Ánh sáng đang bao phủ bên trong mật thất.
Bạch Thần đã thả ra toàn bộ thần hồn, cũng phóng ra tất cả những sự hiểu biết của mình.
Hồn lực của Diệp Viễn lan tỏa ra, hắn ta tinh tế cảm nhận được bí mật bên trong cơ thể của Bạch Thần.
Loại trạng thái như thế này đã kéo dài liên tiếp hơn một tháng.
Mỗi ngày, Diệp Viễn đều muốn điều tra đến khi hồn lực đã cạn kiệt hết.
Bỗng nhiên, ánh sáng bị thu lại, khôi phục lại sự yên tĩnh ở bên trong mật thất.
“Sư tôn! Ngươi không sao chứ?”
Nhìn thấy Diệp Viễn mệt đến mức gần như lả đi, Bạch Thần vội vàng chạy tới đỡ lấy.
Diệp Viễn xua xua tay rồi nói: “Không sao, hôm nay dùng sức có phần hơi mạnh quá.”
“Sư tôn, hay là thôi đi! Người luyện hóa đạo quả, vốn dĩ cũng không thể lên cấp được nữa.”
Bạch Thần thấy mỗi ngày Diệp Viễn đều mệt đến mức sực cùng lực kiệt, ngoài sự cảm động thì trong lòng của hắn cũng vô cùng không nỡ.
Chủ yếu chính là, chuyện như thế vốn dĩ cũng là phí công vô ích.
Từ xưa đến nay có bao nhiêu thế hệ đại năng muốn phá vỡ những ràng buộc của tầng này, nhưng cũng chưa một ai có thể thành công.
Không nói đến xa xôi, nói ngay ở đời này còn có một đan đạo chí cao tồn tại, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói là có thể sáng chế ra loại đan dược này.
Đương nhiên Bạch Thần biết Diệp Viễn lợi hại, nhưng mà loại chuyện chưa từng có ai làm được như này, quả thật không phải hai chữ lợi hại là có thể thành công.
Diệp Viễn nhìn Bạch Thần, cười nói: “Chẳng lẽ cuộc đời này ngươi cam lòng dừng bước ở Chân Thần Cảnh lúc trước à?”
Gương mặt Bạch Thần tràn ngập sự căm hờn, hắn nói: “Đương nhiên không cam lòng, chẳng qua là... Thấy sư tôn mỗi ngày đều vì ta mà bị hao tổn tất cả hồn lực, Bạch Thần tự cảm thấy có lỗi với sư tôn. Con đường trước đây là do ta tự chọn, ta biết ta bây giờ có phần hơi khác người, nhưng mà ta không kiểm soát được chính bản thân mình.”
Bạch Thần hiểu rõ thời gian của Diệp Viễn vô cùng quý giá.
Lãng phí thời gian của hắn ta làm cho Bạch Thần cảm thấy nghiệp chướng vô cùng nặng nề.
Nếu như chuyện này có thể nhìn thấy được hy vọng thì khá tốt, nhưng mà rõ ràng đây là một chuyện đã hết hy vọng, nếu như tiêu phí thời gian mấy năm hay thậm chí là mười mấy năm, cuối cùng lại trở về không công.
Thiệt hại như vậy vốn dĩ không có cách nào so sánh được.
Diệp Viễn: “Không cam lòng thì tốt. Dưới sự xoay chuyển của Thiên đạo thì cũng không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Năm đó, chỗ ở của vi sư ở tiểu thế giới thiên đạo bị tàn lụi, hơn một trăm ngàn năm không ai có thể bước vào Thần Cảnh. Dù vậy, vi sư cũng là đi đường tắt, dùng đan đạo để vào đại đạo, cuối cùng cũng nhập được vào Thần Cảnh.”
Bạch Thần nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nói: “Thì ra, sư tôn cũng lại xuất thân từ tiểu thế giới sao? Dùng đan đạo vào đại đạo... Đúng thật là không dậy nổi!”
Bây giờ hắn là Chưởng Khống Giả, đương nhiên biết sự lụi tàn của thiên đạo có ý nghĩa như thế nào.
Thiên đạo vô thần đạo, cho dù là có tư chất tự nhiên yêu nghiệt đi nữa, cũng không có khả năng bước vào được Thần Cảnh.
Nhưng mà sư tôn lại làm được!
Diệp Viễn cười nói: “Thế sự không có gì là tuyệt đối, ánh mắt nhìn qua chưa chắc đã là chân tướng. Nếu năm đó vì thiên đạo lụi tàn mà ta từ bỏ Thần Đạo, cũng sẽ không có ta của ngày hôm nay.”
Bạch Thần hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Sư tôn, ta biết rồi, ta sẽ không từ bỏ!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Sở dĩ luyện hóa đạo quả không thể lên cấp, là bởi vì ngươi luyện hóa đạo, cũng không phải là đạo của ngươi! Người khác cảm ngộ, cuối cùng cũng chỉ là của người khác. Cho dù là ngươi luyện hóa được, cũng chưa chắc là người khác sẽ hiểu được cả đời. Cái này giống như là mặc quần áo, ngươi mặc quần áo được làm từ số đo trên cơ thể của người khác thì bất kể là như thế nào, cuối cùng cũng sẽ không thể hoàn toàn vừa với người ngươi được. Cũng vì vậy, thần hồn và thân xác của ngươi, cho dù như thế nào cũng không thể phù hợp hoàn toàn với cách nói của người khác.
Bạch Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mà, chuyện như thế này có phần quá mức huyền diệu, thần hồn, thân xác, ba dạng đạo quả hoàn toàn phù hợp, thật sự có thể làm được sao?”
Thiên đạo huyền diệu, thân xác và thần hồn cũng huyền diệu giống như vậy.
Đại đạo xoay chuyển, thân thể con người cũng là dựa theo một cái quy luật luân chuyển nào đó của tiểu thế giới.
Phần lớn võ giả tu luyện biết về sự bất ngờ đó thì cũng không biết được có chuyện gì đang xảy ra.
Muốn lén nhìn thấy thân thể con người ảo diệu như thế nào, vốn là một chuyện vô cùng khó khăn, hơn nữa lại còn muốn cho ba cái này phù hợp chung vào một chỗ sao?
Từ thời xa xưa, có biết bao nhiêu Luyện Dược Sư đã cố gắng để tháo gỡ được cái lỗ hổng này, nhưng cũng chưa có ai thành công được.
Diệp Viễn cười nói: “Không thử một chút thì làm sao mà biết được? Ta có cảm giác, một khi Ngự Hồn Dung Đạo đan thành công, thực lực đan đạo của ta hiển nhiên cũng sẽ tiến thêm một bước nữa!”
...
Diệp Viễn đã mất khoảng ba năm để dò xét thân thể của Bạch Thần.
Trong ba năm đó, có thể nói là Diệp Viễn đã hết lòng hết sức, mỗi ngày đều phải dùng cạn kiệt toàn bộ hồn lực mới chịu nghỉ ngơi.
Lúc này dường như Diệp Viễn cũng đang trở lại thời điểm ban đầu nghiên cứu Nghịch Đạn đao, toàn thân đều trở nên điên cuồng.
Cuối cùng Bạch Thần cũng thấy được dáng vẻ điên cuồng đó của Diệp Viễn.
Hắn mới nhận ra rằng, Diệp Viễn có thể đạt được cái thành tựu như ngày hôm nay thì cũng không phải là sự ngẫu nhiên.
Người khác đều nói thiên phú của Diệp Viễn rất cao, nhưng không biết ở phía sau hắn ta đã phải bỏ ra biết bao nhiêu nỗ lực cố gắng.
Chỉ là cái kiểu dò xét điên cuồng như thế này thì không phải là chuyện mà võ giả bình thường có thể chịu nổi được.
Bạch Thần cảm thấy, nếu như đổi lại thành bản thân hắn, sử dụng cường độ như này để dò xét một thân thể huyền bí, chỉ sợ là đã sớm phát điên.
Không có nghị lực phi thường thì căn bản là không thể hoàn thành được.
Ba năm sau, đột nhiên Diệp Viễn nói với Bạch Thần chuyện bế quan, rồi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Diệp Viễn đang ngồi bó gối trên tiểu Thông Thiên Sơn phía trước, ở trong không gian Trấn Giới Bi.
“Tiền bối, rốt cuộc thần hồn là vì cái gì?” Diệp Viễn đột nhiên đặt câu hỏi.
Trải qua ba năm dò xét, Diệp Viễn phát hiện muốn sáng chế ra Ngự Hồn Dung Đan đạo thì điểm mấu chốt vẫn là thần hồn.
Mà về điểm này thì không có chút nghi ngờ nào cả, Vô Trần là người duy nhất có quyền lên tiếng.
Vô Trần nói: “Vấn đề này không có bất cứ người nào có thể trả lời rõ ràng được. Thần hồn có thể tự mình tồn tại ở trong Thiên Địa này, nhưng mà thân xác lại không thể thoát khỏi sự tồn tại của thần hồn. Nó là một loại thần năng lượng tinh thần bí ẩn, liên lạc thân xác với Thiên Đạo. Võ giả có thể tu đạo, là bởi vì thần hồn có thể nối liền với Thiên Đạo. Nếu như nhất định phải nói nó là một cái gì đó, ta cảm thấy... Nó chính là sự kéo dài của Thiên Đạo.”
“Sự kéo dài của Thiên Đạo...” Diệp Viễn nghiền ngẫm rất kỹ câu nói của Vô Trần, tâm tư bắt đầu chìm vào Tiểu Thông Thiên Sơn.
“Tất cả mọi thứ đều có linh hồn, đều là một phần của Thiên Đạo.”
“Thân xác không có linh hồn thì chính là một vật đã chết. Cỏ cây không có linh hồn, cũng là một vật đã chết.”
“Nếu như nói thần hồn là một con đường, vậy thì đầu này nối liền với vật chất, đầu kia gắn vào Thiên Đạo…”
“...”
Dần dần, trong lòng Diệp Viễn đã hiểu ra.
Hơi thở ở trên Tiểu Thông Thiên Sơn dần trở nên nồng đậm hơn.
Thần hồn của Diệp Viễn rời khỏi thân thể, bay lên trên Tiểu Thông Thiên Sơn.
Dần dần, thân hình của hắn ta trở nên mờ dần, cuối cùng là hoàn toàn tiêu tan.
Không còn thấy được sự tồn tại của thần hồn Diệp Viễn trong mảnh không gian này nữa.
Nhưng mà cẩn thận cảm nhận thì dường như thần hồn của hắn ta đang có mặt ở khắp mọi nơi.
Thấy một cảnh tượng này, anh mắt của Vô Trần co rút lại, hoảng sợ kêu lên: “Tiểu tử này đã giác ngộ rồi! Hồn đã hòa vào đạo, cảm thụ được căn nguyên của đại đạo, nếu là Thiên Tôn cũng không thể làm được!”
Một trăm năm đã trôi qua trong nháy mắt, vào một ngày, Diệp Viễn từ từ mở mắt, ánh mắt vô cùng sâu xa.
Thần hồn đã quay về vị trí cũ, Diệp Viễn nhận ra cảm giác bành trướng lên ở bên trong cơ thể, nhất định là muốn đột phá.
Suy nghĩ vừa mới dao động, vô số Thần Nguyên Thạch trung phẩm đã xuất hiện bên cạnh Diệp Viễn.
Diệp Viễn không chút do dự bắt đầu điên cuồng tiếp nhận Thần Nguyên.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc chỉ trong một lần Diệp Viễn cũng đã đạt tới Thần Văn Tầng bảy!”
“Đạo cảnh đã viên mãn rồi! Không biết khi nào thì có thể bước vào Tổ Cảnh hư ảo mờ mịt kia nhỉ!” Diệp Viễn xúc động nói.
Chương 1914: Đến đô của Kim Hoán Đại ĐếTruyền thừa do đại tế tư thánh tổ để lại làm cho Diệp Viễn nhận thức rõ ràng về cảnh giới đan đạo.
Trước đạo cảnh là sơ cảnh, không thấu hiểu sâu sắc là đạo vô minh, mới biết về đan đạo là sơ cảnh.
Luyện dược sư của sơ cảnh luyện đan bằng kinh nghiệm, không tìm ra cách thích hợp, cho nên khó mà chế tạo ra đan dược chất lượng cao.
Sau sơ cảnh chính là đạo cảnh, luyện dược sư của đạo cảnh đã hiểu ra đại đạo, luyện đan muốn gì được nấy, chế tạo ra thần phẩm thần đan cũng là muốn gì được nấy.
Diệp Viễn tự huy động đại đạo thiên âm và vào nơi này.
Hôm nay, sau trăm năm ngộ đạo, hắn ta cũng chế tạo ra Ngự Hồn Dung Đạo đan cho thấy cảm ngộ về thần hồn cùng đan đạo của hắn ta ngày càng uyên thâm. Rốt cuộc đạo cảnh của hắn ta cũng đạt tới cảnh giới viên mãn.
Đúng như Diệp Viễn đoán, sự lĩnh ngộ về Ngự Hồn Dung Đạo đan này làm cho hắn ta thấu hiểu sâu sắc hơn về đan đạo.
Hôm nay, mặc dù hắn ta vẫn dừng lại ở giai đoạn suy ngẫm nhưng hắn ta cũng có được lợi ích rất lớn.
Dựa theo truyền thừa đại tế tư thánh tổ để lại, còn có cảnh giới cao hơn đạo cảnh là tổ cảnh.
Dược Tổ và đại tế tư thánh tổ ở trong cảnh giới này.
Tổ cảnh là một cảnh giới rất dài. Người đạt tới tổ cảnh không chỉ có hai người bọn họ, mà một vài Vô Thượng Thiên Đế cũng có thể đạt tới cảnh giới này, nhưng hiển nhiên là hai người này đi xa hơn.
Đạo cảnh của Diệp Viễn là viên mãn, cách tổ cảnh một bước, nhưng một bước này thật quá khó khăn.
Số luyện dược sư có thể đạt tới đạo cảnh viên mãn là đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn họ là mấy nhân vật lợi hại trong Thất Tinh, Bát Tinh.
Người đạt tới tổ cảnh càng thêm hiếm hoi.
Đạo cảnh hôm nay của Diệp Viễn là viên mãn. Có thể nói, về chuyện lĩnh ngộ đan đạo, hắn ta đã vượt qua luyện dược sư của Thông Thiên Giới hơn chín mươi phần trăm.
Mà hắn ta của hôm nay mới chỉ đạt cấp năm mà thôi.
Hơn mười năm sau, Thiên Ưng đã xảy ra những chuyện long trời lở đất.
Hơn mười năm sau, một nhóm cường giả Thiên Thần lớn xuất hiện, người đạt cảnh giới Thần Quân nhiều không kể xiết, thực lực tổng thể của Thiên Ưng tăng mạnh.
Quan trọng nhất là Hoàng thành Thiên Ưng đã trở thành một thánh địa đan đạo nhỏ.
Hôm nay, luyện dược sư chạy tới và hy vọng được gia nhập vào Đan Tháp của hắn ta nhiều không đếm xuể.
Đan Tháp cũng đã xây dựng một tiêu chuẩn đánh giá khắt khe để tuyển chọn nhân tài.
Diệp Viễn xuất quan, tiểu Đồng cùng Bảo Trư đã chờ hắn ở bên ngoài từ sớm.
Bảo Trư thấy Diệp Viễn thì bay "Vèo" tới, trực tiếp chui vào trong ngực Diệp Viễn, ý lấy lòng hết sức rõ ràng.
"Ủn ỉn, ụt ịt, éc éc..."
Có vẻ Bảo Trư phát hiện ra Diệp Viễn khác thường nên kêu vô cùng vui sướng.
Tiểu Đồng cũng có cảm giác, ánh mắt lóe lên vẻ kinh dị, lão ta nói: "Lòng như mây trắng, lúc nào cũng thanh thản, tình nghĩa như nước chảy, ngươi... Đạo cảnh viên mãn?"
Đạo cảnh viên mãn là một cảnh giới bí ẩn và huyền bí, cực kỳ ít người có thể chạm tới cảnh giới viên mãn.
Nhưng tiểu Đồng vốn là người trong đạo cảnh, nên tất nhiên lão ta có thể nhận ra được sự thay đổi của Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: "Bế quan mười năm, cuối cùng cũng ngộ ra, đúng là viên mãn!"
Nghe vậy, khóe miệng tiểu Đồng hơi co rút.lão ta nhìn Diệp Viễn với ánh mắt phức tạp.
Thân là Đan Thần Thất Tinh, hơn nữa còn có thể làm cho Bảo Trư hài lòng thì thực lực của tiểu Đồng không cần nhiều lời cũng biết.
