Tuyệt Thế Dược Thần (Dịch Full)

Chương 241 - Chương 3018: Thiên Nhất Xế Chiều (10)

Chương 3018: Thiên Nhất xế chiều (10)

Phương đông bụng cá trắng.

Trên tường thành, Dương Thanh gối đầu lên giáo chờ trời sáng, hai chân bắt chéo trông rất thoải mái.

Nhưng vết thương đầy người và vẻ mặt tiều tụy đã cho thấy hắn ta đã chiến đấu khốc liệt như thế nào.

“Tên khốn Diệp Viễn kia không biết bây giờ đang ung dung ở đâu rồi! Chậc chậc, chờ tiểu tử này trở về, nhìn thấy thực lực hiện giờ của bổn tọa chắc chắc sẽ ngạc nhiên đến cằm rơi xuống đất! Đến lúc đó hung hăng đánh hắn một trận, đáng đời tên kia luôn cản trở ta thể hiện! Ừm, cứ quyết định như vậy đi!”

Dương Thanh tưởng tượng đến cảnh đánh Diệp Viễn mềm mình, khóe môi cong lên, vô cùng vui vẻ.

Chớp mắt đã hơn trăm năm, cảnh giới của hắn ta tăng vọt, đã đạt tới Đế Hạo Thiên thượng kỳ!

Tốc độ tu luyện nhanh như vậy khắp Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên cũng cực kỳ hiếm thấy.

Bây giờ Dương Thanh đã trưởng thành thành chiến tướng một phương của Thiên Nhất liên minh.

Cường giả Đế Cảnh chết trong tay hắn ta đã lên đến hơn trăm người, có thể nói là chiến công hiển hách!

Đương nhiên hắn cũng trả cái giá rất lớn.

Trong hơn trăm năm nay, không biết hắn đã trãi qua bao nhiêu trận chiến, chịu bao nhiêu vết thương, chết qua bao nhiêu lần rồi.

“Xì, chỉ với ngươi á? Ngươi có tin lúc Diệp Viễn ca ca ta trở về, một tát là đã có thể đánh bay ngươi hay không?” Cảnh Phỉ ở bên cạnh khinh thường nói.

Bây giờ thực lực Cảnh Phỉ cũng không thể khinh thường, đã bước vào Đế Cảnh.

Còn Đại Hoàng ở bên cạnh nàng ta cũng đã là Đế Vân Thiên đại viên mãn.

“Nha đầu ngươi rõ ràng là đang mạnh miệng! Ta thừa nhận Diệp Viễn rất giỏi, nhưng vẫn kém hơn ta một chút xíu. Nhưng nếu nói trong vòng trăm năm hắn đuổi kịp ta, e là ngươi cũng không tin đi? Ha ha ha...” Dương Thanh đắc ý nói.

Cảnh Phỉ trợn mắt, không nói gì.

Đúng vậy, mấy năm nay Dương Thanh tiến độ đến đáng sợ.

Cảnh Phỉ cũng không thể không phục tên yêu nghiệt này.

Bình thường tên Dương Thanh này cười đùa tí tửng, nhưng thật ra lòng tự trọng của hắn ta rất cao.

Sự tồn tại của Diệp Viễn giống như là một cái roi da, không ngừng thúc giục hắn ta tiến tới.

Cho dù người kia không có ở đây.

“Công tử muốn ngược đãi ngươi, không cần so đo trên phương diện cảnh giới đâu. Cho nên, ngươi chắc chắn không phải đối thủ của hắn.” Đại Hoàng bổ sung một dao.

Dương Thanh không để bụng, cười lạnh: “Vì những lời này của ngươi, ta nhất định đánh hắn đến bò không dậy nổi!”

Đúng lúc này một giọng nói không đúng lúc vang lên.

“Các ngươi lo xa rồi, có lẽ tiểu tử đã chết ở vị diện khác từ lâu! Hơn nữa hắn là kẻ phản bội Nhân tộc, cho dù có trở về thật thì cũng là kẻ thù của chúng ta! Bổn tọa phải giết hắn cho hả dạ!”

Vèo!

Mũi thương của Dương Thanh đã chỉa vào yết hầu đối phương, lạnh lùng nói: “Tần Sơn, nếu ngươi muốn chết thì thử nói thêm một câu nữa xem!”

Tần Sơn cười nói: “Chuyện hắn là tên phản bội đã được các vị Chúa Tể kết luận, chẳng lẽ còn giả được sao? Cho dù ngươi có giết ta thì cũng không thay đổi được sự thật này!”

“Diệp Viễn ca ca không phải kẻ phản bội! Huynh ấy là đại anh hùng của Thiên Nhất liên minh!” Cảnh Phỉ nói.

“Phải, ta thừa nhận hắn làm rất nhiều chuyện lớn! Nhưng hắn bị lão tổ Huyết tộc khống chế là sự thật không cần bàn cãi! Các ngươi phủ nhận cũng vô dụng.” Tần Sơn nhún nhún vai, cười nói.

Năm đó ở Cực Dược Tông Tần Sơn bị Diệp Viễn ba lần bốn lượt vả mặt, ông ta vẫn luôn oán thầm Diệp Viễn không thôi.

Bây giờ vách ngăn Tuyệt Thiên đã bị phá, Thiên Nhất liên minh nguy hiểm trong một sớm một chiều, ông ta không thể không ra tiền tuyến.

Thành trì mấy người này đang ở tên là Tây Dương Thành, là một cứ điểm của Nhân tộc.

Mười năm trước vách ngăn Tuyệt Thiên sụp đổ, mấy vị Chúa Tể ngã xuống, Thiên Nhất liên minh tràn ngập nguy cơ.

Trong thời gian mười năm, phòng tuyến liên minh hết lần này đến lần khác lùi về, mắt thấy đã sắp hoàn toàn lụi tàn.

Tây Dương Thành là một trong những cứ điểm còn tồn tại.

Bỗng nhiên xuất hiện những hơi thở cường đại từ xa đến gần.

Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lùng, rút thương lại, trầm giọng nói: “Huyết tộc tới, lại có việc làm rồi! Tần Sơn, chúc ông chết trong tay Huyết tộc.”

Tần Sơn cười nói: “Ngươi cũng thế!”

Dương Thanh cười ha hả, nói: “Thanh gia nhà ông có tuyệt cảnh nào còn chưa gặp đâu? Chỉ với đám rác rưởi này mà đòi giết ta ư? Nhưng còn ông thì quá yếu đấy!”

Tần Sơn bĩu môi, không nói gì.

Ông ta biết tên này nổi tiếng là con gián.

Mỗi lần cho rằng hắn ta đã chết thì cuối cùng hắn ta lại trở về!

Lúc Dương Thanh còn là Đế Vân Thiên đã từng trúng mai phục, bị mười mấy cường giả Đế Cảnh vây giết, trong đó còn có cường giả Đế Hạo Thiên.

Lúc ấy ai cũng cho rằng hắn ta chết chắc rồi, kết quả tên này bị đánh tàn phế, mang theo cả người đầy vết thương, trong tay còn cầm mấy cái đầu quay trở về.

Sau trận chiến ấy hắn ta phá vỡ phong ấn thứ nhất chỉ trong một lần, đột phá Đế Hạo Thiên!

Còn nhớ năm đó lúc Dương Thanh và Diệp Viễn mới vào tông môn vẫn còn là hai thằng nhóc.

Mới chớp mắt tu vi của Dương Thanh đã sánh ngang mình.

Thật là buồn bực mà!

Bỗng nhiên, một bóng người đột ngột xuất hiện trên đầu tường, đứng khoanh tay nhíu mày nhìn về đằng xa.

“Bái kiến Chiến Thiên Chúa Tể!” Mọi người hành lễ.

“Trận chiến này Huyết tộc chiếm ưu thế, lực lượng gấp mấy lần chúng ta! Xem ra nhóm Bất Phàm Chúa Tể bên kia gặp phải phiền phức không nhỏ rồi! phía sau Tây Dương Thành là trăm tỉ sinh linh, không cho phép chúng ta lui về phía sau. Mọi người đã chuẩn bị tinh thần liều chết chiến đấu chưa?” Chiến Thiên Chúa Tể nặng nề nói.

“Liều chết không lùi!”

“Liều chết không lùi!”

“Liều chết không lùi!”

...

Phía sau hắn ta vang lên tiếng la hét rung trời.

Chiến Thiên Chúa Tể này đúng là thành chủ Nam Kỳ cự thành năm đó, Phong Tiểu Thiên!

Lúc vách ngăn Tuyệt Thiên bị phá, cuối cùng hắn ta cũng ngộ đạo, mở ra phong ấn thứ ba, trở thành Chúa Tể!

Hiện giờ hắn ta cũng là một trong những người lãnh đạo Thiên Nhất liên minh.

“Được, bổn tọa đi! Còn lại giao cho các ngươi!” Phong Tiểu Thiên chỉ để lại một câu sau đó thả người bỏ đi.

Ở phía sau mọi người ai cũng tỏ ra nghiêm túc.

Bọn họ biết tình huống mà Chiến Thiên Chúa Tể đối mặt còn tàn khốc hơn bọn họ!

Lúc này có tới ba Huyết tộc Chúa Tể!

“Giết!”

Dương Thanh cầm trường thương, nổi giận gầm lên một tiếng, biến thành một làn khói nhẹ lao đi.

Chỉ thấy hắn ta làm gương đánh nhau với cường giả Đế Cảnh Huyết tộc.

Một đánh với mặt, ba Đế Vân Thiên nhanh chóng bị hắn ta đánh ngã!

Phía trên không trung, cường giả che cả mặt trăng mặt trời!

Nhưng lực lượng bên Thiên Nhất vẫn ít hơn rất nhiều.

Hơn nữa thuộc tính bất tử của Huyết tộc khiến bên phía Thiên Nhất nhanh chóng rơi xuống thế bất lợi.

Mà lúc này số lượng cường giả Đế Cảnh Huyết tộc phái ra cũng gấp mấy lần Thiên Nhất.

Tuy thực lực Dương Thanh mạnh, nhưng rất nhanh đã bị rất nhiều cường giả Đế Hạo Thiên bao vây.

“Ha ha ha, đám cháu trai các ngươi đúng là quá yếu!”

“Quá nhẹ, gãi ngứa cho ông nội Thanh ngươi đấy à?”

“Giết giết giết! Đám quỷ hút máu các ngươi chết hết đi cho lão tử!”

“Tần Sơn, ông yếu quá! Lúc này mới đánh được bao nhiêu mà đã không được rồi? Nếu ta là ông thì bây giờ ta sẽ cầu nguyện Diệp Viễn có thể từ trên trời giáng xuống! Ha ha ha, ông nói xem nếu bây giờ Diệp Viễn cứu ông thì có phải rất mỉa mai hay không?”

...

Dương Thanh giết đến trời đất tối tăm, đôi mắt đỏ ngầu, vết thương trên người không ngừng tăng lên.

Còn thực lực của Tần Sơn đang ở cách đó không xa lại yếu hơn rất nhiều.

Dưới sự bao vây trùng trùng, sức lực của ông ta nhanh chóng cạn kiệt.

Lúc này ông ta đã ngã quỵ, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

“Bổn tọa có chết cũng không cần một kẻ phản bội cứu!” Tần Sơn giận dữ hét lên.

Chương 3019: Đến chiến trường!

“Ha ha ha... Phong Tiểu Thiên, chúng ta đấu mấy ngàn năm, cuối cùng hôm nay ông cũng sắp chết rồi! Nghĩ lại cũng có hơi không nỡ đấy!” Huyết Nặc ở trên không trung không ngừng cười lớn.

Sau khi Phong Tiểu Thiên đột phá không lâu, Huyết Nặc cũng đột phá Chúa Tể Cảnh.

Lại nói hai người này cũng coi như kẻ thù cả đời.

Phong Tiểu Thiên hừ lạnh, nói: “Ta chết, ngươi cũng phải chôn cùng!”

Huyết Nặc cười lớn, nói: “Với dáng vẻ này của ngươi mà cũng muốn kéo ta chôn cùng? Ngươi suy nghĩ nhiều quá!”

Phong Tiểu Thiên luân phiên chiến đấu kịch liệt, vết thương trên người không nhẹ.

Lúc này đối mặt với ba đại Chúa Tể Cảnh bao vây tấn công, sức lực của hắn ta đã sắp cạn kiệt, thất bại đã rõ ràng.

Rầm!

Huyết Nặc thừa dịp Phong Tiểu Thiên và hai Chúa Tể khác đang chiến đấu kịch liệt hết sức, bỗng nhiên lén lút đánh vào ngực hắn ta.

Lồng ngực Phong Tiểu Thiên lập tức bị thủng một lổ lớn, máu chảy ra như suối!

Ánh mắt Phong Tiểu Thiên lạnh lẽo, rõ ràng đã nhận ra.

Phụt!

Đại Hoàng vì cứu Cảnh Phỉ mà bị một Huyết tộc Đế Vân Thiên đâm xuyên qua người.

Bây giờ thực lực của ông ta rất mạnh, nhưng đánh nhau liên tục như vậy đã là nỏ mạnh hết đà từ lâu.

Hơn nữa lúc này kẻ địch gấp mấy lần bọn họ, căn bản không nhìn thấy hy vọng chiến thắng.

Nhưng mà, không một ai lùi bước.

Bởi vì từ lâu bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi.

Rầm!

Đang trong lúc đánh nhau loạn xạ đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.

Cánh tay phải cầm thương của Dương Thanh trực tiếp bị nổ nát bấy.

Hắn ta chịu đựng đau đớn, chỉ thấy thần nguyên hắn ta rung động, trường thương đổi sang cánh tay trái, tiếp tục chém giết máu me.

Tình hình chiến đấu đã thảm tới cùng cực rồi.

“Tần Sơn, lúc nãy ông sắp không xong rồi mà, sao còn chưa chết? Đây là tai họa còn hoài ngàn năm trong truyền thuyết đó sao? Lợi hại! Lợi hại!” Dương Thanh tiếc nuối nói.

Thật ra Tần Sơn cũng đã cách cái chết không xa.

Nhưng nghe xong lời khiêu khích của Dương Thanh vậy mà ông ta lại lấy lại được một chút tinh thần.

“Ngươi… Mẹ ngươi! Ngươi mới là tai họa! Cả nhà ngươi đều là tai họa! Nhưng lần này bổn tọa xem ngươi còn có thể không chết sao!” Tần Sơn dùng hết sức lực toàn thân, giận dữ hét lên.

“Yên tâm, dù chết ta cũng chết sau ông, ông không nhìn thấy được đâu! Ha ha, ta cảm thấy ông còn có thể cứu vãn lại đấy, cầu nguyện Diệp Viễn có thể trở về! Tiểu tử này, thích sáng tạo kỳ tích, nói không chừng còn có thể ngăn cơn sóng dữ lần này thì sao.” Dương Thanh cười to, nói.

“Con mẹ ngươi, xa Diệp Viễn là không sống nổi nữa phải không? Cũng đã qua hơn một trăm năm rồi, đừng nói Diệp Viễn, ngươi còn chết được?”

“Loại người như ông sẽ không hiểu đâu! Đời người không có mục tiêu, thì sống khác gì cá mặn? Thanh Thiên Đế Tôn ta từng vô địch khắp thiên hạ, cao thủ cô đơn! Tên kia là kẻ thù cả đời ta, sẽ không dễ chết như vậy!”

“Phản bội là phản bội! Hắn mà trở lại, bổn tọa là người đầu tiên giết hắn!”

“Ôi chao, ông chết mất xác rồi!”

Hai người đấu võ mồm trông như nhẹ nhàng, nhưng thật ra đang vô cùng nguy hiểm.

Lúc nói chuyện, không biết từ lúc nào đã bị năm cường giả Đế Hạo Thiên của Huyết tộc vây kín.

Năm người cùng lúc tấn công, sức mạnh khủng khiếp bùng nổ trong nháy mắt!

Tần Sơn đã không chịu nổi từ lâu, sao còn đỡ nổi đòn tấn công mạnh như vậy?

Miệng Dương Thanh cợt nhả, nhưng ánh mắt đã trở nên ảm đạm.

Mấy năm nay Tần Sơn cũng là chiến hữu kề vai chiến đấu với hắn ta.

Tuy rằng tên này rất đáng ghét, nhưng lúc chiến đấu sẽ không lùi bước, cũng không trở thành gánh nặng, thật ra là một người đàn ông chân chính.

Chẳng qua trước kia mọi người không cùng quan điểm mà thôi.

Đùng!

Nơi Tần Sơn đang đứng phát ra tia sáng chói mắt, sáng chói đến làm người ta hoa mắt.

“Ha ha, Nhân tộc yếu như con kiến!”

