Tuyệt Thế Dược Thần (Dịch Full)

Chương 244 - Chương 3054: Sẵn Lòng Chịu Chết!

Chương 3054: Sẵn lòng chịu chết!

"Vân Hương, đừng nói nhảm nữa, ngươi vẫn nên suy nghĩ xem phải làm sao để lấy được bảo vật đi" Bên cạnh bà ta, một lão đầu quát lên.

Lão đầu này là Chúa Tể Cảnh Khúc U Thiên Tông - Trương Hạc Tân.

Thật ra trước đó những Chúa Tể Cảnh này không hề xuất thủ là vì kiêng kỵ Vô Thiên.

Nhưng những bảo vật trước mắt này thật sự quá mê người, bọn họ vẫn không nhịn được mà bộc lộ thân phận.

Ánh mắt của Vân Hương lóe lên, bà ta nói: "Mấy người chúng ta đổi vị trí, thử một lần nữa!"

Biểu cảm mấy người khác ngưng trọng, gật đầu lia lịa, tất nhiên họ đã chấp nhận phương án này.

Bảy đại chúa tể, từng người điều chỉnh xong vị trí của mình.

Trương Hạc Tân trầm giọng nói: "Đi!"

Bóng dáng bảy người mập mờ, bất định, hệt như cảnh rồng đang lượn, kinh diễm không gì sánh được.

Tuy nhiên, chẳng qua họ cũng đẹp được ba giây thôi.

Chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh vang lên một lần nữa, bảy người lại bị nổ bay ra ngoài.

Hai lần bị nổ phải, bảy người đều bị nội thương không nhẹ.

Ngay trước mặt nhiều hậu bối, đệ tử như thế này, trên khuôn mặt những đại lão này có hơi không nhịn được.

Song, bảo vật trước mắt, tất nhiên các chúa tể sẽ không chịu buông tha dễ dàng.

Sau khi điều tức, bọn họ thử liên tục năm, sáu lần nữa.

Nhưng lần nào họ cũng đều có kết cục không tốt.

"Rõ là lão già Vô Thiên này đang đùa giỡn với chúng ta như khỉ mà! Bao nhiêu bảo vật thế này mà chỉ nhìn được không ăn được!" Trương Hạc Tân hổn hển nói.

Không Hải cười lạnh bảo: "Ngu xuẩn, không phải ngươi vừa đắc ý lắm à?"

Trương Hạc Tân lập tức phun ngược về: "Lão tử nhổ vào, chẳng lẽ ngươi lấy được à?"

Một đám chúa tể cứ hệt như đứa nhóc còn hôi sữa vậy, khí thế trước đó không còn sót lại chút gì, khiến người xem tức cười một phen.

Từ xa xa, Diệp Viễn vẫn luôn chú ý những Chúa Tể Cảnh này, để lộ biểu cảm như có điều suy nghĩ.

Suốt bao nhiêu ngày vừa qua, hắn vẫn luôn nghiên cứu trận 'Thiên'.

Hắn phát hiện ra đại trận này quả nhiên thần kỳ không gì sánh được.

Thậm chí những Chúa Tể Cảnh kia còn không biết bản thân đã bị rơi vào trong đại trận, mà vẫn cảm thấy là do phía Vô Thiên chơi xấu, ngăn cản bọn họ, trêu chọc bọn họ.

Thảo nào năm đó nó có thể chém giết hơn mười vị cường giả Chúa Tể Cảnh!

Thật ra bản thân Diệp Viễn cũng không nhìn ra trận 'Thiên' này có sơ hở gì.

Là một người ở trong đó, hắn vẫn thấy cực kỳ tự nhiên.

Nếu không phải Di Thiên đã nói với hắn một ít chuyện của Mê Thần Cung, thì căn bản là chính hắn cũng không nhận ra.

Nhưng bây giờ, sau khi những Chúa Tể Cảnh kia không ngừng dò xét, cuối cùng Diệp Viễn cũng nhìn ra được một ít môn đạo.

Đại trận này hoàn toàn tự nhiên, không hề có sơ hở. Nó giống như một cỗ máy tinh vi không gì sánh được, đang vận hành theo quy tắc của mình.

Nó có thể dựa vào công kích của các chúa tể mà theo đó thay đổi vị trí, tạo ra công kích.

Nhưng mà, rất rõ ràng, bấy giờ trận 'Thiên' không hề mở mô thức sát trận, nếu không, không ai trong số những người này chạy trốn được.

Về điểm này, Diệp Viễn nghĩ là nó có liên hệ với Vô Thiên.

Cuối cùng thì Vô Thiên không hề giết người mà lại phô ra những bảo vật này là để làm gì?

Mục đích của ông ta vẫn hoàn toàn không dễ đoán!

"Tiểu tử, qua đây!" Diệp Viễn đang chìm trong trầm tư bị cắt ngang.

Diệp Viễn sửng sốt, không hiểu vì sao tự nhiên Trương Hạc Tân lại cảm thấy hứng thú với mình.

Khuôn mặt của những chúa tể khác thì đều có phần hả hê.

Hiện tại Trương Hạc Tân đang giận dữ mà không có chỗ trút, tất nhiên muốn tìm một chỗ để trút vào.