Trên thực tế, lão ta đã sớm bước chân vào đạo cảnh, thực lực về đan đạo vượt xa luyện dược sư cùng cấp.
"Tên tiểu tử này, đúng là một tên quái thai! Chẳng lẽ ngươi lĩnh ngộ Ngự Hồn Dung Đạo đan thật à?" Tiểu Đồng hơi không dám tin nói.
Diệp Viễn bật cười nói: "Làm sao có thể chứ? Ngay cả linh dược ta còn chưa chạm vào, chỉ là có một ít phương hướng thôi. Còn rốt cuộc có thể thành công hay không thì phải xem tạo hóa của tiểu tử Bạch Thần kia."
Trong lòng Tiểu Đồng nghiêm túc, Diệp Viễn nói như vậy cho thấy nhất định là hắn ta khá chắc chắn.
Sáng tạo một loại đan dược mới, hơn nữa còn là loại này đan dược có độ khó cực cao, không phải là chuyện đơn giản. Vì nó cần vô số lần suy ngẫm và thất bại mới có thể thành công.
Bỗng nhiên, Tiểu Đồng nhìn Diệp Viễn với ánh mắt sáng quắc và nói: "Tài nguyên của Thiên Ưng vốn không thể ủng hộ ngươi hoàn thành đan dược này, ngươi định làm gì?"
Diệp Viễn gật đầu nói: "Ta biết, cho nên ta định đi một chuyến đến đế đô của Kim Hoán Đại Đế, hy vọng có thể hợp tác được với Vạn Bảo Lâu. Như vậy thì chúng ta sẽ không bị thiếu linh dược."
Tiểu Đồng bỗng nhiên nói: "Ngươi đã đã đạt đến đạo cảnh viên mãn, ta cũng cần ngươi giúp ta luyện một loại đan dược."
Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng, hắn ta nói: "Dĩ nhiên là không có vấn đề gì! Chẳng qua là dường như thần đan cấp năm không có tác dụng gì đối với ngươi nhỉ?"
Tiểu Đồng lắc đầu nói: "Công pháp ta tu luyện rất là kỳ lạ. Mặc dù tốc độ tu luyện của ta rất nhanh, nhưng mỗi năm trăm ngàn năm sẽ trẻ hóa một lần, thời gian dài tới ngàn năm! Cứ mỗi lần trẻ hóa, cơ thể, vẻ ngoài và thực lực của ta sẽ khôi phục như một đứa trẻ bảy tám tuổi. Trong một ngàn năm này, ta không thể tu luyện, thực lực chỉ có thể dừng ở bảy tám tuổi. Nhưng chúng ta đã để lại mấy loại đan dược, chỉ cần ăn đan dược này là có thể khôi phục thực lực tương đương. Với cảnh giới bây giờ cộng thêm thực lực đạo cảnh viên mãn của ngươi, thì đan dược ngươi luyện cũng có thể giúp ta khôi phục lại cảnh giới Chân Thần."
"Thì ra là như vậy! Không thành vấn đề, cứ giao chuyện này cho ta." Diệp Viễn bừng tỉnh đại ngộ, lúc này hắn ta mới biết tại sao Tiểu Đồng biến thành như vậy.
Nhưng Diệp Viễn cũng có hứng thú. Nếu thực lực của Tiểu Đồng có thể khôi phục về cảnh giới Chân Thần, thì hoàng thành Thiên Ưng chắc chắn sẽ có thêm một cường giả chân thần trấn giữ.
Đến lúc đó, cho dù là hoàng thành Thiên Ưng đối mặt với ba thế lực lớn của Đế Đô Cửu Hứa thì cũng có sức tự vệ.
Diệp Viễn nhìn đan dược mà không khỏi đau đầu.
Đan dược này được đặt tên là Mộc Vũ Hồi Mộng Đan, là một loại thần đan cấp năm có độ khó cấp chín, độ khó để luyện nó là cực lớn.
Thậm chí còn khó hơn Hạo Linh Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan nhiều.
Linh dược nào cũng hết sức quý giá, khó trách cho tới bây giờ Tiểu Đồng cũng không nói về chuyện này.
...
Diệp Viễn thông báo một vài chuyện, rồi dẫn theo Bạch Thần, Ninh Thiên Bình, Tiểu Đồng, Bảo Trư cùng với Tiêu Phong của Vạn Bảo Lâu rời khỏi hoàng thành Thiên Ưng.
Ngàn năm trôi qua, thực lực hôm nay của Tiêu Phong cũng đã xưa không bằng nay.
Chẳng qua là, tuổi tác của Tiêu Phong quá cao nên đã dùng hết tiềm lực từ lâu, mặc dù có Diệp Viễn trợ giúp, nhưng sự tiến bộ của Tiêu Phong cũng rất có hạn.
Hôm nay, Tiêu Phong vẫn dừng lại ở cảnh giới Đan Thần Tứ Tinh.
Nhưng đối với Tiêu Phong mà nói, cảnh giới hôm nay của mình đã là điều mình không dám tưởng tượng.
Có thể đi tới hôm nay, dĩ nhiên là Tiêu Phong cảm kích rơi nước mắt đối với Diệp Viễn.
Trong Tử Cực Điện, đoàn người ngồi đối diện nhau.
"Làm phiền Tiêu huynh chuyến này rồi." Diệp Viễn nói.
Tiêu Phong cười khổ nói: "Diệp lão đệ nói quá lời, ta chỉ là một Đan Thần Tứ Tinh nho nhỏ, không bằng cả mấy người ngồi không ở đại đế. Trong chuyến này, sợ rằng chính ngươi còn phải dùng thực lực của mình đấy! Nhưng ngươi có thể yên tâm về một điều, đó là phần lớn thành trì dưới quyền Vạn Bảo Lâu đều lấy kiếm tiền là điều kiện thứ nhất. Chỉ cần có thể có lợi là bọn họ sẽ không từ chối."
Diệp Viễn gật đầu nói: "Nghe nói Phiêu Vũ Thiên Tôn trông coi đế đô của Kim Hoán Đại Đế là một vị Đan Thần Thất Tinh, có đan đạo tu vi thông thiên, không hề thua kém cường giả dưới quyền Dược Tổ. Không biết lần này có lãnh hội được chút phong thái của hắn hay không."
Chương 1915: Không gặpTiêu Phong há miệng không nói gì.
Hắn không có cách đáp lại lời này của Diệp Viễn.
Kim Hoán Đại Đế Đô, là một tòa thành cực kỳ nổi tiếng về đan dược trong lãnh thổ của loài người.
Không có lý do nào khác, Phiêu Vũ Thiên Tôn là Đan Thần Thất Tinh vô cùng nổi tiếng.
Đan Thần Thất Tinh đã là giới hạn mà người bình thường biết được.
Mà cường giả cấp bậc thiên đế, ai cũng vô cùng thần bí, dù là cường giả thiên tôn cũng khó mà thấy được bóng dáng.
Đan Thần Bát Tinh, tất nhiên còn thần bí hơn so với Thiên đế cường giả vài phần.
Tới cảnh giới Bát Tinh Đan Thần này rồi, khó mà động lòng với những thứ phàm tục, muốn mời bọn họ ra tay chính là si tâm vọng tưởng.
Cũng chỉ có cường giả cấp bậc thiên đế mới có thể mời được bọn họ.
Cho trong mắt các võ giả loài người, Phiêu Vũ Thiên Tôn nghiễm nhiên là một trong những thiên tôn có thực lực rất mạnh.
Lấy thực lực đan đạo hiện tại của Diệp Viễn mà nói, luyện dược sư bình thường đã khó để vào mắt rồi.
Cũng chỉ có loại cường giả siêu cấp như Phiêu Vũ Thiên Tôn, hắn ta mới có hứng thú trao đổi một chút.
Lời này người khác tất nhiên là vô cùng cuồng vọng, nhưng Tiểu Đồng bên cạnh lại biết Diệp Viễn có bản lĩnh này.
...
Đảo mắt đã mấy năm nữa, đoàn người Diệp Viễn đã đi qua vô số thành trì, cuối cùng cũng đến Kim Hoán Đại Đế Đô.
"Trời ạ, Kim Hoán Đại Đế Đô này làm bằng vàng sao?"
Tuy đã theo Diệp Viễn mở rộng tầm mắt, Ninh Thiên Bình vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Không có gì thích hợp hơn cụm từ vàng son lộng lẫy để miêu tả tòa thành khổng lồ này.
Kim Hoán Đại Đế Đô được xây trên núi, tất cả tường thành đều vàng lấp lánh, nhìn như là được đúc bằng vàng ròng, vô cùng tráng lệ.
"Ha, ngươi cũng quá coi thường Kim Hoán Đại Đế Đô rồi. Mỗi viên gạch của bức tường thành này đều được dung nhập năm phần cát sắt mạ vàng, được củng cố bằng đại trận cấp bảy, cho dù là một kích của cường giả thiên tôn cũng đừng muốn được để lại dấu vết trên tường thành." Tiêu Phong nói.
Ninh Thiên Bình khiếp sợ nói: "Năm phần cát sắt mạ vàng! Đó chính là nguyên liệu cấp bảy đó, một chút thôi đã có giá ngàn vàng! Tòa thành này lớn như vậy, chẳng phải là cát sắt mạ vàng của cả Thông Thiên Giới đều bị dọn sạch rồi sao?"
Tiêu Phong cười nói: "Vạn Bảo Lâu trải rộng khắp Thông Thiên Giới, thu nhập mỗi ngày ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu. Tòa thành này quả đúng là phi phàm, nhưng đối với Thiên Đế đại nhân mà nói, chỉ là hạt cát nhỏ trong sa mạc mà thôi."
Nghe vậy, trong lòng Diệp Viễn vô cùng khiếp sợ.
Vạn Bảo Thiên Đế thật sự có thể nói là thế giới giàu có.
"Đứng lại, các ngươi có văn điệp thông quan không?" Một thủ lĩnh vệ binh ở cổng thành nhìn thấy đám người Diệp Viễn, trực tiếp ngăn cản.
Thấy vậy, Tiêu Phong vội vàng cúi người nói: "Vị huynh đệ này, ta là chấp sự hạ đẳng của Thanh Phong Đường, đây là lệnh bài của ta. Đây là những người bạn tốt của ta ở Vạn Bảo Lâu, ta muốn vào thành nói chuyện làm ăn với Thanh Phong Đường, mong được châm chước cho."
Tiêu Phong hiện giờ đã là một nhân vật hạng nhất ở Thiên Ưng Vạn Bảo Lâu, nhưng khi đến nơi này, hắn vẫn phải ăn nói khép nép với một vệ binh.
Thủ lĩnh vệ binh kia thấy lệnh bài, cười khinh thường nói: "Chỉ là một tên chấp sự hạ đẳng cũng đến đại đế đô nói chuyện làm ăn, ngươi đang kể chuyện cười đấy à? Ngươi có biết mỗi ngày Kim Hoán Đại Đế Đô làm ăn như thế nào không? Mau cút đi, đi vào cũng chỉ lãng phí thời gian của các đại nhân!"
Tiêu Phong cười khổ nhìn về phía Diệp Viễn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thân phận của hắn ở nơi như đại đế đô này thật sự quá thấp, thấp đến mức ngay cả vệ binh cũng coi thường hắn.
Thành trì cấp một làm chuyện cấp một, đến đại đế đô nói chuyện làm ăn, có ai không phải là người giàu có một phương?
Dù vậy, trước khi bọn họ vào thành, vẫn phải có văn điệp thông quan mới có thể vào thành.
Mà một Đan Thần Tứ Tinh ở hoàng thành có thể mang lại mối làm ăn gì lớn đây?
Thủ lĩnh vệ binh đã từng gặp vô số cường giả, sẽ không coi mấy người cảnh giới Thiên Thần Diệp Viễn này là gì.
Tuy rằng, chính hắn ta cũng chỉ là một tên Thiên Thần tầng ba.
Diệp Viễn cười cười, tiến đến bên cạnh vệ binh, cười nói: "Vị huynh đệ này, chúng ta thật sự có mối làm ăn phải bàn, mong huynh châm chước cho."
Hắn ta lấy ra một viên đan dược, đưa đến trước mặt vệ binh.
Ánh mắt của thủ lĩnh vệ binh kia đông cứng, vội vàng nhận lấy, phất phất tay nói: "Mau vào đi, đừng cản người phía sau."
Ngũ giai tử linh thần đan, trình độ của một vệ binh nhỏ nhỏ như hắn ta không dùng nổi.
Đan dược Diệp Viễn cho hắn ta đủ để hắn ta đột phá đến Thiên Thần tầng bốn rồi.
Món quà lớn như vậy, hắn ta có lý do gì để không cho Diệp Viễn vào?
Diệp Viễn chắp tay, dẫn mọi người vào thành.
"Diệp lão đệ, thật xin lỗi, ta..." Tiêu Phong nhìn Diệp Viễn, sắc mặt hổ thẹn.
Hắn cũng không ngờ mình còn không vào được cả cổng thành.
Diệp Viễn cười nói: "Tiêu huynh đừng như vậy, nếu không có lệnh bài của ngươi, ta có cho hắn đan dược, hắn cũng không dám nhận."
Kim Hoán Đại Đế Đô chính là bản bộ của Vạn Bảo Thiên Đế, hoàn toàn khác với loại ăn nhờ ở đậu của Thiên Ưng Vạn Bảo Lâu.
Không biết hàng ngày có bao nhiêu thế lực lớn, đại tài chủ lui tới đây.
Nếu không có người của Vạn Bảo Lâu chỉ dẫn, vệ binh này chắc chắn không dám dễ dàng thả bọn họ vào, đây cũng là nguyên nhân Diệp Viễn vì sao muốn dẫn Tiêu Phong theo.
Ninh Thiên Bình tức giận nói: "Đúng là mắt chó nhìn người thấp kém! Chờ nói chuyện làm ăn xong, nhất định phải cho tiểu tử kia nhìn xem không nên chỉ nhìn bề ngoài của người khác."
Diệp Viễn cười nói: "Trên đời này đều là dùng thực lực nói chuyện, thực lực của chúng ta ở Thiên Ưng là số một số hai, nhưng tới đại đế đô lại chẳng là gì. Thủ lĩnh vệ binh vừa rồi kia có lẽ đã gặp qua không ít cường giả thiên tôn, sao có thể để ý mấy người cảnh giới Thiên Thần chúng ta chứ?"
Tất nhiên Ninh Thiên Bình biết điều này, nhưng hắn vẫn rất không vui, nói: "Hừ! Một viên ngũ giai thần đan, coi như cho chó ăn!"
Đoàn người vào thành, đi thẳng đến khu vực phồn hoa nhất.
Rẽ ngang rẽ dọc, mấy người đến trước một toà nhà.
Tiêu Phong đưa lệnh bài và bái thiếp cho hộ vệ, cung kính nói: "Tiểu nhân là Tiêu Phong, chấp sự hạ đẳng của Thanh Phong Đường, sư tôn chính là Lữ Triết, Đan Thần Ngũ Tinh cao cấp của Định Giang Đế Đô. Đây là bái thiếp gia sư tự tay viết, hy vọng có thể cầu kiến Giang Nguyên trưởng lão."
Hộ vệ kia nghe thấy Tiêu Phong giới thiệu lai lịch của mình, vẻ mặt khinh thường, sau khi nhìn bái thiếp, phất tay nói: "Qua cổng bên kia chờ đi."
Tiêu Phong hơi nhẹ nhõm, hắn sợ hộ vệ này trực tiếp đuổi người đi.
Định Giang Đế Đô chính là đế đô dưới trướng Kim Hoán Đại Đế Đô, sư tôn Lữ Triết của Tiêu Phong ở Định Giang Đế Đô cũng có chút địa vị.
Đương nhiên, tới đại đế đô thì chẳng là gì.
Giang Nguyên này chính là trưởng lão của Thanh Phong Đường, cường giả cảnh giới Chân Thần, có địa vị khá cao ở Vạn Bảo Lâu.
Trước khi đến đây, Tiêu Phong đã xin sư tôn tấm bái thiếp này.
Nhưng người ta có cho mặt mũi không, trong lòng hắn cũng không có tự tin.
Đi vào cổng, mấy người nhất thời trợn tròn mắt.
Trong cổng sớm đã chật ních người, hơn nữa ai ai cũng thực lực bất phàm.
"Đây là số thứ tự của các ngươi, cầm lấy, chờ gọi đến số của các ngươi thì đi vào." Một hạ nhân đưa cho Tiêu Phong một con số, hất hàm nói.
Có thể nhìn ra địa vị của Giang Nguyên trưởng lão này khá cao, hiển nhiên người đến tìm lão ta nói chuyện rất nhiều.
