng là không ổn, thế nhưng Tần Nguyên Long đã rút khỏi Tần gia, hơn nữa là bị Lôi Minh đánh chết, việc này coi như đã xong. Nếu vẫn còn tìm Tần gia gây phiền phức, phủ thành chủ cũng không có lý do. Tần gia là lão gia tộc của vương thành Võ Mông, cống hiến rất nhiều cho vương thành Võ Mông, đơn giản là không thể làm hành động mù quáng. Chuyện này, dừng ở đây! Bản tọa sẽ công khai cảnh cáo Tần gia, để bọn họ chú ý. Lần này, Diệp Viễn lập được công lao hiển hách cho vương thành, hơn nữa còn thắng được Khải Thần Đan tứ tinh, các ngươi phải thưởng Diệp Viễn thật tốt.”
Trong lòng Ôn Nhất Dương chấn động, không ngờ được thành chủ đại nhân lại hời hợt bỏ qua chuyện này như vậy.
Ý của thành chủ đại nhân là, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Mặc dù Tần gia là gia tộc thâm căn cố đế ở vương thành, nhưng thành chủ đại nhân cũng không nhất định phải kiêng kỵ như thế?
Xử lý như vậy đối với Ông Nhất Dương mà nói đương nhiên không có gì, nhưng mà hắn lo lắng, Diệp Viễn sẽ vì vậy mà có ý kiến!
Chương 1408: Hồn Thạch Vạn Thọ ThiênMột dòng nước ấm đang nhốn nháo trong bụng Diệp Viễn, thần hải của hắn đang từ từ mở rộng.
Đây là viên Khấp Linh Quả thứ năm hắn nuốt vào, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đột phá.
Lúc này, hắn đang đột phá bình cảnh, tiến thêm một bước mở rộng Thần Hải!
Thần Hải của Diệp Viễn lộ ra cỗ khí tức tang thương, giống như là từ thượng cổ mà đến.
Lực lượng của Khấp Linh Quả không ngừng bị “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” luyện hóa, rót vào bên trong Thần Hải.
Cuối cùng, Thần Hải cũng bắt đầu mở rộng ra ngoài, miễn cưỡng mở rộng một mảng không gian lớn ở vùng đan điền của Diệp Viễn.
Sau lần mở rộng này, Thần Hải lập tức trở nên trống rộng.
Sau đó, Diệp Viễn bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí ở thế bên ngoài, rót vào bên trong Thần Hải.
Cũng không biết qua bao lâu, tất cả yên bình trở lại.
“Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh này thật sự là tạo hóa của thiên địa, thần nguyên sền sệt bên trong Thần Hải của ngươi đều sắp biến thành bột nhão rồi! Trình độ thần nguyên dày đặc này, có thể nó là vô địch trong thần nguyên cùng cấp mà!” Vô Trần cảm thán nói.
Thần Hải của người khác, giống như một biển rộng lớn bao la.
Nhưng là thần nguyên bên trong Thần Hải của Diệp Viễn cực kỳ dày đặc, sắp biến thành một đống bột nhão rồi.
Nói cách khác, mặc dù cảnh giới như nhau, nhưng mà trình độ thần nguyên dày đặc của Diệp Viễn là thứ người khác không cách nào với tới được.
Diệp Viễn nói: “Trong nháy mắt đã tu luyện tới đại viên mãn tầng thứ nhất, xem ra, nhiệm vụ trong thời gian ngắn tiếp theo chính là sáng chế ra tầng thứ hai của “Hỗn Động Thông Thiên Chân Kinh”. Chỉ là đã nhiều năm như vậy, vẫn không có chút đầu mối nào.”
Những năm gần đây, Diệp Viễn vẫn luôn thử sáng tạo tầng thứ hai của “Hỗn Động Thông Thiên Chân Kinh”, nhưng mà đều không có kết quả.
Diệp Viễn biết, cảnh giới càng cao, độ khó để sáng tạo môn công pháp này lại càng lớn.
Chỉ riêng môn công pháp “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” này đã từng dẫn động dị tượng thiên địa thì độ khó càng là có thể tưởng tượng được.
Càng là công pháp cao thâm, nhận thức đối với thiên đạo càng phải thêm rõ ràng và toàn diện, đây tuyệt đối không phải chuyện ngày một ngày hai.
Cảnh giới Động Huyền của Diệp Viễn còn chưa có viên mãn, nhận thức đối với thiên đạo còn dựng lại ở sự hiểu biết đối với Tiểu Thông Thiên Sơn, tự nhiên không thể nào sáng chế ra được tầng thứ hai.