“Tên Tần Sơn này thật vô dụng, không chịu nổi một đòn!”

“Đúng vậy, trong Đế Hạo Thiên ông ta là yếu nhất đấy! Loại rác rưởi này mà ở Huyết tộc bọn ta thì nên chết từ lâu rồi!”

...

Mấy Huyết tộc Đế Hạo Thiên giết Tần Sơn ai nấy hả hê.

Nhưng mà đúng là bọn họ cảm thấy Tần Sơn yếu thật.

Bên phía Nhân tộc Dương Thanh là khó đối phó nhất.

“Yếu mẹ ngươi! Lão tử giết ngươi!” Dương Thanh lập tức xù lông.

“Dương Thanh, ngươi đừng vội, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi!” Một Đế Hạo Thiên cười lớn nói.

Rất nhanh ánh sáng biến mất.

Tần Sơn mờ mịt nhìn bản thân mình, nói: “Ta... Ta không chết?”

Cả đám Đế Hạo Thiên xung quanh cũng sợ ngây người!

Một bóng người đứng ngạo nghễ bên cạnh Tần Sơn, chặn lại tất cả đòn tấn công!

“Vẫn còn kịp!” Người này khẽ cười, nói.

Tần Sơn chấn động, kêu lên: “Là... Là ngươi! Diệp Viễn, ngươi... Ngươi đã trở lại!”

Người này đương nhiên không phải ai khác ngoài Diệp Viễn từ Hư Minh Đường Diệu Thiên trở về!

Diệp Viễn xuyên qua vách ngăn của trời nhanh chóng biết được vách ngăn Tuyệt Thiên sụp đổ.

Lúc này mọi người ở Cực Dược Tông đang chiến đấu ác liệt ở Tây Dương Thành.

Vì thế hắn gắp gáp chạy một mạch đến đây.

Cuối cùng cũng tới kịp!

Dương Thanh cũng rất chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tên này đã trở lại thật rồi!

“Diệp Viễn! Cuối cùng ngươi cũng trở lại!”

“Ha ha, ta biết Diệp Viễn ca ca sẽ trở về mà!”

“Công tử, thật sự quá tốt rồi!” Đại Hoàng kích động đến nước mắt đầy mặt.

...

Mọi người nhìn thấy Diệp Viễn trở về ai cũng kích động không thôi.

Trong lòng Tần Sơn chấn động không nhẹ, vừa rồi đòn tấn công của năm Đế Hạo Thiên hợp lại chắc chắn vô cùng mạnh.

Dù là Dương Thanh cũng tuyệt đối không dám mạnh mẽ đỡ chính diện.

Nhưng Diệp Viễn lại chặn lại nhẹ nhàng như vậy?

Rốt cuộc thực lực của tên này bây giờ đã khủng khiếp đến mức nào?

Đột nhiên Tần Sơn cảm thấy chua xót.

Đồ chó Dương Thanh đúng là miệng quạ mà!

Lão tử mẹ nó được Diệp Viễn cứu thật rồi!

Mẹ nó mỉa mai thật!

Nhưng mà... Còn sống, cũng rất tốt!

“Này, đây chẳng phải là Huyết Thần Tử đại nhân của chúng ta sao? Ta nghe nói, Huyết Thần Tử đại nhân của chúng ta đã từng rất nhiều lần xoay chuyển tình thế, tài giỏi thật nha! Nhưng mà một mình ngươi mà muốn xoay chuyển cuộc chiến sao?” Huyết tộc Đế Hạo Thiên cười lớn nói.

Diệp Viễn vô cùng nổi tiếng ở Huyết tộc.

Rất nhiều cường giả Đế Cảnh Huyết tộc biết đến sự tồn tại của hắn.

Rõ ràng Đế Hạo Thiên này biết Diệp Viễn.

Diệp Viễn lạnh nhạt nhìn gã, nói: “Ai nói với ngươi ta tới một mình? Triệu Việt, ngươi đến giúp Phong Tiểu Thiên! Tưởng Chấn Nam, giết cho ta! Không chừa tên nào!”

Diệp Viễn nói xong đã đằng đằng sát khí.

Hắn đã thấy hết tình trạng của đám người Dương Thanh.

Ngay cả Cảnh Phỉ ngây thơ hồn nhiên ngày xưa bây giờ trên người cũng đầy vết thương.

Diệp Viễn không hề có một chút ấn tượng tốt nào về Huyết tộc cả.

Hắn vừa nói xong thì ở đằng xa đột nhiên bộc phát ra những luồng khí thế ngất trời!

Khí thế kia điên cuồng cùng cực, vô cùng khát máu!

Mọi người lập tức nhìn thấy một đám quái vật với dáng vẻ mấy tên nhóc bay đến bên này với tốc độ nhanh đến cùng cực.

“Khí... Khí tức thật mạnh! Bọn người kia đều là Đế Thích Thiên!”

“Hơn phân nửa là cường giả Bản Nguyên!”

“Đây... Thật đáng sợ!”

...

Huyết tộc nhìn thấy khí thế đến mức kia trong lúc nhất thời hoảng hốt đến ngây ra.

Những huyết mạch võ giả cảm nhận được khí tức Huyết tộc, ai nấy vô cùng gấp gáp.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Mấy huyết mạch võ giả vừa vừa bắt gặp Đế Thích Thiên đã xé ra thành mảnh nhỏ.

Mấy Đế Thích Thiên kia nhanh chóng tỉnh táo, lại bị mấy người phía sau đuổi kịp xé thành mảnh nhỏ.

Mấy trăm huyết mạch võ giả, mang theo khí thế ngất trời xông vào chiến trường như vào chỗ không người!

Chương 3020: Ông trời ơi, sao ông lại chơi ta như vậy!

“Đây... Đây là quái vật gì thế?”

“Lũ quái vật này quá hung hăng tàn nhẫn! Mau... Chạy mau!”

“Quá mạnh! A a a, cứu mạng!”

...

Căn bản không có chiêu thức kinh thiên động địa gì, những huyết mạch võ giả kia đều dùng cách giết người nguyên thủy nhất.

Nhưng cũng bởi vì như thế mà càng có vẻ tàn nhẫn và khát máu hơn.

Huyết tộc dũng mãnh không sợ chết, nhưng lúc này bọn họ cũng sợ!

Thủ hạ của Diệp Viễn có tám trăm huyết mạch võ giả như vậy, trong đó có hơn năm trăm là cường giả Bản Nguyên!

Đại quân như vậy đủ để quét sạch dưới Chúa Tể Cảnh.

Cho nên sau khi bọn họ tham gia vào trận chiến đại quân Thiên Nhất sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cho dù là cường giả Bản Nguyên Huyết tộc, nhưng đấu với huyết mạch võ giả mấy hiệp cũng bị đánh ngã.

Bên phía đại quân Thiên Nhất sợ ngây người.

“Thật... Thật mạnh! Thì ra còn có thể chiến đấu như vậy!”

“Bao nhiêu năm nay chúng ta đánh với Huyết tộc thua vô cùng thảm! Nhưng hôm nay ta mới phát hiện, chúng ta đều là người nhã nhặn!”

“Những quái vật kia đều là nghe lệnh Diệp Viễn sao? Tên này đúng là lại sáng tạo kỳ tích!”

...

Đột nhiên, một ánh mắt hung ác quét qua, một huyết mạch võ giả đột nhiên quay đầu lại nhào tới.

Võ giả Thiên Nhất bị dọa đến từ ra quần, không biết vì sao đối phương lại nhắm vào mình.

Bị đối phương nhìn chằm chằm, gã ta cảm giác giống như mình đã chết rồi vậy.

Gã ta không biết hai chữ ‘Quái vật’ đã kích thích đối phương.

Gào!

Tưởng Chấn Nam giận dữ gầm lên, lúc này huyết mạch võ giả kia mới dừng tay, quay đầu lại đi giết Huyết tộc.

Thật ra căn bản không cần chỉ huy, huyết mạch võ giả có mối thù trời sinh với Huyết tộc.

Hơn nữa bọn họ là cổ máy chiến đấu bẩm sinh, căn bản không biết mệt mỏi.

Nếu bàn về sức chiến đấu thì bọn họ hơn gấp mười lần cường giả cùng cấp bậc!

Vèo vèo vèo!

Diệp Viễn tùy tiện ném ra mấy viên Thiên Đan, nói: “Nhanh chóng hồi phục lại một chút đi!”

Đám người Dương Thanh không hề do dự nuốt vào.

“Hừ! Tên phản bội này, ngươi cho rằng như vậy là có thể sửa lại án của mình sao?” Tần Sơn bóp nát Diệp Viễn Thiên Đan, hừ lạnh nói.

Diệp Viễn cười nói: “Vậy thì làm sao mới có thể chứng minh ta không phải kẻ phản bội đây?”

Tần Sơn cười lạnh, nói: “Trừ khi ngươi có thể tiêu diệt Huyết tộc! Nếu không thì không thể nào chứng minh!”

Diệp Viễn cười gật đầu, nói: “Được!”

Tần Sơn bất ngờ, rõ ràng không ngờ Diệp Viễn lại đồng ý dứt khoát đến vậy.

“Ha ha, đừng nói ngươi cho rằng mang theo những quái vật này về là có thể tiêu diệt Huyết tộc nhé?” Tần Sơn cười lạnh, nói.

Gào!

Ông ta chưa nói xong phía chân trời đã vang lên tiếng rống giận dữ.

Đồng tử Tần Sơn co rút, ông ta nhìn thấy một cảnh tượng không tin nổi.

Một ‘Quái vật’ tay không xé một Chúa Tể Huyết tộc thành mảnh nhỏ!

“Đây... Quái vật này sao lại mạnh như vậy?” Sắc mặt Tần Sơn tái nhợt, cơ thể hơi run, không biết là vì bị thương quá nặng, hay là vì hoảng sợ.

Nhưng mà cảnh tượng tay không xé Chúa Tể vẫn quá chấn động.

Trước giờ Chúa Tể đánh nhau đều vô cùng giằng co.

Cho dù thực lực mạnh hơn đối phương, nhưng muốn xử lý đối thủ cũng cực kỳ khó.

Nhưng cảnh tượng kia hoàn toàn đảo lộn nhận thức của bọn họ!

Phong Tiểu Thiên nhìn thấy cũng vô cùng khiếp sợ.

Vốn hắn ta đã chuẩn bị xong tâm lý nằm xuống, ai ngờ nửa đường xông ra một Trình Giảo Kim.

Những quái vật kia đánh ba người Huyết Nặc đến không chống đỡ nổi, sau mấy hiệp đã xử lý một Chúa Tể của đối phương.

Nhưng mà rất nhanh Chúa Tể Huyết tộc kia đã hồi phục lại.

Đáng tiếc là dường như Triệu Việt đối với chuyện xé đối thủ ra không biết mệt.

Đối phương vừa hồi phục hắn ta đã lập tức xông đi, xé đối thủ ra một lần nữa.

Gương mặt Huyết Nặc của Huyết tộc trắng bệch không còn chút máu.

Trốn!

Lúc này hắn ta chỉ có một suy nghĩ.

Hắn ta không hề do dự quay đầu chạy.

Hắn ta không nhớ đây là lần thứ mấy chạy trốn nữa, nhưng mà mặc kệ thế nào thì tính mạng vẫn quan trọng hơn.

“A a a! Diệp Viễn, ngươi là sự trừng phạt ông trời phái xuống cho bồn tọa sao? Lần thứ mấy? Đây là lần thứ mấy? Vì sao lần nào cũng như vậy! Ông trời ơi, sao ông lại chơi ta như vậy!” Huyết Nặc tức đến nổ phổi.

Hắn ta vẫn luôn coi Phong Tiểu Thiên là kẻ địch cả đời, nhưng ai ngờ từ khi Diệp Viễn ngang ngược xuất hiện, hắn ta lại hết lần này đến lần khác bị hành hạ.

Lần nào cũng giữa đường xông ra!

Vất vả lắm Thiên Nhất nội chiến mới đuổi được Diệp Viễn đi rồi.

Ai ngờ tên này lại trở về!

Trở về thì trở về còn mang theo đám quái vật điên cuồng này, vầy ai mà sống nổi đây?

Hắn ta không dám tưởng tượng quay về khó khăn như thế nào.

Không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, còn may, Triệu Việt đang đuổi theo người khác.

Cuối cùng cũng bảo vệ được cái mạng!

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Triệu Việt giết hai đại Chúa Tể giết mười mấy lần, cuối cùng không thể sống lại nữa.

Sau đó, hắn ta quẩy đuôi bay đến ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Diệp Viễn.

Thỉnh thoảng còn cọ cọ cái đầu quái vật vào Diệp Viễn, giống như đang lấy lòng.

Thật giống như người vừa rồi tay không xé Chúa Tể không phải hắn ta vậy.

Diệp Viễn mỉm cười, vuốt ve đầu hắn ta mấy cái, tỏ vẻ khen ngợi.

Sau đó, Triệu Việt vô cùng ‘Vui vẻ’ rống lên hai tiếng.

Tần Sơn nhìn thấy cảnh kia tròng mắt sắp lọt ra ngoài!

Quái vật hung tàn như vậy lại ngồi bên cạnh Diệp Viễn giống như chó con?

“Diệp... Diệp Viễn, hắn... Hắn là quái vật gì thế?” Tần Sơn không nhịn được nói.

Gào!

Một tiếng rống của Triệu Việt suýt chút nữa đã làm nội tạng Tần Sơn vỡ ra hết.

Diệp Viễn nói: “Hắn ta tên Triệu Việt, ông đừng gọi hắn ta là quái vật, nếu không đừng trách ta không cứu được ông.”

Tần Sơn nuốt nước miếng, cảm giác vừa đi một chuyến về từ quỷ môn quan về.

“Vậy bây giờ đã có thể chứng minh ta trong sạch chưa?” Diệp Viễn cười hỏi.

Tần Sơn hoảng sợ, hừ lạnh không nói gì.

Thật ra sự nghi ngờ trong lòng trong lòng ông ta đã vơi hơn phân nửa.

Đối với Huyết tộc mà nói Chúa Tể Cảnh cũng không phải có cũng được mà không có cũng được.

Một lúc có hai Chúa Tể ngã xuống đối với Huyết tộc cũng là tổn thất rất lớn.

Bây giờ Thiên Nhất liên minh đã có nguy cơ trong một sớm một chiều, nếu Diệp Viễn là kẻ phản bội thật thì căn bản không cần làm như vậy.

Chỉ cần hắn mang theo đại quân quái vật này đứng bên phe Huyết tộc, bọn họ đừng hòng có ai thoát được.

Nhưng kêu ông ta bỏ xuống sỉ diện nhận lỗi với Diệp Viễn, ông ta không thể nào làm được.

Cho nên dứt khoát không nói.

Diệp Viễn chỉ cười, ném cho ông ta một viên Thiên Đan nữa.

Lần này Tần Sơn không từ chối, trực tiếp nuốt vào bụng.

Ôi... Thiên Đan chữa thương của Diệp Viễn tốt hơn của ông ta!

“Diệp Viễn, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi! Thật sự là quá tốt!” Lúc này Phong Tiểu Thiên cũng đã đến đây, tuy rằng vết thương trên người rất nặng, nhưng hắn ta không hề quan tâm, trái lại nhìn thấy Diệp Viễn thì vô cùng vui vẻ.

Hắn ta và Diệp Viễn cũng coi như sinh tử chi giao, chưa từng nghi ngờ Diệp Viễn.

Diệp Viễn chắp tay, cười nói: “Còn chưa chúc mừng Phong huynh trở thành Chiến Thiên Chúa Tể!”

Phong Tiểu Thiên cười lớn, nói: “Tiểu tử ngươi cố ý muốn làm ta sặc phải không? Mấy huynh đệ ngươi mang đến một tay đã xé ta ra được rồi!”

Lời lúc nãy hắn ta cũng đã nghe được rồi, cho nên nói chuyện rất chú ý.

Gào!

Triệu Việt rống lên, có vẻ rất đắc chí.

Chương 3021: Một quyền này không hề đơn giản!

Đại doanh Tây Dương Thành, hơn tám trăm huyết mạch võ giả ngồi chỉnh tề tại quảng trường.

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Chỉ là tránh thật xa đại quân cường giả Thiên Nhất.

Những người kia quá đáng sợ.

Tuy bọn họ biết đó đều là ân nhân cứu mạng mình.

"Diệp Viễn, tôn tử họ nhà rùa kia! Hôm nay Thanh Thiên Đế Tôn này nhất định phải dẫm nát ngươi dưới chân, hoàn mỹ nghịch tập!" Trên không trung, trường thương của Dương Thanh rung lên chĩa thẳng về phía Diệp Viễn đằng xa, khí phách vô song.