Diệp Viễn chính là người được chọn tốt nhất rồi!

Với thân phận Chí Cao tam thiên của Nhân tộc, hiển nhiên những chúa tể này không muốn nhìn thấy Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên nổi dậy.

Tuy vậy, bất kể là Dương Thanh hay Diệp Viễn, tiềm lực của họ đều cực đại.

Chuyến này, Diệp Viễn càng để lộ mấy trăm cường giả Bản Nguyên.

Năm vạn người trước mặt này như vậy cũng là rất có tiềm lực rồi.

Không hề nghi ngờ gì nữa, Trương Hạc Tân đã kiêng kỵ hắn!

Tất nhiên không chỉ có hắn, năm vị chúa tể của nhân tộc cũng kiêng kỵ hắn!

Diệp Viễn đứng dậy, đám người Dương Thanh biến sắc, bèn vội vã kéo hắn lại.

"Ngươi không đi được! Ta đi!" Dương Thanh trầm giọng nói.

"Không cần phải huynh đệ tình thâm như thế đâu, ngươi cũng lại đây!" Trương Hạc Tân nói thẳng.

Lần này mọi người không bình tĩnh được nữa.

"Ta đi!"

"Ta cũng đi!"

...

Rõ ràng Trương Hạc Tân muốn gây bất lợi cho Diệp Viễn, sao bọn họ có thể trừng mắt mà nhìn Diệp Viễn chịu chết?

Muốn chết thì cũng không đến lượt Diệp Thiên Thánh à!

Diệp Viễn khoát khoát tay, nói: "Không vội, cứ xem xem ông ta nói gì trước đã."

Hai người Diệp Viễn và Dương Thanh đi tới trước mặt Trương Tân Hạc, người này bèn giễu cợt nói: "Tiểu tử, ngươi đi được tới đoạn đường này là rất lợi hại đấy!”

Diệp Viễn thản nhiên nói: "Không phải ta có năng lực, mà là các ngươi quá yếu. Chí Cao tam thiên Nhân tộc, nghe thì khí phách lắm, nhưng không phải các ngươi cũng bị mấy đại tộc như Ma tộc, Vũ tộc trấn áp thôi sao? Nếu không có Dương Thanh, mặt mũi Nhân tộc đều bị các ngươi làm mất hết rồi!"

Rõ ràng đối phương có ý móc mỉa, tất nhiên Diệp Viễn sẽ không khách khí.

Còn như đám người Vương Ngưng Yên, Lục Hạo Nhiên, thì khuôn mặt bọn họ đều đỏ bừng lên.

Lời này đánh chan chát vào mặt bọn họ.

Tuy nhiên, bọn họ không có cách nào phủ nhận được, bởi lẽ đó là sự thật không thể chối cãi.

Thật ra Diệp Viễn đã mơ hồ đoán được Trương Hạc Tân muốn bảo hắn làm gì. Đơn giản là ông ta thấy Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên có nhiều người, muốn để những người này làm con chốt thí, tìm một khe hở của cấm chế.

"Tự tìm cái chết!" Quả nhiên khuôn mặt của Trương Hạc Tân tối sầm, khí thế Chúa Tể Cảnh đột ngột bùng lên, một chưởng lập tức ập về phía Diệp Viễn.

Sắc mặt mọi người cuồng biến, kinh hô lên.

Khuôn mặt của Phượng Thanh Tuyền càng trắng bệch, nàng ta điên cuồng đánh tới, muốn đỡ một chưởng này thay Diệp Viễn.

Tuy nhiên, cực kỳ rõ ràng, nàng ta quá chậm rồi.

Tuy vậy, Diệp Viễn vẫn mặt không biến sắc, tim không đập mạnh, chỉ lãnh đạm đứng tại chỗ, bất động như núi.

"Can đảm lắm!" Đến cả một chúa tể trong Nhân tộc cũng không kìm được mà khen một tiếng.

‘Ầm’!

Một luồng chưởng phong thổi qua, Diệp Viễn cảm thấy tứ chi đều như tách thành từng mảnh.

Một chưởng của Chúa Tể Cảnh quá mạnh mẽ!

Tuy nhiên, một chưởng này lại đột ngột ngừng ở nơi cách mặt hắn một tấc.

Thấy Diệp Viễn không hề bị hù dọa, Trương Hạc Tân có hơi thất vọng.

"Hừ! Đập chết ngươi như thế này thì lợi cho ngươi quá rồi! Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, tự ngươi đi dò đường, hoặc là để những kẻ đó dò đường. Chỉ cần bọn ta có thể lấy được bảo vật, bản tọa có thể tha cho các ngươi một mạng!" Trương Hạc Tân cười quỷ dị, nói.

"Trương Hạc Tân, ngươi dám động đến một sợi lông tơ của Diệp Viễn thì sẵn sàng trở thành tử thù của Hư Minh Đường Diệu Thiên bọn ta đi!" Phượng Thanh Tuyền lạnh lùng nói.

