"Mặc dù không biết cái Tông Sư Lệnh kia là gì, thế nhưng dường như Diệp Viễn đại nhân rất lợi hại."
"Đâu chỉ là lợi hại? Đây chính là Phiêu Vũ Thiên Tôn a! Phiêu Vũ Thiên Tôn vậy mà lại ngang hàng luận giao cùng với đại nhân nhà chúng ta!"
"Ha ha, ta có cảm giác không bao lâu nữa Hoàng thành Thiên Ưng có thể trở thành Thánh địa Đan đạo đỉnh cấp thứ tám của Nam giới."
...
Bây giờ, bên trong Hoàng thành Thiên Ưng đã có không ít Đan thần tứ tinh, ngũ tinh, đương nhiên Phiêu Vũ Thiên Tôn sẽ không lạ lẫm gì đối với bọn hắn.
Thời điểm Phiêu Vũ Thiên Tôn xuất hiện, mỗi một người trong bọn hắn đều kinh ngạc không thôi.
Nhưng mà sự tình diễn ra sau đó càng làm cho bọn hắn kinh ngạc hơn.
Theo lời của Phiêu Vũ Thiên Tôn thì Diệp Viễn có thể ngang hàng luận giao, đây là vinh quang bậc nào?
Phải biết rằng, cho dù người khác có là cường giả Thiên Tôn thì sắc mặt của Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng không thay đổi một chút nào.
Hôm nay, Hoàng thành Thiên Ưng đã triệt để bùng nổ.
Loại cảm giác vinh dự này đã hoàn toàn ăn sâu vào trong máu của bọn họ.
Diệp Viễn quan sát Tông Sư Lệnh một lúc, sau đó đưa hai tay ra, nói: "Phiêu Vũ tiền bối, ta thật sự rất muốn đi, nhưng mà ngươi xem... tình huống hiện tại như thế này, ta muốn đi cũng không được a."
Ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt tập trung lên người Thương Nguyên, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên hết sức khó coi.
Lúc này, Giản Túc Thao một mực yên lặng, đột nhiên phất tay với Thương Nguyên một cái, nói: "Nơi này không còn việc của ngươi rồi, ngươi có thể trở về."
Thương Nguyên biến sắc, nói: "Túc Thao Thiên Tôn, mặc dù địa vị của ngài tôn kính, nhưng không nên quên rằng nơi này là địa bàn của Cực U đại nhân! Ngươi làm như vậy cũng không khỏi khinh người quá đáng!"
Thân là cường giả Thiên Tôn Cảnh trung kỳ, Thương Nguyên vẫn luôn có cảm giác cao cao tại thượng.
Nhưng hôm nay, hắn đã nhận được sự khuất nhục mà trước đó chưa từng có.
Tại một cái Hoàng thành nho nhỏ!
Rõ ràng nơi đây là địa bàn của Cực U Thiên Đế, vậy mà hắn lại bị người khác hô đến hét đi.
Chỉ là Giản Túc Thao cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Hắn hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên phất ống tay áo một cái, một cỗ cự lực như dời núi lấp biển đè về hướng Thương Nguyên.
Thương Nguyên biến sắc, lập tức ra chiêu nghênh địch.
Nhưng mà vừa tiếp xúc với cỗ cự lực này, Thế giới lĩnh vực cùng võ kỹ của Thương Nguyên sụp đổ trong nháy mắt.
Oanh!
Thân hình Thương Nguyên bay ngược ra ngoài, trên ngực đã xuất hiện một vùng máu tươi.
"Hừ! Ngươi thì tính là cái gì, dám ăn nói như thế với bản Tôn? Đừng nói là ngươi, cho dù là Cực U huynh cũng phải cấp cho bản tôn ba phần mặt mũi. Nếu như không phải ở tại địa bàn của Cực U huynh thì ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể sống mà đứng được ở chỗ này hay sao?" Giản Túc Thao hừ lạnh nói.
Lúc này, ba người Lữ Ngạn, Đặng Vân, Đái Xuân Hào ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thiên Tôn Cảnh hậu kỳ, thật sự quá mạnh mẽ!
Ngay cả Thương Nguyên cũng đỡ không nổi một kích tùy tiện của Giản Túc Thao.
Nếu như bọn họ đi lên thì người ta chỉ thở một hơi cũng đã có thể thổi chết bọn hắn.
Sắc mặt Thương Nguyên ảm đạm, hiển nhiên là đã bị thương nặng.
Giản Túc Thao thản nhiên nói: "Bản tôn cùng Phiêu Vũ cũng đã đi đến chỗ của Cực U huynh. Từ nay về sau Hoàng thành Thiên Ưng này sẽ là địa bàn của Diệp Viễn. Nếu như ai tới nơi này dương oai thì chính là đối địch với bản tôn, tự mình cân nhắc cho kỹ càng! Hiện tại, các ngươi có thể cút được rồi!"
Đám người Thương Nguyên biến sắc, không ngờ Giản Túc Thao cùng Phiêu Vũ Thiên Tôn vì một tên Diệp Viễn nho nhỏ mà lại đi tìm Cực U Thiên Đế!
Tiểu tử này thật sự lợi hại đến như vậy?
Giờ này khắc này, tiếp tục dây dưa chính là tự mình chuốc khổ.
Thương Nguyên cắn răng một cái, nói: "Chúng ta đi!"
Nói xong, hư không rung động, thân hình của Thương Nguyên biến mất không thấy gì nữa.
Ba người Lữ Ngạn nào còn dám ở lại, lập tức chạy trốn vào hư không.
Mấy người này vừa đi, trong thành bộc phát ra tiếng hoan hô chấn động mây xanh.
Trận chiến ngày hôm nay đánh quá khí thế!
Mấy tên Đại đế đô kiêu ngạo, mấy kẻ thống trị đạo tràng kia cũng không làm gì được bọn hắn.
Hơn nữa, từ nay về sau Hoàng thành Thiên Ưng đã thật sự là một vương quốc độc lập, xứng đáng với cái tên của nó.
Có một người thống trị thương dân như con như Diệp Viễn đây, bọn hắn làm sao có thể không hoan hô?
Nhìn thấy biểu cảm của tất cả võ giả trong thành, ngay cả mấy siêu cấp cường giả như Giản Túc Thao, Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng đều giật mình không gì tả được.
Bọn hắn không nghĩ tới, uy vọng của Diệp Viễn ở trong tòa thành này lại cao đến như thế.
Tiếng hoan hô phát ra từ đáy lòng của những võ giả kia không cách nào làm giả được.
Bọn hắn thật tâm ủng hộ Diệp Viễn chứ không phải chỉ làm cho có lệ.
Loại tình huống này tại thành trì của hắn gần như rất khó nhìn thấy.
Diệp Viễn ôm quyền với một đám cường giả Thiên Tôn nói: "Các vị tiền bối không ngại đường xa vạn dặm đến đây tương trợ, Diệp mỗ vô cùng cảm kích. Về sau, nếu như có chỗ nào cần đến Diệp mỗ xin cứ mở miệng, Diệp mỗ tuyệt đối không chối từ."
Triều Nguyên Thiên Tôn ha hả cười nói: "Diệp Viễn tiểu hữu quá khách khí rồi! Bản tôn nghe Tống Ngọc nói, ngươi ở bên trong chiến trường Cổ Thần đã liều mạng bảo vệ bọn hắn. Bằng không, bọn hắn đã sớm thân tử đạo tiêu. Quan trọng hơn là tiểu tử này vậy mà lại đột phá Đế lăng chi khí. Chỉ riêng điều này thôi bản Tôn cũng muốn tới đây một chuyến!"
"Ai nói không phải chứ? Tên tiểu tử Quách Cảnh Dương này, ta cho rằng hắn có thể lên tới Hoàng cực chi khí đỉnh phong cũng đã không tệ rồi, ai ngờ tiểu tử này lại trực tiếp đột phá Đế lăng chi khí, ha ha ha..." Ngũ Phong Thiên Tôn cười to nói.
Mặc dù trong miệng mấy vị Thiên Tôn nói như vậy, nhưng trong lòng thì đã sớm vui như nở hoa.
Lần này đi ra lại có thể giao hảo với một Tông sư Đan đạo yêu nghiệt đến như thế, coi như giá trị.
Mặc dù bọn họ đều là cường giả Thiên Tôn, nhưng bọn họ cũng giống cường giả Thiên Đế, cũng đều cần Thần đan cấp sáu a!
Quan trọng hơn là, với thiên phú đáng sợ như Diệp Viễn, có thể ngang hàng luận giao với Phiêu Vũ Thiên Tôn thì thực lực Đan đạo của hắn khủng bố đến mức nào?
Tương lai, chỉ cần hắn đột phá đến cảnh giới Thiên Tôn, vậy không phải là đủ để trở thành Đan thần thất tinh rồi hay sao?
Có thể giao hảo với dạng tồn tại như thế này, đương nhiên là chuyện cầu còn không được.
Bằng không, những cường giả Thiên Đế kia làm sao có khả năng cấp cho Phiêu Vũ Thiên Tôn mặt mũi như thế?
Diệp Viễn cười nói: "Các vị tiền bối quá khách khí, loại địa phương như Cổ Thần chiến trường kia bọn ta trợ giúp lẫn nhau là điều cần thiết. Nếu như các vị tiền bối không chê Thiên Ưng, vậy chi bằng vào phủ thành chủ ngồi một chút, uống chén rượu nhạt rồi hẵng đi."
Triều Nguyên Thiên Tôn cười nói: "Thành trì tuy nhỏ nhưng có thể dung được một vị đại phật này như ngươi! Các vị, đi qua đó ngồi một chút chứ?"
Thiên Khiếu Thiên Tôn cười nói: "Đương nhiên đương nhiên! Rượu của Diệp Viễn đại sư chắc chắn không phải vật phàm, bản tôn làm sao có thể bỏ qua?"
Nhìn thấy đại nhân nhà mình xưng huynh gọi đệ với những cường giả Thiên Tôn này, các võ giả trong thành càng cảm thấy tự hào gấp bội.
Diệp Viễn cười cười, nói với Bạch Đồng: "Bạch huynh, làm phiền ngươi mang các vị tiền bối vào phủ thành chủ, đem Như Mộng Tửu trân tàng của ta cho mấy vị nếm thử."
Bạch Đồng khẽ gật đầu, nói với bọn họ: "Các vị, mời đi theo ta."
Mọi người rời đi rồi, hiện tại ngoài thành chỉ còn lại Diệp Viễn cùng Giản Túc Thao và Phiêu Vũ Thiên Tôn.
Giản Túc Thao nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói: "Lần này, xem như là trả lại nhân tình cho ngươi rồi a?"
Đối với sự xuất hiện của Giản Túc Thao, Diệp Viễn cũng mười phần ngoài ý muốn.
Hắn còn tưởng rằng Giản Túc Thao sẽ oán niệm mình rất sâu, không nghĩ tới lần này vậy mà lại tự mình đứng ra tìm Cực U Thiên Đế.
Hoàng thành Thiên Ưng về sau, coi như không còn hậu hoạn nữa.
"Ha ha, tiền bối nói đi đâu vậy.n tình lần này, Diệp Viễn xin lĩnh." Diệp Viễn chắp tay nói.
Diệp Viễn hắn từ trước đến nay ân oán rõ ràng, sự tình lần trước thật sự là Giản Túc Thao quá phận.
Thế nhưng nói cho cùng, hắn là nhạc phụ của Giản Hoằng Tiêu, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không tính toán quá mức.
Lần này xuất thủ, Giản Túc Thao thật sự đã giúp đỡ rất nhiều.
Phần ân tình này, Diệp Viễn đương nhiên phải nhận.
Chương 2016: Vân Đan Đại Đế Đô (canh Thứ Tư)Một bên, Phiêu Vũ Thiên Tôn trong lòng hơi rét lạnh.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lần này đi đến chỗ của Cực U Thiên Đế lại đụng phải Giản Túc Thao.
Tại Nam giới, địa vị của Giản Túc Thao so với hắn chỉ cao hơn chứ không thấp.
Phải biết rằng, sau lưng Giản Túc Thao vẫn còn thế lực khổng lồ là Giản gia.
Mặc dù Vạn Bảo Thiên Đế lợi hại, thế nhưng so sánh cùng với Huyền Cơ Thiên Đế thì vẫn còn kém quá nhiều.
Không nghĩ tới, Diệp Viễn lại có liên quan sâu xa với Giản gia như vậy.
Hơn nữa nhìn cách Giản Túc Thao nói chuyện với Diệp Viễn lại là có dáng vẻ oán niệm sâu đậm, luôn làm một bộ dáng ta nhìn ngươi thấy khó chịu nhưng lại không có biện pháp để bắt ngươi.
Điều này... rất kỳ quái a!
Bỗng nhiên Giản Túc Thao nhoẻn miệng cười, nói với Diệp Viễn: "Ha ha, tiểu tử, nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay. Đây chính là ngươi tự nhận nợ ta một món nợ ân tình."
Lời này vừa nói ra, mặt Diệp Viễn cùng Phiêu Vũ Thiên Tôn đều tối sầm.
Tên gia hỏa này... thật sự là Túc Thao Thiên Tôn khiến người ta khiếp sợ không thôi đây sao?
Bộ dáng này, hoàn toàn giống như dáng vẻ của một tiểu nhân a!
Nhưng mà Diệp Viễn cũng đã sớm hiểu rõ về tính cách của Giản Túc Thao, sau khi ngây người, hắn gật đầu nói: "Cái này là điều hiển nhiên! Lời Diệp mỗ nói ra, chưa bao giờ nuốt lời."
Giản Túc Thao gật đầu nói: "Việc nơi này đã xong, bản Tôn đi đây."
Diệp Viễn ôm quyền nói: "Tiền bối đi thong thả."
Giản Túc Thao quay về phía Phiêu Vũ Thiên Tôn khẽ gật đầu một cái, sau đó bước ra một cước, ẩn vào trong hư không.
"Phiêu Vũ tiền bối, chuyện hôm nay xin đa tạ, Diệp Viễn ghi nhớ trong lòng."
Diệp Viễn đương nhiên biết rõ thân phận của Giản Túc Thao cùng Phiêu Vũ có bao nhiêu tôn quý, bọn họ có thể ra mặt giúp đỡ một tay, đây chính là thể diện cực lớn, dĩ nhiên phải cảm tạ từng người.
Phiêu Vũ Thiên Tôn khoát khoát tay, cười nói: "Giữa ngươi và ta còn khách khí làm gì? Nếu không có ngươi thì bản Tôn muốn đạt tới cái cảnh giới người người ước ao này cũng chỉ sợ là không biết phải mất thêm bao nhiêu năm. Huống hồ, bản Tôn biết rõ, mấy năm nay ngươi đã giúp Vạn Bảo Lâu thu lợi được không biết bao nhiêu Thần Nguyên Thạch. Phần tình cảm này của bản Tôn đương nhiên là điều cần thiết."
Cái khác không nói, chỉ riêng đệ nhất Ngự Hồn Dung Đạo Đan thôi cũng đã đủ để Vạn Bảo Lâu kiếm được một số lớn Thần Nguyên Thạch.
Hơn nữa, sau khi Diệp Viễn đột phá Nguyên Đan Cảnh còn mở rộng ra Ngự Hồn Dung Đạo Đan cấp sáu, toa thuốc này cũng giao cho Vạn Bảo Lâu.
Đương nhiên, những thứ này đều là phù phiếm.
Đối với bậc cường giả như Phiêu Vũ Thiên Tôn, Thần Nguyên Thạch đã là vật ngoài thân.
Điều quan trọng nhất chính là cảnh giới!
Lông mày Diệp Viễn nhíu lại, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ, Phiêu Vũ tiền bối đã..."
Phiêu Vũ cười một tiếng sang sảng, nói: "Không sai! Đã qua nhiều năm như vậy rồi, Đan Ngọc Thiên Tôn của Vân Đan đại đế đô vẫn một mực đè bản Tôn một đầu. Vân Đan đại hội lần này, rốt cuộc bản tôn cũng có thể hãnh diện!"
Diệp Viễn cười nói: "Chúc mừng Phiêu Vũ tiền bối!"
Tổ cảnh!
Đây là cảnh giới mà tất cả Luyện Dược Sư đều tha thiết ước mơ!
Thế nhưng cánh cửa này lại đem vô số thiên tài Đan đạo chặn ngoài cửa.
Chính Diệp Viễn cũng đã thu được lợi ích rất lớn từ việc đấu đan với Phiêu Vũ Thiên Tôn, muốn đột phá Tổ cảnh cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, có thể thấy được cửa ải này có bao nhiêu khó khăn.
Phiêu Vũ Thiên Tôn có thể đột phá gông cùm xiềng xích của tầng này, về sau đã chân chính là người nổi danh trong giới Đan đạo rồi.
Hơn nữa, sau khi đạt được Tổ cảnh, cảnh giới của Phiêu Vũ Thiên Tôn sẽ không gặp phải trở ngại nữa.
Đột phá Thiên Đế Chi Cảnh cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
Phiêu Vũ cười to nói: "Ai da, đừng cứ mãi gọi là tiền bối tiền bối. Tuy rằng ngươi chỉ là Chân Thần Cảnh, thế nhưng một thân thực lực Đan đạo lại không hề yếu kém hơn bản Tôn, tương lai hiển nhiên sẽ bước chân vào Tổ cảnh. Về sau, ngươi cứ gọi ta Phiêu Vũ huynh đi!"
Diệp Viễn cười ha ha, gọi: "Phiêu Vũ huynh!"
Phiêu Vũ cười nói: "Diệp Viễn lão đệ, Vân Đan đại hội này chính là thời hoàng kim của Nam giới. Mỗi lần tổ chức, chẳng những nhân tài liên tục xuất hiện mà còn đủ loại đan phương, linh dược quý hiếm cũng liên tiếp xuất hiện. Chờ ngươi xử lý xong sự tình bên này, sau đó có thể qua trước dạo xem một chút, nhất định sẽ không để cho ngươi phải thất vọng."