Diệp Viễn không khỏi bật cười: "Đấu một trận thì đấu một trận, cần phải bày vẽ hiện trường lớn vậy sao chứ?"

Dương Thanh hừ lạnh: "Đương nhiên phải khác rồi! Ta muốn đánh bại ngươi trước mặt tất cả mọi người! Ta đã đợi ngày này cả trăm năm, sao có thể qua loa cho xong chứ? Ta muốn bọn họ nhìn xem, Thanh Thiên Đế Tôn ta mới là người mạnh nhất Nhân Tộc thế hệ này!"

Diệp Viễn nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Vậy mời ngươi trực tiếp ra chiêu mạnh nhất đi, bằng không ngươi không có cơ hội đâu."

Dương Thanh khinh thường nói: "Ta biết bây giờ ngươi rất mạnh, nhưng vô dụng! Ta lúc này đã không còn là ta của năm đó! Hôm nay, ngươi không có cơ hội đâu!"

Dương Thanh đương nhiên nhìn thấy Diệp Viễn đỡ một kích thay Tần Sơn.

Chẳng qua, hắn ta tự hỏi qua, chính mình ở trạng thái toàn thịnh cũng không khó làm được.

Ăn xong Thiên Đan của Diệp Viễn, vết thương của hắn ta nhanh chóng khôi phục, ngay cả cánh tay cụt cũng mọc ra.

Vì thế, hắn ta khẩn cấp ước chiến với Diệp Viễn.

Hơn nữa, hắn triệu tập toàn bộ đại quân Tây Dương Thành chính là vì chứng kiến thắng lợi của mình.

Thật ra không cần hắn gọi, trận chiến này thật sự thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngay cả Phong Tiểu Thiên cũng hiếu kỳ, không biết thực lực Diệp Viễn bây giờ đã mạnh đến nhường nào.

Bởi vì hắn ta luôn cảm thấy nhìn không thấu Diệp Viễn.

Hắn ta đường đường Chúa Tể, vậy mà lại nhìn không thấu một Đế Hạo Thiên, như vậy bảo hắn sao có thể không khiếp sợ?

Về phần cường giả Đế Cảnh, hầu như đều có mặt.

Không thể nghi ngờ, cho dù giữa chúng cường giả Đế Cảnh, hai người này cũng là đối tượng ưu tú nhất thế hệ này.

Trận chiến của bọn họ cũng quyết định danh hiệu người mạnh nhất.

Một trận chiến này, muốn không hấp dẫn sự chú ý cũng không được.

"Các ngươi cảm thấy Thanh Thiên Đế Tôn và Diệp Viễn ai mạnh hơn?"

"Còn phải nói à? Đương nhiên là Thanh Thiên Đế Tôn! Mấy năm nay có bao nhiêu Đế Hạo Thiên chết trong tay hắn rồi chứ? Đếm cũng không đếm xuể đi? Thủ đoạn của Diệp Viễn quỷ dị vô cùng, nhưng thực lực của hắn tám phần không bằng Dương Thanh."

"Phải, không sai! Năm đó Diệp Viễn có thể vượt giai chiến thắng Dương Thanh, nhưng bây giờ chắc chắn không làm được! Thanh Thiên Đế Tôn bây giờ đã được dự định trở thành Bất Phàm Chúa Tể đời kế tiếp, sức chiến đấu quét ngang Đế Hạo Thiên! Diệp Viễn mới là Đế Hạo Thiên hạ vị mà thôi, dù có thể vượt giai chiến đấu cũng không phải đối thủ của Dương Thanh."

"Thanh Thiên Đế Tôn mạnh thì mạnh thật, nhưng ra vẻ ta đây quá! Hắn xem Diệp Viễn là địch thủ lớn nhất của mình, lúc này rốt cuộc có thể được như nguyện."

Phần lớn người đều không xem trọng trận chiến này.

Bởi vì mấy năm này, uy danh của Dương Thanh rất thịnh.

Mặc kệ đối thủ mạnh đến mức nào, hắn luôn có thể đạt được chiến thắng.

Thiên phú của Diệp Viễn đương nhiên khỏi cần bàn cãi, nhưng mọi người càng dễ dàng tin tưởng thứ mình nhìn thấy tận mắt.

"Hừ! Không biết tự lượng sức mình! Hắn cho rằng Dương Thanh vẫn là Dương Thanh trước kia hay sao?" Tần Sơn đứng trong đám người, vẻ mặt khinh thường nói.

Ông ta chẳng thích ai trong hai người kia, nhưng cũng buộc phải thừa nhận Dương Thanh rất mạnh!

Mạnh phi thường!

"Diệp Viễn, ngươi nhìn cho kỹ vào! Một chiêu này là chiêu mạnh nhất bổn tọa lĩnh ngộ mấy năm nay! Dưới một chiêu này chưa từng có người sống! Ngươi, phải cẩn thận!"

Chợt, Dương Thanh thu lại dáng vẻ bất cần đời, mũi thương hướng lên, tạo ra một tầng khí tức hủy diệt.

Hắn ta chưa bao giờ từng xem thường Diệp Viễn.

Chẳng sợ Diệp Viễn thấp hơn hắn tới hai cái tiểu cảnh giới.

Diệp Viễn nói như vậy đương nhiên là có chỗ dựa vào, nhưng Dương Thanh cũng có tin tưởng tuyệt đối với bản thân.

Hắn ta bây giờ thật sự khác rồi.

Sở dĩ muốn tuyên chiến trước mặt mọi người như vậy cũng xuất phát từ lòng tự tin lớn vô cùng này.

Cảm nhận được khí tức hủy diệt kia, hai mắt Diệp Viễn cũng sáng ngời.

Rất mạnh!

"Là Vạn Đạo Tịch Diệt Thương! Không ngờ Thanh Thiên Đế Tôn trực tiếp ra chiêu mạnh nhất!"

"Chưa từng có Đế Hạo Thiên nào sống sót sau một chiêu này! Hắn không sợ một chiêu giết chết Diệp Viễn à?"

"Còn cho rằng bọn họ chỉ luận bàn thôi, không ngờ chơi lớn vậy! Lần này Diệp Viễn phiền to rồi!"

Phong Tiểu Thiên cũng bất ngờ vô cùng, không tưởng được Dương Thanh vừa lên đã ra sát chiêu.

Một chiêu này là Dương Thanh cảm ngộ được trong chiến đấu, có thể nói tập hợp Thương Đạo và Hủy Diệt Đạo thành đại tác!

Uy lực mạnh đến ngay cả hắn ta cũng phải than thở không bằng.

Năm đó, Bất Phàm Chúa Tể từng nói chiêu này rất có khí thế muốn đuổi kịp và vượt qua ông ta.

Cũng từ lúc ấy bắt đầu, Dương Thanh được người tôn sùng là người nối nghiệp Bất Phàm Chúa Tể, địa vị có một không hai!

Không ngờ Dương Thanh lại ra sát chiêu với bạn tốt của mình như vậy!

"Giết!"

Dương Thanh quát một tiếng chói tai, một thương rạch phá không trung.

Dưới thương này, Vạn Đạo đều diệt!

Quy tắc Đại Đạo xung quanh hắn ta bị ma diệt hoàn toàn!

Cảnh giới Đế Hạo Thiên chịu chiêu này hoàn toàn không thể điều động quy tắc!

Một chiêu này thật sự mạnh đến cực hạn.

Diệp Viễn nhếch miệng cười: "Không ngờ ngươi thật sự lợi hại hơn nhiều đấy! Nếu không phải gần đây có chút kỳ ngộ thì ta thật sự không phải đối thủ của ngươi. Dương Thanh, xem một quyền của ta đây!"

Trên người hắn không có lực lượng quá sức tưởng tượng.

Huyết mạch Tứ Đại Chân Linh toàn lực bùng nổ, một quyền thẳng tắp đánh tới!

Một quyền này mang theo khí tức vô cùng thần thánh, mênh mang vô tận.

Hắn… hoàn toàn không cần điều động quy tắc thiên địa, quy tắc tự sinh!

Uỳnh!

Chỉ thấy một quyền của Diệp Viễn đánh tới, khí tức hủy diệt kia lập tức phá thành mảnh nhỏ!

Dương Thanh phun ra một búng máu, cơ thể bay ngược ra ngoài như đạn pháo.

Một quyền, đả bại Dương Thanh!

"Sao lại như vậy được!" Đồng tử Tần Sơn chợt co rụt, kinh hãi thốt lên.

"Sao có thể! Kia… là Thánh Lực!" Phong Tiểu Thiên hoảng sợ.

Cả Tây Dương Thành nháy mắt nổ tung rồi!

Trận chiến này quá nhanh.

Bọn họ cho rằng lần này là trận đại chiến kinh thiên mới phải.

Ai ngờ lại chấm dứt nhanh như vậy.

Diệp Viễn chỉ dùng một quyền đã đánh bại Thanh Thiên Đế Tôn vô địch trong lòng bọn họ!

"Không… không phải đâu? Thanh Thiên Đế Tôn yếu như vậy?"

"Không phải Thanh Thiên Đế Tôn yếu, là Diệp Viễn quá mạnh!"

"Không đành lòng nhìn thẳng! Dương Thanh khơi mào trận tượng lớn như vậy, kết quả còn không đỡ nổi một quyền!"

"Bọn họ là hảo hữu mà! Trận này cũng vừa vặn thành toàn uy danh cho Diệp Viễn! Diệp Viễn vẫn là Diệp Viễn vô địch kia!"

Diệp Viễn đã từng là đại diện cho danh từ ‘vô địch đồng giai’.

Chỉ là từ khi hắn đi xa, danh từ này bị Dương Thanh thay thế.

Nhưng trận chiến hôm nay lấy lại ngôi vị đứng đầu cho Diệp Viễn.

Thứ gì thuộc về hắn, chung quy vẫn là của hắn!

"A a a! Sao lại như vậy? Sao ta còn không thể đỡ nổi một quyền của ngươi chứ? Không thỏa đáng chút nào! Không hợp lý!" Dương Thanh trực tiếp vọt tới trước mặt Diệp Viễn, khó hiểu chỉ vào mũi hắn nói.

Nhiều năm như vậy, lòng tin vô địch hắn thành lập ra bị đánh cho dập nát.

Không phải hắn không nghĩ tới thất bại, chỉ là không ngờ lại thua hoàn toàn như thế, còn không thể tiếp được một nắm tay của Diệp Viễn.

Huống chi hắn còn đã nhìn ra, một quyền này của Diệp Viễn không có chút võ kỹ nào, chỉ đơn giản bạo phát huyết mạch lực, đánh ra một đấm vô cùng bình thường.

Diệp Viễn cười nói: "Một quyền này không hề đơn giản!"

Chương 3022: Tính thử thời gian, không sai biệt lắm cũng nên tới rồi

"Dương Thanh, ngươi thua cũng không oan! Diệp huynh đệ đã lĩnh ngộ Thánh Lực!" Phong Tiểu Thiên đi lên trước nói.

Đồng tử Dương Thanh co rụt lại, kinh hô: "Thánh Lực! Đó không phải lực lượng chỉ có cường giả Cực Lạc mới có thể vận dụng ư? Ngay cả Bất Phàm Chúa Tể cũng không làm được! Người này làm cách nào chứ?"

Phong Tiểu Thiên không đáp, cũng chờ Diệp Viễn giải thích.

Diệp Viễn không giấu diếm, thuật lại chuyện dung hợp huyết mạch Tứ Đại Chân Linh xuất hiện dị biến, cả đám người trợn mắt há hốc mồm.

Người này cũng quá trâu bò đi chứ?

Cái khác không nói, riêng huyết mạch Tứ Đại Chân Linh cũng không phải người thường muốn là có được!

"Con người ngươi thật đúng là… không có thiên lý!" Dương Thanh oán hận.

"Hì hì, ta đã sớm nói ngươi không phải đối thủ của Diệp Viễn ca ca rồi mà! Ngươi còn không tin! Giờ bê tảng đá đập chân mình đúng không?" Cảnh Phi chế nhạo.

Dương Thanh hừ lạnh: "Thì sao chứ? Một ngày nào đó ta sẽ dẫm nát hắn dưới chân! Thanh Thiên Chúa Tể ta là vô địch!"

Diệp Viễn gật đầu: "Mấy năm nay ngươi lột xác rất nhiều! Chỉ nói riêng một thương này thôi, ngươi không kém hơn Trác Bất Phàm chút nào!"

Trác Bất Phàm cũng chính là Bất Phàm Chúa Tể, thủ lĩnh mới của Thiên Nhất liên minh, Chúa Tể Chí Cao duy nhất của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên!

Mà Trác Bất Phàm chính là cường giả từ Vũ Thanh Đại Lục đi ra năm đó!

Diệp Viễn mới rời đi hơn trăm năm, nhưng một trăm năm này, Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đại Vương Huyết Tộc đột phá Chúa Tể Chí Cao, phá bỏ Vách ngăn Tuyệt Thiên.

Chủ Thần Thiên Nhất xuất lĩnh một chúng Chúa Tể Vân Sơn, tử chiến Huyết Tộc, cuối cùng ngã xuống.

Vốn Thiên Nhất đã tới cùng đường mạt lộ rồi.

Đúng lúc này, Trác Bất Phàm ngang trời xuất thế, một kiếm tách ra đường sinh tử, đột phá vài cảnh, từ cảnh giới Bản Nguyên trực tiếp vượt tới Chúa Tể Chí Cao!

Trong lúc nguy cấp, Trác Bất Phàm giết tới, tử chiến Vương Tọa, một kiếm khiến Vương Tọa chịu thương nặng, từ đó nghênh đón cơ hội thở dốc cho Thiên Nhất.

Nếu không nhờ vậy, chẳng sợ Diệp Viễn dẫn người trở lại cũng chỉ có thể thấy được một Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên bị người dẹp yên.

Trác Bất Phàm vốn là mục tiêu Diệp Viễn truy đuổi, nhưng sau khi tiến vào Thiên Nhất, hắn cũng không nghe nói tới Trác Bất Phàm, dần dần cũng phai nhạt.

Lần này trở về, Diệp Viễn mới nghe nói thì ra Trác Bất Phàm đã sớm một người một kiếm vượt vách Tuyệt Thiên.

Về phần ông ấy làm thế nào sống sót tại địa bàn của Huyết Tộc thì không người nào biết.

Mọi người chỉ biết vách chướng Tuyệt Thiên bị đánh vỡ, Trác Bất Phàm lại một người một kiếm đã trở lại.

Khi đó, ông ấy đã là cao thủ cảnh giới Bản Nguyên, nguời mạnh nhất dưới Chúa Tể!

Nhưng không đến Chúa Tể, tất cả mọi thứ đều là nói suông.

Trận chiến của hơn trăm vị Chúa Tể Cảnh, ông ấy chẳng qua là một con kiến nho nhỏ thôi!

Ai cũng không ngờ được, ngay khi mọi người cho rằng Thiên Nhất liên minh đại thế đã mất, Trác Bất Phàm lại liên tục thăng vài cảnh giới ngay giữa đại chiến, tốc thành Chúa Tể Chí Cao, viết nên một đoạn truyền kỳ có một không hai!

Vốn dĩ nhân vật phong vân thế hệ này là Phong Tiểu Thiên và đại sư huynh Lý Thanh Vân của Diệp Viễn.

Nhưng Trác Bất Phàm ngang trời xuất thế, đè ép ánh sáng của mọi người.

Nhưng không có người nào không phục!

Chủ Thần ngã xuống, Trác Bất Phàm trở thành thủ lĩnh mới của Thiên Nhất.

Thay đổi lớn như thế, Diệp Viễn nghe xong cũng thổn thức không thôi.

Vội vàng trăm năm, thật có thể nói là thương hải tang điền!

Nhưng lúc trước Diệp Viễn cũng rất thắc mắc, nhân tài cấp bậc như Trác Bất Phàm sao có thể lu mờ trong đám người được?

Giờ mới hiểu, người này chung quy bất phàm!

Nhưng Diệp Viễn có thể nhìn ra bóng dáng Trác Bất Phàm trong một thương của Dương Thanh!

Cái loại cảm giác bá đạo không phải ta thì là ai này… tuyệt đối không dưới Trác Bất Phàm!

Được Diệp Viễn khen ngợi, Dương Thanh cũng chỉ trợn trắng mắt xem thường: "Hứ, ý của ngươi là ta và Bất Phàm Chúa Tể đều không bằng ngươi ấy gì! Con người ngươi thật không biết xấu hổ! Thanh Thiên Chúa Tể ta sẽ không bỏ qua, mặc kệ bao lâu, ta đều phải dẫm nát ngươi dưới chân!"

