"Két..., két..."
Vốn dĩ Rừng Sâu Vô Biên trời quang mây tạnh, đột nhiên phong vân đột biến, bị tầng tầng mây đen che khuất.
Trên bầu trời xẹt qua một vài tia chớp, tiếng sấm ầm ầm từ xa tới gần truyền đến.
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Tô Nhất Sơn quá sợ hãi, hắn chưa bao giờ thấy thời tiết quỷ dị như vậy, bản năng cảm thấy có chút không tốt lắm.
Loại cảm giác phong vân đột biến này, không giống như tự nhiên hình thành, mà giống như hiện tượng bất thường của trời đất kéo tới lúc một ít đại năng đột phá cảnh giới.
Ánh mắt Viên Phi lấp lóe, dường như biết chuyện gì xảy ra, thế là vỗ nhẹ bả vai Nam Phong Chỉ Nhu, một tay khác lại xách Tô Nhất Sơn lên lần nữa, lùi ra càng xa.
Lần này, Viên Phi rời xa khỏi Diệp Viễn khoảng chừng vài dặm!
"Ầm!"
Viên Phi tiện tay ném Tô Nhất Sơn xuống, ánh mắt lại nhìn chằm chặp nơi Diệp Viễn đột phá.
Lúc này Nam Phong Chỉ Nhu cũng theo sau, nhìn Viên Phi tràn đầy nghi hoặc. Nàng rất muốn hỏi Viên Phi xem đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng nàng không nói chuyện được với hắn, có hỏi Viên Phi cũng không hiểu.
Có điều nhìn hành động của Viên Phi, chẳng lẽ Diệp Viễn chính là đầu nguồn gây nên hiện tượng trời đất bất thường này?
Chuyện này làm sao có thể?
Hiện tượng trời đất bất thường bậc này, đừng nói là đột phá Linh Dịch Cảnh, xem như đột phá Ngưng Tinh Cảnh cũng không thể có đâu!
Rốt cuộc trên người Diệp Viễn đã xảy ra chuyện gì?
Tô Nhất Sơn có chút chật vật đứng lên, vừa vặn nghênh tiếp ánh mắt nghi hoặc của Nam Phong Chỉ Nhu, không khỏi nổi nóng nói: "Đừng nhìn ta, làm sao ta biết chuyện gì xảy ra? Tên Diệp Viễn này chính là kẻ quái thai! Quái thai! Quái thai!"
Tô Nhất Sơn không dám nổi giận với Viên Phi, đành phải nói ba câu "Quái thai" liên tiếp để biểu đạt bất mãn đồng thời cũng che giấu nội tâm rung động của mình.
Thông qua phản ứng của Viên Phi, Tô Nhất Sơn hiển nhiên cũng ý thức được Diệp Viễn chính là nguyên nhân gây nên hiện tượng trời đất bất thường này rồi.
Nhưng hắn thực sự không nghĩ ra, Diệp Viễn chẳng qua cũng chỉ là đột phá Linh Dịch Cảnh mà thôi, vì sao lại dẫn phát được hiện tượng bất thường khủng bố như thế?
Nam Phong Chỉ Nhu không còn gì để nói đành nói: "Diệp Viễn tụ khí hóa dịch đã hoàn thành, hiện tại chắc hẳn là đang trải qua thần hồn lột xác rồi. Thế nhưng thần hồn lột xác, sẽ dẫn phát hiện tượng trời đất bất thường như thế này hay sao? Chẳng lẽ là bởi vì hắn ngưng tụ bảy giọt Linh Dịch?"
"Đã nói không biết! Thần hồn lột xác chỉ mang tính hình thức, làm sao có thể dẫn phát hiện tượng bất thường đến như thế?" Tô Nhất Sơn tức giận nói.
Nam Phong Chỉ Nhu nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra lý do nào khác, đành phải cẩn thận quan sát động tĩnh của Diệp Viễn.
...
Cùng lúc đó, ngoài vạn dặm U Vân tông, một lão nhân tiên phong đạo cốt phá quan mà ra, nhìn hiện tượng trời đất bất thường phía xa, sắc mặt ngưng trọng.
"Là Rừng Sâu Vô Biên bên kia, xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ lại ra đời một con yêu thú cấp bốn? Thế nhưng yêu thú cấp bốn, cũng không có khả năng dẫn phát bất thường bậc này a?"
...
Một chỗ sâu trong Rừng Sâu Vô Biên, một lão nhân gầy như que củi nhìn xem dị tượng phóng lên tận trời kia, sắc mặt cũng ngưng trọng như thế!
"Là lão yêu quái nào đột phá? Dị tượng bậc này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi! Ta vẫn nên cách xa hắn một chút đi! Gia hỏa này đột phá trong Rừng Sâu Vô Biên, chẳng lẽ không sợ trêu chọc đến lão yêu quái bên trong đó hay sao?"
Lão đầu mặc dù rất hiếu kì chuyện gì xảy ra, nhưng cũng vẫn rời đi không chút do dự.
...
Ở một chỗ khác trong Rừng Sâu Vô Biên, nơi này là Vạn Yêu Cốc, là cấm địa của nhân loại, bên trong có vô số yêu thú cường đại!
Ở một nơi sâu nhất trong một huyệt động tại Vạn Yêu Cốc, vậy mà có một thiếu niên khoanh chân ngồi.
Thiếu niên đang tĩnh tọa tu luyện, bỗng nhiên mở mắt, lẩm bẩm nói: "Là khí tức của nhân loại! Không ngờ trong đám nhân loại lại xuất hiện nhân vật nghịch thiên như vậy! Thật đáng tiếc, lúc này ta cũng đến giai đoạn khẩn yếu nhất, nếu không ngược lại là cũng muốn đi chiếu cố hắn."
Nói xong, thiếu niên lại nhắm mắt lại, phong bế ngũ giác lục thức.
...
Giờ khắc này, vô số cường giả ở Vô Biên giới bị kinh động bởi thiên địa dị tượng mà Diệp Viễn tạo thành.
Chỉ là bọn hắn làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, tạo thành dị tượng bậc này, chỉ là một tên Linh Dịch Cảnh nho nhỏ mà thôi.
Thế nhưng, lúc này tình trạng của Diệp Viễn lại không phải quá tốt.
"Hít... thần hồn lột xác lúc đột phá Linh Dịch Cảnh làm sao lại đau nhức như thế?"
Lúc này Diệp Viễn đau đầu muốn nứt, có cảm giác như thần hồn bị xé nát, để hắn đau đến không muốn sống.
Diệp Viễn từng có kinh nghiệm đột phá Linh Dịch Cảnh, đương nhiên biết thần hồn lột xác là chuyện gì xảy ra.
Nhưng bây giờ, loại thống khổ này đã vượt rất xa kinh nghiệm của hắn.
"A!"
Diệp Viễn rốt cục không chịu nổi ôm đầu, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
Nam Phong Chỉ Nhu ở phía xa thấy thế thì kinh hãi, lập tức muốn bổ nhào qua, lại bị Viên Phi ngăn lại.
"Viên Vương, ngươi không thấy Diệp Viễn thống khổ thế nào sao? Nhanh đi cứu hắn đi!" Nam Phong Chỉ Nhu nức nở nói.
Viên Phi chỉ là lắc đầu, cũng không có ý muốn đi qua.
"Viên Phi! Diệp Viễn là chủ nhân của ngươi, nếu như hắn đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sẽ bị báo ứng!" Nam Phong Chỉ Nhu thấy không nói được Viên Phi, bèn uy hiếp hắn.
Viên Phi lại khoát tay, vẫn không có ý muốn đi qua.
Nam Phong Chỉ Nhu thấy Diệp Viễn không ngừng lăn lộn trên mặt đất càng ngày càng thống khổ, không thể kìm được, liền đưa tay đánh về phía Viên Phi một chưởng.
Thế nhưng tốc độ của Viên Phi còn nhanh hơn nàng, trực tiếp đánh một chưởng vào gáy Nam Phong Chỉ Nhu làm nàng lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tô Nhất Sơn ở một bên nhìn thấy thì không rõ ràng cho lắm, chẳng lẽ con Viên Phi này muốn nhìn Diệp Viễn đi chết?
Có điều Viên Phi cũng không cho hắn suy nghĩ bao lâu, lại là một chưởng chém xuống, Tô Nhất Sơn cũng lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Làm xong những chuyện này, Viên Phi ngồi trên mặt đất, lẳng lặng mà nhìn Diệp Viễn thống khổ lăn lộn.
Lúc này Diệp Viễn cảm thấy cả người như sắp bị xé nát. Cái loại cảm giác này, dù là hắn làm người hai đời cũng không có thử qua.
Cơ Thanh Vân tu luyện linh hồn mạnh hơn tất cả mọi người, bằng không hắn cũng không có khả năng trở thành Đan Đế trẻ tuổi nhất.
Thế nhưng đời trước hắn đột phá nhiều cảnh giới như vậy, cũng chưa từng trải qua thống khổ như thế.
Đây chẳng qua chỉ là đang đột phá Linh Dịch Cảnh thôi mà!
Khi Diệp Viễn sắp mất đi thần trí, lúc này, là dục vọng cầu sinh chống đỡ lấy hắn, để linh hồn của hắn giữ lấy một tia thanh minh bất diệt!
Hắn - Cơ Thanh Vân muốn báo thù!
Hắn - Cơ Thanh Vân muốn giết trở lại Thần Vực, chính tay đâm tên phản đồ kia!
Cơ Thương Lan còn sống rất tốt ở Thần Vực, Cơ Thanh Vân hắn làm sao có thể chết đi như vậy?
Diệp Viễn không cam tâm!
Dùng đến một tia ý thức cuối cùng, Diệp Viễn vận chuyển « Thiên Diễn Hồn Quyết »!
Đây là lần đầu tiên trong kiếp này hắn vận chuyển « Thiên Diễn Hồn Quyết », bởi vì Linh Dịch Cảnh trở xuống tu luyện hồn lực không có chút ý nghĩa nào.
Dù vậy, Diệp Viễn quen thuộc « Thiên Diễn Hồn Quyết » là từ sâu trong linh hồn!
Ở kiếp trước, hắn tu luyện môn pháp quyết này vô số lần, bộ pháp quyết này giống như là một phần của thân thể hắn vậy!
Khi đó Cơ Thanh Vân không có hứng thú với công pháp, cũng không có hứng thú với võ kỹ, chỉ duy nhất đối với hồn quyết như si như say!
Thân là luyện dược sư, Cơ Thanh Vân không thể rời đi hồn quyết!
Nhưng mà, lần này « Thiên Diễn Hồn Quyết » vậy mà mất đi hiệu lực!
Cái này làm sao có thể? !
Chương 151: Văn tự thần!"A! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Nội tâm Diệp Viễn thống khổ hò hét.
« Thiên Diễn Hồn Quyết » là pháp quyết tu hồn mạnh nhất ở Thần Vực, cha con Cơ Thanh Vân cũng là0 bởi vì tu luyện môn pháp quyết này mới có thể danh chấn Thần Vực.
Nhưng bây giờ, ngay cả « Thiên Diễn Hồn Quyết » đều không giải quyết được vấn đề thần hồn như muốn xé rách này sao?
Chẳng qua là một lần đột phá đơn giản mà thôi, làm sao lại phát sinh loại chuyện này?
Ngay tại lúc Diệp Viễn bàng hoàng bất lực gần như tuyệt vọng, thần hồn của hắn lại phát sinh dị biến lần nữa!
Từng cái văn tự vô danh màu vàng kim chậm rãi chảy vào trong não của Diệp Viễn, giống như một dòng nước nhỏ, trong nháy mắt tưới ướt thần hồn của hắn!
Những văn tự màu vàng kim này huyền diệu vô cùng, mỗi một văn tự sau khi tiến vào trong não Diệp Viễn lập tức biến mất không thấy gì nữa, mà thần hồn của hắn cũng được tu bổ một phần.
Dần dần, loại đau đớn như thần hồn bị xé rách giảm bớt, đến cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
Có điều những văn tự màu vàng kim này vẫn không ngừng tiến vào trong não của Diệp Viễn, chẳng những hoàn toàn tu bổ mà còn nuôi dưỡng thần hồn của hắn, để nó chậm rãi lớn mạnh!
"Cái này... Những văn tự này đến cùng là cái gì? Lại có hiệu quả thần kỳ như thế?"
Dù kiếp trước Diệp Viễn là một đại Đan Đế, cũng chưa từng thấy chuyện quỷ dị huyền bí như vậy. Chỉ riêng bản thân văn tự, đã có thể để thần hồn lớn mạnh, cái này cần thủ đoạn nghịch thiên cỡ nào đây!
Chẳng lẽ những văn tự này là pháp quyết tu hồn? Vậy nếu như nắm giữ được những văn tự này, mình chẳng phải là sẽ trở thành một tồn tại nghịch thiên?
Chẳng lẽ nói, những văn tự này đã siêu việt qua thế giới này, là văn tự thần trong truyền thuyết?
Vì kiếp trước Diệp Viễn nghiên cứu đan dược chi đạo nên đã từng đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, học được vô số văn tự ngôn ngữ.
Thế nhưng những văn tự màu vàng kim này, hắn lại không biết chút nào!
Những văn tự này là từ đâu tới? Vì sao lại tiến vào não của mình?
Hiện tại trong lòng Diệp Viễn có rất nhiều nghi hoặc.
Lần này đột phá cảnh giới thật sự là quá quỷ dị, đã vượt ra khỏi sự nhận thức của hắn!
Thần hồn của Diệp Viễn đã hết đau, nhưng hắn lại bi ai phát hiện ra mình không làm được cái gì, chỉ có thể mặc cho những văn tự kia tiến vào trong não của mình.
Nếu không làm được gì, Diệp Viễn cũng dứt khoát không làm gì nữa, bắt đầu đánh giá tỉ mỉ những văn tự màu vàng kim kia.
Vừa mới tỉ mỉ đánh giá những văn tự đó, Diệp Viễn lập tức cảm nhận được những văn tự này không tầm thường.
Trong mỗi một nét bút đều để lộ ra một loại cảm giác kỳ diệu, đó là một loại cảm giác mênh mông mà ngôn ngữ không cách nào miêu tả được, dường như những văn tự này đang miêu tả cả trời đất vậy!
Cái loại cảm giác đó, thậm chí để Diệp Viễn sinh ra một loại ảo giác muốn xông lên bầu trời.
Cơ Thanh Vân đã từng cũng là cường giả Thần Vương, nhưng cảnh giới của hắn hoàn toàn là đi trên con đường đan đạo, lý giải thiên địa chưa chắc có bao nhiêu sâu.
Dù vậy, hắn cũng là Thần Vương chân chính, đối với cảm ngộ thiên đạo cũng cực kỳ sâu sắc.
Thế nhưng là khi nhìn thấy những văn tự này, Diệp Viễn cảm thấy lượng hiểu biết của mình cũng chẳng là cái cóc khô gì!
Trước những văn tự này, Diệp Viễn cảm thấy mình hiểu về thiên đạo giống như là trẻ con tập tễnh học theo vậy.
Cảm giác như trong những văn tự này ẩn chứa đại đạo mênh mông hùng hậu, dù là Diệp Viễn không hiểu, loại lực trùng kích kia cũng vẫn xâm nhập vào linh hồn của hắn!
"Chẳng lẽ nói, những văn tự này thật sự là văn tự thần? Là tồn tại áp đảo phía trên cả Thần Vương? Thế nhưng... Bọn chúng đến cùng là từ đâu tới? Chẳng lẽ ta đột phá Linh Dịch Cảnh, những văn tự này liền tự động tiến vào trong não của ta? Hôm nay ta không có giẫm phải ** mà!"
Diệp Viễn biết mình nhặt được bảo!
Lấy tầm mắt và kiến thức của hắn, tất nhiên biết những văn tự này không tầm thường.
Cho dù là « Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết », ở trước mặt bản văn tự này, cũng sợ là không bằng một phần!
Bản văn tự này, cho dù không phải văn tự thần trong truyền thuyết, cũng tuyệt đối là thứ làm cho cả Thần Vực điên cuồng!
Diệp Viễn dám khẳng định, một khi Thần Vực có người biết hắn có được những văn tự này, chắc chắn sẽ không chút do dự xé nát thần hồn của hắn, lấy các loại thủ đoạn tìm nó ra từ trong não của mình!
Cho dù đọc không hiểu nội dung của những văn tự này, để ở trong đầu mỗi ngày xem một chút, thời gian lâu dài cũng là trợ giúp cực lớn với võ giả.
Đại đạo ẩn chứa trong những văn tự này, nói không chừng... Có thể trợ giúp võ giả đạt tới Thần Cảnh!
Thần Cảnh đấy!
Nghĩ đến hai chữ này, thân thể Diệp Viễn cũng không nhịn được run rẩy một chút!
Võ giả nào không muốn đạt tới Thần Cảnh?
Cho dù kiếp trước Cơ Thanh Vân không quan tâm đến võ đạo, cũng luôn theo đuổi cảnh giới Đan Thần trong truyền thuyết!
Muốn trở thành Đan Thần, đầu tiên thần hồn phải bước vào Thần Cảnh!
Không có thần hồn Thần cấp, làm sao có thể luyện chế ra đan dược Thần cấp?
Bây giờ Diệp Viễn có thể luyện chế đan dược vượt cấp, đó là bởi vì cấp bậc những đan dược này quá thấp, yêu cầu đối với thần hồn không cao.
Thế nhưng với đan dược cấp bậc cao, thì luyện chế vượt cấp trở nên càng ngày càng khó! Không có thần hồn cảnh giới cường đại chèo chống, căn bản là không thể nào luyện chế ra được!
Nếu như không phải vì để thần hồn sinh ra lột xác, thì Cơ Thanh Vân cũng lười phải tu luyện đến cảnh giới Thần Vương.