Diệp Viễn gật đầu nói: "Phiêu Vũ huynh nói đến điều này, Diệp Viễn ngược lại cũng có chút háo hức. Cũng tốt, đợi việc nơi này ổn thỏa ta lập tức qua đó."
Phiêu Vũ gật đầu nói: "Bản tôn vừa mới xuất quan vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý, đến lúc đó chúng ta lại hội hợp tại đại đế đô Vân Đan."
Diệp Viễn ôm quyền nói: "Phiêu Vũ huynh đi thong thả."
...
Bốn Đại thiên tôn đồng ý vào trong thành ngồi một chút, lúc đầu chỉ là đáp ứng với hoàn cảnh, cấp cho Diệp Viễn vài phần mặt mũi.
Nhưng nào ngờ, bọn hắn lần này ở lại, chính là thời gian một tháng, đến nỗi đuổi bọn họ cũng không đi.
Diệp Viễn điều chế Như Mộng Tửu khiến cho mấy Đại thiên tôn lưu luyến quên đường về, vui đến quên cả trời đất.
Rượu này là sau khi Diệp Viễn đột phá Nguyên Đan Cảnh, lấy thủ pháp đặc biệt chế tạo thành, chuyên dùng để chiêu đãi khách quý.
Mặc dù chỉ là được điều chế bằng một vài linh dược cấp sáu, nhưng cái mùi rượu này lại ngọt dịu không gì sánh được, dư vị kéo dài vô tận.
Ngay cả mấy Đại thiên tôn có kiến thức rộng rãi mà cũng bị rượu của Diệp Viễn làm cho tin phục.
Lúc này bọn hắn mới biết được, vì sao Phiêu Vũ Thiên Tôn lại khách khí với Diệp Viễn như vậy.
Một tháng sau, bốn Đại thiên tôn thật sự không có ý tứ tiếp tục kéo dài nữa, thế là mỗi người đều mang theo mười đàn rượu ngon rời khỏi Hoàng thành Thiên Ưng với vẻ lưu luyến không thôi.
Một tháng này, Diệp Viễn cũng đã sắp xếp ổn thỏa Hoàng thành Thiên Ưng, thế là lập tức mang theo Ninh Tư Ngữ lên đường tiến về Vân Đan đại đế đô.
Bố cục của Hoàng thành Thiên Ưng bây giờ đã hoàn toàn khác biệt với trước đây.
Các thế hệ cường giả Đan đạo của Hiên Vũ trước đây, bây giờ cũng đã sớm rời khỏi trung tâm quyền lực.
Mặc dù có đan dược của Diệp Viễn tương trợ, thế nhưng tiềm lực của bọn hắn đã sớm dùng hết, mức độ tiến bộ đương nhiên cũng rất có hạn.
Ngược lại, thực lực của thế hệ trẻ tuổi bây giờ lại đột nhiên tăng mạnh.
Hiện nay, thực lực đan đạo của Ninh Tư Ngữ đã sớm vượt qua Hiên Vũ cùng mấy vị sư huynh của nàng, trở thành nhân tài kiệt xuất của Đan Tháp tại Hoàng thành Thiên Ưng.
Hiện tại Ninh Tư Ngữ đã là Thiên Thần Cảnh trung kỳ, một thân thực lực đan đạo cũng đã chạm tới cánh cửa Đạo cảnh.
Trong số thế hệ trẻ tuổi, không ai có thể sánh bằng.
Một đường đi tới, Diệp Viễn là người có ảnh hưởng rất lớn đối với nàng.
Năm đó, nàng cứ một mực đi theo bên cạnh Diệp Viễn, quan sát Diệp Viễn luyện đan, về sau lại được Diệp Viễn tự mình chỉ điểm.
Bây giờ Ninh Tư Ngữ đã sớm không phải là Ninh Tư Ngữ của trước đây.
Nhưng mà, thời điểm nàng nghe Diệp Viễn nói sẽ mang nàng đi Vân Đan đại đế đô, nàng vẫn cao hứng giống một tiểu cô nương như trước, khoa chân múa tay vui sướng.
"Trời ơi, đây chính là Vân Đan đại đế đô sao? Tại sao ta lại có cảm giác từng người ở nơi này đều biết luyện đan?" Ninh Tư Ngữ làm vẻ mặt hiếu kỳ nói.
Từ lúc bước vào thành, Ninh Tư Ngữ cảm giác được trong không khí đều tràn ngập mùi thuốc.
Bên đường, chỗ nào cũng có lôi đài đấu đan, hơn nữa người vây xem chật kín.
Hiển nhiên, bầu không khí luyện dược của Vân Đan đại đế đô đã dung nhập vào cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Luyện Dược Sư.
Diệp Viễn cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, trình độ của Luyện Dược Sư nơi này cao hơn so với những địa phương khác rất nhiều, không hổ là đệ nhất Thánh địa Đan đạo của Nam giới."
Ninh Tư Ngữ bĩu môi nói: "Lợi hại hơn nữa thì có ích lợi gì? Ở trước mặt đại nhân hết thảy đều là vô căn cứ! Đại nhân ngươi mới thật sự là đệ nhất thiên tài Đan đạo!"
Diệp Viễn lắc đầu bật cười, hiện tại nha đầu kia đã sùng bái mình đến mức mù quáng.
"Ha! Khẩu khí thật là lớn! Một tên tiểu thí hài như vậy mà cũng dám tự xưng là đệ nhất thiên tài Đan đạo?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Hiển nhiên, lời nói của Ninh Tư Ngữ bị người khác nghe thấy cho nên đã rước lấy một trận không vui.
Chương 2017: Ta sợ làm ngươi khiếp sợ.Trước mắt là một thanh niên tuấn tú, nhưng lại là một Thiên Thần tầng tám.
Bên cạnh hắn có mang theo một tiểu cô nương, tuổi tác của hai người xấp xỉ nhau, thật sự rất xứng đôi.
Sau lưng hai người có hai hộ vệ Chân Thần Cảnh đi theo, hiển nhiên lai lịch không tầm thường.
"Thật không biết xấu hổ, cho tới bây giờ ta còn chưa thấy qua người nào dám tự xưng mình đệ nhất thiên tài Đan đạo! Khiên ca của ta chính là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ của Trịnh gia cũng không dám tự xưng là đệ nhất thiên tài Đan đạo, ngươi thì tính là cái gì?" Tiểu cô nương kia làm vẻ mặt coi thường nói.
Diệp Viễn nghe vậy thì không còn gì để nói, lúc nào hắn tự nói rằng mình là đệ nhất thiên tài Đan đạo chứ?
Lời này rõ ràng là Ninh Tư Ngữ nói có được không?
Nhưng mà, nha đầu kia cũng thật biết lôi kéo cừu hận cho mình a!
Ninh Tư Ngữ nghe xong, lập tức tức giận.
"Trịnh gia thì tính là thứ gì? Thế hệ trẻ tuổi của Trịnh gia? Ha ha! Đừng nói là thế hệ trẻ tuổi của Trịnh gia như ngươi, cho dù thế hệ trước của Trịnh gia đến đây thì đại nhân nhà ta cũng nghiền ép như thường!"
Dù sao Trịnh Khiên cũng còn trẻ, nghe thấy những lời này làm sao chấp nhận được, lập tức cười lạnh nói: "Khẩu khí thật là lớn! Tại Nam giới này, thật sự không có mấy người dám nói Trường Lâm Trịnh gia ta như vậy!"
Lời này của hắn lập tức dẫn tới một tràn tiếng thán phục.
"Thì ra là Trường Lâm Trịnh gia, đây chính là Thế gia gần với Thánh địa Đan đạo đỉnh cấp a!"
"Người giỏi nhất trong thế hệ người trẻ tuổi của Trịnh gia, Vân Đan đại hội lần này hắn nhất định sẽ rực rỡ hào quang!"
"Trịnh Khiên! Ta có nghe qua về hắn, chỉ mới hơn một ngàn tuổi mà đã đạt được sơ cảnh trung kỳ, tương lai có hi vọng bước vào Đạo cảnh a!"
...
Nghe thấy lời nghị luận của những người xung quanh, vẻ mặt của Trịnh Khiên vô cùng đắc ý.
Thực lực cửa Trường Lâm đại đế đô Trịnh gia trong giới Luyện dược sư tại Nam giới là tồn tại gần với bảy Đại Thánh địa.
Lão tổ nhà họ Trịnh cũng là một vị Đan thần thất tinh khó gặp, cũng rất có địa vị.
Mà Trịnh Khiên tuổi còn trẻ đã bước chân vào sơ cảnh trung kỳ, đây cũng là một chuyện hắn luôn lấy làm kiêu ngạo.
Đừng thấy Diệp Viễn thẳng một đường vào sơ cảnh, đột phá Đạo cảnh, hiện tại lại nhắm thẳng vào Tổ cảnh, thế nhưng sơ cảnh đối với Luyện Dược Sư bình thường thì đều là chuyện mong muốn mà không thể cầu.
Sơ cảnh dài dằng dặc, yêu cầu phải có vô số thời gian tích lũy.
Nghĩ đến lúc đầu, Hiên Vũ cũng đã sống một đống tuổi rồi nhưng cùng lắm cũng chỉ là sơ cảnh trung kỳ.
Tuổi xương của Trịnh Khiên cùng lắm cũng chỉ mới một nghìn năm mà là sơ cảnh trung kỳ, đương nhiên đáng để kiêu ngạo.
"Có nghe thấy không, đệ nhất thiên tài đan đạo? Có gan thì hai ta tỷ thí một trận?" Trịnh Khiên trực tiếp bỏ qua Ninh Tư Ngữ, khiêu khích với Diệp Viễn.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác nhìn về phía Diệp Viễn, cảm thấy hắn căn bản không dám nhận khiêu chiến.
Mặc dù cảnh giới của Diệp Viễn cao hơn so với Trịnh Khiên, thế nhưng tuổi tác lại xấp xỉ.
Trong mắt mọi người, phần lớn Diệp Viễn hao nhiều tinh lực vào võ đạo.
Còn về đan đạo, đó cũng chỉ là một công phu mèo cào, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy?
Cho nên, Diệp Viễn tỉ thí với Trịnh Khiên là chuyện phải thua không thể nghi ngờ.
Dù sao, đụng phải dạng thiên tài Đan đạo bậc này thì chỉ có bị nghiền ép.
Diệp Viễn lắc đầu bật cười nói: "So đấu với ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách. Tư Ngữ, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Diệp Viễn xoay người muốn đi.
Đừng nói là một Thiên Thần Cảnh nho nhỏ như Trịnh Khiên, cho dù là Đan thần lục tinh đỉnh phong thì Diệp Viễn cũng có thể thuận tay nghiền ép.
Phải biết rằng, Diệp Viễn đấu đan cùng với Phiêu Vũ Thiên Tôn lại không phân thắng bại.
Một Trịnh Khiên nho nhỏ, hắn thực sự không làm sao có hứng nổi.
Nhưng Trịnh Khiên lại cười lạnh nói: "Cái gì mà không có tư cách, không dám chính là không dám! Triệu Hách, Lý Hổ!"
Thân hình hai tên Chân Thần Cảnh khẽ động, ngăn lối đi của hai người.
"Không dám tỷ thí thì quỳ gối nhận sai trước mặt bổn thiếu! Trịnh gia ta cũng không phải hạng người nào cũng có thể nhục nhã!" Trịnh Khiên cười lạnh nói.
Diệp Viễn liếc mắt trừng Ninh Tư Ngữ ở sau nghịch ngợm thè đầu lưỡi, cúi đầu không dám nhìn Diệp Viễn.
"Nếu như ngươi thật sự muốn tỷ thí thì tìm lão Tổ nhà các ngươi đến đây. Còn ngươi, vẫn là khỏi đi, ta sợ dọa ngươi hoảng." Diệp Viễn thản nhiên nói.
Trịnh Khiên vừa nghe xong thì cười nhạt không thôi.
"Đúng là một tên tiểu tử cuồng vọng! Bỏ đi, ngươi đã không dám ứng chiến, vậy thì quỳ xuống nhận sai!" Trịnh Khiên quát lạnh.
Nói xong, hai người Triệu Hách, Lý Hổ lập tức chộp về hướng Diệp Viễn, muốn mạnh mẽ cưỡng chế Diệp Viễn quỳ xuống.
Hai người này đều là cường giả Chân Thần tầng ba, coi như cũng là cường giả một phương.
Chỉ tiếc, bọn hắn gặp phải Diệp Viễn.
Thân hình Diệp Viễn không hề động đậy, vậy mà hai người lại trực tiếp vồ phải hư không.
Chỉ là, hai người này còn chưa kịp kinh ngạc thì Diệp Viễn đã trở tay, nhanh chóng điểm ra.
Phốc phốc!
Chỉ nghe vang lên hai tiếng trầm đục, Triệu Hách, Lý Hổ ngã xuống đất, sau đó không cách nào bò dậy nổi.
Trịnh Khiên nhìn thấy một màn này, hai mắt trợn tròn xoe.
Hai người Triệu Hách, Lý Hổ đều là hạng người trải qua hàng trăm trận chiến, cùng giai bên trong khó gặp đối thủ, vậy mà ở trước mặt Diệp Viễn thậm chí ngay cả một chiêu cũng đỡ không được?
Người xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Thực lực đan đạo của Diệp Viễn như thế nào tạm thời chưa nói đến, nhưng mà võ đạo cũng không khỏi quá mạnh mẽ đi?
"Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ta... ta chính là người của Trịnh gia, ngươi dám động đến ta thì tuyệt đối sẽ chết không nơi táng thân!" Thấy Diệp Viễn đi về phía mình, Trịnh Khiên lập tức lùi mấy bước, ra vẻ ngoài mạnh trong yếu nói.
"Ồ? Thật sao?"
Diệp Viễn làm vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Trịnh Khiên, đột nhiên đầu ngón tay bắn ra một ngọn lửa bay về phía đối phương.
Ban đầu Trịnh Khiên hơi sững sờ, chợt cười lạnh nói: "Đùa lửa cùng với ta? Thật không biết tự lượng sức mình! Vậy thì bổn thiếu sẽ để ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là khống hỏa chi thuật!"
Chỉ thấy trên tay hắn pháp quyết biến ảo chập chờn, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Định cho ta!"
Ngọn lửa quả nhiên dừng lại, bất định trước mặt ba người Trịnh Khiên.
"Khống hỏa chi thuật thật lợi hại, quả nhiên không hổ là đệ nhất thiên tài của Trịnh gia!"
"Lợi hại lợi hại! Tuy rằng võ đạo của tiểu tử kia mạnh, nhưng đùa lửa thì lại là múa rìu qua mắt thợ."
"Ha ha, làm không cẩn thận thì chính hắn là người phải ăn thua thiệt!"
...
Xung quanh truyền đến một mảng tiếng thán phục, hiển nhiên đều bị khống hỏa chi thuật của Trịnh Khiên kinh diễm.
Trịnh Khiên cười to một trận nói: "Ngươi như vậy là muốn dùng khống hỏa chi thuật để nói cho ta biết Đan đạo của ngươi rất mạnh sao? Vậy thì bổn thiếu không thể không nói cho ngươi biết, ngươi quá yếu! Xem chiêu, trở về cho ta!"
Trịnh Khiên lại bấm lên một trận pháp quyết, đánh về hướng ngọn lửa kia.
Vụt!
Bỗng nhiên hỏa diễm biến mất không thấy gì nữa!
Ánh mắt Trịnh Khiên hơi ngưng lại, hắn đang nghi hoặc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên cô nương bên cạnh hắn hoảng hốt la lên.
"Đầu! Khiên ca, đầu của ngươi!"
"Đầu? Đầu ta làm sao?".
Trịnh Khiên không hiểu lắm, tự đưa tay sờ soạng đỉnh đầu của mình.
Vừa sờ một cái thì không khỏi bị dọa cho giật mình.
Đỉnh đầu của hắn cực kỳ trơn truột, giống như là được bôi dầu.
Đầu tóc dày cộm của hắn đều đã biến mất!
Lúc này, đỉnh đầu của Trịnh Khiên bóng loáng, lập loè chiếu sáng giống như một cái bóng đèn.
"Phốc!"
"Ha ha ha..."
Xung quanh truyền đến một trận cười vang, gương mặt hồng hào của Trịnh Khiên lộ ra sắc đen, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Hắn lập tức vận chuyển thần nguyên, muốn làm cho tóc mọc ra lại, nhưng mà căn bản vô dụng.
Hắn phát hiện, tất cả chân tóc trên đỉnh đầu mình dường đã đều bị chặn lại, căn bản không cách nào mọc lại được.
Lần này cả kinh không phải là nhẹ!
Hắn nhìn về phía Diệp Viễn với vẻ mặt khiếp sợ không thôi, lập tức nhìn thấy Diệp Viễn đang làm vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn hắn, cười nói: "Lần này coi như là một sự trừng phạt nho nhỏ, nếu như còn có lần sau thì không có đơn giản như vậy!"
Nói xong, Diệp Viễn mang theo Ninh Tư Ngữ, xoay người rời đi.
Chương 2018: Đồ vật này có được hay không?"Khống hỏa chi thuật thật là tinh diệu, đốt hết cả tóc mà người lại không hề hấn một chút nào."
"Người trẻ tuổi kia thật có bản lĩnh a, ta còn tưởng rằng hắn khoác lác chứ!"
"Xem ra Vân Đan đại hội lần này đều là ngọa hổ tàng long a!"
...
Sau khi tiếng cười vang dứt hẳn, rốt cuộc mọi người cũng nhận ra chiêu thức khống hỏa chi thuật kia của Diệp Viễn thật sự rất lợi hại.
Ngay cả Trịnh Khiên đầu trọc cũng thấy hoảng sợ.
Hắn so người khác càng cảm nhận rõ ràng hơn, lửa đốt trên đỉnh đầu của hắn, vậy mà một cọng tóc cũng không chừa lại cho hắn, giống như dùng dao cạo sạch vậy.