Diệp Viễn cười không đáp.

Con người Dương Thanh thật sự có tiềm chất trở thành cường giả.

Diệp Viễn biết, hắn ta vì trận chiến hôm nay chuẩn bị rất lâu.

Nếu là người khác, hẳn là sẽ bị trận chiến này đả kích vô cùng to lớn. Nhưng hắn thì không, vẫn ý chí chiến đấu sục sôi như cũ.

Đang lúc trò chuyện, phía chân trời có vài bóng người bay tới, nặng nề hạ xuống Tây Dương Thành.

Đồng tử Phong Tiểu Thiên co rụt lại: "Là Thanh Vân Chúa Tể! Không tốt, quả nhiên bên phía Bất Phàm Chúa Tể đã xảy ra chuyện rồi!"

Vẻ mặt Diệp Viễn cũng điên cuồng biến đổi, bởi hắn nhận ra người vừa hạ xuống Tây Dương Thành đúng là Đại sư huynh Lý Thanh Vân của mình!

Theo lý thì bây giờ hắn nên theo Vân Sơn sư tôn và Bất Phàm Chúa Tể cùng kìm chân Chúa Tể của Huyết Tộc mới phải.

Nhưng nhìn tình huống trước mắt, bên phía Bất Phàm Chúa Tể khẳng định đã xảy ra chuyện!

Một đám người vội vàng vây quanh, phát hiện Lý Thanh Vân đã hấp hối.

"Đại sư huynh!"

Lý Thanh Vân miễn cưỡng mở hai mắt, thấy là Diệp Viễn thì đáy mắt hiện lên vui sướng!

"Tiểu… Tiểu sư đệ, trở về là tốt rồi! Trở về… là tốt rồi!"

Phong Tiểu Thiên trầm giọng: "Thanh Vân huynh, xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại bị thương tới mức này?"

Lý Thanh Vân thều thào: "Huyết Không… Chúa Tể… đột phá!"

Đồng tử Phong Tiểu Thiên mãnh liệt co rụt, kinh hãi thốt lên: "Ngươi nói cái gì? Huyết Không Chúa Tể hắn… đột phá đến Chúa Tể Chí Cao?"

Lý Thanh Vân hữu khí vô lực gật đầu nói: "Hắn liên thủ với Đại Vương, Bất Phàm Chúa Tể… bị thương, sư tôn liều chết… hộ ta giết ra ngoài, để ta quay lại báo tin, muốn các ngươi… buông tha Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên!"

Toàn bộ người nơi này đều chấn động.

Lý Thanh Vân nói chuyện đứt quãng, nhưng bọn hắn đều nghe hiểu được.

Huyết Tộc lại sinh ra một vị Chúa Tể Chí Cao!

Hai đại Chúa Tể Chí Cao liên thủ, tình hình chiến đấu trước đó không hề lạc quan.

Mấy người Vân Sơn Chúa Tể lâm vào nguy cơ thật lớn.

Ngay cả Lý Thanh Vân cũng bị thương nặng như vậy, có thể thấy được tình hình chiến đấu hung hiểm!

Hơn nữa, tin tức Lý Thanh Vân mang về thế mà lại là rút lui khỏi Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên!

Chỉ riêng việc này đã chứng minh rằng các Chúa Tể đã tuyệt vọng rồi!

Chẳng sợ cường giả tuyệt thế như Trác Bất Phàm cũng không cách nào ngăn cơn sóng dữ!

Một hơi thở tuyệt vọng lan tràn trong lòng mọi người.

Thật lâu sau, Phong Tiểu Thiên bùi ngùi thở dài: "Diệp huynh đệ, chúng ta… đi thôi!"

Diệp Viễn gật đầu: "Triệu Việt, Phong huynh, chúng ta đi thôi! Đi cứu sư tôn!"

Grào!

Triệu Việt gầm lên giận dữ, đi tới bên người Diệp Viễn.

Phong Tiểu Thiên gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó chợt phản ứng lại, ngây ra: "Ngươi nói cái gì?"

Ánh mắt Diệp Viễn kiên định: "Ta nói chúng ta đi cứu Vân Sơn sư tôn và Trác Bất Phàm!"

Phong Tiểu Thiên cười khổ: "Diệp Viễn, ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng ta không có hy vọng! Hai đại Chúa Tể Chí Cao… chúng ta… hoàn toàn không có hy vọng!"

Hắn ta thật sự tuyệt vọng!

Một Chúa Tể Chí Cao, bọn họ còn có thể ngăn cản được.

Nhưng hai Chúa Tể Chí Cao… còn là Chúa Tể Không Gian Bản Nguyên như Huyết Không, bọn họ thật sự không có hy vọng.

Trận chiến vửa rồi chắc chắn thảm thiết cực điểm, bằng không Bất Phàm Chúa Tể đã chẳng yêu cầu Lý Thanh Vân trở về báo tin.

Diệp Viễn không để ý tới Phong Tiểu Thiên, thản nhiên nói: "Tính thử thời gian, không sai biệt lắm cũng nên tới rồi!"

Phong Tiểu Thiên lại là sững sờ: "Tới? Ai tới? Diệp Viễn, ta thật sự hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng… ai tới cũng vô dụng thôi!"

Còn chưa nói xong, hư không chợt chấn động.

Từng đạo khí tức vô cùng cường đại dần xuất hiện.

Chương 3023: Đội hình chí tôn xa hoa!

"Tiểu tử, ngươi chính là Đế Hạo Thiên đấy, sai sử bổn tọa đi tới đi lui, hại bổn tọa chạy vài vị diện, mặt mũi ngươi to quá nhỉ!" Long Kiếm mặc thanh y đạp không mà tới, khí thế tận trời.

Theo sát ông ta còn có ba Chúa Tể Long Tộc.

Một trong số đó chính là Long Nhiễm.

"Chúa Tể Chí Cao! Chúa Tể Chí Cao của Long Tộc!" Phong Tiểu Thiên kinh hô, không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn.

Long Tộc tuyệt đối là chủng tộc đứng trên đỉnh chóp của các chủng tộc tại Tam Thập Tam Thiên này!

Chủng tộc này kiêu ngạo tới cực điểm, căn bản sẽ không nể mặt bất cứ kẻ nào.

Nhưng nghe Long Kiếm nói thì có vẻ quan hệ giữa hắn và Diệp Viễn rất sâu!

Diệp Viễn cười chắp tay: "Vất vả Long Kiếm tiền bối! Ngày khác chờ Diệp Viễn có chút xuất đầu sẽ ra tay tương trợ tiền bối đầu tiên!"

Long Kiếm khinh thường: "Hứa suông như nước lã, ngươi cảm thấy bổn tọa là tiểu hài tử ba tuổi hay sao?"

Lúc này, lại vài bóng người bước ra, là vài vị nữ tử.

Người đi đầu là một nữ tử tao nhã tuyệt thế, u oán nhìn Diệp Viễn: "Ngươi ấy à, bình thường hờ hững với người ta bao nhiêu, nước tới mông rồi còn hô tới hét đi với bổn cô nương. Bổn cô nương nợ ngươi à?"

Nữ tử này chính là Phượng Thanh Tuyền!

Đi cùng với nàng ta còn có Loan Thanh Hà!

Đồng tử Phong Tiểu Thiên mãnh liệt co rụt, lại là một Chúa Tể Chí Cao!

Chúa Tể Chí Cao của Chu Tước Tộc!

Chỉ thấy Loan Thanh Hà nói: "Tiểu tử, đừng quên hứa hẹn của ngươi! Ngươi nợ Chu Tước Tộc một nhân tình!"

Diệp Viễn cười đáp: "Tiền bối yên tâm, Phượng Thanh Tuyền là hảo hữu của Diệp mỗ, chỉ cần Diệp mỗ có thể thành, đương nhiên trợ nàng một tay!"

Loan Thanh Hà khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hư không rung động, lại là vài bóng người bước ra.

Thân ảnh những người này có phần hư ảo, Phong Tiểu Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra là Hồn Tộc!

Người tới cũng chính là Vân Nghê Chúa Tể và Bất Diệt Chúa Tể của Niết Hồn Tộc!

Bất Diệt Chúa Tể đích thân tới đây!

Còn một người trung niên Diệp Viễn không rõ, nhưng liếc mắt đã nhận ra thân phận Khí Hồn Tộc của đối phương.

Cường giả Khí Hồn Tộc này cũng là một vị Chúa Tể đứng đầu!

Xem ra hai tộc Khí, Niết đã bắt tay giảng hòa.

Nhưng Diệp Viễn không ngờ Thiên Hồn Chúa Tể sẽ phái người tới.

"Bất Diệt tiền bối đích thân tới, Diệp Viễn thụ sủng nhược kinh!" Diệp Viễn chắp tay với Bất Diệt Chúa Tể.

Bất Diệt Chúa Tể xua tay: "Ta nghe nói lần này có cơ hội giao thủ với Hỗn Độn Huyết Thạch nên mới tới!"

Diệp Viễn cười không cãi lại.

Hắn hiểu, Bất Diệt tới để trả nhân tình.

Mặc kệ thế nào, hắn đã cứu Niết Hồn Tộc, cũng cứu Bất Diệt Chúa Tể!

Diệp Viễn lại chắp tay thi lễ với Chúa Tể Khí Hồn Tộc kia: "Đa tạ tiền bối ra tay!"

Nam tử trung niên khoát tay: "Bổn tọa Hồn Ý, Thiên Hồn đại nhân để ta chuyển lời, hắn còn ghi thù!"

Diệp Viễn cười nói: "Vậy hôm nào Diệp mỗ tự mình đăng môn thỉnh tội!"

Thiên Hồn là hán tử kiêu ngạo lại ngay thẳng, đương nhiên không kéo xuống được thể diện.

Chẳng qua có Hồn Ý Chúa Tể tới đã thuyết minh hết tất cả.

Phong Tiểu Thiên đã nghẹn không nói nên lời, hắn ta không dám tưởng tượng đáy lòng mình lúc này rung động nhường nào!

Chỉ một thoáng đã có chín vị Chúa Tể tiến tới!

Hơn nữa, những Chúa Tể này đều không phải bình thường, khí tức người nào cũng cường đại vô cùng, ít nhất là Chúa Tể đứng đầu!

Đặc biệt là Long Kiếm, Loan Thanh Hà và Bất Diệt Chúa Tể đều là Chúa Tể Chí Cao trở lên!

Lại thêm chiến lực có thể bức ép Chúa Tể Chí Cao - Triệu Việt, bọn họ tương đương có bốn Chúa Tể Chí Cao!

Đội hình bực này thật sự xa hoa tới cực điểm!

Phải biết rằng, dù là Hồn Tộc cũng chỉ có hai Chúa Tể Chí Cao mà thôi!

Rốt cuộc Diệp Viễn đã làm gì trong trăm năm qua?

Nhiều đại nhân vật như vậy lại đều buông xuống Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên chỉ vì một Đế Hạo Thiên nho nhỏ.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, đánh chết Phong Tiểu Thiên cũng không tin tưởng!

Thật ra không phải Diệp Viễn đã biết trước, mà là hắn có thể cảm ứng được Hỗn Độn Huyết Thạch mạnh lên nhiều lắm.

Vậy nên thực lực của Huyết Tộc chắc chắn cũng mạnh lên!

Diệp Viễn lo lắng, vì thế mời Long Kiếm đi Chu Tước Tộc và Hư Vô Việt Hành Thiên mời những Chúa Tể này ra tay.

Thật ra hắn chỉ định mượn vài Chúa Tể Cảnh thôi, không mời Loan Thanh Hà và Bất Diệt Chúa Tể, không ngờ bọn họ đều tự mình tới.

Kết quả này cũng ra ngoài ý liệu của hắn.

Nhưng hiện tại xem ra, rõ là thực lực càng mạnh càng tốt.

Đám người Dương Thanh, Cảnh Phỉ và Đại Hoàng đã sớm trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn không dám lấy hơi.

Khí tràng của những Chúa Tể Cảnh này quá mức cường đại!

Phải biết rằng, những cường giả Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên bọn họ hoàn toàn chưa gặp qua Chúa Tể Chí Cao bao giờ.

Tần Sơn chợt cảm thấy nhân sinh đần độn vô vị.

Làm bạn với Chúa Tể Chí Cao đơn giản như vậy sao?

Lịch lãm hơn trăm năm đối với cường giả như bọn họ mà nói, chẳng qua là chớp mắt rồi lại chớp mắt thôi.

Nhưng Diệp Viễn đi hơn trăm năm, chẳng những thực lực theo kịp ông ta, còn mang về nhiều Chúa Tể Cảnh như vậy!

Nhân sinh thật sự không chút ý nghĩa nha!

"Diệp Viễn, đây… đây…" Phong Tiểu Thiên đần mặt ra, không biết nên diễn tả thế nào.

Chúa Tể Cảnh! Dù là Chúa Tể Cảnh bình thường nhất đều là tồn tại cao cao tại thượng ở Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên này.

Nhưng bây giờ hắn ta cảm thấy bản thân nhỏ bé quá!

Diệp Viễn biết hắn ta rung động, cười nói: "Các vị tiền bối, đây là hảo huynh đệ của ta, Chiến Thiên Chúa Tể! Mấy ngàn năm này hắn vẫn luôn chống lại Huyết Tộc, là huynh trưởng mà Diệp mỗ vô cùng kính trọng!"

"Thì ra là Chiến Thiên huynh đệ, chờ giải quyết họa Huyết Tộc, có rảnh đến Long Tộc ta ngồi chơi." Long Kiếm cười chào hỏi.

Phong Tiểu Thiên thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp: "Nhất định nhất định!"

"Chiến Thiên huynh đệ." Loan Thanh Hà cũng chào hỏi.

"Chiến Thiên huynh đệ, có rảnh cũng đến Khí Hồn Tộc ta thăm thú." Hồn Ý Chúa Tể nói.

Phong Tiểu Thiên đồng ý liên tục, cảm thấy vinh hạnh.

Tuy hắn ta biết những người này đều chỉ nể mặt Diệp Viễn nên mới chào hỏi hắn ta như thế.

Chúa Tể rất mạnh, nhưng đứng trước những người cường đại thế này, hắn thật sự không coi là gì.

"Được rồi, nếu mọi người đều tới, chúng ta cũng đừng chậm trễ nữa! Huyết Tộc và Chúa Tể của Thiên Nhất đang chiến đấu kịch liệt, còn thỉnh các vị tiền bối ra tay tương trợ!" Diệp Viễn chắp tay với đoàn người.

"Để Chiến Thiên huynh đệ dẫn đường là được, ngươi ở lại đi." Long Kiếm nói.

Diệp Viễn lắc đầu: "Ta có thể cảm ứng được phân thân Hỗn Độn Huyết Thạch muốn xuất thế! Ta không ở đó, các ngươi chưa chắc có thể ứng phó được!"

Lời này đủ cuồng, nhưng đám người Long Kiếm đều biến sắc.

Phân thân Hỗn Độn Huyết Thạch xuất thế thì chắc chắn là Chí Tôn cảnh giới Cực Lạc.

Đúng là đoàn người bọn họ không ứng phó được.

Long Kiếm cau mày: "Nó xuất thế, ngươi một cái Đế Hạo Thiên nho nhỏ lại có năng lực làm gì?"

Diệp Viễn cười nói: "Ta lưu lại chút thủ đoạn, có lẽ sẽ có kì diệu!"

Long Kiếm nhướng mày, gật đầu nói: "Được rồi, đi thôi!"

Vì thế, hơn mười vị cường giả Chúa Tể Cảnh mang theo Diệp Viễn, phá không mà đi.

Đại doanh Tây Dương Thành lặng ngắt như tờ.

Thật lâu sau, Dương Thanh chợt hỏi Tần Sơn: "Ngươi nói Diệp Viễn là phản đồ à?"

Tần Sơn nghe vậy cứng người, suýt nữa tự tát mình một cái.

Ông ta nghiêm mặt nói: "Có cái rắm! Ta nói lời này hồi nào? Dương Thanh! Đừng tưởng ngươi mạnh là có thể bịa đặt lung tung!"

Phản đồ?

Giỡn nhau chơi chắc!

Nếu thật là phản đồ, chỉ cần dẫn mấy người này tới là hoàn toàn quét ngang Thiên Nhất liên minh rồi!

Chương 3024: Thần binh trời giáng!

Bên trên bầu trời, kiếm ý tung hoành!

Trác Bất Phàm một người một kiếm, tựa như một cây tùng xanh đứng giữa đất trời, ngạo nghễ thẳng tắp.

Chỉ là ông ấy cũng không hề nhẹ nhàng.

Hai đại Chúa Tể Chí Cao Vương Tọa và Huyết Không liên thủ, áp lực của ông ấy rất lớn!