Trương Hạc Tân cười hô hố, bảo: "Hỏa phượng tiểu nha đầu, ngươi đang hù dọa bản tọa đấy à? Hư Minh Đường Diệu Thiên của ngươi có mạnh, nhưng tam thiên Nhân tộc chúng ta cũng không yếu! Nếu thật sự đánh một trận, ai thắng ai bại vẫn chưa biết được đâu! Bây giờ Hư Minh Đường Diệu Thiên các ngươi hao binh tổn tướng, tam thiên Nhân tộc chúng ta mới không sợ đấy!”

Phượng Thanh Tuyền biến sắc, đột nhiên cảm nhận được một sự bất lực.

Quả nhiên Chúa Tể Cảnh không hề dễ hù dọa như vậy.

Phía sau bọn họ đều có thế lực vô cùng mạnh mẽ!

"Diệp Thiên Thánh, ta đi!"

"Ta cũng sẵn lòng đi!”

"Xông vào nước sôi lửa bỏng vì Diệp Thiên Thánh, ta không chối từ!"

...

Các cường giả Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên lại đồng loạt xung phong đảm nhận, muốn đi dò đường.

Trương Hạc Tân thấy thế không kìm được mà sửng sốt. Ông ta không ngờ tên tiểu tử này lại có sức hiệu triệu như vậy!

Một chiêu này của ông ta là muốn ly gián Diệp Viễn và những người đó.

Ông ta cho rằng Diệp Viễn sẽ không đích thân đi dò đường mà chỉ để những người đó đi chịu chết.

Vậy thì tất nhiên những người khác sẽ ghi hận Diệp Viễn.

Tuy nhiên, ông ta không hề ngờ được, những người này lại cam tâm tình nguyện đi tìm chết vì Diệp Viễn!

Trước đó, nhưng người này ủng hộ Diệp Viễn cũng không đến mức phải ‘sinh li tử biệt’.

Chưa hết, bọn họ muốn cầu cạnh Diệp Viễn.

Trương Hạc Tân cảm thấy loại quan hệ lợi ích này là thứ yếu ớt nhất.

Trong cuộc đời mình, ông ta đã dùng chiêu này quá nhiều lần, lần nào cũng thành công.

Tuy nhiên, lần này ông ta thất bại rồi!

Chương 3055: Phá trận

"Quay về hết đi, tự ta tới được rồi." Diệp Viễn bình tĩnh nói với mọi người.

"Không được! Diệp Thiên Thánh là hy vọng của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên chúng ta, sao ngài có thể đặt mình vào nguy hiểm được?"

"Cái mạng quèn của ta đây không đáng nhắc đến, chết thì chết!"

"Diệp Thiên Thánh, để ta đi cho!"

...

Diệp Viễn muốn tự đi, nhưng mọi người lại không cho.

Mấy Chúa Tể Cảnh kia đều nhìn tới choáng váng.

Trong lúc sinh tử mới thấy rõ được tính người.

Tất nhiên lời của những người này không phải là giả bộ. Nhưng dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng không ngờ, trong những người này, Diệp Viễn lại có uy vọng lớn như vậy!

Phải biết rằng, dù cho ngươi có là thiên tài đi nữa, thì bảo người khác chết thay ngươi cũng là chuyện không thể nào.

Ít nhất thì không ai ở đây có thể làm được!

Nhưng hơn năm vạn người này lại tranh giành nhau để đi tìm chết thay Diệp Viễn, bọn họ không kìm được mà động dung.

"Tất cả im miệng cho ta!" Diệp Viễn trầm giọng nói.

Mọi người lập tức câm miệng, hắn mới chậm rãi bảo: "Ai nói với các ngươi là ta đi chịu chết?"

Mọi người lập tức yên tĩnh lại, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

Lẽ nào đại trận Cực Lạc này đã bị Diệp Viễn phá giải hoàn toàn?

… Vậy thì quá là trâu bò rồi!

Một đám Chúa Tể nghe vậy cũng cười khẩy một cái.

Tất nhiên bọn họ đều không tin tưởng.

Chuyện mà đến cả những Chúa Tể Cảnh như bọn họ đây đều không làm được thì một tên Đế Hạo Thiên nhỏ nhoi có thể làm được à?

Dù ngươi có trâu bò đến mức nào thì cũng chỉ là Đế Hạo Thiên mà thôi!

Diệp Viễn không lập tức đi ngay, mà nhìn về phía Trương Hạc Tân, thản nhiên nói: "Bảo vật, ta có thể lấy ra giúp các ngươi, nhưng có hai món là ta muốn có!"

Trương Hạc Tân vừa nghe xong thì nở nụ cười: "Ta không nghe lầm chứ, ngươi đang cò kè mặc cả với ta đấy à? Ngươi thật sự cho rằng mình có thể còn sống ra ngoài sao?"

Vân Hương cười bảo: "Tiểu tử, ngay cả những Chúa Tể Cảnh như chúng ta đây cũng phải bó tay chịu trói trước cấm chế này, chỉ dựa vào ngươi mà còn sống đi ra được sao?"

Diệp Viễn chỉ mỉm cười, xoay người rời khỏi.

Nhiều lời vô ích, hắn đi thẳng tới khu rừng nơi có bảo vật.

Không Đàn bật cười bảo: "Tiểu tử này vẫn luôn khoái trò vờ vịt, chẳng qua lúc này đang vờ chấm dứt thôi.”

Không Hải khinh thường bảo: "Thanh niên không biết thu mình, chết cũng xứng đáng!"