Thật sự, ngay cả một chút nhiệt độ hắn cũng không cảm thụ được.
Chiêu thức khống hỏa chi thuật kia quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Sợ rằng, ngay cả Bất Quần ca cũng không làm được đến bước này a?
Trong lòng Trịnh Khiên thầm nghĩ như thế.
"Tên gia hỏa chết tiệt, đừng để ta đụng phải hắn! Dám vũ nhục Trịnh gia ta, bổn thiếu nhất định sẽ làm cho ngươi đẹp mặt!" Nhìn về hướng Diệp Viễn rời đi, Trịnh Khiên cắn răng nghiến lợi nói.
...
"Đại nhân, vừa rồi ngươi thực sự quá tuấn tú! Hì hì, cái tên tiểu thí hài kia còn muốn khiêu chiến ngươi, đúng là không biết tự lượng sức mình." Ninh Tư Ngữ làm vẻ mặt hưng phấn nói.
Diệp Viễn hung hăng trừng mắt liếc nàng, tức giận nói: "Ngươi nói ra mà không thấy ngại sao? Cái gì mà đệ nhất thiên tài Đan đạo, ngươi cũng không sợ bị cắn đầu lưỡi sao! Cái Thông Thiên Giới này tàng long ngọa hổ, ai lại dám xưng mình là đệ nhất?"
Diệp Viễn rất tự tin, nhưng hắn xưa nay không hề tự đại.
Thông Thiên Giới này quá lớn, thiên tài cũng như cá diếc sang sông.
Cái danh hiệu đệ nhất này quá lớn!
Ngay cả cảnh giới như Đạo tổ kia, không phải cũng đụng phải dạng đối thủ như Đại Tế Tư này hay sao?
Nếu như hắn không kiêng kỵ Đại Tế Tư thì vì sao lại nói ra mấy chữ "Chớ có hỏi"?
Ninh Tư Ngữ ở chung với Diệp Viễn lâu ngày nên biết rõ tính khí của hắn, cười hì hì nói: "Ta mặc kệ, trong lòng ta đại nhân chính là đệ nhất thiên tài Đan đạo! Huống hồ, trong số người trẻ tuổi có ai có thể đạt được cảnh giới như ngươi? Sợ là toàn bộ Thông Thiên Giới này cũng không tìm không ra a?"
Diệp Viễn không còn gì để nói, khoát khoát tay, lười nói tiếp.
Mang theo Ninh Tư Ngữ đi dạo ngoại thành quanh một vòng, mua một vài linh dược trân quý, hai người liền đi về hướng nội thành.
Trước thông đạo vào nội thành, lúc này có một đội quân sĩ đang đứng gác, mỗi một người đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Hai người đang muốn đi qua thì đã thấy một đội người đang đi về hướng này.
Bên trong có một người cực kỳ bắt mắt, không phải Trịnh Khiên đầu trọc thì là ai?
Ninh Tư Ngữ nhìn thấy Trịnh Khiên, nhịn không được phì cười một tiếng.
Đại nhân cũng thật ác, đốt tóc người ta còn không để cho người ta mọc lại.
Rõ ràng là một tên thiếu niên đẹp trai vậy mà lại biến thành con lừa nhỏ ngốc nghếch, như thế này về sau người ta làm sao còn tìm được cô nương?
Trịnh Khiên cũng vừa lúc nhìn qua, phát hiện Diệp Viễn thì lập tức kêu to lên.
"Bất Quần ca, chính là người này tự xưng mình là đệ nhất thiên tài Đan đạo, ngươi nhất định phải báo thù cho ta a!"
Bên cạnh Trịnh Khiên có một thanh niên hơi lớn tuổi, sắc mặt khó coi đánh giá Diệp Viễn.
Hắn chậm rãi đi về phía Diệp Viễn, cười lạnh nói: "Tiểu thí hài chưa đủ lông đủ cánh mà cũng dám tự xưng là đệ nhất thiên tài Đan đạo? Chính là ngươi đã đốt tóc Khiên đệ?"
"Ha ha, coi bộ tiểu tử này là từ vùng quê nào đến, chưa hề trải qua sự đời. Có được một chút bản lĩnh thì tự cho là đệ nhất thiên hạ. Ở Vân Đan đại hội này, ngay cả Trịnh huynh cũng không dám tự xưng là đệ nhất thiên tài, vậy mà tên tiểu thí hài này lại dám xưng là đệ nhất thiên tài."
Lại thêm một người trẻ tuổi nữa đi tới, nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt khinh thường.
Trịnh Khiên cũng bước lên, nhìn Diệp Viễn cười lạnh nói: "Bất Quần ca, tiểu tử này cuồng ngạo không giới hạn, còn nói muốn tỷ thí với hắn thì phải mời lão tổ nhà họ Trịnh chúng ta ra mới được."
Người khác nghe thấy cũng đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Tiểu tử này khoác lác cũng không biết nhìn người a!
"Ha ha, tiểu tử, ngươi biết lão tổ nhà họ Trịnh là người ra sao không? Chính là cường giả Đạo cảnh Đan thần thất tinh. Chỉ dựa vào một tên tiểu thí hài như ngươi mà cũng dám khiêu chiến lão tổ nhà họ Trịnh?" Thanh niên đứng bên cạnh Trịnh Bất Quần làm vẻ mặt coi thường nói.
Mấy người này, mỗi người một câu, không ngừng quở trách Diệp Viễn, Ninh Tư Ngữ nhịn không được nữa.
Nàng làm vẻ mặt coi thường nói: "Đan thần thất tinh thì thế nào? Ngay cả Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng xưng huynh gọi đệ với đại nhân nhà ta! Lão tổ nhà các ngươi chẳng lẽ còn mạnh hơn so với Phiêu Vũ Thiên Tôn?"
Mọi người vừa nghe xong, chẳng những không bị hù dọa mà trên mặt càng lộ ra thần sắc trào phúng nồng nặc.
"Phiêu Vũ Thiên Tôn? Ha ha, tiểu cô nương, Phiêu Vũ Thiên Tôn là một trong những Tông sư của Vân Đan đại hội, địa vị đáng tôn sùng cỡ nào? Tiểu tử này xưng huynh gọi đệ với hắn? Ngươi đừng chọc cười ta được không?" Người trẻ tuổi kia cười to nói.
Trịnh Bất Quần nghe vậy cũng lắc đầu bật cười nói: "Thì ra là hai kẻ không biết trời cao đất rộng, mạnh miệng ngông cuồng, ta cứ tưởng là thiên tài gì nữa chứ. Loại vô tri ngu xuẩn như thế này, mỗi lần Vân Đan đại hội diễn ra luôn có một vài tên."
"Ha ha ha..."
Lời nghị luận của hai người dẫn tới một tràng tiếng giễu cợt xung quanh.
Phiêu Vũ Thiên Tôn có thân phận bậc nào, đây chính là nhân vật nổi danh ngang ngửa với Đan Ngọc Thiên Tôn của Vân Đan đại đế đô.
Dưới Thiên Đế, gần như là tồn tại cao cấp nhất.
Cường giả bậc này sẽ xưng huynh gọi đệ với một tên tiểu bối Chân Thần Cảnh sao?
Đùa gì thế!
Mí mắt Diệp Viễn khẽ nâng, thản nhiên nói: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút ngay cho ta."
Trịnh Bất Quần hất mặt một cái nói: "Ngươi muốn vào bên trong thành? Tiểu tử, ngươi có thiệp mời của Vân Đan hội sao?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Thiệp mời của Vân Đan hội? Đó là thứ gì?"
Thanh niên Họ Đoàn nghe vậy thì bật cười nói: "Ngay cả thiệp mời của Vân Đan hội ngươi cũng không biết là cái gì, vậy mà cũng dám đến tham gia Vân Đan đại hội? Nói cho ngươi biết, chỉ có luyện dược sư cầm thiệp mời của Vân Đan hội mới có tư cách tiến vào nội thành để tham gia Vân Đan đại hội. Còn ngươi, đến từ đâu thì về nơi đó đi."
Trịnh Khiên đầu trọc cười to nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là cao nhân phương nào, náo loạn nửa ngày, rốt cuộc ngay cả thiệp mời của Vân Đan hội ngươi cũng không có a!"
Giờ này khắc này, Trịnh Khiên càng thêm chắc chắc, Diệp Viễn là con cháu của một thế gia võ đạo nào đó, mặc dù thực lực võ đạo rất mạnh, thế nhưng trên phương diện đan đạo căn bản dốt đặc cán mai.
Còn về khống chế lửa thì võ giả am hiểu công pháp hỏa hệ thì việc khống chế lửa cũng sẽ hết sức lợi hại.
Hắn thừa nhận Diệp Viễn là một thiên tài võ đạo, nhưng nơi này là đại hội đan đạo, liên quan gì đến võ giả?
Thiên tài luyện dược sư có thể tới Vân Đan đại hội, căn bản cũng sẽ không quan tâm đến võ giả.
Bởi vì địa vị của những Luyện Dược Sư này cao hơn so với võ giả thông thường rất nhiều.
Trịnh Bất Quần phất tay một cái nói: "Tiểu tử, mau cút đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ. Ngươi thấy ánh mắt của bọn họ không? Ngươi bây giờ giống như là một kẻ ngang ngược tàn ác vậy. Nơi này là thế giới của Luyện Dược Sư, rất khác biệt... với ngươi!"
Thanh niên Họ Đoạn quay đầu lại nói với một tên quân sĩ: "Cam thống lĩnh, xem ra da mặt của tên tiểu tử này rất dày, làm phiền ngươi tiễn hắn một đoạn a!"
Cam thống lĩnh kia ở một bên xem trò vui cười nửa ngày, nghe thấy lời này, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Viễn, đưa tay ra, trầm mặt nói: "Mời đi! Nếu ngươi còn không đi thì bản thống lĩnh phải tự mình ra tay tiễn ngươi ra khỏi thành!"
Tên Cam thống lĩnh này là cường giả Chân Thần cấp năm, cách nói chuyện hiển nhiên có một chút uy thế.
Diệp Viễn nhìn Cam thống lĩnh, chậm rãi móc ra một cái lệnh bài, thản nhiên nói: "Thiệp mời của Vân Đan hội gì đó ta không có, thế nhưng thứ này, không biết có thể đi vào hay không?"
Chương 2019: Cũng may là ngươi nhận ra (Canh thứ ba)Cam thống lĩnh nhìn cũng không thèm nhìn lệnh bài trong tay Diệp Viễn, chỉ hừ lạnh nói: "Thứ gì cũng vô dụng, bản thống lĩnh chỉ nhận thiệp mời của Vân Đan hội."
"Ha ha, ngươi cho rằng Vân Đan đại đế đô là địa phương nào, tùy tiện cầm một lệnh bài ra thì đã muốn đi vào? Thực sự là một tên nhà quê!" Trịnh Khiên làm vẻ mặt coi thường nói.
"Vân Đan đại hội chỉ nhận thiệp mời của hội, không nhận những thứ khác, ngay cả điểm ấy ngươi cũng không biết vậy mà dám tới tham gia Vân Đan đại hội?" Trịnh Bất Quần cười lạnh nói.
Hôm nay bọn hắn đến xem trò cười, quả thật là được cười rồi.
Diệp Viễn lúc này ở trong mắt bọn họ, hoàn toàn chính là một tên quê mùa chưa trải sự đời.
Cái gia hỏa này căn bản hoàn toàn không hề biết gì về Vân Đan đại hội, vậy mà lại chạy đến trước mặt mấy thiên tài Đan đạo như bọn hắn khoác lác, giống như gây thêm một đống trò cười.
Nhìn thấy phản ứng của mấy người này, Diệp Viễn cũng sững sờ.
Hắn nhìn Tông Sư Lệnh trong tay một hồi, thật sự không hiểu lắm.
Xem ra, thứ đồ chơi này dùng không được tốt cho lắm a!
Hắn còn tưởng rằng thứ này rất lợi hại, vậy mà lấy ra căn bản người ta cũng không biết.
"Tiểu tử, xem ra là ngươi thật sự muốn bản thống lĩnh ra tay!"
Trong mắt Cam thống lĩnh, Diệp Viễn chỉ là một tiểu thí hài quậy phá, cho nên ở nơi này lấy lòng mọi người.
Khí thế của hắn vừa tràn ra, trực tiếp chộp về phía Diệp Viễn.
Khí thế của Chân Thần tầng năm đột nhiên bạo phát, trực tiếp tập trung vào Diệp Viễn.
Đám người Trịnh Khiên thì lại lộ ra một bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác, làm dáng vẻ ung dung nhìn một màn này.
Diệp Viễn nhướng mày, tên Cam thống lĩnh này ra tay rất nặng, một trảo này ập đến, nếu như thực lực của hắn không đủ thì thật sự sẽ bị trọng thương.
Rõ ràng tên gia hỏa này đang lấy lòng mấy vị con cháu thế gia kia cho nên cố ý đánh nặng tay.
Chỉ thấy Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đánh ra một đạo Sinh Tử Ấn.
Chân Thần tầng năm đối đầu với Chân Thần tầng ba, Cam thống lĩnh tự cho là sẽ dễ như trở bàn tay.
Nào ngờ Diệp Viễn vừa ra tay, một cỗ áp lực như dời núi lấp biển đập vào mặt.
Oanh!
Cam thống lĩnh vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị đạo Sinh Tử Ấn này đánh bay, cực kỳ chật vật.
Con ngươi Trịnh Bất Quần co rụt lại, kinh ngạc nói: "Điều này... Điều này sao có thể?"
Thanh niên Họ Đoạn cũng kinh ngạc hô lên: "Vì sao thực lực của tên tiểu tử này lại mạnh đến như vậy?"
Bọn hắn đều chờ đợi Diệp Viễn bị đánh bay, ai ngờ Diệp Viễn không có việc gì, trở tay một chiêu lại đánh cho Cam thống lĩnh tàn phế.
Chân Thần Cảnh sơ kỳ dùng một chiêu đánh bay Chân Thần Cảnh trung kỳ, loại chuyện như vậy thật sự nghe rợn cả người.
Diệp Viễn nhìn qua cùng lắm cũng chỉ hơn một ngàn tuổi, có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?
Vậy mà hết lần này tới lần khác, hắn chỉ dùng một chiêu mà đã đánh Cam thống lĩnh đến mức tàn phế!
"Còn... Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tiểu tử này dám làm loạn, phế hắn cho... cho ta!" Cam thống lĩnh cắn răng, quát đội thủ vệ bọn họ.
Nhất thời, một đoàn thủ vệ xông tới, bao vây Diệp Viễn vào giữa.
Diệp Viễn nhíu mày, hắn cũng không nghĩ đến sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy, nào ngờ bọn người kia ngay cả Tông Sư Lệnh cũng không nhận ra chứ?
Thật sự, điều này cũng không thể trách bọn người Cam thống lĩnh, loại lệnh bài như Tông Sư Lệnh không phải hạng người như Cam thống lĩnh có thể nhìn thấy được.
Phải biết rằng, toàn bộ địa phận của Nam giới cũng chỉ có tổng cộng mười bốn khối Tông Sư Lệnh.
Tất cả Tông Sư Lệnh đều thuộc về người có địa vị cực kỳ tôn quý, ít nhất cũng là siêu cấp cường giả Thiên Tôn trung hậu kỳ.
Những người này vừa xuất hiện tại Vân Đan đại đế đô thì lập tức có cường giả Thiên Tôn ra nghênh tiếp, căn bản cũng sẽ không nghênh ngang đi từ cửa thành tiến vào như vậy.
Diệp Viễn không biết, chỉ là muốn đi dạo quanh trong thành một chút, nào ngờ gặp phải nhiều hiểu lầm như vậy.
Nhưng mà đến mức này rồi thì đương nhiên Diệp Viễn cũng sẽ không lưu thủ.
Phần lớn những thủ vệ này đều là Thiên Thần Cảnh, còn có một bộ phận là Chân Thần Cảnh, thế nhưng ở trước mặt Diệp Viễn thì căn bản vẫn không đáng chú ý đến, chỉ mấy chiêu đã đánh ngã toàn bộ những thủ vệ này.
Sắc mặt Trịnh Khiên khó coi tới cực điểm, nói: "Thực lực của tên này vì sao lại mạnh đến như vậy?"
Tuổi của Diệp Viễn nhìn qua cũng chỉ xấp xỉ hắn, thế nhưng sức chiến đấu lại cao hơn hắn không biết bao nhiêu cấp độ.
Đưa mắt tìm khắp Nam giới cũng không được mấy người có thể vượt qua Diệp Viễn trong giới võ đạo a.
Nhưng Trịnh Bất Quần lại cười ha ha, nói: "Tiểu tử này là tự mình tìm đường chết a!"
Trịnh Khiên sững sờ, nói: "Vì sao?"
Trịnh Bất Quần cười nói: "Vốn hắn giả danh đến đây, đánh một trận thua thì thôi. Nhưng mà hiện tại hắn lại huyên náo lớn như vậy, lập tức sẽ có người đi ra thu thập hắn. Thực lực hắn có mạnh hơn nữa thì có ích lợi gì, có thể mạnh hơn cả cường giả Chân Thần tầng chín sao?"
Trịnh Khiên vừa nghe xong lập tức phản ứng kịp thời, cười to nói: "Ha ha, tiểu tử này chết chắc!"
"Người nào, dám náo loạn ở Vân Đan đại đế đô ta?"
Lời còn chưa dứt, một giọng nói từ xa vang đến, chớp mắt đã tới.
Một đại hán râu quai nón xuất hiện trước mặt Diệp Viễn, sắc mặt khó coi.
Cam thống lĩnh nhìn thấy đại hán râu quai nón giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: "Tần Xung đại nhân, tiểu tử này không có thiệp mời của hội, ta đuổi hắn ra khỏi thành, hắn chẳng những không đi, còn đánh ta cùng với nhóm tướng sĩ trọng thương!"
