Tuyệt Thế Dược Thần (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 2944: Thật Cảm Thấy Thẹn Mà!

Chương 2944: Thật cảm thấy thẹn mà!

Vương Khiêm tâm loạn như ma!

Đi, không được.

Không đi, cũng không được.

Hắn ta cho rằng người càng ngày càng ít, là đều chết hết.

Nào biết được, tất cả đều nghe Diệp Viễn giảng đạo!

Tằng Dư này, vốn dĩ trong mắt hắn chỉ là tồn tại như con kiến.

Nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng hồn thể của hắn, đúng là còn ngưng thực hơn cả mình nữa!

Này, quá đả kích người.

Nhưng niềm kiêu ngạo của hắn ta, không cho phép hắn ta cúi đầu với Diệp Viễn.

Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn ngưng tụ, cười lạnh nói: “Một con kiến cũng có thể lĩnh ngộ Mộ Cổ Thần Chung, ta chính là người của Trung Ương Hồn Vực, được Bất Diệt lão tổ coi trọng, lẽ nào không lĩnh ngộ ra? Không có Trương đồ tể, còn không ăn được heo sao?”

Nói làm liền làm, Vương Khiêm ngồi trên mặt đất, dụng tâm cảm thụ mỗi một lần hồn thể tan vỡ phía trước.

Keng!

Thần Chung vang lên, hồn thể của Vương Khiêm lại tan vỡ.

Lúc này đây, việc hắn ta ngưng tụ hồn thể trở nên càng thêm gian nan hơn chút.

Nhưng, hắn ta không tin tà!

Thời gian trôi qua từng chút một, Vương Khiêm rốt cuộc lại gắng gượng qua một hồi Mộ Cổ Thần Chung.

Hồn thể của hắn ta, đã ảm đạm tới cực điểm.

Nhưng mà, cũng không lĩnh ngộ gì.

Mộ Cổ Thần Chung, vẫn là Mộ Cổ Thần Chung!

Mỗi một âm thanh vang lên, đều đang lấy mạng của hắn ta!

Vương Khiêm tuyệt vọng!

Có vẻ, hắn ta thật sự không ăn được con heo.

“Vì sao? Vì sao Diệp Viễn có thể, ta lại không thể?” Vương Khiêm tuyệt vọng hô.

Không được!

Ta không thể chết ở chỗ này!

Hắn ta dùng hết khí lực toàn thân, liều mạng lao về hướng Tây Bắc.

Khi Vương Khiêm xuất hiện ở trước mặt Diệp Viễn như một con chó sắp chết, hắn vẫn có chút bất ngờ.

Hắn còn tưởng rằng, Vương Khiêm sẽ thà chết chứ không chịu khuất phục, chết dưới Mộ Cổ Thần Chung, cũng sẽ không tới tìm mình đâu.

“Cứu... cứu ta!”

Hô lên những lời này, Vương Khiêm thấy rất thẹn!

Cảm nhận được từng ánh mắt cổ quái xung quanh, hắn chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực.

Hắn ta hận không thể, tìm một cái lỗ để chui vào.

Cao ngạo như hắn ta, sao có thể giống như con chó, vẫy đuôi mừng chủ ở trước mặt kẻ địch được?

Cái cảnh này, ở trong lý giải của hắn ta, hẳn là trái lại mới đúng.

Thế nhưng, bây giờ lại là mình đang cầu xin sự bố thí của Diệp Viễn ở trước mặt hắn ta!

Có điều, hắn ta sắp chết thật!

Trên đường tới đây, hắn ta đã thừa nhận thêm hai lần Mộ Cổ Thần Chung.

Mạng của hắn ta đúng là cứng thật, thế mà vẫn có thể sống sờ sờ.

“Diệp Viễn, cứu... cứu ta!” Vương Khiêm xấu hổ hét.

Diệp Viễn cười, chậm rãi mở miệng, phát ra từng phạn âm.

Xung quanh Diệp Viễn đã tụ tập hơn mười người, bọn họ đều đang nghe Diệp Viễn giảng đạo.

Còn có một nhóm người khác, đã không tiến thêm, đều tự tìm kiếm bản nguyên.

Những người khác không để ý tới sự xấu hổ của Vương Khiêm, đều làm bộ dạng lắng nghe.

Vương Khiêm càng vực dậy tinh thần, nghe rõ từng từ từng chữ Diệp Viễn nói ra.

Trong giây lát, cả người hắn ta chấn động!

Thì ra, hồn thể bất diệt còn có thể hiểu như vậy sao?

Hồn thể bất diệt, cũng không phải là vĩnh sinh bất diệt.

Bất diệt hồn thể này, cũng cần tôi luyện!

Mộ Cổ Thần Chung, chính là dùng để rèn luyện Hư Vô Khí, khiến nó trở nên càng thêm không thể phá vỡ!

Mà phương pháp rèn luyện, cũng khiến mở rộng tầm mắt Vương Khiêm.

Thì ra là thế!

Thì ra là thế!

Vì sao, ta không nghĩ tới chứ?

Chuyện... chuyện này cũng không khó mà!

Người này, nhất định là mèo mù vớ phải cá rán!

Chuyện trên đời, thật ra bình thường đều không cao thâm.

Chỉ cần chạm nhẹ một chút là hiểu ngay.

Nhưng mà, bình thường chính là cái điểm này mới là khó khăn nhất.

Vương Khiêm rất thông minh, ngộ tính rất cao, nhưng hắn ta lại không có năng lực nhìn thấy điểm này.

Nhưng mà người khác chỉ điểm, hắn ta không hề cảm thấy người khác lợi hại cỡ nào, chỉ cảm thấy là người khác ăn may mà thôi.

Hắn ta chưa từng nghĩ, đây không phải lần đầu Thất Thải Phù Đồ có người đi vào.

Vô số năm qua, không biết có bao nhiêu người đi vào, nhưng chưa từng có ai có thể khám phá điểm này.

Chỉ vậy thôi, Diệp Viễn đã mạnh hơn vô số người!

Vương Khiêm hắn, cũng chẳng qua là một trong vô số người đó mà thôi.

Vì vậy, hồn thể của hắn ta lại một lần nữa lớn mạnh.

Mà lúc này, hồn thể của Diệp Viễn, đã trở nên cực kỳ ngưng thực.

Thần Chung lại vang lên lần nữa, hồn thể của Diệp Viễn bất động như núi, không có chút dấu hiệu hỏng mất.

Thậm chí, cả một tia Hư Vô Khí cũng không tạo ra.

Trong giây lát, không gian chấn động.

Một cánh cửa không gian, xuất hiện ở trước mắt mọi người!

“Là cánh cửa đi lên tầng thứ hai!”

“Ủa? Đó là...”

“Mảnh vỡ bản nguyên! Thì ra, chỉ cần đạt được hồn thể hư vô viên mãn dưới Mộ Cổ Thần Chung, mảnh vỡ bản nguyên sẽ xuất hiện sao!”

Lúc này, trước mặt Diệp Viễn, một thứ màu sắc sặc sỡ giống mảnh kiếng bể nổi lên.

Mảnh kiếng bể này, là thuộc về hắn!

Không ít người, đều đỏ mắt.

Diệp Viễn cũng không khách khí, cười thu mảnh vỡ bản nguyên về.

“Được rồi, Mộ Cổ Thần Chung đã qua, chúng ta có thể tiến vào tầng thứ hai! Đương nhiên, nếu như muốn tiếp tục tu luyện, còn có thể tiếp tục lưu lại tầng thứ nhất.”

Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp tiến vào cánh cửa lên tầng thứ hai.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Có điều rất nhanh, đã có người theo sau vọt vào tầng thứ hai.

Lúc này, hồn thể của Vương Khiêm đã chữa trị khá ổn.

Thậm chí, còn mạnh hơn trước đây!

Hắn ta không chút do dự, trực tiếp vọt vào tầng thứ hai.

“Hừ! Mộ Cổ Thần Chung cũng chỉ có thế, cửa thứ hai, ta tuyệt đối sẽ không bại bởi Diệp Viễn!” Trong lòng Vương Khiêm khinh thường nói.

Hồn thể của Bạch Thúy Sơn vẫn chưa đạt tới cảnh giới viên mãn.

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn ở lại.

Còn có mấy người ở lại giống hắn ta, nhưng cũng không nhiều.

“A! Biển lửa đáng sợ thật! Cửa ải này, chính là dục hỏa trùng sinh trong truyền thuyết sao?”

“Tầng thứ nhất, là truyền thừa rèn đúc hồn thể, thế truyền thừa của cửa ải này lại là cái gì?”

“Không tốt, rõ ràng hồn thể của ta đã cường đại hơn rất nhiều, nhưng vẫn không ngăn cản nổi uy lực của biển lửa này!”

Mới vừa vào tầng thứ hai, không ít người cũng cảm giác được, hồn thể sắp qua đời.

Ở tầng thứ nhất, hồn thể bọn họ đã được cường hóa cực lớn, nhưng vẫn là không cự chống nổi uy lực của ngọn lửa này.

Hồn thể của Diệp Viễn, cường đại hơn bọn họ rất nhiều, trái lại cũng không cảm thụ được gì.

Có điều, hắn rất nhanh lại rơi vào trầm tư.

Cửa thứ hai này, truyền thừa cái gì đây?

Lúc hắn ở Niết Hồn Điện đã từng đã tiến vào Luyện Hồn Lô, từng cảm thụ sự rèn luyện của đạo hỏa.

Lẽ nào cửa ải này, là tiếp tục rèn luyện ở trong ngọn lửa này?

Không chỉ mỗi Diệp Viễn nghĩ tới điểm này, hiển nhiên những người khác cũng nghĩ đến điểm ấy.

“Ha, ta hiểu rồi! Cho dù là hồn thể bất diệt, cũng cần thông qua sự rèn luyện không ngừng! Hàng vạn hàng nghìn đại đạo đều không thể luyện hóa hồn thể của ngươi, đó mới kêu hồn thể bất diệt! Bất Diệt lão tổ, chắc chắn đã đạt đến cảnh giới ấy! Đã như vậy, vậy thì đến đây đi!”

Vương Khiêm đảo qua sự ở chán chường ải thứ nhất, tự tin cười, thân thể hóa thành một đạo Hư Vô Khí, đưa thân vào trong ngọn lửa.

Lập tức cảm nhận được sự thiêu đốt vô tận.

Một tiếng kêu đau đớn truyền đến từ trong Hư Vô Khí.

Hiển nhiên, lúc này Vương Khiêm hết sức thống khổ.

Có điều, hắn cũng không để bụng, mà là tinh tế cảm thụ phần thiêu đốt này, muốn lợi dụng phần thiêu đốt này, khiến hồn thể trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Trên mặt Diệp Viễn, lộ ra vẻ cân nhắc.

Thực sự như vậy sao?

Chương 2945: Ảo giác?

“Không... không xong, hồn thể của ta... hồn thể của ta sắp không chịu được nữa rồi! A...”

“Nóng... nóng quá! Ta... ta cũng thế!”

“Rõ ràng hồn thể của ta đã rất mạnh rồi, vì sao vẫn không chịu được?”

...

Theo thời gian trôi qua, không ít người bắt đầu không chịu nổi.

Hình như độ nóng của biển lửa càng ngày càng cao.

Hư Vô Khí của bọn họ bị bốc hơi từng chút một, trở nên ảm đạm.

Cuối cùng, hóa thành hư vô.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng, dựa vào lời giảng của Diệp Viễn ở ải thứ nhất, hồn thể cường đại đủ để chống đỡ được.

Nhưng, hiển nhiên bọn họ tính sai.

Vương Khiêm, cũng không ngoại lệ.

Cảm nhận được cảm giác nóng rực hồn thể hư vô giữa truyền tới, Vương Khiêm cảm thấy như bị đánh mặt.

Hắn ta thử dùng biển lửa cường đại này, đi rèn đúc hồn thể.

Thế nhưng, vô dụng!

Hồn thể của hắn ta vẫn suy yếu từng chút một.

Diệp Viễn cách hắn ta cũng không xa, trong tầm mắt, hắn ta có thể thấy Diệp Viễn còn đang nhíu trầm tư, cũng không hóa thành hình thái hư vô.

Có điều đúng lúc này, thân hình Diệp Viễn khẽ động, hóa thành một đoàn Hư Vô Khí.

Vương Khiêm thấy thế, không khỏi cười khẩy nói: “Ha ha, giả vờ cao thâm! Thật sự cho rằng, lần nào ngươi cũng có vận khí tốt như vậy sao? Ải thứ nhất, ngươi chỉ là ăn may mà thôi! Ải thứ hai này ngươi suy nghĩ một lúc lâu cũng không phải vẫn làm thế sao? Có gì khác bọn ta đâu chứ?”

Vương Khiêm đã hiểu, Thất Thải Phù Đồ này, thứ được truyền thừa ở mỗi một quan cũng đều khác nhau.

Nhưng, cụ thể là cần truyền thừa thế nào, lại cần bản thân tự tìm tòi.

Hắn biết, mình vẫn chưa tìm được cách nào.

Mà Diệp Viễn, cũng chưa tìm được giống mình.

Ải thứ nhất, chẳng qua là mèo mù vớ phải chuột chết, bị hắn ta may mắn tìm ra mà thôi.

“Trời ơi, nóng quá đi mất! Ta cảm giác hồn thể của mình sắp bị chưng bị nóng rồi rồi! Diệp Viễn, ngươi tìm được cách phá giải cửa ải này chưa? Lão Bạch ta sẽ học theo ngươi!” Tiếng hét của Bạch Thúy Sơn truyền tới.

Mặt Vương Khiêm tối sầm, người này, có xấu hổ hay không?

“Bạch Thúy Sơn! Ngươi cũng là thiên tài được lão tổ chỉ điểm, phải theo sau người ta à?” Vương Khiêm lạnh lùng nói.

Bạch Thúy Sơn liếc nhìn Vương Khiêm, đột nhiên làm ra vẻ suy yếu, nói: “Cứu... cứu ta! Diệp Viễn, cứu... cứu ta!”

Vương Khiêm vừa nhìn, khuôn mặt trong nháy mắt đen như đáy nồi.

Bộ dáng này, không phải là bộ dạng nịnh hót lấy lòng của hắn ta ở cửa thứ nhất sao?

Đây, là sỉ nhục cả đời của hắn ta đấy!

Tên Bạch Thúy Sơn, thế mà lại xát muối lên vết thương củamình!

“Hừ, ban nãy lúc ở tầng thứ nhất, là ai khóc lóc van nài xin Diệp Viễn thế? Thế nào, mới một cái chớp mắt mà đã quên hết rồi?” Mặt Bạch Thúy Sơn đầy coi thường nói.

Mắt Vương Khiêm như muốn phun lửa, giận dữ hét: “Bạch Thúy Sơn! Ngày hôm nay, Vương Khiêm ta không giết ngươi, thề không làm người!”

Vương Khiêm triệt để bùng nổ!

Hắn không quan tâm hồn lực đang tiêu hao cực nhanh lúc này, điên cuồng đánh về phía Bạch Thúy Sơn.

Bạch Thúy Sơn cũng hoảng sợ.

Thực lực của hắn, so với Vương Khiêm, tất nhiên là kém một mảng lớn.

Vương Khiêm có thể được Trung Ương Hồn Vực coi trọng, đương nhiên không phải thiên tài bình thường.

Hắn ta vừa phát cuồng, Bạch Thúy Sơn đã cảm thấy áp lực phóng tới như dời núi lấp biển.

Ầm!

Trong nháy mắt, hai người đánh nhau.

Vương Khiêm kêu lên đau đớn, bay ra ngoài.

Bạch Thúy Sơn có chút không dám tin, nhìn tay mình, vẻ mặt nghệt ra.

“Ủa, từ khi nào, ta trở nên lợi hại như vậy?” Vẻ mặt Bạch Thúy Sơn vô tội nói.

“Hơ, Bạch huynh không biết thật, hay là giả ngu thế? Mặc dù hồn thể của ngươi không viên mãn như của Diệp sư, nhưng ở trong tụi này lại đã là siêu quần bạt tụy! Mà hồn thể của Vương Khiêm đã bị thiêu đốt một lúc lâu ở cửa ải này, nỏ mạnh hết đà từ sớm. Lúc này, hắn sao làm đối thủ của ngươi được?” Bên cạnh, người tiến vào cùng Bạch Thúy Sơn nói.

Bạch Thúy Sơn vừa nghe, chợt hiểu nói: “Thì ra là thế à! Chậc chậc, trên đường tới đây, ta còn nói muốn bảo kê cho Diệp Viễn. Kết quả vào đây rồi, tất cả đều là Diệp Viễn bảo kê ta, ha ha ha ha! Diệp Viễn, ngươi phá được cửa ải này chưa, lão Bạch ta đã đói khó dằn nổi rồi!”