Đặc biệt là Huyết Không, lão ta lấy Không Gian Bản Nguyên chứng đạo, sức chiến đấu vô cùng cường hãn.

Dù là thanh kiếm đánh đâu thắng đó của Trác Bất Phàm cũng không làm gì được lão.

Hai người bọn họ liên thủ, Trác Bất Phàm dần lộ dấu hiệu thua cuộc.

Ầm!

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Huyết Không rốt cuộc đột phá kiếm giới của Trác Bất Phàm, Bản Nguyên lực nặng nề nổ trên người ông ấy.

Trác Bất Phàm rên một tiếng đau đớn, cả người bay ngược ra sau.

Vương Tọa sao có thể buông tha cơ hội này, huyết mang nở rộ, trực tiếp đuổi giết.

Vèo!

Một đạo kiếm quang kinh thiên quỷ dị từ trên người Trác Bất Phàm bùng nổ, oanh tại trên người Vương Tọa.

Cơ thể Vương Tọa trực tiếp bị nổ thành từng đoàn sương máu.

Nhưng rất nhanh, ông ta lại ngưng tụ thân hình, cảnh giác nhìn về phía Trác Bất Phàm.

Người này… khó quấn lấy!

Đâu phải chỉ có hàng tỷ Nhân loại tu Kiếm Đạo mà thôi, nhưng chưa thấy ai làm được đến loại trình độ như Trác Bất Phàm.

Cái loại kiếm ý thuần túy đến mức tận cùng như thế này khiến sức chiến đấu của ông ấy mạnh đến cực điểm.

"Trác Bất Phàm, ngươi không có cơ hội đâu! Còn đánh nữa ngươi sẽ chết!" Vương Tọa trầm giọng nói.

"Vương Tọa, đừng uổng phí tâm cơ! Tu kiếm trước tu tâm, mặc kệ ngươi hoa ngôn xảo ngữ thế nào cũng đừng mơ tưởng dao động kiếm tâm của ta! Đại trượng phu chết thì chết. Tu sĩ chúng ta có gì để sợ đâu?" Trác Bất Phàm lạnh nhạt nói.

Thật ra luân phiên đại chiến, Trác Bất Phàm đã bị thương rất nặng.

Nhưng sức chiến đấu của ông ấy không suy giảm chút nào.

Vương Tọa và Huyết Không cũng cực kỳ kiêng kỵ người này, muốn dùng ngôn ngữ công kích ông ấy.

Chỉ là Trác Bất Phàm hoàn toàn không ảnh hưởng mảy may.

Bên kia, Vân Sơn Chúa Tể và Hắc Dương Chúa Tể cũng đã lâm vào tuyệt cảnh!

Hai người bọn hắn bị bảy tên Chúa Tể đứng đầu vây công!

Thật ra hai người đã là nỏ mạnh hết đà từ lâu, đến lúc này còn đang chiến đấu hoàn toàn dựa vào sức mạnh ý chí.

"Hắc Dương lão quỷ, chúng ta đấu nhiều năm như vậy, không ngờ hôm nay phái chết chung một chỗ. Xui chết rồi!" Vân Sơn Chúa Tể khó chịu nói.

Hắc Dương Chúa Tể suýt phun ra một búng máu tươi, giận dữ hét: "Vân Sơn, ta thao đại gia ngươi! Miệng lão bất tử ngươi thối lắm!"

Vân Sơn cười to: "Hắc Dương lão quỷ, ngươi có nguyện vọng gì không?"

Hắc Dương: "Không có nguyện vọng, chỉ là… sắp chết rồi có hơi nhớ nhung nữ nhân lúc ở hạ giới. Ồ… rốt cuộc có thể đoàn tụ với nàng đi!"

Vân Sơn bật cười: "Đoàn tụ cái đại đầu quỷ nhà ngươi! Ngươi sống bao nhiêu năm rồi chứ? Nữ nhân kia đã sớm vào luân hồi!"

Ngoài dự đoán mọi người, Hắc Dương không phản bác: "Ngươi thì sao, lão quỷ."

Vân Sơn cười khà khà: "Không có nguyện vọng, chỉ hơi tiếc nuối không nhìn thấy tiểu đồ đệ kia của ta đăng phong tạo cực thôi!"

"Hứ, còn nhớ thương tiểu tử kia à? Ta cam đoan với ngươi, tiểu tử kia chắc chắn đã bị Hỗn Độn Huyết Thạch khống chế, ngươi chết tâm đi!" Hắc Dương khẳng định chắc chắn.

"Có cái rắm!"

Vân Sơn không nhịn được chửi thề, lại bỗng thở dài: "Hắc Dương lão quỷ, thời điểm không sai biệt lắm!"

Hắc Dương gật đầu: "Đúng vậy, không sai biệt lắm! Còn tiếp tục dây dưa thì chẳng còn dư chút vốn liếng nào mà liều mạng nữa!"

Uỳnh!

Uỳnh!

Sau lưng Vân Sơn và Hắc Dương hiện ra Cánh cửa Vĩnh Sinh.

Tiếp đó, sinh mệnh lực của hai người nhanh chóng tiêu tán, nhưng khí thế lại lên như diều gặp gió!

"Bọn họ đang hiến tế sinh mệnh lực, đạt được Vĩnh Sinh Lực! Mọi người cẩn thận một chút! Chờ sinh mệnh lực của bọn hắn hao hết chính là một người chết thôi!" Huyết Tộc bên này, Thanh Dao Chúa Tể nhắc nhở nói.

“Cả nhà ngươi mau chết đi, luyện cho ta!"

Trong hư không, Vân Sơn trực tiếp huyễn hóa ra một bàn tay to, luyện hóa một Chúa Tể của Huyết Tộc chủ thành sương máu.

Đáng tiếc, đối phương không chết, rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu.

Tới cảnh giới bực này rồi, muốn giết chết một Chúa Tể Huyết Tộc đúng là quá khó khăn, quá khó khăn.

Thực lực của Hắc Dương cũng tăng mạnh, trực tiếp nổ chết một Chúa Tể Huyết Tộc.

Đáng tiếc, vô dụng!

Xa xa, Trác Bất Phàm cảm nhận được khí tức bên này, không khỏi buồn bã, cất cao giọng nói: "Tiễn biệt hai vị tiền bối, Trác mỗ sẽ theo sau!"

Vân Sơn cười to: "Bất Phàm Chúa Tể, kiếp này có thể kết bạn với ngươi là Vân Sơn ta tam sinh hữu hạnh! Hai cái lão quỷ chúng ta chờ ngươi trên đường! Cả mọi người nữa! Hai lão già chúng ta đi trước một bước!"

Bầu không khí bi tráng nháy mắt lan tràn toàn bộ chiến trường.

Tất cả mọi người biết, đã tới thời khắc sinh tử rồi!

Một trận chiến này đánh rất vất vả, bọn họ cũng thật sự mệt mỏi.

Tuy nói trận chiến với Huyết Tộc khiến sinh linh đồ thán, nhưng thật ra vất vả nhất, mệt nhất là cường giả Chúa Tể Cảnh bọn họ.

Bởi thứ bọn họ gánh vác quá nhiều.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.

"Tiễn biệt hai vị tiền bối, chúng ta sẽ theo sau!"

"Hai vị tiền bối vất vả rồi!"

Hai người Vân Sơn khí thế ngút trời, đều tự tìm mục tiêu, điên cuồng công kích.

Trong nháy mắt, Chúa Tể kia không thể chống đỡ.

Nhưng khí tức hai người cũng dần yếu xuống.

Loại thủ đoạn thiêu đốt sinh mệnh lực thế này tuy có thể đổi lấy công kích cường đại, nhưng thương tổn với bản thân là bất khả nghịch.

Rầm!

Thanh Dao Chúa Tể thừa dịp Vân Sơn suy yếu, từ bên cạnh đánh lén, trực tiếp nổ bay nửa người của lão.

Vân Sơn Chúa Tể đã suy nhược, hoàn toàn không có năng lực hoàn thủ.

"Ôi, đến cuối cùng cũng không liều chết một cái, xấu hổ nha!" Thầm thở dài một tiếng trong lòng, lão nhìn Thanh Dao Chúa Tể lại đánh tới.

Lần này lão không nhúc nhích.

Tử vong đập vào mặt mà tới.

Ruỳnh!

Khoảnh khắc sinh tử, thân thể Thanh Dao Chúa Tể bay ra ngoài như đạn pháo.

Đồng tử Vân Sơn co rụt lại, xảy ra chuyện gì vậy?

Nhưng rất nhanh sau đó, lão nhìn thấy một tàn ảnh xẹt qua trước người mình, giết thẳng về phía Thanh Dao Chúa Tể.

Bóng dáng kia cuồng bạo tới cực hạn.

Cùng lúc đó, một bóng người cực kỳ quen thuộc ôm lấy thân tàn của lão, hai mắt đỏ rực.

"Triệu Việt, xé thứ chó má đó thành mảnh nhỏ cho ta!" Diệp Viễn dùng hết toàn lực rống lên.

Grào!

Triệu Việt có vẻ cảm nhận được cơn thịnh nộ của Diệp Viễn, vốn dĩ đang hung tàn càng thêm cuồng bạo.

Hắn ta thật sự xé Thanh Dao thành mảnh nhỏ.

Vút vút vút!

Từng đạo khí tức cường đại chợt buông xuống!

Đồng tử Vương Tọa chợt co rụt, kinh hô: "Long Tộc! Chu Tước tộc! Hồn Tộc! Đây… sao lại thế được?"

Chỉ thấy tam đại Chúa Tể Chí Cao Long Kiếm, Loan Thanh Hà, Bất Diệt trực tiếp gia nhập chiến đoàn, nháy mắt hình thành thế giáp công với Vương Tọa và Huyết Không.

Ba người này đều là Chúa Tể Chí Cao thành danh đã lâu, thực lực sâu không lường được.

Sức chiến đấu của bọn họ mạnh hơn Vương Tọa và Huyết Không vừa bước chân vào cảnh giới này nhiều lắm.

Trác Bất Phàm cũng vô cùng khiếp sợ nhìn một màn này, thần binh trời giáng chân chính!

Ai có thể nghĩ đến lại có tới ba Chúa Tể Chí Cao buông xuống, trợ giúp Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên đối phó Huyết Tộc?

Loại chuyện như vậy, bảo ông ấy tưởng tượng cũng không dám.

Vậy mà lại chân chân thực thực xảy ra trước mặt.

"Ha ha ha…"

Vân Sơn Chúa Tể chợt cười phá lên!

Lão vui vẻ!

Lão thật sự cực kỳ vui vẻ!

Một khắc nhìn thấy Diệp Viễn kia, lão cảm thấy đời này không còn gì tiếc nuối!

Chương 3025: Nghịch chuyển chiến cuộc!

Mười Chúa Tể buông xuống, chiến cuộc nháy mắt đã xảy ra nghịch chuyển!

Lực lượng này thật sự là quá cường đại!

Dưới sự giáp công của Long Kiếm, Loan Thanh Hà và Bất Diệt Chúa Tể, Vương Tọa và Huyết Không Chúa Tể thoáng cái đã bị áp chế.

Vương Tọa nhìn thấy Diệp Viễn đang ôm Vân Sơn bên kia, hai mắt căng chặt.

Diệp Viễn!

Vì sao người này lại xuất hiện ở đây?

Không lẽ… những cường giả chí tôn đứng đầu này đều do hắn đưa tới?

Ý niệm này rất đáng sợ!

"Là tiểu tử này! Năm đó chính là tiểu tử này phá hủy thông đạo không gian của bổn tọa!" Huyết Không Chúa Tể cũng khiếp sợ không thôi.

Lão nhận ra Diệp Viễn!

Năm đó, lão cho rằng đối diện thông đạo là một gã Chúa Tể Không Gian Bản Nguyên.

Nhưng sau đó mới biết, người kia chẳng qua là một Thánh Hoàng Thiên nho nhỏ thôi!

Một Chúa Tể lại bại bởi Thánh Hoàng Thiên. Huyết Không suýt không thở nổi.

Vút!

Một kiếm phá không, kinh diễm tới cực điểm, vô cùng tinh chuẩn đánh trúng Vương Tọa.

Ầm!

Vương Tọa bị một kiếm này của Trác Bất Phàm nổ thành mảnh vỡ.

Tam đại Chúa Tể Chí Cao hai mắt sáng ngời, không nhịn được nhìn Trác Bất Phàm thêm vài lần.

Bọn họ rõ ràng không ngờ Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên lại có kiếm tu kinh diễm như thế!

"Đa tạ các vị viện thủ, ta còn có thể chiến! Lưu lại một người hỗ trợ ta, các ngươi đi giúp những người khác!" Trác Bất Phàm chấp kiếm đứng thẳng, tuy rằng bị thương nặng cũng không ảnh hưởng tới hắn quật cường chút nào.

Mặc dù có mười đại Chúa Tể buông xuống, nhưng Chúa Tể của Huyết Tộc quá nhiều, nhiều gấp mấy lần Thiên Nhất liên minh.

Nếu không một trận chiến này cũng không gian khổ như thế.

Ý tứ của Trác Bất Phàm rất rõ ràng, giết chết Chúa Tể khác trước!

Long Kiếm thoáng cái đoán ra tình thế chiến trường, gật đầu nói: "Loan Thanh Hà, Bất Diệt, hai người đi thôi, nơi này giao cho ta!"

Hai người đương nhiên không có gì phản đối, khẽ gật đầu, trực tiếp rời đi.

Có hai đại Chúa Tể Chí Cao gia nhập chiến đoàn, chiến cuộc xung quanh nháy mắt phát sinh nghịch chuyển.

Vốn Chúa Tể bên phía Thiên Nhất đã càng đánh càng ít, không còn lại bao nhiêu.

Sáu bảy mươi Chúa Tể vây sát, Thiên Nhất chỉ còn sót lại hơn mười Chúa Tể.

Có thể nói, đại cục đã định.

Nhưng Chúa Tể Chí Cao và một chúng Chúa Tể đứng đầu gia nhập, sức chiến đấu có thể tưởng!

Chúa Tể Huyết Tộc liên tiếp bại lui!

"Triệu Việt, giết cho ta! Giết đến hắn không sống lại được mới thôi!" Hai mắt Diệp Viễn đỏ tươi, cả chiến trường đều nghe được tiếng hắn xé họng rống lên, có thể thấy cơn phẫn nộ của hắn lúc này.

Vân Nghê canh giữ bên cạnh hắn, cảnh giác những người khác đánh lén.

Triệu Việt cũng không quản những người khác, nhìn chằm chằm Thanh Dao Chúa Tể, điên cuồng giết chóc.

Thanh Dao Chúa Tể cũng là Chúa Tể đứng đầu, thực lực cường hãn phi thường.

Nhưng dưới công kích cuồng bạo của Triệu Việt, hắn ta hoàn toàn không có năng lực hoàn thủ.

Sức chiến đấu của Triệu Việt đã thẳng tiến tiếp cận Chúa Tể Chí Cao !

Chúa Tể đứng đầu bình thường không phải đối thủ của hắn ta.

Càng đừng nói, Triệu Việt lúc này đang trong trạng thái phát cuồng.

Thanh Dao muốn điên rồi. Mẹ nó chứ, không phải một mình bổn tọa xử lý Vân Sơn được không? Ngươi nhìn chằm chằm ta giết làm gì?

Vân Sơn và Hắc Dương cực kỳ mạnh, Huyết Tộc bọn họ cũng cần tới bảy đại Chúa Tể liên thủ tập sát, cuối cùng mới từ Thanh Dao hắn ta đắc thủ.

Hơn nữa còn là nhân lúc Vân Sơn hao gần hết sinh mệnh lực!

Nhưng vừa vặn một màn này lại bị Diệp Viễn thấy được.

Sau đó, Thanh Dao gặp bi kịch!

Hắn ta đã nhìn ra, ngoại trừ Triệu Việt này, các Chúa Tể đứng đầu khác thực lực cũng chỉ có vậy thôi.

Muốn diệt sát cùng giai trong thời gian ngắn là không thể nào.

Nhưng thực lực của Triệu Việt thật sự quá mạnh rồi!

"Sư tôn, đệ tử đến chậm!" Diệp Viễn đỏ hốc mắt.

Đời này hắn gặp không ít chuyện thương tâm, nhưng gần như chưa từng rơi lệ.

Có điều, Vân Sơn là người thật lòng trút xuống hết thảy quan ái với Diệp Viễn.

Sư phụ vì mình, thậm chí không tiếc trở mặt với Thiên Nhất liên minh!

Thế nên khi hắn nhìn thấy Thanh Dao đánh lén Vân Sơn, toàn thân đều điên rồi.