Nhưng Thần Cảnh lại có thể làm cho tất cả võ giả điên cuồng!
Diệp Viễn sinh ra một số suy đoán về bản văn tự màu vàng kim này!
Đầu tiên, bản văn tự màu vàng kim này, có phải là lấy văn tự thần viết thành pháp quyết tu hồn hay không?
Rất có thể!
Bởi vì những văn tự này có thể trực tiếp tác dụng đến thần hồn, chẳng những chữa trị thần hồn bị thương của hắn, cũng tẩm bổ cho thần hồn của hắn lớn mạnh hơn!
Tiếp theo, nếu như hoàn toàn hiểu được những văn tự màu vàng kim này, có phải có thể đột phá gông cùm xiềng xích của thiên địa, tiến về phía Thần Cảnh mà người ta hướng về hay không?
Cũng có khả năng!
Nhưng Diệp Viễn cảm thấy, có lẽ sẽ không đơn giản như vậy.
Sự huyền diệu của những văn tự màu vàng kim này, đã không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được rồi. Lấy tư chất ngút trời của Diệp Viễn cũng không thể lĩnh ngộ được một phần vạn.
Muốn hoàn toàn lĩnh ngộ, nói nghe dễ vậy sao?
Trừ cái đó ra, tuy nguyên nhân Thần Cảnh tàn lụi không rõ, nhưng chỉ sợ không phải chỉ cần luyện thành một bộ công pháp thì có thể nhảy tới đơn giản như vậy, dù là bản công pháp này là công pháp Thần Cảnh đi chăng nữa!
Mười vạn năm trước, trong vòng một đêm cường giả Thần Cảnh của Thần Vực biến mất hầu như không còn!
Không ai biết bọn hắn đi đâu, cũng không người nào biết vì cái gì mà bọn hắn biến mất. Nhưng là từ đó về sau, Thần Vực không còn sinh ra cường giả Thần Cảnh nữa!
Không chỉ có như thế, từ đây tất cả bí mật liên quan tới Thần Cảnh dường như cũng biến mất trong vòng một đêm.
Mười vạn năm qua đi, thời gian càng chôn vùi nhiều bí mật hơn.
Bây giờ, đã không có người biết đột phá Thần Cảnh như thế nào rồi.
Trong mười vạn năm này, đã từng có vô số nhân vật thiên tài tuyệt diễm, đã thử qua các loại phương thức đến đánh vỡ gông cùm xiềng xích để đột phá, nhưng kết quả đều là công dã tràng!
Càng có một ít cường giả tuyệt thế, bởi vậy mà bỏ mình nửa đường, lưu lại tiếc nuối vô tận.
Cơ Thanh Vân từng được vinh dự là nhân vật thiên tài có khả năng đột phá Đan Thần nhất, nhưng lời này cũng chỉ là mọi người lấy lòng hắn, hoặc nói là mọi người có một loại khẳng định với hắn mà thôi.
Căn bản không có ai cho là hắn thật sự có thể đột phá cảnh giới Đan Thần.
Bởi vì, mười vạn năm gông cùm xiềng xích kia, không ai có thể phá vỡ!
Ngay tại lúc Diệp Viễn còn đang suy nghĩ lung tung, những văn tự kia đã hoàn toàn tiến vào trong đầu Diệp Viễn.
Diệp Viễn vừa thở ra một hơi lớn, cả người hắn như bị điện giật, thần hồn cũng theo đó run lên, nước mắt tràn mi mà ra...
Chương 152: Tình thương như núi của cha!Trong thức hải của Diệp Viễn, hai hư ảnh nhàn nhạt đứng đối mặt nhau.
Diệp Viễn nhìn thân ảnh hiền lành mà vĩ ngạn trước mắt này, khóc ròng ròng.
"Ta thật ngốc! Ta thật ngốc! Ta thật ngốc! Ta sớm nên nghĩ tới! Trong thiên địa này ngoại trừ người, còn có ai sẽ làm những thứ này vì hài nhi đây?"
Diệp Viễn rơi lệ đầy mặt, cảm xúc gần như sụp đổ.
Từ khi trùng sinh đến nay, Diệp Viễn vẫn luôn bình tĩnh thong dong, cảm xúc chưa từng bị mất khống chế như thế.
Hắn luôn chôn giấu cừu hận dưới đáy lòng, đặt toàn bộ tâm trí vào việc tu luyện, chỉ cầu một ngày kia giết trở lại Thần Vực, diệt trừ phản nghịch!
Mà giờ đây, đối mặt người này, hắn cũng không có cách nào bình tĩnh được.
Kia là phụ thân sinh ra hắn nuôi nấng hắn, dạy hắn luyện đan, dạy hắn tu luyện —— Đan Đế mạnh nhất Thần Vực - Cơ Chính Dương!
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng!
Khuôn mặt Cơ Chính Dương hòa ái, cũng không có bởi vì bị nghịch đồ giết mà sinh ra lệ khí, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy yêu thương.
Cơ Chính Dương hiền lành cười nói: "Vân nhi, có thể nhìn thấy ngươi chuyển thế trùng sinh, vi phụ trong lòng rất an ủi. Gần đây tất cả đều ổn chứ?"
"Ổn..., Ổn..., hài nhi mọi điều mạnh khỏe, chỉ là thường thường thương nhớ phụ thân." Diệp Viễn nức nở nói.
"Ha ha, ngươi thương nhớ một người chết làm gì? Ngươi đã có thân phận mới, cuộc sống mới, nên sống tốt cuộc sống hiện tại, đừng cứ mãi trầm mê ở quá khứ. Dược Vương Điện đã là quá khứ mây khói, chuyện đã qua, thì để nó qua đi." Cơ Chính Dương rất lạnh nhạt cười nói.
"Làm sao có thể? n dưỡng dục của phụ thân, cho dù Vân nhi thịt nát xương tan, cũng không dám quên! Còn tên phản đồ kia, không chém hắn thành muôn mảnh, sao tiêu được mối hận trong lòng ta? Tình cảnh lúc phụ thân bỏ mình, Vân nhi mơ cũng không dám quên! Trời cao chiếu cố, để cho Cơ Thanh Vân ta trùng sinh một lần, thù này không báo, thì còn làm người như thế nào?"
Cơ Chính Dương duỗi bàn tay hư ảo ra, xoa đầu Diệp Viễn như vỗ về.
Có điều lúc này Cơ Chính Dương chỉ là một cái tàn hồn, căn bản không có thực thể, sao có thể đụng đến Diệp Viễn được?
Thế nhưng dường như Cơ Chính Dương cũng không thèm để ý điều này, mặc dù bàn tay của hắn xuyên qua Diệp Viễn, không chạm được, nhưng trên mặt lại là lộ ra nụ cười hài lòng.
Trông thấy tình cảnh này, tim Diệp Viễn đau như bị đao cắt.
"Vân nhi à, ngươi chuyển thế trùng sinh, cũng không phải trời cao chiếu cố gì, mà là vi phụ dùng thần hồn bí pháp đưa ngươi hạ giới. Nhưng vi phụ đưa ngươi hạ giới, cũng không phải hi vọng ngươi cả đời này sống ở trong cừu hận, bị cừu hận che mắt. Nếu như vậy, thì ngươi đã biến thành một cỗ máy báo thù rồi, đây không phải là kết quả mà ta muốn thấy!" Cơ Chính Dương thở dài.
Toàn thân Diệp Viễn chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin.
Mình chuyển thế trùng sinh, lại là do phụ thân lấy đại thần thông làm ra? Chuyện này... Chuyện này sao có thể?
Sau đó, Diệp Viễn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chợt kích động nói: "Phụ thân, người đã có năng lực như vậy, có phải người cũng đã sắp xếp trùng sinh cho mình rồi? Người trùng sinh ở nơi nào? Ta... Ta muốn đi tìm người!"
Cơ Chính Dương cười nói: "Vân nhi, ngươi nghĩ nhiều rồi. Cơ Thương Lan trăm phương ngàn kế, làm sao lại để cho thần hồn của vi phụ có cơ hội chạy thoát? Lúc ấy đưa ngươi rời đi được, là vi phụ đã dùng hết toàn lực. Chỉ là hắn đánh giá thấp thực lực của vi phụ, mới có thể lưu lại một chút hi vọng sống cho ngươi. Lúc ấy thần hồn của ta đã bị hắn xé nát, ở vào trạng thái cực độ hư nhược, nhưng cũng không có hồn phi phách tán. Chỉ là bằng vào cảnh giới thần hồn của hắn, không thể nhận ra cảm giác ta tồn tại mà thôi. Sau đó ta ẩn nấp trong hư không, đợi lúc hắn giết ngươi thì thi triển bí pháp man thiên quá hải, để hắn cho là ngươi đã hồn phi phách tán, rồi tàn hồn của ta lại mang theo thần hồn của ngươi xuyên thẳng qua hư không, tiến vào hạ giới."
Diệp Viễn vậy mới biết, mình trùng sinh cũng không phải ngẫu nhiên, mà là Cơ Chính Dương liều mạng hao hết lực lượng của thần hồn, mưu cầu một chút hi vọng sống cho mình!
Cơ Chính Dương nói thì đơn giản như vậy, nhưng Diệp Viễn lại có thể cảm nhận được hung hiểm lúc đó!
Cảnh giới của thần hồn Cơ Thương Lan không thấp, tuyệt đối sẽ không có chuyện không phát hiện được một tia tàn hồn. Cơ Chính Dương ẩn nấp muốn giấu diếm được cơ Thương Lan dò xét, lại muốn thi triển bí pháp để cơ Thương Lan cho là Diệp Viễn đã chết, lại phá vỡ hư không mang theo mình hạ giới.
Quá trình này tiêu hao cực kỳ nhiều lực lượng của thần hồn!
Nếu như không phải bởi vì cứu mình, Cơ Chính Dương hoàn toàn có năng lực chạy trốn một mình!
Bằng vào cảnh giới thần hồn của Cơ Chính Dương, chuyển thế trùng sinh cũng không phải là chuyện khó gì.
Thế nhưng Cơ Chính Dương đã không làm như vậy, mà hao hết trắc trở, để một chút hi vọng sống này lại cho mình!
Đây là lựa chọn của một vị phụ thân trước khi chết!
Tình thương như núi như biển này của cha, Diệp Viễn phải làm thế nào để báo đáp đây?
Hắn không có cơ hội!
Nếu như có thể mà nói, Diệp Viễn tình nguyện người chết kia là mình!
Thế nhưng Diệp Viễn biết, tàn hồn của phụ thân không chèo chống được bao lâu nữa.
Lần này từ biệt, chính là vĩnh biệt!
"Phụ thân, ta..." Cơ Chính Dương nói xong, Diệp Viễn đã khóc không ra tiếng.
Không ai hiểu con bằng cha, xưa nay Cơ Chính Dương không hoài nghi hiếu tâm của nhi tử, cho nên cười nói: "Vân nhi, vi phụ nói với ngươi những lời này, cũng không phải là vì để cho ngươi nhớ báo ân cái gì, chỉ là hi vọng ngươi biết, vi phụ chỉ muốn ngươi sống cho thật tốt, chứ đừng biến mình thành một cái máy báo thù."
"Thế nhưng... Thế nhưng Cơ Thương Lan ngỗ nghịch như thế, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ hắn như vậy sao?" Diệp Viễn không cam lòng nói.
Cơ Chính Dương lắc đầu: "Vi phụ không có ý này, cũng biết không ngăn được ngươi báo thù. Ngươi có trí nhớ của kiếp trước, tương lai tấn thăng Thần Vực là chuyện sớm hay muộn, và đối đầu với Cơ Thương Lan cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng vi phụ không hi vọng, trái tim của ngươi hoàn toàn bị cừu hận che mờ, như thế ngươi và cái xác không hồn khác nhau ở chỗ nào? Nếu như ngươi thật sự giết Cơ Thương Lan rồi, thì ngươi sẽ hoàn toàn mất đi mục đích sống, đến lúc đó ngươi sẽ bị lạc mình, cảnh giới của ngươi cũng sẽ không tiến thêm tấc nào nữa. Vân nhi, ngươi phải dừng bước lại một chút nhìn những người bên cạnh ngươi thêm một chút, chớ có cô phụ kỳ vọng của bọn hắn đối ngươi, ngươi... Hiện tại đã không phải là Cơ Thanh Vân!"
Tâm thần của Diệp Viễn chấn động, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh của Diệp Hàng, Nhậm Hồng Lăng, Lục Nhi, Nam Phong Nhược Tình, Nam Phong Chỉ Nhu, Hô Diên Dũng, Đường Vũ những người này.
Đúng vậy, ta đã không phải Cơ Thanh Vân! Hiện tại ta là Diệp Viễn!
Ta có phụ mẫu huynh đệ, có sư trưởng, có bạn bè!
Diệp Viễn hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu nói: "Phụ thân, hài nhi đã hiểu! Ngươi yên tâm, ta vẫn là nhi tử của người - Cơ Thanh Vân ! Thế nhưng ta cũng là Diệp Viễn, nhi tử của Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng! Ta... Sẽ không để cho mọi người thất vọng!"
Trong mắt Cơ Chính Dương ẩn chứa ý cười, hiển nhiên hết sức hài lòng về nhi tử.
Trên thực tế, hắn vẫn luôn hết sức hài lòng kể từ khi nhi tử của hắn mới được sinh ra!
Mặc dù bây giờ cách biệt âm dương, nhưng biết hắn sống rất tốt, vậy là đủ rồi.
"Ha ha, Vân nhi của ta để vi phụ thất vọng lúc nào? Có điều ngươi phải đáp ứng vi phụ, tương lai trở lại Thần Vực, phải lượng sức mà đi, không cần thiết miễn cưỡng. Mặc dù Cơ Thương Lan lợi hại, nhưng hắn cũng không thể nào lấy lực lượng một người phá vỡ Dược Vương Điện, phía sau hắn nhất định có người càng lợi hại hơn!" Cơ Chính Dương dặn dò.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Phụ thân yên tâm, hài nhi tự có chừng mực! Phụ thân, hài nhi kiếp này nhất định phải bước vào Thần Cảnh, hoàn thành tâm nguyện kiếp trước của người và ta!"
Chương 153: Hồn Điển Dược Thần!Diệp Viễn vừa nhắc đến Thần Cảnh, trên mặt Cơ Chính Dương cũng lộ ra thần sắc khát khao.
"Thần Cảnh thật đúng là một cái chí nguyện to lớn đấy Vân nhi, vi phụ tin tưởng ngươi có thể phá giải cái mê cục mười vạn năm này, bước vào Thần Cảnh "
Diệp Viễn cuồng vọng như thế, Cơ Chính Dương nghe xong lại lựa chọn tin tưởng không chút do dự.
"Phụ thân, người vậy mà có thể đem hài nhi đưa đến hạ giới chuyển thế trùng sinh, thần hồn của người đến tột cùng đã đạt đến cảnh giới gì" Diệp Viễn hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
Thần hồn của Diệp Viễn kiếp trước cũng vô cùng cường đại, nhưng mà hắn lại không làm được chuyện chuyển thế trùng sinh này, lại càng không cần phải nói chuyển thế trùng sinh cho người khác.
Cho nên hắn rất hiếu kì, phụ thân đã cường đại đến trình độ nào, mà lại có thể để cho mình chuyển thế trùng sinh.
Cơ Chính Dương cười nói: "Chỉ cần ngươi lĩnh hội cho tốt Hồn Điển Dược Thần, lấy thiên tư ngộ tính của ngươi, đạt tới cảnh giới của ta cũng không phải là chuyện khó "
"Hồn Điển Dược Thần chẳng lẽ chính những văn tự vàng kim tiến vào trong đầu của ta kia?" Diệp Viễn kinh ngạc nói.
"Không sai về sau cảnh giới thần hồn của vi phụ đột nhiên tăng mạnh, cũng là bởi vì công hiệu của mỗi ngày lĩnh hội Hồn Điển Dược Thần."
"Thì ra là thế trách không được phụ thân có thể luyện chế nửa bước Thần Đan, thì ra là vì đạt được bí điển thần kỳ như thế. Chẳng lẽ nói, thần hồn của phụ thân thật sự đã đạt đến nửa bước Thần Cảnh trong truyền thuyết?" Trong lòng Diệp Viễn vô cùng kinh ngạc.
Nhưng Cơ Chính Dương lại lắc đầu cười nói: "Nửa bước Thần Đan cái gì, cái đó Cơ Thương Lan cũng có thể làm ra được, đan dược kia nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn một chút so với đan dược cấp chín đỉnh phong mà thôi, làm sao được xưng tụng nửa bước Thần Đan. Về phần cảnh giới của thần hồn, ta cách nửa bước Thần Cảnh còn xa lắm. Nếu như ta đạt đến nửa bước Thần Cảnh, Cơ Thương Lan làm sao có cơ hội xuống tay với ta. Càng lĩnh hội Hồn Điển Dược Thần, thì ta lại càng cảm thấy Thần Cảnh hư vô mờ mịt."
Diệp Viễn cũng đã từng là Thần Vương, tất nhiên có thể cảm nhận được sự hư vô mờ mịt của Thần Cảnh.
Nhưng nghe Cơ Chính Dương nói như vậy, hắn càng thêm cảm thấy con đường phía trước lắm chông gai.
Hồn Điển Dược Thần này huyền bí như thế, vậy mà cũng không có cách nào trợ giúp phụ thân đặt chân đến Thần Cảnh sao?