Bên kia, Vương Khiêm gần như muốn hộc máu.

Bạch Thúy Sơn trở nên mạnh như vậy từ lúc nào thế?

Đương nhiên hắn ta biết rõ trạng thái của mình cũng không tốt.

Nhưng hắn ta thầm nghĩ, đối phó Bạch Thúy Sơn vẫn không vấn đề gì.

Nào biết được, ngay cả một chiêu của hắn ta đều không chặn được!

Điều này nói rõ, Bạch Thúy Sơn ở tầng thứ nhất, lấy Mộ Cổ Thần Chung rèn thể đã đạt được tiến bộ cực lớn!

Khoảng cách chênh lệch ấy to lớn đến thế sao?

Hắn ta tiến vào tầng thứ hai, là vì đoạt mảnh vỡ bản nguyên.

Nào biết được, Bạch Thúy Sơn ở tầng thứ nhất, thế mà lại lớn mạnh đến nhường này!

Hắn ta chợt phát hiện, bản thân hình như đã bỏ lỡ cái gì.

Ầm!

Bỗng nhiên, Diệp Viễn bốc cháy!

Hư Vô Khí của hắn đã bắt đầu cháy rực ở trong biển lửa.

Vương Khiêm nhìn thấy cảnh này, rất là vui sướng!

“Ha ha ha, ta đã nói gì ấy nhỉ? Ở ải thứ nhất, hắn vốn chỉ là mèo mú vớ cá rán, hoàn toàn là ăn may thôi! Cửa ải này, lộ ra nguyên hình rồi chứ gì? Cháy đi! Cháy đi! Cháy đến tan thành mây khói mới tốt!”

Lúc này, trong lòng Vương Khiêm toàn là khoái ý.

Hắn tình nguyện mình chết ở chỗ này, cũng không muốn thấy Diệp Viễn tiếp tục trâu bò.

Ở trước mặt Diệp Viễn, sỉ nhục của mình, đã không thể rửa sạch.

Sắc mặt đám người Bạch Thúy Sơn cũng trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.

“Đây... đây là có chuyện gì? Diệp Viễn, ngươi... ngươi không sao chứ?” Bạch Thúy Sơn lo lắng nói.

“Diệp sư! Ngươi đừng làm bọn ta sợ mà!”

“Xong xong! Cửa ải này, cả Diệp sư cũng lún vào, xem ra lúc này đây, chúng ta đều chết chắc rồi!”

...

Không ít người, đã thấy Diệp Viễn bốc cháy.

Ở trong biển lửa kiên trì đến bây giờ, hồn thể của bọn họ đã sắp gánh không được nữa.

Hy vọng duy nhất, chính là Diệp Viễn.

Nhưng mà ai biết, bản thân Diệp Viễn cũng không được.

Lần này, xong đời!

“Ha, thứ không biết sống chết! Thất Thải Phù Đồ này đã được đặt ở đây bao nhiêu năm, căn bản là không ai có thể xông qua tầng bảy, thu thập được tất cả mảnh vỡ bản nguyên! Chỉ bằng ngươi cũng muốn lên trời?” Vương Khiêm cười to nói.

Không ít người, đều nhìn hắn ta với ánh mắt phẫn nộ.

Thế nhưng, phẫn nộ cũng vô dụng.

Mắt thấy, Diệp Viễn sắp chết.

Hư Vô Khí của Diệp Viễn đang bốc cháy hừng hực, đã sắp hòa làm một thể với hỏa diễm xung quanh.

Khi Hư Vô Khí hoàn toàn biến mất, chẳng khác nào Diệp Viễn cũng biến mất.

Quả nhiên, Hư Vô Khí của Diệp Viễn đang dần dần biến thành biển lửa.

Mọi người, bắt đầu tuyệt vọng.

Thậm chí ở trong đó, Diệp Viễn ngay cả chút phản kháng cũng không có.

Vương Khiêm cảm thấy vô cùng sảng khoái, thậm chí còn vui vẻ như báo được thù.

Tận mắt thấy Diệp Viễn chết trước mình, cũng là một sự hưởng thụ, không phải sao?

Cuối cùng, Hư Vô Khí của Diệp Viễn hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Nơi hắn đứng trước kia, đã hoàn toàn hóa thành biển lửa, triệt để hòa làm một thể với biển lửa trong không gian tầng thứ hai này.

“Ha, chết rồi! Cuối cùng cũng chết rồi! Phá giải Mộ Cổ Thần Chung, lấy được mảnh vỡ bản nguyên thì thế nào chứ? Ngươi, còn không phải vẫn chết ở đây như vậy sao? Ha ha ha...” Vương Khiêm cười to nói.

Vẻ mặt mọi người ảm đạm, một tia hi vọng cuối cùng của bọn họ, cũng đã tan vỡ.

Mà đúng lúc này, bỗng nhiên một bóng người ngưng tụ hình thành, xuất hiện ở trong biển lửa.

Vương Khiêm sửng sốt, dùng sức dụi mắt.

Là mình hoa mắt sao?

Thù hận của mình, đã khiến mình sinh ra ảo giác sao?

Đó là... Diệp Viễn?

Chương 2946: Vì sống sót, không biết xấu hổ!

“Là... Là Diệp Viễn? Hắn thế mà lại không chết?”

“Lẽ nào ta hoa mắt? Ban nãy rõ ràng là hắn đã hoàn toàn bị đốt mà!”

“Không đúng, hắn thực sự không chết! Hắn có lẽ... ngộ!”

Một câu cuối cùng, là Bạch Thúy Sơn nói.

Có kinh nghiệm ở tầng thứ nhất, Bạch Thúy Sơn nghĩ, rất có thể Diệp Viễn đã ngộ ra lần nữa!

Diệp Viễn khởi tử hoàn sinh, có khả năng có quan hệ rất lớn với truyền thừa của tầng này!

Trong biển lửa, ánh mắt của Diệp Viễn thản nhiên nhìn qua, Vương Khiêm không khỏi giật mình.

Ban nãy, chỉ có giọng của hắn rất lớn!

Như thể Diệp Viễn chết đi là hắn có thể vào thẳng Chúa Tể vậy.

Nhưng bây giờ, hắn ta không cười được.

“Ngươi đã mong ta chết như thế, vậy bây giờ ta có thể phá quan rồi, ngươi có muốn nghe ta giảng đạo không?” Diệp Viễn nhìn về phía Vương Khiêm, cười như không cười nói.

Vương Khiêm như là con vịt bị bóp cổ, há miệng, nhưng cũng không nói ra được gì.

Đúng vậy, ta có muốn nghe hay không đây?

Có muốn nghe hay không hả?

Nghe, có thể sống, không còn mặt mũi.

Không nghe, chết chắc rồi, mặt mũi... hình như cũng mất.

Thật nhục nhã!

Vì sao tâm trạng như vậy, sẽ lặp đi lặp lại xuất hiện nhiều lần chứ?

“Vương Khiêm hắn ngon rồi, có thể tự mình ngộ đạo, đâu cần nghe Diệp sư giảng đạo?”

“Đúng thế đúng thế! Diệp sư ngộ đạo, đó cũng là mèo mú vớ cá rán, chẳng ra gì, Vương đại sư căn bản không cần.”

“Hắn ta nói gì ấy nhỉ? Diệp sư chỉ dẫm nhầm cứt chó, căn bản không xứng đánh đồng với Vương Khiêm hắn. Mấy thứ Diệp sư lĩnh ngộ, đâu vào được pháp nhãn của Vương Khiêm hắn?”

Vương Khiêm xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Hắn ta phát hiện, hình như mình đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Ban nãy, hình như quá mức quên mình rồi, thế cho nên đắc tội tất cả mọi người.

Hôm nay, bên ngoài phong kín Thất Thải Phù Đồ.

Nguyện vọng lớn nhất của mọi người, thật ra chỉ là sống sót.

Về phần mảnh vỡ bản nguyên, đó lại là thứ yếu.

Nhưng ban nãy hắn ta ghen ghét dữ dội, lời nói vốn không chạy qua đầu óc, thế nên thực sự khiến nhiều người tức giận.

Lời những người này nói, trực tiếp lấp kín tất cả đường lui của hắn ta!

Xấu hổ thật sự!

Bên này, Bạch Thúy Sơn cũng đã đợi không kịp, chạy đến bên người Diệp Viễn thúc giục: “Diệp Viễn, nói mau nói mau! Cái nơi quỷ quái này, rốt cuộc là sao thế? Ta cảm thấy mình sắp bị nướng tan rồi!”

Diệp Viễn cười nói: “Ta nghĩ, ta đã hiểu, hồn thể bất diệt rốt cuộc là có ý gì!”

Bạch Thúy Sơn sửng sốt, mờ mịt nói: “Hồn thể bất diệt còn có thể có ý gì? Đương nhiên, chính là ý giết không chết rồi!”

Diệp Viễn lắc đầu cười nói: “Trên đời này, nào có ai không bị giết chết? Cường giả Chúa Tể Cảnh, tuy rằng siêu thoát Thiên Vị, nhưng cũng sẽ chết! Hồn thể bất diệt, cũng không phải là giết không chết! Chúng ta, đều bị cái tên này lừa gạt!”

Mọi người đều nghiêng tai lắng nghe, cảm xúc dâng trào.

Bọn họ nghĩ, có vẻ mình sắp được nghe một bí mật lớn bằng trời.

Mà ngay cả Vương Khiêm, cũng không nhịn được dựng tai lên.

Không ít người, vẫn nhìn hắn ta với ánh mắt khinh bỉ.

Vương Khiêm phát hiện, Diệp Viễn cũng không có ý đuổi hắn ta đi.

Như vậy, hắn ta cũng không đi luôn.

Vì sống sót, không biết xấu hổ!

Dù sao mặt mũi của mình cũng đã mất sạch!

Vương Khiêm đột nhiên cảm giác được, trong lòng có cảm giác vui vẻ vì được giải thoát.

Quả nhiên giống câu nói kia, người chí tiện là vô địch!

Ừ, cảm giác không biết xấu hổ, thật sự sảng khoái!

Phảng phất không khí nơi này, đều có cảm giác mới mẻ.

“Hư Vô Khí sống ở Hỗn Độn, sở dĩ chúng ta thức tỉnh hồn thể, thật ra cũng là thân thể Hỗn Độn! Giống như những cường giả siêu cấp sống ở Hỗn Độn kia, bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, là một cái đạo lý! Nhưng, chúng ta và bọn họ lại có chỗ bất đồng.”

“Đây chẳng phải là nói, chúng ta cũng có tiềm chất trở thành Chúa Tể Cảnh?” Có người không nhịn được hỏi.

Diệp Viễn cười nói: “Đương nhiên! Hơn nữa, chúng ta có nhiều ưu thế hơn so với bọn họ!”

Ngừng lại một chút, Diệp Viễn lại nói: “Những cường giả kia, do Hỗn Độn đắp nặn, kế thừa phương diện nào đó của Hỗn Độn. Nhưng, Hư Vô Khí vô hình vô chất, lại có thể diễn sinh ra thiên địa vạn vật! Ngươi, có thể là lôi đình vạn quân; ngươi, có thể là đại địa hùng vĩ; ngươi, cũng có thể là ngọn lửa diệt thế!”

“Tựa như tầng này, thật ra Bất Diệt lão tổ muốn nói cho chúng ta, làm sao để lấy Hư Vô Khí hóa thành ngọn lửa thiên địa, đốt cháy vạn vật! Ta nghĩ, nếu tu luyện một chiêu này tới cực hạn, mới có thể nhìn trộm bản nguyên, như Viêm Thần Chúa Tể vậy, phất tay tường lỗ hôi phi yên diệt!”

Viêm Thần Chúa Tể, chính là đại Chúa Tể mạnh mẽ danh chấn Chư Thiên.

Hắn chưởng khống ngọn lửa Vạn Giới, Công Phạt Thuật thiên hạ vô song, Chúa Tể tầm thường dù cho gặp gỡ hắn, cũng phải kinh hồn táng đảm!

Không ít người nghe xong, không nhịn được cảm xúc đều dâng trào.

Ngẫm lại, đều cảm thấy mình lợi hại thật!

Vương Khiêm lại cười khẩy một tiếng nói: “Theo như lời ngươi nói, nếu những ngụy thể Bất Diệt như chúng ta tu luyện tới cực hạn, chẳng phải là tất cả Chúa Tể cộng lại, cũng đánh không lại?”

Hắn ta vừa nói, lập tức có hơn mười ánh mắt quét tới.

“Vương Khiêm, ngươi không nói lời nào, không ai coi ngươi trở thành người câm điếc!”

“Ha ha, ngươi lợi hại thật, ngươi ngộ thế nào sao không nói?”

“Lại lảm nhảm, đánh chết ngươi!”

Câu nói sau cùng, vẫn là Bạch Thúy Sơn nói.

Hiện tại, lòng tự tin của hắn ta vô cùng bành trướng.

Có điều, Vương Khiêm không thèm để ý chút nào.

Người á, một khi hạ quyết tâm không biết xấu hổ, vậy thật sự là vô địch.

Ta đã có da mặt dầy ở nơi này, ngươi có thể làm gì ta?

Diệp Viễn chỉ mỉm cười, nói: “Dựa theo cách hiểu của ta, trên lý luận là như vậy! Chỉ có điều, cho dù là cường giả Chúa Tể Cảnh, dốc lòng một đạo hoặc vài đạo còn ngại thiếu thốn tinh lực, muốn lĩnh ngộ hàng vạn hàng nghìn đại đạo, đồng thời đạt được cảnh giới Chúa Tể, hiển nhiên không quá thực tế.”

Vương Khiêm nghe thế, khinh thường nói: “Hừ, đều bị ngươi nói ra cả! Dù sao cũng là loại lời ấy, cũng không cách nào nghiệm chứng được!”

Ti tiện!

Quá ti tiện!

Không ít người trợn mắt, thật muốn đánh người.

Diệp Viễn cười nói: “Nếu như ta đoán không sai, hẳn mấy tầng sau cũng giống như tầng thứ hai này, đều là lấy thể hư vô, diễn sinh ra các loại hình thái!”

Vương Khiêm nghe thấy, lại cười nhạt: “Ngươi cho là, ngươi là con giun trong bụng Bất Diệt lão tổ à? Ngươi nói cái gì, chính là cái đó à? Nếu như sau này không phải vậy, thì tính sao?”

Diệp Viễn vẫn cười nói: “Vậy... ta sẽ đánh chết ngươi!”

Vương Khiêm cứng lại, không hó hé.

Hiện tại, chỉ cần một câu nói của Diệp Viễn, hắn ta sẽ bị hơn trăm người vây công.

Đúng là hắn ta trâu thiệt, nhưng hắn ta chống đỡ không nổi!

Diệp Viễn có thể khiến cho hắn ta nghe giảng đạo ở chỗ này, đã là ân huệ lớn lắm rồi.

Vì vậy, Diệp Viễn bắt đầu giảng đạo.

Nói cho mọi người, làm thế nào để lấy thể hư vô, diễn sinh ra sức mạnh hỏa diễm.

Thoạt nhìn đơn giản, thật ra độ khó của cái này so với Mộ Cổ Thần Chung của tầng thứ nhất lớn hơn không chỉ một đẳng cấp.

Có một số người thiên phú cực cao, rất nhanh đã có lĩnh ngộ.

Nhưng lại có một số người, lại không thể bước vào cánh cửa ấy.

Có một số người học chậm, đã bị ngọn lửa hừng hực này triệt để chết cháy.

Thiên phú của Bạch Thúy Sơn cực cao, hắn ta học rất nhanh.

Thiên phú của Vương Khiêm so với Bạch Thúy Sơn càng cao hơn nhiều, học nhanh hơn.

Hắn ta liều mạng diễn sinh sức mạnh hỏa diễm, nỗ lực phản siêu Diệp Viễn.

Nhưng mà, cũng không lâu lắm, lại một cánh cửa không gian xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Mà bên người Diệp Viễn, lại có thêm một mảnh vỡ bản nguyên.

Hắn, lại một lần nữa viên mãn.

Chương 2947: Quyền sở hữu bản nguyên!

Vương Khiêm bi ai phát hiện, bản thân vĩnh viễn chỉ có thể đi theo phía sau Diệp Viễn ăn hôi.

Ngộ tính của người này, thực sự quá yêu nghiệt!

Thấy Diệp Viễn tiến vào cánh cửa không gian, Vương Khiêm cắn răng một cái, đi theo.

Hắn ta không tin, Diệp Viễn thật có thể liệu sự như thần.

Nhóm người Bạch Thúy Sơn, ngược lại không gấp lắm.

Bọn họ ở tầng thứ nhất đã nếm được ngon ngọt, tự nhiên không chịu bỏ dở nửa chừng.