Mấy người không ngờ lần này bọn họ phải chờ tận bảy ngày bảy đêm.
Bảy ngày sau, rốt cục cũng gọi số của bọn họ.
Hạ nhân dẫn bọn họ vào một gian phòng, trong phòng có một người trung niên có vẻ là quản gia.
"Đưa bái thiếp của các ngươi đây." Người trung niên thản nhiên nói.
Tiêu Phong vội vàng đưa lên, người trung niên nhìn lướt qua, lại ném về, thản nhiên nói: "Các ngươi đi đi, gia chủ bề bộn nhiều việc, không rảnh gặp các ngươi."
Chương 1916: Bảo gia chủ nhà các người tới tìm ta“Cái này… Giang Hoa đại nhân, ngài có thể linh hoạt một chút được không? Chúng ta thật sự có chuyện cần bàn với Giang Nguyên trưởng lão.”
Tiêu Phong thật không ngờ thời gian chờ đợi khổ cực bảy ngày bảy đêm chỉ chờ một câu nói như vậy.
Hắn không cảm thấy bản thân bị mất mặt chỉ có điều bởi vì không giúp đỡ được gì cho Diệp Viễn nên trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Đúng là cao môn khó nhập!
Vốn dĩ cho rằng sư tôn của bản thân tốt xấu gì cũng là đan thần ngũ tinh cao cấp thì ít nhiều gì cũng có một chút mặt mũi nhưng ai mà biết được gia chủ này lại không muốn nể mặt.
Trong lòng Tiêu Phong cảm thấy vô cùng khổ tâm.
Chỉ là hắn không muốn từ bỏ như vậy, hắn vẫn muốn thử tranh thủ thêm lần nữa.
Không ngờ sắc mặt Giang Hoa trầm xuống rồi hừ lạnh nói: “Có chuyện cần sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một người chấp sự vậy mà còn không tự biết thân phận của bản thân là gì sao? Người nào đến tìm gia chủ cũng đều nói bản thân có chuyện cần, nếu như ai cũng được đi vào thì cần quản gia như ta làm gì nữa hả? Còn nữa cầm một bái thiếp của đan thần ngũ tinh cao cấp là muốn gặp được gia chủ sao? Ở Đại Đế Đô, đan thần ngũ tinh là cái thứ gì chứ? Mau cút đi, đừng có chặn đường của người khác!”
Tiêu Phong đột nhiên tức giận.
Bản thân hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu nhân nhưng trong lời nói của Giang Hoa đã xúc phạm đến sư tôn, điều này khiến hắn không thể chấp nhận được.
“Ngươi ức hiếp người quá đáng lắm rồi! Bản thân ngươi chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới thiên thần thì có là cái thứ gì đâu chứ?” Tiêu Phong tức giận nói.
Ánh mắt của Giang Hoa đầy lạnh lẽo, không thèm nói một lời liền giơ tay lên đánh một chưởng.
Tiêu Phong chẳng qua chỉ là một Thần Quân Cảnh với một chưởng tựa dời núi lấp biển như vậy làm sao hắn có thể chặn lại được?
Nhưng mà đúng lúc này trước mắt Giang Hoa như bị hoa mắt, đòn tấn công của lão ta lại đột nhiên bị hóa giải một cách lặng lẽ.
“Thật nhanh!” Đồng tử của Giang Hoa co rút lại, trong lòng có chút kinh ngạc.
Lão ta là Thiên Thần tầng chín lại không thể nhìn ra Diệp Viễn đã ra tay như thế nào.
Phải biết rằng Diệp Viễn chẳng qua chỉ là một Thiên Thần tầng bảy.
Có điều lão ta cũng không quan tâm bởi vì đây chính là Giang phủ.
“Sao vậy, các ngươi muốn làm loạn Giang phủ sao?” Giang Hoa nghiêm giọng nói.
Diệp Viễn nhìn lão ta rồi nhẹ nhàng nói: “Rõ ràng ngươi là người ra tay trước sao lại nói là chúng ta làm loạn? Không gặp thì không gặp cũng đâu cần phải sỉ nhục sư trưởng. Bây giờ nếu ta hỏi thăm phụ thân của ngươi thì không biết ngươi sẽ có cảm xúc như thế nào? Ngươi tự xem đi, ta còn chưa hỏi mà mặt ngươi đã biến sắc rồi. Bởi vậy ngươi nên tự đặt mình vào vị trí của người khác, đừng đặt con mắt của mình lên đầu.”
Ngay sau đó sắc mặt của Giang Hoa trở nên xanh mét đi.
Diệp Viễn rõ ràng là đang mắng lão ta nhưng lại không giống là đang mắng, điều này khiến cho người ta cảm thấy thật ấm ức.
Sắc mặt lão ta trầm xuống sau đó hừ lạnh nói: “Hừ! Xem ra các người không coi Giang phủ ra gì! Người đâu mau đem những tên này xuống dạy dỗ thật tốt cho ta!”
Diệp Viễn nheo mắt lại một luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát khóa chặt Giang Hoa lại.
Sắc mặt Giang Hoa thay đổi giống như bị mắc kẹt cái gì đó trong cổ họng ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Trong lòng lão ta vô cùng kinh ngạc, chỉ là một Thiên Thần tầng bảy tại sao có thể gây ra áp lực lớn đến cho lão ta như vậy?
Khi mệnh lệnh vừa được đưa ra ngay lập tức có bốn đến năm cường giả Thiên Thần tầng chín đồng loạt xông đến, tất cả bọn họ đều là thị vệ của Giang phủ.
Mặc dù có rất nhiều Chân Thần cường giả ở Đại Đế Đô nhưng không phải tự nhiên mà họ có thể trở thành thị vệ của Giang phủ.
“Giang quản gia! Ngài… ngài không sao chứ?”
Sắc mặt của các gia đinh đều thay đổi khi thấy nét mặt của Giang Hoa trở nên tái nhợt.
Thiên Thần tầng bảy trẻ tuổi ở trước mặt lại có thể đem lại cho họ cảm giác bất khả chiến bại.
Loại cảm giác này thật hoang đường!
Diệp Viễn nhìn Giang Hoa rồi nhẹ nhàng nói: “Ngươi ở đây ỷ vào thế người khác mà nói chúng ta không coi Giang phủ ra gì, chẳng qua chỉ là một quản gia bé nhỏ làm sao có thể đại diện cho Giang phủ? Hay là ngươi tự coi bản thân là chủ nhân của Giang phủ rồi sao? Đúng thật là uy phong mà!”
Đám gia đinh nghe vậy liền nhìn về phía Giang Hoa bằng ánh mắt đầy kỳ quái.
Sắc mặt Giang Hoa lập tức biến sắc rồi ấp a ấp úng nói: “Ngươi… ngươi ngậm máu phun người.”
Diệp Viễn cười nói: “Lời là do ngươi tự nói, uy phong cũng là ngươi tự đặt ra vậy mà còn nói là ngậm máu phun người sao? Người đến Giang phủ có phải là ai ai cũng phải nhìn sắc mặt của ngươi không? Chúng ta đã đợi ở đây bảy ngày bảy đêm cũng đã gửi cả thiệp, phương diện lễ tiết không có bất kỳ vấn đề gì nhưng ngươi chỉ lướt qua thiệp rồi đuổi chúng ta cút đi? Tác phong hợm hĩnh này của ngươi có phải đã xua đuổi rất nhiều người một cách bừa bãi rồi có phải không? Ngươi có biết rằng trong số những người đó sẽ có những nhân vật sau này ngươi không thể động vào không? Thân phận là kẻ hạ nhân mà lại đi gây thù chuốc oán cho chủ nhân khắp nơi như vậy là do ta đổ oan cho ngươi sao?”
Đám gia đinh nhìn nhau, họ đều biết Giang Hoa quản gia đích thực càng ngày càng bành trướng.
Bây giờ xử lý mọi chuyện đều rất kiêu ngạo.
Rõ ràng mọi người đều ở cảnh giới giống nhau nhưng lão ta căn bản là không coi đám gia đinh ra gì.
Bởi vậy mà những gì Diệp Viễn nói không hề sai chút nào.
Ở Hoàng Thành còn đỡ nhưng cũng không ít cường giả Đế Đô cũng tìm đến tận cửa.
Quả đúng như Diệp Viễn nói nếu một trong số những người này nổi lên vậy thì sẽ gây ra rắc rối lớn cho gia chủ.
Ở bên này có động tĩnh nên tự nhiên sẽ thu hút được sự chú ý ở bên cổng, rất nhiều người đã vây xung quanh.
Một số người sau khi nghe những gì Diệp Viễn nói đều âm thầm đồng tình theo.
Trong số bọn họ phần lớn đều muốn cầu Giang Nguyên bởi vậy chỉ có thể thấp giọng khép nép chờ ở ngoài cổng chờ được triệu kiến mà thôi.
Chỉ là việc được gặp hay không gặp còn tùy thuộc vào sở thích của Giang Hoa.
Những năm nay Giang Hoa đã lấy được không ít béo bở từ trên người bọn họ.
Còn về phần Diệp Viễn đến từ Hoàng Thành, Giang Hoa còn không thèm nhìn một cái nên đương nhiên cũng không muốn nhúng tay.
Giang Hoa vừa nghe xong liền cười nhạo nói: “Ý của ngươi là sau này ngươi sẽ trở thành nhân vật lớn đến ngay cả gia chủ của ta cũng không thể động vào ngươi sao? Ha ha ha… ta thật sự muốn nghe xem một người nhà quê đến từ Hoàng Thành có chuyện gì mà tìm đến gia chủ!”
“Không cần nữa! Ta muốn gia chủ của các người phải đích thân tìm đến ta! Tiêu huynh, chúng ta đi!” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
Nói xong liền thu khí thế về và chuẩn bị xoay người rời đi cùng Tiêu Phong.
Áp lực trên người Giang Hoa đột nhiên nhẹ đi nhưng trong lòng lão ta tức giận vô cùng.
Nhìn thấy Diệp Viễn rời đi lão ta liền tức giận hét lên: “Đi mời Chân Thần Cảnh tới bắt tên tiểu tử này cho ta! Ta muốn xem xem hắn ta muốn trở thành nhân vật lớn như thế nào!”
Ồn ào!
Một thanh kiếm quang trực tiếp xuyên thủng hư không bay thẳng từ ngoài vào cọ xát vào tai của Giang Hoa.
Giang Hoa chỉ cảm thấy như có một cơn gió thoảng qua, cơ thể đột nhiên co rút lại.
Răng rắc!
Thanh xà gỗ ở phía sau Giang Hoa trực tiếp bị chẻ làm đôi.
Tí tách! Tí tách!
Mồ hôi lạnh lăn dài ở hai bên thái dương lão ta.
Lão ta đứng yên ở đó không dám nhúc nhích dù chỉ một giây cho đến khi bóng dáng của Diệp Viễn biến mất trong phạm vi Giang phủ.
Đám gia đinh cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy cảnh này, trong lòng không khỏi bàng hoàng.
Bọn họ đều cảm thấy mừng thầm, cũng may là vừa nãy họ không ra tay nếu không bây giờ đã là một cái xác chết rồi!
Pháp tắc dung hợp! Không gian pháp tắc!
Người thanh niên này đúng là rất lợi hại!
Đột nhiên cả người Giang Hoa run lên cuối cùng cũng đã khôi phục lại trạng thái.
“Người… đã đi chưa?” Giang Hoa hoài nghi hỏi đám gia đinh.
Chương 1917: Thổ Kỳ Lân“Đi… đi rồi thưa Giang quản gia.” Đám gia đinh nói bằng giọng sợ hãi.
Lúc này Giang Hoa mới định thần trở lại liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay lập tức lão ta lại khịt mũi rồi khinh thường nói: “Đúng là cái đồ ngu xuẩn, gia chủ là trưởng lão của Thanh Phong Đường làm sao có thể đi tìm đồ rác rưởi bỏ đi như ngươi được chứ?”
Diệp Viễn quả nhiên là rất lợi hại nhưng ở Đại Đế đô Kim Hoán cũng có rất nhiều cường giả lợi hại, Giang Nguyên gia chủ làm sao có thể đích thân đi tìm một cảnh giới Thiên Thần được?
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Nghĩ xong lão ta xoay người bước ra khỏi nhà phụ rồi đi đến biệt viện của Giang phủ, đó chính là chỗ ở của cung phụng Giang phủ.
“Ồ đây không phải là Giang Hoa sư đệ sao? Ngọn gió nào đưa đệ tới đây vậy? Mà sao mặt mày lại khó coi thế kia, ở trong Giang phủ này lại có người dám khiêu khích lão đệ của ta sao?”
Vừa nhìn thấy Giang Hoa, trung niên mặc trang phục mạnh mẽ gọn gàng liền lập tức tươi cười chào đón.
Cung phụng này có tên là Tần Quan, cường giả Chân Thần tầng một.
Bất luận là cường giả Chân Thần Cảnh đều cũng đối xử rất khiêm nhường đối với Giang Hoa.
Những cung phụng này được rất nhiều tài nguyên đều phải qua tay của Giang Hoa bởi Giang Hoa là người có quyền lực rất lớn ở Giang gia.
Bởi vậy việc tạo mối quan hệ với lão ta cũng không có hại gì.
Sắc mặt của Giang Hoa vô cùng khó coi, lão ta nói: “Tần Quan lão ca, hôm nay ta bị người ta uy hiếp mong lão ca có thể giúp ta trút giận!”
Tần Quan kinh ngạc nói: “Ai lại dám uy hiếp lão đệ vậy? Đúng là chán sống rồi mà! Lão đệ mau nói đi.”
Tần Quan cũng đâu phải là kẻ ngốc có phải nước nào cũng lội đâu.
Nếu là Chân Thần cường giả thì lão ta làm sao động vào được nên sẽ tự nhiên không dám đối phó.
Quả hồng phải mềm mới hái được.
Nghe thấy lời Giang Hoa nói sắc mặt lão ta trầm xuống rồi lạnh lùng nói: “Đúng là một tên tiểu tử kiêu ngạo, bình thường ở Hoàng Thành kiêu ngạo quen rồi sao? Đây là Đại Đế Đô đến cả một Chân Thần cường giả còn không dám láo xược vậy mà tiểu tử này lại dám ngạo mạn! Lão đệ nói đi, nên làm sao với hắn ta!”
Nghe nói là vài tên Thiên Thần Cảnh nên Tần Quan đột nhiên có hứng thú.
Quả hồng này lão ta có thể hái được.
Ánh mắt Giang Hoa hiện lên một tia đầy dữ tợn, lão ta nói: “Hừ! Tên tiểu tử này thật không biết trời cao đất dày, coi thường ta thì thôi đi đã vậy lại còn không coi Giang phủ ra gì, thật đáng chết! Tần Quan huynh, mấy ngày này ta sẽ theo dõi tung tích của hắn sau đó huynh hãy giúp ta kết liễu hắn ta!”
Tần Quan vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, việc này cứ để ta lo.”
Giang Hoa thấy lão ta đồng ý liền cười nói: “Tần Quan huynh yên tâm, sau khi mọi chuyện xong xuôi ta nhất định sẽ cảm ơn huynh đầy đủ.”
…
Ra về trong tiếc nuối gương mặt của Tiêu Phong tràn đầy tội lỗi.
“Diệp Viễn, xin lỗi ngươi, sư tôn đối với Tiêu Mỗ ân trọng như núi vậy nên ta thật sự không thể để người khác bôi nhọ người được.”
Diệp Viễn cười nói: “Ta muốn cảm ơn huynh còn không kịp nữa sao lại nói xin lỗi làm gì? Tên quản gia này vô cùng ngạo mạn cho dù là Chân Thần cường giả đến lão ta cũng không coi ra gì. Loại người như vậy thì cần gì phải so đo với lão ta?”
“Nhưng nếu như không có bí quyết của Giang Nguyên trưởng lão thì chuyến đi của chúng ta chẳng phải là đã vô ích rồi sao?” Tiêu Phong khó xử hỏi.
“Ông trời tuyệt đối không chặn đường của ai vậy nên nhất định sẽ có cách thôi.” Diệp Viễn nói.
“Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Ninh Thiên Bình hỏi.
Diệp Viễn nói: “Nếu như đường phía bên này không thông thì chúng ta đi mua một ít linh dược trước, thực lực của Tiểu Đồng hồi phục đến Chân Thần cảnh giới rồi thì an toàn của chúng ta cũng được đảm bảo hơn.
Ở Đại Đế Đô này đi đến đâu cũng có Chân Thần bởi vậy nên thực lực của Diệp Viễn bây giờ vẫn còn yếu.