"Không muộn không muộn, vừa đúng lúc! Ha ha, bổn tọa còn chưa chết, ngươi khóc tang hử?" Vân Sơn cười nói.

Diệp Viễn không nói.

Vân Sơn không chết được, nhưng sinh mệnh lực của hắn hao tổn rất nghiêm trọng, lại thêm trọng thương, sau này chẳng khác nào phế nhân.

Cho dù Diệp Viễn đạt tới trình độ Nhất Niệm Vạn Hoa Khai cũng rất khó tu bổ thương thế này.

Vết thương của Vân Sơn và Hắc Dương là trao đổi với thiên đạo, dùng sinh mệnh đổi lấy lực lượng.

Trừ khi Diệp Viễn có thể nghịch thiên sửa mệnh, bằng không sau này Vân Sơn chẳng khác nào người thực vật.

Đối với một Chúa Tể đứng đầu sở hữu địa vị và thực lực vô thượng mà nói, chuyện này còn khó chịu hơn cái chết.

Nhưng Vân Sơn không thèm để ý.

Lão thấy Diệp Viễn là thật lòng vui sướng: "Ha ha, không ngờ ngươi mới trải qua trăm năm mà đã có thể đạt được thành tựu như vậy! Không hổ là đồ đệ Vân Sơn ta! Hắc Dương lão quỷ, có phải ghen tị chết rồi không? Ha ha ha… năng lực vả mặt của tiểu đồ đệ ta rất có phong phạm của sư phụ hắn nhá!"

Vân Sơn cười cực kỳ vui vẻ.

Bên kia, Hắc Dương Chúa Tể thảm hơn nhiều.

Căn bản không ai quản lão!

Lão ngã mạnh xuống đất, hoàn toàn không nhúc nhích được.

Mà quan trọng nhất là… lại bị vả mặt!

Vừa rồi lão còn nói chắc như đinh đóng cột rằng Diệp Viễn đã bị Hỗn Độn Huyết Thạch khống chế.

Nhưng nháy mắt sau đó, Diệp Viễn dẫn theo thần binh trời giáng, ngăn cơn sóng dữ!

Ờ, đúng là vừa lúc!

Khống chế và vân vân, đương nhiên là lời nói vô căn cứ.

Chỉ cần nhìn tình huống này thôi, Diệp Viễn có thể sống chết mặc bay là được rồi, hoàn toàn không cần làm ra trận trượng lớn như vậy.

Càng đừng nói, dù không có Huyết Tộc, Diệp Viễn dẫn theo lực lượng này cũng đủ quét ngang Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên!

"Rút lui, về Huyết Thần Điện!" Vương Tọa hô to một tiếng, trực tiếp chạy như điên mà đi.

Tuy chỉ có hai người Long Kiếm và Trác Bất Phàm, nhưng hắn ta và Huyết Không đều không phải đối thủ.

Hắn ta biết, trận chiến này hoàn toàn thất bại!

Lực lượng Diệp Viễn mang đến quả thực mang tính huỷ diệt.

Còn đánh nữa, ai nấy đều bỏ mạng tại đây.

Vương Tọa ra lệnh một tiếng, hơn mười vị Chúa Tể quay đầu bỏ chạy.

Tuy người Diệp Viễn mang đến thực lực cường đại, nhưng không thể ngăn cản nhiều người chạy trốn như thế.

Nhưng hai người Loan Thanh Hà và Bất Diệt một đường cuồng sát, gạt bỏ mười mấy Chúa Tể Huyết Tộc.

Cũng do năng lực hồi sinh của Huyết Tộc quá mạnh mẽ, có thể đạt được chiến quả như vậy đã không tồi rồi.

Đương nhiên, thảm nhất chính là Thanh Dao.

Hắn ta bị Triệu Việt dính lên, hoàn toàn không thể cắt đứt.

Tốc độ và sức chiến đấu của Triệu Việt đều ở trên hắn ta.

"Đại gia nhà ngươi, lão tử liều mạng với ngươi!"

Ruỳnh!

Sau đó, hắn ta bị Triệu Việt đánh nổ tung.

Liên tiếp bị giết hơn hai mươi lượt, Thanh Dao rốt cuộc không thể sống lại, bị chết hoàn toàn.

"Sư tôn, ta sẽ giết con chó già Vương Tọa kia, báo thù cho ngài!" Diệp Viễn lạnh lùng nói.

"Vi sư tin tưởng ngươi! Nhiều năm như vậy vi sư cũng mệt mỏi rồi, vừa hay nhân lúc này nghỉ ngơi một chút!" Vân Sơn cười nói.

Diệp Viễn buồn bã, hắn biết Vân Sơn an ủi mình.

Nhưng hắn hiện tại rất bất lực.

Không lâu sau, một chúng Chúa Tể Cảnh trở về.

Long Kiếm nói: "Hai Chúa Tể Chí Cao kia bị chúng ta đánh trọng thương, thi triển không gian chạy thoát. Giết chết mười mấy Chúa Tể Cảnh, còn lại chạy hết rồi. Giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Toàn bộ Chúa Tể của Thiên Nhất, bao gồm cả Vân Sơn đều khiếp sợ rơi cả cằm.

Vị Chúa Tể Chí Cao Long Tộc này lại nghe mệnh lệnh của Diệp Viễn!

Đúng thế, không phải thương lượng, mà là đang chờ Diệp Viễn ra lệnh!

Chương 3026: Dùng thân làm mồi!

Bên trong Huyết Thần Điện, một đám Chúa Tể Huyết tộc sắc mặt ngưng trọng.

Không ai ngờ tới, cuộc chiến diệt tộc đã nắm chắc mười mươi, vậy mà lại thất bại!

"Huyết Nặc, ngươi là heo à? Đại bại như thế mà ngươi cũng không biết báo tin!" Vương Tọa tức không có chỗ xả, trực tiếp trút hết lửa giận lên người Huyết Nặc.

Vẻ mặt Huyết Nặc vô tội, cười khổ nói: "Vương Tọa đại nhân, ta cũng không biết Diệp Viễn lại có thể mang về nhiều cường giả như vậy! Lúc hắn trở về, bên người chỉ có tên quái vật kia."

"Ngươi còn dám lý luận?" Vương Tọa vụt đứng lên một phát, giống như muốn động thủ, Huyết Nặc lập tức ỉu xìu.

Huyết Không thấy bầu không khí thì có chút kinh ngạc, lên tiếng nói: "Được rồi, Vương Tọa huynh, cũng không phải Huyết Nặc cố ý. Mẫu thạch sắp phải xuất thế, hiện tại là thời gian đang rung chuyển nhất, việc cấp bách của chúng ta là thủ vững vị trí Huyết Thần Điện. Diệp Viễn dẫn theo nhiều cao thủ trở lại như vậy, nhất định sẽ tập kích Huyết Thần Điện."

Vương Tọa nhẹ gật đầu, lúc này mới thôi.

Hắn ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu tử Diệp Viễn này, đúng là âm hồn bất tán! Nếu như không phải do hắn, trăm năm trước khi chúng ta thống nhất Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, mẫu thạch cũng đã sớm xuất thế! Đồ đáng chết, đợi mẫu thạch xuất thế, bổn tọa nhất định phải nghiền xương hắn thành tro!"

Đối với Diệp Viễn, Vương Tọa thật sự hận đến tận xương tủy.

Từ khi Diệp Viễn đi vào Thiên Nhất đại lục, đã không biết bao nhiêu lần phá hủy kế hoạch tất thắng của hắn ta.

Lúc này đây, lại còn mang đến một đống lớn Chúa Tể Cảnh, tạo thành nguy cơ thật lớn cho bọn họ.

Nhưng, nếu mẫu thạch không xuất thế, thật sự là hắn ta không làm gì được Diệp Viễn.

Rầm!

Lời còn chưa dứt, Huyết Thần Điện kịch chấn!

Toàn bộ không gian, trực tiếp bị nổ ra một lỗ hổng lớn.

Hơn hai mươi Chúa Tể Cảnh hàng lâm trong không gian Huyết Thần Điện!

Thánh Địa này vô cùng bí ẩn, nhưng Diệp Viễn rất quen thuộc với nơi này nên tất nhiên không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể tìm được.

Hắn để cho Chu Tùng Tuyền mang theo Vân Sơn và mấy Chúa Tể trọng thương về Tây Dương Thành trước, còn mình mang theo đám người Long Kiếm, trực tiếp giết vào Huyết Thần Điện!

"Diệp Viễn, tao đệch mợ cả nhà mày!" Rốt cuộc Vương Tọa cũng không nhịn nổi nữa, phát nổ một câu nói tục.

Hắn ta thở cũng chưa kịp thở, Diệp Viễn đã dẫn người giết tới!

Hơn hai mươi Chúa Tể Cảnh hàng lâm, lập tức giết đến trời đất mịt mù.

Chúa Tể Cảnh chiến đấu rất ít khi làm ảnh hưởng đến người bình thường.

Nhưng một trận chiến này chính là cuộc chiến diệt tộc, tất nhiên bọn họ không kiêng dè gì rồi.

Trước đó Trác Bất Phàm bọn họ cũng là vì chặn đánh Chúa Tể Huyết tộc, mới phải triển khai đại chiến sinh tử.

Vương Tọa mang theo một đám Chúa Tể bay lên trời, thấy Diệp Viễn thì nhịn không được chửi ầm lên: "Tiểu tặc Diệp Viễn, bổn tọa và ngươi không đội trời chung! Hôm nay, bổn tọa muốn bầm thây vạn đoạn ngươi!"

Diệp Viễn khẽ cười nói: "Đừng, Vương Tọa đại nhân, ta là Huyết Thần Tử chính ngươi tự mình tuyển ra! Ngươi làm như vậy không phúc hậu lắm?"

Thiếu chút nữa Vương Tọa phun ra một ngụm máu, phẫn nộ quát: "Phúc hậu con mẹ mày! Tất cả mọi người nghe lệnh, không tiếc bất cứ giá nào để giết tiểu tặc này!"

Kéo giá trị cừu hận này vô cùng đầy.

Trong nháy mắt, hơn mười vị Chúa Tể ùa lên, thanh thế rung trời.

Khóe miệng Long Kiếm hơi nhếch, im lặng nói: "Ngươi cái tên này, rốt cuộc là làm bao nhiêu người hận thế? Bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến thương vong luôn!"

Loan Thanh Hà bĩu môi nói: "Tiểu tử này, trời sinh có thể kéo cừu hận! Ngươi đã quên trong Hằng Hà, người này đã rước bao nhiêu cường giả đến hỏi tội à?"

Long Kiếm cười khổ nói: "Đúng là sẹo lành đã quên đau, thiếu chút nữa đã quên vụ này rồi!"

Tiểu tử này, lúc ấy thế mà lại có thể gọi tới cường giả Cực Lạc.

Hắn là một Chúa Tể Chí Cao, vậy mà thiếu chút nữa bị hai đại cường giả Cực Lạc làm cho quỳ xuống.

Nếu như không phải Di Thiên trở về, việc đó cũng sẽ không dễ dàng rồi.

Phong Tiểu Thiên cười lạnh nói: "Người này cũng không làm gì, chỉ là chạy đến đây đi dạo một vòng Huyết tộc, trở thành Huyết Thần Tử do Vương Tọa khâm định, lừa Máu bản nguyên của Hỗn Độn mẫu thạch, giết sạch thiên tài đời sau của Huyết tộc, sau đó diệt sạch mấy chục vạn tinh anh Huyết tộc. Bây giờ, hắn lại dẫn các vị đại nhân giết đến Huyết Thần Điện, đương nhiên Vương Tọa hận không thể nuốt sống hắn!"

Một đám Chúa Tể hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ kinh ngạc không thôi với Diệp Viễn.

Thật đúng là tiểu tử này rất biết cách gây chuyện!

Nhưng mà, Huyết tộc ngầm mưu tính các Thiên, ngay cả Long tộc cũng khó tránh vận rủi.

Hết lần này tới lần khác, ngay trên tay một Đế Hạo Thiên nho nhỏ lại có nhiều lần kinh ngạc.

Không thể không nói, Diệp Viễn là khắc tinh của Huyết tộc.

Diệp Viễn lơ đễnh, cười nói với Trác Bất Phàm: "Trác huynh, trong những Chúa Tể Cảnh ở đây, nếu nói đơn thuần về lực công kích, ngươi hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất! Cho nên, xin nhờ ngươi!"

Trác Bất Phàm thâm ý sâu sắc nhìn Diệp Viễn, gật đầu nói: "Yên tâm đi, cho dù có chết ta cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Diệp Viễn cười nói: "Giữa ta và ngươi còn có một trận chiến, cũng không thể chết!"

Mọi người lại là một hồi im lặng, mẹ nó ngươi là một Đế Hạo Thiên, luôn mồm nói chiến một trận với một Chúa Tể Chí Cao, đúng là không sợ chém gió to quá đau đầu lưỡi!

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Trác Bất Phàm nhếch miệng mỉm cười, nói: "Được, ta chờ ngươi!"

Hiển nhiên, ông ấy đã đồng ý với cách nói của Diệp Viễn.

Không biết vì cái gì, lần đầu tiên khi nhìn thấy Diệp Viễn, ông ấy có loại cảm giác vốn có với kẻ địch.

Đã đến cảnh giới bực này như ông ấy, nhất cử nhất động đều hợp Thiên Đạo.

Loại số mệnh này, cũng chỉ có chính ông ta mới có thể dùng thân cảm giác được.

Ví dụ như Dương Thanh dốc sức liều mạng đuổi theo Diệp Viễn, mục tiêu Diệp Viễn một mực đuổi theo là Trác Bất Phàm!

Ông ấy đã biết rõ, Diệp Viễn cùng xuất thân từ Vũ Thanh đại lục giống ông ấy, hơn nữa còn là phi thăng giả.

Có một số việc không tránh được.

Nói xong, bóng hình Trác Bất Phàm dần dần biến mất, dần dần mất hẳn trong đại quân Chúa Tể.

Hơn năm mươi Chúa Tể ùa lên, chỉ vì giết Diệp Viễn, trận chiến bực này cũng là áp lực không nhỏ với Long Kiếm bọn họ.

Dù sao, Chúa Tể Cảnh cũng không phải là con sâu cái kiến gì.

Cho dù là Chúa Tể Cảnh bình thường nhất, cũng là tồn tại đỉnh phong nhất trên đời này.

Khác với hỗn chiến lúc trước, mục tiêu của bọn Vương Tọa rất rõ ràng, chính là giết Diệp Viễn!

"Giết!"

Long Kiếm quát một tiếng chói tai, thân hình trực tiếp hóa thành một Chân Long.

Loan Thanh Hà cũng không dám thờ ơ, hóa thành một Thanh Loan!

Giờ khắc này, hai huyết mạch Chân Linh triển khai toàn bộ chiến lực.

Đối mặt với chiến đấu khủng bố, Diệp Viễn đứng ngạo nghễ trên bầu trời, mặt không đổi sắc.

Triệu Việt gắt gao bảo vệ bên cạnh hắn, giúp hắn ngăn cản dư âm chiến đấu của Chúa Tể.

Hắn cố ý đứng ở chỗ này làm bia ngắm, chính là vì hấp dẫn lực chú ý của Vương Tọa, cho Trác Bất Phàm điều kiện sáng tạo!

Đây là chiến lược Diệp Viễn lập ra trước khi tới đây.

Trác Bất Phàm chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là tiêu diệt Hỗn Độn Huyết Thạch!

Nguyên một đám Chúa Tể Huyết tộc cứ như là điên rồi, bọn họ điên cuồng công kích trận tuyến, dù người phải đối mặt chính là Chúa Tể Chí Cao cũng bình tĩnh không sợ.

Thoáng qua lúc đó, Huyết tộc thì có mười Chúa Tể bị đánh cho nổ tung, nhưng bọn họ lập tức sống lại trở lại, tiếp tục công kích.

Hai người Vương Tọa và Huyết Không, càng là con ngựa đi đầu bộc phát ra toàn bộ thực lực.

Bọn họ đã tiến vào trạng thái Phong Ma chỉ vì giết Diệp Viễn!

Rốt cuộc, dưới sự tấn công điên cuồng của hơn năm mươi Chúa Tể, trận tuyến bên Diệp Viễn này bị mở ra một lỗ hổng.

Hai mắt Vương Tọa tỏa sáng, cuồng tiếu nói: "Diệp Viễn, lúc này đây, xem ngươi còn không chết được hay không!"

"Đáng chết!" Long Kiếm thầm mắng một tiếng, liều lĩnh vọt tới.

Một tia máu vạch phá bầu trời, bay thẳng tới Diệp Viễn!