Vừa vào tầng thứ ba, Vương Khiêm biến sắc.

Gió!

Nơi này là gió vô cùng vô tận!

Cuồng phong như đao, cắt khiến hồn thể của hắn gần như muốn tan vỡ!

“Ha, xem ra, ngươi sẽ không bị đánh chết! Quả nhiên, truyền thừa của mấy tầng sau này không khác gì mấy so với suy đoán của Diệp sư nhỉ!” Bên cạnh, Tằng Dư giễu cợt nói.

Tằng Dư lúc này, đã biến thành người hâm mộ trung thành của Diệp Viễn rồi.

Thực lực của hắn ta vốn yếu, ngộ tính trong số nhóm người này cũng không cao.

Nếu như không nhờ có Diệp Viễn, hắn ta tuyệt đối là nhóm đầu tiên chết đi.

Nhưng bây giờ, hắn ta không chỉ còn sống, hơn nữa hồn thể còn trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đây.

Cho nên đối với Vương Khiêm, hắn ta cực kỳ không vừa mắt.

Ở đây khắp nơi đều là gió, kẻ ngu cũng có thể đoán được, thứ cần lĩnh ngộ ở cửa ải này chính là hóa phong hư vô rồi!

Mấy cửa ải sau, đương nhiên cũng có khả năng cực lớn là như suy đoán của Diệp Viễn, Hư Vô Khí này hóa thành thuộc tính khác.

“Chờ qua ải rồi hãy nói! Hiện tại là dạng gì vẫn còn khó nói lắm!” Vương Khiêm vẫn mạnh miệng nói.

Diệp Viễn không để ý tới hắn ta, bắt đầu ngộ đạo.

Vương Khiêm cũng dồn hết sức lực, thi chạy với Diệp Viễn.

Nhưng mà, vẫn bị nghiền ép!

Dù cho hắn ta biết Diệp Viễn đúng, cảm ngộ hóa phong hư vô, cũng bị Diệp Viễn quăng mười con phố!

Cuối cùng, vẫn là Diệp Viễn giảng đạo, hắn ta mới bừng tỉnh đại ngộ.

Có điều, Vương Khiêm đã không quan tâm nữa.

Dù sao cũng đã không biết xấu hổ rồi, thua thì thua, lại tính là cái gì?

Nhưng trong lòng hắn ta, lại rung động.

Đương nhiên hắn ta biết, cảm ngộ như vậy khó khăn cỡ nào.

Mà với Diệp Viễn.nó hoàn toàn là một chuyện đơn giản!

Cho dù là hóa phong hư vô, hóa hỏa hư vô, vẫn là hóa lôi hư vô, Diệp Viễn đều có thể nhanh chóng cảm ngộ, đồng thời đạt được cảnh giới viên mãn.

Vương Khiêm vốn không cách nào tưởng tượng được, tất cả mọi người là ngụy thể Bất Diệt, Diệp Viễn dựa vào cái gì có thể làm được điểm này!

Đương nhiên, Diệp Viễn đã dần dần hiểu được một vài thứ gì đó rồi.

Hắn có thể nhanh chóng cảm ngộ, ngộ tính đương nhiên là một mặt.

Nhưng vẫn còn có một bộ phận nguyên nhân rất lớn, chính là của hồn thể của hắn có thể dung nhập thiên địa!

Đồng thời, có thể mượn sức mạnh thiên địa, khôi phục hồn thể hư vô!

Tuy rằng Diệp Viễn chưa bao giờ gặp Bất Diệt Chúa Tể, nhưng hắn nghĩ, e là Bất Diệt Chúa Tể cũng giống như hắn.

Hắn, mới thật sự là hồn thể hư vô!

Những người khác, không có năng lực như thế.

Nếu mà Hư Vô Khí bị triệt để tiêu diệt, bọn họ thật sự sẽ chết mất.

Thất Thải Phù Đồ này, thật ra chính là truyền thừa Bất Diệt Chúa Tể định chế vì hồn thể bất diệt chân chính.

Chỉ có hồn thể bất diệt chân chính, mới đi qua được bảy tầng này!

Tầng thứ nhất, là vì hồn thể hư vô đánh thẳng vào căn cơ, làm bản thân lớn mạnh.

Mà phía sau, thì lại là hư vô hóa vạn đạo!

Đương nhiên, sáu tầng này, chẳng qua là vừa mới bắt đầu.

Nhưng dù chỉ mới bắt đầu, con đường sau này cũng dễ đi hơn nhiều.

Thời gian cực nhanh, đảo mắt một tháng trôi qua.

Mọi người ngoài tháp, sớm đã thành lâm vào khiếp sợ.

Bởi vì cục diện của Thất Thải Phù Đồ, đã khiến cho bọn họ hoàn toàn mất đi khống chế.

“Điều... điều này sao mà được? Hơn một trăm người, thế mà đồng thời bước chân vào tầng thứ bảy? Trong Thất Thải Phù Đồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt bà lão toàn là khó hiểu.

Ngay vừa rồi, một trăm lẻ mấy người còn sống, trước sau bước chân vào tầng cuối cùng.

Sau đó, mấy vị đại năng tại đây, triệt để điên cuồng.

Một tháng qua, sự khiếp sợ trong lòng bọn họ càng ngày càng mạnh mẽ.

Hình như, ngoại trừ tầng thứ nhất có thương vong trọng đại, các trạm kiểm soát phía sau trở nên thông thuận vô cùng.

Bọn họ cho là pháo hôi, thế nhưng lại xông qua một ải lại một ải.

Loại cục diện này, quả thực làm người ta há hốc mồm!

Lão đầu của Bắc Hồn Vực cau mày nói: “Thất Thải Phù Đồ này, không phải là xảy ra vấn đề gì đi? Loại chuyện này, xưa nay chưa từng xảy ra đấy!”

Sơn Dương lập tức nói: “Nói đùa gì vậy! Hỗn Độn Thiên Bảo Bất Diệt lão tổ lưu lại, có thể xảy ra vấn đề gì?”

Lão đầu cười khổ nói: “Vậy ngươi giải thích thế nào chuyện xảy ra trong tháp?”

Sơn Dương há miệng, lại không phản bác được.

Đúng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hắn cũng rất muốn biết đấy!

Vân Nghê vẫn luôn im lặng, đột nhiên mở miệng nói: “Ta nghĩ, hẳn là có liên quan tới Diệp Viễn!”

Bà lão vừa nghe, cười nhạo nói: “Ha ha, Vân Nghê sư muội thật biết nói đùa! Luân phiên thế nào, cũng không tới phiên hắn!”

Vân Nghê thản nhiên nói: “Mỗi một ải, Diệp Viễn đều là người đầu tiên thông qua! Hiển nhiên, cái này có quan hệ rất lớn với hắn!”

Bà lão bật cười nói: “Người đầu tiên tiến vào tầng kế tiếp, lại còn liên quan với hắn? Ta đây là người thứ nhất tiến Đông Hồn Vực, toàn bộ Đông Hồn Vực đều là của ta à?”

Vân Nghê không nói gì, ngậm miệng.

Nàng cảm thấy không có cách giao tiếp với mấy đồ ngu này.

Sơn Dương cười nói: “Ha ha, bọn họ đã tiến vào tầng thứ bảy, rất nhanh là có thể hiện ra. Đến lúc đó, tất cả chân tướng tự nhiên rõ ràng!”

Ầm ầm!

Không gian bên trong Thất Thải Phù Đồ, xảy ra biến hóa cực lớn.

Bảy không gian, hoàn toàn tan rã, hợp thành một không gian.

Chính giữa không gian, có một khối thủy tinh bảy lỗ.

Diệp Viễn đi tới thủy tinh thông khí, lấy ra bảy khối mảnh vỡ bản nguyên, bỏ vào.

Đột nhiên, quang mang vạn trượng!

Mấy giây sau, một thủy tinh bảy màu hình lăng trụ, hiện ra ở trước mắt mọi người.

Đây, chính là một đám bản nguyên Bất Diệt lão tổ lưu lại.

Hô hấp của mọi người đều dồn dập.

Khối thủy tinh nhỏ này, mới là chỗ tinh hoa của cả Thất Thải Phù Đồ đấy!

Lĩnh ngộ nhiều hơn nữa, thì có ích lợi gì?

Chỉ khi nào dung hợp bản nguyên, vậy mới là một bước lên trời, cũng chẳng còn ai có thể chống lại được!

Mọi người, đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt hâm mộ.

Khối bản nguyên này, là thuộc về hắn!

Tim bọn họ đập thình thịch, nhưng không ai đến đoạt.

Không ai là đồ ngu, vật này là Bất Diệt lão tổ truyền thụ lưu lại.

Mảnh không gian trước mặt này, đã thuộc về Diệp Viễn rồi.

Bọn họ động thủ, là đang tìm chết!

Nhưng mà một giây sau, chuyện làm cho tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm xảy ra.

Diệp Viễn tiện tay ném thủy tinh bản nguyên cho Tằng Dư cách đó không xa, nói: “Ngươi tới, thử dung hợp xem!”

Tằng Dư sửng sốt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không: “Diệp sư, đừng... đừng nói giỡn. Tằng Dư ta, vẫn tự biết thân lắm!”

Diệp Viễn nói: “Cho ngươi dung hợp ngươi thì dung hợp, đùng nói nhảm nhiều như vậy? Ta xem chừng, chắc là ngươi không dung hợp được. Hừm, tất cả mọi người đi thử đi, nhìn xem có ai có thể thành công.”

Bạch Thúy Sơn nói: “Diệp Viễn, ngươi đừng nói đùa đi? Đây, chính là bản nguyên của Bất Diệt lão tổ đấy! Cơ duyên to lớn, ngươi từ bỏ?”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ta có đường của ta, bản nguyên này, ta không thèm! Diệp Viễn ta, sẽ không đi con đường của người khác!”

Tất cả mọi người nghĩ, Diệp Viễn điên rồi!

Nếu như là bản nguyên của Chúa Tể bình thường, vậy còn chưa tính.

Nhưng, đây là bản nguyên của Bất Diệt Chúa Tể đấy!

Chương 2948: Bành trướng!

“Ta... ta không được!” Tằng Dư nhìn về phía Diệp Viễn, cười khổ.

Hắn thử nửa ngày, đúng là vẫn không thể dung hợp.

Sau đó, lại có mấy người thử một chút, vẫn chưa được.

Hiển nhiên, chuyện dung hợp bản nguyên này, cũng không đơn giản.

“Ta đi thử một chút!” Bạch Thúy Sơn xung phong nhận việc nói.

Không ai có thể chống lại sự mê hoặc của bản nguyên, Bạch Thúy Sơn cũng không được.

Nhìn thấy người nhiều không làm được như vậy, hắn có hơi ngo ngoe muốn động.

Ai ngờ, Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Bạch huynh, có tin ta hay không?”

Bạch Thúy Sơn toét miệng nói: “Không có Diệp Viễn ngươi, sẽ không có Bạch Thúy Sơn ta ngày hôm nay! Ta không tin ngươi, còn có thể tin ai?”

Diệp Viễn cười nói: “Tin ta, thì đừng có dung hợp bản nguyên.”

Bạch Thúy Sơn sửng sốt, nói: “Vì sao?”

Diệp Viễn nói: “Bản nguyên là lợi khí, cũng là gông xiềng! Ngươi đã đạt được truyền thừa của Bất Diệt lão tổ, không cần phải dung hợp bản nguyên của ông ta nữa. Chỉ cần đi tiếp theo con đường này, thành tựu tương lai của ngươi, tất nhiên sẽ ở trên người dung hợp bản nguyên! Trên thực tế, mặc dù là hiện tại, hắn cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi!”

Diệp Viễn cũng dung hợp bản nguyên, nhưng bản nguyên của Bất Diệt Chúa Tể không giống với bản nguyên của Hỗn Độn Huyết Thạch.

Những Máu Bản Nguyên kia, không dính chút khí tức phàm trần nào, hoàn toàn thoát thai khỏi Hỗn Độn!

Chí tinh chí thuần!

Diệp Viễn lấy đạo kiếm đem dung hợp, không chút tác dụng phụ.

Nhưng, bản nguyên của Bất Diệt Chúa Tể, lại chứa dấu vết cá nhân nồng đậm.

Đó, là đạo của Bất Diệt Chúa Tể.

Dung hợp một tia bản nguyên này, vừa mới bắt đầu thực lực có thể sẽ đột nhiên tăng mạnh.

Nhưng lâu rồi, sẽ rất khó đi ra đạo của mình.

Tới cảnh giới bản nguyên, lúc muốn bước vào cảnh giới Chúa Tể, sẽ gian nan gấp đôi!

Diệp Viễn có ấn tượng tốt với Bạch Thúy Sơn, người này tuy rằng thích làm màu, nhưng tâm tư đơn thuần, không tạp niệm.

Lúc trước ở ải thứ nhất, vẫn còn đề tỉnh bản thân rời khỏi.

Về sau nữa, ở trong những người này, Bạch Thúy Sơn cũng là người lĩnh ngộ bảy loại đạo sâu nhất!

Thực lực của hắn bây giờ, đã vượt xa Vương Khiêm!

Thế nên, Diệp Viễn quyết định không đưa bản nguyên cho hắn ta.

Bạch Thúy Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Tốt, ta không dung hợp! Các ngươi ai muốn dung hợp, cầm đi đi!”

Mọi người nhìn về phía Bạch Thúy Sơn, gương mặt không dám tin tưởng.

Người này, điên rồi sao?

Một câu nói của Diệp Viễn, hắn đã chắp tay nhường bản nguyên tới tay cho người khác?

Cho dù tương lai rất khó để bước vào Chúa Tể Cảnh, thế nhưng còn Đế Thích Thiên, bước đi từ Đế Thích Thiên vào bản nguyên này đã làm khó vô số thiên tài!

Đa số mọi người đều vẫn chỉ là Đế Vân Thiên.

Đế Thích Thiên, còn không biết phải tới năm nào tháng nào nữa!

Cơ duyên to lớn nào, cũng không cần nữa?

Mặc dù mọi người đều nhận được ân huệ của Diệp Viễn, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy Bạch Thúy Sơn ngu dốt nhiều lắm, bị Diệp Viễn lừa.

Không ít người đều xì xào bàn tán.

Vương Khiêm nhìn cảnh này, cười nhạt không ngớt.

Bất Diệt Chúa Tể vào mọi người, đều đến cùng một mạch!

Bọn họ là ngụy thể Bất Diệt, bản nguyên của Bất Diệt Chúa Tể, sẽ không gây ra trở ngại cho việc đại gia bước vào Chúa Tể Cảnh nhỉ?

Huống chi, lấy ngụy thể Bất Diệt bước vào Chúa Tể Cảnh, duy chỉ có một mình Bất Diệt Chúa Tể!

Những người khác, cho dù cường thịnh hơn nữa, cũng không có cách nào đánh vỡ gông cùm xiềng xích của Chúa Tể Cảnh!

Bản nguyên này, có thể nói là hy vọng duy nhất để vào Chúa Tể Cảnh.

Trở ngại?

Ngu ngốc!

Rất nhanh, lại có không ít người nếm thử dung hợp, nhưng bọn họ đều không ngoại lệ, đều thất bại!

Dung hợp bản nguyên, có yêu cầu cực cao đối với thiên phú.

Không phải bản nguyên đặt ở trước mặt ngươi, ngươi là có thể dung hợp.

“Ta thử chút đi?” Vương Khiêm rốt cuộc không nhịn được đứng ra.

Hắn ta vừa nói ra, lập tức truyền đến một trận trào phúng.

“Vương Khiêm, ngươi có còn biết xấu hổ hay không?”

“Người khác đều có tư cách thử, nhưng ngươi có tư cách gì?”

“Ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi, Diệp sư không thể nào cho ngươi thử!”

Vương Khiêm đã vô địch, hắn không quan tâm những lời này, nhìn về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn mỉm cười, nói: “Thử xem thì thử xem đi, dù sao đặt bản nguyên ở đây cũng là lãng phí.”

Vương Khiêm hận không thể đập chết Diệp Viễn, mẹ nó ngươi cũng giả bộ quá đi!

Thì ra, lão tử là tên nhặt ve chai à?

Những người khác cũng nhìn về phía Diệp Viễn với vẻ mặt khiếp sợ, nghĩ có phải Diệp sư là tên ngốc tu luyện không?

Thật ra, đương nhiên là Diệp Viễn có suy tính của bản thân.

Nếu như ở đây không ai có thể dung hợp, vậy hắn chỉ có thể tự dung hợp.

Lấy thể hư vô của hắn, đương nhiên là không có độ khó gì khi dung hợp.

Nhưng hắn không muốn!

Nếu như đi ra, nữ nhân Vân Nghê kia, nhất định sẽ buộc hắn dung hợp.