Vũ Nhiên cười bảo: "Hắn cũng không ngờ sẽ có nhiều Chúa Tể Cảnh xuất hiện thế này à! Nhưng mà nhìn một Đan Đạo đại sư tiêu tùng như vậy, người ta lại thấy hơi hưng phấn đó!"

Trong một tràng tiếng mỉa mai, Diệp Viễn đi về phía cấm chế.

Ôi chà, cấm chế chỉ là thứ mà bọn Trương Hạc Tân nghĩ ra thôi, thật ra chỗ này chỉ là một bộ phận của trận 'Thiên'.

Tất nhiên hắn không thể lĩnh hội hoàn toàn trận 'Thiên', nhưng may mà được đám người Trương Hạc Tân giúp đỡ, hắn đã vừa tìm thấy đường rồi.

Thật ra, trên đường đi tới này, hắn vẫn luôn quan sát quy luật ẩn, hiện của những bảo vật kia.

Chỉ cần là trận pháp, thì dù có là trận pháp không chê vào đâu được, thì cũng sẽ vận hành dựa trên một quy tắc nào đó, giống như thế giới này vậy, nó cũng dùng các loại Bản Nguyên và sức mạnh quy tắc để vận hành.

Tới gần cấm chế, Diệp Viễn đột nhiên dừng bước, quan sát tỉ mỉ.

Trương Hạc Tân thấy thế, không kìm được mà cười bảo: "Ha ha ha, cuối cùng thì tiểu tử này cũng sợ chết!"

Một chúa tể khác giễu cợt nói: “Con người mà, có ai lại không sợ chết? Nhưng mà bây giờ mới tỉnh ngộ có phải đã hơi muộn rồi không?"

"Tiểu tử này thối lắm, nhìn dáng vẻ sợ đến muốn tè ra quần của hắn thú vị lắm à!”

Tất nhiên Diệp Viễn không hề bị dọa đến tè ra quần, hắn chỉ đang quan sát.

Từng ngọn cây cọng cỏ, từng bông hoa, chiếc lá.

Thậm chí đến cả một hạt bụi, một luồng linh khí, cũng đều ở trong trận 'Thiên' này.

Đại trận mà đến cả Chúa Tể Cảnh cũng không nhìn ra được, có thể tưởng tượng là nó đáng sợ đến mức nào!

Trương Hạc Tân thấy Diệp Viễn vẫn đứng yên đó thì rõ ràng đã hơi thiếu kiên nhẫn rồi, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không vào ta sẽ bắt kẻ khác vào đó!"

Diệp Viễn vẫn không hề động, đối với Trương Hạc Tân lời nói mắt điếc tai ngơ.

Trương Hạc Tân hừ lạnh một tiếng, nói: "Đồ tham sống sợ chết! Tiểu tử, nếu hắn không dám thì đến ngươi đó!"

Lời này đúng là nói với Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn ông ta một cái, tức giận bảo: "Ngu xuẩn, ngươi thì biết cái gì! Hắn đang phá trận! Còn tham sống sợ chết, ha ha, trong từ điển của tên kia còn lâu mới có mấy chữ này! Ngu xuẩn!"

Dương Thanh nói liên tục hai lần ‘ngu xuẩn’ một lúc, có thể thấy hắn ta khinh thường Trương Hạc Tân đến mức nào.

Trương Hạc Tân giận tím mặt, chuẩn bị ra tay với Dương Thanh.

Đúng lúc này, Diệp Viễn động.

Chỉ thấy thân thể hắn vừa chuyển đã đi về hướng Đông năm bước, sau đó hắn bước một bước về phía trước, bước chân vào phạm vi của cấm chế.

Khóe miệng của Trương Hạc Tân đã lóe lên một nụ cười.

Ông ta đang chờ cấm chế phát động, nghiềm Diệp Viễn thành bụi nát.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, ông ta không cười được được nữa.

Cấm chế, không có động tĩnh!

Lần này, tất cả mọi người xôn xao!

"Không thể như vậy được! Vì sao cấm chế không có phản ứng?"

"Đùa gì vậy? Cấm chế đến cả Chúa Tể Cảnh cũng không phá giải được mà một gã Đế Hạo Thiên như hắn lại có thể phá giải?"

"Nhất định là hắn ăn may rồi! Phải đó, nhất định là hắn may mắn!"

Trên đường đi tới đây, thế lực các phương đã tổn thất nặng nề.

Nhưng cũng có kẻ may mắn, có thể lấy được một, hai bảo vật không hề lợi hại.

Tuy nhiên, nó phải đổi bằng mạng người!

Bọn họ phát hiện ra, bảo vật càng lợi hại thì cấm chế càng lợi hại.

Nhưng mà vận may của tên Diệp Viễn này hơi tốt quá rồi phải không?

Tất cả đều quy bước này của Diệp Viễn về may mắn.

Căn bản Diệp Viễn không nghe thấy chút bối rối ở bên ngoài, hắn đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của mình.

Hoặc có lẽ, là trong trận 'Thiên'.

Hắn không bước thêm bước nữa ngai mà lại đứng ngay tại chỗ.

Hắn đang suy diễn!