"Phụ thân, cuốn Hồn Điển Dược Thần này người lấy được từ đâu, vì sao hài nhi chưa từng nghe nói qua?" Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
"Cuốn Hồn Điển Dược Thần này là vi phụ lấy được từ dãy núi Thần Vẫn, nhưng cuốn Hồn Điển Dược Thần này chỉ là bản không hoàn chỉnh, đến nay ta cũng không biết lai lịch của nó. Khi ta lấy được nó, nó chỉ là một bản thư tịch đã bị tàn phá, không đáng chú ý chút nào. Nhưng khi ta dùng thần thức thăm dò nó, những văn tự vàng kim này vậy mà tự động ấn khắc vào trong thần hồn của ta, ta cũng không có cách nào lấy nó ra, chỉ có thể mỗi ngày tiến hành tìm hiểu. Mãi cho đến khi cảnh giới thần hồn của ta có chỗ đột phá, mới có thể miễn cưỡng điều khiển những văn tự vàng kim này." Cơ Chính Dương giải thích.
"Lại là dãy núi Thần Vẫn, trách không được khoảng mười năm trước khi phụ thân vẫn lạc, từng liên hợp nhiều cường giả Thần Vương cùng xông lên dãy núi Thần Vẫn như vậy, thì ra là lấy được Hồn Điển Dược Thần trong thời gian đó." Diệp Viễn lộ ra vẻ chợt hiểu.
Cường giả Thần Vương đúng thật là nhân vật đỉnh tiêm ở Thần Vực, nhưng mà cũng không phải là chỗ nào trong thiên hạ bọn hắn cũng có thể đi.
Ở Thần Vực, có một số tuyệt địa, cho dù là cường giả Thần Vương tiến vào bên trong, hơi không cẩn thận cũng sẽ có nguy cơ ngã xuống.
Dãy núi Thần Vẫn chính là một trong số đó.
Tên như ý nghĩa, nơi mà ngay cả cường giả Thần Cảnh đều phải ngã xuống, thì cường giả Thần Vương lại coi là cái gì chứ.
Đương nhiên, liên quan tới dãy núi Thần Vẫn còn có một cách nói khác: Vô số năm trước, nơi này đã từng diễn ra một trận đại chiến có một không hai, tham dự đại chiến đều là cường giả Thần Cảnh. Trận chiến đó đã khiến cho rất nhiều cường giả Thần Cảnh vẫn lạc, cho nên về sau nơi này được gọi là dãy núi Thần Vẫn.
Thế nhưng thời gian đã quá lâu, đến tột cùng thuyết pháp nào mới là chính xác, đã không ai biết.
Chỉ có một điểm có thể xác định, đó chính là dãy núi Thần Vẫn là nơi vô cùng nguy hiểm, cũng là nơi có đại cơ duyên.
Cuốn Hồn Điển Dược Thần này nói không chừng chính là pháp quyết tu hồn còn sót lại của một vị cường giả Thần Cảnh nào đó.
Cơ Chính Dương gật đầu nói: "Không sai, chính là lần đó lấy được. Bây giờ ngươi cũng thấy được Hồn Điển Dược Thần rồi, hẳn phải biết lực hấp dẫn của nó. Lúc ấy ta cũng không có cách nào khống chế những văn tự màu vàng kim này, cho nên tạm thời không nói cho ngươi biết. Về sau khi ta dự định đem Hồn Điển Dược Thần truyền cho ngươi thì lại không ngờ phát sinh chuyện kia. Thật sự là tạo hóa trêu ngươi mà. Bằng vào thiên tư của ngươi, nếu như cho ngươi mấy trăm năm lĩnh hội Hồn Điển Dược Thần, nói không chừng thật sự có khả năng đạt tới nửa bước Thần Cảnh "
Đối với cường giả Thần Vương mà nói, thời gian mấy trăm năm không tính là dài bao nhiêu, có lẽ chỉ là một đoạn thời gian bế quan mà thôi.
Cơ Chính Dương định thời hạn cho Diệp Viễn chỉ là mấy trăm năm, có thể thấy được hắn tự tin với thiên phú của đứa con trai này như thế nào rồi.
Diệp Viễn nghe vậy lại nói: "Phụ thân, nói không chừng kiếp này mới là cơ hội của ta đấy. Ở kiếp trước ta không quan tâm đến võ đạo, cho dù có được Hồn Điển Dược Thần, cũng không nhất định có thể đạt tới nửa bước Thần Cảnh. Một đời này ta sẽ chú tâm vào võ đạo, theo đuổi cảnh giới Thần Cảnh vô thượng kia, tuyệt đối không để phụ thân phải thất vọng."
Cơ Chính Dương cười nói: "Tất nhiên ta sẽ không thất vọng. Vi phụ đã quan sát thân thể mới này của ngươi, ngươi tu luyện vô cùng tốt, nền tảng cũng vô cùng vững chắc, ngưng tụ chín giọt Linh Dịch, thần hồn lột xác cũng cực kỳ hoàn mỹ. Chỉ cần ngươi mỗi một bước bước ra thật chắc chắn, tương lai tiến vào Thần Cảnh tuyệt không phải nói mộng, thời gian không còn nhiều, vi phụ phải đi rồi. Về sau vi phụ không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải chăm sóc cho mình thật tốt đấy."
Trong khi nói chuyện, thân ảnh Cơ Chính Dương trở nên càng lúc càng mờ nhạt, đó là dấu hiệu tàn hồn sắp biến mất.
Hốc mắt Diệp Viễn trong nháy mắt lại trở nên mơ hồ, thật vất vả phụ tử đoàn tụ, lại phải vội vàng như thế.
Lần này từ biệt, chính là vĩnh viễn.
Diệp Viễn liều mạng muốn tóm lấy Cơ Chính Dương, nhưng mà hắn làm sao tóm được một cái tàn hồn sắp biến mất.
"Phụ thân, người yên tâm, hài nhi đã trưởng thành rồi, ta sẽ chăm sóc tốt cho mình, tương lai ta nhất định phải bước vào Thần Cảnh, lên trời xuống đất, nhất định phải tìm tới phương pháp phục sinh cho người." Diệp Viễn rưng rưng nói.
"Ha ha, đứa nhỏ ngốc, sống chết chính là trời định, chỉ cần ngươi sống tốt là được."
Tàn hồn của Cơ Chính Dương càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành hư vô.
Lần nữa nhìn thấy phụ thân rời xa mình, tim Diệp Viễn đau như bị đao cắt. Hắn chỉ hận mình quá yếu, nếu như hắn có thực lực của phụ thân lúc trước, nhất định có thể lưu lại thần hồn của phụ thân, thậm chí để người khởi tử hồi sinh.
Mà bây giờ, cái gì hắn cũng không làm được.
Một lần nữa Diệp Viễn cảm nhận được loại cảm giác vô cùng bất lực kia, loại cảm giác này hắn cực kỳ không thích.
"Diệp Viễn ta đời này nhất định phải bước vào Thần Cảnh. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Diệp Viễn ta muốn tìm ra con đường của chính mình, nghịch đảo thương thiên này."
Lúc này, Diệp Viễn đã trở về hiện thực, ngửa mặt lên trời thét dài nói.
Đến tận đây, rốt cục Diệp Viễn đã hoàn thành đột phá Linh Dịch Cảnh.
Thiên địa dị tượng tiêu tán đi, giống chưa từng xuất hiện qua.
Viên Phi mang theo hai người Nam Phong Chỉ Nhu và Tô Nhất Sơn đang hôn mê tới trước mặt Diệp Viễn, Diệp Viễn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại từ trong bi thương, nhìn thấy Tô Nhất Sơn, không khỏi sát ý đại thịnh.
Chương 154: Sao lại mạnh như vậy?"Ta… ta đây là làm sao đây? Diệp Viễn, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt rồi."
Nam Phong Chỉ Nhu mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Viễn bình yên vô sự, không khỏi vô cùng vui mừng.
Trong bất tri bất giác, sự quan tâm của Nam Phong Chỉ Nhu dành cho Diệp Viễn, đã biến thành một loại quen thuộc không tự chủ được.
"Ha ha, chỉ là đột phá Linh Dịch Cảnh mà thôi, có thể có chuyện gì chứ." Diệp Viễn cưỡng chế đau thương trong lòng, gượng cười nói.
"Thế nhưng vừa rồi ngươi thật là dọa chết người ta, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, ta còn tưởng rằng ngươi… Ta thấy ngươi thống khổ như vậy, muốn tới đây giúp ngươi, lại bị gia hỏa này cho đánh ngất xỉu. Hừ!" Nam Phong Chỉ Nhu chỉ vào Viên Phi, mặt khó chịu nói.
Nếu như không phải bởi vì Viên Phi quá lợi hại, có lẽ lúc này nàng lại đâm một kiếm qua.
"Hắn không cho ngươi qua đây là đúng, ngươi cũng đừng trách hắn nữa. Thần hồn của ta lột xác không giống với người khác lắm, phải trải qua một loại tẩy lễ đặc biệt, mới có thể bị thống khổ như vậy. Lúc ấy bên trong phạm vi mấy trượng xung quanh ta rất nguy hiểm, ngươi tùy tiện tới gần thần hồn sẽ bị hao tổn." Diệp Viễn giải thích.
Nam Phong Chỉ Nhu hoài nghi nhìn Diệp Viễn một chút, lại nhìn Viên Phi một chút: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, nếu không ngươi có thể cảm nhận hồn lực của ta một chút là biết lời nói của ta có thật hay không rồi."
Nói xong Diệp Viễn phóng thích hồn lực ra, Viên Phi và Nam Phong Chỉ Nhu lập tức cảm nhận được rõ ràng cỗ hồn lực mênh mông kia.
"Ngươi ngươi ngươi, vậy mà hồn lực đã trực tiếp đột phá đến Đan sư trung cấp rồi." Vẻ mặt của Nam Phong Chỉ Nhu như gặp phải quỷ, nói chuyện cũng lắp bắp rồi.
Một bên Viên Phi cũng là có chút ngoài ý muốn, hai con mắt vượn chớp động, hiển nhiên cũng hết sức kinh ngạc.
Dưới tình huống bình thường, hồn lực của võ giả sẽ tăng theo cảnh giới, cảnh giới gì thì sẽ tương ứng với hồn lực đó, ngoại trừ một số người có thần hồn cường đại trời sinh.
Lúc trước khi Diệp Viễn đột phá, thần hồn cũng chỉ tương đương với người bình thường, dù cho trải qua thần hồn lột xác, trình độ hồn lực cũng chỉ là Đan sư sơ cấp, làm sao lại trực tiếp có được trình độ hồn lực Đan sư trung cấp.
Diệp Viễn cười nói: "Ta không phải mới vừa nói sao, thần hồn của ta lột xác không giống người khác lắm. Trải qua thần hồn tẩy lễ thống khổ như vậy, tất nhiên đạt được nhiều hơn so với người khác một chút."
"Thế nhưng, thế nhưng là, nếu như hồn lực của ngươi đạt tới Đan sư trung cấp, chẳng phải là có thể trực tiếp luyện chế đan dược cấp hai thượng cấp?" Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.
Nàng nhớ tới khi Diệp Viễn ở Nguyên Khí tầng bốn đã có thể luyện chế đan dược cấp hai, như vậy hiện tại chẳng phải là thực lực của hắn đã đạt tới Đan sư cao cấp rồi.
Như vậy cũng quá nhanh đi.
"Cấp hai thượng cấp2 sao? Coi như hồn lực không đến Đan sư trung cấp cũng không có vấn đề."
Đối với Diệp Viễn, những đan dược của Tần quốc này căn bản cũng không có độ khó, luyện chế đan dược cấp hai thượng cấp quá dễ dàng.
Chân chính khó khăn là những đan dược cao hơn đan dược cấp hai thượng cấp, nếu như hồn lực Diệp Viễn không có đột phá, thì luyện chế thật đúng là có chút khó khăn.
Dù sao, độ khó luyện chế đan dược cấp hai lớn hơn so với luyện chế đan dược cấp một nhiều lắm, còn muốn vượt cấp luyện chế đan dược, độ khó tự nhiên cũng thay đổi lớn.
Nam Phong Chỉ Nhu hít một hơi thật sâu, mới nói: "Tô Nhất Sơn có một câu nói thật đúng."
Diệp Viễn sững sờ, bật thốt lên: "Hắn nói ta cái gì rồi?"
"Ngươi chính là cái quái thai quái thai quái thai "
Hiếm khi Nam Phong Chỉ Nhu có cùng suy nghĩ với Tô Nhất Sơn, bởi vì mỗi một sự kiện phát sinh trên người Diệp Viễn đều không thể dùng hai chữ "bình thường" để hình dung, vậy cũng chỉ có thể dùng hai chữ "Quái thai" để hình dung mà thôi.
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng nói: "Hiếm khi Tô Nhất Sơn đánh giá ta cao như thế, vì cảm tạ hắn, ta sẽ cho hắn cơ hội đánh một trận chiến công bằng."
Nam Phong Chỉ Nhu nghe vậy kinh hãi vội vàng nói: "Ngươi sẽ không thật sự muốn cùng hắn một đấu một chứ? Ngươi mới vừa đột phá thôi đấy. Có Viên Phi và ta ở đây, ngươi không cần thiết hành động theo cảm tính."
Ngụ ý, Diệp Viễn vẫn chưa ckphải là đối thủ của Tô Nhất Sơn.
Ý nghĩ của Nam Phong Chỉ Nhu cũng không sai, mặc dù nàng biết Diệp Viễn rất mạnh, sau khi đột phá Linh Dịch Cảnh chắc chắn càng thêm lợi hại, nhưng dù sao hắn cũng vừa mới đột phá, mà Tô Nhất Sơn cao hơn hắn ba cái tiểu cảnh giới, sự chênh lệch này cũng không dễ dàng bù đắp như vậy.
Nam Phong Chỉ Nhu biết, từ Linh Dịch Cảnh về sau, chiến đấu vượt cấp sẽ càng thêm khó khăn, bởi vì chênh lệch giữa mỗi một cái tiểu cảnh giới sẽ ngày càng lớn hơn.
Một bên ngưng tụ ba giọt Linh Dịch của Linh Dịch tầng một và ngưng tụ ba giọt Linh Dịch của Linh Dịch tầng hai, đã hơn kém nhau ba giọt Linh Dịch rồi. Nói cách khác, lượng nguyên lực giữa bọn hắn đã hơn kém nhau gấp đôi.
Muốn đền bù chênh lệch lớn như vậy, không có thủ đoạn nghịch thiên thì rất khó làm được.
Mà Diệp Viễn kém Tô Nhất Sơn tận ba cái tiểu cảnh giới.
Chênh lệch này cũng quá xa rồi.
Diệp Viễn chỉ là cười cười, nói ra: "Yên tâm, ta tự có chừng mực."
Đúng lúc này, Tô Nhất Sơn cũng mơ màng tỉnh lại.
Nhìn thấy Diệp Viễn đang không có ý tốt đánh giá hắn, trong lòng hắn không khỏi run lên.
"Tô Nhất Sơn, lại đây ta nói qua cho ngươi cơ hội đơn đấu, hiện tại, chúng ta tiến hành sinh tử chiến một đấu một." Diệp Viễn mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ nói ra.
"Ngươi ngươi thật sự muốn một đối một với ta?" Tô Nhất Sơn hiển nhiên cũng là có chút không dám tin tưởng.
Ưu thế của Diệp Viễn quá rõ ràng, căn bản không cần thiết phải làm loại chuyện ngu xuẩn này.
"Làm sao? Ngươi không nguyện ý?" Ngữ khí của Diệp Viễn lạnh xuống.
"Nguyện ý đương nhiên nguyện ý." Tô Nhất Sơn vội vàng nói.
Đến lúc này, hắn đã thân bất do kỷ rồi. Là tự Diệp Viễn vờ ngớ ngẩn, nếu hắn không nắm chắc cơ hội này, vậy chẳng phải là hắn cũng đần như Diệp Viễn.
Có điều hắn lo lắng là Diệp Viễn chỉ bắt hắn đến thử thực lực, đến cuối cùng vẫn sẽ để cho Viên Phi ra tay giết mình.
Đổi lại là hắn, hắn chắc chắn sẽ làm như vậy.
"Ngươi không cần lo lắng, Viên Phi và Nam Phong sư tỷ cũng sẽ không xuất thủ. Chỉ cần ngươi có thể giết ta, đại khái có thể rời đi nơi này. Ta sẽ để cho Viên Phi xem chừng Nam Phong sư tỷ, không cho nàng xuất thủ." Diệp Viễn nhìn ra lo lắng của Tô Nhất Sơn, từ tốn nói.
"Diệp Viễn, ngươi… " Nam Phong Chỉ Nhu lập tức nhảy dựng lên, lại bị Viên Phi kéo lại.
Tô Nhất Sơn nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng không khỏi cực kỳ vui mừng.
Mấy ngày nay hắn đã quá oan uổng rồi, sống gần hai mươi năm, cho tới bây giờ hắn chưa từng bị biệt khuất như thế.
"Ha ha, Diệp Viễn, đây là ngươi tự tìm, vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng vừa mới đột phá Linh Dịch Cảnh thì đã có thể là đối thủ của ta chứ? Cũng không phải ta đang bồi luyện ngươi đâu đấy." Tô Nhất Sơn cười như điên nói.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Nói nhảm nhiều quá, đến đi."
"Diệp Viễn, ngươi muốn chết!" Tô Nhất Sơn nghiến răng nghiến lợi, đánh một quyền tới Diệp Viễn.
Nếu là thường ngày, chắc chắn Diệp Viễn sẽ tránh đi một quyền này. Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại không tránh không né, trực tiếp đánh ra một chiêu Bát Trọng Lãng, hai người trực tiếp đối kháng với nhau.
"Oanh "
Va chạm kịch liệt qua đi, hai người đều lui về sau mấy bước.
Trên mặt Tô Nhất Sơn tràn đầy chấn kinh: "Không phải ngươi vừa mới đột phá Linh Dịch Cảnh sao, sao có thể mạnh như vậy?"