Thế nên, tốt nhất là có thể tìm được người dung hợp ở trong những người này.

Vương Khiêm nhận bản nguyên thủy tinh, tâm trạng cực kỳ kích động.

Hắn chính là người lão tổ coi trọng, hắn có lòng tin dung hợp bản nguyên!

Chỉ cần dung hợp bản nguyên, hắn sẽ tìm lại được tất cả mặt mũi mình bị mất!

Hít sâu một hơi, Vương Khiêm bắt đầu dung hợp bản nguyên.

Hồn thể của hắn, dần dần hóa thành một đoàn Hư Vô Khí, nỗ lực thăm dò vào bản nguyên.

Hắn dung hợp, tất cả hình như rất thuận lợi.

Bản nguyên thủy tinh, chợt bắt đầu hòa tan!

Trong lòng Vương Khiêm mừng như điên, cưỡng chế sự kích động trong lòng, tiếp tục dung hợp.

Một chút, một chút.

Rốt cuộc, hắn cảm giác trong hồn thể, có thêm một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.

Vốn dĩ, điểm hắn mơ hồ về đường đạo, lúc này trở nên rộng mở trong sáng!

Ầm!

Hồn lực của Vương Khiêm lên như diều gặp gió, đúng là trực tiếp khóa nhập Đế Vân Thiên trung kỳ!

Mọi người, sợ ngây người!

“Thế... thế mà thực sự dung hợp!”

“Khó trách Sơn Dương Đại Đế Tôn xem trọng hắn như vậy, thì ra, hồn thể của hắn đúng là tiếp cận Bất Diệt lão tổ nhất!”

“Ai, Diệp sư nghĩ như thế nào, quả đào lớn như vậy, chắp tay nhường cho người!”

Mọi người xung quanh, hoặc là sợ hãi than, hoặc là tiếc hận, vẫn tức vì hắn không tranh giành.

Thế nhưng, bọn họ không thể thay đổi sự thật rằng Vương Khiêm dung hợp bản nguyên.

“Ha ha ha... Diệp Viễn, không nghĩ tới đi? Ta, Vương Khiêm! Ta, dung hợp bản nguyên của Bất Diệt lão tổ! Từ nay về sau, ta cùng với các ngươi, sẽ không cùng một thế giới nữa!”

Vương Khiêm cảm giác, mình bây giờ đã cường đại đến cực điểm.

Thậm chí, sau khi có bản nguyên, hắn cảm giác Chúa Tể Cảnh cũng có thể đụng tay đến!

Thứ vốn hư vô mờ mịt, hắn hiện tại rất là hiểu rõ!

Bản nguyên của Bất Diệt Chúa Tể, không phải là bản nguyên bình thường.

Vị này, chính là Chúa Tể chí cao của Hồn Tộc, thực lực tung hoành chư thiên!

Cái loại cảm giác này, căn bản là không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Diệp Viễn đúng là có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Vương Khiêm thực sự dung hợp được.

Xem ra, ngụy Bất Diệt Thể của Vương Khiêm đúng là rất mạnh mẽ, đã có chút tiếp cận hồn thể bất diệt chân chính rồi.

Có điều, có thêm nữa, cũng chỉ là ngụy thể Bất Diệt mà thôi.

Sắc mặt của mọi người rất khó coi, bọn họ đối với Vương Khiêm cũng không có hảo cảm gì.

Nhưng bây giờ, tình hình còn mạnh hơn người nữa!

Không ít người, bắt đầu oán giận Diệp Viễn trong lòng.

Vương Khiêm cảm giác mình rất bành trướng, hắn đi tới trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Diệp Viễn, không phải ngươi nói, hắn so với ta – người dung hợp bản nguyên còn mạnh hơn sao? Ta hiện tại đánh với hắn một trận, ngươi, không ý kiến chứ?”

Trong lúc nói chuyện, hắn chỉ hướng Bạch Thúy Sơn.

Sắc mặt người sau biến đổi, hơi sợ hãi.

Hắn vốn chẳng phải là đối thủ của Vương Khiêm, bây giờ đối phương dung hợp bản nguyên, mình sao có thể là đối thủ của hắn?

Diệp Viễn hơi khoác lác rồi!

Chương 2949: Sự kinh khủng của Bất Diệt truyền thừa!

“Vương Khiêm, ngươi là được tiện nghi lại khoe mẽ chứ gì! Cho dù ngươi dung hợp bản nguyên thì sao? Ngươi cho là chúng ta nhiều người như vậy mà sẽ sợ ngươi à?” Bạch Thúy Sơn có chút ngoài mạnh trong yếu nói.

Người này, lúc trước còn giống như con chó.

Hiện tại, lại nhảy nhót rồi!

Hắn hơi không thể nào hiểu được, tại sao Diệp Viễn phải cho hắn dung hợp bản nguyên.

Hiện tại, thật sự là có chút cưỡi hổ khó xuống.

Vương Khiêm sớm đã không biết mặt là thứ gì, cười nói: “Được tiện nghi khoe mẽ thì sao? Ta lại không xin hắn cho ta dung hợp! Người này, cũng không có lòng tốt gì, để cho ta dung hợp căn bản chính là để nhục nhã ta! Chỉ là sợ rằng hắn không ngờ được, Vương Khiêm ta thiên phú tuyệt đỉnh, thế mà thực sự dung hợp được! Ha ha ha, Diệp Viễn, mặt của ta, hiện tại tự tìm trở về!”

Mọi người mắng to Vương Khiêm không biết xấu hổ, nhưng không thể làm gì được hắn.

Dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của tên này, nhìn đã muốn quất hắn.

Diệp Viễn cũng cười nói: “Bạch huynh, chơi với hắn đi.”

Mặt Bạch Thúy Sơn tối sầm, nói: “Ta không phải là đối thủ của hắn!”

Diệp Viễn nói: “Yên tâm, ta còn có thể khống chế không gian này! Nếu hắn dám gây bất lợi cho ngươi, ta đánh chết hắn!”

Vương Khiêm: “...”

Hai mắt Bạch Thúy Sơn tỏa sáng, nói: “Có thật không?”

Diệp Viễn gật đầu, bỗng nhiên lật tay.

Ầm!

Một bàn tay lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đè Vương Khiêm xuống đất.

Vương Khiêm giận dữ, tức giận mắng to: “Diệp Viễn, ta X bà nội ngươi! A a a, ta sẽ không bỏ qua ngươi!”

Bạch Thúy Sơn thấy thế thì vui cực, sảng khoái!

Bọn họ cho rằng Vương Khiêm dung hợp bản nguyên, cũng có thể khống chế mảnh không gian này rồi.

Nào biết được, Diệp Viễn vẫn là chủ nhân!

“Tốt! Ta đấu với hắn!” Bạch Thúy Sơn vô cùng dứt khoát nói.

Tay to biến mất, Vương Khiêm nổi trận lôi đình, hai mắt đỏ ngầu nói: “Diệp Viễn, ta muốn giết ngươi!”

Ầm!

Lại bị ấn xuống cọ xát.

“Ta khuyên ngươi yên tĩnh chút. Ở chỗ này, ta có thể tùy ý chà đạp ngươi!” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Vương Khiêm im lặng.

Đối mặt Bạch Thúy Sơn, lửa giận của Vương Khiêm đã phóng lên cao.

Hắn và Bạch Thúy Sơn cũng có thù, lúc trước ở trong biển lửa, Bạch Thúy Sơn thoáng cái đã đập bay hắn.

Còn chút xíu nữa, hại chết bản thân.

Không có cách gì với Diệp Viễn, hắn muốn trút tất cả lửa giận lên người Bạch Thúy Sơn.

Cho dù không thể giết đối phương, cũng phải khiến hắn hối hận vì đã sinh ra ở trên đời này!

Cảm thụ được lửa giận ngút trời của Vương Khiêm, Bạch Thúy Sơn hơi sợ hãi.

Uy danh của Vương Khiêm rất lớn, trong vòng ngụy Bất Diệt Thể của bọn họ, tuyệt đối là nhân vật cấp lớn.

Thiên phú của hắn, đã từng được Bất Diệt lão tổ khen ngợi.

Đối với Vương Khiêm, Bạch Thúy Sơn thực sự rất sợ.

Ở bên trong Thất Thải Phù Đồ, tuy rằng hắn thực sự lĩnh ngộ được mọi thứ trong bảy tầng, nhưng thứ này rốt cuộc có trợ lực cỡ nào đối với thực lực thì lại không biết rõ lắm.

Hắn biết mình trở nên mạnh mẽ, nhưng tự cảm thấy chống lại Vương Khiêm dung hợp bản nguyên, vẫn là quá non nớt.

Huống chi, hiện tại Vương Khiêm còn cao hơn hắn một cảnh giới.

“Ha ha, Bạch Thúy Sơn, chuẩn bị thừa nhận lửa giận của ta đi!”

Vương Khiêm cười gằn một tiếng, nhất thời cuồng phong gào thét!

m phong từng trận, cắt cho hồn thể của người đau nhức!

Mọi người nhìn thấy một chiêu này, không khỏi khe khẽ thở dài.

Thần Phong U Sát!

Một chiêu này, chính là bí kỹ Bất Diệt lão tổ truyền xuống, chuyên môn cung cấp ngụy thể Bất Diệt tu luyện Hồn Đạo.

Hơn nữa, Vương Khiêm ở chỗ này, cũng tu luyện đến hóa phong hư vô!

Uy lực của một chiêu này, trở nên càng đáng sợ hơn rồi.

“Ai, chỉ một chiêu này, đã cao minh hơn nhiều so với chúng ta rồi!”

“Trung Ương Hồn Vực từ trước đến nay siêu thoát, có bí pháp Bất Diệt lão tổ tự mình truyền xuống, chúng ta có thể làm gì được?”

“Dưới một kích này, Bạch Thúy Sơn không chết cũng phải trọng thương! Càng chết người là, Vương Khiêm ngay cả lực lượng bản nguyên cũng không đụng tới nữa!”

Bốn phía, truyền đến từng tiếng thở dài.

Chiêu này vừa ra, bọn họ đã dự liệu được kết cục.

Trung Ương Hồn Vực, có lẽ phương diện khác không phải rất mạnh, thế nhưng về phương diện ngụy thể Bất Diệt, thật là vô địch!

Vương Khiêm cười khẩy nói: “Diệp Viễn, mở mắt chó của ngươi ra thấy rõ! Lão tử không cần lực lượng bản nguyên, giết tên ngu xuẩn này cũng như lấy đồ trong túi thôi!”

Diệp Viễn cười không nói, phảng phất không chút lo lắng.

Bạch Thúy Sơn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, thế nhưng dưới một chiêu bén nhọn này, hắn chỉ có thể phòng ngự!

Tầng thứ năm, truyền thừa là hóa thổ hư vô.

Lúc này dưới tình thế cấp bách, Bạch Thúy Sơn không vô thức chuyển hóa Hư Vô Khí thành một vùng màu vàng đất.

Ầm!

Một trận quyết đấu như dời núi lấp bể

Kết quả, khiến người ta mở rộng tầm mắt!

Bạch Thúy Sơn, bất động như núi!

Vương Khiêm kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã xuống đất!

Tất cả mọi người đều trợn mắt.

Đây là, đã xảy ra chuyện gì?

Hóa thổ hư vô, lại có uy lực mạnh mẽ như vậy?

Bản thân Bạch Thúy Sơn cũng nghệt ra, hắn đã chuẩn bị xong cho việc bị trọng thương.

Nào biết được, mình còn chưa cảm giác gì, bản thân Vương Khiêm đã bị ngã gục.

Người này, tự làm mình chấn thương!

Bạch Thúy Sơn khôi phục hồn thể, lẩm bẩm nói: “Vương Khiêm, sao ngươi yếu như vậy?”

Vương Khiêm suýt chút nữa thì phun ra một búng máu!

Yếu?

Lão tử ngoại trừ không động vào bản nguyên ra, đã dùng toàn bộ sức mạnh rồi đấy!

Công kích ban nãy của hắn cực kỳ hung mãnh, nào biết được lại như là đụng phải tấm sắt vậy.

Đối thủ không có việc gì, hồn thể của mình lại nhận được lực phản chấn cực đại, kết quả làm cho hồn thể của mình bị thương!

“Không phải hắn yếu, là ngươi trở nên mạnh mẽ!” Diệp Viễn cười nói.

Bạch Thúy Sơn như ở trong mộng mới tỉnh, hơi hưng phấn nói: “Ngươi nói không sai, là ta trở nên mạnh mẽ! Ta... ta sẽ không trở nên mạnh như vậy chứ? Hà hà, Vương Khiêm, ăn một chiêu của ta!”

Roẹt roẹt!

Cũng không đợi Vương Khiêm đáp lại, trong tay Bạch Thúy Sơn bỗng nhiên có thêm tia chớp, đánh về phía đối thủ.

Sắc mặt Vương Khiêm chợt biến, hắn cảm nhận được uy hiếp cực lớn!

Uy lực của lôi đình này, thậm chí so với Ngũ Lôi Chính Pháp của Phong Duệ còn mạnh hơn!

Lực lượng bản nguyên, bỗng nhiên tách ra!

Cùng với đó, cuồng phong gào thét!

Có lực lượng bản nguyên thêm vào, luồng gió lốc này so với ban nãy đâu chỉ mạnh hơn mấy chục lần!

Lực lượng bản nguyên của Bất Diệt Chúa Tể, không phải chuyện đùa.

“Phong Quyển Tàn Vân! Bạch Thúy Sơn, là ngươi ép ta!” Vương Khiêm gầm thét, đánh về phía Bạch Thúy Sơn.

Mọi người lại biến sắc lần nữa!

Chiến đấu của hai người này, nháy mặt tăng thêm rất nhiều đẳng cấp.

Chỉ là, lúc này đây Vương Khiêm quá kinh khủng!

Nhưng mà một giây sau, tất cả mọi người hôn mê.

“A!”

Vương Khiêm hét thảm một tiếng, hồn thể run rẩy như là bị giật điện, té bay ra ngoài.

Bạch Thúy Sơn hưng phấn không gì sánh được, hồn lực trong nháy mắt hóa thành vô số hỏa cầu, đập về phía Vương Khiêm.

Sáu loại hình thái, mỗi một loại đều mạnh tới cực điểm!

Hơn nữa, công kích của Bạch Thúy Sơn cũng không phải thủ đoạn cao thâm gì, cũng chỉ là sự vận dụng thô thiển của hình thái hư vô mà thôi.

Nhưng, Vương Khiêm bị Bạch Thúy Sơn đuổi theo, đánh một trận no đòn.

Không hề có sức hoàn thủ!

Kêu thảm liên tục!

“Ta cũng tới một chiêu Phong Quyển Tàn Vân!”

“Hừm, lại tới một chiêu Lôi Đình Kiếm!”

“Xem chiêu! Hỏa Long Thuật!”

Bạch Thúy Sơn càng đánh càng hưng phấn, căn bản không dừng lại được.

Quá mạnh mẽ!

Quá sung sướng!

Đối thủ có lực lượng bản nguyên đấy!

Nhưng ở trước mặt lão tử, ngay cả một cái rắm đều không thả ra được!

Ha ha ha, thoải mái!

Chương 2950: Vương Khiêm, làm rất tốt!

“Vương Khiêm, ngươi quá yếu!”

“Đánh lại đi! Ngươi ngay cả sức để đánh lại cũng không sao?”

“Mẹ nó, ban nãy ngươi cứ có dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, thực lực của ngươi, căn bản chẳng xứng với sự khoác lác ngươi tự thổi phồng lên!”

Trong tiếng cười lớn, Bạch Thúy Sơn điên cuồng ngược Vương Khiêm.

Tất cả mọi người ở đây, nhìn đến trợn mắt hốc mồm.

Mọi chuyện trước mắt, thật sự là quá khó tin!

Vương Khiêm đã sử dụng lực lượng bản nguyên, kết quả vẫn bị treo lên đánh.

Tuy rằng ban nãy Bạch Thúy Sơn thể hiện ra thực lực cường đại, nhưng bọn họ cho rằng, sau khi Vương Khiêm dùng lực lượng bản nguyên, song phương chí ít phải có một hồi huyết chiến.

Nào biết được, hoàn toàn là nghiền ép nghiêng về một bên!

Nếu như không có lực lượng bản nguyên, hiện tại Vương Khiêm đã bị chết không biết bao nhiêu lần.

Cũng không phải bản nguyên của Bất Diệt Chúa Tể không lợi hại, chỉ là thời gian Vương Khiêm dung hợp quá ngắn, lĩnh ngộ đối với bổn nguyên quá ít.

Mà Bạch Thúy Sơn ở trong Thất Thải Phù Đồ này, sớm đã thành tu luyện hồn thể trở nên vững chắc không gì sánh được.