Tần Xung là người có tính khí bốc lửa, nghe Cam thống lĩnh nói thì nhất thời nổi trận lôi đình.
"Cái gì? Tên tiểu tử vô liêm sỉ, dám tại..." Tần Xung vừa nghe xong liền giận dữ nói.
Trịnh Bất Quần, thanh niên họ Đoạn chứng kiến Tần Xung nổi bão, trên mặt từng người một lộ ra thần sắc cười trên nỗi đau của người khác.
Tần Xung chính là đại cao thủ Chân Thần tầng chín, Diệp Viễn có nghịch thiên hơn nữa thì vẫn có thể đối phó được hắn hay sao?
Nhưng mà Tần Xung đang muốn nổi bão, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Viễn, lại thấy Diệp Viễn chậm chạp móc ra một khối lệnh bài, thản nhiên nói: "Ta đưa cái này cho bọn hắn xem, bọn hắn cũng không nhận ra, không biết... ngươi có nhận ra hay không?"
Diệp Viễn cũng tính dò xét một chút, nếu như tên Tần Xung này cũng không nhận ra, vậy thì hắn chỉ có thể rời đi.
Trịnh Bất Quần thấy thế liền giễu cợt nói: "Còn cầm cái này lệnh bài giả ra, tiểu tử này... chẳng lẽ thật sự là một kẻ ngu si hay sao?"
Cũng may, phản ứng của Tần Xung khiến cho Diệp Viễn thở phào.
Tần Xung vừa thấy được lệnh bài, hai mắt nhất thời trợn tròn xoe.
Hắn nhìn lệnh bài một chút, lại nhìn Diệp Viễn một chút, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
"Cái này... Cái này..." Tần Xung ấp úng, đúng là nói không nên lời.
Tông Sư Lệnh, tại sao lại ở trên tay của một người trẻ tuổi như vậy?
Cam thống lĩnh không rõ, thúc giục: "Tần Xung đại nhân, ngươi làm sao vậy? Tiểu tử này quá làm càn, ngươi cũng không thể buông tha hắn một cách đơn giản a!"
Bốp!
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Cam thống lĩnh trực tiếp bị tát bay ra ngoài.
Một cái tát này khiến cho tất cả mọi người trở nên sửng sốt.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chợt nghe Tần Xung gầm hét lên: "Đồ hỗn trướng nhà ngươi, muốn chết cũng đừng kéo theo ta làm đệm lưng! Còn có các ngươi nữa, muốn chạy đi đầu thai đúng hay không? Đều thu hồi vũ khí hết cho ta!"
Một đám thủ vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, vẻ mặt ngơ ngác.
Đột nhiên, Tần Xung quỳ rạp xuống, ôm quyền nói với Diệp Viễn: "Mấy tên hỗn trướng này không hiểu chuyện, xin đại nhân đừng trách! Tiểu nhân trở về nhất định sẽ thu thập bọn họ đàng hoàng!"
"Đây... Đây là chuyện gì xảy ra? Tần Xung đại nhân vậy mà lại quỳ gối đối với một tên Chân Thần tầng ba?"
"Rốt cuộc, tiểu tử này có lai lịch gì?"
"Cái lệnh bài kia... Lẽ nào rất lợi hại?"
...
Xung quanh, tiếng thán phục nổi lên bốn phía, hoàn toàn bị hành động của Tần Xung làm ngất.
Diệp Viễn thu hồi lệnh bài, thở phào một hơi thật dài, cười nói: "Cũng may là ngươi nhận ra, nếu không thật đúng là có chút phiền phức."
Chương 2020: Vân Dịchtoát ra mồ hôi, vội vàng nói.
Người có Tông Sư Lệnh, địa vị tôn quý cỡ nào, sao có thể là người hắn chọc vào được?
Dạng người này, chỉ cần một câu nói là có thể quyết định sinh tử của hắn.
Đừng nhìn hắn là Chần Thần tầng chín, ở trong mắt cường giả Thiên Tôn, hắn chẳng qua chỉ là như con kiến hôi mà thôi.
Thành chủ nhà mình, sẽ không bởi vì một Chân Thân Cảnh mà đắc tội với đại lão có Tông Sư Lệnh.
Đương nhiên, Tông Sư Lệnh xuất hiện trong tay Diệp Viễn, đúng là khiến hắn vô cùng giật mình, thậm chí có thể nói là khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng mà, Tông Sư Lệnh chính là Tông Sư Lệnh, Tần Xung không hề nghi ngờ sự thật giả của nó.
Ở vùng đất Nam giới này, ai có thể cướp một Tông Sư Lệnh từ bảy đại lão?
Chút thực lực ấy của Diệp Viễn, cho các đại lão cũng không đủ để nhét kẽ răng, càng là không thể nào là hắn giành được.
Huống hồ, Tông Sư Lệnh này cũng không phải giành được là có thể dùng!
Cho nên, mặc dù trong lòng có một trăm cái không tin, Tần Xung vẫn không dám khinh thường chút nào.
Diệp Viễn khoát khoát tay, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ là muốn vào thành mà thôi, bọn họ không nên nói ta giả danh lừa bịp. Ừm…. ta có thể vào không?”
Tần Xung liên tục gật đầu nói: “Đương nhiên, đương nhiên, nơi ở của Tông Sư đã sắp xếp xong rồi, tiểu nhân dẫn đường cho ngài!”
Diệp Viễn gật đầu, theo sau.
Ninh Tư Ngữ thấy biểu cảm của đám người Trịnh Bất Quần, trong lòng cực kỳ vui sướng.
“Đám người kia của các ngươi, đến Tông Sư Lệnh cũng không nhận ra mà dám ở chỗ này giễu võ dương oai, ta chỉ có thể nói các ngươi không biết gì! Các ngươi cười nhạo đại nhân nhà ta, lại không biết chính các ngươi mới là trò buồn cười nhất! Trình độ của các ngươi, kém quá xa!”
Dứt lời, Ninh Tư Ngữ đuổi theo Diệp Viễn, để lại mọi người vẻ mặt trợn mắt há mồn.
Đến bây giờ, vẻ mặt Trịnh Bất Quần vẫn là không thể tin được, lẩm bẩm nói: “Cái kia chính là Tông Sư Lệnh? Đây…. sao có thể?”
Thanh niên họ Đoàn cũng một bộ biểu cảm như gặp quỷ nói: “Tông Sư Chân Thần tầng ba? Đây… có phải là nhầm rồi không?”
…
Nơi ở của Tông Sư đại khí bàng bạc, tràn đầy linh khí, tuyệt đối là bảo địa phong thủy.
Phủ viện xây quanh hồ, ở giữa là một hồ nước cỡ nhỏ.
Tần Xung cẩn thận từng li từng tí dẫn Diệp Viễn vào Đang Phong uyển, sắp xếp ổn thỏa cho hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ Tần Xung muốn nói lại thôi, Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có cái gì muốn hỏi cứ hỏi đi, một đại hán thân cao tám thước như ngươi, sao mà lề mề thế?”
Tần Xung cười theo nói: “Không biết Diệp Dược Sư là được vị thành chủ nào mời?”
Đương nhiên Tần Xung biết rõ bảy đại tôn giả, hiển nhiên không có Diệp Viễn ở trong, như vậy thì chỉ có thể là được một vị Thiên Tôn nào đó ở trong mời tới.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Diệp mỗ được Phiên Vũ Thiên Tôn mời đến.”
Ánh mắt Tần Xung có chút ngưng lại, kinh ngạc nói: “Phiên Vũ Thiên Tôn?”
Diệp Viễn hiếu kỳ nói: “Thế nào, có gì không ổn sao?”
Tần Xung vội vã cười theo nói: “Không có… không có gì không ổn.”
Tuy hắn có tính tình nóng nảy, nhưng mà xử sự làm người cũng chưa đến nỗi nông cạn như vậy, nhưng mà khối Tông Sư Lệnh này của Diệp Viễn khiến người ta quá bất ngờ.
Diệp Viễn nhướng mày, hừ lạnh nói: “Ngươi cảm thấy ta trẻ tuổi, dễ lừa gạt?”
Tần Xung biết sắc, biết rõ không thể qua loa được, chỉ phải cười khổ nói: “Sao… sao có thể như vậy? Các lần khác Phiên Vũ Thiên Tôn đều sẽ mời Dực Thiên Tôn của Vạn Bảo Lâu tới đây, không ngờ được… lần này lại mời Diệp Dược Sư?”
Diệp Viễn không khỏi nhướng mày, suy nghĩ đứng lên.
Trước đó hắn đồng ý với Phiên Vũ Thiên Tôn mà lại quên mất còn có một vụ này.
Mỗi một thành chủ đều có một vị trí Tông Sư khác, vậy trước kia nhất định đều mời một người khác giống như hắn?
Bây giờ cái vị trí này cho mình, chẳng phải là sẽ đắc tội một tên Tông Sư khác sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Viễn bất giác đau cả đầu.
Phiên Vũ Thiên Tôn cho mình địa vị cực cao, nhưng cũng đẩy mình lên trên gác lửa nóng.
Tần Xung ở một bên cũng là tâm tư lưu động, suy đoán thân phận của Diệp Viễn.
Lẽ nào Diệp Viễn này, xuất thân từ đạo tràng Vạn Bảo, là hậu bối thiên tài mới xuất hiện của đạo tràng Vạn Bảo?
Lần này tới đại hội Vân Đan, chỉ sợ là tới học hỏi một chút.
Chỉ là, đưa cho hắn một khối Tông Sư Lệnh, không khỏi có chút quá nặng đi?
Chút thực lực ấy của Diệp Viễn, thật sự muốn học hỏi một chút, đặt ở trong đệ tử cùng lứa, luận bàn một phen vói những người kia chẳng phải càng có ý nghĩa hơn sao?
Nghĩ lại, Tần Xung lại cảm thấy có chút không đúng.
Thực lực võ đạo của Diệp Viễn cực mạnh, chiến đấu vượt cấp là chuyện không nói chơi, vậy thì thực lực đan đạo của hắn có thể mạnh bao nhiêu?
Nơi này chính là đại hội Vân Đan chứ không phải đại hội võ đạo.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Tần Xung càng thêm khinh thường Diệp Viễn.
Được đó! Một cường giả võ đạo như ngươi, lại giả mạo Tông Sư chạy đến đại hội Vân Đan rồi!
Đến khi đó, sẽ có lúc ngươi khó coi.
Hắn gần như có thể khẳng định, Diệp Viễn chính là loại công tử cậy tài khinh người.
Sống ở đạo tràng Thiên Đế lâu rồi, đi ra tìm thú vui, không nhìn thấy bên người hắn còn mang theo một thị nữ xinh đẹp sao?
Đương nhiên, những ý nghĩ này hắn chỉ có thể để ở trong lòng, đương nhiên sẽ không nói ra.
“Được rồi, ngươi đi đi. À, đúng rồi, nàng tên là Ninh Tư Ngữ, ngươi sắp xếp cho nàng một chút, để nàng tham gia đại hội Vân Đan.” Diệp Viễn nói.
“Vâng, đại nhân.” Tần Xung như hòa thượng sờ mãi không thấy tốc, có điều vẫn là vâng lời rời đi.
Lẽ nào tiểu tử này là vì nha đầu kia mà tới tham gia đại hội Vân Đan?
Vì một Đan thần ngũ tinh, chiếm giữ một vị trí Tông Sư, đúng thật là tùy hứng!
….
Tông Sư Chân Thần tầng ba, chuyện này rất nhanh truyền ra nội thành.
So với khiếp sợ thì nhiều hơn là không cam lòng.
Chỉ là Chân Thần tầng ba, có tài đức gì mà có thể cầm một khối lệnh bài Tông Sư Lệnh?
Phải biết, Đan thần lục tinh trong thành này vừa nắm đã được một bó to, rất nhiều nhân vật đều là tuổi trẻ tài cao, cũng có cả đỉnh phong Đan thần lục tinh đức cao vọng trọng.
Những người này, có ai không mạnh hơn so với Diệp Viễn?
Đặc biệt khi mọi người biết, Diệp Viễn chẳng qua mới hơn một nghìn tuổi, hơn nữa võ đạo có chút lợi hại, loại cảm xúc không cam lòng này càng thêm lan tràn.
Lúc này, bảy tám thiên tài đan đạo đang tụ tập ở một quán rượu, nghị luận chuyện này.
“Vân Dịch huynh, ngươi không biết đâu, tiểu tử kia thực sự là cuồng vọng tới cực điểm, nói mình là cái gì, đệ nhất thiên tài đan đạo! Nhắc tới đệ nhất thiên tài đan đạo chỉ có thể là Vân Dịch huynh mà không phải là ai khác!” Người đang nói chính là Trịnh Bất Quần.
Kể từ sau khi biết trên tay Diệp Viễn có Tông Sư Lệnh, trong lòng hắn cực kỳ bất mãn.
Chỉ là một Chân Thần tầng ba, sao có thể xứng với Tông Sư Lệnh.
Diệp Viễn “ăn nói ngông cuồng”, căn bản không để Trịnh gia hắn vào mắt.
Cục tức này, hắn nuốt không trôi.
Chỉ là, trên tay Diệp Viễn có Tông Sư Lệnh, hắn nuốt không trôi cũng phải nuốt.
Nhưng mà hắn không thể làm gì Diệp Viễn, không có nghĩa là người khác cũng không làm được gì.
Vân Dịch, chính là thiên tài Luyện Dược Sư của đại hội Vân Đan lần này, là một trong số rất ít thiên tài đạt được đạo cảnh ở đại hội Vân Đan.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, vòng nguyệt quế của đại hội Vân Đan lần này sẽ ở trong mấy cường giả Đạo Cảnh.
Hơn nữa thân phận của hắn ở Vân Đan đặc thù, hắn là cháu của Đan Ngọc Thiên Tôn, có địa vị cực kỳ tôn quý ở đại đế đô Vân Đan.
Có hắn ở đây, kéo tiểu tử cuồng vọng kia xuống ngựa không phải là chuyện dễ dàng sao?
Chí ít, cũng phải khiến hắn thân bại danh liệt, bụi đất đầy người rời khỏi đại đế đô Vân Đan.
Chương 2021: Khiêu chiến trước mặt mọi người“Đệ nhất thiên tài đan đạo? Ha ha, khẩu khí thật đúng là lớn. Cái tuổi này của hắn, cho dù luyện đan từ trong bụng mẹ, thành tựu cũng có giới hạn đi? Huống chi, ta nghe nói võ đạo của hắn rất lợi hại?” Vẻ mặt Vân Dịch coi thường nói.
“Đúng vậy, ta là nhìn thấy tận mắt, hắn một chiêu đã đánh bay Cam thống lĩnh Chân Thần tầng năm.” Trịnh Bất Quần nói.
Vân Dịch nghe vậy bật cười nói: “Nếu như ta đoán không sai, e rằng hắn là thiên tài võ đạo của đạo tràng Vạn Bảo, mượn danh nghĩa Phiên Vũ Thiên Tôn, tới đại hội Vân Đan giả danh lừa bịp. Chỉ tiếc, hắn tính sai rồi!”
Trịnh Bất Quần vừa nghe, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đại hỉ, nói: “Vân Dịch huynh, đây là muốn xuất thủ?”
Vân Dịch khoát khoát tay nói: “Ngươi cho rằng, Tông Sư Lệnh của đại hội Vân Đan là trò mèo? Chỉ cần có Tông Sư Lệnh, thì chính là vị khách tôn quý nhất của đại hội Vân Đan, chúng ta nhất định phải lấy lễ tiếp đãi.”
Nghe lời này, vẻ mặt tất cả mọi người đều thất vọng.
Ở đây đều là thiên tài đan đạo, sao có thể chịu được một thiên tài võ đạo diễu võ diễu uy ở trên đầu bọn họ?
Huống hồ, vả mặt một Tông Sư, đó cũng là một chuyện rất có mặt mũi.
Nhưng mà, người ta có Tông Sư Lệnh, giống như là có một thanh thượng phương bảo kiếm, ngươi không thể làm gì được!
“Lẽ nào Vân Dịch huynh cũng không có cách nào sao?”
“Đúng vậy, tiểu thí hài mà cũng dám xưng là đệ nhất thiên tài đan đạo, lông hắn đủ dài sao?”
“Lẽ nào đại hội Vân Đan lần này, chúng ta phải nhìn hắn tiếp tục kiêu ngạo sao?”
…
Từng thiên tài đan đạo đều là lòng đầy căm phẫn, trên mặt lộ ra thần sắc không cam lòng.
Chỉ thấy trên mặt Vân Dịch nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm, thản nhiên nói: “Đại đế đô Vân Đan ta chính là đệ nhất thánh địa đan đạo ở Nam giới, sao có thể cho phép loại người này tồn tại? Tông Sư Lệnh thì thế nào, người lẫn lộn thật giả, là tuyệt đối không được phép vũ nhục đại hội Vân Đan.”
…
Phiên Vũ Thiên Tôn nói không sai, đại hội Vân Đan đúng là không để cho Diệp Viễn thất vọng.
Mấy ngày nay, Diệp Viễn đưa theo Ninh Tư Ngữ, mua được không ít linh dược cấp sáu hiếm thấy.
Nơi Diệp Viễn thích đi dạo nhất chính là một vài phường thị lớn nhỏ.
Ở nơi này, bình thường có thể tìm được một vài linh dược không tệ.
Những phường thị này đồ vật cổ quái hi kỳ gì đều có, thậm chí còn có một vài đan phương hiếm có.
Mặc dù thế lực Vạn Bảo Lâu khổng lồ nhưng không phải linh dược gì cũng có. Đại đế đô Vân Đan này tập trung Luyện Dược Sư đỉnh phong của toàn bộ Nam giới, đương nhiên không thể thiếu một vài người tới làm ăn.
Vô số cường giả đan đạo tập trung đến đại đế đô Vân Đan, đương nhiên không thể bỏ qua dạng cơ hội làm ăn này.