Chương 155: Phát tiết cảm xúc!Chiêu thức của Diệp Viễn, Tô Nhất Sơn đã quá quen thuộc rồi!
Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng, Bát Trọng Lãng!
Nhưng vấn đề là, Bát Trọng Lãng làm sao có thể có uy lực mạnh như vậy?
Trực tiếp đối kháng mới một chưởng của mình, vậy mà không rơi vào thế hạ phong!
Bát Trọng Lãng có mạnh hơn, cũng chỉ là võ kỹ cấp một mà thôi.
Diệp Viễn cũng chỉ là vừa mới đột phá Linh Dịch Cảnh, một võ giả Linh Dịch tầng một, sử dụng võ kỹ cấp một, vậy mà có thể đánh ngang tay với võ giả Linh Dịch tầng bốn như mình?
Võ kỹ cấp một, mạnh như vậy từ lúc nào?
Linh Dịch tầng một, cũng mạnh như vậy từ lúc nào?
Diệp Viễn nhếch miệng, bất mãn nói: "Quả nhiên, võ kỹ cấp một đã không đủ dùng rồi!"
Diệp Viễn vừa mới đột phá Linh Dịch Cảnh, ngoại trừ võ kỹ thân pháp « Linh Hư Phá Không » ra, tất cả võ kỹ còn lại bao gồm cả Tuyệt Dương Chỉ đều là võ kỹ cấp một.
Dùng võ kỹ cấp một đến đối chiến Linh Dịch tầng bốn, hiển nhiên có chút không đủ dùng.
Vừa rồi một chưởng này nhìn như cân sức ngang tài, thật ra rõ ràng hắn vẫn ở vào thế yếu.
Diệp Viễn nhận lực trùng kích lớn hơn so với Tô Nhất Sơn, khoảng cách lui lại cũng xa hơn.
Nam Phong Chỉ Nhu nhìn thấy như vậy không ngậm miệng được, cũng không vùng vẫy trong tay Viên Phi nữa.
Rất hiển nhiên, một màn này mang cho nàng rung động cũng không nhỏ.
Mặc dù một chưởng vừa rồi kia của Tô Nhất Sơn không phải một chưởng mạnh nhất của hắn, nhưng hắn cũng không có giữ lại thực lực.
Võ kỹ cấp hai trung cấp cộng thêm thực lực Linh Dịch tầng bốn, thấy thế nào kết cục cũng phải là Diệp Viễn bị trọng thương thổ huyết, thế nhưng Diệp Viễn chỉ là thối lui mấy bước mà thôi.
Nam Phong Chỉ Nhu chợt nhớ tới một chuyện, lớn tiếng hỏi: "Diệp Viễn, ngươi đến cùng ngưng tụ mấy giọt Linh Dịch?"
Nam Phong Chỉ Nhu vừa hỏi đến chuyện này, Tô Nhất Sơn cũng dựng lỗ tai lên, hắn cũng rất hiếu kì đến cùng là bảy giọt hay là tám giọt.
Diệp Viễn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Chín giọt."
Tô Nhất Sơn trợn tròn mắt: "Chín... Chín giọt? Không thể nào! Trên đời này, làm sao có thể có người ngưng tụ ra chín giọt Linh Dịch, đan điền còn không có bị vỡ tung?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ngươi không biết, không có nghĩa là không có. Tần quốc chỉ là một góc nhỏ, ngươi chẳng qua là một con ếch ngồi đáy giếng mà thôi."
"Nói đùa cái gì, ta không tin! Ếch ngồi đáy giếng? Nói như ngươi không phải là người Tần quốc! Ha ha, ta đã biết, nhất định là ngươi chỉ ngưng tụ ra bảy giọt, nhất định phải mạo xưng là trang hảo hán, hay là muốn dao động tâm cảnh của ta!"
Không phải Tô Nhất Sơn không chịu tin tưởng, mà thật sự là chín giọt Linh Dịch so với truyền thuyết còn muốn truyền thuyết hơn. Ở trong quan niệm của hắn, hoàn toàn không có khả năng xuất hiện.
Nhưng mà Diệp Viễn nói ra mình ngưng tụ chín giọt Linh Dịch, phá vỡ nhận biết tuyệt đối của Tô Nhất Sơn, cho nên hắn lựa chọn không tin.
Có điều ở sâu trong nội tâm, một thanh âm không hài hòa lại đang nói với Tô Nhất Sơn, Diệp Viễn nói là sự thật!
Nếu không giải thích thế nào về việc Diệp Viễn có thể lấy cảnh giới Linh Dịch tầng một, phối hợp với võ kỹ cấp một đánh thành ngang tay với hắn?
Mặc dù Tô Nhất Sơn chưa từng gặp võ giả ngưng tụ bảy giọt Linh Dịch, nhưng là hắn biết bảy giọt Linh Dịch võ giả, là tuyệt không thể có được thực lực cường đại như vậy!
Nói cách khác, ít nhất Diệp Viễn ngưng tụ tám giọt Linh Dịch, thậm chí là Tô Nhất Sơn không nguyện ý thừa nhận - chín giọt!
"Ta chỉ là đang trần thuật một sự thật, cũng không phải để cho ngươi tin tưởng. Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng tốt, đều không cải biến được kết cục." Diệp Viễn không thản nhiên nói.
"Hừ! Ta cũng không tin, ngươi yêu nghiệt hơn nữa cũng chỉ là Linh Dịch tầng một, còn có thể lật trời sao?" Tô Nhất Sơn cả giận nói.
Nói xong, Tô Nhất Sơn lần nữa nhào thân mà lên, đánh lại một chỗ với Diệp Viễn.
Thân pháp của hai người nhanh đến mức cực hạn, hóa thành hai đạo tàn ảnh, càng không ngừng đánh đến cùng một chỗ, trong chớp mắt đã đánh mấy chục chiêu!
Thân pháp của Tô Nhất Sơn cũng không cần nói, hắn luyện cũng là võ kỹ thân pháp cấp hai cao cấp, không kém chút nào so với « Linh Yến Vũ » của Nam Phong Chỉ Nhu!
Nhưng mà sau khi Diệp Viễn đột phá Linh Dịch Cảnh, có nguyên lực khổng lồ chèo chống, uy lực chân chính tầng thứ nhất của « Linh Hư Phá Không » cũng hiện ra rồi!
Tốc độ của hắn, vậy mà còn nhanh hơn so với Tô Nhất Sơn nửa bước!
Người ngoài nhìn không ra, nhưng Tô Nhất Sơn lại cảm giác vô cùng rõ ràng.
Cũng bởi vì kém nửa bước này, công kích của hắn vĩnh viễn chậm hơn nửa nhịp so với Diệp Viễn, cái này khiến cho mỗi lần công kích của hắn không cách nào phát huy ra toàn lực.
Bát Trọng Lãng và Tuyệt Dương Chỉ của Diệp Viễn đều là công pháp cấp một nhưng uy lực cực lớn, nhất là Tuyệt Dương Chỉ, uy lực lúc này đã phải uy lực lúc ở Nguyên Khí Cảnh có thể so sánh nổi.
Mặc dù không cách nào tạo thành chân chính tổn thương cho Tô Nhất Sơn, nhưng lại để hắn không thể bỏ mặc không quan tâm.
Diệp Viễn lợi dụng ưu thế nửa nhịp này, tăng thêm uy lực cường đại của Tuyệt Dương Chỉ và Bát Trọng Lãng, sửng sốt và Tô Nhất Sơn khó khăn lắm chiến thành ngang tay!
Loại cảm giác này, để Tô Nhất Sơn buồn bực muốn thổ huyết.
Hiện tại hắn có chút hối hận và Diệp Viễn lớn như vậy, hắn hẳn là ngay từ đầu liền tế ra chiêu thức mạnh nhất quyết chiến sinh tử với Diệp Viễn.
Hiện tại dưới loại tình huống này, hắn đã không thể rời khỏi chiến cuộc nữa.
Diệp Viễn giống như nổi cơn điên, từ đầu đến cuối đều dây dưa lấy hắn, không cho hắn chút cơ hội thở dốc nào.
"Đáng chết! Không ngờ thân pháp của hắn mạnh như vậy, bị hắn lừa rồi!" Tô Nhất Sơn một bên ứng đối, một bên mắng thầm.
Hiện tại ý nghĩ của hắn rất đơn giản, tìm một cơ hội thoát khỏi chiến cuộc, sau đó phóng ra đại chiêu!
Thế nhưng, Diệp Viễn lại không cho hắn cơ hội này.
Lúc này Diệp Viễn giống như một con trâu không biết mệt mỏi, tất cả chiêu thức như gió bão mưa rào đánh lên người Tô Nhất Sơn.
Vừa trải qua sinh ly tử biệt với phụ thân, trong lòng Diệp Viễn có vô tận bi thương. Hắn đem những bi thương này biến thành sức chiến đấu, toàn bộ phóng thích lên Tô Nhất Sơn!
Hiện tại Tô Nhất Sơn chỉ là kẻ để hắn phát tiết cảm xúc trong lòng mà thôi.
Cứ như vậy chỉ một lát hai người đã giao thủ trên trăm hiệp!
"Ầm!"
Lại là một cái đụng nhau sau đó hai người tách ra.
Rốt cục Diệp Viễn từ bỏ dây dưa với Tô Nhất Sơn, tâm tình tiêu cực trong lòng của hắn đã phát tiết gần hết.
Sau khi tách ra, hai người đều thở hồng hộc. Hiển nhiên chiến đấu với cường độ cao như thế tiêu hao thể lực và nguyên lực cực lớn.
Thở dốc mấy hơi, Tô Nhất Sơn hồi phục một chút sức lực hắn liền giận dữ nói với Diệp Viễn: "Diệp Viễn, đừng tưởng rằng ngươi có thân pháp nhanh là ngon lắm! Có bản lĩnh, ngươi phá giải chiêu này của ta xem!"
Nói xong, hai tay của Tô Nhất Sơn hướng lên trời, chính là chuẩn bị đánh ra Phiên Thiên Chưởng!
Tô Nhất Sơn đã là Linh Dịch tầng bốn, lúc này thi triển Phiên Thiên Chưởng và lúc ở học viện đã không thể so sánh với nhau!
Một cỗ khí thế doạ người tản mát ra, càng để cho người ta có loại cảm giác thiên băng địa liệt.
Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm tình, lấy Thương Hoa Kiếm ra thản nhiên nói: "Vận động nóng người đã làm xong, hiện tại liền dùng chiêu thức bởi vì các ngươi ám sát mà đại thành - Cửu Kiếm Thức, đến tiễn ngươi lên đường."
Nói xong, bóng người một phần, chín Diệp Viễn xuất hiện ở trước mắt Tô Nhất Sơn.
Tô Nhất Sơn thấy thế con ngươi không khỏi co rụt lại, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn lại còn cất giấu chiêu thức lợi hại như thế!
Quyết đấu với Thường Nhất chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, lúc ấy hắn và Nam Phong Chỉ Nhu đang đối chiến, căn bản là không có nhìn thấy Diệp Viễn làm thế nào để trốn tránh được ám sát.
Mà sau đó trong khi đối luyện, Diệp Viễn cũng không sử dụng một chiêu này.
Bây giờ nhìn thấy, chín bóng người mang cho Tô Nhất Sơn rung động quá lớn!
Chương 156: Thần hồn bí kỹ!Cùng lúc đó kiếm ý kinh khủng cũng tản mát ra, đối đầu với khí thế của Tô Nhất Sơn, không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.
Kiếm ý này khiến cho Tô Nhất Sơn ấn tượng khá là sâu sắc.
Lúc trước vì Liễu Nhược Thủy, Tô Nhất Sơn bị Diệp Viễn đánh cho tóc tai bù xù, chính là bị đạo kiếm ý này đánh trúng.
Có điều kiếm ý của Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm lúc trước đã không thể so sánh nổi với bây giờ rồi.
Cảnh giới kiếm ý của Diệp Viễn cực cao, chỉ là không có nguyên lực tương xứng đến phối hợp.
Bây giờ Diệp Viễn đã đột phá Linh Dịch Cảnh, đồng thời ngưng tụ chín giọt Linh Dịch, lần nữa thi triển Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm, uy lực tự nhiên so với lúc ở Nguyên Khí Cảnh tăng lên mấy cái cấp bậc!
Lần này Diệp Viễn thi triển Cửu Kiếm Thức, chín thân ảnh đã không còn xếp thành một hàng, mà là đứng ở các phương hướng khác nhau.
Sau khi Cửu Kiếm Thức hoàn thành, Diệp Viễn đã có thể tùy ý thi triển chín thân ảnh này, mà lại có thể tùy ý khống chế thời gian phát ra kiếm mang!
Kể từ đó, uy lực của Cửu Kiếm Thức lập tức lớn hơn rất nhiều.
Kiếm mang của chín thân ảnh từ các phương hướng khác nhau phát ra, phòng ngự khó hơn nhiều so với xếp thành một hàng.
Mà Diệp Viễn lại có thể căn cứ vào tình trạng của đối thủ, tùy ý điều chỉnh thời gian phát ra kiếm mang.
Loại cải biến tiết tấu này, là khó đề phòng nhất.
Nếu như không phải thực lực mạnh hơn Diệp Viễn quá nhiều, đối thủ vừa mới phòng ngự một cái kiếm mang, khi sức lực còn chưa hồi phục thì đạo kiếm mang thứ hai đã đến, phải phòng ngự thế nào đây?
Đây mới là chỗ mạnh nhất khi Diệp Viễn sáng chế chiêu Cửu Kiếm Thức này!
Kiếm ý cường đại phối hợp hoặc thay đổi công kích, có thể để thực lực của Diệp Viễn lại lần nữa tăng vọt!
Bản năng của Tô Nhất Sơn cảm thấy không tốt lắm, nhưng lúc này tên đã lên dây không phát không được.
Nếu không phân rõ cái nào là bản thể của Diệp Viễn, thì trực tiếp dùng chưởng phong đánh qua là được!
Bằng vào thực lực cường đại của Linh Dịch tầng bốn, hắn muốn trực tiếp tiến hành nghiền ép Diệp Viễn!
Coi như Diệp Viễn ngưng tụ chín giọt Linh Dịch, chênh lệch với hắn vẫn rất lớn. Không lợi dụng tốt ưu thế này, hôm nay thật sự là hắn không có chút phần thắng nào rồi.
Bản thân Phiên Thiên Chưởng uy lực vô cùng lớn, trong số võ kỹ cấp hai ở Tô gia, cũng là đứng đầu.
Sau khi đột phá Linh Dịch Cảnh, Tô Nhất Sơn có lòng tin có thể dùng Phiên Thiên Chưởng nghiền ép cả võ giả Linh Dịch tầng năm!
Tô Nhất Sơn đúng thật là một thiên tài, kinh nghiệm lâm trận cũng có chút phong phú, cũng không phải là loại đóa hoa lớn lên trong nhà ấm kia.
Đáng tiếc là... Hắn lại đối đầu với Diệp Viễn!
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị phát ra Phiên Thiên Chưởng, đột nhiên đầu ong lên một cái, thần hồn lâm vào một loại trạng thái ngơ ngơ ngác ngác!
Thế nhưng, Tô Nhất Sơn thanh tỉnh lại rất nhanh.
Chỉ là cao thủ so chiêu, chần chừ trong chốc lát như vậy đã đủ trí mạng.
Chín tia kiếm mang gào thét mà ra, chớp mắt đã đến trước người Tô Nhất Sơn, lúc này hắn mới tỉnh táo lại, nhưng muốn vận công ngăn cản thì đã quá muộn.
"Xuy xuy xuy..."
Chín tia kiếm mang mạnh mẽ đánh vào trên người Tô Nhất Sơn, trong nháy mắt công phá nguyên lực hộ thể, phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn.
"Chuyện gì xảy ra..." Đây là ý nghĩ sau cùng hiện lên trong đầu Tô Nhất Sơn, nhưng mà hắn vĩnh viễn sẽ không biết được nữa.
Nam Phong Chỉ Nhu nuốt nước miếng một cái, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Vừa rồi đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nàng cũng rất muốn biết.
Trong thời khắc quan trọng vừa rồi, rõ ràng Tô Nhất Sơn chần chừ một chút. Chính là một chút này, đã khiến hắn mất mạng.
Thế nhưng là trong thời khắc sống chết trước mắt như thế, làm sao hắn lại chần chừ đây? Như vậy khác gì so với tự sát chứ?
Nam Phong Chỉ Nhu biết nhất định là do Diệp Viễn giở trò quỷ, nhưng không biết đến cùng hắn dùng thủ đoạn gì.
Nói đi thì nói lại, sau khi Tô Nhất Sơn đột phá cảnh giới, thật ra đã khó phân cao thấp với nàng rồi. Diệp Viễn có thể giết chết Tô Nhất Sơn, tất nhiên cũng có năng lực giết chết nàng.
Nam Phong Chỉ Nhu không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh hai tháng trước, suýt chút nữa thì nàng đã giết chết Diệp Viễn.
Mới có hai tháng hắn đã đuổi kịp, thậm chí vượt qua mình rồi sao?
Uổng cho Nam Phong Chỉ Nhu nàng từ trước tới nay luôn tự xưng là thiên tài, thế nhưng ở trước mặt Diệp Viễn, lại là cái thá gì chứ!
"Nam Phong sư tỷ? Nam Phong sư tỷ?"
"Ách, a? Chuyện gì?" Diệp Viễn liên tiếp gọi hai câu, Nam Phong Chỉ Nhu mới phản ứng lại.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi thôi."
Từ khi tiến vào Rừng Sâu Vô Biên đã qua năm sáu ngày, Diệp Viễn còn có hai loại dược liệu cần phải hái.
Nếu chuyện nơi đây đã xong, tự nhiên không muốn lại tiếp tục chậm trễ.