Còn sáu tầng sau, mặc dù đang tu luyện hư vô hóa vạn đạo, nhưng hồn thể của Bạch Thúy Sơn vẫn như cũ chiếm được sự rèn luyện cực lớn.

Không sai, thể hư vô cũng có thể tu luyện!

Hư Vô Khí càng mạnh, càng khó có thể giết chết!

Cho dù là bọn họ đều là ngụy thể Bất Diệt, cũng giống như vậy.

Ầm!

Một bí thuật thổ hệ được tế ra, Vương Khiêm lại bị ấn trên mặt đất cọ xát.

Hiện tại, hắn ta đã không còn sức để nói chuyện.

Bạch Thúy Sơn thu tay lại, đi tới bên người Diệp Viễn hưng phấn nói: “Thì ra hồn thể hư vô còn có thể tu luyện tới mức như thế! Ta rốt cuộc hiểu được vì sao Bất Diệt lão tổ được xưng là Bất Diệt Chúa Tể rồi!”

Diệp Viễn cười nói: “Bất Diệt lão tổ cũng không phải là bất diệt chân chính, mà là rèn đúc hồn thể hư vô tới tình trạng khó có thể giết chết được! Tương lai, cho dù ngươi không thể đạt tới độ cao của ông ta, cũng có thể nháy mắt giết đại đa số Chúa Tể Cảnh!”

Nghe xong lời này, Bạch Thúy Sơn hưng phấn tới cực điểm.

Cùng lúc đó, hắn ta nhìn về phía Diệp Viễn, gương mặt đầy cảm kích.

Sở dĩ hắn ta có ngày hôm nay, hoàn toàn là bởi vì Diệp Viễn cả!

Hôm nay, con đường hư vô của hắn đã mở, đối với con đường tu luyện sau này, hắn đã có một phương hướng minh xác.

Kể từ đó, tiền đồ của hắn thực sự không giới hạn nữa.

Những người khác nhìn về phía Bạch Thúy Sơn, đã ước ao đến nổi điên!

Cho đến khi Bạch Thúy Sơn triển lộ thực lực, bọn họ mới rõ ràng, ý nghĩa của Thất Thải Phù Đồ này nằm ở đâu.

Đây là phương pháp tu luyện Bất Diệt lão tổ chuyên môn định chế cho hồn thể hư vô đấy!

Hơn nữa, cũng chỉ dưới điều kiện đặc biệt này, mới có thể rèn đúc ra con đường tu luyện của mình.

Có thể tưởng tượng, năm đó Bất Diệt lão tổ vì bộ phương pháp tu luyện này, nhất định đã hao tốn tâm huyết không nhỏ, thậm chí chuyên môn luyện chế ra một Hỗn Độn Thiên Bảo!

Hiện tại, không gian bảy tầng đã biến mất, bọn họ không thể tiếp tục tu luyện nữa.

Thế nên, người tu luyện rất nghiêm túc ở đây lúc trước, thu hoạch người đó đạt được càng lớn!

Không hề nghi ngờ, Diệp Viễn và Bạch Thúy Sơn, là người được lợi nhất trong Thất Thải Phù Đồ!

Bạch Thúy Sơn đã lợi hại như thế, Diệp Viễn đại viên mãn toàn bộ không gian bảy tầng sẽ còn đáng sợ biết bao?

Bọn họ, đã không thể nào tưởng tượng nổi.

Lúc này, mọi người hối hận tới cực điểm, hận không thể quay lại lần nữa, tu luyện cùng Bạch Thúy Sơn.

Chỉ là, trên đời này không có thuốc hối hận!

Trên mặt đất, Vương Khiêm giống như chó chết có cảm giác như vạn niệm câu hôi.

Chuyện này, thực sự là quá đả kích người!

“Không gian bảy tầng biến mất! Kế hoạch của chúng ta, thế mà thực sự thành công!” Trên mặt Sơn Dương, viết đầy hưng phấn.

Không gian bảy tầng biến mất, đã nói lên bọn họ đã đạt được lực lượng bản nguyên!

Nói cách khác, hi vọng tìm được Bất Diệt Chúa Tể, gia tăng thật lớn.

Bà lão cũng có vẻ mặt kích động nói: “Cũng không biết, có ai trong số họ dung hợp lực lượng bản nguyên không. Hay hoặc là, là người nào dung hợp lực lượng bản nguyên!”

Sơn Dương chớp mắt dê, cười nói: “Thật ra, Bất Diệt lão tổ từng nói, hồn thể hư vô của Vương Khiêm có thể được xưng là là nửa hồn thể bất diệt rồi! Nếu có cơ hội, nói không chừng hắn có thể trở thành Bất Diệt Chúa Tể thứ hai! Nếu như nói ai có hi vọng dung hợp bản nguyên nhất, trừ hắn ra không còn ai khác nữa!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc.

Bọn họ đúng là không biết, Bất Diệt lão tổ lại xem trọng Vương Khiêm như thế.

Vậy những người khác, chẳng phải đều là làm nền?

Sơn Dương cười nói: “Thế, không trong khu vực quản lý xảy ra chuyện gì, dù cho những người khác chiếm được lực lượng bản nguyên, cũng vô dụng! Bởi vì, bọn họ không thể dung hợp bản nguyên! Vân Nghê sư muội, lúc này đây, sợ rằng ngươi đã tính sai!”

Trên khuôn mặt vạn năm không đổi của Vân Nghê, vẫn không hề bận tâm.

Chẳng qua đối với đánh giá của Bất Diệt lão tổ, nàng cũng rất bất ngờ.

Nàng tin vào ánh mắt của mình, nhưng ánh mắt của mình có lợi hại, cũng kém hơn Bất Diệt lão tổ nữa!

Lẽ nào lúc này đây, thực sự nhìn lầm?

“Ra kìa!” Bỗng nhiên, bà lão hô một tiếng.

Bóng người nườm nượp bay ra từ trong Thất Thải Phù Đồ.

Vương Khiêm dung hợp bổn nguyên vẫn còn chưa thể thành thạo nắm giữ, giữa trăm người mênh mông này, có vẻ cực kỳ chói mắt.

Mấy vị Đại Đế Tôn, liếc mắt là thấy được hắn.

Trên mặt của Sơn Dương lộ ra vẻ vui mừng như điên!

Bản nguyên của Bất Diệt lão tổ, quả nhiên vẫn là người mình chiếm được!

“Ha ha ha... Vương Khiêm, làm rất tốt! Bản tọa biết là, ngươi sẽ không để cho ta thất vọng mà!”

Sơn Dương cười lớn, tiến lên nghênh đón.

Trong lúc nói chuyện, vẫn còn vui vẻ nhìn mấy Đại Đế Tôn khác.

Ý kia rất rõ ràng, đa tạ!

Vân Nghê hơi nhíu mày, trong lòng không khỏi khe khẽ thở dài.

Quả nhiên, bản thân vẫn nhìn lầm sao?

Được rồi, Nhân tộc này bụng dạ khó lường, vẫn là giết đi!

Chỉ là đến gần nhìn lại, trạng thái của mọi người lại một trời một vực.

Vương Khiêm đạt được bổn nguyên, rũ đầu cụp đuôi, dáng dấp vô cùng ủ rũ.

Mà bên kia, Bạch Thúy Sơn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, giống như một con gà trống kiêu ngạo.

Nhìn thấy một màn này, Sơn Dương hơi kinh ngạc.

Đây là có chuyện gì?

Vương Khiêm đi tới trước mặt Sơn Dương, vô tình nói: “Sơn Dương đại nhân.”

Sơn Dương nhướng mày, nói: “Ngươi có được bản nguyên rồi, xị mặt ra làm gì?”

Vương Khiêm vừa nghe, càng thêm cay đắng.

Cao hứng không nổi mà!

Ngươi coi bản nguyên là bảo bối, người ta lại bỏ đi như giày rách.

Là người ta không cần, ta mới nhặt được đấy!

Được rồi, coi như là nhặt được, vốn cũng là một chuyện vui vẻ.

Thế nhưng chuyện xảy ra sau đó, khiến hắn thực sự không vui vẻ nổi.

Quá đả kích người!

Vương Khiêm cay đắng cười, nói: “Sơn Dương đại nhân, bản nguyên này, thực sự không phải là ta có được.”

Sơn Dương vừa nghe, nhất thời sáng tỏ, đắc ý nói: “Thì ra là vì vậy! Ha ha, không phải ngươi có được thì sao? Bản nguyên này, là ngươi dung hợp, vậy đó là bản lĩnh của ngươi! Những người khác càng lợi hại, dung hợp không được bản nguyên, đó cũng là bùn nhão không đỡ nổi tường, không chịu nổi một kích!”

Sơn Dương càng nói, Vương Khiêm lại càng muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Bên cạnh, đã có không ít ngụy thể Bất Diệt cười ra tiếng.

Chân mày Sơn Dương nhíu chặt hơn, trầm giọng nói: “Có gì đáng cười? Lẽ nào, bản tọa nói không đúng sao?”

Những người khác không dám nói lời nào, Bạch Thúy Sơn lại cười nói: “Sơn Dương đại nhân, ngài nói không đúng thật! Bản nguyên này, là Diệp Viễn lấy được! Không phải hắn không dung hợp được bản nguyên, mà là căn bản không thèm! Hắn không chỉ không thèm, còn làm cho ta chẳng thèm luôn đấy! Nếu không chia lượt dung hợp, cũng không tới phiên tên củi mục Vương Khiêm này dung hợp! Ha ha ha...”

Chương 2951: Ta chính là hồn thể hư vô thực sự!

Đồ vô dụng?

Hắn ta thật sự không dám tin vào tai mình, một thiên tài có thể dung hợp với Bản Nguyên Chúa Tể Chí Cao lại bị người ta gọi là đồ vô dụng.

Thế giới này đã trở nên điên cuồng đến mức đó rồi sao?

“Hừ, tên nhóc họ Bạch kia, đừng tưởng rằng có sự bảo kê của lão tổ nhà ngươi thì có thể phát ngôn bừa bãi trước mặt bản tọa! Ngươi thật sự cho rằng dung hợp Bản Nguyên là một chuyện rất dễ ư? Theo bản tọa thấy, rõ ràng là các ngươi không thể dung hợp được Bản Nguyên, không ăn được nho nên nói nho chua à?” Sơn Dương nhìn Bạch Thúy Sơn, cười lạnh một tiếng.

“Ha ha ha…”

Sơn Dương không ngờ rằng, lời hắn ta vừa thốt ra lại đưa đến một trận tiếng cười.

Các Bất Diệt Thể giả ở trong tháp Thất Thải đều bật cười!

Mặc dù Sơn Dương là Đại Đế Tôn danh chấn Bất Diệt Hồn Vực, nhưng lúc này hắn ta cũng cảm thấy xấu hổ và tức giận.

Hắn lại bị một đám Bất Diệt Thể giả vô dụng cười nhạo?

Từ nãy đến giờ, đám rác rưởi các ngươi vẫn cười không ngừng.

Cười cái muội muội nhà ngươi!

“Câm hết miệng cho bản tọa!” Sơn Dương tức giận nói.

Bản Nguyên cường giả giận dữ, mọi người lập tức ngậm miệng lại, không ai dám cười nữa.

Nhưng cuối cùng Sơn Dương cũng nhận ra một điều, dường như mọi chuyện không giống những gì hắn ta tưởng tượng!

“Vương Khiêm, ngươi nói đi, bên trong tháp Thất Thải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Sơn Dương trầm giọng nói.

“Sơn Dương đại nhân, ta…” Vương Khiêm ấp úng nói.

“Ha ha, Sơn Dương đại nhân, mặc dù Vương Khiêm là kẻ vô liêm sỉ nhưng có lẽ hắn ta vẫn cảm thấy ngại ngùng khi nhắc đến chuyện xảy ra trong tháp Thất Thải đấy! Hay là để ta nói cho ngươi biết đi?” Bạch Thúy Sơn cười nói.

Sơn Dương thấy Vương Khiêm vẫn mang dáng vẻ ấp úng như cũ thì hừ lạnh một tiếng, coi như chấp nhận.

Trong lòng mấy vị Đại Đế Tôn tràn đầy nghi ngờ, ai nấy đều vểnh tai lên lắng nghe.

Mọi người càng nghe càng cảm thấy khiếp sợ.

Mặc dù bọn họ có kiến thức uyên thâm, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới bên trong tháp Thất Thải lại xảy ra chuyện kinh khủng như thế.

Mà người khởi xướng tất cả những chuyện này chính là Diệp Viễn!

Ngay cả Vân Nghê cũng thế, ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Viễn của nàng ta giống như đang nhìn quái vật.

Bọn họ cho rằng, với kết quả lạc quan nhất thì số người đi ra khỏi tháp Thất Thải lần này nhiều nhất cũng chỉ có một người mà thôi.

Không ai có thể ngờ tới, con số này lại lên đến hơn một trăm người!

Hơn nữa, thực lực của hơn một trăm người này đều tiến bộ vượt bậc.

Một Bạch Thúy Sơn như vậy lại có thể đánh bại Vương Khiêm đã dung hợp Bản Nguyên!

“Đồ vô dụng!” Sơn Dương giận sôi cả người.

Vương Khiêm đúng là một tên vô dụng chính cống!

Đã dung hợp được Bản Nguyên còn bị người ta chà đạp.

Làm mất hết mặt mũi của trung tâm Hồn Vực rồi!

“Mộ sư tỷ, ngươi nói… Diệp Viễn chính là một trò cười?”

“Minh Kiến sư huynh, ngươi nói… Diệp Viễn là bùn nhão không chát được tường?”

“Sơn Dương huynh, ở trước mặt ta ngươi đã từng khoe khoang Vương Khiêm lợi hại đến mức nào?”

Vân Nghê vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng như băng đột nhiên lên tiếng.

Trên mặt ba người lập tức cảm thấy nóng rát.

Trong thời gian hơn một tháng này, bọn họ đã khinh thường Diệp Viễn không biết bao nhiêu lần.

Vân Nghê vẫn không lên tiếng, ai ngờ nàng ta nhịn cả một tháng, cuối cùng cũng phản kích lại rồi!

Không phải là nàng ta không để trong lòng mà là vào thời khắc quan trọng nhất sẽ cho ngươi một kích chí mạng mà thôi!

Một cái tát thật vang dội!

Diệp Viễn nghe thấy không khỏi trợn mắt há mồm, quả nhiên không thể trêu chọc nữ nhân!

Đặc biệt là nữ nhân giỏi ngụy trang.

Để cho các ngươi nhảy nhót trước!

Đợi các ngươi chơi xong rồi thì đến lượt ta!

Hơn nữa phải là một chiêu trúng đích!

Diệp Viễn vẫn đang cảm thán không thôi thì thấy Vân Nghê nhìn về phía mình, thản nhiên nói: “Nếu Vương Khiêm đã dung hợp được Bản Nguyên thì ngươi trở thành kẻ vô dụng rồi! Ngươi, có thể đi chết rồi!”

Lời của Vân Nghê không mang theo chút tình cảm nào.

Trong nháy mắt, Diệp Viễn lập tức cảm nhận được một luồng sát khí lạnh thấu xương khiến hắn cảm thấy hít thở không thông.

Nữ nhân này không hề nói đùa!

Nàng ta đã hoài nghi động cơ của hắn, thật sự muốn giết người diệt khẩu.

Ý của nàng ta chính là, ngươi đã không còn giá trị lợi dụng, có thể đi chết được rồi!

Cho dù thực lực hiện tại của Diệp Viễn rất mạnh nhưng ở trước mặt Vân Nghê, hắn vẫn không có khả năng phản đòn.

Nữ nhân này vô cùng cường đại!

Diệp Viễn tê cả da đầu, nữ nhân này nói trở mặt lập tức trở mặt, đúng là gấp không kịp thở!

Tất nhiên Diệp Viễn biết, hành động của mình đã chọc giận Vân Nghê rồi.

Ta bảo ngươi đi dung hợp Bản Nguyên, ngươi không làm, lại còn trực tiếp ném Bản Nguyên cho người khác!

Đối với Ngũ Đại Vực mà nói, Bất Diệt Bản Nguyên này có ý nghĩa vô cùng lớn lao!

Người nào dung hợp được Bản Nguyên thì chẳng khác nào trở thành đệ tử thân truyền của Bất Diệt lão tổ.

Đợi đến khi Bất Diệt Chúa Tể trở về thì vị trí của Vực đó cũng sẽ trở nên khác biệt.

Được rồi, ta coi trọng ngươi như vậy, quay đầu ngươi lại bán ta đi.

Không giết ngươi thì chẳng phải sẽ có lỗi với ngươi à?