Bây giờ, Diệp Viễn đã tu luyện tới Động Huyền đại viên mãn, mục tiêu lớn nhất kế tiếp chính là sáng tạo ra tầng thứ hai của “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh”.
“Ngươi nên đi ra ngoài lịch luyện, đừng nhắm mắt làm liều, e là tầng công pháp thứ hai này cũng không dễ dàng sáng tạo ra được.” Vô Trần đề nghị.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng vậy, sau khi đi tới Thông Thiên Giới, rất nhiều thời gian là ta đều đang bế quan tu luyện. Chính vì vậy, lần này ta mới đi tham gia bách thành thí luyện. Một trận đánh với Cận Vũ, vẫn là thu hoạch được rất nhiều.”
Vô Trần gật đầu nói: “Ừm, ý định này của người rất tốt, có điều có chuyện ngươi chính là phải để tâm.”
Diệp Viễn hiếu kỳ nói: “Tiền bối, mời nói.”
Vô Trần nói: “Trần Hồn Châu có thể đảm bảo linh thức của nha đầu Mộ Linh Tuyết kia không diệt, nhưng cũng không thể cho nàng linh thức mãi mãi không diệt! Trạng thái của ta ngươi cũng biết, vẫn là phải mượn sức mạnh của những ác linh kia để hỗ trợ mới có thể khôi phục được ít năng lượng. Nhưng mà khoảng cách đạt đến trạng thái đỉnh cao của ta, còn kém quá xa.”
Diệp Viễn biến sắc, cau mày nói: “Tiền bối, sao trước đó ngài không nói với ta?”
Vô Trần cười nói: “Nói cho ngươi thì ngươi có thể làm cái gì? Đối với ngươi mà nói, nhiệm vụ lớn nhất chính là tu luyện! Có một số việc, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Diệp Viễn thở sâu, nghiêm mặt nói: “Vây bây giờ ta nên?”
Vân Trần nói: “Đi tìm Hồn Thạch Vạn Thọ Thiên! Ác linh có quá nhiều tạp chất, không thể chống đỡ được ta có thể bảo trì linh thức của nha đầu kia trong thời gian dài. Hồn Thạch Vạn Thọ Thiên chứa thần hồn lợi khí, có thể giúp ta tiến thêm một bước khôi phục thực lực. Chỉ cần thần hồn ta khôi phục lại đến nhị tinh là có thể giữ được thần hồn nha đầu kia vạn năm bất diệt!”
Diệp Viễn trầm xuống, nói: “Chỉ có vạn năm sao?”
Diệp Viễn biết, tu luyện về sau e rằng động một tý là cần mấy trăm ngàn năm, thời gian một vạn năm, thật sự không thể tính là dài.
Vô Trần gật đầu nói: “Người một khi chết, linh thức tiêu tán chính là chuyện đương nhiên. Giữ cho linh thức của nàng không diệt, vốn đã là chuyện nghịch thiên. Trừ phi có thể đạt được loại trình độ Đạo Tổ kia, nếu không thì không ai có thể cam đoan linh thức của nàng tuyệt không tiêu tan! Thực lực của ngươi bây giờ, có thể miễn cưỡng đi vào thế giới võ giả lịch luyện, cũng thuận tiện tìm kiếm Hồn Thạch Vạn Thọ Thiên ở trong thế giới võ giả. Loại trạng thái trước đây của ngươi, nói với ngươi loại chuyện như vậy, trừ quấy rầy ngươi tu luyện ra thì không có tác dụng gì cả.”
Diệp Viễn thừa nhận, nếu như Vô Trần nói tin tức này cho hắn biết sớm một chút, đúng là sẽ ảnh hưởng đến việc hắn tu luyện.
Dục tốc bất đạt, Diệp Viễn biết linh thức của Mộ Linh Tuyết không thể mãi mãi bất diệt, ắt sẽ nóng lòng cầu thành, e rằng ảnh hưởng này sẽ rất lớn đối với tương lai của hắn.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Tiền bối, ta đi nhận nhiệm vụ của học phủ, đi vào thế giới võ giả!”
Diệp Viễn biết, học viên nội viện học phủ là có thể nhận nhiệm vụ, đi ra ngoài lịch luyện.
Có một số người giống như Vương Tùng, trở thành thành chủ một phương.
Có điều, bọn người Vương Tùng đều là không có tự tin đối với thực lực của mình, hoặc là không có can đảm đi vào thế giới võ giả.
Cường giả có thực lực chân chính, đều sẽ đi vào thế giới võ giả lịch luyện, hoàn thành nhiệm vụ quy định của học phủ.