Ngay lúc này, Trương Hạc Tân không hề thúc giục.

Bảy đại chúa tể, cũng không thúc giục.

Bởi lẽ Diệp Viễn đã thật sự bước được đầu tiên!

So với giết chết Diệp Viễn, tất nhiên là bọn họ hy vọng có thể lấy được bảo vật bên trong cấm chế hơn.

Bảo vật bên trong đó khiến người ta cực kỳ ham muốn.

Nếu không bọn họ cũng không hiện thân dễ dàng.

Tất nhiên, sau khi lấy được bảo vật rồi thì diệt trừ Diệp Viễn lại càng hoàn mỹ.

Trong lòng Trương Hạc Tân đã tính toán như vậy đấy.

Nửa canh giờ sau, Diệp Viễn bước ra bước thứ hai.

Sau đó, hắn biến mất!

Mọi người nghĩ đến mà sợ. Người đâu rồi?

"Không phải tên đó chạy rồi chứ?” Trương Hạc Tân cau mày nói.

Nhưng hai mắt của Vân Hương Chúa Tể lại sáng rực lên, bà ta lắc đầu nói: "Không phải! Cấm chế này có liên kết thời không, hắn đã bị đưa vào một không gian khác rồi! Thú vị, không ngờ tiểu tử này thật sự mò được đường đi!”

Cả đám chúa tể chấn động khắp người, nhìn về phía Vân Hương Chúa Tể mà cực kỳ kinh ngạc.

Lời này của Vân Hương Chúa Tể cực kỳ quyền uy.

Bởi lẽ bà ta vẫn còn một thân phận khác, thiên trận sư cấp Chúa Tể!

Đó cũng là lý do vì sao tất cả những lần tấn công trước đó đều do bà ta làm chủ.

Tuy nhiên, rất rõ ràng, bà ta đã thất bại.

"Vân Hương, không phải ngươi đang đùa đấy chứ? Một tiểu tử Đế Hạo Thiên mà lại phá được cấm chế của Vô Thiên lão quỷ?" Một chúa tể Nhân tộc khác sợ hãi hỏi.

Vân Hương Chúa Tể lắc đầu trả lời: "Nào có dễ như vậy? Hắn chỉ mới đi hai bước thôi, càng về sau sẽ càng thâm thuý! Chỉ là, nhờ có sự gợi ý của hắn, dường như bản tọa cũng nhìn ra chút gì đó rồi!”

Trương Hạc Tân nói với biểu cảm kinh ngạc: "Vậy chẳng phải đang nói tiểu tử này còn lợi hai hơn cả ngươi à?”

Mặt Vân Hương Chúa Tể tối sầm, một luồng sát ý bốc lên.

Trương Hạc Tân biến sắc, hận không thể tát cho mình hai cái bạt tai.

Thật là không biết gì nên nói và cái gì không nên mà!

Chương 3056: Đàm phán

"Đi ra rồi! Đi ra rồi!"

Bỗng nhiên, đoàn người ầm ĩ một phen.

Sau thời gian một ngày, thân ảnh của Diệp Viễn bước thẳng ra từ hư không, trở lại giữa tầm mắt mọi người một lần nữa.

Lúc này, khoảng cách giữa Diệp Viễn và những bảo vật kia lại gần hơn rất nhiều.

"Không ngờ tên này thật sự không chết!”

"Vì sao? Vì sao cấm chế mà đến cả Chúa Tể Cảnh cũng không làm gì được mà hắn lại có thể?"

"Đan đạo vô song, nghiền áp đồng bối! Trận đạo của hắn lại có thể nghiền ép Chúa Tể Cảnh à?”

...

Đúng là so với đồng bối thì hắn thật sự kinh người, nhưng nó kém xa chấn động hiện tại.

Dù sao cường giả Chúa Tể Cảnh cũng là thực thể chí cao vô thượng.

Lại càng có rất nhiều người biết Vân Hương Chúa Tể chính là thiên trận sư cấp Chúa Tể!

Vậy chẳng phải nói, thiên trận sư bát phẩm Diệp Viễn này đã nghiền ép Vân Hương Chúa Tể rồi sao?

Trên khuôn mặt Vân Hương có hơi không nén giận được.

Thật ra bà ta đang xoắn xuýt.

Tất nhiên là bà ta có thèm thuồng bảo vật, nhưng nếu như Diệp Viễn thật sự lấy được bảo vật, mặt mũi của bà ta sẽ không còn chỗ đặt nữa.

Ừ, có lẽ giết hắn chính là lựa chọn tốt nhất!

Tuy nhiên, có một chút bà ta nói không sai, về sau càng ngày càng khó.

Thời gian Diệp Viễn dừng lại từng bước cũng càng ngày càng dài.

Tuy nhiên, lúc này, không ai giục hắn cả.

Tất cả mọi người đều kìm tính nết của mình xuống, đợi hắn bước ra bước tiếp theo.

Bước này, Diệp Viễn đi suốt cả ngày.

Sau đó, là một ngày rưỡi, hai ngày, ba ngày.

Bảy ngày sau đó, Diệp Viễn lại biến mất một lần nữa.

Nửa tháng sau, khi Diệp Viễn xuất hiện ở trước mắt mọi người một lần nữa, hắn đã đứng trước mặt một bảo vật rồi.

Hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.

Đó là một Hồng Mông chí bảo ngũ phẩm, một thanh trường đao toàn thân đen bóng.

Diệp Viễn cúi người nhặt lên, không hề có nửa dị động nào xuất hiện.

"Hít! Hắn đã thật sự làm được rồi! Không ngờ hắn lại làm được rồi!” Trương Hạc Tân sợ hãi la lên,

Bọn họ bị cái ‘cấm chế’ này ngược rất nhiều lần, họ còn tưởng là Vô Thiên lão quỷ đang đùa giỡn bọn họ.

Kết quả, không phải!

Chỉ là tự bọn họ vô năng mà thôi!

"Thật sự là không tưởng tượng nổi, không ngờ tiểu tử này không phải thủ hạ dưới trướng Vô Thiên lão quỷ mà có thể lấy được bảo vật!" Không Hải hoảng sợ nói.

"Tiểu tử này thật sự đáng gờm đấy! Đợi một thời gian nữa hắn tuyệt đối sẽ là một nhân vật đáng sợ! Chưa biết chừng hắn còn có thể đạt tới đẳng cấp của Vô Thiên lão quỷ. Đó cũng không phải không thể!" Vũ Tiên Chúa Tể khẽ cười bảo.

Mấy chúa tể của Nhân tộc nghe vậy thì đều biến sắc.

Rõ ràng lời này là nói cho bọn họ nghe.

Có thêm một tên Vô Thiên nữa, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam!

Mặc dù biết Vũ Tiên có ý muốn gây xích mích, nhưng sự kiêng kị trong lòng bọn họ vẫn nặg nền hơn.

Chí Cao tam thiên Nhân tộc không hề muốn bị một vị diện thấp hơn thống trị.

"Ha ha, Vũ Tiên muội tử, thay vì ở đây khích bác, ly gián thì chi bằng ta thương lượng một chút xem phân chia bảo vật như thế nào đi!" Trương Hạc Tân cười lạnh bảo.

Vũ Tiên khẽ cười bảo: "Chắc bộ vũ y đó là do tiền bối Vũ tộc chúng ta để lại, chúng ta muốn lấy cũng không quá phận chứ?"

Không Đàn nói: "Bổn tọa muốn Xích Viêm Tiếu Thiên Thương!”

Trương Hạc Tân cười lạnh bảo: "Không Đàn, hình như ngươi vẫn chưa hiểu tình hình đấy! Xích Viên Tiếu Thiên Thương, ngươi có muốn cũng không có được!”

Không Đàn lơ đi, cười khả ố: “Không phải các ngươi thật sự cho rằng Ma tộc chỉ có một mình bổn tọa tới đấy chứ? Trước nay chúa tể Ma tộc bọn ta độc lai độc vãng, nhưng các ngươi thật sự nghĩ là bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn sap?"

Sắc mặt của Trương Hạc Tân sầm xuống, ông ta nói: "Vậy ngươi cũng xác định là Nhân tộc chỉ có năm bọn ta tới thôi sao? Ngươi bớt sàm ngôn đi, Xích Viêm Tiếu Thiên Thương, không có phần của ngươi!"

Mấy đại chúa tể đã bắt đầu đàm phán, phân chia bảo vật, hệt như những bảo vật này đã vào trong tay bọn họ rồi vậy.

Thật ra, dù Diệp Viễn có yêu nghiệt đến mức nào đi nữa, bọn họ cũng không để vào mắt.

Võ lực mới là thứ có quyền lên tiếng cuối cùng.

Những thứ khác, chẳng qua cũng chỉ là bàng môn tả đạo mà thôi.

Ba tháng sau, Diệp Viễn thu hết toàn bộ bảo vật về tay.

Khuôn mặt của tất cả Chúa Tể Cảnh đầy phấn chấn.

Trong ‘cấm chế’ này có ba Hỗn Độn Thiên Bảo, bảy Hồng Mông chí bảo, còn cả một gốc Hỗn Độn thiên dược

Nhất là Xích Viêm Tiếu Thiên Thương, nó lại càng là cực phẩm trong Hỗn Độn Thiên Bảo.

Dù là đối với cường giả Chúa Tể Cảnh, đây cũng là một khoản của cải đáng giá.

‘Vụt, vụt, vụt’!

Diệp Viễn vừa ra khỏi ‘cấm chế’ đã lập tức bị bảy đại Chúa Tể bọc lấy, muốn chạy cũng không được.

Trương Hạc Tân đưa tay ra, lạnh lùng nói: “Giao ra!”

Ban đầu ông ta chỉ thấy không ưa Diệp Viễn, muốn đùa chết hắn mà thôi, ai ngờ đâu tên tiểu tử này lại thật sự làm được.

Không thể không nói, ngoài khiếp sợ ra ông ta cũng thấy vui vẻ ngoài ý muốn.

Tất nhiên ông ta không biết, thật ra bản thân cũng có góp sức vào trong đó.

Tất nhiên Diệp Viễn không chịu ngoan ngoãn làm theo lời ông ta, thản nhiên bảo: "Bây giờ chúng ta có vốn để đàm phán rồi phải không?"