Sắc mặt Diệp Viễn thay đổi, vội vàng nói: “Đợi đã! Mặc dù Vương Khiêm đã dung hợp được Bản Nguyên nhưng chưa chắc hắn ta có thể tìm được Bất Diệt lão tổ! Có lẽ ta có thể giúp đỡ các ngươi!”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Ngũ Đại Bản Nguyên cường giả lập tức biến đổi.

Tất cả những Bất Diệt Thể giả ở đây cũng ngạc nhiên không thôi.

“Tìm được Bất Diệt lão tổ? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ồ! Chẳng trách bọn họ lại phong tỏa tháp Thất Thải, hóa ra là thế!”

Diệp Viễn và Vương Khiêm đều ăn ý không nói ra chân tướng.

Lúc này, dưới tình thế cấp bách Diệp Viễn buột miệng nói ra, thoáng cái tất cả mọi người đều giật mình.

Bất Diệt lão tổ đã xảy ra chuyện!

Đây chính là một chuyện động trời động đất đấy!

Bất Diệt lão tổ còn sống, Bất Diệt Hồn Vực còn tồn tại!

Bất Diệt lão tổ chết, Bất Diệt Hồn Vực cũng không còn!

Đây là đạo lý mà tất cả mọi người đều biết rõ.

Sơn Dương tức giận nói: “Diệp Viễn, ngươi đang muốn tìm chết à! Bản Nguyên đã được Vương Nguyên dung hợp rồi, không còn liên quan đến ngươi nữa! Nếu Vân Nghê sư muội muốn giết ngươi, vậy ngươi mau đi chết đi!”

Giờ khắc này, Ngũ Đại cường giả tức giận không thôi, hận không thể giết Diệp Viễn một cách thống khoái.

Sơn Dương không nói một lời, trực tiếp giơ đao xông tới.

Hắn ta đã ngứa mắt Diệp Viễn từ lâu, lúc này tất nhiên là muốn ra tay trước để chiếm ưu thế!

Mặc dù Sơn Dương chỉ tùy tiện đánh ra một chưởng nhưng đối với Diệp Viễn mà nói, đây chính là nguy cơ diệt thế!

Dường như thân thể của hắn đã bị cố định tại chỗ, không thể nhúc nhích được.

Bản Nguyên cường giả quá mạnh mẽ!

Oanh!

Sắc mặt Sơn Dương thay đổi, chiêu đánh lén của hắn ta lại bị Vân Nghê tiện tay phá giải!

“Để cho hắn nói!” Vân Nghê nói với giọng thản nhiên, không hề quan tâm đến thể diện của Sơn Dương.

Mặc dù ở trạng thái hồn thể nhưng sau lưng Diệp Viễn đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Thông qua tia Bản Nguyên này để tìm kiếm Bất Diệt lão tổ ư, đó chỉ là suy đoán của các ngươi mà thôi! Các ngươi có dám khẳng định rằng, chắc chắn Vương Khiêm sẽ tìm được Bất Diệt lão tổ không? Nhưng, ta có thể!”

Sơn Dương thẹn quá hóa giận, hắn ta cười lạnh nói: “Ngay cả Bản Nguyên của lão tổ cũng không tìm được ông ta, ngươi dựa vào cái gì mà nói thế?”

Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Dựa vào ta chính là Bất Diệt Hồn Thể thật sự!”

Sơn Dương cười to nói: “Đúng là chuyện cười! Tam Thập Tam Thiên đã tồn tại nhiều năm như vậy cũng chỉ có duy nhất Bất Diệt lão tổ có được hồn thể hư vô mà thôi! Ngươi lại dám lớn tiếng nói ra mà không biết ngượng, ngươi thật sự cho rằng đám Đại Đế Tôn chúng ta đều là kẻ đần ư?”

Lão Ấu cũng cười lạnh, nói: “Đã bao nhiêu năm trôi qua, có không biết bao nhiêu Bất Diệt Thể giả xuất hiện, ai nấy đều nói mình là hồn thể hư vô! Nhưng bọn họ đều không phải! Ngươi dựa vào gì mà nói ngươi chính là hàng thật?”

Diệp Viễn nhìn Sơn Dương giống như đang nói: Đúng thế, trông ngươi giống như một tên ngốc vậy!

Không đợi Sơn Dương phát cáu, Diệp Viễn lập tức nói: “Trước khi tiến vào tháp Thất Thải, ta cũng không dám khẳng định ta chính là hồn thể hư vô! Nhưng bây giờ ta dám khẳng định chắc chắn! Ta, chính là hồn thể hư vô thực sự!”

Chương 2952: Truyền thuyết về Bất Diệt lão tổ!

“Nói khoác mà không biết ngượng! Ăn nói linh tinh, ngươi nói ngươi chính là hồn thể hư vô thực sự, không cảm thấy buồn cười à?” Sơn Dương cười lạnh nói.

“Diệp Viễn, nếu nói có một hồn thể hư vô thực sự, vậy thì người đó chỉ có thể là ta! Bởi vì ta đã dung hợp với Bản Nguyên của Bất Diệt lão tổ! Chuyện ngươi có thể qua cửa chỉ nói rõ một điều là ngộ tính của ngươi cao mà thôi! Ngươi làm thế nào để chứng minh mình chính là Bất Diệt Hồn Thể?” Vương Khiêm thấy cơ hội tới thì không nhịn được lên tiếng phản bác Diệp Viễn.

Chuyện liên quan đến Bất Diệt Hồn Thể chỉ có Bất Diệt lão tổ mới có thể chứng minh.

Những người khác, cho dù ai nói cũng không tính, cũng không thể chứng minh!

Vì vậy, bây giờ là thời cơ tốt nhất để giết chết Diệp Viễn!

Ngươi khinh thường, không thèm dung hợp Bản Nguyên, bây giờ tự ăn trái đắng đi!

Trong lòng Vương Khiêm vô cùng sung sướng.

Lão Ấu, Mộ sư tỷ cũng nói: “Vương Khiêm nói rất đúng! Ngươi dùng cách gì để chứng minh mình chính là Bất Diệt Hồn Thể?”

Vân Nghê không nói gì, trên mặt vẫn là vẻ lạnh như băng, coi như chấp nhận ý kiến của những người này.

Không muốn chết thì phải chứng minh!

Diệp Viễn biết rõ, khoảnh khắc nguy hiểm nhất của bản thân đã qua.

Nữ nhân Vân Nghê này khá coi trọng hắn.

“Khi ở trong tháp Thất Thải, mỗi một quan Diệp Viễn đều tu luyện đến cảnh giới viên mãn! Hơn nữa, chỉ có hắn mới có thể lĩnh ngộ truyền thừa mà Bất Diệt lão tổ để lại! Ta cảm thấy, hắn thật sự chính là Bất Diệt hồn thể!” Lúc này, Bạch Thúy Sơn đột nhiên lên tiếng nói.

Lời này xuất phát từ đáy lòng của hắn ta.

“Chưa đủ thuyết phục!” Giọng điệu của Vân Nghê vẫn lạnh như băng.

Nghe xong lời này, trong lòng Vương Khiêm cực kỳ vui mừng.

Mặc dù hắn ta không biết nguyên nhân gì khiến Vân Nghê thay đổi thái độ.

Nhưng, chỉ cần Diệp Viễn chết là đủ rồi!

Về phần chứng minh Diệp Viễn chính là Bất Diệt Hồn Thể, chuyện này không có khả năng!

“Diệp Viễn, trừ khi ngươi có thể tìm được Bất Diệt lão tổ! Nếu không, hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Vương Khiêm nói với vẻ mặt đắc ý.

Diệp Viễn chỉ cười cười, khí thế đột nhiên bộc phát.

Một luồng hồn lực vô cùng cường đại phóng thẳng lên trời!

Trên không trung xuất hiện một cánh cửa đá khổng lồ.

Trên cửa đá có ba chữ ‘Vạn’ bị phong ấn.

Hành động này khiến mọi người lập tức thốt lên.

“Đây chính là cánh cửa Vĩnh Sinh! Diệp Sư thật lợi hại, thế mà hắn có thể triệu hoán ra một cách dễ dàng như thế!”

“Diệp Sư muốn dùng Đế Cảnh để chứng minh chính mình ư?”

“Ta cũng cảm thấy, khả năng Diệp Sư là Bất Diệt Hồn Thể thực sự rất cao!”

Trên đỉnh đầu Diệp Viễn xuất hiện một cánh cửa đá, gọi là cánh cửa Vĩnh Sinh!

Chỉ cần có thể triệu hồi được cánh cửa Vĩnh Sinh thì coi như đã bước chân vào cảnh giới Đế Vân Thiên.

Tu luyện đến nửa bước Đế Cảnh là để triệu hồi ra cánh cửa Vĩnh Sinh.

Đối với người khác mà nói, bước này khó như lên trời.

Nhưng hồn lực của Diệp Viễn lại triệu hồn ra vô cùng nhẹ nhàng!

Sau khi đạt tới Đế Cảnh, tu luyện có quan hệ mật thiết với cánh cửa Vĩnh Sinh.

Ba chữ ‘Vạn’ bị phong ấn chính là Đế Cảnh Tam Trọng Thiên!

Ba đạo phong ấn chính là ba phần xiềng xích!

Muốn bước chân vào Chúa Tể cảnh thì phải dùng lực lượng Bản Nguyên phá vỡ đạo phong ấn thứ ba, mở ra cánh cửa Vĩnh Sinh, từ đó siêu thoát luân hồi, trường sinh bất tử!

Cường giả Chúa Tể cảnh không bị thiên đạo ràng buộc, không phải kinh lịch đạo kiếp!

Chỉ cần không bị giết chết, bọn họ có thể trường tồn hậu thế!

Chỉ có điều, thời gian trôi qua, cường giả Chúa Tể cảnh cũng phải trải qua nhiều lần thay máu.

Không có người nào có thể trường sinh bất tử.

Sau khi đến Hồn tộc, Diệp Viễn trải qua cuộc khảo hạch của Niết Hồn Điện, sau đó lại tiến vào ngộ đạo của tháp Thất Thải, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được tầng thứ ba của ‘Thần Diễn’!

Hắn tích tiểu thành đại, triệu hồi cánh cửa Vĩnh Sinh giống như lấy đồ trong túi ra vậy.

“Cánh cửa Vĩnh Sinh! Tên nhóc này lại đột phá Đế Cảnh vào lúc này? Chỉ có điều đột phá Đế Cảnh thì có thể chứng minh hắn là Bất Diệt Hồn Thể ư? Đúng là chuyện cười!” Vương Khiêm bật cười nói.

Sơn Dương cũng cười lạnh nói: “Thật ngây thơ! Hắn cho rằng chỉ cần đột phá đến Đế Cảnh thì sẽ không phải chết nữa ư? Vân Nghê sư muội, hôm nay Bản Nguyên của Bất Diệt lão tổ đã được dung hợp, chuyện quan trọng nhất bây giờ chúng ta cần giải quyết chính là đi tìm lão tổ, không thể trì hoãn thêm nữa! Chẳng lẽ ngươi muốn lãng phí thời gian ở nơi này ư?”

Lão Ấu cũng gật đầu nói: “Tìm lão tổ mới là chuyện quan trọng nhất! Vân Nghê, ngươi có thời gian thì ở nơi này chơi đùa với hắn, chúng ta muốn đi tìm lão tổ!”

Vẻ mặt của Vân Nghê vẫn như trước, chỉ thản nhiên nói: “Các ngươi đã quên truyền thuyết về Bất Diệt lão tổ rồi à?”

“Truyền thuyết? Truyền thuyết gì?” Vương Khiêm hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Nhưng toàn thân bốn người còn lại đều chấn động!

Bọn họ thật sự đã quên mất chuyện này!

Bởi vì truyền thuyết này đã quá cổ xưa rồi!

Sơn Dương híp mắt nói: “Ngươi cho rằng hắn có thể làm được? Không có khả năng!”

Lão Ấu cũng nói: “Nói đùa gì thế! Đó cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi! Ngay cả Bất Diệt lão tổ cũng chưa từng thừa nhận bao giờ!”

Vân Nghê nhìn nàng ta một cái, nói với giọng bình thản: “Ngươi là cái thá gì mà Bất Diệt lão tổ cần phải giải thích với ngươi?”

“Ngươi!” Lão Ấu bị những lời này của nàng ta chọc tức đến mức suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Minh Kiến Đại Đế Tôn nói: “Nhưng chuyện này cũng vô cùng bí ẩn, với thân phận của chúng ta thì cũng chỉ nghe nói đến mà thôi. Làm sao tên tiểu tử này lại biết được?”

Vân Nghê nói: “Chuyện này không quan trọng! Quan trọng là… hắn có thể làm được hay không!”

Sắc mặt bốn người đều thay đổi, không nói thêm gì nữa.

Vương Khiêm vẫn không hiểu gì, hắn ta hỏi: “Các vị lão tổ, rốt cuộc các ngươi đang nói gì vậy? Chẳng lẽ đột phá Đế Cảnh thì có thể tạo ra kỳ tích ư?”

Sơn Dương híp mắt nói: “Từ rất lâu trước đây, khi Niết Hồn Tộc chưa xuất hiện Chúa Tể Chí Cao đã có một truyền thuyết! Lúc đó, Niết Hồn tộc bị Khí Hồn tộc áp bức làm nô lệ, chỉ là một nhánh của Khí Hồn tộc mà thôi, mãi cho đến khi Bất Diệt lão tổ xuất hiện! Lúc Bất Diệt lão tổ chứng đạo Đế Cảnh lập tức lĩnh ngộ Bản Nguyên hư vô! Ông ta cũng chính là người duy nhất có thể lĩnh ngộ ra sự tồn tại của Bản Nguyên ngay khi còn ở cảnh giới Đế Vân Thiên! Nhờ vậy, ông ta đã dẫn Niết Hồn tộc chúng ta quật khởi, nâng địa vị của chúng ta ngang hàng với Khí Hồn tộc!”

“Nếu như, ta nói là nếu như, trong lúc đột phá Đế Cảnh, tiểu tử này có thể lĩnh ngộ Bản Nguyên hư vô! Vậy, chắc chắn hắn là Bất Diệt Hồn Thể, điều này không còn gì phải nghi ngờ nữa! Bởi vì đã nhiều năm trôi qua, chỉ có duy nhất Bất Diệt lão tổ làm được!”

Lời của Sơn Dương khiến đám Bất Diệt Thể giả lập tức bùng nổ!

Lúc này bọn họ mới biết, hóa ra hồn thể hư vô chính là như thế.

Chẳng trách địa vị của Bất Diệt Thể giả ở Niết Hồn tộc vô cùng thấp, hóa ra đám Bất Diệt Thể giả bọn họ thật sự chỉ có thể làm Bất Diệt Thể giả mà thôi.

Nhưng, Diệp Viễn thì sao?

“Hừ! Chuyện này không có khả năng!” Vương Khiêm nghe vậy lập tức nói với giọng vô cùng khẳng định.

Bất Diệt Chúa Tể chính là duy nhất muôn đời!

Diệp Viễn có tài đức gì mà có thể đi theo bước chân Bất Diệt lão tổ?

Mộ sư tỷ cũng cười lạnh nói: “Vân Nghê, ngươi thật sự đang lãng phí thời gian đấy! Chúng ta chậm trễ một lần, Bất Diệt lão tổ sẽ nguy hiểm thêm một phần! Bây giờ ta hoài nghi ngươi đang có ý đồ khác! Sơn Dương, bản tọa cảm thấy, bây giờ ngươi lập tức đi mời Ngự Thiên đại nhân đến đây thanh lý môn hộ!”

Lời này của nàng ta hoàn toàn là nói cho Vân Nghê nghe.

Vốn dĩ giữa Ngũ Đại Hồn Vực vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn.

Vì cứu Bất Diệt lão tổ nên bọn họ mới tụ hội ở đây.

Sơn Dương nhướng mày, gật đầu nói: “Vân Nghê sư muội, tình huống hiện tại vô cùng khẩn cấp! Nếu ngươi khăng khăng cố chấp chờ tiểu tử này thì bản tọa đành đắc tội rồi!”

Vân Nghê nghe xong vẫn thản nhiên nói: “Xin mời!”

Chương 2953: Tiến nhập Đế Cảnh, lĩnh ngộ Bản Nguyên!

Dầu muối không ngấm!

Nữ nhân Vân Nghê này rất cá tính, nàng ta không thèm quan tâm đến cách nhìn của người khác.

Có vẻ như Sơn Dương sắp không nhịn được nữa rồi.

Hắn ta hừ lạnh một tiếng, một đạo hồn lực phá không bay ra.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Vân Nghê vẫn rơi trên người Diệp Viễn, không hề quan tâm đến hành động của Sơn Dương.

Một lát sau, hư không chấn động, một bóng người bước ra từ không trung.