Chương 3027: Thần thông chi thuật, Bát Không Thiên Cực Độn!

Ầm!

Triệu Việt hóa thành một luồng thiểm điện, đón nhận tia máu này.

Đây là bản năng của hắn ta, vì bảo vệ Diệp Viễn, hắn ta có thể không tiếc bất cứ giá nào.

Chiến lực Triệu Việt giống như Chúa Tể Chí Cao, nhưng dù sao cũng không phải.

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Triệu Việt trực tiếp bị nổ bay.

Nhưng mà, mục tiêu ngay từ đầu của Vương Tọa cũng không phải là Diệp Viễn, mà là Triệu Việt.

Nhưng uy năng một kích toàn lực Chúa Tể Chí Cao có bao nhiêu to lớn?

Dư âm khủng bố nổ tung, nhanh chóng cuốn tới Diệp Viễn.

Rất nhanh, liền hoàn toàn bao trùm hắn!

"Diệp Viễn!"

"Diệp Viễn!"

...

Bọn người Long Kiếm hai mắt đỏ sòng sọc.

Bọn họ đều không ngờ rằng, Huyết tộc có cừu hận to lớn với Diệp Viễn như thế.

Vì giết Diệp Viễn, một lớp đã chết bảy Chúa Tể!

Đây là lấy mạng đổi mạng!

Bảy Chúa Tể, đây là hạng sức mạnh đáng sợ gì, cứ như vậy mà đổi cho một mệnh của một Đế Hạo Thiên!

Có thể thấy được, tên này đã điên cuồng đến loại trình độ nào.

Bọn người Long Kiếm đều bị đánh đến trở tay không kịp.

"Ha ha ha... rốt cuộc tiểu tử ghê tởm kia chết rồi! Cuối cùng cũng chết rồi!" Vương Tọa cuồng tiếu nói.

Diệp Viễn chết rồi, hắn ta thật sự vui vẻ đến mức bay lên.

Nếu như không phải tại tiểu tử này, diệt Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên nào có phiền toái như vậy?

Đúng lúc này, một bóng người bò ra từ hư không.

Không phải Diệp Viễn thì còn ai vào đây?

Chỉ là lúc này Diệp Viễn giống như là vớt ra từ trong vũng máu, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

Hắn lợi dụng Quy Tắc Không Gian, vô cùng mạo hiểm nhặt về một mạng, nhưng bị thương rất nặng.

Diệp Viễn ngoắc ngoắc tay với Vương Tọa, lộ ra một loạt răng trắng nõn, cười nói: "Vương Tọa đại nhân rất vui vẻ nha, giao thủ với ngươi nhiều lần như vậy, lúc này còn nói được. Nhưng mà đáng tiếc, còn thiếu một chút như vậy nè. Đến, lại đến!"

Nụ cười trên mặt Vương Tọa im bặt.

Dư âm mạnh như vậy, giết Đế Thích Thiên cũng đã đủ rồi, tiểu tử này thế mà lại không chết!

"Là Quy Tắc Không Gian, hắn lĩnh ngộ thông thuật chi thuật!" Huyết Không nói.

Hắn ta là Chúa Tể bản nguyên không gian, mẫn cảm nhất với không gian.

Lúc Diệp Viễn bò ra, rõ ràng hắn ta cảm nhận được chấn động của thần thông chi thuật, không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Thần thông chi thuật, ít nhất cũng là dành riêng cho cường giả bản nguyên.

Nhưng Diệp Viễn mới Đế Hạo Thiên, thế mà lại đã lĩnh ngộ thần thông chi thuật!

Đồng tử Vương Tọa đột nhiên co lại, sợ hãi nói: "Thần... Thần thông chi thuật?"

Mà ngay cả Long Kiếm cũng cả kinh nói: "Cái này... Tiểu tử này!"

Bất Diệt Chúa Tể nói: "Trên người tiểu tử này có hạt giống của vạn đạo bản nguyên, cộng thêm hắn có cảm ngộ sâu đậm trong không gian, lĩnh ngộ được thần thông cũng không kỳ lạ gì."

Vân Nghê nhìn Bất Diệt, nói: "Bất Diệt đại nhân, ngài đang đứng nói chuyện, không đau thắt lưng."

Bất Diệt trừng nàng ta, nói: "Không nói lời nào cũng không có ai nghĩ ngươi câm điếc!"

Dung hợp huyết mạch Tứ đại Chân Linh, tìm hiểu Thánh Lực, lại cảm ngộ Hỗn Độn Thần Nguyên, cảm ngộ đối với quy tắc cứ như đang đi trên xe tốc hành.

Ngay trước khi ở Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, hắn đã lĩnh ngộ thần thông chi thuật, Bát Không Thiên Cực Độn!

Cũng nhờ dựa vào một chiêu này, hắn tìm được đường sống trong chỗ chết dưới tay Vương Tọa.

Gào!

Gầm lên giận dữ, Triệu Việt trở lại bên người Diệp Viễn lần nữa.

Cố gắng đỡ một kích của Vương Tọa, hắn ta cũng toàn thân đẫm máu.

Nhưng mà, hắn ta không có chút ý nhượng bộ nào.

Bọn người Long Kiếm cũng thừa cơ hội này, lần nữa hợp trận tuyến lại, không để cho chút cơ hội nào cho Vương Tọa.

Đúng lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện!

Từng tia máu xuyên qua hư không mà ra, chiếu rọi toàn bộ bầu trời như là huyết sắc của ánh chiều.

Một cỗ khí thế mạnh mẽ tuyệt đối, nháy mắt bao trùm toàn bộ Huyết Thần Điện.

Toàn bộ không gian Huyết Thần Điện thế mà lại bắt đầu sụp xuống.

Bởi vì một mảnh không gian này, không cách nào thừa nhận sức mạnh Hỗn Độn Huyết Thạch xuất thế.

Có thể thấy được, cỗ sức mạnh này mạnh bao nhiêu!

Vương Tọa, Huyết Không và một đám Chúa Tể Huyết tộc, tất cả lộ ra vẻ mừng như điên.

"Ha ha ha... tiểu tử Diệp Viễn, ngươi mang đến nhiều cao thủ như vậy, cuối cùng cũng chỉ phí công! Mẫu thạch sắp phải xuất thế, đến lúc đó, các ngươi đều phải chết! Đều phải chết!" Trong ánh mắt Vương Tọa lộ vẻ cuồng nhiệt.

Dù hắn ta đã đến Chúa Tể Chí Cao, thần phục với mẫu thạch cũng sẽ không thay đổi chút nào.

Huyết Không kích động nói: "Đã bao nhiêu năm, rốt cuộc giờ khắc này đã đến! Mẫu thạch xuất thế, thời khắc Huyết tộc ta thống nhất Chư Thiên vạn giới, đến rồi!"

"Cung nghênh mẫu thạch xuất thế!"

"Cung nghênh mẫu thạch xuất thế!"

"Cung nghênh mẫu thạch xuất thế!"

...

Giờ khắc này, các Chúa Tể Huyết tộc cứ thế mà không quan tâm những cao thủ bên cạnh, cả một đám thành kính quỳ lạy xuống.

Bọn người Long Kiếm nhìn thấy uy thế mạnh mẽ tuyệt đối này, sắc mặt cả đám đại biến.

Loại cảm giác này cứ như là tận thế sụp đổ.

Bọn họ không nhịn được, tất cả nhìn Diệp Viễn.

"Thật mạnh! Cỗ uy áp này tuyệt không dưới lão tổ Di Thiên! Diệp Viễn, thật sự có thể được không?" Long Kiếm trầm giọng nói.

Diệp Viễn lắc đầu nói: "Ta cũng không biết!"

Mặt một đám Chúa Tể một suy sụp, hận không thể một tát chụp chết tiểu tử này.

Đáp án thế này quá không chịu trách nhiệm rồi!

Mẹ nó ngươi lừa dối nhiều cường giả như vậy đến, kết quả là đi tìm chết hay sao?

Diệp Viễn thản nhiên nói: "Mấy người các ngươi, đừng lừa mình dối người! Hỗn Độn Huyết Thạch xuất thế, các ngươi cho là mình có thể không quan tâm đến sao? Hắn có ba mươi ba phân thân, chính là ba mươi ba cảnh giới Cực Lạc! Phân thân ở vị diện cấp cao đã sớm xuất thế, thực lực sâu không thể lường được! Đợi đến lúc ba mươi ba phân thân hợp thể, các ngươi có thể tưởng tượng được nó mạnh bao nhiêu! Nói không chừng, một lần hành động của nó là mở ra Cánh Cửa Vĩnh Sinh!"

Một đám Chúa Tể không nói.

Trận này kéo tất cả chủng tộc Chư Thiên đại chiến, thậm chí còn muốn tàn bạo hơn đại chiến Mê Thần Cung năm đó.

Đúng như lời Diệp Viễn, dù ai trong bọn họ cũng không cách nào không quan tâm đến.

Đây là cứu Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, cũng chính là cứu rỗi bọn họ.

"Vị diện khác ta không biết, nhưng phân thân ở Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, có lẽ là cơ hội duy nhất của chúng ta! Chỉ cần đả thương hắn ta thật nặng, Hỗn Độn Huyết Thạch sẽ không cách nào viên mãn, hắn muốn mở Cánh Cửa Vĩnh Sinh sợ cũng không dễ dàng như vậy nữa!" Diệp Viễn tiếp tục nói.

"Ha ha… tiểu tặc dõng dạc! Chỉ là Đế Hạo Thiên mà cũng muốn đối phó với mẫu thạch! Diệp Viễn, ngươi chớ quên, ngươi lừa máu bản nguyên của mẫu thạch, còn ám toán hắn, khoản nợ này, hắn đều nhớ kỹ đấy! Chờ hắn xuất thế, sẽ là lúc chết của ngươi! Trên trời dưới đất, không có ai cứu được ngươi!" Vương Tọa cuồng tiếu nói.

Không ai để ý hắn ta.

Long Kiếm cứng giọng nói: "Tiểu tử, ngươi có nắm chắc mấy phần?"

Diệp Viễn suy nghĩ một chút nói: "Một phần."

Mặt bọn người Long Kiếm nháy mắt đen thui.

"Mới một phần, vậy cũng quá thấp?" Long Kiếm tức giận nói.

"Ngươi cho rằng người này là ai? Người này là tồn tại muốn quét ngang Chư Thiên! Ta chỉ là một Đế Hạo Thiên nho nhỏ, có thể có một phần nắm chắc đã rất rất giỏi rồi được chưa? Với năng lực của ngươi, ngươi có mấy phần nắm chắc?" Diệp Viễn cũng tức giận nói.

Long Kiếm bị Diệp Viễn nói nghẹn không nhẹ.

Đừng nói nữa, thật sự là hắn ta không có biện pháp nào.

Uy áp khủng bố như thế, căn bản hắn ta không cách nào tới gần.

Tuy cường giả Cực Lạc cũng là Chúa Tể, nhưng là một tồn tại ở tầng khác.

Đó là một cảnh giới hư vô không thể miêu tả.

Nhưng không thể nghi ngờ rằng, từng cường giả Cực Lạc đều mạnh đến đáng sợ.

Trong hư không, Trác Bất Phàm nhìn trái tim huyết sắc phía xa, im lặng không nói.

Bỗng nhiên, ông ấy khoanh chân mà ngồi, trên người tản mát ra kiếm ý kinh người.

Chương 3028: Nội ứng ngoại hợp!

Kiếm ý càng ngày càng mạnh!

Nếu có người ở chỗ này, tất nhiên sẽ hoảng hốt một hồi, phảng phất như ở giữa mảnh thiên địa này chỉ còn lại thanh kiếm này.

Chung quanh là huyết sắc khôn cùng nhưng lại không ảnh hưởng đến Trác Bất Phàm.

Ông ấy đang tích trữ!

Kịch chiến với Vương Tọa, tất nhiên đối phương không có khả năng cho ông ấy cơ hội tích trữ.

Nhưng một khi Trác Bất Phàm tích trữ xong xuôi, lực công kích sẽ đạt tới một tình trạng cực kỳ khủng bố.

Nhưng lúc này, Trác Bất Phàm có chút mờ mịt.

Đối thủ quá mạnh mẽ!

Nhưng mà nằm ngoài dự tính, Hỗn Độn Huyết Thạch không công kích ông ấy.

Hiển nhiên, toàn bộ tinh lực của đối phương đều dồn vào đột phá.

Phá quan mà ra, cũng không phải một chuyện dễ dàng đối với Hỗn Độn Huyết Thạch.

Két... Ken két!

Bỗng nhiên, vỏ trái tim kia bắt đầu nứt ra.

Một cỗ khí tức kinh thiên theo trái tim nứt toác mà ra.

Cảm nhận được cỗ khí thế này, kiếm ý của Trác Bất Phàm cũng không khỏi dừng lại.

"Thật mạnh! Người này, ta thật có đủ sức mạnh để đánh bại sao?"

Trong lòng Trác Bất Phàm cũng sinh ra một tia nghi ngờ.

Cỗ sức mạnh này thật sự quá mạnh mẽ!

"Ừm? Sao lại có một tên này ở đây? Ngươi đến để đối phó ta sao?" Cũng không biết từ lúc nào, Hỗn Độn mẫu thạch đã tỉnh lại.

Trác Bất Phàm không để ý tới hắn ta, tiếp tục tích trữ.

"Ha ha, kiếm ý thật mạnh, đích thực có chút năng lực, nhưng bản tổ đã xuất thế, chút thực lực ấy của ngươi vẫn chưa đủ!" Hỗn Độn mẫu thạch lại nói.

Trác Bất Phàm không để ý tới như trước.

Ông ấy biết thực lực mình không đủ, nhưng đã đến rồi, ông ấy sẽ không nghĩ tới lùi bước.

Dũng cảm thật sự không phải cái gì cũng làm, mà là biết rõ không thể làm, mà vẫn làm!

Ầm ầm...

Khí thế kinh thiên bùng nổ từ Hỗn Độn Huyết Thạch.

Trong lòng Trác Bất Phàm căng thẳng, Hỗn Độn Huyết Thạch muốn xuất thế!

Nhưng giờ khắc này, khí tức Hỗn Độn Huyết Thạch lại cực kỳ không ổn định.

Bỗng nhiên Trác Bất Phàm mở hai mắt ra, phẫn nộ quát: "Ngay lúc này!"

Phảng phất như tâm linh tương thông, Trác Bất Phàm lập tức ý thức được, thời cơ đã đến.

Một kiếm ý mạnh mẽ làm cho người hít thở không thông bỗng nhiên bộc phát.

Trong khoảnh khắc, kiếm ý ông ấy tích trữ hồi lâu trút xuống mà ra.

"Ha ha, một kiếm này không tệ, đáng tiếc vẫn quá yếu!" Hỗn Độn Huyết Thạch cười to nói.

Cùng thời khắc đó, bên ngoài, một đôi Huyết Nhãn của Diệp Viễn bỗng nhiên mở ra.

"Ngay lúc này, nổ cho ta!"

Một tiếng gầm lên, huyết mạch Tứ đại Chân Linh trên người Diệp Viễn bỗng nhiên bộc phát.

Một cỗ thánh lực, đạo kiếm cộng hưởng với bên trong Hỗn Độn Huyết Thạch.

Một đám đạo kiếm ẩn giấu bên trong Hỗn Độn Huyết Thạch trực tiếp nổ tung tại thời khắc này.

Nếu là thời điểm bình thường, chút sức mạnh này tất nhiên không coi là cái gì.

Nhưng mà trong một khắc Hỗn Độn Huyết Thạch xuất thế, hắn ta đang tiến hóa là từ một phi sinh vật trở thành một sinh vật.

Đừng nhìn khí thế của hắn ta vô biên, nhưng trong cơ thể đang trải qua một lần lột xác rất lớn.

Vào thời khắc này, từ trong ra ngoài, Hỗn Độn Huyết Thạch đang ở trong trạng thái yếu kém nhất.

Thời khắc này, cho dù là một chút dao động nào đều tạo thành ảnh hưởng trí mạng đối với Hỗn Độn Huyết Thạch.

Mà cùng thời khắc đó, kiếm ý kinh thiên của Trác Bất Phàm giết đến.

Nội ứng ngoại hợp!

Diệp Viễn và Trác Bất Phàm, cũng không từng thương lượng qua thủ đoạn cụ thể, chỉ nói hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Nhưng thời khắc này, hai người phối hợp lại kỳ diệu đến đỉnh cao!

Hai cỗ sức mạnh dễ như trở bàn tay, phá hư sinh cơ của Hỗn Độn Huyết Thạch.

Đúng là Hỗn Độn Huyết Thạch vô lực phản kháng.

"A a a a!"

Tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa.