Mà thế giới Tiên Lâm, chính là một thế giới võ giả!
Thông Thiên Giới đã tồn tại không biết bao nhiêu triệu năm, cường giả tích lũy được là đếm không hết.
Người biết mình có thể tu luyện tới cảnh giới Thần Quân, đều có thể mở ra một thế giới ở trong cơ thể mình, tiến thêm một bước là có thể biến ra một thế giới nhỏ, chính là thế giới võ giả.
Cho nên, Thông Thiên Giới có rất nhiều vết nứt không gian, đều là nối liền với thế giới võ giả.
Những thế giới võ giả vô chủ kia, chính là nơi tuyệt vời để cường giả Thông Thiên Giới thám hiểm và tìm kiếm bảo vật.
Bởi vì từng thế giới võ giả đều có một mặt đặc điểm chính là tạo ra thiên tài địa bảo mà Thông Thiên Giới không có.
Một vài thế giới võ giả thời xưa, có thể ẩn chứa bên trong những thứ như công pháp có tác dụng lớn và chí bảo mà Thiên Đế, thậm chí là Vô Thượng Tiên Đế để lại.
Một khi đạt được có thể nghịch thiên cải mệnh, thậm chí cá vượt long môn.
Trừ cái đó ra, thế giới võ giả còn có một thứ đạo quả mà tất cả mọi người đều thèm nhỏ dãi!
Cường giả Thần Quân Cảnh sẽ ngưng kết đạo quả của chính mình.
Bình thường bọn họ đều sẽ giấu đạo quả ở trong thế giới nhỏ của chính mình, một khi người thám hiểm tìm được đạo quả, vậy thì đúng là một bước lên trời.
Giống như Cửu Thương Thiên Đế, hắn cũng là bởi vì có được đạo quả Thiên Đế, mới có thể lên chức Thiên Đế sớm hơn một bước so với Tiên Lâm Thiên Tôn.
Đương nhiên, bên trong thế giới võ giả cũng ẩn chứa nguy hiểm rất lớn, không cẩn thận sẽ thân tử đạo tiêu.
Thứ nhất, bên trong thế giới võ giả cũng có cường giả thần đạo, có thực lực cực kỳ cường đại.
Thứ hai, bên trong thế giới võ giả cũng có một vài tuyệt địa, ví dụ như Thần Vẫn Sơn Mạch của thế giới Tiên Lâm.
Không ít võ giả sau khi đi vào trong thám hiểm thì không đi ra được nữa.
Vô Trần nói: “Trước tiên không vội, ta biết ngươi lo lắng cho nha đầu kia, trong lòng ta có nắm chắc. Chắc là còn nhiều ngày nữa ngươi mới đột phá Khuy Thiên Thần Cảnh, nhưng mà trước khi đi thế giới võ giả, phải luyện pháp tắc kiếm đạo nhất trọng thiên tới đại viên mãn, hoàn toàn hoàn thành một chiêu Trảm Tinh này!”
Chương 1409: Khoảng cáchNơi ở của Diệp Viễn, vẻ mặt Lôi Minh có chút lúng túng.
Lúc ở bí cảnh, hắn còn thề son sắt tức giận với Tần Thiên, nói là muốn Tần gia phải có lời giải thích.
Ai biết, bây giờ lại là sấm to nhưng mà mưa nhỏ, không có tin tức gì nữa.
“Diệp Viễn, ngươi đã lập được đại công cho vương thành Võ Mông, đây là phần thưởng của phủ thành chủ cho ngươi!” Lôi Minh nói.
Phần thưởng của học phủ không thể nói là phong phú, mười lăm vạn điểm, cộng thêm hai mươi viên thần đan hạ phẩm cấp hai, còn có một bộ chiến giáp Huyền Thần Khí!
Mười vạn điểm khen thưởng trước đó của Diệp Viễn đã bị hắn tiêu hao gần hết.
Mười lăm vạn điểm này đối với Diệp Viễn mà nói đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Mà một bộ chiến giáp Huyền Thần Khí này có tác dụng phòng hộ tấn công của cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh.
Chỉ là, Diệp Viễn cũng không phải dễ gạt như vậy, cười nhạt nói: “Không ngờ được, thế lực của Tần gia thế mà lại lớn như vậy. Làm xong chuyện như vậy lại còn khiến Lôi Minh lão sư vấp phải trắc trở.”
Lôi Minh không ngờ được Diệp Viễn lại thông minh như vậy, vừa liếc qua đã nhìn thấu mọi việc.
Hắn vốn đang dự định tốc chiến tốc thắng, đưa những phần thưởng này cho Diệp Viễn rồi rời đi.