Lúc này, hai người Diệp Viễn đang đi dạo ở phường thị phố đông, lại nghe được một hồi tiếng nghị luận.
“Các ngươi nghe nói gì chưa? Đại hội Vân Đan lần này thế mà lại có một Tông Sư Chân Thần Cảnh, đã huyên náo xôn xao dư luận.”
“Cái gì? Tông Sư Đan thần lục tinh? Không phải là ngươi đang nói đùa đấy chứ? Chút thực lực ấy đến ta cũng không bằng mà dám làm Tông Sư?”
“Ha ha, nghe nói là đi ra từ một đạo tràng Thiên Đế, chỉ sợ là thông qua Thiên Đế tạo áp lực cho Tông Sư, nên mới cho Tông Sư Lệnh.”
“Đây cũng quá buồn cười rồi đi! Đại hội Vân Đan chính là việc trọng đại lớn nhất của Nam giới, không phải chuyện một hai Thiên Đế là có thể chi phối!”
“Đợi đấy xem đi, Tông Sư Lệnh cũng không phải dễ cầm như vậy! Đến lúc đó, tiểu tử này, nhất định sẽ phải xấu mặt!”
…
Nghe được mọi người nghị luận, Ninh Tư Ngữ dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Diệp Viễn, phát hiện mặt Diệp Viễn không chút thay đổi, dường như căn bản là không phải đang nói hắn.
Đôi khi thậm chí Ninh Tư Ngữ còn hoài nghi, có phải trong người Diệp Viễn là một linh hồn lão quái vật không.
Gia hỏa này, cũng quá giữ được bình thản rồi.
“Đại nhân, nếu ta là người, sẽ bộc lộ tài năng cho bọn họ nhìn một chút, để bọn họ biết ngài xứng với lệnh bài Tông Sư Lệnh này!” Ninh Tư Ngữ giận dữ nói.
Trên thực tế, mấy ngày nay bọn họ đều nghe được loại nghị luận này ở khắp nơi, câu chuyện này đã trở thành đề tài lớn nhất của các Luyện Dược Sư ở trong thành.
Thậm chí có không ít người buông lời muốn khiêu chiến người Tông Sư này, để giẫm hắn ở dưới chân.
Chỉ là bọn họ không biết, Tông Sư lục tinh kia, đang ở bên cạnh họ.
Phải biết, chiến thắng một vị Tông Sư là vinh quang cao cỡ nào!
Diệp Viễn chỉ cười cười, cũng không nói gì.
Đến cảnh giới bây giờ của Diệp Viễn, đã sớm qua giai đoạn tranh cường háo thắng.
Có thể lọt vào mắt hắn, cũng chỉ có dạng đại lão đỉnh phong như Phiên Vũ Thiên Tôn.
Đi tranh với một đám chim nhỏ này, có ý nghĩa gì?
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một đám người hấp tấp xông tới, trực tiếp bao vây hai người vào giữa.
Ninh Tư Ngữ biến sắc, nói: “Các ngươi muốn làm gì?”
Một người trẻ tuổi khom người thi lễ với Diệp Viễn: “Tại hạ La Nhạc của đại đế đô Kiềm Nam, muốn mời Diệp Tông Sư chỉ điểm một hai.”
“Tại hạ Ngô Trậm của Đông Ngao Ngô gia, ở trên đan đạo của chút hoang mang, muốn mời Diệp Tông Sư giải thích nghi hoặc.”
“Tại hạ…”
…
Đột nhiên một cái, những thiên tài trẻ tuổi này từng người giới thiệu, đều là chỉ mặt gọi tên Diệp Viễn chỉ điểm.
Đương nhiên, chỉ điểm là giả, khiêu chiến mới là thật.
Chỉ là thân phận Diệp Viễn tôn quý, bọn họ nói rõ ra thì không tốt.
Nhưng mà trong ánh mắt bọn họ, căn bản không có nửa điểm ý thỉnh giáo, mùi vị khiêu khích rất đậm.
Hành động của những thiên tài trẻ tuổi này lập tức khiến phường thị phố đông xôn xao.
Bọn họ đều dùng ánh mắt giật mình nhìn về phía Diệp Viễn, không ngờ được hắn chính là Tông Sư lục tinh kia!
“Ôi trời ơi, hắn chính là Tông Sư lục tinh kia sao? Đây cũng quá trẻ rồi đi! Nhìn số tuổi, sợ rằng cũng chỉ mới hơn một nghìn tuổi?”
“Khá lắm, đám thiên tài trẻ tuổi này ai cũng có bối cảnh thâm hậu! Đại đế đô Kiềm Nam, Ngô gia, từng cái đều là thánh địa đan đạo, phía sau có Đan thần thất tinh chống lưng.”
“Ha ha, lần này có trò hay xem rồi! Ta thật hiếu kỳ, tiểu tử này dựa vào cái gì mà có Tông Sư Lệnh!”
…
Sau thán phục, tất cả mọi người đều là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy tuổi tác của Diệp Viễn, bọn họ càng thêm căm giận bất bình. Loại tuổi tác này, sao có thể xứng với Tông Sư Lệnh chứ?
Không phải bọn họ cảm giác mình xứng với Tông Sư Lệnh, mà là các Tông Sư trước đó đều là nhân vật như thần, Diệp Viễn cầm tấm lệnh bài này khiến bọn họ cảm thấy bôi nhọ ý nghĩa của nó.
Thiên tài trẻ tuổi ở đây, có đến hơn hai mươi người, đều là Đan thần lục tinh.
Vẻ mặt Diệp Viễn nghiền ngầm lướt nhìn, cười nói: “Các ngươi… là muốn khiêu chiến ta?”
La Nhạc cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu như Diệp Tông Sư đã có Tông Sư Lệnh, vậy đương nhiên là nhân vật trên trời, chỉ là không biết… có dám tiếp nhận khiêu chiến của chúng ta không?”
La Nhạc đây là cố ý lấy Tông Sư Lệnh ra xem thường Diệp Viễn, ở trước mặt mọi người, nếu như Diệp Viễn dám tránh né, vậy thì xem hắn còn có mặt mũi nào cầm Tông Sư Lệnh đi giả danh lừa bịp!
Mặt Diệp Viễn không đổi sắc, thản nhiên nói: “Ngươi cũng nói ta là nhân vật trên trời, những người phàm tục các ngươi… sao có thể xứng khiêu chiến với ta?”
La Nhạc nghe vậy cười to nói: “Nói ngươi mập mà ngươi vẫn còn đi lên! Chỉ những người như chúng ta khiêu chiến đã không dám nhận, cầm Tông Sư Lệnh không thấy bỏng tay sao?”
Biểu cảm của Diệp Viễn mặt không đỏ tim không đập, thản nhiên nói: “Các ngươi muốn khiêu chiến ta, cũng không phải không thể, nhưng mà...”
Đám người La Nhạc hai mắt tỏa sáng, lộ ra nụ cười đạt được ý đồ.
Chương 2022: Là các ngươi khiêu chiến nàng!“Nhưng mà cái gì?” Hai mắt La Nhạc tỏa sáng hỏi.
Ánh mắt Diệp Viễn chuyển hướng nhìn lên trên người Ninh Tư Ngữ, mà ánh mắt người khác, cũng theo ánh mắt hắn rơi vào trên người Ninh Tư Ngữ.
Người thông minh đã đoán ra dụng ý của Diệp Viễn, không khỏi kinh ngạc.
Quả nhiên, chỉ nghe Diệp Viễn thản nhiên nói: “Các ngươi phải chiến thắng nàng mới được.”
Ninh Tư Ngữ không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn, dùng tay chỉ vào chính mình: “Ta… ta?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng, chính là ngươi!”
Ninh Tư Ngữ như chú thỏ chấn kinh nhảy dựng lên, khoát tay lia lịa nói: “Không được, không được, đại nhân, ta không được! Ta… ta sẽ làm cho ngài mất mặt!”
Ninh Tư Ngữ tràn ngập lòng tin với Diệp Viễn, nhưng mà nàng không có lòng tin mạnh như vậy với bản thân mình.
Mặc dù ở hoàng thành Thiên Ưng, nàng đã là cao thủ, nhưng mà đây là nơi nào?
Nơi này là đại đế đô Vân Đan, là đại hội Vân Đan, là thánh địa trong lòng tất cả Luyện Dược Sư ở Nam giới.
Luyện dược sư thiên tài trẻ tuổi trước mắt này, đều là đại hào môn đan đạo, xuất thân đại thế gia, ở trong toàn bộ những người trẻ tuổi có thực lực mạnh ở Nam giới đều là đỉnh phong.
So với những người này, nàng tính là cái gì?
Hoàng thành Thiên Ưng, rốt cuộc cũng chỉ là địa phương nhỏ!
Loại cảm xúc tự ti này, tràn đầy trong cả thể xác và tinh thần Ninh Tư Ngữ.
Huống chi, những người trước mắt này đều là Đan thần lục tinh, mà nàng chẳng qua chỉ là một Đan thần ngũ tinh.
Loại khiêu chiến vượt cảnh giới này, áp lực rất lớn.
Không phải ai cũng là Diệp Viễn đại nhân.
Đám người La Nhạc nhìn thấy phản ứng của Ninh Tư Ngữ, không khỏi vui mừng.
“Nàng… Diệp Tông Sư để nàng khiêu chiến chúng ta? Ha ha ha…, chúng ta đều là Đan thần lục tinh, ngươi có nhầm không vậy?” La Nhạc cười to nói.
“Ha ha ha…”
Xunh quanh một mảnh cười vang, hiển nhiên cảm thấy hết sức buồn cười đối với hành động của Diệp Viễn.
Dáng vẻ Ninh Tư Ngữ, nhìn thế nào cũng không giống cao thủ đan đạo.
Diệp Viễn khoát khoát tay, lắc đầu nói: “Không phải nàng khiêu chiến ngươi, là ngươi khiêu chiến nàng.”
La Nhạc mở to hai mắt, không dám tin nói: “Ta? Khiêu chiến nàng? Đùa gì thế? Chỉ là một Đan thần ngũ tinh, có tư cách gì để cho ta khiêu chiến nàng?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “So qua chẳng phải biết rồi sao. Đám người các ngươi, có một người tính một người, chỉ cần khiêu chiến nàng thành công, thì sẽ có tư cách khiêu chiến với ta.”
Trên mặt tất cả mọi người đều là thần sắc nghiền ngẫm, tiểu tử này, chắc không phải là kẻ ngu chứ?
Dạng người này, thế mà trên tay lại có Tông Sư Lệnh, đây là vũ nhục với Tông Sư Lệnh mà!
“Đươc rồi, đây là tự ngươi nói!” La Nhạc cười lạnh nói.
Ninh Tư Ngữ liên tục nháy mắt ra hiệu với Diệp Viễn, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ta không được, ta thật sự không được!”
Ánh mắt Diệp Viễn lạnh lẽo, nói: “Theo ta nhiều năm như vậy, nếu như ngươi đến bọn họ cũng không thắng được vậy thì không cần trở về Thiên Ưng nữa.”
Ninh Tư Ngữ biến sắc, nàng biết Diệp Viễn đang nghiêm túc.
Nếu như đại nhân thật sự không cho nàng trở về Thiên Ưng, nàng nên làm cái gì bây giờ?
“Đại nhân, ta… ta biết rồi!” Biểu cảm của Ninh Tư Ngữ giống như một tiểu tức phụ bị bắt nạt, nói.
Nói xong, nàng cắn răng nói với La Ngạc: “Các ngươi, ai tới trước?”
La Nhạc cười to nói: “Tiểu nha đầu, thật sự coi mình là Tông Sư sao? Ngươi có biết, chúng ta đều là ai không?”
Ninh Tư Ngữ trầm mặt nói: “Không cần biết ngươi là ai, ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi! Nếu không đại nhân sẽ không cho ta trở về Thiên Ưng!”
Nhìn thấy bộ dáng của Ninh Tư Ngữ, Diệp Viễn cũng là âm thầm buồn cười.
Cho dù Ninh Tư Ngữ thật sự thua, hắn cũng sẽ không không cho nàng về Thiên Ưng.
Chỉ là nha đầu kia thật sự không có lòng tin với mình, không cho nàng liều thuốc mạnh, sợ rằng nàng khó có thể phát huy toàn lực.
Mấy năm này nàng theo Diệp Viễn, thực lực đột nhiên tăng mạnh, đương nhiên trong lòng Diệp Viễn nắm chắc.
Bình thường, cái gọi là thiên tài, căn bản không phải đối thủ của nàng.
La Nhạc nghe vậy, cười nói: “Vậy ngươi nhất định là không về được rồi, bởi vì lát nữa, ngươi sẽ thua đến hoài nghi nhân sinh! Ha ha ha…”
Một đám người nhìn chằm chằm Ninh Tư Ngữ, giống như là một đám sói nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ, dáng vẻ ăn chắc.
“Ai, cũng là khó cho nha đầu kia, lại có một chủ nhân vô dụng.”
“Những thiên tài đan đạo này đều là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, chỉ là một Đan thần ngũ tinh, sao có thể là đối thủ của họ?”
“Nha đầu kia đúng thật là đáng thương, đoán chừng đến một trận cũng không thắng được rồi!”
…
Đoàn ngươi vây xem ở phường thị ai cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Ninh Tư Ngữ, cùng dùng ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Diệp Viễn.
Người Tông Sư này, thật sự là quá vô dụng!
Bản thân mình cặn bã thì thôi đi còn muốn đẩy thị nữ của mình vào trong hố lửa.
Ninh Tư Ngữ lạnh lùng nói: “Thắng ta trước rồi nói sau!”
La Nhạc cười to nói: “Vậy thì được, Đỗ Nhược Phi, ngươi chơi với nàng một chút trước!”
Một người thanh niên mặc cẩm phục ra khỏi hàng, nhìn về phía Ninh Tư Ngữ, ánh mắt trần đầy nghiền ngẫm, giống như đã nắm chắc phần thắng.
“Ha ha, tiểu nha đầu, bổn thiếu tới khiêu chiến ngươi, là phải thủ hạ lưu tình đó!” Đỗ Nhược Phi cười mà như không cười nói.
…
Lúc này, trong một gian tửu lâu bên ngoài phường thị phố đông, đột nhiên đám người Vân Dịch, Trịnh Bất Quần xuất hiện.
Nghe một gã sai vặt bẩm báo, Vân Dịch lắc đầu bật cười nói: “Diệp Tông Sư này e là hết cách rồi đi? Thế mà lại để cho tiểu thị nữ của mình khiêu chiến thiên tài đại hội Vân Đan?”
Trịnh Bất Quần chế nhạo nói: “Vân Dịch huynh, nói lời này sai rồi, huynh không nghe tên sai vặt kia nói sao, là thiên tài đại hội Vân Đan khiêu chiến tiểu thị nữ đó!”
Nói xong, bên trong phòng vang lên một hồi tiếng cười.
Vân Dịch lắc đầu bật cười nói: “Ta vốn tưởng rằng tiểu tử này có chút năng lực, không ngờ được lại vô dụng như thế. Mặc dù đám người La Nhạc không phải đỉnh phong thiên tài của đại hội lần này, nhưng mà cũng đủ để xếp vào hàng ngũ 100, sao có thể là người mà một tiểu thị nữ có thể đối phó?”
Trịnh Bất Quần cười nói: “Thủ đoạn của Vân Dịch huynh đúng là hay, chỉ để lộ ra ngoài chút tin tức của Diệp Viễn, đã khiến cho Diệp Tông Sư của chúng ta hiện nguyên hình! Bây giờ, ta rất hiếu kỳ, Diệp Tông Sư định thu dọn cục diện này như thế nào.”
Vân Dịch khoát khoát tay, cười nói: “Chút chuyện nhỏ này, đối với ta mà nói còn không phải dễ dàng như trở bàn tay sao. Chúng ta uống chén trà, đoán chừng rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến. Mặc dù thực lực của Đỗ Nhược Phi không được tốt lắm, nhưng mà đối phó vói một tiểu nha đầu Đan thần ngũ tinh, chắc không cần bao lâu đâu.”
Dứt lời, đám người Vân Dịch ăn uống linh đình, vô cùng vui vẻ.
Đảo mắt đã qua hai canh giờ, mấy người đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên gã sai vặt kia xông tới.
Vân Dịch nhướng mày, hừ lạnh nói: “Hoang mang rối loạn, còn ra thể thống gì?”
Gã sai vặt bị dọa cho giật mình, vội vã quỳ xuống nói: “Công tử thứ tội!”
Tâm tư Vân Dịch đang để trên cuộc đấu đan của Đỗ Nhược Phi và Ninh Tư Ngữ, liền khoát tay một cái nói: “Thế nào, kết quả ra sao rồi?”
Gã sai vặt vội vàng nói: “Có kết quả rồi, Đỗ Nhược Phi công tử đại bại, toàn bộ phường thị phố đông đều xôn xao rồi!”
“Cái gì? Đỗ Nhược Phi thua? Đây… sao có thể?” Vẻ mặt Vân Dịch không thể tin được nói.
“Có phải là ngươi nhầm rồi không? Một thân thực lực đan đạo của Đỗ Nhược Phi, cũng đã đạt đến sơ cảnh hậu kỳ, thế mà lại thua một tiểu nha đầu Đan thần ngũ tinh?” Trên mặt Trịnh Bất Quần cũng là vẻ khiếp sợ.
Gã sai vặt vội vàng nói: “Không thể nào sai được, tiểu nhân ở trong đám người, nhìn rất rõ ràng! Cô nương kia, thế như kinh hồng, toàn bộ quá trình đều áp chế Đỗ Nhược Phi công tử, cuối cùng luyện chế ra được đan dược cực phẩm!”
Đám người Vân Dịch ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, phảng phất giống như gặp quỷ.
Chương 2023: Có lẽ có một ngày“Đi, thăm dò tiếp!” Vân Dịch cắn răng nói.