Đây chính là người đứng đầu trung tâm Hồn Vực, Ngự Thiên Chúa Tể!

“Bái kiến Ngự Thiên đại nhân!”

Đám người Sơn Dương hành lễ với Ngự Thiên Chúa Tể, Vân Nghê vẫn thờ ơ như không.

Trong lòng Ngự Thiên Chúa Tể cảm thấy không vui, hắn ta trầm giọng nói: “Nếu Vương Khiên đã dung hợp với Bản Nguyên lão tổ, vậy còn chờ gì nữa? Tiểu nhi càn quấy mà các ngươi cũng để nguyên cho hắn làm bậy ư?”

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Diệp Viễn đang đột phá tràn đầy sự khinh thường.

Nhập Đế Cảnh, lĩnh ngộ Bản Nguyên, năm đó bản thân hắn ta cũng đã từng thử qua, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Thật sự vô cùng khó!

Từ xưa đến nay, chỉ có một người là Bất Diệt mà thôi.

Thứ mà hắn ta lĩnh ngộ tất nhiên không phải là Hồn Nguyên Hư Vô, độ khó còn kém xa Bản Nguyên Hư Vô.

Nhưng, hắn ta vẫn cảm thấy khó như lên trời.

Trên thực tế, không phải chỉ một mình hắn ta mà đã có rất nhiều người nhập Đế Cảnh muốn lĩnh ngộ Bản Nguyên, nhưng tất cả đều thất bại.

Bây giờ ngươi lại nói với ta, ngươi có thể lĩnh ngộ Bản Nguyên?

Đúng là chuyện cười!

Trong lúc nói chuyện, Ngự Thiên Chúa Tể đã bá đạo thi triển hồn lực, muốn giết chết Diệp Viễn.

“Bây giờ ta cũng đã đột phá Chúa Tể, nếu ngươi dám ra tay, ta sẽ cùng ngươi cá chết rách lưới!”

Vân Nghê nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói chuyện vậy.

Nhưng hồn lực của Ngự Thiên Chúa Tể lại bị kiềm chế.

“Các ngươi muốn đi thì mau dẫn Vương Khiêm rời đi. Nếu Diệp Viễn không thể lĩnh ngộ Bản Nguyên, ta sẽ tự tay giết hắn, không cần người khác làm thay. Tất nhiên, nếu như các ngươi cảm thấy có vấn đề gì thì ta cũng sẽ tiếp đến cùng!”

Vân Nghê nhẹ nhàng nói, nghe có vẻ vô cùng dịu dàng.

Nhưng trong lời nói cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, uy nghi.

Đối với người khác mà nói, Chúa Tể Cảnh chính là đỉnh núi cao vời vợi mà cả đời bọn họ không thể leo tới.

Nhưng trong mắt Vân Nghê, nó lại giống như một gò đất nhỏ cao mười trượng.

Ta muốn leo lên thì sẽ leo!

Ngự Thiên Chúa Tể chính là Chúa Tể đứng đầu trung tâm Hồn Vực.

Nhưng giờ khắc này, hắn ta lại do dự.

Những người khác, cho dù là Sơn Dương cũng không biết thực lực của Vân Nghê.

Nhưng, hắn ta lại biết rõ!

Nếu Vân Nghê muốn liều mạng, e rằng sẽ dẫn đến một trận máu tanh mưa máu cho Bất Diệt Hồn Vực.

Uy hiếp!

Uy hiếp một cách trắng trợn!

Ta đường đường là một vị Chúa Tể, chẳng lẽ còn bị một tên Đế Thích Thiên như ngươi uy hiếp ư?

“Nếu Vân Nghê sư điệt tin tưởng hắn như thế, vậy hãy cùng chờ xem, thế nào?”

Mọi người đều sững sờ!

Chuyện này là sao?

Xin đấy, ngươi chính là Chúa Tể, có cần mặt mũi nữa không?

Oành!

Lúc mọi người ở đây còn đang kinh ngạc không thôi, cánh cửa Vĩnh Sinh đột nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh huyền diệu khó lường.

Có lẽ luồng sức mạnh này không mạnh lắm nhưng cũng đủ khiến cho các cường giả Chúa Tể cảnh phải thay đổi sắc mặt.

Trong nháy mắt này, Diệp Viễn đang đột phá cũng mở hai mắt ra.

Dường như bí mật có thể khám phá thế giới được ẩn giấu trong cánh cửa Vĩnh Sinh kia đang bị hắn nắm giữ.

“Đây chính là cánh cửa Vĩnh Sinh ư? Có vẻ như tất cả bí mật của ta đều biến thành trò cười ở trước mặt hắn! Rốt cuộc thì cánh cửa này dẫn đến nơi nào?” Trong lòng Diệp Viễn thầm nghĩ.

Thực ra, khi còn ở trong tháp Thất Thải hắn đã mơ hồ cảm nhận được một chút rồi.

Với hắn mà nói, đột phá Đế Cảnh chỉ là một chuyện thuận tay mà thôi.

Quá trình tích lũy ở tầng thứ hai của ‘Thần Diễn’ đã đủ để Diệp Viễn đột phá Đế Cảnh rồi.

Nhưng truyền thừa mà Bất Diệt Chúa Tể lưu lại đã mở ra cho hắn một cánh cửa mới, giúp hắn lĩnh hội được cảnh giới mới.

Lúc này, luồng khí tức Bản Nguyên kia bao trùm trọn vẹn cả người Diệp Viễn.

Mọi thứ giống như nước chảy thành sông.

Nhưng ở trong mắt người khác lại là cảnh tượng long trời lở đất!

“Bản Nguyên! Đó... đó chính là Bản Nguyên! Đế Cảnh lĩnh ngộ Bản Nguyên, hắn thực sự là Bất Diệt Hồn Thể!”

“Chẳng trách hắn lại coi thường, không muốn dung hợp với Bản Nguyên của Bất Diệt lão tổ, hóa ra hắn đã tính trước rồi! Có được Bản Nguyên của chính mình lại không cần dung hợp với Bản Nguyên của người khác!”

“Đúng thế! Ngoại trừ bản thân Bất Diệt Hồn Thể thì ai có thể phá quan ở trong tháp Thất Thải một cách dễ dàng như thế chứ?”

Ngay khi Bản Nguyên xuất thế, tất cả Bất Diệt Thể giả ở đây đều trợn mắt há mồm.

Ánh mắt của Ngự Thiên Chúa Tể cũng trừng lớn!

“Chuyện này… Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Thế mà hắn lại chính là Bất Diệt Hồn Thể!” Ngự Thiên hít một ngụm khí lạnh, hắn ta tức giận nói.

Trên mặt Vương Khiêm nóng rát, hắn ta lại bị vả mặt một lần nữa.

Chì có điều, lúc này còn chấn động hơn bất kỳ thời khắc nào.

Cho dù Diệp Viễn có đánh mặt hắn ta sưng phù thì hắn ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Diệp Viễn thật sự là Bất Diệt Hồn Thể.

Nhưng bây giờ, hắn ta không thể không tin.

Người duy nhất muôn thuở!

Đã qua rất nhiều năm, chỉ có duy nhất Bất Diệt Chúa Tể mới làm được.

Hôm nay, Diệp Viễn đã làm được rồi!

Vừa rồi Mộ sư tỷ, Minh Kiến, Sơn Dương vẫn luôn trào phúng không thôi, bây giờ ai nấy cũng đều im miệng.

Bởi vì Diệp Viễn nắm giữ Bản Nguyên đã là sự thật không thể nghi ngờ!

Trong đôi mắt đẹp của Vân Nghê hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nàng ta đánh giá Diệp Viễn rất cao, vì vậy, cho dù nàng ta không biết mục đích của Diệp Viễn nhưng vẫn cố gắng để hắn có thể bước vào tháp Thất Thải.

Cho dù trước đây, Diệp Viễn đã từng nói bản thân hắn có thể nắm giữ Bản Nguyên thì nàng ta cũng không ôm hy vọng gì.

Không ngờ tia hy vọng mong manh này lại trở thành sự thật!

Cánh cửa Vĩnh Sinh dần dần biến mất.

Hồn lực của Diệp Viễn tăng vọt, đã đạt tới cảnh giới Đế Vân Thiên!

Hắn nhìn về phía Vân Nghê, thản nhiên nói: “Bây giờ có thể chứng minh ta chính là Bất Diệt Hồn Thể rồi chứ?”

Vân Nghê trầm mặc.

Từ xưa đến nay, Hồn Tộc chỉ có hai vị có được Bất Diệt Hồn Thể.

Nàng ta tin rằng, chắc chắn giữa hai vị Bất Diệt Hồn Thể này có mối liên hệ với nhau.

Nhưng, bây giờ nàng ta lại cảm thấy hơi sợ hãi.

Nàng ta sợ rằng, Diệp Viễn sẽ thoát khỏi tầm khống chế của mình.

Người này vô cùng nguy hiểm.

Để cho hắn đi tìm Bất Diệt lão tổ thực sự là lựa chọn đúng đắn ư?

Rốt cuộc tiểu tử này có mục đích gì?

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Vân Nghê.

Cường giả Chúa Tể Cảnh là Ngự Thiên trực tiếp bị mọi người ngó lơ.

Rõ ràng, người quyết định sống chết của Diệp Viễn không phải Ngự Thiên Chúa Tể mà là Vân Nghê!

“Việc này không nên chậm trễ, đi thôi!” Im lặng một lúc lâu, Vân Nghê đột nhiên lên tiếng nói.

Lúc này, đám người Sơn Dương, lão Ẩu, Minh Kiến đều ngậm miệng lại.

Bọn họ im lặng đi theo Vân Nghê rời khỏi trung tâm Hồn Vực.

Không hề phản đối!

Lúc trước, bọn họ có thể dùng lý do không dung hợp được Bản Nguyên để trào phúng Diệp Viễn.

Nhưng hiện tại bọn họ có thể nói gì?

Hắn chính là hồn thể hư vô, là sự tồn tại giống với Bất Diệt lão tổ!

Người thứ hai từ trước đến nay!

Trong quá trình tìm kiếm Bất Diệt lão tổ, rõ ràng Diệp Viễn rất có quyền lên tiếng.

Diệp Viễn cũng không nói thêm điều gì, hắn rời đi cùng mấy vị cường giả.

Trên đường đi, một đám cường giả tụ hội lại.

Cứ một người đến lại nhìn Diệp Viễn với ánh mắt không thể tưởng tượng được.

Cả đoàn người đi ra khỏi Bất Diệt Hồn Vực, đi đến bên bờ biển.

Trên biển, một chiếc cửa đá vô cùng lớn xuất hiện trước mặt đám người.

“Đây là cánh cửa Hư Giới! Nơi cuối cùng Bất Diệt lão tổ xuất hiện chính là nơi này! Trước đây, chúng ta đã phái rất nhiều người tiến vào cánh cửa Hư Giới thế nhưng không có người nào trở về. Hai người các ngươi có thể cảm nhận một chút, xem xem có thể cảm nhận được khí tức của lão tổ không.” Vân Nghê nói.

Chương 2954: Nghiệt Hải!

“Cảm nhận được rồi! Bất Diệt lão tổ thực sự tiến vào từ cánh cửa vực thẳm!” Tâm thần Vương Khiêm khẽ động, hắn ta lên tiếng nói.

Ngự Thiên Chúa Tể nói: “Vậy thì đúng rồi! Hai người các ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta sẽ cùng đi vào cánh cửa Vực Thẳm! Trong cánh cửa Vực Thẳm có rất nhiều thứ cường đại tồn tại, có cả những thứ mà Chúa Tể Cảnh cũng phải kiêng kỵ, mọi người cẩn thận!”

Lúc này, phía trước cánh cửa vực thẳm đã có rất nhiều cường giả Niết Hồn Tộc tụ hội.

Tính mỗi cảnh giới Bản Nguyên đã có ba, bốn mươi người.

Ngay cả Chúa Tể Cảnh cũng đã đạt tới mười người!

Để cứu được Bất Diệt Chúa Tể, Niết Hồn Tộc đã điều động gần một phần mười lực lượng của mình.

Trước trận đại chiến giữa Hồn tộc và Huyết tộc, đây đã là sự điều động lực lượng lớn nhất rồi.

“Mọi chuyện không thể chậm trễ, chúng ta mau vào thôi! Ta đoán, có lẽ Bất Diệt lão tổ đang ở trong vực sâu, bị vật thể cường đại cuốn lấy.” Một vị Chúa Tể khác lên tiếng.

Mọi người gật đầu thể hiện sự đồng ý.

Ngự Thiên Chúa Tể nhìn về phía Diệp Viễn, khinh thường nói: “Ồn ào cả một buổi, Bản Nguyên của ngươi nhìn thì mạnh nhưng lại không dùng được, còn không bằng Vương Khiêm!”

Diệp Viễn im lặng, không lên tiếng đáp lại.

Cánh cửa Vực Thẳm chính là vết nứt không gian giữa Hư Vô Việt Hành Thiên với Nhất Thiên.

Bên trong đó có vô số tà vật cường đại, thậm chí có những thứ có thể uy hiếp Chúa Tể.

Có thể nói, đây chính là một tuyệt cảnh.

“Diệp Viễn, ngươi có gì muốn nói không?” Vân Nghê đột nhiên lên tiếng hỏi.

Diệp Viễn cười, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Vân Nghê cau mày nói: “Không nói thì ta giết ngươi!”

Diệp Viễn bất đắc dĩ, nữ nhân này sẽ không bao giờ nói đạo lý với ngươi.

“Được thôi, đúng là ta có cảm nhận được nơi này có khí tức của hồn thể hư vô. Nhưng ta cảm thấy đó chỉ là cạm bẫy, Bất Diệt Chúa Tể không hề ở trong Khe Hở Vực Thẳm. Ông ta đã rời đi theo hướng kia rồi.”

Diệp Viễn chỉ về một hướng khác, nói.

Vân Nghê nhíu mày hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”

Diệp Viễn nói: “Bên này có lưu lại một chút khí tức Bản Nguyên hư vô, thế nhưng lại vô cùng yếu ớt. Nếu không cảm nhận kỹ thì không thể phát hiện ra được.”

Hắn vừa dứt lời, Vương Khiêm lập tức cười nhạo nói: “Ý của ngươi là, ngươi lĩnh ngộ Bản Nguyên cao cấp hơn Bất Diệt lão tổ ư! Ta không phát hiện ra, nhưng ngươi lại phát hiện được, có đúng không?”

Diệp Viễn cười nói: “Có cao cấp hơn Bất Diệt lão tổ hay không thì ta không biết nhưng ta chắc chắn là cao cấp hơn ngươi.”

Vương Khiêm đen mặt, trong nháy mắt hắn ta có cảm giác như mình vừa bị vả mặt vậy.

Không biết có cao cấp hay không nhưng hiện tại Diệp Viễn đã tiến nhập Đế Cảnh, lĩnh ngộ bản Nguyên, giết hắn ta dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.

Ngự Thiên cũng nói: “Ý của ngươi là, có người cố tình che giấu khi tức của lão tổ, sau đó dụ chúng ta tiến vào cánh cửa Vực Thẳm?”

Diệp Viễn gật đầu: “Đúng thế!”

Ngự Thiên cười nhạo nói: “Đúng thế cái rắm! Những điều ngươi nói chẳng khác nào cởi quần đánh rắm, vẽ vời lắm chuyện! Đương thời hồn thể hư vô là duy nhất, điều này cho dù là Hư Vô Việt Hành Thiên hoặc là Chư Thiên khác đều biết rõ. Trước đây, ai có thể nghĩ đến việc chúng ta sẽ tìm đến nơi này chứ? Chẳng lẽ người nọ có thể biết trước ư?”

Một vị Chúa Tể khác cũng gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy Ngự Thiên huynh nói đúng. Ngươi nói bên kia có khí tức Bản Nguyên hư vô lưu lại, nhưng ngươi có cách nào để chứng minh không?”

Diệp Viễn không để ý hắn ta, hắn nhún vai nói với Vân Nghê: “Ta đã nói không có gì để nói rồi nhưng ngươi cứ buộc ta phải nói.”

Vân Nghê nói: “Ngươi không có cách nào chứng minh chuyện này?”

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Khí tức vô cùng yếu ớt, vừa rồi suýt chút nữa ta cũng không để ý. Nếu muốn truy tung thì vô cùng khó khăn. Rõ ràng đối phương là người vô cùng cẩn thận.”

Ngự Thiên bĩu môi, khinh thường nói: “Theo ta thấy, người có lòng khác chắc chắn là ngươi! Tiểu tử ngươi không rõ lai lịch, ai biết trong lòng ngươi đang tính toán gì! Ngươi không muốn để chúng ta tìm thấy Bất Diệt Chúa Tể, muốn để cho Huyết tộc và Khí Hồn tộc đạt được mục đích, đúng không?”