Bây giờ xem ra là tránh không thoát rồi.
Nếu như Diệp Viễn đã biết hết rồi, Lôi Minh cũng không có gì để giấu giếm nữa, thở dài nói: “Tần gia là một gia tộc lâu đời ở vương thành Võ Mông, còn từng xuất hiện thành chủ của vương thành Võ Mông! Thế lực của Tần gia, nắm khắp trong ngóc ngách của vương thành Võ Mông. Cho dù là thành chủ đại nhân muốn động vào bọn họ, cũng phải cân nhắc một chút.”
Diệp Viễn cười nói: “Thì ra là thế, cảm ơn Lôi lão sư đã đi một chuyến!”
Lôi Minh sững sờ, hắn vốn cho là Diệp Viễn sẽ nổi trận lôi đình rồi chỉ trích hắn, nói hắn nói mà không làm.
Không ngờ được, Diệp Viễn chỉ hời hợt nói một câu rồi bỏ qua.
Diệp Viễn này thật sự không giống người thường.
Lôi Minh thở phào một hơi, nếu như Diệp Viễn nhất định hỏi, hắn đúng là không biết trả lời như thế nào.
“Ha ha, quá khách sáo rồi! Hy vọng ngươi không có bất cứ ý nghĩ nào, tu luyện cho tốt. Dù sao thì vương thành Võ Mông này, vẫn là thành chủ đại nhân nói là tính!” Lôi Minh lúng túng cười nói.
Diệp Viễn cười gật đầu nói: “Diệp Viễn đã hiểu! Qua vài ngày nữa, ta định ra ngoài lịch luyện, sẽ không để cho Lôi lão sư thất vọng.”
Lôi Minh nghe vậy không khỏi biến sắc, nói: “Đi ra ngoài lịch luyện? Ngươi mới đột phá Động Huyền đại viên mãn không lâu, chờ đột phá được Khuy Thiên Thần Cảnh rồi đi ra ngoài lịch luyện cũng không muộn! Bây giờ đi ra ngoài lịch luyện quá nguy hiểm!”
Diệp Viễn cười nói: “Lão sư yên tâm, trong lòng Diệp Viễn hiểu rõ.”
Lôi Minh thấy ý Diệp Viễn đã quyết, lại nghĩ đến thực lực hơn người của hắn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: “Vậy được, ngươi tự mình cẩn thận. Đây là ba tấm Thiên Lôi Tật Hành Phù ta luyện chế, tốc độ nhanh hơn ngự kiếm phi hành của ngươi rất nhiều, sẽ có trợ giúp lớn cho ngươi.”
Lôi Minh lấy ra ba tấm bùa màu vàng đưa cho Diệp Viễn, một cỗ khí tức pháp tắc thuộc tính lôi cường đại đập vào mặt.
Diệp Viễn có hơi bất ngờ, có điều hắn vẫn nhận lấy Thiên Lôi Tật Hành Phù, chắp tay nói: “Vậy xin đa tạ Lôi lão sư!”
Sau khi Lôi Minh rời khỏi, sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống.
Hắn cảm thấy e là chuyện này không có đơn giản như vậy!
Thế lực của Tần gia ở vương thành Võ Mông thâm căn cố đế, điểm này Diệp Viễn biết.
Nhưng mà loại thâm căn cố đế này có thể làm cho một cường giả Thần Quân Cảnh thỏa hiệp sao?
Diệp Viễn cảm thấy, chỉ sợ là thành chủ Võ Mông không phải thỏa hiệp với Tần gia mà là không muốn khiển trách bọn họ.
Xem ra ở giữa thành chủ Võ Mông này và Tần gia có một ít liên quan!
“Hắn có thể tặng những thứ này xem ra là muốn trấn an ngươi, muốn ngươi và Tần gia sóng yên biển lặng! Xem ra, hắn đây là không muốn đắc tội cả hai bên.” Vô Trần nói.
Diệp Viễn nói: “Không muốn đắc tội Tần gia, vậy thì ta có cái gì mà không muốn đắc tội? Ta giúp hắn lấy được Thần Đan tứ tinh, hắn ngay cả mặt mũi cũng không lộ một chút. Xem ra trong mắt hắn, ta chỉ là một học viên không quan trọng gì mà thôi. Tặng những thứ này nhìn như công bằng, nhưng thật ra cùi chỏ chính là hướng về phía Tần gia.”
Vô Trần không khỏi cứng lại, nói: “Ngươi nói không sai! Nếu như thành chủ Võ Mông này nhắm vào ngươi, tình cảnh của ngươi có thể sẽ nguy hiểm.”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Thành chủ Võ Mông này, thật đúng là khiến ta thất vọng! Bây giờ, ta đối với vương thành Võ Mông này, thật đúng là vừa yêu vừa hận!”