Gã sai vặt đáp một tiếng, vội vã lui ra.
Sắc mặt Vân Dịch hết sức khó coi, vốn cho rằng Diệp Viễn chỉ là một Tông Sư thật giả lẫn lộn, ai biết được một thị nữ nho nhỏ của hắn lại có thể đánh bại thiên tài đan đạo nổi tiếng ở Nam giới.
Quan trọng hơn là, tiểu nha đầu kia mới là Đan thần ngũ tinh!
“Lẽ nào… thực lực Diệp Viễn này thật sự là Tông Sư đan đạo?” Trịnh Bất Quần có chút chần chờ nói.
Vân Dịch cười lạnh nói: “Tông Sư đan đạo hơn một nghìn tuổi, ngươi từng gặp sao? Trừ phi hắn là đệ tử thân truyền của Dược Tổ, nếu không… đừng có mơ!”
Trịnh Bất Quần không khỏi cứng lại, cũng cảm giác mình suy nghĩ nhiều rồi.
Nếu muốn đạt được cấp bậc Tông Sư, ít nhất cũng phải là trung hậu kỳ đạo cảnh.
Đột phá đan đạo rất khó, đừng nói là đạo cảnh, độ khó của sơ cảnh đã là cực lớn.
Cũng chỉ có đại hội Vân Đan mới có thể gặp được nhiều sơ cảnh hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong cường giả như vậy.
Còn về Đạo Cảnh, quá ít, quá ít!
Mà sau khi đạt được Đạo Cảnh, mỗi một bước đi đều là vô cùng gian nan.
Dạng như Phiêu Vũ Thiên Tôn, đó là tích lũy qua vô số năm tháng mới có được cảnh giới bây giờ.
Dù vậy, không có thiên phú cực cao thì chính là có cho ngươi thời gian nghìn vạn năm, cũng chưa chắc có thể đạt được Đạo Cảnh đại viên mãn.
Lần này tới tham gia đại hội Vân Đan, phần lớn là thiên tài trẻ tuổi Luyện Dược Sư năm, ba nghìn tuổi, Vân Dịch có thể ở độ tuổi này đạt được sơ kỳ đạo cảnh đã là thiên tài kinh thế.
Còn về Tông Sư, làm sao có thể?
“Ha ha, nếu như hắn ở tuổi này có thể đạt được trình độ Tông Sư, thì đừng nói những người như chúng ta, cho dù là tổ gia gia và Phiêu Vũ Thiên Tôn chẳng phải đều là trò cười sao?” Vân Dịch cười lạnh nói.
Trịnh Bất Quần gật đầu nói: “Vân Dịch huynh nói đúng! Xem ra nha đầu kia đúng là có chút thực lực, chỉ là có thể thắng được Đỗ Nhược Phi cũng là do gặp may!”
Vân Dịch gật gật đầu nói: “Chính là như thế!
Nhưng mà, chuyện tiếp theo xảy ra, hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Không bao lâu sau, gã sai vặt trở về bẩm báo: “Ninh Tư Ngữ đấu với Cổ Thanh, toàn thắng!”
“Ninh Tư Ngữ đấu với Tống Phương, toàn thắng!”
…
Từng tin tức truyền đến, thời gian này khiến tất cả mọi người triệt để mơ hồ.
Một hai người còn có thể nói là may mắn.
Nhưng mà một hơi tiêu diệt bảy, tám người, còn có thể nói là may mắn sao?
Một trận chiến này, duy trì liên tục bốn ngày bốn đêm.
Đến cuối cùng, đám người Vân Dịch đã sớm chết lặng.
Ninh Tư Ngữ chiến đấu liên tiếp hai mươi trận, lại không một lần bại!
Loại thực lực này, không biết đã làm nổ tròng mắt của bao nhiêu người.
Lúc này, phường thị phố đông đã sớm kín người, càng ngày càng có nhiều Luyện Dược Sư bị hấp dẫn tới đây.
“Thực lực của tiểu nha đầu này sao lại mạnh như vậy? Nhìn bộ dáng của nàng, khoảng cách đến Đạo Cảnh cũng không còn xa nữa!”
“Từ người hầu để nhìn chủ, lẽ nào Diệp Tông Sư này, thực sự là đệ nhất thiên tài đan đạo sao?”
“Tiểu nha đầu này là tới tham gia đại hội Vân Đan đúng không? Dạng thực lực này, ở trong Đan thần ngũ tinh, còn có ai là đối thủ của nàng?”
…
Những người vây xem liên tục vang lên tiếng thán phục, lúc này đã bội phục rạp đất với Ninh Tư Ngữ.
Có thể dựa vào thực lực Đan thần ngũ tinh thắng một đám thiên tài lục tinh, chiến tích này đủ để thanh danh của nàng vang xa.
Lúc này, đầu La Nhạc đầy mồ hồi, khiếp sợ trong lòng đã không thể nào diễn tả bằng ngôn từ.
Hắn cũng không phải loại chó mèo gì, lĩnh ngộ đan đạo đã đạt được hậu kỳ sơ cảnh, khoảng cách đến đại viên mãn cũng chỉ còn một bước ngắn.
Nhưng cho dù là như thế, sau khi hắn đối chiến hai canh giờ với Ninh Tư Ngữ, đã bị Ninh Tư Ngữ vững vàng áp chế.
Lúc này, hắn đã hết cách xoay chuyển, không thể nào cứu vãn kết cục bại trận.
Thời gian mấy ngày nay, hắn vẫn luôn quan sát Ninh Tư Ngữ.
Từ lúc đầu khinh thường, đến khiếp sợ, rồi lại đến chấn động, hắn đã sớm không còn lòng khinh thường ban đầu nữa.
Nhưng mà, hắn vẫn có lòng tin với bản thân mình.
Căn cứ vào quan sát của hắn, thực lực đan đạo của Ninh Tư Ngữ, cũng chẳng qua mới chỉ là hậu kỳ sơ cảnh gần giống như hắn.
Nhưng mà tuổi của hắn lớn hơn một chút so với Ninh Tư Ngữ, hắn tự tin mình sẽ không thua Ninh Tư Ngữ.
Khi Ninh Tư Ngữ luyện đan mây trôi nước chảy, phảng phất như biển lớn kéo dài không dứt, căn bản không có kẽ hở.
Trong hai canh giờ tranh đấu, hắn đến một cơ hội nhỏ nhoi cũng không tìm được.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác được khí thế Ninh Tư Ngữ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng sắc bén.
La Nhạc cảm thấy, đối thủ trước mặt như là thần tiên tu luyện hạ phàm, khí thế trở nên vô cùng cao lớn.
Khí thế cường đại, san núi băng biển nghiền ép tới.
Phốc!
Cuối cùng, hắn không chịu nổi nữa, phun ra một ngụm máu.
Vẻ mặt hắn khiếp sợ nhìn về phía Ninh Tư Ngữ, tràn ngập vẻ không tin.
“Nàng… thế mà nàng lại đột phá!”
Diệp Viễn nhìn Ninh Tư Ngữ, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng.
Sở dĩ hắn đưa Ninh Tư Ngữ tới đại đế đô Vân Đan chính là để cho nàng tìm một cơ hội đột phá.
Nhiều thiên tài tập trung như vậy, hiển nhiên đây là thời khắc điều kiện rèn đúc tốt nhất.
Ninh Tư Ngữ cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, dưới áp lực mạnh mẽ của Diệp Viễn, càng đánh càng hăng, cuối cùng đột phá đến sơ cảnh viên mãn.
Bước ra được bước này, sẽ có thể hướng thẳng mục tiêu về đạo cảnh.
“Sơ cảnh viên mãn! Đan thần ngũ tinh đã có thể đạt được sơ cảnh viên mãn… đây là thiên phú bậc nào chứ!”
“Vì sao thiên tài như vậy mà từ trước đến nay chưa bao giờ nghe nói?”
“Lẽ nào, nha đầu kia thực sự là do Diệp Tông Sư bồi dưỡng ra? Nhưng mà… nhưng mà tuổi đời của hắn, còn không có lớn bằng nha đầu này!”
…
Xung quanh vang lên tiếng thán phục, lúc này bọn họ đối với thực lực của Diệp Viễn không khỏi bắt đầu dao động.
Lúc này, Ninh Tư Ngữ từ từ mở mắt, thản nhiên nói: “Đan thần ngũ tinh đạt được sơ cảnh thì tính là cái gì? Lúc đại nhân còn là Đan thần tam tinh, đã bước vào Đạo Cảnh rồi! Ngài ấy mới chân chính là thiên tài!”
Đột phá đến sơ cảnh viên mãn, Ninh Tư Ngữ cảm giác tâm cảnh mình đã hoàn toàn khác.
Vốn dĩ nàng cho rằng thực lực mình kém hơn so với đám con em đại thế gia này.
Nhưng mà bây giờ, nàng tràn ngập lòng tin!
Trong cùng thế hệ, nàng đã không tìm được đối thủ.
Đám Đan thần lục tinh này, không phải cũng thua dưới tay mình sao?
Nhưng mà càng như vậy, nàng càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi Diệp Viễn.
Cảm ngộ sơ cảnh đã khó như thế, Diệp Viễn làm thế nào mà khi còn là Khuy Thiên Cảnh đã ngộ được Đạo Cảnh vậy?
Đệ nhất thiên tài đan đạo, ngươi có làm được không?
Ở trong lòng Ninh Tư Ngữ, sợ rằng Dược Tổ cũng chỉ có như thế?
Chỉ là lời nói của nàng dẫn tới sóng to gió lớn trong đám người.
“Cái gì? Đan thần tam tinh, Đạo Cảnh? Đây… cái này không phải đang nói đùa đấy chứ!”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Nếu như thật là như thế, vậy thì cái gọi là thiên tài kia chẳng phải là trò cười sao?”
“Nha đầu kia, cho dù thắng cũng không cần nâng tiểu tử kia lên như thế chứ? Lời nói nói ra, cũng phải để cho người ta tin chứ !”
…
Lúc Ninh Tư Ngữ là Đan thần ngũ tinh đạt được sơ cảnh viên mãn, nghe đã đủ rợn người rồi.
Bây giờ nàng còn nói, lúc Diệp Viễn ở tam tinh đã ngộ Đạo Cảnh, đây hoàn toàn là lời nói vô căn cứ!
Đan thần tam tinh đã là đạo cảnh, vậy bây giờ Đan thần lục tinh là dạng cảnh giới gì?
Lúc này, Diệp Viễn chậm rãi đứng lên, đi tới bên người La Nhạc, thản nhiên nói: “Xem ra, chút thực lực ấy của các ngươi, không có cách nào nhận được tư cách khiêu chiến ta rồi. Trở về, tu luyện cho tốt đi. Có lẽ có một ngày, nói không chừng ngươi sẽ có tư cách khiêu chiến ta.”
Chương 2024: Lời nói độc ác“Đại nhân, ta thắng! Ta thật sự thắng rồi, hóa ra thực lực của ta đã mạnh như vậy rồi!”
Đi đến bên người Diệp Viễn, Ninh Tư Ngữ khoa chân múa tay, so với phong phạm nữ vương vừa rồi như là hai người khác nhau.
Bây giờ, loại cảm giác này, khiến cho nàng cảm thấy mình bay lên đầu cành thành phượng hoàng.
Đối với Ninh Tư Ngữ mà nói, đế đô chính là một nơi to bằng trời.
Thiên tài của toàn bộ Nam giới, có bao nhiêu?
Loại tầng đấu đan này, căn bản cũng không phải một tiểu cô nương nông thôn như nàng có thể tham dự.
Nhưng mà sau khi giao thủ với bọn La Nhạc, nàng đột nhiên phát hiện, hóa ra dưới sự chỉ dạy của đại nhân mình đã sớm bắt đầu đứng ngang hàng với toàn bộ thiên tài của Nam giới.
Không đúng, phải nói là vượt xa hơn!
Những thiên tài đan đạo của đám con em thế gia này lại đều bại ở trên tay nàng.
Bây giờ suy nghĩ một chút, Ninh Tư Ngữ đều cảm thấy có chút khó tin.
Diệp Viễn nói: “Những người này chẳng qua là bị người khác xúi giục, thực lực không tính là mạnh. Ở đại hội Vân Đan này, thiên tài chân chính đều đã bước vào Đạo Cảnh.”
Ánh mắt Ninh Tư Ngữ có chút ngưng lại, kinh ngạc nói: “Lợi hại như vậy sao?”
Diệp Viễn cười nói: “Có điều ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, muốn bước vào Đạo Cảnh, ít nhất cũng phải là Đan thần lục tinh, trong Đan thần ngũ tinh, thực lực của ngươi gần như có thể quét ngang.”
Ninh Tư Ngữ nghiêm mặt nói: “Tư Ngữ sẽ không để đại nhân mất mặt!”
Diệp Viễn gật đầu, đưa Ninh Tư Ngữ rời đi, để lại vẻ mặt khiếp sợ của mọi người.
…
“Vân công tử, Ninh Tư Ngữ ác chiến hơn hai canh giờ với La Nhạc, cuối cùng Ninh Tư Ngữ đột phá sơ cảnh viên mãn, áp chế La Nhạc. Hai mươi ba thiên tài đan đạo của thế gia, toàn bộ bị thua!”
Nghe gã sai vặt bẩm báo xong, trong phòng im lặng như chết lặng.
Vốn là muốn hạ mã uy của Diệp Viễn, khiến hắn lộ ra nguyên hình, ai ngờ lại thành toàn cho thị nữ của Diệp Viễn.
Còn chưa đến đại chiến đại hội Vân Đan, e rằng đại danh của Ninh Tư Ngữ sẽ vang vọng Vân Đan.
“Đây… thực lực của Ninh Tư Ngữ này, cho dù đặt ở trong Đan thần lục tinh, chỉ sợ cũng là trong mười người đứng đầu đi!” Một người con em thế gia đột nhiên nói.
“Có thể dạy dỗ ra thị nữ đáng sợ như thế, chẳng lẽ…”
Rốt cuộc biểu hiện của Ninh Tư Ngữ khiến cho đám người này bắt đầu dao động.
“Không thể nào!” Vân Dịch phủ định hoàn toàn suy đoán này, lạnh lùng nói: “Ta hiểu rồi! Nha đầu kia nhất định là bùa hộ mệnh Phiêu Vũ Thiên Tôn cho Diệp Viễn, e rằng Ninh Tư Ngữ là đệ tử đắc ý của Phiêu Vũ Thiên Tôn! Tự các ngươi nghĩ lại đi, lúc mình hơn một nghìn tuổi đang làm cái gì! Cho dù hắn thiên phú tuyệt luân cũng không thể nào đạt được cảnh giới Tông Sư, đúng không?”
Trịnh Bất Quần vừa nghe, hai mắt cũng là tỏa sáng, gật đầu nói: “Vân Dịch huynh nói rất có lý, chúng ta suýt chút nữa bị lừa rồi! Chỉ là không ngờ được, Phiêu Vũ Thiên Tôn lại dạy ra được một đệ tử lợi hại như vậy. Đợi một thời gian nữa, chỉ sợ sẽ là một nhân vật thiên tài của giới luyện dược ở Nam giới!”
Mọi người nghe thấy âm thầm gật đầu, điểm này, bọn họ không thể nào phủ nhận.
“Vân Dịch huynh, tiểu tử này giấu quá sâu, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Một con cháu thế gia khác nói.
Vân Dịch một bộ dạng tính trước kỹ càng, cười nhạt nói: “Yên tâm đi, hắn trốn được nhất thời không trốn được cả đời. Thân phận chúng ta đúng là hơi thấp, nhưng mà các ngươi đừng quên, còn có những Tông Sư kia nữa! Huống hồ… các ngươi đừng có quên, còn có một Tử Dực Thiên Tôn đấy! Bất Quần huynh, cái này phải nhờ vào huynh rồi!”
Trịnh Bất Quần và Vân Dịch nhìn nhau, không khỏi cười rộ lên.
…
Ở một chỗ lầu các xa hoa trong nội thành, truyền ra chấn động dữ dội.
Nhưng mà những chấn động này sau khi va chạm vào trận pháp của lầu các thì rất nhanh đã bị chôn vùi.
“Ngưng!”
Đột nhiên, một âm thanh quát lạnh truyền đến.
Thành đan!
“Thân thủ khá lắm! Thực lực của Tử Dực huynh, so với đại hội Vân Đan lần trước lại sâu hơn một bậc!”
“Lợi hại! Lợi hại! Bích Lạc Thiên Khung Đan này, bản tôn đã thử nhiều lần, nhưng vẫn không thể luyện chế ra được. Không ngờ được, Tử Dực huynh chỉ một lần mà đã thành công!”
Bên cạnh dược đỉnh, trên mặt Tử Dực Thiên Tôn lộ ra vẻ đắc ý.
“Ha ha, lần này bản tôn vốn là không có ý định đến, nhưng không chịu được thịnh tình của Đan Ngọc huynh mới miễn cưỡng đồng ý.” Tử Dực Thiên Tôn cười nói, chỉ là trong nụ cười có chút lúng túng.
Khi hắn biết Phiêu Vũ Thiên Tôn đưa Tông Sư Lệnh cho một đứa trẻ, không khỏi tức giận.
Nhưng mà địa vị Phiêu Vũ Thiên Tôn cao hơn hắn, hắn cũng không tiện tìm đối phương lý luận, đương nhiên trong lòng vô cùng nghẹn tức.
Vốn dĩ, hắn không có ý định đến nhưng Đan Ngọc Thiên Tôn lại mời hắn đi.
Mặt mũi của Đan Ngọc Thiên Tôn, đương nhiên hắn phải cho.
Đến thì cũng đến rồi, nhưng mà đạo khảm này, vẫn là không nuốt trôi được.
Trong lầu các này, đều là cường giả Thiên Tôn, Đan thần thất tinh.
Đại hội Vân Đan không chỉ là võ đài cho những thiên tài Luyện Dược Sư kia biểu hiện, thật ra quan trọng nhất chính là cho những Đan thần thất tinh như bọn họ giao lưu.