Trương Hạc Tân cười to bảo: "Ha ha ha… một gã Đế Hạo Thiên nhỏi nhoi như ngươi mà cũng đòi đàm phán với những Chúa Tể Cảnh như bọn ta? Ngươi không cảm thấy chuyện cười này rất hài hước à?”

"Ha ha ha!"

Tất cả mọi người đều cười ha hả.

Lúc này, trong mắt mọi người, biểu hiện của Diệp Viễn thật sự rất nực cười.

Luyện đan vô địch, trận đạo vô địch, nhưng dù sao ngươi cũng không phải là chúa tể à!

"Tiểu tử, đợi mấy nghìn năm nữa thì có lẽ ngươi sẽ có tư cách gọi nhịp với mấy người bọn ta, nhưng bây giờ, ngươi hãy thu lại tất cả sự kiêu ngạo của ngươi đi!" Vân Hương Chúa Tể giễu cợt nói.

Ánh mắt Diệp Viễn rơi vào trên mặt Vân Hương, thản nhiên nói: "Người không hiểu rõ tình hình chính là các ngươi đấy! Ngươi là thiên trận sư cấp Chúa Tể phải không? Ta thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi, cũng tới cảnh giới này rồi mà đến cả bản thân đang ở đâu cũng không biết."

Hai mắt Vân Hương híp lại một cái, bà ta hỏi:"Tiểu tử, ngươi đang hù dọa bọn ta?”

"Hù dọa các ngươi? Ha ha, ban nãy các ngươi gọi cái này là ‘cấm chế’?" Diệp Viễn chỉ vào cánh rừng kia, hỏi.

Vân Hương hơi nhíu mày: "Không phải cấm chế thì là gì?”

Diệp Viễn cười bảo: "Ngươi đã là Chúa Tể Cảnh thì chắc phải biết Chư Thiên Đệ Nhất Trận là gì đúng không?"

Vân Hương bật cười hỏi: "Ngươi đang kiểm tra bản tọa đấy à? Tất nhiên Chư Thiên Đệ Nhất Trận chính là trận 'Thiên' trong Mê Thần Cung rồi! Không phải ngươi định nói với bản tọa hiện tại chúng ta đang ở trong trận 'Thiên' đấy chứ?"

"Nếu không... thì ngươi nghĩ sao?" Diệp Viễn hỏi.

"Ha ha, tiểu tử, ngươi phá được một cấm chế thì thật sự cho là mình có thể múa rìu qua mắt thợ trước mặt bổn tọa sao? Trận ‘Thiên' trận là Vạn Cổ Đệ Nhất Sát Trận, uy lực vô biên. Đừng nói là ngươi, đến chính những Chúa Tể Cảnh như chúng ta đi vào cũng mười phần chết chắc. Chỉ dựa vào ngươi thôi, đến tư cách tiến vào trận 'Thiên' ngươi cũng không có!" Vân Hương xem thường nói.

Thật ra, khi nghe Diệp Viễn nói đến trận 'Thiên', trong lòng cả đám Chúa Tể Cảnh cũng thấy căng thẳng.

Dù sao cũng đã có rất nhiều chúa tể mất mạng trong trận 'Thiên'.

Tuy nhiên, khi vừa nghe Vân Hương nói như thế, lòng bọn họ lại đột nhiên thấy nhẹ nhõm.

"Tiểu tử, bổn tọa nói thêm một lần cuối cùng, giao bảo vật ra đây!" Trương Hạc Tân lạnh lùng nói.

Diệp Viễn cười khẽ, bước chân đột nhiên động một cái.

"Tự tìm cái chết!" Sắc mặt Trương Hạc Tân lạnh lẽo, đột ngột tung một quyền tới.

Một quyền của Chúa Tể Cảnh, chắc chắn Đế Hạo Thiên phải chết.

Sắc mặt đám người Dương Thanh chấn động, nhưng đã không kịp nữa rồi.

‘Ầm’!

Một quyền này đánh vào hư không.

Không ngờ thân hình của Diệp Viễn đã biến mất.

Đồng tử Vân Hương đột ngột co lại, bà ta sợ hãi la lên: "Không thể vậy được! Đây… nơi này đã thoát khỏi cấm chế rồi, sao hắn có thể làm được?"

Chương 3057: Đó là tự tin như vậy!

Thân hình Diệp Viễn dần hiện ra bên cạnh một đống quái thạch.

Mọi người đều có vẻ mặt khiếp sợ, không dám tin hình ảnh mình nhìn thấy.

Chẳng lẽ, điều Diệp Viễn nói là sự thật?

Mấy người bọn họ đều rơi vào trong ‘Thiên’ trận khủng bố mà không biết?

"Muốn giết các ngươi hay không, cũng chỉ là một ý nghĩ của người khác. Muốn giết thì các ngươi đã sớm chết rồi. Không muốn giết tất nhiên là bởi vì bây giờ còn chưa muốn giết các ngươi." Diệp Viễn nhìn bọn người Trương Hạc Tân, thản nhiên nói.

Trên mặt Trương Hạc Tân tràn ngập khiếp sợ.

Ánh mắt sáu người bọn họ đều nhìn về Vân Hương.

"Vân Hương, cuối cùng chuyện này là thế nào?"