Có một Chân Thần cường giả ở bên cạnh đương nhiên sẽ an toàn hơn.
Diệp Viễn cũng có phòng trước nhưng hắn ta cũng không thể ngờ được rằng bản thân lại thật sự đoán được việc Giang Hoa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.
Cả đoàn người rời khỏi Giang phủ và đi thẳng tới Bách Thảo Tập.
Bách Thảo Tập là thị trường giao dịch quy mô lớn chuyên buôn bán linh dược, có diện tích rất rộng và được xây dựng dưới sự lãnh đạo của Vạn Bảo Lâu.
Có điều việc bán linh dược ở đây còn nhiều hơn Vạn Bảo Lâu.
Có hơn hơn mười thế lực lớn tập trung ở đây, các thương gia lớn còn có rất nhiều các quầy bán nhỏ lẻ, họ bù đắp bổ sung cho nhau nên nó đã trở thành một thị trường thuốc chữa bệnh khổng lồ và số lượng buôn bán hàng ngày của nó cũng khiến người ta phải kinh ngạc.
Đương nhiên Vạn Bảo Lâu cũng đặt ở đây và kiếm được rất nhiều tiền.
Mộc Vũ Hồi Mộng Đan của Tiểu Đồng phải cần linh dược quá hiếm và chỉ có thể tìm được ở Vạn Bảo Lâu.
Nếu như ngay cả ở đây cũng không lấy được vậy thì chỉ có thể đợi gặp vận may trong tương lai mà thôi hoặc là đợi thêm ngàn năm để bản thân tự hồi phục lại diện mạo.
“Xin hỏi vị công tử này cần mua linh dược gì?” Một nữ tử phục vụ xinh đẹp mỉm cười hỏi Diệp Viễn.
Ở Bách Thảo Tập có một nơi truy vấn, đó là nơi mà các võ sĩ có thể tìm kiếm các linh dược mà họ cần.
Linh dược của Bách Thảo Tập rất phong phú, có đủ các loại linh dược các cấp với số lượng vô cùng nhiều.
Nếu như các võ giả đi tìm kiếm từng nhà một thì không biết được rằng họ sẽ phải mất bao nhiêu thời gian.
Bởi vậy mà Bách Thảo Tập đã xây dựng một trận pháp có quy mô lớn để phân chia tất cả các loại linh dược thành từng loại và phân chúng vào từng nhóm trong trận pháp.
Khi nào nhập hàng cũng như khi nào bán hàng ra đều được ghi chép lại.
Như vậy không chỉ thuận lợi cho việc quản lý mà còn thuận tiện cho việc tra cứu.
Diệp Viễn nói: “Giúp ta tìm Thiết Mộc Khôi, Hắc Tâm Hải Tảo và Thổ Kỳ Lân…”
Diệp Viễn nói liên tục ra một loạt rất nhiều linh dược, ngón tay ngọc bích của cô gái khẽ chuyển động nhập tên vào trận pháp ở trước mặt.
Rất nhanh đã có kết quả.
“Công tử, Thiết Mộc Khôi ở Vạn Bảo Lâu và Vạn Giới Thương đều có, Hắc Tâm Hải Tảo ở Trục Lộc Thương Minh còn hai phần…” Nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng nói lại kết quả đã tìm được.
Diệp Viễn nghe xong liền cau mày nói: “Vậy còn Thổ Kỳ Lân thì sao?”
Nữ tử xinh đẹp mỉm cười nói: “Vừa rồi thì còn nhưng bây giờ có khả năng hết rồi. Trước khi công tử đến Thẩm Sướng đại sư vừa mới tìm Thổ Kỳ Lân này nên bây giờ đã đặt rồi. Trong Bách Thảo Tập này đó chính là phần Thổ Kỳ Lân duy nhất rồi.”
Diệp Viễn cau mày nói: “Nếu như vẫn chưa bán thì không phải ta nên trả giá được đúng không? Hãy nói cho ta chỗ bán, điều này không vi phạm vào quy tắc đúng không?”
Nữ tử cười nói: “Đương nhiên là không vi phạm rồi, công tử có thể đi xem xem. Có điều Thẩm Sướng đại sư là Đan Thần Lục Tinh có tiếng ở trong thành, ngài…”
Diệp Viễn xua xua tay nói: “Nói đi.”
Nữ tử bất lực chỉ đành nói với Diệp Viễn.
Thổ Kỳ Lân là một loại linh dược, đặt tên nó như vậy bởi trông rất giống kỳ lân thần thú trong truyền thuyết và cực kỳ quý hiếm.
Nếu như Bách Thảo Tập lớn như vậy mà chỉ có một phần thì có thể thấy được nó quý hiếm đến nhường nào.
Mà Thổ Kỳ Lân này lại chính là dược phẩm chính để điều chế Mộc Vũ Hồi Mộng Đan.
Nếu như lần này bỏ lỡ thì không biết khi nào mới tìm được vì vậy Diệp Viễn đương nhiên là không muốn từ bỏ.
Theo sự chỉ dẫn của nữ tử kia, Diệp Viễn nhanh chóng tìm đến chỗ bán hàng nhưng chỉ nhìn thấy trước mặt là một lão giả mặt đỏ tới mang tai, trông lão ta còn rất tức giận.
Thổ Kỳ Lân đó được đặt lặng lẽ trong một chiếc hộp ngọc.
Lão giả này có lẽ là Thẩm Sướng đại sư mà phục vụ đã nhắc tới.
Nhìn thấy Thổ Kỳ Lân chưa bị bán đi Diệp Viễn yên tâm thở dài một cái nhẹ nhõm.
Có vẻ như hai người vẫn chưa đạt được thỏa thuận về việc bán Thổ Kỳ Lân.
“Lão già này sao ngươi lại cứng đầu như vậy chứ? Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan của ta đã đạt đến mức thiên phẩm Đỉnh Phong và nó gần như là thần phẩm. Ta đã nói rồi, ta sẽ đền bù lại cho ngươi bằng những thứ khác nữa tại sao ngươi vẫn chưa chịu buông ra?” Thẩm Sướng tức giận nói với chủ quầy hàng.
Chương 1918: Tranh giành linh dược với đại sưChủ quầy hàng là một người trung niên, đầu đội mũ mềm, trông có chút phong trần.
Nhìn thấy Thẩm Sướng đại sư điên cuồng, vẻ mặt lão ta thờ ơ nói: “Như ta đã nói, thổ kỳ lân này chỉ đổi lấy Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm, nếu thấp hơn thần phẩm thì không đổi!”
Thẩm Sướng tức giận chỉ vào mũi người trung niên đội mũ mềm nói: Ngươi đi ra ngoài nghe ngóng thử xem, ở Kim Hoán Đại Đế này ngoại trừ Thẩm Sướng ta thì còn có ai có thể luyện chế ra Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thiên phẩm Đỉnh Phong nữa không! Trừ phi là Phiêu Vũ đại nhân đích thân ra tay, nếu không thì cho dù ngươi có đợi vạn năm cũng chưa chắc là đã có thể đợi được thần phẩm!”
Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan là thần đan cấp năm độ khó cấp chín, có thể nói là thánh dược trị thương cấp năm, độ khó luyện chế còn khó hơn so hơn cả Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan rất nhiều.
Ngay cả Thẩm Sướng là một đại sư đan đạo nổi tiếng xa gần muốn luyện chế ra thần phẩm cũng phải gặp may mới được.
Chỉ có một ranh giới mỏng manh giữa thiên phẩm Đỉnh Phong và thần phẩm, nhưng ranh giới mỏng manh này khó như leo lên trời.
Đó là sự khác biệt.
Với thực lực của Thẩm Sướng nếu cứ liên tục luyện chế, thì cứ hi vọng có thể luyện chế ra thần phẩm.
Chỉ là nếu như thế, có nhiều linh đan hay không thì chưa biết, nhưng cái giá có phần hơi quá lớn rồi.
Người trung niên đội mũ mềm nhàn nhạt nói: Vậy thì cứ đợi cho đến khi thần phẩm xuất hiện mới thôi.”
Thẩm Sướng nghe vậy không khỏi nghẹt thở, và vẻ mặt hiện lên sự tức giận vì sự cố chấp của người kia.
“Ngươi... sao ngươi lại cứng đầu như vậy chứ?”
Người trung niên đội mũ mềm thấy Thẩm Sướng sốt ruột rồi, sắc mặt chợt dịu đi, nắm chặt tay nói: “Thẩm Sướng đại nhân, ta biết thực lực đan đạo của ngài phi thường, nhưng vết thương của huynh đệ ta nhất định phải là thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan. Cái thổ kỳ lân này ta thực sự không thể bán nó cho ngài, xin hãy thông cảm.”
Thẩm Sướng nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra sự phiền muộn.
Có thể thấy rằng lão ta rõ ràng là rất thèm muốn thổ kỳ lân này.
“Nếu ta có thể lấy được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thẩn phẩm, thì cái thổ kỳ lân này có thể đổi cho ta được không?” Khi cả hai đang bế tắc, bên cạnh vang lên một giọng nói.
Hai người đều nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy một thanh niên mặc áo choàng trắng đang đi qua đây.
Người thanh niên này đương nhiên là Diệp Viễn rồi.
Thẩm Sướng thấy vậy, phất tay áo lớn, cau mày nói: “Tên tiểu quỷ này ở đâu ra, đừng có mà đến đây quấy rồi!”
Khi người trung niên đội mũ mềm nghe thấy câu này, mắt lão ta sáng ngời lên. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt còn non trẻ đến vậy của Diệp Viễn thì đột nhiên mất hứng.
“Người trẻ tuổi, ngươi đừng có đến đây trêu đùa ta, con người ta không chịu nổi trò đùa này! Từ đâu tới thì cứ quay về đó đi!”
Mặc dù thực lực của Diệp Viễn không tồi, nhưng căn bản là không thể lọt vào mắt bọn họ được.
Ở Kim Hoán Đại Đế này, cường giả Thiên Thần tầng bảy có thể dùng từ quá nhiều để hình dung, bọn họ làm sao có thể coi trọng được.
Không cần nói cũng biết, Thẩm Sướng, cường giả đỉnh tiêm ở Chân Thần cảnh hậu kỳ, Đan Thần Lục Tinh cao cấp.
Người trung niên đội mũ mềm cũng có tu vi Chân Thần tầng một.
Diệp Viễn không quan tâm, mỉm cười: “Ta không có thời gian để trêu đùa ngươi, cái thổ kỳ lân này rất quan trọng với ta, nếu ngươi cần Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan, ta có thể luyện chế nó cho ngươi ngay bây giờ, chúng ta một tay đưa đồ một tay trả tiền.”
Câu nói của Diệp Viễn ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Tên tiểu tử này ở đâu ra, vậy mà lại dám tranh linh dược với Thẩm Sướng đại nhân?”
“Hắn ta nói sẽ luyện chế thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan ngay tại chỗ, thật là khoác lác quá mức mà.”
“Này, thật là nói khoác mà không biết ngượng mà! Ngay cả Thẩm Sướng đại nhân cũng phải nhờ vào vận may mới có thể luyện chế ra Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan, chẳng lẽ một tên Đan Thần Ngũ Tinh nhỏ nhoi như hắn ta lại có thể luyện chế ra sao?”
...
Danh tiếng của Thẩm Sướng rõ ràng là rất lớn, rất nhiều cường giả có mặt ở đó đều rất quen thuộc với lão ta.
Một cảnh giới thiên thần không biết từ đâu chui ra lại nói là muốn luyện chế thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan, tình cảnh này thật sự là khá buồn cười.
Nghe được lời của Diệp Viễn, vẻ mặt Thẩm Sướng không khỏi sa sầm lại rồi nói: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết lão phu là ai không? Vậy mà lại dám giành đồ với lão phu sao?”
Diệp Viễn nhìn Thẩm Sướng cười nói: “Đương nhiên là ta biết ngài chính là Thẩm Sướng đại sư. Nhưng Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan không phải là ngài không thể luyện chế ra được sao? Nếu như ngài không thể luyện chế ra, thì cũng không thể để cái thổ kỳ lân này lãng phí vô ích ở đây được? Thẩm Sướng đại sư, ngài đức cao vọng trọng, nếu như ngài có thể lấy Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm ra được, thì tiểu bối đương nhiên sẽ không tranh giành với ngài.”
Thẩm Sướng nghe vậy, sắc mặt không khỏi đen lại.
Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm là loại dễ dàng luyện chế ra được như vậy sao?
Nếu lão ta có thể lấy nó ra, thì còn ở đây nói nhảm để làm gì nữa?
“Hừ! Tiểu tử, nếu khoác lác thì có thể soạn bản thảo trước được không hả? Không phải là lão phu khoe khoang đâu, nhưng ở Kim Hoán Đại Đế này, ngoại trừ Phiêu Vũ đại sư ra thì không ai tuyệt đối nắm chắc là có thể luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm! Về phần những người khác, trong số những người có thực lực ngang bằng với lão phu, hay thua kém lão phu một chút, bọn họ đương nhiên cũng phải dựa vào vận may. Ngươi nói ngươi có thể luyện chế ra? Ai tin chứ!” Vẻ mặt Thẩm Sướng khinh thường nói.
Những người khác nghe vậy đều âm thầm gật đầu, trong lòng cười nhạo Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình.
Thẩm Sướng đại sư đương nhiên không phải là đang khoe khoang, những lời lão ta nói tự nhiên sẽ có sự tự tin của lão ta, không ai cảm thấy rằng có điều gì không thỏa đáng.
Nhưng những gì Diệp Viễn vừa nói chính là đang khoác lác.
Nhất thời tiếng chế giễu vang lên khắp nơi, ai nấy cũng đều chế nhạo Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn người trung niên đội mũ mềm cười: "Vị tiền bối này khoan hãy đóng quầy hàng, đợi thêm chút nữa Diệp mỗ đi một chút rồi về ngay, có được không?”
Người trung niên đội mũ nỉ nghi hoặc nhìn Diệp Viễn, hờ hững nói: “Nếu như ngươi thật sự có thể đem Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm đến, thì thổ kỳ lân này tự nhiên sẽ thuộc về ngươi!”
Nói như thế nào thì người trung niên đội mũ nỉ căn bản không hề để tâm tới.
Đương nhiên là lão ta biết đến danh tiếng của Thẩm Sướng, cũng không muốn đắc tội nên mới nói như vậy.
Nếu nói Diệp Viễn lợi hại hơn Thẩm Sướng, thì có đánh chết lão ta cũng không tin.
Diệp Viễn gật đầu, rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Thẩm Sướng “hừ” lạnh một tiếng, tất nhiên là cũng không hề lưu tâm.
Đừng nói chỉ là một Đan Thần Ngũ Tinh, cho dù có Đan Thần Lục Tinh đến thì lão ta cũng có đủ tự tin nghĩ rằng đối phương không bằng mình.
Một tiểu tử cảnh giới thiên thần, tuổi xương chưa tới một nghìn năm lại có thể luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm sao?
Mơ mộng hảo huyền!
Sau khi Diệp Viễn rời đi, lại tiếp tục dò hỏi về linh dược cần thiết để luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan.
Nhưng đừng nhắc tới hành động này của hắn đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Một số người không tin, vậy mà lại đi theo Diệp Viễn lòng vòng khắp nơi trong Bách Thảo Tập.
Mặc dù Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan là đan dược với độ khó cấp chín, nhưng nó phổ biến hơn nhiều so với linh đan mà Mộc Vũ Hồi Mộng Đan cần, các tiệm lớn đều có hàng trữ, Diệp Viễn đã nhanh chóng thu thập xong xuôi.
Tất nhiên, những thứ này cũng tiêu tốn rất nhiều Thần Nguyên Thạch.
Tuy nhiên, Diệp Viễn của bây giờ có quyền thừa kế Tử Cực Điện, và sở hữu mười thành Lĩnh Nam.
Dù hắn đã cắt giảm rất nhiều thuế má thì hắn vẫn là một đại gia mới nổi, việc mua sắm những linh dược này đương nhiên là cũng không đáng kể.
Trong Bách Thảo Tập này, có không ít người đang trao đổi đan dược, đương nhiên cũng có phòng luyện đan rồi.
Diệp Viễn thu thập linh dược xong, rồi thuê một phòng luyện đan và bắt đầu luyện đan.
Bên ngoài phòng luyện đan, một nhóm người vây quanh nói chuyện phiếm.
“Tiểu tử này, thật sự đi luyện đan à! Hắn ta mua những linh dược này, e rằng đã bỏ ra không dưới một triệu Thần Nguyên Thạch trung phẩm rồi đúng không?”
“Này này nhìn tiểu tử này tuổi còn trẻ vậy mà lại là một người có tiền đấy!”