Đan đạo vào thất tinh, mỗi một bước tiến lên tinh lực phải tiêu hao, đều là lấy đơn vị vạn năm để tính toán.
Dạng giao lưu này, mọi người lấy sở trường, đương nhiên có thể xúc tiến lẫn nhau.
“Này! Cũng không biết là Phiêu Vũ huynh nghĩ như thế nào nữa, lại đưa Tông Sư Lệnh cho một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, thậm chí địa vị còn ở trên bọn ta. Khiến những lão gia hỏa như chúng ta không biết để mặt ở đâu?” Một Đan thần thất tinh nói.
Tử Dực Thiên Tôn cười hắc hắc nói: “Biết đâu đan đạo của tiểu tử kia thật sự tuổi còn nhỏ đã có thể nghiền ép chúng ta thì sao? Phiêu Vũ huynh làm như thế, tự có lý do của huynh ấy.”
Ở bên ngoài, Phiêu Vũ Thiên Tôn và Tử Dực Thiên Tôn hắn đều là Thiên Tôn dưới chân Vạn Bảo Thiên Đế, đương nhiên nói chuyện không thể đối chọi quá gắt.
Nhưng mà trong lời nói của hắn toàn là vị chua, cho dù là đầu heo cũng nghe ra được.
Bị một Đan thần lục tinh cưỡi ở trên đầu, loại tư vị này cũng không dễ chịu.
Lúc này, một cường giả Thiên Tôn đi lên khuyên nhủ: “Vẫn là Tử Dực huynh có phong độ của một đại tướng! Thực lực của huynh, trong lòng mọi người chúng ta đều biết, căn bản không cần một khối Tông Sư Lệnh để chứng minh. Trừ chủ nhân của bảy đại thánh địa, thực lực của Tử Dực huynh ở trong Tông Sư, cũng là một người cao cấp.”
Tử Dực Thiên Tôn cười nói: “Trịnh huynh quá khen rồi! Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Lần này bản tôn tới, chủ yếu là ôn chuyện một chút với các vị, giao lưu một phen.”
Cường giả Thiên Tôn nói chuyện, chính là lão tổ của Trịnh gia, Đan thần thất tinh Trịnh Khải Nguyên.
Ít ngày trước, hắn nghe được Trịnh Bất Quần bẩm báo, nói là Diệp Viễn kia vô cùng cuồng ngạo, khinh thường Trịnh gia.
Trịnh Khải Nguyên nghe xong, đương nhiên là giận tím mặt, chỉ là một Đan thần lục tinh, lại dám khiêu chiến mình?
Cầm Tông Sư Lệnh thì thực sự là Tông Sư sao?
Tiểu tử này không biết chui ở đâu ra, đúng là ngông cuồng tới cực điểm.
Trịnh Khải Nguyên cười nói: “Bây giờ trong thành đều đồn, Diệp Viễn kia là thiên tài đệ tử mới của đạo tràng Vạn Bảo. Phiêu Vũ Thiên Tôn là do áp lực của Vạn Bảo Thiên Đế mới đưa Tông Sư Lệnh cho hắn. Tử Dực huynh, huynh cũng là môn hạ của Vạn Bảo đại nhân, có biết việc này không?”
“Thiên tài đệ tử cái rắm! Bên trong đạo tràng Vạn Bảo, căn bản là không có nhân vật như thế!” Tử Dực Thiên Tôn không nhịn được nói một câu thô tục.
Trịnh Khải Nguyên nghe vậy cũng là hơi kinh ngạc, ý nghĩ của hắn và Trịnh Bất Quần giống nhau, không ngờ được Diệp Viễn căn bản không đi ra từ đạo tràng Vạn Bảo.
“Hóa ra là như thế! Tử Dực huynh, ta đây cũng rất khó hiểu! Ngươi thấy như thế này có được không, trong hội giao lưu chúng ta, mời hắn đi theo, mọi người thay huynh xả cơn giận này!” Trịnh Khải Nguyên nói.
Chương 2025: Không coi mình là người ngoài“Đại nhân, vừa rồi có người đưa một tấm thiệp qua đây, nói là muốn ngài tự tay mở.” Ninh Tư Ngữ đưa một phong thiệp mời đến tay Diệp Viễn.
Diệp Viễn mở ra xem, chân mày không khỏi nhíu lại.
Vẻ mặt Ninh Tư Ngữ cũng là hiếu kỳ, đến gần xem thử, phát hiện hóa ra là một thiệp mời đan đạo tụ hội.
“Đại nhân, đây đều là cường giả Thiên Tôn, Đan thần thất tinh! Chậc chậc, Tông Sư chính là Tông Sư, đãi ngộ cũng khác nhau.” Ninh Tư Ngữ cười nói.
Diệp Viễn nghe vậy, bật cười nói: “Tông Sư? Ha ha, sợ là ý không ở trong lời nói?”
Ninh Tư Ngữ sững sờ, rất nhanh phản ứng được.
Trong lòng nàng, Diệp Viễn và những Đan thần thất tinh này là một tầng cường giả, cho nên phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy thiệp mời là Diệp Viễn rất không tầm thường.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ một lúc, cũng biết không đúng lắm.
Nàng cho là như vậy, nhưng người ta không cho là như vậy!
Những Thiên Tôn kia, có thể để ý đến một Đan thần lục tinh như Diệp Viễn sao?
“Thế thì, vậy chúng ta không đi?” Ninh Tư Ngữ nói.
Diệp Viễn cười nói: “Đi, vì sao lại không đi? Có thể đạt được thành tựu Đan thần thất tinh, đương nhiên có chỗ đáng học hỏi. Nếu đã như thế sao lại không đi giao lưu với bọn họ một chút?”
Diệp Viễn đồng ý tới đại hội Vân Đan, chính là hướng đến những Đan thần thất tinh này mà tới.
Đến cảnh giới Đan thần thất tinh, từng người đều không tầm thường.
Từ trước đến giờ Diệp Viễn chưa từng hoài nghi thiên phú đan đạo của mình, nhưng mà xưa nay hắn cũng chưa từng cuồng vọng tự đại.
Năm đó, hắn ở thành Vân Cao, ác chiến mấy nghìn trận, không phải là vì khoe khoang thiên phú của mình mà là học hỏi thêm những điểm mạnh của người khác.
Mà sau đó, hắn đúng là đã học được từ người khác rất nhiều, thực lực đan đạo cũng tiến triển cực nhanh.
Lần này tới đại đế đô Vân Đan, mục đích của hắn cũng giống như vậy.
Còn về đám người La Nhạc kia, ở trong mắt Diệp Viễn căn bản không đáng giá nhắc tới, đương nhiên hắn cũng lười xuất thủ.
Ngươi bảo một cường giả Thiên Đế thảo luận võ đạo với võ giả Thiên Thần, có ý nghĩa gì?
Muốn nói chuyện ngang hàng với Diệp Viễn, ít nhất phải là trung kỳ Đạo Cảnh mới được.
Ninh Tư Ngữ chần chờ nói: “Nhưng mà, những người này rõ ràng không có ý tốt!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Muốn ta khó coi, ít nhất cũng phải đạt được thực lực của Phiêu Vũ huynh. Chỉ dựa vào bọn họ, còn chưa đủ tư cách.
Ninh Tư Ngữ ở bên cạnh là một bộ dáng vẻ si mê.
Loại tự tin đạm nhiên nhìn thì hời hợt này, thực ra là một loại cường đại, xây dựng trên vô số thắng lợi.
Loại khí thế này, so với loại khí thế bễ nghễ thiên hạ kia cường đại hơn nhiều!
Mà dạng nam nhân này, đương nhiên càng thêm hấp dẫn nữ nhân.
Có điều trong lòng Ninh Tư Ngữ đã sớm chết tâm tư này, nàng biết rõ trong lòng đại nhân có ràng buộc.
Bây giờ, Ninh Tư Ngữ đã rất thỏa mãn, chỉ cần cứ ở bên người đại nhân như thế này, nàng đã rất thỏa mãn.
…
“Đứng lại! Càn Đan Lâu là trọng địa của đại đế đô Vân Đan, người không có nhiệm vụ không được đi vào!”
Diệp Viễn dựa theo địa chỉ đi tới một tòa lầu các cao vót, lập tức bị một cường giả Chân Thần tầng chín ngăn lại, trong lời nói tràn đầy cảnh cáo.
Một Chân Thần tầng ba dám chạy đến nơi này, mất não rồi sao?
Diệp Viễn lấy ra thiệp mời, thản nhiên nói: “Lưu Minh Thiên Tôn gửi thiệp mời cho ta, bên trên viết chính là nơi này, chắc là không sai, đúng không?”
Nhìn thấy thiệp mời, Chân Thần tầng chín biến sắc, dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Diệp Viễn.
Sao Lưu Minh Thiên Tôn lại mới một Chân Thần Cảnh tới?
Vừa mở thiệp mời ra xem, con ngươi Chân Thần tầng chín co rụt lại, kinh hô: “Ngươi… không… đại nhân, ngài chính là Diệp Viễn Tông Sư?”
“Nếu như không có Diệp Viễn thứ hai thì chính là ta rồi.” Diệp Viễn lấy Tông Sư Lệnh của mình ra, trong nháy mắt sắc mặt đối phương trở nên vô cùng lúng túng.
Hắn liền vội vàng trả lại thiệp mời cho Diệp Viễn, kinh sợ nói: “Đại nhân đừng trách, tiểu nhân… tiểu nhân thật sự không biết đại nhân!”
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Bây giờ, ta có thể vào không?”
Chân Thần tầng chín nở ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: “Đương… đương nhiên!”
Nhìn bóng lưng Diệp Viễn, hắn có loại kích động muốn khóc.
Diệp Viễn này, thật sự là quá có tính mê hoặc, nhất định chính là một cái hố to mà.
Lúc này võ giả Chân Thần Cảnh ở đại đế đô Vân Đan, không có một vạn thì cũng có tám nghìn, ai ngờ bên trong lại có một người là Tông Sư chứ!
Vào Càn Đan Lâu, Diệp Viễn trực tiếp đi vào một truyền tống trận, tiến vào trong một vùng không gian.
Trong không gian đã có hơn mười người, bọn họ đang tụ chung một chỗ, dường như đang thảo luận cái gì đó.
Khí tức trên người những người này rất cường đại, tất cả đều là cường giả Thiên Tôn.
Nhìn thấy Diệp Viễn đi vào, một đám Thiên Tôn lập tức dừng thảo luận, đồng loạt nhìn về phía Diệp Viễn.
Vù vù!
Từng đạo khí thế cường đại đập vào mặt, hơn mười cường giả Thiên Tôn, dù không có phóng ra uy áp Thiên Tôn, nhưng loại khí thế này cũng không phải một Chân Thân Cảnh nho nhỏ có thể chịu được.
Bên trong có mấy đạo ánh mắt, càng là không lương thiện.
“Chỉ là Chân Thần Cảnh dám lén xông vào Càn Đan Lâu, ngươi là chán sống rồi sao?” Một Thiên Tôn giậm chân đi ra, khí thế cường đại nghiền ép về phía Diệp Viễn.
Người này không phải ai khác mà chính là Trịnh Khải Nguyên.
Đương nhiên, hắn biết rõ người trước mắt chính là Diệp Viễn, đây là cố ý hạ mã uy của Diệp Viễn, muốn thấy được dáng vẻ Diệp Viễn bị dọa cho tè ra quần.
Chỉ là, hắn thất vọng rồi.
Diệp Viễn cứ lười nhác đứng ở đó, phảng phất như không có cái gì xảy ra cả.
Nực cười, Thiên Tôn Cảnh cường đại, nhưng mà chỉ dựa vào một chút uy áp Thiên Tôn đã muốn hù dọa Diệp Viễn, hiển nhiên là Trịnh Khải Nguyên nghĩ nhiều rồi.
Chỉ thấy Diệp Viễn căn bản không để ý tới Trịnh Khải Nguyên, liếc mắt nhìn một vòng, nhàn nhạt mở miệng nói: “Vị nào là Lưu Minh huynh, ta là Diệp Viễn.”
Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Viễn khí định thần nhàn, một đám Thiên Tôn đều thầm giật mình.
Đừng nói là một Chân Thần tầng ba, cho dù là Chân Thần tầng chín vào chỗ này, cũng không dám thở mạnh!
Huống chi, Trịnh Khải Nguyên còn phóng ra uy áp Thiên Tôn.
Nhưng mà Diệp Viễn, căn bản không bị ảnh hưởng chút nào.
Tiểu tử này, không đơn giản!
Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người với Diệp Viễn.
Trịnh Khải Nguyên đứng ở đó, không hề lúng túng, phảng phất như là đang chơi đùa.
Bên trong, một người trung niên mắt kiếm mở miệng cười nói: “Ha ha, hóa ra là Diệp Tông Sư! Chúng ta đang thảo luận một phương thuốc cổ truyền, chỉ là không có manh mối, Diệp Tông Sư tới vừa đúng lúc, có thể chỉ điểm cho chúng ta một hai.”
Nói rồi, hắn bước nhanh về phía trước, lôi Diệp Viễn gia nhập vào với mọi người.
Diệp Viễn cười nói: “Chỉ điểm thì không dám nhận, cùng nhau thảo luận với mọi người là được rồi.”
Thái độ này, khiến một đám Thiên Tôn nhao nhao cau mày.
Thái độ này, nghiễm nhiên là coi chính mình là người ngang hàng với một đám Thiên Tôn.
Tiểu tử này, bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, trong lòng còn không tự biết sao, thật sự coi mình là Tông Sư?
Trịnh Khải Nguyên vừa mới bị ép xẹp, một bồn lửa giận đang không có chỗ phát tiết, nghe lời này không khỏi cười lạnh nói: “Ha, thực sự là nói khoác mà không biết ngượng! Ngươi chỉ là một Chân Thần tầng ba, còn không biết có thể luyện chế được thần đan cấp sáu không, mà cũng dám thảo luận phương thuốc cổ truyền của thất tinh?”
Gọi Diệp Viễn tới là chủ ý của hắn.
Bọn họ đúng là đang thảo luận phương thuốc cổ truyền, có điều phương thuốc cổ truyền này cũng không đơn giản như vậy, bây giờ bọn họ cũng là hết đường xoay sở.
Diệp Viễn vừa mới đến đã giả tạo, thực sự đúng là không coi mình là người ngoài.
Chương 2026: Phương thuốc cổ truyềnMày Diệp Viễn khẽ nâng lên, cười mà như không cười nhìn Trịnh Khải Nguyên nói: “Lưu Minh huynh gửi cho ta thiệp mời này, không phải là mời ta qua đây cùng thảo luận sao? Thế nào, ta không thảo luận được?”
Trịnh Khải Nguyên nghe vậy, không khỏi cứng lại, bị Diệp Viễn là cho tức không nhẹ.
“Hỗn xược! Ngươi chỉ là một Chân Thần Cảnh, lại dám xưng huynh gọi đệ với Lưu Minh huynh, còn ra thể thống gì?” Lúc này, một Thiên Tôn khác mở miệng mắng.
Thiên Tôn bọn họ rất tán thành, âm thầm gật đầu.
Một Chân Thần tầng ba, dám xưng huynh gọi đệ với một đám cường giả Thiên tôn, bọn họ nghe thế nào cũng không được tự nhiên.
Cho dù là trên tay Diệp Viễn có Tông Sư Lệnh!
Diệp Viễn nghe vậy cười một tiếng, hắn biết rõ trong lòng đám người này bất bình, nhưng mà hắn cũng không sợ hãi, chỉ là thản nhiên nói: “Ta chính là ngang hàng luận giao với Phiêu Vũ huynh, huống hồ trên tay ta có Tông Sư Lệnh, một tiếng Lưu Minh huynh này sao lại không gọi được? Bỏ đi, nếu như chư vị cảm thấy Diệp mỗ ở chỗ này vướng bận, Diệp mỗ rời khỏi là được. Loại thảo luận giao lưu này, không cần cũng được!”
Dứt lời, Diệp Viễn xoay người, trực tiếp đi tới truyền tống trận.
Trịnh Khải Nguyên nghe vậy không khỏi biến sắc, hắn chỉ là thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Diệp Viễn rất khó chịu, cho nên càng không ngừng hận Diệp Viễn.
Nhưng mà nếu như Diệp Viễn thật sự bỏ đi, cục diện mà bọn họ tỉ mỉ bố trí, chẳng phải là đã lật xe rồi sao?
Bọn họ là bởi vì coi thường Diệp Viễn, bây giờ thì hay rồi, cho Diệp Viễn một cái thang leo xuống.
Lưu Minh Thiên Tôn cười ha ha, vội vã ngăn Diệp Viễn lại, nói: “Diệp Tông Sư từ từ hãy đi! Bọn người kia, mỗi một người đều là trong lòng cảm thấy bất bình. Nói thật, ta lại cảm thấy rất hứng thú với Diệp Tông Sư. Ánh mắt Phiêu Vũ huynh rất cao, Diệp Tông Sư có thể được huynh ấy coi trọng, tất nhiên là bất phàm!”
Trong lòng Diệp Viễn chỉ cười nhạt, một người vai thiện, một người vai phản diện sao?
Thủ đoạn thật là sâu!
Chỉ là, Diệp Viễn ta có gì mà sợ?
“Bất phàm thì không gánh được, có điều giao lưu một hai với các vị, Diệp Viễn vẫn là có tư cách!” Hai mắt Diệp Viễn híp lại, thản nhiên nói.
Tiểu tử thật là cuồng vọng!
Một đám Thiên Tôn cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Chân Thần Cảnh mà cuồng vọng như thế, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy.
“Ha ha, cái này là đương nhiên! Người có được Tông Sư Lệnh, đương nhiên có tư cách thảo luận một hai với chúng ta! Tới tới tới, Diệp Tông Sư, đây là vị trí của ngươi.”