Dù sao Trảm Tinh của Diệp Viễn chính là lĩnh ngộ được ở học phủ Võ Mông, cũng coi như là chịu ân huệ của vương thành Võ Mông.
Nhưng mà cách làm của thành chủ Võ Mông, khiến cho Diệp Viễn có chút thất vọng.
Diệp Viễn lĩnh ngộ Trảm Tinh, không giữ lại chút nào mà cống hiến Trảm Tinh cho học phủ Võ Mông, lại hiển lộ tài năng trong bách thành thí luyện.
Có thể nói, báo đáp của hắn đối với học phủ Võ Mông, đã xa hơn nhiều so với những gì hắn nợ.
Chỉ riêng một viên Thần Đan tứ tinh kia đã là vô giá!
Nhưng mà cuối cùng lại đổi lại một kết cục như vậy.
Vô Trần nói: “Về sau ngươi vẫn là cẩn thận một chút, không cần va chạm với Tần gia. Nếu không, thái độ của thành chủ Võ Mông ở bên kia là gì cũng khó mà nói!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Bọn họ không chọc đến ta đương nhiên là tốt nhất, nết thật sự chọc đến ta, Diệp Viễn ta còn chưa từng có sợ qua ai!”
…
Tầng năm Kiếm Trủng của Diệp Viễn, một lần vào chính là năm năm.
Năm năm sau, cuối cùng Trảm Tinh cũng đại công cáo thành!
Trước sau gần hai mươi năm, cuối cùng Diệp Viễn cũng hoàn thành tầng thứ nhất của “Hỗn Độn Khai Thiên Kiếm Quyết”.
Bây giờ, Diệp Viễn dựa vào “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” toàn lực thôi động một chiêu Trảm Tinh này, hắn có lòng tin có thể phân cao thấp với cường giả Khuy Thiên.
Tuy nói ở giữa cường giả Khuy Thiên và võ giả Động Huyền tồn tại một khoảng cách rất lớn, nhưng mà khi Diệp Viễn ở Động Huyền hậu kỳ thực lực cũng đã quét ngang những người cùng cấp.
Bây giờ, cảnh giới và võ kỹ của hắn đều tăng lên toàn diện, đủ để bù đắp khoảng cách lớn này.
Chí ít, hắn cũng có lực đánh một trận.
Từ khi ra khỏi Kiếm Trủng, Diệp Viễn đi thẳng tới phòng công đức, đây là nơi học viên học phủ Võ Mông nhận nhiệm vụ.
Diệp Viễn cũng là lần đầu tiên tới đây, học viên nội viện phụ trách nhiệm vụ kia biết Diệp Viễn, cười nói: “Ồ, ngọn gió nào thổi người đứng đầu trăm thành chúng ta tới đây vậy? Diệp sư đệ còn chưa có vào nội viện, lẽ nào cũng định nhận nhiệm vụ?”
Diệp Viễn cười nói: “Vị sư huynh này, ta dự định ra ngoài lịch luyện một phen, ở đây có danh sách nhiệm vụ không, có thể cho ta xem trước không?”
Học viên kia biến sắc, nghiêm mặt nói: “Diệp sư đệ định đi ra ngoài lịch luyện? Tính nguy hiểm của nhiệm vụ này cực kỳ cao, cho dù là học viên nội viện đi, tỷ lệ hao tổn cũng cực lớn! Ta biết thực lực sư đệ mạnh, nhưng mà… có nên tiến vào nội viện trước rồi về sau mới lại đi lịch luyện không?”
Diệp Viễn thấy đối phương không giống giả bộ quan tâm, không khỏi cảm động một hồi.
Diệp Viễn bây giờ không chỉ ở ngoại viện mà ở nội viện cũng có uy vọng cực cao.
Dù sao, hắn dựa vào sức của một mình hắn giúp vương thanh Võ Mông đoạt giải nhất, còn cạo trọc đầu tử địch vương thành Tả Tướng, khiến cho mặt mọi người đều có hào quang.
Không bao lâu sau, Diệp Viễn nhất định sẽ hiển lộ tài năng ở nội viện.
Dạng sư đệ có tiền đồ này, đương nhiên mọi người đều muốn thân cận.
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Cảm ơn sư huynh quan tâm, nhưng mà ở bên trong học phủ tu luyện đã lâu, cảm giác đã đến kỳ bình cảnh. Lúc lịch luyện, ta sẽ cẩn thận một chút.”