“Này, chắc là một tên phá gia chi tử rồi! Chỉ dựa vào hắn mà cũng muốn luyện chế ra Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm sao?”
Chương 1919: Đại nhân nhà ngươi là ai?“Ra rồi! Tên tiểu tử đó ra rồi!”
“Thời gian chưa được bao lâu vậy mà hắn ta đã luyện thành rồi sao?”
“Luyện thành cái con khỉ! Đương nhiên là thất bại rồi! Chỉ với thời gian ngắn như vậy mà có thể luyện được đan dược cấp chín sao?”
…
Diệp Viễn vừa bước ra đã gây náo loạn chỗ đó.
Hắn ta đi ra quá nhanh và chỉ mất chưa đầy hai canh giờ mà thôi.
Theo lý mà nói mức độ khó của đan dược càng cao thì việc điều chế càng trở nên phức tạp.
Loại đan dược như Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan thì thời gian điều chế càng phải lâu hơn.
Ngay cả Thẩm Sướng đại sư cũng phải mất đến bốn năm canh giờ hoặc sáu bảy canh giờ gì đó cũng là điều bình thường.
Diệp Viễn tiến vào phòng luyện đan vậy mà chưa đến hai canh giờ đã đi ra thì có thể luyện chế ra thứ đồ chơi gì chứ?
Thật sự là một đan dược cấp chín vậy mà như bắp cải trên đường phố có thể tùy tiện mà luyện ra được?
Diệp Viễn cũng không thèm để ý tới những người tốt này.
Hắn ta tách đám đông ra rồi đi thẳng đến quầy hàng của người trung niên đội mũ mềm.
Tên tiểu tử này thật sự đi sao?
Không khó chịu sao?
“Này? Tiểu tử đó sao lại tới nhanh như vậy?” Một đám đông người chạy tới thu hút sự chú ý của Thẩm Sướng và người trung niên đội mũ mềm.
Sau khi Diệp Viễn rời đi lão ta vẫn đuổi theo người trung niên đội mũ nềm rất lâu nhưng người trung niên đội mũ mềm không phải là thỏ mà sợ đại bàng. Lão ta muốn nhìn thấy Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan mới chịu buông thả.
Nhìn thấy Diệp Viễn đi tới Thẩm Sướng liền tức giận nói: “Tên tiểu tử hôi hám kia, ngươi thật sự dám tới sao? Đừng nói với ta là chỉ trong thời gian ngắn như vậy ngươi có thể luyện được Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan đấy!”
Người trung niên đội mũ mềm nhìn về hướng Diệp Viễn, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhưng cũng không nói gì.
“Điều này là đương nhiên rồi! Nếu không một vãn bối như ta sao lại dám đem hai vị ra làm trò tiêu khiển được chứ?” Diệp Viễn cười nói.
Nói xong Diệp Viễn liền lấy ra một cái lọ có phong ấn, ném cho người trung niên đội mũ mềm.
Người trung niên đội mũ mềm vừa nhìn qua sắc mặt lập tức thay đổi.
Không chỉ có lão ta mà biểu cảm trên mặt Thẩm Sướng cũng trở nên nghiêm túc.
Nhìn vào chiếc lọ có thể thấy đan dược vô cùng đẹp mắt đem lại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Không cần phải nói cũng biết chất lượng của đan được này nhất định phải rất cao.
Người trung niên đội mũ mềm không nhịn được mà chìm một tia thần thức vào trong lọ thuốc, vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc.
Sau đó bùng nổ lên sự sung sướng.
Đó mới chỉ là nhìn vào màu sắc còn để biết được đó có phải là một đan dược thần phần hay không thì phải cần kiểm tra mới biết.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người trung niên đội mũ mềm, vẻ mặt của lão ta như lan tỏa sang những người xung quanh khiến vẻ mặt của mọi người ai nấy cũng phải sửng sốt.
Chẳng lẽ trong cái lọ nhỏ này thật sự là thần phẩm Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan?
Diệp Viễn chỉ lặng lẽ nhìn người trung niên đội mũ mềm mà không nói gì cả.
Với thực lực của hắn ta hiện tại để luyện ra được Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan cũng chỉ là việc nhỏ nhặt huống chi là thần đan Tử Linh.
Đột nhiên người trung niên đội mũ mềm nhẹ nhàng đẩy hộp ngọc có Thổ Kỳ Lân đến trước mặt Diệp Viễn và nói: “Thổ Kỳ Lân này là của ngươi! Chất lượng của viên thuốc còn tốt hơn so với ta nghĩ, nếu như ngươi cần thêm lễ vật gì khác thì cứ việc nói.”
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Thật sự… thật sự là thần phẩm Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan sao?”
“Nhất định là do ta bị hoa mắt rồi! Lẽ nào thực lực đan đạo của tiểu tử này còn mạnh hơn cả Thẩm Sướng đại sư sao?”
…
Thẩm Sướng đại sư đã đứng ở đây cả nửa ngày mà người trung niên đội mũ vẫn không chịu buông.
Vậy mà bây giờ lại đưa Thổ Kỳ Lân cho một người trẻ tuổi như vậy!
Cảnh tượng này như một cuộc đả kích lớn đến với mọi người.
Ở Đại Đế Đô thần dược tuyệt phẩm không phải hiếm nhưng thần dược tuyệt phẩm cấp chín thì lại rất hiếm.
Độ khó của đan dược cấp chín có thể nói mỗi một viên đều khó như lên trời!
Thiên phẩm dễ kiếm, tuyệt phẩm khó tìm!
Nhưng bây giờ Diệp Viễn lại lấy ra một đan được thiên phẩm cấp chín, bọn họ làm sao có thể không kinh ngạc được?
Hơn nữa khi so sánh với Thẩm Sướng đại sư ở bên cạnh thì sự cảm thán này càng tăng thêm kịch liệt.
Diệp Viễn vươn tay để lấy Thổ Kỳ Lân nhưng lại nghe được Thẩm Sướng lớn tiếng nói: “Khoan đã!”
Người trung niên đội nón cau mày nói: “Đại sư à, bây giờ giao dịch đã hoàn thành rồi, lẽ nào đại sư muốn phá hoại giao dịch này sao?”
Ở Bách Thảo Tập mọi thứ được mua bán với nhau, người đồng ý mua thì người kia đồng ý bán.
Phá hoại giao dịch là một tội rất nặng ở đây, ngay cả một nhân vật như Thẩm Sướng cũng không chịu nổi.
Thẩm Sướng không trả lời mà đưa tay về hướng người trung niên đội mũ và nói: “Đưa đan dược cho ta xem.”
Người trung niên đội nón do dự một lúc cuối cùng vẫn là đưa lọ thuốc qua.
Lão ta không lo Thẩm Sướng sẽ phá hủy lọ thuốc bởi nếu như vậy thì Thẩm Sướng sẽ không gánh nổi hậu quả.
Thẩm Sướng cầm lấy cái lọ và chìm vào trong đó.
Chẳng mấy chốc nét mặt lão ta cũng trở nên phức tạp và đầy kinh ngạc hệt như người trung niên đội mũ vừa rồi.
“Tiểu tử, đại nhân nhà ngươi là ai?” Thẩm Sướng hỏi Diệp Viễn với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đại nhân sao?” Diệp Viễn sửng sốt khi nghe được lời này.
“Bớt phí lời đi! Dựa theo tuổi xương của ngươi tuyệt đối không quá hai nghìn năm tuổi nếu như ngươi ở độ tuổi này mà có thể luyện chế ra được Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan gần với Hạo Linh thần phẩm thì nhiều tuổi như lão phu đây không phải sống như một con chó sao?” Thẩm Sướng nói.
Sau khi nghe điều này những người xung quanh bất ngờ nhận ra.
Đúng vậy!
Tiểu tử này nhất định phải xuất thân từ một thế gia đan dược nào đó, đứng sau hắn ta nhất định phải có một cao giai đan thần lợi hại.
Thực lực của cao giai đan thần này ít nhất cũng không thua kém Thẩm Sướng đại sư, thậm chí có thể mạnh hơn lão ta.
Nếu không vẻ mặt của Thẩm Sướng đại sư cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.
Còn việc Diệp Viễn dùng một hai canh giờ để luyện đan dược vừa rồi chẳng qua chỉ là vỏ bọc.
Nghe Thẩm Sướng nói vậy trên mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ kỳ quái.
Biểu hiện của bản thân lẽ nào quá kinh diễm sao?
Đến Thẩm Sướng cũng không tin rằng đan dược này là do bản thân hắn ta luyện ra.
Nếu như hắn luyện ra thần dược Hạo Linh có khi nào Thẩm Sướng sẽ đoán cường giả đứng sau hắn là Dược Tổ đại nhân không nhỉ?
“Đan dược này là do chính ta luyện ra.” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
Thẩm Sướng nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn rồi sốt ruột hỏi: “Người trẻ muốn thành danh là chuyện tốt nhưng phải dựa vào bản lĩnh của bản thân! Nếu ngươi như thế này thì cho dù sau này có thật sự nổi danh thiên hạ lúc người khác tìm đến ngươi để xin thuốc thì ngươi phải làm sao? Ngươi có một xuất thân tốt vì vậy đừng bỏ lỡ!”
Rõ ràng là Thẩm Sướng không tin những gì Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn đi ra ngoài một vòng và chỉ chưa đến hai giờ đã lấy ra một thần đan Tử Linh.
Theo quan điểm của Thẩm Sướng, đây chỉ là hành động Diệp Viễn muốn che đậy và hy vọng người khác sẽ tin rằng loại thuốc này là do chính mình làm ra.
Trên thực tế Diệp Viễn chỉ là tình cờ có được Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan.
Nếu như xuất thân từ một thế gia đan dược thì trên người có một vài thánh dược cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là cái kiểu hư danh này khiến cho Thẩm Sướng rất ghét bỏ.
Đứng ở bên cạnh Bạch Thần và Ninh Thiên Bình cũng không nghe nổi nữa, họ muốn tranh luận vài câu nhưng lại bị động tác của Diệp Viễn ngăn lại.
“Thẩm Sướng đại sư dạy bảo rất đúng, vãn bối đã tiếp thu được rồi. Có điều đại nhân nhà ta không ở bên cạnh nên e rằng sẽ làm đại sư phải thất vọng rồi.” Diệp Viễn cười nói.
Trong lòng Diệp Viễn rất rõ cho dù có giải thích như thế nào thì lão đầu này cũng sẽ không tin vậy đành phải thuận theo lời của lão ta.
Chương 1920: Đan dược hiếm thấyNghe được lời Diệp Viễn nói, trên mặt của Thẩm Sướng hiện lên vẻ tiếc nuối.
Luyện Dược sư có thể luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan có chất lượng tốt như vậy, chắc chắn là một người rất lợi hại.
Đến cảnh giới của lão ta mà có thể được mài giũa với người như thế thì còn quan trọng hơn nhiều so với một cái Thổ Kỳ Lân.
Thẩm Sướng nhìn Diệp Viễn, gật đầu nói: “người trẻ tuổi, đi theo một người lợi hại như vậy thì phải tu hành cho thật tốt! Có thể học được một hai phần mười từ hắn thì đã đủ cho ngươi được lợi cả đời rồi.”
Thái độ nhận lỗi của Diệp Viễn khiến hảo cảm của lão ta đối với Diệp Viễn tăng lên.
Biết sai thì sửa là chuyện vô cùng tốt.
Chỉ là lão ta không để ý đến sắc mặt của Bạch Thần và Ninh Thiên Bình ở sau lưng Diệp Viễn kỳ lạ đến thế nào.
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Vâng, sau này vãn bối nhất định sẽ cố gắng hơn nữa. Vậy… Thổ Kỳ Lân này, vãn bối có thể lấy được chưa ạ?”
Khóe miệng của Thẩm Sướng khẽ co rút, vẫy vẫy tay, ra hiệu Diệp Viễn lấy nó đi.
Thổ Kỳ Lân này quá quý giá, không phải có tiền là có thể mua được đâu.
Lần này không lấy được, sau này không biết khi nào mới có cơ hội được gặp lại lần nữa.
Đương nhiên Diệp Viễn cũng sẽ không khách sáo, nhẹ nhàng vung một cái đã lấy đi Thổ Kỳ Lân.
“Người trẻ tuổi, không biết đại nhân nhà ngươi tên họ là gì, xuất thân từ đâu?” Rõ ràng là Thẩm Sướng vẫn chưa hết hy vọng, muốn nghe ngóng lai lịch của Diệp Viễn.
Chỉ là làm sao mà Diệp Viễn bịa ra một cái lai lịch cho lão ta được chứ, chỉ đành qua loa nói: “Đại sư, nhà ta đã dặn dò nhiều lần rằng ở bên ngoài nhất định không được để lộ thân thế, nếu không thì sẽ xử phạt theo gia pháp, quả thực là xin lỗi.”
Thẩm Sướng nghe vậy, chỉ có thể bất lực thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Người trung niên đội mũ mềm cất đan dược đi, nói với Diệp Viễn: “Huynh đệ, mặc dù đan dược này không phải do đích thân ngươi luyện chế, nhưng lại giúp ích cho ta rất nhiều. Giá trị đan dược của ngươi đã vượt xa so với Thổ Kỳ Lân, nên nếu có yêu cầu gì kèm theo thì cứ nói ra.”
Vốn dĩ giá trị của một viên Ngũ Giai thần đan có độ khó cấp chín đương nhiên là vượt xa so với một linh dược Ngũ Giai.
Chỉ là Thổ Kỳ Lân quá hiếm gặp nên người trung niên đội mũ mềm mới nâng giá, dùng nó để đổi lấy một viên thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan.
Mặc dù lão ta là cường giả cảnh giới Chân Thần, nhưng nếu bảo lão ta mua một viên thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thì lão ta có đập nồi bán sắt cũng không mua nổi.
Ngay cả Thẩm Sướng cũng không luyện chế ra được thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan, có thể tưởng tượng được nó quý giá cỡ nào.
Diệp Viễn chắp tay lại nói: “Không cần đâu, một viên đan dược mà thôi, có là gì đâu chứ, cứ coi như là kết bạn đi.”
Người trung niên đội mũ mềm hơi sửng sốt, rõ ràng là không ngờ rằng Diệp Viễn lại rộng lượng như vậy.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì lão ta liền bình tĩnh.
Với thân phận của Diệp Viễn, e rằng là không hề quan tâm đến chút bồi thường này đâu nhỉ?
“Huynh đệ, ta làm bạn với ngươi đấy! Lần này coi như ta nợ ngươi một ân tình, nếu như có gì cần Hoắc Trăn ta giúp đỡ thì cứ việc nói ra.” Người trung niên đội mũ mềm chắp tay làm lễ rồi xoay người rời đi.
…
Trong phòng luyện đan của Bách Thảo Tập, vẻ mặt của Bạch Thần và Ninh Thiên Bình đều ấm ức.
Tiểu Đồng ôm lấy Bảo Trư, ánh mắt nóng rực.
“Theo ta thấy thì rõ ràng là lão già kia tự tìm lối thoát cho mình, thật là lẽ nào lại như vậy chứ!” Bạch Thần nói.
“Lão già đó không luyện chế ra được đan dược mà còn có lòng dạ tiểu nhân, không tin đan dược là do ngài luyện chế ra, nực cười! Ngu dốt!” Ninh Thiên Bình nói.
Diệp Viễn cười nói: “Không tranh giành chính là tranh giành. Nhớ lấy, thực lực của ngươi chỉ thuộc về ngươi, không cần người khác công nhận. Đến lúc bọn họ nhìn thấy được sức mạnh của ngươi rồi thì cần gì phải giải thích rõ nữa?”
Con ngươi của Ninh Thiên Bình và Bạch Thần đều co rút, suy ngẫm lời nói của Diệp Viễn.
Ngay cả Tiểu Đồng cũng ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Viễn.
Hắn ta đã sống đến từng này tuổi rồi, tự cho rằng mình đã sớm nhìn thấu được thế gian, nhưng lại phát hiện ra mình nhìn còn không bằng một Tiểu tử.
Tâm cảnh của Diệp Viễn đã sớm thoát ra ngoài rồi, cũng khó trách hắn ta có thể có được thành quả như bây giờ.
Diệp Viễn nhìn về phía Tiểu Đồng, nói: “Cũng là do vận may của ngươi tốt, cũng coi như vận may của ta không tệ, tóm lại là linh dược đã được thu thập đầy đủ rồi, có thể bắt đầu luyện chế đan dược này rồi.”
Tiểu Đồng nói: “Bất kể có luyện ra được hay không, thì ta cũng nợ ngươi một ân tình rồi!”