Diệp Viễn nghe vậy thì trợn mắt lên, đầu óc tên này cũng giàu sức tưởng tượng thật!

Những vị Chúa Tể khác cũng không phải kẻ ngu, trên thực tế, từ thái độ của Vân Nghê đối với hắn, bọn họ đã nhìn ra được một chút chuyện rồi.

Chỉ có điều bởi vì bản thân hắn đã lĩnh ngộ Bản Nguyên nên mới không giết hắn.

So sánh với Vương Khiêm thì Diệp Viễn thật sự không đáng tin.

Tất nhiên cũng là do nguyên nhân Vân Nghê che chở hắn.

Diệp Viễn nhún vai nói: “Được rồi, được rồi, coi như ta chưa nói gì, mọi người cùng nhau tiến vào cánh cửa vực thẳm đi! Nhưng nếu vào trong có gặp phải nguy hiểm gì thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi!”

Ngự Thiên lạnh lùng nói: “Tin tưởng ngươi chúng ta mới gặp nguy hiểm! Đi!”

Một đoàn người đi vào cánh cửa Vực Thẳm.

Bên trong tối tăm không thấy ánh mặt trời, có vô số tà vật, hơn nữa thực lực của chúng vô cùng cường đại.

Nhưng có mười đại Chúa Tể mở đường thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.

Trên đường đi, Vương Khiên cảm ứng lực lượng Bản Nguyên của Bất Diệt Chúa Tể, dẫn đường cho mọi người.

Nửa tháng sau, mọi người đi đến phía trước một vùng tối tăm được bao phủ bởi sương mù.

“Trước mặt chính là Nghiệt Hải! Bên trong Nghiệt Hải có rất nhiều tà vật cấp Chúa Tể!” Vọng Ngưng Chúa Tể, người đứng đầu Đông Hồn Vực lên tiếng nói.

Ngự Thiên nói: “Đã đến bước này, chúng ta cũng không còn đường lui nữa! Hơn nữa, nếu không phải nơi cực kỳ nguy hiểm thì Bất Diệt lão tổ cũng sẽ không bị vây hãm trong đó. Thực lực của Tà Long kia trong Nghiệt Hải cũng không thua kém Bất Diệt lão tổ.”

Mọi người đều gật đầu, nếu thực lực bình thường thì làm sao có thể vây hãm Bất Diệt Chúa Tể được?

Nhưng Ngự Thiên cũng không phải là kiểu người lỗ mãng, hắn ta cũng biết rõ nặng nhẹ.

Hắn ta nói với Vương Khiêm: “Vương Khiêm, hãy cảm ứng thật kỹ ở bên ngoài Nghiệt Hải, không được sai lầm! Nơi này không phải là nơi tầm thường, chỉ cần sơ sẩy một cái, ngay cả chúng ta cũng sẽ bị vây hãm trong đó!”

Vẻ mặt Vương Khiêm cũng trở nên ngưng trọng, hắn ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Hắn ta cũng là người thông minh, biết rõ nặng nhẹ.

Ngay sau đó, hắn ta lập tức cẩn thận cảm nhận từng chút một.

Vân Nghê nói: “Diệp Viễn, ngươi cũng đi đi!”

Diệp Viễn nói: “Không cần, Bất Diệt lão tổ thực sự đã tới nơi này, ông ta đã tiến vào Nghiệt Hải từ nơi đó.”

Vân Nghê cau mày nói: “Ngươi chắc chắn?”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Ta và Bất Diệt lão tổ cùng cội cùng nguồn, có thể dễ dàng cảm nhận được khí tức của Bản Nguyên hư vô, đúng là nơi đó, không sai được.”

Ngự Thiên lại cười lạnh nói: “Cho dù có cùng cội cùng nguồn thì vẫn không thể sánh với Bản Nguyên của lão tổ được! Tiểu tử, nếu để cho bản tọa phát hiện ngươi nói hươu nói vượn, bản tọa sẽ lập tức làm thịt ngươi!”

Một canh giờ sau, Vương Khiêm trở về.

“Chư vị lão tổ, ta đã cẩn thận dò xét lối vào Nghiệt Hải ba lần, chắc chắn Bất Diệt lão tổ tiến vào từ chỗ đó.”

Phương hướng mà Vương Khiêm chỉ giống hệt phương hướng mà Diệp Viễn nói.

Lần này, mọi người đều ngạc nhiên.

Chẳng lẽ năng lực cảm ứng của Diệp viễn lại mạnh hơn Vương Khiêm nhiều đến vậy?

Như vậy thì quá nhạy cảm rồi!

Vương Khiêm mất chín trâu hai hổ mới xác định được chỗ đó, Diệp Viễn chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra!

Cả đám Chúa Tể đồng loạt nhìn về phía Diệp Viễn.

Vẻ mặt Vương Khiêm khó hiểu, cửa vào là do ta điều tra được, các ngươi nhìn Diệp Viễn làm gì?

Nhưng tâm tư của mấy vị Chúa Tể đã bắt đầu dao động rồi.

Có khi nào lời mà Diệp Viễn đã nói ở ngoài cánh cửa vực thẳm là sự thật không?

Nếu là sự thật, đây chính là một cạm bẫy, vậy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm!

“Ngự Thiên huynh, ngươi thấy thế nào?”

Ngự Thiên trầm ngâm không nói, hắn ta lắc đầu: “Cho dù thế nào thì sự thật là lão tổ đã tiến vào Nghiệt Hải, đúng không?”

Chương 2955: Đại nguy cơ của Niết Hồn Tộc!

“Mấy vị lão tổ, thực ra vừa rồi đệ tử đã phát hiện cái này ở lối vào!”

Vương Khiêm lấy ra một khối tinh thể màu trắng cực nhỏ, đám người Ngự Thiên nhìn thấy, đồng tử đột nhiên co lại.

“Mảnh vỡ của không gian Nguyên Tinh!”

Ngự Thiên ngạc nhiên hô lên một tiếng: “Chắc chắn Bất Diệt lão tổ đã đi vào Nghiệt Hải, không sai được đâu!”

Vọng Ngưng cũng gật đầu nói: “Lão tổ đã tìm thứ này cả vạn năm rồi! Không ngờ nó lại xuất hiện ở trong Khe Hở Vực Thẳm! Điều này có thể giải thích được lý do tại sao Bất Diệt lão tổ lại mạo hiểm như vậy. Không cần do dự gì nữa, mau vào thôi!”

Những người khác đều lên tiếng đồng ý, bọn họ vô cùng chắc chắn rằng Bất Diệt lão tổ đã tiến vào trong Nghiệt Hải.

Nhìn thấy một màn này, chân mày Diệp Viễn càng nhíu chặt hơn.

Càng như thế hắn càng cảm thấy nguy hiểm.

Vân Nghê đứng một bên cũng nhận ra vẻ mặt của Diệp Viễn, thần sắc hơi dao động.

Nhưng nàng ta vẫn không nói gì.

Bây giờ, tất cả các chứng cứ đều nói rõ, Bất Diệt lão tổ đã tiến vào trong Nghiệt Hải!

Hơn nữa, với thực lực của bọn họ, dù có gặp phải mai phục thật thì vẫn có thể an toàn trở về.

Cho dù là Ngự Thiên, hay Vọng Ngưng đều không phải Chúa Tể cảnh bình thường.

So với Vân Sơn Chúa Tể, thực lực của bọn họ cũng không kém bao nhiêu.

Người có thể uy hiếp được bọn họ cũng chỉ có cường giả cùng cấp bậc với Bất Diệt lão tổ mà thôi.

Cả đoàn người không hề do dự nữa, tiến vào trong Nghiệt Hải!

Vừa vào trong Nghiệt Hải, Diệp Viễn lập tức cảm thấy không thoải mái.

Thậm chí, ngay cả việc lưu động hồn lực trong cơ thể cũng không thoải mái.

Dường như luồng trọc khí nơi đây có tác động rất lớn đối với hồn thể.

Ở nơi này, Diệp Viễn cảm giác chỉ có thể triển khai bảy, tám phần thực lực của hồn thể.

Ngay cả những cường giả Chúa Tể cảnh kia cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng, ngoài dự đoán của mọi người, sau khi bọn họ tiến vào trong Nghiệt Hải, không gian xung quanh dường như trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Bọn họ cùng nhau đi, trên đường không hề gặp bất kỳ một tà vật nào!

Lúc này, ngay cả đám người Ngự Thiên cũng cảm thấy không ổn.

“Có gì đó không đúng! Vương Khiêm, ngươi có chắc chắn nơi này có khí tức của Bất Diệt lão tổ không?” Ngự Thiên cau mày hỏi.

Vương Khiêm gật đầu nói: “Đúng thế! Sau khi tiến vào Nghiệt Hải, khí tức của lão tổ càng trở nên nồng hậu, thậm chí, ta không cần cảm nhận thật kỹ cũng cảm ứng được.”

Ngự Thiên nhìn về phía Diệp Viễn, hắn cũng nhẹ gật đầu, đồng ý với ý kiến của Vương Khiêm.

Đúng thế, khí tức của Bản Nguyên hư vô ở nơi này đã trở nên cực kỳ nồng đậm.

Có vẻ như nơi đây đã xảy ra một cuộc đại chiến, nếu không khí tức Bản Nguyên sẽ không nồng đậm đến thế.

“Ngự Thiên huynh, nơi này đã bắt đầu tiến vào phạm vi thế lực của con Bọ Cạp kia rồi, nhưng ta lại không cả nhận được khí tức của nó! Chuyện này rất bất thường!” Vọng Ngưng nói.

Ánh mắt Ngự Thiên lại nhìn về phía Diệp Viễn, sắc mặt hơi khó coi.

Chẳng lẽ tên gia hỏa này nói đúng rồi?

Xét từ tình huống hiện tại thì rất có khả năng này!

“Ngự Thiên huynh, chẳng lẽ… chúng ta thật sự bị tính kế rồi?” Vô Văn Chúa Tể, người đứng đầu Bắc Hồn Vực nói.

Ánh mắt Ngự Thiên ngưng trọng, trong miệng hắn ta thốt lên: “Rút lui!”

Đúng lúc này, thiên không đột nhiên chấn động, từng bóng người không ngừng xuất hiện từ bốn phương tám hướng, phải có đến hơn trăm người!

Vẻ mặt các cường giả Niết Hồn Tộc đột nhiên thay đổi.

“Ha ha, Ngự Thiên huynh, thật vất vả mới đến Nghiệt Hải một chuyến, chưa uống ngụm trà nào đã muốn rời đi rồi ư?”

Nói chuyện là một con Bọ Cạp vô cùng to lớn.

Tất nhiên, đó chính là vương giả của mảnh đất này.

“Ngự Thiên huynh, đã nhiều năm chúng ta không gặp nhau rồi. Thế nào, không chào hỏi nhau một câu sao?”

Con ngươi của Ngự Thiên đột nhiên co lại, hắn ta nói: “Huyết Thương! Huyết tộc các ngươi lại cấu kết với đám người của Khe Hở Vực Thẳm!”

Huyết Thương, Huyết tộc Chúa Tể, đối thủ ngàn năm của Ngự Thiên.

Thực lực của hắn ta không hề thua kém Ngự Thiên!

Ngự Thiên không ngờ rằng, Huyết tộc lại cấu kết với Khe Hở Vực Thẳm.

Đối với Hồn Tộc mà nói, đây chắc chắn là một tin tức vô cùng xấu.

Huyết Thương cười nói: “Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn! Ngự Thiên, đạo lý đơn giản như vậy, không cần ta nói ngươi cũng phải hiểu chứ? Nhưng bằng hữu lâu năm của ngươi không chỉ có mỗi chúng ta, Quân Dịch huynh không ra đây chào hỏi một tiếng sao?”

Nghe thấy cái tên này, Ngự Thiên và cả đám Chúa Tể cả Niết Hồn Tộc đều chấn động, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Quân Dịch mặc một bộ trường bào màu xanh chậm rãi xuất hiện, trong ánh mắt của Ngự Thiên xuất hiện một tia tuyệt vọng.

“Quân Dịch! Dù thế nào thì Khí Hồn Tộc và Niết Hồn Tộc cũng là một tông! Các ngươi lại dám liên hợp với Huyết tộc để đối phó chúng ta?” Ngự Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Mặc dù hắn ta cảm thấy bất ngờ khi Huyết tộc và Vực Thẳm liên thủ nhưng hắn ta cũng không tức giận.

Nhưng Quân Dịch chính là cường giả Chúa Tể của Khí Hồn tộc, thế mà hắn ta lại dám cấu kết với Huyết tộc, điều này khiến cho Ngự Thiên vô cùng phẫn uất.

Quân Dịch thản nhiên nói: “Cùng một tông? Ngự Thiên, ngươi đã đề cao chính mình rồi! Niết Hồn Tộc các ngươi chính là con chó của Khí Hồn tộc chúng ta! Chư Thiên Vạn Giới, chỉ có duy nhất Hồn Tộc, không hề tồn tại cái gọi là Khí Hồn tộc! Lão già Bất Diệt kia nên chết từ sớm rồi!”

Thân thể Ngự Thiên chấn động, lo lắng nói: “Các ngươi… các ngươi đã làm gì Bất Diệt lão tổ rồi?”

Quân Dịch cười nói: “Mặc dù Bất Diệt lão tổ được xưng là Bất Diệt, nhưng tam đại Chúa Tể Chí Cao liên thủ, cho dù ông ta không chết thì cũng phải lột xuống một lớp da! Hơn nữa, lần này lấy hữu tâm tính kế vô tâm, có lẽ bây giờ ông ta đang sống rất khổ sở, hoặc cũng có thể là ông ta đã chết rồi!”

Các cường giả Niết Hồn Thể ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Tam đại Chúa Tể Chí Cao liên thủ!

Không còn nghi ngờ gì nữa, tam đại Chúa Tể Chí Cao này chính là Tà Long Chúa Tể của Vực Thẳm, Huyết Ca Chúa Tể của Huyết tộc cùng với Thiên Hồn Chúa Tể của Khí Hồn Tộc!

Thế mà ba người này lại liên thủ với nhau!

Tam đại Chúa Tể liên thủ, gần như có thể quét ngang thế giới rồi!

Mặc dù Bất Diệt Chúa Tể rất mạnh, nhưng dưới sự liên hợp của ba người này, sinh tử thật khó đoán!

Một bầu không khí tuyệt vọng dần bao trùm lên Niết Hồn Tộc!

Lúc này, khí thế đám Chúa Tể cũng bị đả kích mạnh mẽ.

Bất Diệt Chúa Tể chính là người mạnh nhất của Niết Hồn Tộc, ông ta chính là lão tổ, là lãnh tụ tinh thần của bọn họ.

Hiện tại, bọn họ có thể tưởng tượng ra được, có thể Bất Diệt Chúa Tể đã chết.

Huyết Thương cười nói: “Ngự Thiên huynh vẫn nên lo lắng cho chính mình đi, để dẫn dụ các ngươi đến đây, chúng ta đã phải trả một cái giá rất đắt! Nhưng, chỉ cần người đứng đầu Ngũ Đại Vực của các người chết hết rồi, về cơ bản thì Niết Hồn Tộc cũng xong đời. Từ nay về sau, Huyết tộc và Hồn Tộc chúng ta cùng nhau nắm giữ Hư Vô Việt Hành Thiên!”

Ngự Thiên tức giận nói với Quân Dịch: “Các ngươi đúng là bảo hổ lột da! Dã tâm của Huyết tộc, Chư Thiên biết rõ! Thế mà các ngươi lại hợp tác với bọn họ!”

Dịch Quân cười nói: “Hồn tộc và Huyết tộc đều là chủng tộc hỗn độn, là giống loài đứng ở đỉnh cao của Chư Thiên! Chúng ta mới là đồng loại!”

Khí Hồn tộc vẫn luôn ở vị trí cao cao tại thượng.

Bọn họ xem thường Niết Hồn Tộc, nhưng bởi vì sự tồn tại của Bất Diệt Chúa Tể nên bọn họ không làm gì được Niết Hồn Tộc.

Cho đến khi Huyết tộc tìm đến bọn họ, bọn họ phát hiện, cơ hội đến rồi!

Tất nhiên, vì liên thủ cùng Huyết tộc, Khí Hồn tộc đã phải trả giá cực lớn.

Khe Hở Vực Thẳm và Hồn tộc vừa là một thể thống nhất lại vừa là kẻ thù bẩm sinh.

Mọi chuyện trên đời đều tương sinh tương khắc.

Mà giống loài của Vực Thẳm lại là khắc tinh của Hồn Vực.

Rơi vào cục diện trước mắt này, Niết Hồn Tộc đã đi đến bước đường sinh tử tồn vong!

Bình Luận (0)
Comment