Lưu Minh Thiên Tôn kéo Diệp Viễn lại, đưa đến chỗ ngồi.
Ví trí này, lại ngay bên cạnh Lưu Minh Thiên Tôn.
“Các vị đều ngồi đi, ngồi đi. Đến đây, Diệp Tông Sư, ta giới thiệu cho ngươi các vị đạo hữu. Bản tôn là Lưu Minh, là bạn tốt của Thừa Phong Thiên Tôn của đại đế đô Đông Thiên.” Lưu Minh Thiên Tôn nói với Diệp Viễn.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Bái kiến Lưu Minh huynh.”
Trịnh Khải Nguyên cười lạnh nói: “Lưu Minh huynh là Tông Sư hàng thật giá thật!”
Hắn sợ làm Diệp Viễn tức giận, gia hỏa này lại chạy, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn, tất cả mọi người nghe đều hiểu.
Lưu Minh Thiên Tôn là Tông Sư hàng thật giá thật, vậy thì dĩ nhiên Diệp Viễn chính là Tông Sư giả!
Diệp Viễn không để ý hắn, có điều trong lòng cũng thầm giật mình.
Hóa ra Lưu Minh Thiên Tôn này, lại cũng là người có Tông Sư Lệnh, thảo nào những người này đều tôn kính hắn.
Diệp Viễn ôm quyền nói: “Thất kính thất kính.”
Ấn tượng của hắn với Lưu Minh Thiên Tôn cũng không tốt lắm, gia hỏa này tổ chức cuộc hội hôm nay rõ ràng chính là muốn mình mất mặt.
Lưu Minh Thiên Tôn cười ha ha một tiếng nói: “Tông Sư cái gì chứ, bản tôn chính là dính được ánh sáng của Thừa Phong huynh thôi, không đáng để nhắc tới. Ngược lại là Diệp Tông Sư, tuổi trẻ tài cao! Lúc trước nghe đại hội Vân Đan lần này có một Tông Sư Chân Thần Cảnh đến, bản tôn thật sự là vô cùng kinh ngạc! Tới đây tới đây, giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Tử Dực Thiên Tôn, giống như ngươi cũng là bạn tốt của Phiêu Vũ huynh, một thân thực lực đan đạo, cũng không kém gì ta!”
Diệp Viễn hơi kinh ngạc nhìn về phía Tử Dực Thiên tôn, không ngờ được lại chạm mặt ở chỗ này.
Nghe Lưu Minh giới thiệu, một đám Thiên Tôn đều là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác nhìn về phía Diệp Viễn, muốn nhìn một chút xem tiểu tử này có cảm thấy đỏ mặt không.
Cướp Tông Sư Lệnh của người ta, bây giờ đụng phải chính chủ, ngươi có xấu hổ không?
Ai ngờ, Diệp Viễn bình tĩnh chắp tay một cái với Tư Dực Thiên Tôn, cười nói: “Bái kiến Tử Dực huynh.”
“Hừ!”
Tử Dực Thiên Tôn nhướng máy, hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới Diệp Viễn.
Vẻ mặt mọi người kinh ngạc, tiểu tử này… da mặt thật dày!
Lưu Minh Thiên Tôn giới thiệu từng người một, Diệp Viễn chào hỏi từng người.
Lúc giới thiệu đến Trịnh Khải Nguyên, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao gia hỏa này nhắm vào mình.
Hóa ra, gia hỏa này chính là lão tổ nhà họ Trịnh, Đan thần thất tinh kia.
Có điều hắn cũng không thèm để ý, thực lực của Trịnh Khải Nguyên ở trong đám người này cũng chỉ xếp vài hàng dưới trung bình, có thể có uy hiếp gì với hắn?
Trong lòng Diệp Viễn hiểu rõ, trong trường hợp này, Lưu Minh giới thiệu nhất định là dựa theo sắp xếp thứ tự thực lực mạnh yếu.
Xếp hạng của Trịnh Khải Nguyên vô cùng thấp, đã nói rõ thực lực của hắn cũng không mạnh.
Về phần người khác, cũng không cho hắn sắc mặt tốt.
Một tên Chân Thần Cảnh như ngươi, giả mạnh trước mặt một đám Thiên Tôn chúng ta, ai còn muốn cho ngươi sắc mặt tốt?
Trong lòng Diệp Viễn hiểu rõ, cũng lười tính toán.
“Đúng rồi, vừa rồi chúng ta đang thảo luận một phương thuốc cổ truyền, vừa hay không có manh mối. Nếu như Diệp Tông Sư đã đến, hay là nói một chút quan điểm của mình đi.” Lưu Minh Thiên Tôn cười nói.
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Phương thuốc cổ truyền này, có thể cho Diệp Viễn xem một chút không?”
Lưu Minh Thiên Tôn gật đầu nói: “Đương nhiên rồi!”
Nói rồi, tay hắn phất ở phía trước một cái, một màn sáng xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
“Phương thuốc cổ truyền này tên là Thất Bảo Vân Phong Đan, đây là một đan phương cấp bảy không trọn vẹn, bên trong đan phương chỉ ghi có bảy vị chủ dược, nhưng mà đan phương này không trọn vẹn, chỉ ghi chú rõ bốn vị chủ dược, còn ba loại khác không biết là gì. Những ngày gần đây, sau khi chúng ta thảo luận, xác định được một vị chủ dược, còn hai vị chủ dược khác vẫn không thể nào xác định được. Các vị đạo hữu nói rất nhiều ý kiến, nhưng cuối cùng đều bị phủ định.” Lưu Minh Thiên Tôn nói.
Diệp Viễn nhìn về phía phương thuốc cổ truyền, nhất thời bị hấp dẫn.
Đây là một thần đan cấp bảy có độ khó cực lớn, từ bảy vị chủ dược này có thể nhìn ra được manh mối.
Rất nhanh, Diệp Viễn liền rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Nhiều Đan thần thất tinh như vậy đã thảo luận cả một tháng, mới lấy ra được một vị chủ dược, hiển nhiên muốn góp đủ bảy vị này cũng không phải là dễ dàng.
Cho dù là Diệp Viễn cũng không thể trong thời gian ngắn có thể suy luận ra được.
Còn về linh dược cấp bảy, Diệp Viễn đã sớm bắt đầu nghiên cứu.
Trong đầu hắn có Đại Tế Tư truyền thừa, đương nhiên linh dược cấp bảy là không nói chơi.
Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Viễn, đương nhiên trên mặt một đám Thiên Tôn là vô cùng khinh thường.
Trịnh Khải Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Làm bộ làm tịch thật là giống như có chuyện vậy, cũng không biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng! Đây chính là thần đan cấp bảy có độ khó rất lớn, ta hoài nghi hắn có thể xem hiểu đan phương không đây!”
Tử Dực Thiên Tôn cũng là nhếch miệng cười nhạt, nói: “Những người ngồi đây đều là nghiên cứu hơn một tháng, thay mấy trăm loại linh dược cấp bảy, nhưng mà đều không thành công. Cho dù hắn có chút bản lĩnh, trong vòng nửa tháng cũng đừng hòng nghĩ ra được cái gì.”
Lúc này, một Thiên Tôn khác cười nói: “Cho dù hắn thật sự có thể xem hiểu, sợ rằng ý kiến đưa ra đều là những thứ chúng ta đã sớm thảo luận qua. Theo ta thấy, chúng ta vẫn là tiếp tục thảo luận đi, xem hắn có thể làm ra cái trò gì.”
Chương 2027: Hiểu trong vài giâyLúc này, toàn bộ thể xác và tinh thần của Diệp Viễn đều đặt trên phương thuốc cổ truyền.
Nghị luận của những người này, hắn một chữ đều không nghe thấy.
Lưu Minh thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc.
Loại tốc độ chuyên chú này, cũng quá đáng sợ rồi?
Diệp Viễn đang giả vờ cao thâm sao?
Chưa chắc!
Loại thần tình chuyên chú này, cũng không phải cố ý là có thể làm được.
Có điều, hắn cũng biết, Diệp Viễn muốn tiêu hóa phương thuốc cổ truyền này, khẳng định cần thời gian rất lâu, nhân tiện nói: “Vậy thì… chúng ta tiếp tục thảo luận đi.”
“Xin hỏi Lưu Minh huynh, linh dược thứ năm các vị nghĩ ra, là cái gì?” Lúc mọi người ở đây dự định tiếp tục thảo luận, Diệp Viễn đột nhiên mở miệng hỏi.
Lưu Minh Thiên Tôn nghe vậy sững sờ, nói: “Loại linh dược thứ năm này, chính là Tử Dực huynh nói ra, hắn cảm thấy chắc là Tố Tâm Huyền Tình Thảo, chúng ta thảo luận thời gian hơn nửa tháng, nhất trí cho rằng loại linh dược thứ năm này, chính là nó!”
Vẻ mặt Tử Dực Thiên Tôn ngạo nghễ, nhìn về phía Diệp Viễn ánh mắt tràn ngập khiêu khích.
Nhưng mà, Diệp Viễn căn bản không nhìn hắn mà là cau mày rơi vào trầm tư.
Vẻ mặt mọi người không hiểu nhìn hắn, không biết đây là ý gì.
“Lẽ nào Diệp Tông Sư có ý kiến gì sao?” Lưu Minh Thiên Tôn hiếu kỳ nói.
Đột nhiên, Diệp Viễn lắc đầu nói: “Loại linh dược thứ năm này, không phải Tố Tâm Huyền Tình Thảo.”
Tiếng nói vừa dứt, mặt Tử Dực Thiên Tôn tối sầm xuống, suýt chút nữa nổ tung.
“Hừ! Thằng nhãi ranh cuồng vọng! Kết quả bọn ta nhất trí tán thành, chỉ một câu nói của ngươi mà muốn lật đổ sao? Tiểu tử, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, không hiểu thì đừng có ở chỗ này giả mạnh!” Tử Dực Thiên Tôn hét lên như sấm.
Người khác cũng là âm thầm cười, ở một bên xem cuộc vui.
Cuối cùng, Tử Dực Thiên Tôn cũng không nhịn được rồi.
Vẻ mặt Trịnh Khải Nguyên cười trên nỗi đau của người khác, khinh thường nói: “Trước sau chẳng qua mới có một khắc đồng hồ, ngươi đã phủ định kết quả chúng ta thảo luận nửa tháng? Tiểu tử, ngươi rất có tài đấy! Ngươi nói một chút xem, vì sao Tố Tâm Huyền Tình Thảo không đúng?”
Ngay cả Lưu Minh Thiên Tôn cũng nhíu mày, nói: “Diệp Tông Sư, Thất Bảo Vân Phong Đan chính là đan dược thuộc tính phong, bốn loại linh dược Thanh U Liễm, Thanh La Vân Tán, Lưu Vân Thần Phong Quả, Nhũng Linh Hoa đều là linh dược thuộc tính phong trong linh dược cấp bảy, thích hợp phối với chúng nhất, không cái gì bằng Tố Tâm Huyền Tình Thảo, có gì không ổn?”
Diệp Viễn không nói gì, con mắt nhìn chằm chằm vào đan phương trên màn sáng.
Một đám Thiên Tôn không ngừng cười lạnh, bọn họ xác định, tiểu tử này căn bản là thật giả lẫn lộn.
Hơn nữa nhẫn nại của bọn họ, đã đến cực hạn.
Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, vậy thì đó là hai chuyện khác nhau, nhưng mà ngươi đến rắm chó cũng không kêu, còn ở chỗ này giả tạo, vậy thì là ngươi không đúng rồi.
“Ha ha, hay cho một Diệp Tông Sư, đây chính là thảo luận một hai mà ngươi nói sao? Đừng ở chỗ này mất mặt nữa, thế giới của Đan thần thất tinh, là thứ ngươi mãi mãi không cách nào tưởng tượng được!” Rốt cuộc Trịnh Khải Nguyên cũng đợi được cơ hội đến, cười lạnh nói.
“Người trẻ tuổi, không biết thì đừng có giả vờ biết! Không phải cầm một khối Tông Sư Lệnh thì thực sự là Tông Sư đâu.”
“Đồ không biết tốt xấu! Tiểu tử, chỗ này không phải là nơi ngươi nên đến, mau cút!”
…
Một đám Thiên Tôn đã triệt để mất kiên trì, ván cờ hôm nay, đã hoàn toàn vạch trần Diệp Viễn.
Gia hỏa này, rõ đầu rõ đuôi chính là một kẻ vô lại.
Tông Sư Lệnh ở trên tay hắn, căn bản là một loại vũ nhục.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại giống như không nghe thấy lời bọn họ nói, con mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm màn sáng.
Trịnh Khải Nguyên hừ lạnh một tiếng, đưa tay định túm lấy Diệp Viễn, trong miệng nói: “Bảo ngươi cút ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao?”
Nhưng mà, tay hắn còn chưa chạm tới Diệp Viễn, Diệp Viễn đã mở miệng.
“Thất Bảo Vân Phong Đan là đúng là đan dược thuộc tính phong, bốn loại linh dược trước cũng là thuộc tính phong, nhìn vẻ ngoài Tố Tâm Huyền Tình Thảo đúng là loại linh dược thứ năm thích hợp nhất, nhưng mà tổ hợp phương thức này, cũng không phải như vậy!” Diệp Viễn vừa suy nghĩ, vừa nói.
“Ồ? Xin nghe rõ hơn!” Lưu Minh Thiên Tôn cảm thấy hứng thú nói.
Trịnh Khải Nguyên phẫn nộ thu tay lại, vẻ mặt lúng túng.
Diệp Viễn tiếp tục nói: “Ở trong đan dược, một loại thuộc tính có thể có mấy vạn thậm chí mấy trăm nghìn phương thức thể hiện. Bốn loại linh dược phía trước nhìn thì lộn xộn, nhưng mà chúng tuần hoàn theo một quy luật, đó chính là đặc tính tốc độ của thuộc tính phong, mà rõ ràng Tố Tâm Huyền Tình Thảo không thuộc về loại này…”
Diệp Viễn thẳng thắn nói, khiến sắc mặt mọi người ngưng trọng.
Hắn phân tích chiều sâu của bốn loại linh dược, thuộc tính ẩn chứa trong mỗi loại linh dược, cùng với sự phối hợp trong đó, hắn đều thuộc như lòng bàn tay.
Biểu cảm trên mặt mọi người, từ biểu cảm ban đầu, đến khiếp sợ rồi lại rơi vào trầm tư.
Bất tri bất giác, bọn họ đã hoàn toàn bị thứ Diệp Viễn nói hấp dẫn, giống như là đồ tôn đang nghe lời dạy dỗ.
Trong lòng Lưu Minh Thiên Tôn vô cùng khiếp sợ, những thứ này cho tới bây giờ hắn chưa từng suy nghĩ qua.
Chuyện bọn họ thảo luận hơn một tháng, lại bị một khắc thời gian của Diệp Viễn phủ định toàn bộ!
Chút thời gian ấy, cũng chỉ gần đủ cho Diệp Viễn xem lướt qua một lần đan phương.
Lẽ nào… Diệp Viễn chỉ nhìn qua một lần, đã triệt để hiểu rõ đan phương?
Hiểu trong vài giây?
Đây… năng lực hiểu như vậy, phải là khủng bố đến mức nào chứ!
Lẽ nào, gia hỏa này, không cần suy nghĩ sao?
Lưu Minh Thiên Tôn càng nghĩ, càng cảm thấy đáng sợ.
Hắn phát hiện, sự lý giải đối với đan đạo của Diệp Viễn, so với hắn tinh thâm hơn rất nhiều, đã nhắm thẳng vào cơ sở của đan đạo.
Loại hiểu biết này, không phải tăng cảnh giới là có thể làm được.
Sự hiểu biết đối với cơ sở đan dược, cũng không giới hạn trong cảnh giới, nhưng mà có thể quyết định cảnh giới.
Tầm nhìn của Diệp Viễn khiến một đám Đan thần thất tinh đều cảm thấy xấu hổ.
Sắc mặt Trịnh Khải Nguyên càng ngày càng khó coi, hắn không ngờ được, sự lý giải đối với đan đạo của Diệp Viễn lại thâm sâu như thế, thậm chí còn bỏ rơi hắn mấy con phố.
Chỉ vẻn vẹn một loại đan phương, Diệp Viễn đã phân tích đâu ra đó.
Có mấy chỗ, thậm chí đến một Đan thần thất tinh như hắn còn không hiểu được.
Ánh mắt Lưu Minh Thiên Tôn càng ngày càng sáng, đột nhiên vỗ đùi, chấn kinh nói: “Thì ra là thế! Thì ra là thế! Sao ta lại không nghĩ tới chứ? Diệp Tông Sư, theo ý kiến của ngươi, loại linh dược thứ năm này là cái gì?”
Những câu nói vừa rồi của Diệp Viễn, khiến cho hắn có loại cảm giác tỉnh ngộ.
Ai ngờ, Diệp Viễn lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa nghĩ đến linh dược nào thích hợp, cho ta một chút thời gian.”
Nói xong câu đó, Diệp Viễn nhắm mắt lại, rơi vào trong trầm tư.
Dù sao hắn mới chỉ xem đan phương một lần, có thể lý giải đan phương, nhưng mà muốn bổ sung đủ linh dược, đương niên không chỉ một hai lần là được.
Thiên Tôn khác đương nhiên hiểu, bù đắp đan phương không phải là xong chuyện, mà còn phải trải qua phân tích tinh vi rồi đi qua rất nhiều lần thí nghiệm.
Biết rõ được đan dược được luyện chế ra, mới tính là hoàn toàn thành công.
Chỉ một khắc thời gian, đừng nói là Diệp Viễn, cho dù là Dược Tổ tới cũng không làm được.
Những Thiên Tôn kia nhìn Diệp Viễn giống như là nhìn thấy quỷ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Gia hỏa này, thật sự mới chỉ một nghìn tuổi?
Lý giải sâu sắc như vậy, cho dù là một lão quái vật sống trên trăm vạn năm, so ra cũng kém đi!