Đối với một cường giả Thiên Tôn mà nói, rõ ràng là không cam chịu trở thành như Tiểu Đồng thế này.
Cái cảm giác bất lực này, chẳng có ai thích cả.
Cho dù đã thu thập đầy đủ linh dược rồi nhưng đối với chuyện Diệp Viễn có thể luyện ra được đan hay không thì Tiểu Đồng vẫn giữ thái độ như cũ.
Đương nhiên là không phải Tiểu Đồng không tin vào năng lực của Diệp Viễn, Mộc Vũ Hồi Mộng Đan không phải là đan dược bình thường, độ khó để luyện chế cực kỳ cao.
Cho dù là đan dược trong độ khó cấp chín thì đã là một loại cực kỳ khó để luyện chế rồi.
Loại đan dược này thuộc loại vô cùng chênh lệch so với cấp chín kia, trên đời này không có mấy ai nghe nói qua càng không có mấy ai biết luyện chế nó.
Linh dược mà đan dược này cần dùng đến cũng thuộc loại cực kỳ không chính quy.
Không chính quy có nghĩa là phạm vi sử dụng rất hẹp.
Thậm chí còn chưa từng nghe nói qua thì nói gì đến luyện chế cơ chứ?
Đối với mỗi một Luyện Dược sư mà nói thì loại đan dược không chính quy này là thử thách vô cùng lớn.
Đừng nói là Diệp Viễn, ngay cả bản thân Tiểu Đồng trong giai đoạn Đỉnh Phong cũng không thể luyện chế ra được.
Nếu không phải Diệp Viễn đã đạt đến đạo cảnh Viên Mãn, thì lão ta cũng sẽ không yêu cầu Diệp Viễn luyện chế đan dược này.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Các ngươi đợi ở bên ngoài phòng đi, ta cần phải bế quan một thời gian để tìm hiểu dược tính của các linh dược này. Dù sao thì cũng không có cơ hội lần thứ hai.”
Mấy người này ra khỏi phòng, bỗng nhiên sắc mặt của Tiểu Đồng trở nên căng thẳng.
“Tiểu Đồng đại nhân, đại nhân nhà ta ra tay thì ngươi còn lo lắng gì nữa chứ? Từ khi ta bắt đầu đi theo ngài ấy thì ta chưa từng thấy có loại đan dược nào mà ngài ấy không luyện chế ra được cả!” Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Tiểu Đồng, Ninh Thiên Bình cảm thấy hơi buồn cười nói.
Tiểu Đồng trợn mắt lên, tức giận nói: “Ngươi thì hiểu cái gì chứ!”
Trọng lượng của Thổ Kỳ Lân chỉ đủ để Diệp Viễn luyện chế một lần mà thôi, không có cơ hội thử lần thứ hai.
Cho nên Diệp Viễn cũng vô cùng cẩn thận.
Tiểu Đồng hiểu được độ khó để luyện chế, thì tất nhiên là bản thân hắn càng hiểu rõ hơn.
Có thể luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan có độ khó cấp chín không có nghĩa là có thể luyện chế ra được Mộc Vũ Hồi Mộng Đan có độ khó tương tự.
Luyện đan là một hình thức tu luyện khác.
Nếu như nói rằng cảm ngộ đan đạo là nội công, vậy thì hiểu biết dược lý chính là ngoại công.
Cùng tu nội và ngoại mới có thể tạo ra được đan dược có chất lượng cao.
Nhưng mà thực sự thì những linh dược Thiết Mộc Khôi, Hắc Tâm Hải Tảo cùng Thổ Kỳ Lân có tần suất xuất hiện quá thấp.
Diệp Viễn chỉ có cơ hội một lần, có thể luyện chế đan dược đến mức độ nào thì tùy thuộc vào việc hắn ta có thể hiểu được những linh dược này đến mức độ nào.
hắn ta cắt ra một miếng rất nhỏ từ linh dược, tìm hiểu kỹ càng dược lý của những linh dược này.
Cách làm này rất phiến diện.
Bởi vì mỗi một bộ phận của linh dược bao hàm mảnh vụn pháp tắc khác nhau, Diệp Viễn chỉ có thể suy luận dược tính của cả linh dược thông qua miếng nhỏ này.
Sau đó hắn ta còn phải dựa vào phối phương để suy luận ra cả quá trình luyện đan.
Quá trình này vô cùng phức tạp.
Cho dù là với hồn lực bây giờ của Diệp Viễn cũng cảm thấy không chịu đựng nổi.
Thế nhưng hắn ta không còn cách nào khác.
Nếu nhiều hơn nữa thì sẽ ảnh hưởng đến việc luyện chế đan dược.
Hơn nữa trong những linh dược này, có hơn phân nửa là loại mà trước giờ Diệp Viễn chưa từng tiếp xúc qua!
Hắn ta cần phải cố gắng để hiểu biết mỗi một loại.
Chương 1921: Tiểu Đồng xin lỗi“Ha, ta không hiểu nhưng mà ta biết rằng từ trước đến giờ đại nhân đều sẽ không thất bại! Có lẽ ngài ấy không phải là đối thủ của cảnh giới Chân Thần nhưng mà không có người nào có thể vượt qua ngài ấy trong việc luyện đan!”
Khi nghe thấy những lời nói của Tiểu Đồng, Ninh Thiên Bình cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tuy rằng hắn biết Tiểu Đồng là cường giả Thiên Tôn nhưng mà thái độ của Tiểu Đồng khiến cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Vì đã đi theo Diệp Viễn từ lâu nên Ninh Thiên Bình đã có một niềm tin mù quáng đối với Diệp Viễn.
Đây không phải là sự sùng bái của riêng hắn mà là do hắn đã nhìn thấy những điều kỳ diệu ở bên người Diệp Viễn nên niềm tin ở trong lòng hắn cũng dần được hình thành.
Niềm tin này gần như không thể bị lay động.
Ít nhất từ trước đến giờ Diệp Viễn chưa từng thất bại trong việc luyện đan!
Cho dù đó là đan dược khó luyện đến mức nào thì cũng là chuyện nhỏ đối với Diệp Viễn.
Đặc biệt sau khi Diệp Viễn đột phá đến cảnh giới Thần Quân thì thực lực đan đạo của Diệp Viễn càng ngày càng xuất thần nhập hóa, dĩ nhiên Ninh Thiên Bình không hề nghi ngờ một chút nào.
Tiểu Đồng nhìn vào Ninh Thiên Bình như đang nhìn một tên ngốc mà nói một cách thản nhiên: “Có lẽ Mộc Vũ Hồi Mộng Đan là thử thách lớn nhất từ trước đến giờ của hắn! Ta không phải nói hắn không thể luyện ra, chỉ là… nguy cơ thất bại của hắn rất lớn.”
“Không! Thể! Nào!” Ninh Thiên Bình đáp lại ba chữ một cách vô cùng rõ ràng.
Tiểu Đồng nghe thấy vậy cũng không khỏi tức đến nghẹt thở mà lạnh lùng hầm hừ nói: “Thật là ngang ngược!”
Lúc này, Tiêu Phong đột nhiên lên tiếng nói: “Tiền bối Tiểu Đồng nói không sai, có lẽ… đây chính là lần thử thách lớn nhất từ trước đến giờ của Diệp lão đệ! Viên Mộc Vũ Hồi Mộng Đan này không giống với nhũng đan dược mà hắn đã từng gặp trước đây.”
Tiêu Phong giải thích về những đặc trưng của Mộc Vũ Hồi Mộng Đan cho Ninh Thiên Bình và Bạch Thần một lần nữa.
Bản thân hắn cũng là luyện dược sư nên hiểu rõ môn đạo ở trong đó.
Sau khi nghe những lời giải thích của hắn thì vẻ mặt của Ninh Thiên Bình và Bạch Thần cũng trở nên nghiêm trọng hẳn lên.
“Chẳng lẽ bổn tôn không hiểu rõ về việc luyện đan nhiều hơn các ngươi sao? Chỉ là một loại thần đan cấp năm, nếu như Diệp Viễn nắm chắc việc này thì bổn tôn còn phải đợi đến khi hắn đến đạo cảnh viên mãn mới mở miệng à? Hai tiểu tử không ra gì này!” Tiểu Đồng cảm thấy khó chịu nói.
Ninh Thiên Bình liền im lặng hẳn đi, thế nhưng rất nhanh hắn lại ngẩng đầu lên và nói với Tiểu Đồng: “Dù sao thì đại nhân không thể nào thất bại được, ngươi cứ chờ xem!”
Tiểu Đồng nghe thấy vậy liền không khỏi tức giận mà lạnh lùng nói: “Ngu ngốc không ai bằng!”
…
Trong nháy mắt đã trôi qua hơn ba mươi ngày nhưng Diệp Viễn vẫn chưa hề ra ngoài.
Cuối cùng Ninh Thiên Bình cũng nhận ra được những lời mà Tiểu Đồng và Tiêu Phong đã nói chưa hẳn là những lời đe dọa.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy Diệp Viễn lại tốn nhiều thời gian đến như vậy vào một viên đan dược.
Ninh Thiên Bình trông có vẻ rất nôn nóng mà đi qua đi lại ở trước cửa.
“Đừng có lắc lư nữa, ta cũng bị ngươi làm đến hoa mắt rồi đấy!” Tiểu Đồng khó chịu nói.
“Hừ! Đại nhân đang luyện đan cho ngươi mà ngươi lại không hề cảm thấy lo lắng một chút nào! Nếu như đại nhân xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu!” Ninh Thiên Bình lạnh lùng hậm hừ nói.
Kẽo kẹt!
Ngay vào lúc này, cánh cửa được mở ra từ bên trong, một bóng người trông vô cùng suy sụp bước ra một cách chậm rãi.
“Đại nhân! Ngài… Ngài không sao chứ?” Khi nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Viễn, Ninh Thiên Bình suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên và vội vàng bước tới đỡ lấy.
Lúc này đôi mắt của Diệp Viễn tràn ngập tơ máu, đầu tóc hơi rối loạn, cả người trông giống người bị bệnh nặng vậy.
Trong ấn tượng của Ninh Thiên Bình, Diệp Viễn vĩnh viễn luyện đan một cách nhàn nhã và dễ dàng, từ khi nào lại trở thành dáng vẻ này chứ?
Diệp Viễn xua tay và nói một cách yếu ớt: “Chỉ là tiêu hao tinh thần quá nhiều thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi.”
Tiểu Đồng đứng dậy và nhìn về phía vẻ mặt không khỏi thay đổi của Diệp Viễn.
“Thất bại rồi à?”
Mộc Vũ Hồi Mộng Đan là đan dược được truyền từ tổ tiên của Hoàng Linh Hư Giới.
Trong vô số năm nay, Hoàng Linh Hư Giới đã từng thu thập rất nhiều linh dược. Thế nhưng cho đến nay vẫn chưa có người này chế luyện thành công.
Cho dù là Đan Thần Thất Tinh đỉnh cấp đã từng xuất hiện cũng chưa từng được chế luyện thành công.
Không phải luyện chế không được đan dược chất lượng cao mà là chưa từng kết thành đan!
Một lần cũng không có!
Viên đan dược này chỉ là một loại thần đan cấp năm nên có thể tưởng tượng được độ khó của việc chế luyện.
Vì vậy thật ra thì Tiểu Đồng không ôm quá nhiều hy vọng đối với Diệp Viễn.
Vút!
Một luồng ánh sáng lướt qua, Tiểu Đồng vươn tay tiếp lấy và một chiếc bình nhỏ xuất hiện ở trong tay hắn ta.
Vẻ mặt của hắn ta liền căng cứng ngay lập tức!
Tiểu Đồng đột nhiên nhìn về phía Diệp Viễn và nói: “Vậy mà ngươi… ngươi thật sự thành công à!”
Trên gương mặt của Diệp Viễn nở ra một nụ cười và nói: “Ha ha, viên đan dược này thật sự tốn sức đấy, như mất hết nửa cái mạng của ra! Ta nói thật đấy, ta luyện đan nhiều năm đến như vậy thì đây là lần mệt nhất! Nhưng mà… cũng may thành công rồi!”
“May… May mắn à?” Tiểu Đồng cảm thấy vô cùng kinh ngạc mà nhìn vào Diệp Viễn.
Bản thân hắn ta là một luyện dược sư nên dĩ nhiên biết được việc luyện chế một viên đan dược tiêu hao tinh thần đến mức nào.
Thế nhưng hắn ta đã quá hiểu rõ thực lực đan đạo của Diệp Viễn rồi!
Cho dù bây giờ tìm thấy một viên Thất Tinh Đan Thần thì thực lực của hắn ta cũng chưa chắc mạnh hơn Diệp Viễn trong việc luyện chế đan thần cấp năm.
Có thể giày vò Diệp Viễn thành dáng vẻ như vậy thì có thể thấy rằng hắn ta đã hao phí bao nhiêu sức lực và tinh thần cho viên đan dược này.
Một tia thần thức đi vào chiếc bình nhỏ, cả người Tiểu Đồng như bị sét đánh trúng.
Bình bịch!
“Gào! Gào!”
Bảo Trư ngã xuống đất và kêu gào lên để thể hiện sự khó chịu của nó.
Thế nhưng Tiểu Đồng căn bản không hề phản ứng một chút nào mà vẫn chìm trong sự kinh ngạc như cũ.
“Thần… Thần đan Hạo Linh! Ngươi… Ngươi sao lại làm được vậy?” Tiểu Đồng nhìn về phía Diệp Viễn như nhìn thấy một cự thú tiền sử vậy.
Viên đan dược chưa từng được luyện ra bởi người nào, thậm chí ngay cả ở trong Thông Thiên Giới thì e rằng cũng căn bản không có phối phương này.
Thế nhưng Diệp Viễn không chỉ luyện chế ra được mà còn phát huy đến trình độ rất cao và luyện chế nó thành một viên thần đan Hạo Linh!
Cùng ở độ khó cấp chín nhưng hai loại đan dược Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan và Mộc Vũ Hồi Mộng Đan lại hoàn toàn khác nhau.
Diệp Viễn căn bản không có cách nào để làm quen với dược tính với những linh dược này mà chỉ có thể suy luận từng chút một.
Việc có thể luyện chế ra thượng phẩm trong hoàn cảnh này đã rất lợi hại rồi.
Thế nhưng Diệp Viễn đã lấy ra một viên đan dược hoàn hảo!
Tiểu Đồng thật sự không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả sự chấn động ở trong lòng hắn ta vào lúc này.
Ngược lại Ninh Thiên Bình không có cảm xúc sâu như Tiểu Đồng, mà hắn ta chỉ lớn tiếng cười nói: “Ha ha ha, ta đã nói gì hả? Đại nhân đã ra tay thì chắc chắn sẽ không thất bại đâu! Ngài ấy chính là người vô địch về đan đạo!”
Lúc này Ninh Thiên Bình giống như một kẻ thắng cuộc vậy.
Trong khoảng thời gian một tháng nay, hắn cảm thấy rất lo lắng cho Diệp Viễn, nhưng mà niềm tin của hắn đối với Diệp Viễn chưa từng bị lay động.
Sự thật chứng minh hắn đã đúng!
Tiểu Đồng mở miệng ra nhưng lại không nói ra được lời nào.
Vào lúc này, hắn ta đột nhiên phát hiện những hiểu biết của hắn ta đối với Diệp Viễn vẫn còn hời hợt đến như vậy.
Trong một tháng nay, hắn ta nghĩ rằng niềm tin của Ninh Thiên Bình đối với Diệp Viễn quá mù quáng rồi.
Thế nhưng bây giờ hắn ta nhận ra rằng sự thật chưa chắc đã như vậy.
Dựa vào tuổi tác của Diệp Viễn, hắn ta có thể đạt được thành tích khủng khiếp đến như vậy ở trong đan đạo thì căn bản không thể suy đoán về hắn ta bằng những lý lẽ thông thường được.
Vì vậy niềm tin của Ninh Thiên Binh có lẽ chưa chắc đã là sự sùng bái mù quáng.
Không, không phải có lẽ mà là chắc chắn!
Tiểu Đồng nhìn vào Ninh Thiên Bình và thở dài nói: “Được thôi, ta thừa nhận ta đã sai! Là do ta đã xem thường Diệp Viễn, sự lớn mạnh của hắn không hẳn chỉ đến từ thực lực của hắn. Những thành tựu sau này của tiểu tử này không thể tưởng tượng nổi!”
Ninh Thiên Bình sửng sốt, vị cường giả Thiên Tôn kiêu ngạo này lại xin lỗi hắn à?
Chương 1922: Biệt viện Ô TùngDiệp Viễn đã có một giấc ngủ rất ngon, hắn ta đã ngủ đến mười ngày mười đêm.