Nếu như không phải nhất định phải đột phá Linh Dịch Cảnh, Diệp Viễn đã sớm để Viên Phi giết Tô Nhất Sơn, làm sao phải bày ra nhiều chuyện như vậy.
Nam Phong Chỉ Nhu có chút thất hồn lạc phách đi sau lưng Diệp Viễn, hoàn toàn không giống nàng lúc bình thường.
Trên đường đi, hai người đều vô cùng trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Hai canh giờ về sau, Nam Phong Chỉ Nhu rốt cục không nhịn được nữa bèn mở miệng: "Diệp Viễn, chẳng lẽ ngươi không có cái gì muốn hỏi sao?"
"Khi muốn nói tự nhiên ngươi sẽ nói, không muốn nói, ta có hỏi cũng vô dụng." Diệp Viễn không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu.
Nam Phong Chỉ Nhu hơi có chút u oán nhìn bóng lưng của Diệp Viễn, nhếch miệng bất mãn nói: "Hứ, người không hiểu phong tình! Bản công chúa nói còn không được sao? Phụ thân ta là Nam Phong Dật, ta là Nam Phong Chỉ Nhu, cô cô ta là Nam Phong Nhược Tình, phụ thân ta là quốc quân Tần quốc, được rồi chứ?"
"Cái này ta đã sớm biết."
"... Ta biết ngươi biết, thế nhưng dù sao ngươi cũng nên cho ta một cái thái độ chứ?"
"Biết rồi thì biết rồi, ngươi muốn để ta cho ngươi thái độ gì?"
Nam Phong Chỉ Nhu bị thái độ của Diệp Viễn làm cho tức giận đến nghiến răng, giậm chân một cái dừng lại, lớn tiếng nói với bóng lưng của Diệp Viễn: "Giấu diếm thân phận với ngươi là ta và cô cô không phải, nhưng chúng ta cũng là có nỗi khổ tâm. Lấy thân phận của ta và cô cô tiến vào học viện có nhiều bất tiện, cho nên mới giấu diếm họ của mình. Lúc đầu ta cũng dự định sau khi trở về nói cho ngươi, nhưng không phải cứ mãi không có cơ hội sao?"
Diệp Viễn cũng ngừng chân quay người, nhìn nhìn Nam Phong Chỉ Nhu, bỗng nhiên cười nói: "Nam Phong sư tỷ suy nghĩ nhiều rồi, nếu như ta thật sự có thái độ gì, đã sớm mặc kệ ngươi, chứ không phải đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi. Không có thái độ, đó chính là thái độ tốt nhất."
Nam Phong Chỉ Nhu khẽ cắn hàm răng, cả giận: "Vậy ngươi không nói sớm, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự tức giận đấy."
"Ngươi cũng đâu có hỏi ta." Diệp Viễn rất vô tội nói.
Nam Phong Chỉ Nhu ngẫm lại cũng đúng, hình như từ đầu đến cuối đều là tự mình nghi thần nghi quỷ, căn bản là không có hỏi qua gia hỏa này.
Có lẽ chuyện giấu diếm thân phận này, tại trong lòng gia hỏa này căn bản cũng không tính là chuyện gì nhỉ?
"Được rồi, là ta tự mình đa tình! Vậy ngươi nói cho ta, lúc ngươi giết Tô Nhất Sơn, vì sao hắn lại chậm nửa nhịp?"
Nam Phong Chỉ Nhu là người tính tình tùy tiện, biết Diệp Viễn không tức giận, chuyện này trực tiếp bị nàng quăng ra khỏi đầu.
Nam Phong Chỉ Nhu lại biến thành một tiểu công chúa điêu ngoa.
"Cái đó à... Là thần hồn bí kỹ « Kinh Thần Thứ », có thể để cho người ta ngắn ngủi thất thần." Diệp Viễn cũng không có ý giấu diếm mà nói thẳng.
"Thần hồn bí kỹ! Ngươi thậm chí ngay cả thần hồn bí kỹ cũng biết!" Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.
"Đây chỉ là thần hồn bí kỹ nông cạn nhất mà thôi, có cái gì đáng để ngạc nhiên?"
Không phải Diệp Viễn tinh tướng, cái « Kinh Thần Thứ » này thật sự là nông cạn nhất trong số thần hồn bí kỹ của hắn.
Chương 157: Yêu thú kịch đấu.« Kinh Thần Thứ » chỉ đơn giản là lấy hồn lực công kích thần hồn của đối phương, cũng không có bao nhiêu cao thâm.
Nếu như Tô Nhất Sơn sớm có chuẩn bị, Diệp Viễn cũng không thể đắc thủ.
Dù sao hồn lực của Diệp Viễn cũng chỉ là Đan sư trung cấp, so với Tô Nhất Sơn cũng là người tám lạng kẻ nửa cân.
Một kích này hắn đánh chính là đánh bất ngờ.
Đương nhiên, thần hồn bí kỹ đối với Diệp Viễn không tính là gì, nhưng ở trong quốc gia phàm nhân như Tần quốc này, tuyệt đối là cực kì hiếm gặp.
Cho dù là thần hồn bí kỹ nông cạn nhất!
Võ giả Tần quốc đối chiến, căn bản sẽ không nghĩ đến đối phương sẽ dùng thần hồn bí kỹ, bởi vì cái đồ chơi này quá ít.
Cho nên, võ giả có được thần hồn bí kỹ, thường thường đều có thể đánh lén đắc thủ.
Chỉ là người biết quá ít, ít đến tình trạng cũng không cần thiết phải đề phòng. Nếu như mỗi một lần đối chiến đều muốn đề phòng thần hồn bí kỹ của đối phương, phân tâm như thế, ngược lại càng là tối kỵ.
"Đúng vậy a, ta sớm nên nghĩ tới. Ngoại trừ thần hồn bí kỹ, làm sao Tô Nhất Sơn lại phạm loại sai lầm cấp thấp này chứ?" Nam Phong Chỉ Nhu lẩm bẩm nói.
Thấy Diệp Viễn quay người muốn đi gấp, Nam Phong Chỉ Nhu lấy lại tinh thần, lập tức vội vàng đuổi theo, bắt lấy Diệp Viễn nói: "Diệp Viễn, đem cái này thần hồn bí kỹ dạy cho ta có được hay không?"
Diệp Viễn lại lắc đầu nói: "Không được!"
Thấy Nam Phong Chỉ Nhu muốn trở mặt, Diệp Viễn vội vàng nói: "Việc cấp bách của ngươi bây giờ là tu luyện « Nghịch Thủy Pháp Quyết », lãng phí thời gian trên những chuyện khác, chỉ có thể trì hoãn thời gian tu luyện của ngươi. Chờ ngươi luyện tốt « Nghịch Thủy Pháp Quyết » rồi, ta dạy cho ngươi cái lợi hại hơn!"
Lúc này Nam Phong Chỉ Nhu mới đổi giận thành vui nói: "Đây chính là ngươi nói đấy nhé! Nếu đến lúc đó ngươi không dạy ta, ta liền..., ta liền..."
Nam Phong Chỉ Nhu "Ta liền" cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra cái thủ đoạn nào uy hiếp tốt hơn.
Thực lực của Diệp Viễn đã không thua nàng, nàng còn có thể uy hiếp Diệp Viễn cái gì?
"Yên tâm đi, thần hồn bí kỹ ta còn nhiều, rất nhiều. Chỉ cần ngươi có thể tu luyện đủ cảnh giới, muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu! Đi thôi!" Diệp Viễn rất hào phóng nói.
Kiếp trước Diệp Viễn chẳng khác nào từ bỏ võ đạo, nhưng đối với thần hồn lại rất có nghiên cứu, cho nên tu luyện rất nhiều thần hồn bí kỹ.
Đương nhiên, mục đích mà hắn tu luyện thần hồn, vẫn là vì luyện đan. Những thần hồn bí kỹ này có trợ giúp Diệp Viễn am hiểu về thần hồn hơn, cho nên hắn làm không biết mệt.
...
Một ngày sau, Diệp Viễn mang theo Nam Phong Chỉ Nhu và Viên Phi đi vào Hôi Tùng Lâm, hái được Tùng Dương Quả.
Tất nhiên nơi này cũng có yêu thú cường đại thủ hộ, có điều chỉ là yêu thú cấp hai mà thôi.
Diệp Viễn phóng xuất Viên Phi ra, con yêu thú cấp hai kia trực tiếp run rẩy lên, từ đầu đến cuối không có triển lộ ra chút địch ý nào.
Đẳng cấp của giới yêu thú càng thêm sâm nghiêm, khi một con yêu thú cấp hai đối mặt với yêu thú cấp ba, chỉ có hai chữ thần phục mà thôi.
Không tốn chút sức nào hái được Tùng Dương Quả, mấy người Diệp Viễn lại ngựa không dừng vó chạy tới khe suối Hắc Thủy, cũng chính là nơi mà Thất Sắc Lưu Vân Mãng sống.
Khe suối Hắc Thủy ở phía Đông của Xích Phong Lĩnh, cách Xích Phong Lĩnh khoảng hơn một ngàn dặm, cách biên giới của Rừng Sâu Vô Biên khoảng sáu trăm dặm, cũng là nơi vô cùng hung hiểm.
Nhưng hiện tại đối với Diệp Viễn cũng không tính là có bao nhiêu nguy hiểm.
Có một con yêu thú cấp ba theo bên người, phạm vi ngàn dặm bên trong Rừng Sâu Vô Biên hắn đều có thể đi.
Có điều, bình thường Diệp Viễn sẽ không để Viên Phi ở bên ngoài, mà để hắn đợi trong Linh khí không gian.
Bên trong Rừng Sâu Vô Biên chẳng những có rất nhiều học viên tham gia thí luyện, còn có càng nhiều thợ săn yêu thú, lỡ như bị người khác gặp phải, cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu mà thôi.
Mà Diệp Viễn thì không muốn lạm sát kẻ vô tội, cho nên vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Hơn nữa Diệp Viễn tiến vào Rừng Sâu Vô Biên, cũng có ý tôi luyện chính mình, nếu mọi chuyện đều để Viên Phi xông lên trước, thì đã mất đi ý nghĩa rèn luyện rồi.
Một ngày sau, cuối cùng Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu cũng đã tới khe suối Hắc Thủy.
Nơi này suối nước róc rách, sắc rừng tú mỹ, là nơi phong cảnh cực kỳ đẹp.
Khu vực sáu trăm dặm là một cái phân giới, nơi này là nơi yêu thú cấp một và yêu thú cấp hai hỗn tạp.
Đi về hướng bắc, đa phần đều là địa bàn của yêu thú cấp hai; đi về phía nam, thì phần lớn là địa bàn của yêu thú cấp một.
Đương nhiên, đây cũng không phải là tuyệt đối.
Có điều võ giả mà Diệp Viễn chữa trị cho lúc trước kia vận khí không tốt lắm, ở chỗ này gặp được Thất Sắc Lưu Vân Mãng, cũng coi là đủ xui xẻo rồi.
Căn cứ theo miêu tả của võ giả kia, Diệp Viễn phán đoán có thể thực lực của con Thất Sắc Lưu Vân Mãng này là cấp hai trung kỳ, thực lực này cũng không nhất định cần Viên Phi ra tay, chính hắn có lẽ cũng có thể giải quyết.
Có điều Diệp Viễn không dám chủ quan, Thất Sắc Lưu Vân Mãng chẳng những sương độc lợi hại, sức mạnh của thân thể cũng vô cùng cường đại. Nếu không cẩn thận bị quét trúng, tuyệt đối chịu không nổi.
"Căn cứ theo ghi chép, cái khe suối Hắc Thủy này vốn là lãnh địa của một con yêu thú cấp một cao cấp, thế nhưng không biết từ lúc nào lại bị Thất Sắc Lưu Vân Mãng chiếm lấy. Ta đoán chừng, nơi này nhất định có thứ mà Thất Sắc Lưu Vân Mãng thích, nếu không nó sẽ không tham luyến nơi này. Nói không chừng chúng ta lại có thể được kiếm được thứ tốt." Diệp Viễn truyền âm nói với Nam Phong Chỉ Nhu.
Nam Phong Chỉ Nhu đã sớm quen thuộc với những kiến giải giống như bách khoa toàn thư này của Diệp Viễn, chỉ hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì? Dẫn dụ nó ra rồi giết chết sao?"
Diệp Viễn lắc đầu nói: "Không vội, trước hết chúng ta ẩn núp đi, xem xét tình huống lại nói."
Hai người ăn Liễm Tức Đan vào, lặng lẽ tiếp cận suối Hắc Thủy.
Xuyên qua tầng tầng rừng rậm, rốt cục hai người đến gần được khe suối kia.
Nhưng mà đúng vào lúc này, trên một khoảng đất trống bên cạnh suối, truyền đến từng đợt tiếng chém giết kịch liệt!
Diệp Viễn đẩy lá cây ra lặng lẽ nhìn lại, thì nhìn thấy hai con yêu thú đang chém giết lẫn nhau.
Trong đó một bên là một con mãng xà màu đen, thân hình dài khoảng hai trượng. Nhìn kỹ lại, chỉ thấy chỗ bảy tấc trên thân nó quả nhiên có một đóa vằn bảy sắc, chính là Thất Sắc Lưu Vân Mãng!
Mà còn lại một con yêu thú kia thì là một con cọp màu trắng cường tráng, cũng là yêu thú cấp hai.
Có điều thực lực của Bạch Hổ kém hơn so với Thất Sắc Lưu Vân Mãng một chút, chỉ là cấp hai sơ kỳ.
Song phương chiến đấu vô cùng kịch liệt, mắt thấy Thất Sắc Lưu Vân Mãng hiển nhiên là chiếm thượng phong tuyệt đối, lúc này con Bạch Hổ kia đã vết thương chồng chất.
Máu tươi nhuộm đỏ một thân da lông màu trắng, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Thế nhưng con Bạch Hổ kia dường như càng quật cường lên, bị thương như vậy mà một bước cũng không chịu lui, ngược lại gầm thét chủ động công về phía Thất Sắc Lưu Vân Mãng.
Dáng vẻ đó, hiển nhiên là dự định đồng quy vu tận.
"Diệp Viễn, con Bạch Hổ kia đánh không lại người ta, sao lại không chạy chứ?" Nam Phong Chỉ Nhu truyền âm nói, nàng cũng hết sức kỳ quái.
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, truyền âm lại nói: "Không biết, có lẽ nó có lý do gì đó không thể lui lại?"
"Yêu thú cũng có lý do? Ta thấy nó đúng là ngốc, cứ phải đánh nhau chết sống với con mãng xà kia. Không phải bọn chúng đang đoạt địa bàn sao? Bị thương nặng như vậy, coi như đánh thắng chỉ sợ cũng không sống tiếp được nữa."
"Vạn vật đều có linh tính, yêu thú cũng có tình cảm, ngươi thấy Viên Phi rồi đấy. Tình cảm của yêu thú cấp thấp tuy không phức tạp như vậy, nhưng là nó biết rõ không địch lại lại chết không chịu lui, chỉ sợ thật sự có lý do của mình."
Trong khi nói chuyện, Diệp Viễn đẩy đám lá cây ra càng nhiều, tầm mắt của hai người càng rộng hơn.
Đập vào mắt bọn hắn là một con Tiểu Bạch Hổ nhỏ như con mèo đang ở bên cạnh run lẩy bẩy.
Nam Phong Chỉ Nhu không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Chương 158: Ngự Kiếm Thuật!Tiểu Bạch Hổ nhe răng trợn mắt, lông tóc toàn thân đều dựng đứng lên, trong miệng còn thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ nghe như tiếng mèo kêu, chợt nhìn thì thấy vô cùng đáng yêu.
Mà ở dưới hình thế thảm liệt như vậy, Tiểu Bạch Hổ gào thét lại vô cùng bất lực và đáng thương.
Trong lòng Diệp Viễn không khỏi vì đó run lên, dường như thấy được chính mình lúc trước.
"Diệp Viễn, chúng ta mau cứu con Bạch Hổ kia đi? Ngươi xem Tiểu Bạch Hổ kia đáng thương quá." Lúc này, Nam Phong Chỉ Nhu hô lên bên tai Diệp Viễn.
Diệp Viễn quay đầu nhìn lại, đã thấy Nam Phong Chỉ Nhu lệ rơi đầy mặt. Hiển nhiên, nàng bị con Bạch Hổ kia làm cho cảm động.
Dưới loại tình thế này, hiển nhiên là chờ Bạch Hổ và Thất Sắc Lưu Vân Mãng đánh đến lưỡng bại câu thương là tốt nhất, nhưng Diệp Viễn thực sự không làm được.
Diệp Viễn không nhiều lời, chỉ chậm rãi gật đầu, lấy Thương Hoa Kiếm ra, nói với Nam Phong Chỉ Nhu: "Nhược điểm của Thất Sắc Lưu Vân Mãng chính là đám vằn bảy màu kia, nơi này ở trên cao nhìn xuống, chính là nơi đánh lén tốt nhất. Ta xuống dưới dẫn nó tới bên này, ngươi nhắm thời cơ một kích giết chết nó!"
Nam Phong Chỉ Nhu liều mạng gật đầu, nàng bây giờ, cũng là oán niệm sâu đậm với con mãng xà kia.
Lúc này Hắc Mãng và Bạch Hổ đang say sưa kịch chiến, Bạch Hổ liên tục gặp khó, nhưng một bước cũng không chịu lui.
Bạch Hổ đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ là dựa vào một cỗ chấp niệm mà cố gắng chống đỡ lấy không ngã xuống.
Hắc Mãng quay người một cái, bỗng nhiên bắn ra, thẳng đến hàm dưới của Bạch Hổ.