Lúc này Hỗn Độn Huyết Thạch đã tức giận đến cực hạn.

"Diệp Viễn, lại là ngươi! Lại là ngươi! Hôm nay bổn tọa nhất định phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!"

Tiếng gầm gừ vang vọng Thiên Vũ.

Phụt!

Diệp Viễn cũng trực tiếp phun ra một miệng máu lớn, tự bạo đạo kiếm, hắn cũng đại thương nguyên khí.

Cảm giác của Long Kiếm và một đám Chúa Tể nhạy cảm đến cỡ nào?

Khí tức kinh thiên của Hỗn Độn Huyết Thạch, cứ như là bị người đánh một gậy thật mạnh, thoáng cái uể oải không phấn chấn nổi.

"Thành công rồi! Ha ha ha, tiểu tử, nhờ có ngươi!" Long Kiếm hưng phấn nói.

Vương Tọa và một đám Chúa Tể thì là vẻ mặt mờ mịt nói: "Cái này... Điều này sao có thể? Mẫu thạch là vô địch, sao các ngươi có thể làm mẫu thạch bị thương?"

Lời nói vừa rồi của Diệp Viễn, căn bản là hắn ta không để ở trong lòng.

Nhưng bây giờ thật sự thực hiện!

Mẫu thạch xuất thế đã thất bại!

Diệp Viễn người này, vậy mà thật sự làm được!

Nhưng mà, mẫu thạch là vô địch, một Đế Hạo Thiên nho nhỏ, làm sao có thể làm bị thương hắn ta?

Rầm!

Một bóng người trực tiếp theo bay ra từ hư vô.

Trác Bất Phàm trực tiếp bị nổ bay!

Nhưng mà vấn đề không lớn.

Thương thế Hỗn Độn Huyết Thạch rất nặng, đã không còn sức mạnh như vừa rồi.

"Trác huynh, làm tốt lắm!" Diệp Viễn cười nói.

Trác Bất Phàm cũng là vẻ mặt hưng phấn, cười nói: "Vẫn là ngươi lợi hại! Không có ngươi, căn bản kiếm của ta không phá nổi phòng ngự của hắn!"

Diệp Viễn nói: "Một kiếm này của Trác huynh, thời cơ canh vừa đúng, thực rất giỏi!"

Trác Bất Phàm nói: "Vẫn là ngươi mưu tính sâu xa, vậy mà có thể thi triển thủ đoạn giấu diếm như thế!"

"Được rồi được rồi, biết rõ hai người các ngươi lợi hại, đừng chém gió nữa, ta nghe không nổi nữa!" Long Kiếm không còn gì để nói.

Hai người này tự thổi phồng lẫn nhau, đúng là không cần mặt mũi.

Thật ngượng!

Nhưng mà, thật sự trâu bò!

Một Đế Hạo Thiên, một Chúa Tể Chí Cao vừa đột phá không lâu.

Hai người liên thủ, vậy mà đả thương nặng cường giả thực lực không kém hơn Di Thiên Cực Lạc!

Cái này đúng là trâu bò nổ trời!

Rầm!

Hư không bị nghiền nát, một tia máu bay ra.

Mọi người thấy thế không khỏi bật cười một hồi.

Người đến là một tảng đá mọc ra đầu người quái dị.

Khí tức người quái dị cực kỳ hỗn loạn, căn bản không cách nào khống chế.

Thực lực hắn ta bây giờ, theo khí tức phán đoán, nhiều nhất thì là Chúa Tể bình thường.

Hiển nhiên, Hỗn Độn Huyết Thạch đã tiến hóa thất bại.

Phụt phụt phụt...

Đột nhiên, một đám Chúa Tể Huyết tộc nổ tung, hóa thành từng đoàn từng đoàn huyết vụ, dũng mãnh lao tới Hỗn Độn Huyết Thạch.

Bọn người Long Kiếm có hơi biến sắc, quả nhiên, sau khi hấp thu hơn hai mươi huyết khí của Chúa Tể, khí tức Hỗn Độn Huyết Thạch ổn định tại Chúa Tể Chí Cao.

Nhưng, cũng không hơn nữa.

Diệp Viễn và Trác Bất Phàm liên thủ một kích, Hỗn Độn Huyết Thạch bị thương căn cơ, làm cho hắn ta không cách nào hoàn thành tiến hóa.

Hắn còn muốn tiến vào cảnh giới Cực Lạc, triệt để hoàn thành tiến hóa, trong thời gian ngắn không thể làm được rồi.

Hắn nhìn về phía Diệp Viễn, phẫn nộ quát: "Diệp Viễn tiểu tặc, hôm nay bổn tọa phải giết ngươi! Tất cả mọi người nghe lệnh, không tiếc bất cứ giá nào giết chết Diệp Viễn!"

Diệp Viễn nhún nhún vai, nói: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, không ở lại kéo cừu hận nữa đâu. Long Kiếm tiền bối, ở đây giao cho các ngươi, ta tránh đây!"

Dứt lời, Diệp Viễn một lần nữa thi triển thần thông chi thuật, chạy trốn rất nhanh.

Bọn người Long Kiếm không khỏi im lặng một lúc lâu, người này chạy thật nhanh.

Nhưng mà, hắn ở lại chỗ này hoàn toàn không phải là chuyện tốt.

Giá trị cừu hận quá cao!

Bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng được, lúc này Hỗn Độn Huyết Thạch tức giận đến cỡ nào.

Tuy nhiên số lượng Chúa Tể của Huyết tộc giảm mạnh, nhưng đã có Hỗn Độn Huyết Thạch gia nhập, chất lượng của bọn họ tăng lên rất nhiều.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, mặc dù Hỗn Độn Huyết Thạch không tiến hóa hoàn toàn, nhưng sức chiến đấu vẫn không thể khinh thường.

Một trận chiến này vẫn rất gian nan!

"Các vị, một Đế Hạo Thiên nho nhỏ lấy hết danh tiếng, những lão già chúng ta cũng không thể mất mặt! Giết!" Long Kiếm chợt quát lên.

Chương 3029: Anh hùng trở về!

"Sư tôn, không ngờ người cuối cùng cứu chúng ta lại là tiểu sư đệ!" Chu Tùng Tuyền cười khổ nói.

"Ha ha, sư tôn của ngươi nhìn người có bao giờ sai lầm đâu? Ngược lại là có vài người, luôn miệng nói cái gì Diệp Viễn đã bị người khác khống chế, kết quả thì sao, một tát này thật vang! Lúc trước nếu như không phải lão tử kiên trì thì đám cháu trai này hôm nay đều phải chết! Ngươi nói có đúng hay không, Hắc Dương lão quỷ?" Vân Sơn đắc ý nói.

Hắc Dương: "..."

"Theo lời ta nói, đám này cháu trai đỏ mắt nhìn ta thu đồ đệ tốt! May là lão tử lúc trước không tiếc trở mặt cũng phải bảo vệ Diệp Viễn, bây giờ chẳng khác gì là bảo vệ Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên! Nói cho cùng, công thần lớn nhất vẫn là lão tử! Ha ha ha..."

Hắc Dương: "..."

Những ngày này, lão ta luôn bị Vân Sơn luân phiên đả kích.

Cùng bị đả kích với lão ta còn có những Chúa Tể Cảnh bị đánh trở lại đây.

Thời gian này không có cách trải qua nào khác!

Nhưng chính những người này cũng nhịn không được mà thổn thức, cuối cùng người cứu vớt Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, không phải Chủ Thần, không phải Trác Bất Phàm, mà là Diệp Viễn Đế Hạo Thiên nho nhỏ!

Vừa mở đầu đã bị Vân Sơn đả kích vô hạn.

Làm màu cả buổi, không có ai phản ứng lại, Vân Sơn cũng cảm thấy có chút không thú vị, nhịn không được nói: "Hắc Dương lão quỷ, ngươi nói rốt cuộc đám Diệp Viễn bọn họ có thể thành công hay không?"

Lời này vừa ra, tâm mọi người lại bất định lần nữa.

Trầm mặc cả buổi, Hắc Dương nói: "Năm đó chúng ta đã giao thủ với Hỗn Độn Huyết Thạch, ngươi cảm thấy thế nào?"

Vân Sơn có chút táo bạo nói: "Lão tử hỏi ngươi đấy!"

Hắc Dương lắc đầu nói: "Tám phần... Khó! Cường giả Cực Lạc mạnh bao nhiêu, ta và ngươi cũng biết!"

Mặt Vân Sơn đen lại một chút, trầm giọng nói: "Ý của ngươi chẳng phải là nói, tiểu đồ đệ kia của ta là chịu chết?"

Hắc Dương nhìn lão một cái, nói: "Có phải chịu chết hay không, trong lòng ngươi không rõ ràng sao? Nhưng, ngươi vẫn để cho hắn đi, không phải sao?"

Vân Sơn hung hăng trừng mắt nhìn lão ta, đáp án lão đã sớm biết rõ, chỉ là không muốn suy nghĩ mà thôi.

Diệp Viễn nói hắn có chút thủ đoạn, nhưng mà chút ít thủ đoạn cũng chỉ là Đế Hạo Thiên!

Hắn có thể đại sát tứ phương, là vì mang về những Chúa Tể Chí Cao này chứ không phải thực lực bản thân hắn.

Một Đế Hạo Thiên nho nhỏ có thể đối phó được cường giả Cực Lạc?

Vân Sơn không tin, Hắc Dương bọn họ cũng không tin.

Lúc này Vân Sơn, đầu đầy tóc bạc, hai mắt hãm sâu, gãy tay cũng không cách nào liền lại được, không khác với một tiểu lão đầu phàm nhân nhiều lắm

Vân Sơn Chúa Tể đã từng oai phong Chư Thiên, giờ phút này lại không còn khí phách Chúa Tể Cảnh.

Cảm giác đã siêu thoát luân hồi ấy lại phảng phất như tăng trên người lão.

Vèo!

Đột nhiên, một bóng hình xuất hiện, thế mà lại là Lý Thanh Vân.

"Sư tôn, bên kia có tin tức!" Trên mặt Lý Thanh Vân, tràn đầy bi thương.

Vân Sơn có loại dự cảm bất thường, trong nội tâm ‘Lộp bộp’ một phát, thiếu chút nữa ngất đi.

Bọn người Hắc Dương cũng là thở dài trong lòng.

Thầm nghĩ, quả là thế!

"Tiểu sư đệ ngươi, hắn thế nào?"

Vân Sơn run rẩy nói ra. "Tiểu sư đệ hắn..."

Lý Thanh Vân nói đến đây, có chút nói không được nữa.

Vân Sơn ánh mắt trầm xuống, quát lạnh một tiếng: "Đến cùng hắn thế nào?"

Bỗng nhiên, sắc mặt Lý Thanh Vân đại biến, lộ ra một vẻ mừng như điên, kích động nói: "Tiểu sư đệ hắn đại phá Huyết tộc, làm trọng thương Hỗn Độn Huyết Thạch, Vương Tọa và Huyết Không gần như đã chết, Chúa Tể Huyết tộc thì chết gần hết! Thiên Nhất đại thắng! Ha ha ha..."

Đầu óc của tất cả mọi người ở đây đều chưa kịp quay xe.

Biến cố này thật sự quá đột nhiên.

"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Vân Sơn nhịn không được lại hỏi.

"Ta nói Thiên Nhất đại thắng! Đại thắng trước nay chưa từng có! Huyết tộc trốn chạy, chúng ta khôi phục Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên! Sư tôn, chúng ta thắng!" Lý Thanh Vân kích động nói.

"Đồ hỗn trướng! Tùng Tuyền, làm thịt thằng này đi! Hắn dám đánh trả, lão tử sẽ trục xuất sư môn!" Đột nhiên, Vân Sơn nổi giận nói.

"Được rồi!" Chu Tùng Tuyền xoa tay, một màn đau nhức xuất hiện.

Một phút đồng hồ sau, khuôn mặt Lý Thanh Vân sưng thành đầu heo.

A, hắn ta căm thù loại hành vi này của đại sư huynh đến tận xương tuỷ.

Vân Sơn nhìn hắn ta, cười lạnh một lúc rồi nói: "Ngươi thấy sinh mệnh lực vi sư tiêu hao hầu như không còn nên có thể khi sư diệt tổ vậy sao? Nếu thực lực vi sư vẫn còn, nhất định phải cho ngươi nằm một vạn năm!"

Lão thật sự là tức điên rồi!

Tiểu tử vô liêm sỉ này thế mà lại dám đùa mình!

Vừa rồi, thiếu chút nữa mình đã không chịu nổi!

Lý Thanh Vân tức giận nói: "Đúng, ta đang trả thù ngươi! Ai bảo lúc ấy ngươi tiễn một mình ta đi ra? Hừ! Chỉ có Vân Sơn Chúa Tể ngươi thật sự vĩ đại vậy sao?"

Vân Sơn nghe vậy cứng lại, thì ra là chờ ở đây.

Trước khi chiến đấu, Vân Sơn liều mạng trọng thương, cố gắng đưa Lý Thanh Vân gần chết đi ra.

Kết quả người này ghi hận đến bây giờ.

"Đồ hỗn trướng! Bổn tọa cứu ngươi, có phải cứu lầm rồi hay không?"

"Vâng!"

"Vô liêm sỉ!"

...

Một đám Chúa Tể im lặng, nhưng mà nhưng trong lòng thì là một trận cảm động.

Một môn Vân Sơn ba Chúa Tể, tranh nhau chịu chết đúng thật là khiến người ta kính nể!

Tính cả hai Chúa Tể đã nằm xuống của Cực Dược Tông, một môn năm Chúa Tể Cực Dược Tông gần như bị diệt toàn bộ!

Tông môn cấp Chúa Tể thật sự đã chiến đấu đến cuối cùng!

Thật ra, từ lúc nguy cơ Huyết tộc bộc phát, Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên không chỉ có sáu mươi vị Chúa Tể, có không ít Chúa Tể đều rất sợ chết, trực tiếp trốn đi mất.

Ở lại đều là anh hùng!

Nhưng một môn năm Chúa Tể của Cực Dược Tông, không có ai đào tẩu!

Nhưng mà tin tức này thật quá ngoài dự đoán của mọi người!

"Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên khôi phục?"

"Mẹ nó! Đó chính là cường giả Cực Lạc, Diệp Viễn tiểu hỗn đản kia, rốt cuộc là làm sao làm được?"

"Sự nghiệp to lớn có một không hai! Đây là sự nghiệp to lớn có một không hai! Vân Sơn lão quỷ, ngươi rất giỏi! Ngươi thu một đệ tử rất giỏi!"

...

Một đám Chúa Tể ‘tàn tật’, vô cùng phấn chấn.

Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên trên tay bọn họ gần như hủy diệt một số.

Thế nhưng mà Diệp Viễn trở về, xoay chuyển tình thế ngược lại, vậy mà đồ diệt gần như toàn bộ Huyết tộc!

Mà ngay cả cường giả Cực Lạc Hỗn Độn Huyết Thạch cũng chết trong tay của hắn!

Hắn hoàn thành sự nghiệp to lớn có một không hai mà mười mấy Chúa Tể đều không làm được!

Lúc này, trong nội tâm bọn họ chỉ còn lại kính nể!

...

Mấy ngày đó, Diệp Viễn và một đám Chúa Tể trở về, trên người mỗi người đều mang thương thế.

Mà ngay cả Long Kiếm mạnh mẽ vô cùng cũng bị trọng thương!

Một trận chiến cuối cùng, Long Kiếm và Trác Bất Phàm liên thủ đối phó Hỗn Độn Huyết Thạch, lấy ra thiên phú thần thông ẩn giấu, lưỡng bại câu thương với Hỗn Độn Huyết Thạch!

Hỗn Độn Huyết Thạch trọng thương lần nữa!

Cũng bởi vậy, Hỗn Độn Huyết Thạch xuất thế mới mang theo tàn quân bỏ chạy mà đi.

Một trận chiến này, công lao của Long Kiếm quá vĩ đại!

Bọn người Loan Thanh Hà, Bất Diệt cũng bị thương ở trình độ khác nhau.

Thảm nhất chính là Diệp Viễn, một kích kia của Vương Tọa hoàn toàn ngoài dự tính.

Tuy Diệp Viễn may mắn tránh thoát một kiếp, nhưng thật ra thương thế rất nặng.

Bây giờ, hắn đang được Triệu Việt khiêng trở lại.

Nhưng bất kể như thế nào, một trận đánh đến cực kỳ xinh đẹp.

Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, vào lúc tuyệt cảnh, đến nước cuối cùng lật bàn, khôi phục toàn cảnh!

Không có Chúa Tể cảnh tọa trấn, Huyết tộc còn lại đã không đáng lo rồi.

Bình Luận (0)
Comment