Đối với các cường giả Thần Đạo mà nói thì bọn họ đã không cần phải ngủ để khôi phục trạng thái.
Thế nhưng lần này Diệp Viễn đã tiêu hao quá nhiều tâm lực nên cần có một giấc ngủ sâu mới có thể giúp hắn ta khôi phục trạng thái.
Ngày hôm nay cuối cùng Diệp Viễn cũng tỉnh lại, hắn ta lại phát hiện có một đôi mắt lớn và tròn vo đang nhìn vào hắn ta.
Một chiếc mũi lợn đang chống ở trên đầu mũi của hắn ta.
“Bảo Trư à? Tiểu Đồng đã bế quan rồi sao?” Diệp Viễn rất nhanh đã tỉnh táo trở lại.
“Ục ịch ục ịch!”
Bảo Trư liên tục gật đầu, Diệp Viễn liền bừng tỉnh.
“Đại nhân, ngài đã tỉnh rồi! Tiểu Đồng đã uống Mộc Vũ Hồi Mộng Đan và trở về Tử Cực Điện để bế quan rồi.” Ninh Thiên Bình nói.
Trong những ngày này nhóm người Ninh Thiên Bình vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Viễn.
Lúc này bọn họ nhìn thấy hắn ta đã tỉnh lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Viễn chậm rãi ngồi dậy và gật đầu nói: “Thời gian cũng đã trì hoãn rất lâu rồi, nên làm chính sự thôi.”
Tiêu Phong nói với ánh mắt ngưng đọng: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Viễn nói: “Chẳng phải Phiêu Vũ Thiên Tôn đã tạo Đan Thần Các để xác định cấp bậc của đan thần thông qua Đấu Đan sao? Vậy thì chúng ta đi xem thử một chút!”
Hai mắt của Tiêu Phong không khỏi phát sáng khi nghe thấy vậy, hắn vỗ mạnh đùi và nói: “Ôi, ta thật ngu ngốc, sao lại không nghĩ đến chuyện này chứ? Dựa vào thực lực của ngươi thì chẳng phải đến lúc đó tất cả mọi người đều tranh giành việc hợp tác với chúng ta sao? Việc không thể chậm trễ, chúng ta mau đi thôi!”
Diệp Viễn mỉm cười nói: “Không gấp! Ta thu hoạch rất nhiều trong lần luyện đan này, đợi ta sắp xếp một chút rồi sáng sớm ngày mai chúng ta đến Đan Thần Các.”
Diệp Viễn thật sự có rất nhiều cảm ngộ trong lần bế quan suy tưởng này.
Tiểu Đồng nói cực kỳ đúng, lần luyện đan này thật sự là thử thách lớn nhất mà hắn ta gặp phải trong đời.
Cho dù năm xưa khi luyện chế nghịch đạo đan cũng không đau khổ và hao phí tâm lực như bây giờ.
Diệp Viễn đã tiêu tốn hơn hai mươi ngày để suy luận dược tính, hắn ta không ngừng so sánh với linh dược và tìm ra những chỗ sai sót và thiếu sót để suy luận thêm lần nữa.
Sau khi suy luận dược tính xong thì Diệp Viễn lại bắt đầu suy đoán phối phương.
Cứ như vậy mà trong khoảng thời gian một tháng, Diệp Viễn đều chìm đắm trong những kết luận và diễn giải ở cường đạo cực kỳ cao.
Làm sao có thể không mệt mỏi chứ?
Thế nhưng hắn ta lại cảm thấy vô cùng hài lòng với kết quả cuối cùng.
Bản thân Diệp Viễn cũng cảm thấy cực kỳ có cảm giác thành tựu về việc có thể luyện chế Mộc Vũ Hồi Mộng Đan thành thần phẩm Hạo Linh.
Điều này cũng giúp hắn ta có thể sự hiểu biết sâu rộng hơn về dược tính của linh dược.
Dược tính của linh dược không hề tồn tại riêng lẻ mà bên trong cũng có những mối liên hệ rất sâu, có điều loại liên hệ này quá phức tạp nên dĩ nhiên suy luận không trực tiếp bằng việc trực tiếp cảm nhận.
Thế nhưng dĩ nhiên cái lợi của việc thật sự suy luận ra được rất lớn.
Tuy rằng điều này không thể giúp Diệp Viễn đột phá Tổ Cảnh nhưng nó lại càng củng cố nền tảng đan đạo giúp hắn ta.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Vào ngày thứ hai, Diệp Viễn ra khỏi phòng luyện đan và thanh toán rồi rời khỏi Bách Thảo Tập.
Giá thuê phòng luyện dược của Bách Thảo Tập cực kỳ cao, Diệp Viễn đã thuê phòng luyện đan liên tiếp hơn bốn mươi ngày nên hắn ta cũng tiêu tốn rất nhiều tiền khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cả nhóm người đang đi trên con đường lớn thì đột nhiên có một người trẻ tuổi bộ dáng giống tên sai vặt ngăn cản đường đi của Diệp Viễn.
“Xin hỏi ngài là Diệp Viễn đại nhân sao?” Tên sai vặt nói.
Diệp Viễn cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng mà vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, ta là Diệp Viễn, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Tên sai vặt nói: “Khi nãy có người bảo ta chuyển lời cho ngài, nếu như ngài muốn gặp Giang Nguyên trưởng lão thì ngài có thể đến biệt viện Ô Tùng của đường Lâm Nam.”
Diệp Viễn nghe thấy vậy liền híp mắt lại và cười nói: “Ngươi trở về nói với lão ta rằng ta không có hứng thú.”
Diệp Viễn nói xong liền dẫn đoàn người trực tiếp rời đi.
Khi tên tiểu tử này vừa nói thì Diệp Viễn đã biết người này chắc chắn được Giang Hoa phái đến.
Tuy rằng lúc đó ở trong môn phòng tất cả mọi người hy vọng có thể cầu kiến Giang Nguyên và cũng có thể là những người kia, thế nhưng khả năng lớn nhất vẫn là Giang Hoa.
Tên Giang Hoa này nghĩ rằng hắn ta chắc chắn sẽ không tìm được phương pháp vì vậy đã cố ý tìm người đến gây sự chú ý của hắn ta và dễ dàng ra tay với hắn ta.
Diệp Viễn lạnh lùng cười lên ở trong lòng, Giang Hoa ức hiếp nghĩ rằng bản thân hắn ta còn trẻ tuổi và chưa từng nhìn thấy sự đời, lão ta nghĩ rằng loại phương pháp này có thể dẫn hắn ta đến một nơi hẻo lánh để giải quyết sao?
Lão ta cũng quá xem thường Diệp Viễn quá rồi!
Đừng nói đến việc hắn ta đã nhìn thấu tâm tư của Giang Hoa, cho dù không nhìn thấu được thì Diệp Viễn cũng không định đi cầu xin Giang Hoa.
Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.
Cho dù cuối cùng Diệp Viễn tìm được Thanh Phong Đường để hợp tác thì đó cũng là Giang Nguyên cầu xin hắn ta mà không phải hắn ta đi cầu xin Giang Nguyên.
…
Tại biệt viện Ô Tùng, Tần Trăn nghe thấy hồi báo của tên sai vặt liền không khỏi nhíu mày lại.
“Chẳng lẽ tên tiểu tử này không muốn cầu kiến Giang Nguyên trưởng lão à?”
Giang Hoa lạnh lùng cười lên và nói: “Tên tiểu tử này cũng khá khí phách đấy! Ha, nhưng mà hắn không đến thì không có nghĩa là ta không giải quyết được hắn! Ngươi lại chạy thêm một chuyến và cứ nói những lời này cho Diệp Viễn biết, hắn chắc chắn sẽ đi theo ngươi!”
Giang Hoa nói vài câu với tên sai vặt, tên kia lập tức vâng lệnh rời đi.
Tần Trăn ở bên cạnh nghe thấy cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên và tán thưởng nói: “Ha, lợi hại! Quả nhiên lợi hại! Giang Hoa lão đệ không hổ là người đáng tin cậy ở trước mặt gia chủ!”
Giang Hoa liếc mắt và mỉm cười nói: “Nếu như ngay cả một tên tiểu tử ở cảnh giới Thiên Thần cũng không thu thập được thì quản gia như ta đây cũng phí công làm rồi. Lão ca à, nơi này giao cho huynh, gia chủ còn bảo ta làm một chút việc nên ta phải đi trước đây.”
Tần Trăn thản nhiên cười nói: “Ngươi đi làm việc của ngươi đi, chút chuyện nhỏ này giao cho ta là được.”
Sau khi tên sai vặt đi không được bao lâu thì quả nhiên đã dẫn theo Diệp Viễn đến đây.
Hơn nữa chỉ có một mình Diệp Viễn.
Sau khi đi vào biệt viện Ô Tùng thì Diệp Viễn liền cảm thấy bản thân đã rơi vào trong trận pháp.
Có điều Diệp Viễn không hề để loại trận pháp với cấp bậc này vào trong mắt.
Dựa vào sức mạnh không gian pháp tắc bây giờ của hắn ta thì việc muốn thoát ra không phải là việc khó.
Hắn ta đi vào trong sân thì nhìn thấy một nam tử trung niên đang tự rót rượu và tự uống.
“Chủ nhân, đã dẫn Diệp Viễn đến.” Tiểu tư nói một cách cung kính.
Tần Trăn vung tay, tên sai vặt trực tiếp lui xuống.
Đôi mắt của Diệp Viễn khẽ híp lại và nhìn về phía Tần Trăn, hắn ta nói: “Là ngươi đã dùng tính mạng của Tiêu huynh để uy hiếp ta à?”
Tên tiểu tư khi lại tìm đến Diệp Viễn và nói với Diệp Viễn rằng Tiêu Phong chính là đệ tử của Thanh Phong Đường.
Nếu như hắn ta không đến biệt viện Ô Tùng thì Tiêu Phong sẽ chết rất thảm!
Quả thật dựa vào địa vị của Giang Hoa thì việc đối phó với những người phụ tá thấp kém này thật sự quá dễ dàng.
Tuy rằng lão ta chỉ là một quản gia nhỏ nhoi.
Dựa vào thế lực của Giang Nguyên, chỉ cần Giang Hoa tùy tiện mở miệng thì có thể khiến cho Tiêu Phong rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Tần Trăn nhìn vào Diệp Viễn và bật cười nói: “Quả nhiên tiểu tử ngươi đủ ngông cuồng! Vậy mà còn dám nói ra những lời này khi đến nơi của ta?”
Diệp Viễn nói một cách thản nhiên: “Giang Hoa đâu?”
Tần Trăn mỉm cười nói: “Ngươi đã đắc tội Giang Hoa lão đệ thì chắc hẳn phải biết được có kết cục như ngày hôm nay. Hoặc là ngươi chết; hoặc là Tiêu Phong chết! Dĩ nhiên nếu như ngươi đã đến đây thì cho thấy ngươi đã lựa chọn rồi.”
Diệp Viễn nhìn về phía Tần Trăn và hờ hững nói: “Chỉ dựa vào ngươi à?”
Tần Trăn lại uống một ly rượu cười nói: “Đã chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng à! Nếu như ngay cả một tên Thiên Thần tầng bảy nhỏ nhoi mà ta cũng không giải quyết được thì đã phí mất nhiều năm tu luyện rồi.”
Lão ta nói xong thì ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, một luồng thế giới chi lực khủng khiếp đột nhiên bộc phát lên khiến cho cả sân đều bị bao phủ.
Dĩ nhiên Tần Trăn không dám ra tay ở ngay trên con đường lớn, vì vậy lão ta mới ép Diệp Viễn đến biệt viện Ô Tùng để thuận tiện cho việc giết người.
Diệp Viễn nhìn vào lão ta như đang nhìn một tên ngốc, hắn ta nói một cách thản nhiên: “Vốn dĩ ta muốn giải quyết mối tai họa Giang Hoa kia, nếu như lão ta đã không ở đây thì chỉ có thể trách ngươi xui xẻo mà thôi.”
Chương 1923: Bạch Đồng"Ta mà xui xẻo cơ á? Hiện tại ngươi, vẫn chưa có làm rõ tình hình đúng không?"
Tương tự, Tần Trăn dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Diệp Viễn như một thằng ngốc.
Tiểu tử này, có phải là tên ngốc không vậy?
Kẻ hèn mọn Thiên Thần tầng bảy này, vậy mà dám nói những lời ngông cuồng như vậy.
Dù cho như thế, bản thân hắn cũng là một cường giả cảnh giới chân thần, chẳng lẽ hắn ta lại không biết có khác biệt giữa cảnh giới thiên thần và cảnh giới chân thần sao?
“Người không hiểu rõ tình hình, đó chính là ngươi!” Diệp Viễn chế nhạo.
Đột nhiên, một cỗ thế giới chi lực càng cường đại hơn chấn động trực tiếp đẩy thế giới chi lực của Tần Trăn về phía sau.
"Phụt!"
Tần Trăn mất cảnh giác, trực tiếp bị lực lượng cực lớn này đánh bay, phun ra một ngụm máu lớn.
Bên cạnh Diệp Viễn, không biết từ lúc nào đã có một thanh niên áo trắng bồng bềnh.
Tần Trăn trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, cảm thán nói: "Chân… Chân Thần tầng bốn!"
Lúc này Diệp Viễn cũng tò mò nhìn thanh niên môi đỏ răng trắng bên cạnh, thật sự đẹp đến mức nữ tử cũng phải ghen tị.
Diệp Viễn không ngờ rằng khi Tiểu Đồng lớn lên, lão ta sẽ trông như thế này.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, Tiểu Đồng không khỏi trợn to hai mắt, khó chịu nói: "Có cái gì đẹp mắt hay sao?"
Diệp Viễn cười ha ha nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trở thành lão nhân gia xấu xí họm hẹm, không ngờ lại thành bộ dạng như thế này! Chậc chậc, nhìn tổng thể, cũng không tệ đó chứ."
Từng ở cùng với Tiểu Đồng một thời gian dài, mặc dù hắn ta biết rằng lão ta là một Thiên Tôn mạnh mẽ, nhưng bộ dạng của tiểu hài tử này làm cho người ta không thể sợ hãi lão ta một chút nào.
Bây giờ đột nhiên trở thành một người thanh niên, tâm lý của Diệp Viễn không thể xoay chuyển được.
Tiểu Đồng sắc mặt bất định, lạnh lùng nói: "Từ nay về sau, phải gọi ta là Bạch Đồng đại nhân! Bằng không thì, hừm hừm!"
Diệp Viễn vẫy vẫy tay, cười nói: "Ha, Bạch Đồng... đại nhân? Ta... ta một lát nữa, sẽ quay đầu lại."
Bạch Đồng lại đảo mắt, lão ta nhận ra rằng mình không thể làm hắn ta kinh ngạc chút nào.
Tuy nhiên, lão ta đã có thể hồi phục lại được ngoại hình như hiện tại, cũng là nhờ Diệp Viễn.
"Thôi bỏ đi, chỉ cần gọi ta là Bạch huynh là được! Lần này, thực sự là nhờ có ngươi. Sự phục hồi, tốt hơn nhiều so với ta nghĩ. Và nhờ có phúc của ngươi, khi ta cải lão hoàn đồng, sẽ trực tiếp hồi phục đến cảnh giới hiện tại, không nhất thiết phải biến thành dáng vẻ như ngày xưa nữa.” Bạch Đồng có chút hưng phấn nói.
Tâm lý mong đợi ban đầu của lão ta là hồi phục đến Chân Thần tầng một.
Xét cho cùng, viên đan này quá khó để luyện chế ra.
Nhưng ai biết được, Diệp Viễn cuối cùng thực sự luyện chế ra Hạo Linh thần phẩm, hiệu quả khôi phục đương nhiên vượt xa dự liệu của lão ta.
Chân Thần tầng bốn, Chân Thần Trung kỳ, thực lực đó quả thật là hai khái niệm khác hoàn toàn.
Quan trọng hơn, Diệp Viễn tinh chế là Hạo Linh Mộc Vũ Hồi Mộng Đan, sửa chữa một số sai sót trong công pháp của lão ta, để khi lão ta trẻ hóa trở lại, không cần phải trở thành một tiểu hài tử không có nổi sức mạnh của một con gà.
Diệp Viễn cũng hơi ngạc nhiên về tác dụng chữa bệnh của Hạo Linh Mộc Vũ Hồi Mộng Đan.
Tiền bối có thể chế tạo ra loại đan dược kinh thiên động địa này, quả nhiên thực lực vô cùng cao minh.
Xem ra trên đời này ngọa hổ tàng long, quả thực không thể coi thường anh hùng thiên hạ!