Động tác của Bạch Hổ đã hoàn toàn không theo kịp Hắc Mãng, nếu lần này bị cắn trúng, Bạch Hổ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Đúng lúc này, một tia sáng trắng nhanh như thiểm điện đánh úp về phía mặt Hắc Mãng.
Cái này quá mức đột ngột, căn bản Hắc Mãng không kịp phản ứng, tia sáng trắng trực tiếp đánh trúng vào mắt của nó.
"Xuy."
Con mắt của Hắc Mãng trong nháy mắt trở nên huyết nhục mơ hồ.
Thê lương kêu thảm một tiếng, Hắc Mãng đau đến lăn lộn trên mặt đất. Thân thể khổng lồ càng không ngừng vặn vẹo, cái đuôi vùng vẫy vung lung tung, cực kỳ có tính công kích.
Cho dù là Diệp Viễn, lúc này cũng không dám tùy tiện xông lên, mà nhìn thoáng qua Bạch Hổ đang thoi thóp.
Ánh mắt Bạch Hổ cũng nhìn qua Diệp Viễn tràn đầy vẻ cảm kích.
Tiểu Bạch Hổ thấy Hắc Mãng bị thương, cũng cả gan đi lại bên người mẫu thân, dùng đầu lưỡi nho nhỏ của nó liếm lấy vết thương của mẫu thân. Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ô ô, hiển nhiên rất là bi thống.
Có điều tình cảnh này cũng không kéo dài bao lâu, Hắc Mãng cuối cùng từ trong đau đớn thanh tỉnh lại, phát ra một tiếng gào thét khó nghe cho thấy, lúc này nó đang vô cùng tức giận.
Hắc Mãng dùng con mắt còn lại nhìn chằm chặp Diệp Viễn, Diệp Viễn lại cười híp mắt nhìn lại nó, còn ngoắc ngoắc tay với nó, trông rất là khinh miệt.
Thất Sắc Lưu Vân Mãng kia thấy thế càng giận dữ, "Sưu" một tiếng đã không thấy tăm hơi.
Diệp Viễn sớm có chuẩn bị, đương nhiên sẽ không bị nó đánh lén thành công.
Lắc mình một cái, Diệp Viễn cũng biến mất ngay tại chỗ, làm cho Hắc Mãng vồ hụt.
"Đại mãng đần, ta ở chỗ này đây!" Diệp Viễn ở một chỗ khác lại ngoắc ngoắc tay với Hắc Mãng.
Thất Sắc Lưu Vân Mãng dường như nghe hiểu Diệp Viễn, lần nữa liều lĩnh xông về phía Diệp Viễn.
Thân pháp của Diệp Viễn không chậm bao nhiêu so với Thất Sắc Lưu Vân Mãng, lại né tránh lần nữa.
Sau khi lặp đi lặp lại hai lần như thế, chỉ cần Diệp Viễn né tránh lần nữa, thì Thất Sắc Lưu Vân Mãng sẽ tiến vào chỗ Nam Phong Chỉ Nhu mai phục.
Nam Phong Chỉ Nhu cũng là mài sẵn đao, con mắt nhìn chằm chặp chỗ vằn bảy sắc của Hắc Mãng.
Diệp Viễn lại lắc mình một cái, đã tiến vào vòng mai phục. Ngay tại lúc hắn khiêu khích Hắc Mãng lần nữa, Nam Phong Chỉ Nhu sắp xuất thủ, Hắc Mãng lại do dự!
"Đáng chết, con Hắc Mãng này quá giảo hoạt, vậy mà sinh ra hoài nghi với cử động của ta!" Trong lòng Diệp Viễn oán thầm một trận.
Thương Hoa Kiếm đảo một cái, lần nữa phát ra một đạo kiếm mang. Chỉ là Hắc Mãng đã có sự chuẩn bị, sẽ không tiếp tục trúng chiêu đơn giản như vậy, lập tức thân hình trượt đi tránh khỏi.
Chỉ là sau khi Hắc Mãng né tránh, không tiến về phía bên này như trước nữa.
Trong lòng Diệp Viễn dâng lên một dự cảm không tốt, quả nhiên, Hắc Mãng bỗng nhiên quay đầu một cái, vậy mà quay lại chỗ Bạch Hổ!
"Đáng chết!" Diệp Viễn thầm mắng một tiếng, rút kiếm đuổi theo.
Nam Phong Chỉ Nhu mai phục nửa ngày, vậy mà Hắc Mãng lại chạy mất, không khỏi vô cùng phiền muộn.
Có điều lúc này nàng có mai phục cũng không có ý nghĩa gì nữa, cho nên cũng bước ra đuổi theo.
Hắc Mãng này giảo hoạt dị thường, mặc dù để hở phía sau lưng cho Diệp Viễn, nhưng lại lúc ẩn lúc hiện, căn bản là không có cách nhắm chuẩn, Diệp Viễn đánh liên tiếp mấy đạo kiếm khí, đều bị nó tránh khỏi.
Trong chớp mắt, Hắc Mãng cách Bạch Hổ chỉ có vài chục trượng, khoảng cách này đối với nó mà nói chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Lúc này Bạch Hổ đã thoi thóp, vừa rồi dốc sức chiến đấu qua đi, lúc này rốt cục không còn chút sức lực nào.
Nó vốn không phải là đối thủ của Hắc Mãng, lại bị Hắc Mãng cắn mấy lần, lúc này chẳng những vết thương chồng chất, mà còn bị trúng độc, làm sao còn có sức lực phản kháng?
Nhìn thấy Hắc Mãng nhào tới, ánh mắt Bạch Hổ lộ ra thần sắc vô cùng tuyệt vọng. Ánh mắt của nó nhìn về phía Tiểu Bạch Hổ bên cạnh tràn đầy không cam lòng và bất đắc dĩ.
Lúc này Tiểu Bạch Hổ lại không sợ hãi giống trước kia như vậy, ngược lại còn nhe răng nhếch miệng, lại còn giương nanh múa vuốt với Hắc Mãng vô cùng khí thế. Chỉ tiếc rằng nó quá yếu ớt rồi.
Nam Phong Chỉ Nhu thấy thế khẩn trương, phát ra từng đạo kiếm mang. Thế nhưng kiếm mang của nàng chênh lệch quá nhiều so với Diệp Viễn, dù cho có ngẫu nhiên đánh trúng lên người Hắc Mãng, cũng là không đau không ngứa.
Diệp Viễn biết không còn kịp rồi, lập tức cắn răng một cái: "Chỉ còn cách dùng chiêu này! Tiểu Bạch Hổ, nếu như ta thất thủ, ngươi cũng chớ có trách ta!"
Trong khi mặc niệm, Diệp Viễn ném Thương Hoa Kiếm vào không trung, sau đó hai tay chập chỉ thành kiếm, chỉ về phía Thương Hoa Kiếm.
Một cỗ hồn lực cuốn lấy nguyên lực từ đầu ngón tay xuất ra, trực tiếp thấu nhập vào Thương Hoa Kiếm!
Cứ như vậy, Thương Hoa Kiếm treo tại giữa không trung!
"Ngự Kiếm Thuật! Đi cho ta!"
Diệp Viễn một tay vừa chỉ, Thương Hoa Kiếm "Sưu" một tiếng hóa thành một đạo lưu quang, đâm thẳng về phía Hắc Mãng!
Hắc Mãng dường như có cảnh giác, tốc độ nhào về phía Tiểu Bạch Hổ trở nên chậm hơn, nhưng thân thể càng lắc lư thêm lợi hại, càng thêm khó mà nắm bắt được!
Tốc độ của Thương Hoa Kiếm so với kiếm mang trước đó Diệp Viễn phát ra còn nhanh hơn. Nhưng mặc dù như thế, một kiếm này vẫn thất bại.
Hắc Mãng lần nữa phát ra tiếng gào thét khó nghe, giống như là đang biểu đạt nó là người chiến thắng với Diệp Viễn.
Sắc mặt Diệp Viễn đen lại, đầu ngón tay lại lần nữa kéo trở về, Thương Hoa Kiếm cấp tốc xẹt qua một đường vòng cung trên không trung, lần nữa hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Hắc Mãng.
Lần này, bởi vì Thương Hoa Kiếm cách Hắc Mãng quá gần, Hắc Mãng cũng không ngờ tới kiếm này đã đi mà lại quay lại, bất ngờ không kịp đề phòng, bị Diệp Viễn đâm xuyên qua!
"Tê tê..."
Hắc Mãng lại một lần đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, nhưng cũng không chết ngay lập tức.
Một kiếm này không có đâm trúng chỗ yếu hại của nó!
"Sư tỷ, nhanh đi lên bổ thêm một đao!" Diệp Viễn cắn răng hô to một tiếng.
"Keng!", Thương Hoa Kiếm rơi trên mặt đất, Diệp Viễn cũng chán nản ngồi dưới đất, cả người mệt mỏi cực độ.
Lúc này Nam Phong Chỉ Nhu mới lấy lại tinh thần, vội vàng múa kiếm đi lên.
Nhưng mà Nam Phong Chỉ Nhu còn chưa tới gần, đã bị đuôi của Hắc Mãng quét qua, suýt chút nữa trúng chiêu.
Nam Phong Chỉ Nhu khẩn trương, không ngờ tới sinh mệnh lực của con Hắc Mãng này lại ương ngạnh như thế, nhất thời không tới gần được!
Đúng lúc này, một cái bóng trắng vụt lên...
Chương 159: Vương giả trời sinh.Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu đều mở to hai mắt, không thể tin nhìn xem một màn này.
Tiểu Bạch Hổ nhanh như thiểm điện lẻn đến chỗ bảy tấc của Hắc Mãng, cắn xuống đám vằn bảy màu kia!
"Hít... Hít..."
Chính Hắc Mãng cũng không nghĩ tới, Tiểu Bạch Hổ này lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mà cắn chỗ khác không cắn, hết lần này tới lần khác cắn lấy yếu huyệt của nó!
Cái này cắn xuống có thể lấy mạng của nó mất!
Hắc Mãng càng không ngừng đung đưa thân thể, muốn vứt bỏ Tiểu Bạch Hổ.
Nhưng mà hàm răng của Tiểu Bạch Hổ gắt gao cắn chặt không thả, mặc cho Hắc Mãng lay động thế nào, nó vẫn không há miệng!
Vốn dĩ Hắc Mãng bị cắn chỗ bảy tấc, mười phần sức lực đã không phát huy ra được một phần, lại thêm thương thế lúc trước nó chiến đấu với Bạch Hổ và bị Diệp Viễn tạo thành thương tích, không lâu sau liền bất động rồi, chỉ là thỉnh thoảng còn run rẩy vài cái.
Một con yêu thú cấp hai trung kỳ, vậy mà bị một con Tiểu Bạch Hổ cắn chết!
Mặc dù Hắc Mãng đã bất động, Tiểu Bạch Hổ lại chậm chạp không chịu nhả ra, cắn chết không buông.
Diệp Viễn nhặt Thương Hoa Kiếm lên, đi đến bên cạnh Hắc Mãng, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch Hổ, dường như Tiểu Bạch Hổ hiểu ra, lúc này mới buông lỏng miệng.
Diệp Viễn cũng là sợ Tiểu Bạch Hổ cắn không đủ hung ác, lại bổ thêm một đao, triệt để kết thúc tính mệnh của Thất Sắc Lưu Vân Mãng.
Sau khi Tiểu Bạch Hổ nhả ra, thì không quan tâm đến Hắc Mãng nữa, mà trở lại bên người mẫu thân, dùng đầu lưỡi liếm lấy vết thương.
Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Hai người bọn hắn phí bao nhiêu sức lực như vậy, cuối cùng lại là để một kích trí mạng cho tiểu gia hỏa này đánh ra.
Có điều tốc độ vừa rồi tiểu gia hỏa này biểu hiện ra cũng để cho hai người lau mắt mà nhìn. Đợi nó trưởng thành, tuyệt đối sẽ là một nhân vật đáng sợ!
Nam Phong Chỉ Nhu nhìn thoáng qua Bạch Hổ nằm dưới đất, lại nhìn một chút Diệp Viễn.
Diệp Viễn hiểu ý của nàng, nhưng lại lắc đầu nói: "Nó bị thương quá nặng, mà lại trúng độc của Thất Sắc Lưu Vân Mãng, ta đã không thể làm gì được nữa."
Nam Phong Chỉ Nhu không cam lòng: "Không phải ngươi mang theo rất nhiều đan dược sao? Hẳn là có giải độc đan và thuốc chữa thương chứ?"
Diệp Viễn thở dài nói: "Vô dụng. Thể chất của yêu thú khác với nhân loại, phải dùng đan dược tương ứng, đan dược ta mang theo nó không dùng được."
Đan dược yêu thú sử dụng tự thành một hệ, không cách nào dùng chung đan dược với nhân loại.
Cũng chỉ có loại đại gia đan đạo như Diệp Viễn mới có thể đồng thời có thành tựu huy hoàng ở cả hai hệ như vậy.
Nhưng mà không bột đố gột nên hồ, hiện tại nơi này không có phòng luyện đan, không có dược liệu, cho dù Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng trống rỗng biến ra đan dược tới.
Diệp Viễn nói như vậy, chẳng khác nào phán quyết Bạch Hổ tử hình. Nam Phong Chỉ Nhu không đành lòng nhìn Tiểu Bạch Hổ đang nghẹn ngào, không nhịn được nước mắt lại tràn lan lần nữa.
Diệp Viễn cũng có chút không đành lòng.
Hắn cũng không phải người dễ dàng cảm thương người khác, chỉ là tình cảnh vừa rồi quá mức giống với hoàn cảnh hắn gặp phải ở kiếp trước.
Mặc dù Bạch Hổ chỉ là yêu thú, nhưng hắn vẫn cảm động lây.
Con mắt Bạch Hổ vốn dĩ đã nhắm lại, lúc này lại dần dần mở ra, dường như tinh thần cũng khôi phục một chút.
Tiểu Bạch Hổ nhìn thấy mẫu thân mở mắt ra, không khỏi vui vẻ nhảy lên ở trước mặt nàng.
Ánh mắt Bạch Hổ tràn đầy từ ái, hoàn toàn không giống một con yêu thú hung mãnh.
Nhưng cả Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu đều biết, đây chỉ là hồi quang phản chiếu, sợ là nó đã sắp không xong rồi.
Bạch Hổ yêu thương nhìn Tiểu Bạch Hổ vài lần, ánh mắt lại dời về phía Diệp Viễn, để lộ ra ý khẩn cầu.
Sau đó, nàng sử dụng hết lực khí toàn thân, dùng đầu đẩy Tiểu Bạch Hổ đến dưới chân Diệp Viễn.
Thì ra Bạch Hổ này là đang muốn uỷ thác!
Nói thật, Diệp Viễn cũng không muốn làm một bảo mẫu. Hắn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, không rảnh lãng phí thời gian ở trên những chuyện này.
Mặc dù hắn rất đồng tình hai mẹ con Bạch Hổ, nhưng để hắn nuôi Tiểu Bạch Hổ này hắn lại cảm thấy có chút phiền phức.
Hiển nhiên Bạch Hổ nhìn ra Diệp Viễn do dự, không khỏi gầm nhẹ một tiếng, giống như tiếng gào thét sau cùng, ý khẩn cầu đã rất rõ ràng rồi.
Nam Phong Chỉ Nhu thấy Diệp Viễn do dự, không khỏi giận dữ nói: "Diệp Viễn, ngươi còn có lương tâm hay không? Tiểu Bạch Hổ đáng thương như thế, nhỏ như vậy đã mất đi mẫu thân, bỏ mặc hắn ở chỗ này hắn sẽ bị những yêu thú khác giết chết! Ngươi không chứa chấp hắn, ta thu lưu! Tiểu Bạch Hổ, đến đây!"
Tiểu Bạch Hổ lại không tới gần Nam Phong Chỉ Nhu, mà là nhảy trở về, hiển nhiên không muốn rời xa mẫu thân.
Bạch Hổ lại rống lên một tiếng, ánh mắt trở nên nghiêm nghị lại. Tiểu Bạch Hổ giống như hài tử phạm sai lầm, cúi đầu lại đi tới dưới chân Diệp Viễn.
Nam Phong Chỉ Nhu thấy như vậy, giận không biết làm thế nào.
"Này, tên nhóc con nhà ngươi có phải đầu óc không dùng được hay không? Hắn đã không muốn nhận ngươi, ngươi chạy qua đó làm cái gì? Mau tới bên này với ta!"
Nói xong, Nam Phong Chỉ Nhu lại đưa tay muốn ôm lấy Tiểu Bạch Hổ, Tiểu Bạch Hổ lại vòng vào giữa hai chân Diệp Viễn, chính là không cho Nam Phong Chỉ Nhu ôm.
Đến lúc này, Nam Phong Chỉ Nhu càng tức giận đến điên rồi. Nàng vốn là người tính tình nóng nảy, hảo tâm lại bị xem như lòng lang dạ thú, tính tình có thể tốt mới lạ!
"Lại chạy! Lại chạy có tin ta túm tai ngươi hay không?" Nam Phong Chỉ Nhu chống nạnh, mặt mũi tràn đầy tức giận nói.
Đáp lại nàng là một tiếng gào thét nghe như tiếng mèo kêu.
Một người một hổ, vậy mà vây quanh Diệp Viễn bắt đầu chơi trò trốn tìm.
Diệp Viễn bị Nam Phong Chỉ Nhu làm cho dở khóc dở cười, thì ra đối tượng nữ nhân này phát cáu không phân biệt nhân yêu à!
"Được rồi được rồi, ngươi đừng vòng nữa, lại vòng nữa ta cũng choáng! Ta thu nhận Tiểu Bạch Hổ còn không được sao?" Diệp Viễn không nhịn được nói.