Diệp Viễn cười nói: "Chúc mừng Bạch huynh, nhưng... chúng ta hãy giải quyết tên tạp chủng này trước đã."
Vẻ mặt Tần Trăn ở một bên trở nên cứng ngắc, lão ta quỳ rạp xuống đất, khóc than: “Đại.. đại nhân, tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, lỡ xông tới đại nhân, cầu… cầu xin đại nhân xem tiểu nhân là một cái rắm, đem thả tiểu nhân ra! "
Nhìn thấy khí thế như hồng của Bạch Đồng, Tần Trăn đâu còn có chút dục vọng muốn phản kháng?
Để cho một Chân Thần tầng một đi đối phó với Chân Thần tầng bốn?
Trừ khi đầu người đó bị lừa đá thẳng vào não!
Lão ta không thể nghĩ ra cách nào khác ngoài việc cầu xin lòng thương xót.
Lúc này trong lòng, lão ta cũng đã chào hỏi đến cả đời thứ mười tám của tổ tiên Giang Hoa.
Tên đáng chết này, rõ ràng hắn đã đào một cái hố để chính mình nhảy vào!
Lúc mà động thủ, lão ta đã không tự nói với mình rằng, bên cạnh Diệp Viễn lại có một người mạnh mẽ như Chân Thần tầng bốn!
"Thả ngươi ra? Nếu ta không đủ sức để tự bảo vệ mình, hôm nay ngươi có tha cho ta đi không? Nếu như ngươi đã có ý niệm muốn giết người, ngươi phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị giết chứ. Bạch huynh, ra tay đi." Diệp Viễn nhẹ giọng nói.
Đối với Tần Trăn này, Diệp Viễn tự nhiên sẽ không lộ ra một chút thương cảm.
Người bên kia rõ ràng là tới giết hắn ta, còn mong đợi hắn ta tỏ vẻ nhân từ mà thả lão đi?
Bạch Đồng khẽ gật đầu khi nghe lời nói, nhưng không thấy có động tĩnh gì, chỉ nhẹ nhàng đưa ngón tay ra.
Tần Trăn chỉ cảm thấy một điểm sáng trắng, trong con ngươi dần dần mở rộng.
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Trước mặt Bạch Đồng, lão ta còn không thể dùng tới Thần Nguyên.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn đồng tử cũng co rụt lại, nói: "Thủ đoạn Bạch huynh quá hay! Không ngờ rằng Bạch huynh không chỉ là Đan Thần Thất Tinh, mà võ công cũng cao cường như vậy."
Bạch Đồng vẻ mặt tự hào nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng trên đời này chỉ có ngươi biết không gian pháp tắc hay sao?"
Hai người nhìn nhau, đều là thoải mái cười ha ha.
...
"Ngươi đang nói cái gì! Tần Trăn chết rồi? Chuyện này... chuyện này làm sao có thể?" Nghe được tin tức Tần Trăn chết, Giang Hoa suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Một vị Chân Thần cảnh đi đối phó với Thiên Thần tầng bảy, thật sự đã chết?
Điều này chỉ đơn giản là chưa từng nghe thấy qua bao giờ.
"Tiểu… tiểu nhân không dám lừa gạt quản gia đại nhân! Tiểu nhân lặng lẽ đợi kết quả ở sân sau, nhưng không thấy Tần Trăn đại nhân trở về, mới liều lĩnh bước vào sân trước, mới phát hiện rằng Tần Trăn đại nhân đã chết rồi ạ."
Diệp Viễn không có giết người vô tội một cách bừa bãi, người trẻ tuổi chỉ là một tên sai vặt cảnh giới thần quân, bị người khác sai bảo, hắn tuyệt nhiên không có ý đuổi cùng giết tận.
Tuy nhiên, sân trước bị ngăn cách bởi pháp trận, hắn ta ở sân sau không biết chuyện gì đã xảy ra.
Khi hắn ta đi đến sân trước, sớm đã không còn thấy bóng dáng Diệp Viễn nữa rồi.
Sắc mặt Giang Hoa lại thay đổi, trong mắt hắn, Diệp Viễn tuy rằng thực lực không tệ, nhưng cũng chỉ là một thanh niên đến từ Hoàng Thành, có thể có lai lịch gì?
Đối với cấp độ của Hoàng Thành mà nói, Chân Thần đã là cấp bậc tồn tại vô song.
Nhưng ai biết được, Tần Trăn, một cường giả cảnh giới Chân Thần, lại chết lặng lẽ trong sân nhà như thế này.
Phải biết rằng, giết một cường giả Chân Thần, và đánh bại một cường giả Chân Thần, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Với thực lực của Tần Trăn, trừ khi là cường giả ở Chân Thần tầng ba trở lên, nếu không căn bản không có khả năng khiến hắn thậm chí còn không có cơ hội chạy trốn.
Thậm chí, đó còn là địa bàn của Tần Trăn!
"Chẳng lẽ bên cạnh Tiểu tử kia lại có một cường giả Chân Thần tầng ba trở lên? Chuyện này... làm sao có thể xảy ra được?" Giang Hoa không thể tin được.
Đúng lúc này, một người ở bước vào, ôm quyền hướng Giang Hoa nói: "Giang quản gia, Diệp Viễn và những người khác, đã tiến vào Đan Thần Các!"
Giang Hoa sửng sốt khi nghe những lời đó, nói: "Đan Thần Các? Hắn định làm gì ở Đan Thần Các? Đúng rồi, Tiểu tử này muốn một lần thành danh thông qua Đan Thần Các! Hừm, hèn gì lời hắn thốt ra một cách điên cuồng, bảo là sẽ để đích thân gia chủ đi tìm hắn ta, hóa ra đây là kế hoạch mà hắn nghĩ ra! Chỉ là... hắn quá ngây thơ rồi! Cao thủ ở Đan Thần Các nhiều như mây, hắn mới ở cảnh giới Thiên Thần, còn tự mình nghĩ bản thân thật sự là có thể tạo ra cái gì đặc biệt hay sao?"
Chương 1924: Luyện dược sư Bạch Ngân Đan Thần“Tiền bối, ta muốn trở thành luyện dược sư Đan Thần, tiến vào đấu đan hội.”
Lão đầu trước mặt Diệp Viễn là giám khảo Đan Thần Các.
Rất nhiều năm qua, thanh danh của các luyện dược sư Đan Thần của Đan Thần Các ở bên ngoài, cho dù là Luyện dược sư Đan Thần đê đẳng nhất thanh đồng, địa vị ở bên ngoài cao hơn luyện dược sư bình thường rất nhiều.
Bởi vì luyện dược sư từ Đan Thần các ra đều trải qua từng tràng chém giết, giết ra được luyện dược sư thực lực siêu viễn.
Cho nên, muốn trở thành Luyện dược sư Đan Thần, tự nhiên phải có người giữ cửa ải.
Không phải nói ngươi có thể luyện chế đan dược là có thể tiến vào đấu đan trận.
Lão đầu trước mặt này chính là giám khảo phụ trách nghiệm chứng trình độ của luyện dược sư.
Lão giả nhìn về phía Diệp Viễn, phất phất tay nói: “Tiểu tử, nơi này cũng không phải chỗ cho ngươi chơi, đi đi.”
Lão ta nhìn thấy Diệp Viễn tuổi còn rất trẻ, cảm thấy Diệp Viễn căn bản cũng không khả năng thông qua khảo hạch, tự nhiên cảm thấy có chút không kiên nhẫn.
Cái tuổi này của Diệp Viễn, mặc dù rất hiếm người có được thực lực Thiên Thần tầng bảy, nhưng cũng sẽ không khiến cho người quá mức kinh ngạc.
Nhưng ở tuổi tác của hắn muốn trở thành đan thần ngũ tinh, lại là cực kỳ hiếm thấy, về phần có thể thông qua khảo hạch hay không là chuyện không thể nào.
Mặc dù khảo hạch này không phải thứ gì cao thâm, nhưng cũng không phải ai cũng có thể thông qua.
Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối không kiểm tra thực lực của ta một chút sao?”
Lão đầu thản nhiên nói: “Lão phu phụ trách khảo hạch của Đan Thần nhiều năm, thấy qua vô số luyện dược sư, ngươi có thể thông qua hảo hạch này không vừa nhìn là biết.”
Lão nhân này là một vị đan thần ngũ tinh lâu năm, một thân đan đạo không kém.
Với sự nổi tiếng của Đan Thần Các, luyện dược sư muốn tham gia đấu đan trận rất nhiều, lão ta hoàn toàn đã gặp qua rất nhiều luyện dược sư.
Cũng bởi vậy, lão ta đã sớm tạo thành một bộ kinh nghiệm cho mình.
Diệp Viễn cũng không có cãi lại, chỉ cười nói: “Tiền bối có thể cho vãn bối một cơ hội không, để vãn bối cân nhắc thực lực của mình một chút.”
“Tiểu tử, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta, số luyện dược sư Bình Lão nhìn qua còn nhiều hơn cả số muối ngươi ăn. Lão ta đã nói như vậy rồi thì ngươi không có hy vọng đâu.”
“Tiểu tử, lông còn chưa mọc đủ, ngươi biết vì sao gọi là luyện đan không?”
“Ha ha ha...”
Đám người cười ha hả, đối với Diệp Viễn tràn đầy khinh thường.
Cho dù đệ tử của thế gia đan dược muốn đạt được thực lực để vào Đan Thần Các ít nhất cũng phải năm ba ngàn tuổi.
Cái tuổi này của Diệp Viễn căn bản không có khả năng có hi vọng.
Bình Lão thấy thái độ của Diệp Viễn thành khẩn, không giống đệ tử thế gia ngang ngược, kiêu ngạo, vuốt vuốt chòm râu, gật đầu nói: “Thôi, ngươi thử một lần đi!”
Diệp Viễn vui mừng chắp tay nói: “Đa tạ Bình Lão!”
Bình Lão xua tay nói: “Đừng vội cám ơn ta, thần hỏa thế này rất hoang dã, cẩn thận đừng để tự đốt mình.”
Khảo hạch rất đơn giản, điều khiển hỏa diễm, luyện đan.
Đừng nhìn đơn giản, nhưng rất nhiều đan thần ngũ tinh cũng làm không được.
Ngọn lửa này cũng không phải thần hỏa bình thường, mà là vô chủ chi hỏa, rất là cuồng dã.
Muốn điều khiển nó luyện đan, luyện dược sư phải có khả năng điều khiển lửa vô cùng cao!
Một ngọn lửa u lam ở trong chậu than run run không ngừng.
"Hừ, một lát nhìn tiểu tử này xem có bao nhiêu chật vật!”
“Vân Tâm Thiên Lang Hỏa nổi danh khó thuần phục, lấy cái tuổi này của hắn ta, làm sao có thể điều khiển Vân Tâm Thiên Lang Hỏa vô chủ?”
“Cái này gọi là không biết tự lượng sức mình.”
...
Những người đang chờ đợi khảo hạch cảm thấy Diệp Viễn làm trễ nải thời gian, ai nấy cũng lộ ra vẻ rất không kiên nhẫn.
Diệp Viễn chậm rãi đến trước chậu than, nhẹ nhàng điểm một cái, đám lửa kia cực kì khéo léo bay về phía dược đỉnh.
Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, căn bản không có mảy may dừng lại.
Bình Lão hiện đang buồn bực ngán ngẩm, bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, khiếp sợ nhìn hành động của Diệp Viễn.
Trong đại điện lặng ngắt như tờ, chỉ thấy động tác của Diệp Viễn phiêu hốt bất định.
Sau đó thì luyện đan
Vân Tâm Thiên Lang Hỏa ở trong tay Diệp Viễn cực kỳ nghe lời, đúng là ẩn ẩn phát ra tiếng sói tru.
Trong dược đỉnh là giả đan, chuyên môn dùng cho luyện dược sư khảo hạch.
"Đùng!”
“Đoàng!”
“Đùng!”
...
Trong dược đỉnh ra chín tiếng nổ đùng đoàng liên tiếp.
"Hú!”
Một tiếng sói tru truyền đến, Vân Tâm Thiên Lang Hỏa lại lần nữa trở lại trong chậu than, đúng là có chút ý tứ vẫn chưa thỏa mãn.
"Đoàng!”
Vân Tâm Thiên Lang Hỏa vừa trở lại chậu than vậy mà dưới tình huống không người điều khiển, lại lần nữa bay ra.
Thế nhưng mà cấm chế chi lực xung quanh chậu than ngăn lại.
Đám người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này, vẻ mặt chấn kinh.
Chín tiếng nổ đùng, cái này sợ là thực lực của luyện dược sư Bạch Ngân Đan Thần?
Còn khả năng Khống Hỏa Chi Thuật kia quả nhiên là xuất thần nhập hóa!
Vân Tâm Thiên Lang Hỏa lại muốn xông ra khỏi cấm chế... Chẳng lẽ là muốn để Diệp Viễn nhận nó?
...
Khảo hạch của Diệp Viễn hoàn thành cực nhanh, trước sau chỉ khoảng mấy chục lần hô hấp.
Nhưng mấy chục cái hô hấp này khiến mọi người thấy được sự cường đại của hắn.
Rèn luyện giả đan lấy số lần phát ra tiếng nổ đùng đoàng làm tiêu chuẩn khảo hạch.
Chỉ cần có thể phát ra tiếng nổ đùng đoàng là coi như thông qua khảo hạch.
Mà tiếng nổ đùng đoàng nhiều nhất chỉ có chín tiếng, thế mà Diệp Viễn lại phát huy ra hết!
Dưới tình huống bình thường, có thể đạt được chín tiếng nổ đùng, cũng phải trình độ của luyện dược sư Bạch Ngân Đan Thần.
Chỉ là người tới tham gia khảo hạch Đan Thần có cực ít người có thể làm được đến bước này.
Trừ phi là những người thành danh đã lâu, chưa hề tham gia qua khảo hạch Đan Thần mới có biểu hiện như vậy.
Thế nhưng mà Diệp Viễn mới bao nhiêu tuổi?
Khi những người này hơn một nghìn tuổi vẫn đang phải ăn roi của sư phụ, bắt đầu khổ luyện lại kiến thức cơ bản.
Lần này, quả nhiên là chấn kinh tứ phương.
“Bình Lão, khảo hạch của ta hoàn thành.” Diệp Viễn đi tới trước mặt Bình Lão, thản nhiên nói.
Lúc này Bình Lão mới lấy lại tinh thần.
Lão ta nhìn về phía Diệp Viễn, vẻ mặt cười khổ nói: “Lão phu xin lỗi ngươi, không ngờ rằng sẽ có lúc lão phu sẽ nhìn nhầm.”
Đám người khiếp sợ không thôi, Bình Lão vậy mà lại xin lỗi tiểu tử này!”
Bình Lão chính là luyện dược sư Hoàng Kim Đan Thần, thế mà lại xin lỗi vãn bối.
Tuy nhiên nghĩ lại, bọn họ cũng liền bình thường trở lại.
Diệp Viễn trẻ tuổi như vậy mà lại có thực lực như thế, thành tựu tương lai không thể đoán trước được.
Diệp Viễn ôm quyền nói: “Bình Lão nói quá lời! Không biết, vãn bối có thể là tính thông qua khảo hạch không?”
“Đương nhiên là thông qua!”
Khi nói chuyện, Bình Lão lấy ra một khối lệnh bài màu bạc, đưa cho Diệp Viễn: “Chín tiếng nổ đùng, thực lực của ngươi đã đạt tới trình độ luyện dược sư Bạch Ngân Đan Thần. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là luyện dược sư Bạch Ngân Đan Thần!”
Diệp Viễn hơi kinh ngạc tiếp nhận lệnh bài, hắn không ngờ rằng mình lại trực tiếp tấn cấp thành luyện dược sư Bạch Ngân Đan Thần.
Hắn biết sau luyện dược sư khi thông qua khảo hạch Đan Thần thì chỉ là một cái luyện dược sư không có phẩm cấp.
Bọn hắn nhất định phải trải qua trên trăm trận thậm chí mấy trăm trận đấu đan, mới có thể tấn thăng luyện dược sư Thanh Đồng Đan Thần.
Cũng như vậy, luyện dược sư Thanh Đồng Đan Thần muốn tấn cấp đến cấp bậc bạch ngân cũng phải trải qua rất nhiều trận đấu đan.
Quá trình này, thường thường là mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn, vài vạn năm.
Diệp Viễn chỉ là căn cứ theo pháp tắc chỉ dẫn trong dược đỉnh, cố hết sức làm được tốt nhất, lại không ngờ rằng lại trực tiếp thăng tới cấp bậc Bạch Ngân.