Diệp Viễn đẩy Nam Phong Chỉ Nhu ra, cúi xuống nói với Bạch Hổ: "Ngươi yên tâm đi, nếu ta đã đáp ứng ngươi, thì sẽ đối tốt với nó. Nó đi theo ta, tương lai thực lực chắc chắn sẽ vượt qua ngươi, ngươi có thể an tâm đi."
Cũng không phải Diệp Viễn ác tâm, mà là con Bạch Hổ đã sớm không xong rồi. Sở dĩ chậm chạp không có chết đi, là bởi vì Diệp Viễn không đồng ý với nó.
Rõ ràng ngôn ngữ không thông, Bạch Hổ lại giống như nghe hiểu Diệp Viễn nói, phát ra một tiếng gầm nhẹ, như muốn nói lời cảm tạ với Diệp Viễn, sau đó dần dần không một tiếng động.
Tiểu Bạch Hổ hiển nhiên cũng ý thức được cái gì, gào thét lên đi vào bên người mẫu thân, muốn dùng cái đầu nhỏ vỗ về mẫu thân, thế nhưng Bạch Hổ lại một chút phản ứng cũng không có rồi.
Nam Phong Chỉ Nhu thấy thế, nước mắt lần nữa tràn mi mà ra, hổ uy vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Thật là một nữ nhân cảm tính mà!
Diệp Viễn thở dài, trực tiếp ngồi xuống tại chỗ, nuốt viên đan dược điều tức.
Ngự Kiếm Thuật cũng là một môn thần hồn bí kỹ, uy lực cực mạnh. Chỉ là hiện tại đối với Diệp Viễn mà nói còn có chút miễn cưỡng, vừa rồi có thể huy kiếm vừa đi vừa về, đã tiêu hao nghiêm trọng nguyên lực và hồn lực của hắn.
Điều tức một hồi tỉnh lại, Diệp Viễn lại phát hiện Tiểu Bạch Hổ đang đảo quanh mình.
Thấy Diệp Viễn nhìn qua, Tiểu Bạch Hổ lắc lắc cái đuôi, nhảy vào trong ngực Diệp Viễn.
"Ta thật là bực bội mà, ngươi cũng không muốn hắn, làm sao Tiểu Bạch Hổ này cứ dính ngươi như thế?" Nam Phong Chỉ Nhu không phục lắm nói.
Diệp Viễn cười nói: "Đây chính là mị lực! Ta người này, trời sinh liền có phong phạm vương giả, có thể hấp dẫn vô số người đi theo. A... Tiểu Bạch Hổ này... Không đúng lắm!"
Diệp Viễn đang chém gió, đột nhiên biến sắc.
Chương 160: Hậu duệ Thần Thú!"Làm sao? Tiểu Bạch Hổ có vấn đề gì?" Trong lòng Nam Phong Chỉ Nhu "Lộp bộp" một cái, vội vàng hỏi.
Diệp Viễn không trả lời nàng, mà đem Tiểu Bạch Hổ lật qua lật lại nhìn nhiều lần, lại dùng thần hồn dò xét một lần, sắc mặt trở nên càng ngày càng ngưng trọng.
Nam Phong Chỉ Nhu là người nóng tính, gặp Diệp Viễn loay hoay nửa ngày mà không nói, sắc mặt còn càng ngày càng kém, không khỏi vội la lên: "Đến cùng là làm sao vậy, ngươi nói ra xem! Thật sự là gấp chết ta rồi! Nó sẽ không chết chứ?"
Lúc này Diệp Viễn mới nhìn Nam Phong Chỉ Nhu giống như nhìn đồ đần: "Chết cái gì mà chết? Hắn tốt đến không thể tốt hơn nữa đấy!"
Nam Phong Chỉ Nhu cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, chợt nổi nóng nói: "Hắn không có việc gì ngươi bày cái bộ mặt đó ra làm gì? Có chủ tâm làm ta sợ đúng không? Ngươi có thể nói hết lời một lần hay không? Đến cùng là nó có chuyện gì?"
"Xem như chúng ta nhặt được bảo, vật nhỏ này thế nhưng lại có lai lịch lớn!" Diệp Viễn thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, hơi có chút hưng phấn nói.
"Có lai lịch lớn? Một con hổ con mà thôi, có thể có cái địa vị gì? Có lai lịch như thế thì làm sao lại bị một con Đại Hắc Mãng ép đến loại tình trạng này?" Nam Phong Chỉ Nhu nghi ngờ nói.
Nàng trái xem phải xem, cũng không nhìn ra chỗ nào của con Tiểu Bạch Hổ này có cái gì lạ thường.
Diệp Viễn thở dài nói: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, tri thức chính là lực lượng! Làm sao đến bây giờ một chút tiến bộ cũng không có? Không có tri thức, cho dù có vào núi bảo vật cũng sẽ tay không mà quay về!"
Nam Phong Chỉ Nhu trừng hai mắt một cái: "Đến cùng ngươi có nói hay không? Làm sao mà nói nhảm nhiều thế?"
"Được rồi, nói cho ngươi để ngươi được thêm kiến thức! Con Bạch Hổ kia chỉ là Bạch Hổ bình thường thì không sai, nhưng con Tiểu Bạch Hổ này lại có khác biệt lớn! Ngươi nghe nói qua Tứ Tượng Thần Thú sao?"
"Cái này đương nhiên có nghe nói qua, phương đông có Thanh Long, phương tây có Bạch..." Nam Phong Chỉ Nhu nói một nửa, chợt nhớ tới cái gì, kinh ngạc nói: "Ngươi... Ngươi... Ngươi không phải muốn nói cho ta biết, tên nhóc Tiểu Bạch Hổ này chính là Thần Thú Bạch Hổ chứ?"
Nam Phong Chỉ Nhu bị lời nói của Diệp Viễn làm giật nảy mình, nói chuyện cũng có chút cà lăm rồi.
Thần Thú là khái niệm gì? Đó là chúa tể tuyệt đối trong phiến thiên địa này đấy!
Có được danh xưng Thần Thú, chỉ cần tương lai không chết thì nhất định sẽ bước vào Thần Cảnh!
Diệp Viễn tùy tiện nhặt được một con Tiểu Bạch Hổ lại chính là chúa tể của phương tây, Thần Thú Bạch Hổ?
Đùa cái gì đây!
Diệp Viễn lại cười ha ha, nói ra: "Tất nhiên nó không phải Thần Thú. Thế nhưng... Thật sự là nó có huyết mạch của Thần Thú Bạch Hổ! Chỉ là huyết mạch của nó quá mỏng manh, muốn trở thành Thần Thú... Thì cực kỳ khó khăn."
Có mấy lời thật ra Diệp Viễn còn không nói. Tại Thần Vực, yêu thú có được huyết mạch của Thần Thú rất nhiều, chỉ là huyết mạch Thần Thú thuần chủng chân chính, bây giờ đã không tìm được.
Bởi vì, ở trong thiên địa này đã không có Thần Cảnh, tất nhiên cũng không có Thần Thú tồn tại!
Có được huyết mạch của Thần Thú, cho dù mỏng manh thì thành tựu tương lai cũng nhất định không tầm thường.
Chỉ cần cường độ huyết mạch đầy đủ, bước vào cảnh giới Yêu Đế dường như là chuyện tất nhiên!
Cảnh giới Yêu Đế, tương đương với cảnh giới Thần Vương của nhân loại.
Mà phần lớn hậu duệ Thần Thú có được thiên phú thần thông, một khi bước vào cảnh giới Yêu Đế, thực lực sẽ vô cùng cường đại.
Thần Vực đứng đầu về mặt chiến lực, nhân loại và yêu tộc thật ra là tương xứng với nhau.
"Thế nhưng, nếu như nó thật sự có huyết mạch Thần Thú mà nói, cho dù không thể trở thành Thần Thú, tương lai cũng hết sức lợi hại đi?" Nam Phong Chỉ Nhu nói.
"Không sai! Vật nhỏ này còn có một cái tên thuộc về mình —— Lưu Quang Bạch Hổ! Một chi của hậu duệ Thần Thú Bạch Hổ! Thật sự là không nghĩ tới, một con Bạch Hổ bình thường, vậy mà có thể sinh ra Lưu Quang Bạch Hổ, xem ra tổ tiên của tiểu gia hỏa này lai lịch không nhỏ đâu!" Diệp Viễn cảm thán nói.
"Lưu Quang Bạch Hổ sao? Trách không được vừa rồi khi hắn muốn giết con Đại Hắc Mãng kia tốc độ lại nhanh như vậy, thật sự là giống như một đoàn lưu quang mà."
"Ừm, Lưu Quang Bạch Hổ chính là lấy tốc độ mà đặt tên, Lưu Quang Bạch Hổ trưởng thành, tối thiểu nhất là đạt tới thực lực Hóa Hình cấp năm, khi đó tốc độ của nó, có thể so với Huyền Khí phi hành!" Diệp Viễn giải thích nói.
"Lợi hại như vậy? Vậy chẳng phải là chúng ta nhặt được bảo?" Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.
Cao cấp hơn Linh Khí chính là Huyền Khí, tốc độ của Huyền Khí phi hành càng là nhanh đến mức khó mà tin nổi. Tốc độ của Lưu Quang Bạch Hổ có thể có thể so với Huyền Khí phi hành, có thể thấy được tốc độ của bọn chúng nhanh đến mức nào!
Diệp Viễn cười ha ha nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Lưu Quang Bạch Hổ từ hổ con đến trưởng thành, ít nhất cũng mất ngàn năm. Chờ hắn trưởng thành thì ta sớm đã là cường giả Thần Vương Cảnh!"
Nam Phong Chỉ Nhu nhếch miệng, khinh thường nói: "Ngươi cứ chém gió đi! Lại còn cảnh giới Thần Vương! Ta cũng chưa nghe nói qua cái gì cảnh giới Thần Vương, chỉ toàn bịa chuyện!"
Không phải Nam Phong Chỉ Nhu kiến thức nông cạn, mà là Tần quốc này quá nhỏ.
Điểm xuất phát quyết định tầm mắt, người ở Vô Biên giới, làm sao biết phân chia cảnh giới ở Thần Vực thế nào!
Nếu như bọn hắn có thể đạt đến cảnh giới nhất định, tầm mắt tự nhiên sẽ khoáng đạt hơn.
Đối với sự khinh bỉ của Nam Phong Chỉ Nhu, Diệp Viễn chỉ cười cười, cũng không giải thích. Hắn và Nam Phong Chỉ Nhu căn bản cũng không phải là người cùng một cấp bậc, tự nhiên không cách nào câu thông.
"Có điều có ta ở đây, cảnh giới của nó có khả năng trong vòng mười năm vượt qua Viên Phi!" Diệp Viễn cười nói.
"Nhanh như vậy? Ngươi sẽ không lại đang khoác lác chứ?" Nam Phong Chỉ Nhu không tin nói.
"Ngươi thấy ta nói khoác lác khi nào? Nội tình của tiểu gia hỏa này tốt hơn nhiều so với Viên Phi, chỉ cần dựa vào đan dược, thành tựu tương lai nhất định sẽ không thấp. Mà tiểu gia hỏa này vừa rồi đã lại thức tỉnh huyết mạch, tốc độ tu luyện về sau sẽ cực kỳ nhanh!" Diệp Viễn giải thích.
Dựa vào điểm này, Nam Phong Chỉ Nhu lại không hoài nghi Diệp Viễn nữa.
Tạo nghệ đan đạo của Diệp Viễn đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của nàng, thường xuyên xuất ra một số đan dược mà nàng chưa bao giờ nghe qua.
Hơn nữa hắn dám đáp ứng Viên Phi để nó đột phá cấp bốn, nghĩ đến cũng không phải là ăn nói lung tung.
Như vậy nếu hắn muốn trợ giúp một con Tiểu Bạch Hổ, còn không phải chuyện vô cùng dễ dàng sao?
"Được rồi, biết ngươi ghê gớm rồi! Tiểu Bạch Hổ thật đáng yêu, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi? Ngươi xem nó trắng tinh như vậy, hay gọi nó là Tiểu Bạch đi?" Nam Phong Chỉ Nhu trực tiếp quyết định nói.
"Rống!"
Tiểu Bạch Hổ gầm nhẹ kháng nghị, hiển nhiên không thích cái tên này.
Nam Phong Chỉ Nhu nổi nóng nói: "Hừ! Không thích cũng không được! Liền gọi Tiểu Bạch!"
"Ừm, nó chạy nhanh như một tia sáng, ta thấy... Gọi nó là Bạch Quang đi, thế nào?" Diệp Viễn cúi xuống hỏi Tiểu Bạch Hổ.
Tiểu Bạch Hổ ủi ủi nhẹ trong ngực Diệp Viễn, hiển nhiên chấp nhận cái tên này.
"Ha ha, vậy sau này gọi ngươi là Bạch Quang!" Diệp Viễn cười nói.
"Hừ! Ngươi cái con hổ mắt trắng này! Mới vừa rồi là ai liều mạng tranh thủ mới lưu ngươi lại được? Ban đầu là gia hỏa này không muốn ngươi, hắn không phải người tốt!" Nam Phong Chỉ Nhu tức giận nói.
"Rống!" Đáp lại nàng là Bạch Quang gầm lên giận dữ.
"Được rồi, đừng chậm trễ thời gian ở đây nữa, chúng ta còn phải tìm một chút ở suối Hắc Thủy này, nói không chừng còn có đồ tốt! Con Thất Sắc Lưu Vân Mãng đó ở ì chỗ này không đi, chắc chắn là phát hiện ra cái gì." Diệp Viễn cắt ngang khiêu khích của Nam Phong Chỉ Nhu nói.
Hai người tìm một chỗ để chôn Bạch Hổ, lại lấy nội đan của Thất Sắc Lưu Vân Mãng, mang theo Bạch Quang tiến vào sâu theo suối Hắc Thủy.
Chương 161: Huyết Bồ Đề!Hai người một hổ đi sâu vào theo suối Hắc Thủy, qua khoảng một khắc thời gian, phía trước bị một sườn núi lớn chặn đường đi.
"A, hết đường rồi. Đoạn đường này làm gì có vật gì tốt chứ." Nam Phong Chỉ Nhu uể oải nói.
Diệp Viễn cũng dừng bước lại, nhìn quanh bốn phía một cái, cũng không phát hiện có vật gì hữu dụng.
Đoạn đường này đi tới, hắn vẫn luôn lưu ý hoàn cảnh chung quanh, nếu có cái thiên tài địa bảo gì, tuyệt đối không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Nhưng đến bây giờ, hắn cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
"Chẳng lẽ con Thất Sắc Lưu Vân Mãng này thật chỉ là nhìn trúng nơi này, muốn tu hú chiếm tổ chim khách? Không có lý nào! Bằng vào thực lực của nó hoàn toàn có thể đi vào chỗ càng sâu, chiếm cứ địa bàn tốt hơn, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại muốn chọn nơi này" Diệp Viễn cũng là trăm mối vẫn không có cách lý giải.
"Ha ha ha, không phải ngươi tự xưng là không gì không biết sao? Không ngờ ngươi cũng có lúc này đấy. Còn nói cái gì mà tri thức chính là lực lượng, hiện tại tri thức đã biến thành bọt nước rồi." Nam Phong Chỉ Nhu không chút lưu tình giễu cợt nói.
Đối với chuyện Diệp Viễn liên tục châm chọc nàng không có đầu óc, Nam Phong Chỉ Nhu cũng là oán niệm sâu đậm.
Nữ nhân là thù dai nhất, nữ nhân xinh đẹp thù càng thêm dai.
Chỉ là mỗi lần Diệp Viễn tiên đoán đều cực kỳ chuẩn xác, Nam Phong Chỉ Nhu không có cơ hội bắt được điểm yếu, cho nên không có cách nào phản bác lại.
Lần này thật vất vả mới gặp Diệp Viễn thất thố, đương nhiên Nam Phong Chỉ Nhu không bỏ qua cơ hội.
Khóe miệng Diệp Viễn co quắp, có loại cảm giác như tự đào hố chôn mình.
Thế nhưng hắn luôn cảm giác mình phán đoán không sai, vấn đề là thiên tài địa bảo đến cùng ở chỗ nào.
"Diệp Viễn, nhờ ngươi lần sau đừng có… Á, Bạch Quang, ngươi muốn đi đâu?"
Nam Phong Chỉ Nhu còn đang tiếp tục quở trách Diệp Viễn, Bạch Quang lại hóa thành một đạo lưu quang, chạy vội về phía sườn núi.
Diệp Viễn thấy thế, mắt không khỏi sáng lên, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này biết đồ vật ở đâu.
Bạch Quang chạy tới chân núi, trực tiếp vọt lên trên, bước lên một khối nham thạch, sau đó trái nhảy phải nhảy leo lên trên, giống như là giẫm trên đất bằng.
Tới một chỗ cực cao, thân hình của Bạch Quang lóe lên, bỗng nhiên không thấy đâu nữa.
Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu nhìn kỹ lại, thì thấy nơi đó lại có một cái lỗ nhỏ, Bạch Quang đã tiến vào trong động.
"Chẳng lẽ thật sự có đồ tốt" Nam Phong Chỉ Nhu lẩm bẩm nói.
Lúc này, hiển nhiên nàng cũng đoán được Bạch Quang đi làm cái gì rồi, nhịn không được âm thầm cầu nguyện Bạch Quang chỉ là đi chơi, tìm không thấy thứ gì mới tốt.
Mặc dù Bạch Quang còn chưa đi ra, nhưng không biết thế nào Nam Phong Chỉ Nhu lại cảm thấy mặt có chút nóng.
"Thì ra giấu ở nơi kín như thế, trách không được ta tìm nửa ngày cũng không tìm được. Không ngờ Bạch Quang lại còn có loại bản lãnh này." Diệp Viễn cũng có chút kinh ngạc với bản lĩnh của Bạch Quang.
Nghĩ một chút Diệp Viễn cũng bình thường trở lại. Đoán chừng là loại quả gì đó, Bạch Quang có thể ngửi được cũng không biết chừng.
Chỉ trong chốc lát, thân hình Bạch Quang lần nữa xuất hiện tại cửa hang, chỉ là lần này, trên miệng còn ngậm một thứ đồ nhỏ.
Bạch Quang ngậm thứ đó chạy xuống sườn núi, đi đến bên người Diệp Viễn.
Trong miệng Bạch Quang ngậm một nhành cây, phía trên có một quả nhỏ. Nó đem thứ đồ này đưa cho Diệp Viễn, còn lắc lắc cái đuôi, tỏ ra đáng yêu giống như đang lấy lòng.
Diệp Viễn cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Bạch Quang ý muốn cổ vũ nó, rồi hơi có chút hưng phấn cầm lên cái quả nhỏ kia, bởi vì hắn đã nhận ra đó là cái gì.
"Thì ra là Huyết Bồ Đề. Trách không được con Thất Sắc Lưu Vân Mãng kia lưu luyến nơi đây, hóa ra là vì nó."
Nam Phong Chỉ Nhu có chút xấu hổ, nhưng lại không nhịn được lòng hiếu kỳ vụng trộm đánh giá thứ đồ kia.
Đó là một quả nhỏ màu đỏ huyết, nhìn qua cũng không có gì thu hút. Nếu như là nàng, có khi thấy được cũng không chú ý đến, trực tiếp bỏ qua mất.
Diệp Viễn thấy Nam Phong Chỉ Nhu muốn nói lại thôi, dáng vẻ lén lút, không nhịn được buồn cười.
Biết nữ nhi nhà người ta da mặt mỏng, Diệp Viễn cũng không kích thích nàng, mà giải thích nói: "Huyết Bồ Đề này thế nhưng là đồ tốt. Đây chính là dược liệu cấp ba, mà lại cực kì hiếm gặp. Nếu Thất Sắc Lưu Vân Mãng ăn thứ này vào có thể sẽ trực tiếp đột phá đến yêu thú cấp hai hậu kỳ."
Nam Phong Chỉ Nhu thấy Diệp Viễn không có ý muốn giễu cợt lại nàng, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ là vẫn mạnh miệng nói: "Ta lại không cần ngươi giải thích."
"Được rồi được rồi, là chính ta thích khoe khoang, nhất định phải giải thích cho ngươi nghe. Được chưa?"
Lúc này Nam Phong Chỉ Nhu mới hài lòng, có điều lập tức không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi: "Nếu Huyết Bồ Đề này lợi hại như vậy, vì sao lâu như thế nó còn chưa ăn?"
Diệp Viễn cười nói: "Cũng coi như gia hỏa này không may. Nếu như ta đoán không lầm, trước đó Huyết Bồ Đề này có lẽ còn chưa chín, cũng mới chín trong vòng hai ngày này. Nó còn chưa kịp ăn, thì gặp Bạch Hổ và chúng ta, ngược lại để chúng ta nhặt được tiện nghi rồi. Có điều thứ này bị nó ăn cũng quá phung phí của trời rồi, nếu dùng để luyện chế đan dược cấp ba Bồ Đề Đan, có thể vô điều kiện để võ giả Ngưng Tinh Cảnh tăng lên một tầng tiểu cảnh giới mà hoàn toàn không có tác dụng phụ "
Nam Phong Chỉ Nhu nghe xong không khỏi há to miệng, võ giả Ngưng Tinh Cảnh tăng lên một tầng tiểu cảnh giới vô điều kiện, đây là khái niệm gì?
Võ giả Ngưng Tinh Cảnh, đừng nói là đột phá một tầng tiểu cảnh giới, dù chỉ là tiến bộ một chút, đều cần dùng rất nhiều thời gian.
Võ giả Ngưng Tinh Cảnh bên trong Tần quốc, ngoại trừ viện trưởng đại nhân và Ngô Đạo Phong đại nhân của công hội Luyện Dược Sư là Ngưng Tinh Cảnh tầng hai, những người khác tất cả đều là Ngưng Tinh Cảnh tầng một.
Phụ thân của Nam Phong Chỉ Nhu là Nam Phong Dật, cũng chính là quốc quân Tần quốc, đột phá Ngưng Tinh Cảnh đã hơn hai mươi năm, vẫn dừng lại ở Ngưng Tinh Cảnh tầng một như cũ.
Có thể thấy được võ giả Ngưng Tinh Cảnh muốn bước lên phía trước là chuyện gian nan dường nào.
Tần quốc có hai vị đại đan sư cao cấp, thế nhưng bọn hắn đều không thể luyện chế ra đan dược có thể làm cho võ giả Ngưng Tinh Cảnh trực tiếp đột phá tiểu cảnh giới, Diệp Viễn lại có thể.
Nếu như Diệp Viễn đem một viên đan dược bày ra trước mặt những người này, kết quả chỉ có hai loại.
Một loại là bọn hắn giết Diệp Viễn, sau đó vì viên đan dược kia đánh nhau đến ngươi chết ta sống; còn có một loại chính là đi theo phía sau mông Diệp Viễn, hi vọng làm cho Diệp Viễn vui, sau đó đem viên đan dược kia bố thí cho bọn hắn.
Cho dù là hai vị đại đan sư cao cấp, nhìn thấy Bồ Đề Đan cũng vô pháp không động tâm.
Kỳ thật Diệp Viễn nói khả năng giúp đỡ Viên Phi đột phá cấp bốn, Nam Phong Chỉ Nhu còn không có quá nhiều khái niệm, bởi vì chuyện đó cách nàng quá xa.
Thế nhưng là khả năng giúp đỡ võ giả Ngưng Tinh Cảnh tăng lên một tầng tiểu cảnh giới, cái này lại mang cho nàng rung động quá lớn.
Nam Phong Chỉ Nhu mắt lom lom nhìn Diệp Viễn, bộ dạng thì cứ như đang muốn nói lại thôi.
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng, lập tức biết nàng đang suy nghĩ gì, nói ra: "Yên tâm, quả Huyết Bồ Đề này ít nhất có thể luyện chế mười viên Bồ Đề Đan, đến lúc đó ta sẽ giữ lại cho phụ thân ngươi một viên."
Diệp Viễn nói xong, Nam Phong Chỉ Nhu đỏ mặt lên, nhưng vẫn cảm kích nói: "Cám ơn ngươi."
Diệp Viễn chế nhạo: "Chuyện của mình ngươi chưa từng cám ơn ta, lại vì chuyện của phụ vương ngươi cám ơn ta, thật đúng là để cho ta thụ sủng nhược kinh mà. Có điều, ngươi cũng biết ta vừa mới đột phá Linh Dịch Cảnh, muốn luyện chế Bồ Đề Đan, chỉ sợ còn cần một chút thời gian."
Lần này Nam Phong Chỉ Nhu lại không có nổi giận, mà liền vội vàng lắc đầu nói: "Không vội, không vội."
Chương 162: Con buôn đan dược.Hẻm núi Liên Nguyệt, một cái hẻm núi chiếm diện tích cực lớn, sâu hơn ngàn dặm trong Rừng Sâu Vô Biên.
Phạm vi ngàn dặm là cực hạn của võ giả Linh Dịch Cảnh, lại đi tiếp về hướng bắc, nguy hiểm sẽ gia tăng rất lớn.
Phạm vi trong vòng ngàn dặm ở Rừng Sâu Vô Biên phần lớn là địa bàn của yêu thú cấp hai, chỉ có cực ít địa phương mới có yêu thú cấp ba, ví dụ như Xích Phong Lĩnh.
Nhưng mà ở ngoài ngàn dặm, số lượng yêu thú cấp ba sẽ tăng lên rõ rệt.
Dưới tình huống bình thường, Linh Dịch Cảnh võ giả tuyệt đối không nguyện ý vượt qua ranh giới ngàn dặm này.
Bình thường, hẻm núi Liên Nguyệt là nơi ít ai lui tới.
Nhưng mà những ngày gần đây, hẻm núi Liên Nguyệt tụ tập càng ngày càng nhiều võ giả nhân loại, thực lực cũng càng ngày càng mạnh.
Từ lúc đầu chỉ đa số là võ giả Linh Dịch Cảnh tầng một tầng hai, đến bây giờ đã tràn đầy cả võ giả Linh Dịch Cảnh tầng tám tầng chín rồi. Trong đó còn có cả một ít võ giả nhân loại nửa bước Ngưng Tinh giống như Tô Vũ Bách!
Chỗ sâu dưới hẻm núi, ẩn ẩn có ba động không tầm thường truyền tới, tất cả mọi người đều biết, có thiên tài địa bảo cực kì trân quý sắp xuất thế.
Một bên khác của hẻm núi, cũng tụ tập số lượng lớn yêu thú cấp hai, cũng tương đối so với trận doanh của võ giả nhân loại.
Hai bên duy trì tương đương khắc chế, cũng không có ra tay đánh nhau.
Trên thực tế, khi yêu thú mới bắt đầu bạo động ở hẻm núi Liên Nguyệt, nhân loại và yêu thú từng phát sinh qua ma sát không nhỏ.
Nhưng theo võ giả nhân loại và yêu thú càng lâu càng đông, cảnh giới càng ngày càng cao, hai bên lại lâm vào trạng thái giằng co.
Bởi vì hai bên đều xuất hiện người mạnh hơn, cho nên trở nên càng thêm khắc chế.
Bên trong võ giả nhân loại xuất hiện võ giả Ngưng Tinh Cảnh, mà bên trong yêu thú cũng xuất hiện yêu thú cấp ba.
Mặc dù yêu thú cấp ba vẫn không thể câu thông với nhân loại, nhưng linh trí cũng đã không thấp, tự nhiên không muốn hao tổn quá nhiều thực lực trước khi thiên tài địa bảo xuất thế.
Đương nhiên võ giả nhân loại bên này cũng giống như vậy.
Lúc này Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu đã trà trộn vào trong đám võ giả nhân loại cấp thấp. Trang phục trên người Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu đều đã đổi thành trang phục bình thường của thợ săn yêu thú, khuôn mặt Nam Phong Chỉ Nhu cũng đã xử lý qua một chút, nếu không lấy dung mạo của nàng, rất dễ dàng gây nên phiền toái không cần thiết.
Nơi này cao thủ rất nhiều, để người chú ý hiển nhiên không phải cử chỉ sáng suốt.
Thật ra Diệp Viễn vốn định để Nam Phong Chỉ Nhu đi về trước, tự tới một mình. Nhưng khi hắn đưa ra đề nghị để Nam Phong Chỉ Nhu trở về, Nam Phong Chỉ Nhu nổi trận lôi đình, cầm kiếm đánh với Diệp Viễn một trận.
Kết quả tất nhiên là Diệp Viễn bại trận mà kết thúc, không có cách nào đành phải mang nàng cùng đi.
Có điều Diệp Viễn nêu lên một yêu cầu, đó chính là bất luận dưới tình huống nào, đều phải nghe hắn.
Đây là ranh giới cuối cùng của Diệp Viễn!
Hẻm núi Liên Nguyệt không giống với lúc trước, thực lực của hai người bọn họ quá yếu, chỉ có một con đường là chờ đục nước béo cò. Nếu như không biết điều, chỉ có thể bị người khác ăn không còn cả xương.
Đến lúc đó cho dù có Viên Phi, cũng không nhất định có thể chiếm được chỗ tốt.
Lúc này bên phía nhân tộc bên trên hẻm núi trên cơ bản là tốp năm tốp ba, tụ tập tốp năm tốp ba với nhau thành từng cái tiểu đoàn thể.
Mà tiểu đội của Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu tạo thành, hẳn là thuộc về tầng dưới cùng của những đoàn thể này, tự nhiên không gây chú ý cho người khác.
"Diệp Viễn, vừa rồi ngươi ra ngoài thăm dò được tin tức gì không?" Nam Phong Chỉ Nhu truyền âm hỏi.
"Ừm, nghe ngóng được một số thứ, có điều phần lớn chỉ là lời đồn đãi. Nhưng hiện tại cơ bản có thể khẳng định chính là, lần này xuất thế chắc là bảo vật Hỏa thuộc tính! Dựa theo ba động từ chỗ sâu của hẻm núi truyền đến đến xem, cũng chính là chuyện trong hai ngày này." Diệp Viễn trả lời.
"Thế nhưng nhiều người như vậy, mà thực lực lại mạnh như thế, ngay cả võ giả Ngưng Tinh Cảnh cũng xuất hiện, chúng ta có cơ hội không?"
Vốn dĩ Nam Phong Chỉ Nhu cũng không ngờ nơi này tụ tập nhiều người như vậy, còn tưởng rằng chỉ là bảo vật bình thường mà thôi.
Ai biết đến nơi, nhìn thấy nhiều võ giả Linh Dịch Cảnh như vậy, lập tức xì hơi.
Nhiều cường giả như thế, làm sao đến lượt mấy người bọn nàng được chứ?
Nàng thừa nhận Diệp Viễn rất lợi hại, nhưng dù sao cảnh giới vẫn quá thấp. Đối phó một hai tên còn không thành vấn đề, nhưng mà nhiều người như vậy, bọn hắn ra tay như thế nào đây?
Hơn nữa tình thế phân bố hiện tại trên hẻm núi, hoàn toàn là dựa theo thực lực tới phân chia.
Những võ giả nửa bước Ngưng Tinh, Linh Dịch tầng tám tầng chín, trên cơ bản đều ở tận cùng bên trong nhất. Một khi bảo vật xuất thế, bọn hắn chắc chắn là xông vào trước tiên, làm sao đến lượt những võ giả vòng ngoài này?
Diệp Viễn chỉ cười cười nói: "Bảo vật của Thiên Địa, người có duyên sẽ được, không phải thực lực mạnh thì nhất định có thể lấy được. Có Diệp Viễn ta ở tại đây, còn có chuyện của người khác sao?"
"Hứ, lại khoác lác! Làm sao ngươi biết ngươi chính là người có duyên?" Nam Phong Chỉ Nhu một mặt xem thường.
"Ta nói rồi, vương giả trời sinh, ngoài ta còn ai?" Diệp Viễn dõng dạc.
"Bớt nói nhảm, nói chính sự! Chúng ta đến cùng nên làm cái gì?" Nam Phong Chỉ Nhu triệt để bị đánh bại.
"Còn có thể làm sao? Nghỉ ngơi dưỡng sức, yên lặng theo dõi kỳ biến! Bảo vật một khi xuất thế, võ giả nhân loại và yêu thú nhất định có một trận sống mái với nhau, đến lúc đó ngươi chỉ cần bo bo giữ mình là được, những chuyện khác ta đến xử lý." Diệp Viễn nói.
"..."
Trong nháy mắt Nam Phong Chỉ Nhu liền cảm thấy mình biến thành vướng víu.
Rõ ràng là cô cô để mình đến bảo vệ hắn có được hay không? Thế nhưng cho tới bây giờ, lúc nào Nam Phong Chỉ Nhu cũng có cảm giác đều là Diệp Viễn đang bảo vệ nàng?
Hơn nữa thực lực bây giờ của Diệp Viễn đã không thua nàng, căn bản cũng không cần nàng đến bảo vệ.
Thế giới này biến hóa quá nhanh rồi...
Tại lúc Nam Phong Chỉ Nhu âm thầm u oán, một trận tiếng ồn ào truyền đến.
"Đan dược tốt nhất! Đan dược tốt nhất đây! Xuất phẩm của Túy Tinh Lâu, tất nhiên là tinh phẩm! Hồi Khí Đan cấp hai, Hộ Tâm Đan cấp hai, thuốc chữa thương cấp hai, Giải Độc Đan cấp hai, các loại đan dược cái gì cần có đều có cả!" Một người mặc quần áo võ giả màu xám dắt cuống họng hô.
Hắn kêu một tiếng này, lập tức đưa tới sự chú ý của rất nhiều võ giả.
Những võ giả này phần lớn là thợ săn yêu thú, đã ở bên trong Rừng Sâu Vô Biên thời gian rất lâu, đan dược cần thiết mang trên người đã không còn nhiều.
Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một thương nhân bán đan dược, tự nhiên đưa tới oanh động không nhỏ.
Diệp Viễn nghe có người bán đan dược, cũng không khỏi ghé mắt nhìn lại, thấy không ít người đã vây quanh hắn.
Lúc này, nói không chừng một viên đan dược có thể cứu được một mạng.
Có điều cái mũi của Diệp Viễn vừa động, lập tức đã nhận ra những đan dược kia đều là hàng giả. Mặc dù bề ngoài giống một số đan dược của Túy Tinh Lâu như đúc, nhưng dược hiệu chỉ sợ ngay cả năm phần cũng không đến.
Diệp Viễn chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó không quan tâm chuyện bên đó nữa. Hiện tại hắn cần phải khiêm tốn, chứ không phải làm náo động.
Dường như Nam Phong Chỉ Nhu nhìn ra chút vấn đề, không nhịn được hỏi: "Ngươi cười cái gì? Người kia có vấn đề sao?"
"Người không có vấn đề, nhưng đan dược có vấn đề. Có điều dù sao ăn không chết người, tùy hắn đi." Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Không phải chứ? Làm sao ngươi nhìn ra được?" Dù sao Nam Phong Chỉ Nhu cũng là Đan sư, thế nhưng một chút vấn đề nàng cũng không nhìn ra.
"Thành phần bản thân đan dược không có vấn đề, chỉ là lúc luyện chế cho thêm Lam Nguyên Thủy. Vốn dĩ nguyên liệu chỉ đủ để có thể luyện chế một viên đan dược, hắn lại luyện chế được bốn năm viên, đương nhiên dược hiệu kém rất nhiều." Diệp Viễn giải thích nói.
"Ngươi nhìn một chút đã nhìn ra được sao?" Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.