"Cái này... Cái này rất có thể thật sự là 'Thiên' trận!" Giữa bảy người, tất nhiên người kinh hãi nhất là Vân Hương.

Sắc mặt Trương Hạc Tân trầm xuống, nói: "Cái gì gọi là có thể? Chẳng lẽ một Chúa Tể Cảnh như ngươi, vậy mà không bằng một Đế Hạo Thiên như hắn?"

Mặt Vân Hương tối sầm, trầm giọng nói: "Có thể tức là không chắc chắn, ngươi là kẻ ngu à?"

Trương Hạc Tân cũng phát hiện mình có chút thất lễ rồi.

Chúa Tể Cảnh nào mà không sĩ diện, lời này của hắn ta làm cho Vân Hương không xuống đài được.

"Khụ khụ, Vân Hương muội tử không nên kích động, Trương huynh cũng có chút nóng vội mới có thể không lựa lời mà nói." Lúc này, Chúa Tể Cảnh khác đi ra hòa hoãn sự tình.

Vân Hương hừ lạnh một tiếng, bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ.

"Đại trận ngay cả bổn tọa cũng không thể phát giác, ngoại trừ trận 'Thiên', ta nghĩ không còn cái thứ hai! Tiểu tử, chẳng lẽ là ngươi đã nắm giữ 'Thiên' trận?" Vân Hương nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt khó coi nói.

Trên thực tế, nội tâm Vân Hương cực kỳ khiếp sợ.

Diệp Viễn chẳng những đã nhìn ra, lại còn lấy được bảo vật.

Mà nàng ta là Thiên Trận Sư cấp Chúa Tể, thậm chí ngay cả một tia phát giác cũng không có, thật sự là mất hết mặt mũi rồi.

Diệp Viễn cười nói: "'Thiên' trận thâm ảo thế nào, sao có thể dễ dàng nắm giữ? Ta chỉ nhìn thấy chư vị xông vào trận, cảm nhận được một ít biến hóa, nên có hơi ngộ ra mà thôi. Cho nên, bây giờ ta có tư cách bàn điều kiện với các ngươi không?"

Bảy Chúa Tể mặt đen lại, đều im lặng.

Hiển nhiên xem như là thầm chấp nhận.

Nhưng những lời này nói ra trong miệng những Chúa Tể Cảnh bọn họ rất khó khăn.

Diệp Viễn nói: "Những bảo vật này, ta muốn ba cái, Xích Viêm Khiếu Thiên Thương, Hoán Long Căn và Vạn Từ Thần Sơn này!"

Hoán Long Căn, chính là gốc cây Hỗn Độn Thiên Dược kia.

Tất nhiên cái này đối với Diệp Viễn là vô dụng.

Nhưng đối với Vân Sơn mà nói, thứ này chính là vật báu vô giá rồi!

Sinh Mệnh lực đã trôi đi của ông ta chỉ có thể dùng Hỗn Độn Thiên Dược khôi phục.

Nhưng Hỗn Độn Thiên Dược, dõi mắt tìm khắp Tam Thập Tam Thiên cũng cực kỳ hiếm thấy.

Diệp Viễn không ngờ lại gặp được ở chỗ này!

Chẳng qua, thương thế của Vân Sơn rất nặng, chỉ mới có một cây Hoán Long Căn thôi, còn thiếu rất nhiều.

Về phần có thể tìm được những thứ khác hay không, chỉ có thể nhờ vận may rồi.

Lời vừa ra khỏi miệng, Trương Hạc Tân muốn nổ tung.

Trong những bảo vật này ở bên, thứ quý giá nhất chính là Xích Viêm Khiếu Thiên Thương và Hoán Long Căn, vậy mà Diệp Viễn muốn lấy đi hết.

Vậy chẳng phải những Chúa Tể như bọn họ thành trò cười sao?

"Ha ha, tiểu tử, ngươi thật sự dám mở miệng! Ngươi cảm thấy chúng ta có đáp ứng không?" Trương Hạc Tân tức giận đến bật cười nói.

Diệp Viễn cười nói: "Tiền bối, ta nghe nói, năm đó Viêm Thịnh lão tổ của Hỏa Linh tộc, đại chiến với Thất Phương lão tổ, kết quả dẫn theo phần đông Chúa Tể làm trọng thương Thất Phương lão tổ. Thất Phương lão tổ tự biết chạy trời không khỏi nắng, lợi dụng tinh khí Thần Diễn của bản thân hóa 'Thiên' trận, chém giết gần như tất cả lão tổ Hỏa Linh tộc trong trận. Cũng bởi vậy Hỏa Linh tộc chưa gượng dậy nổi. Chắc hẳn 'Truy Nhật' của Viêm Thịnh lão tổ, có lẽ còn ở lại trong trận này nhỉ?"

Lời này vừa nói ra, tất cả bảy đại Chúa Tể đều biến sắc!

Viêm Thịnh lão tổ, người kia đã từng là cường giả Cực Lạc đại danh đỉnh đỉnh.

Bảo vật bản mạng của hắn ta ‘Truy Nhật’, càng cực kỳ nổi danh trong Chư Thiên.

‘Truy Nhật’, chính là một Hỗn Độn Thiên Bảo Cực phẩm!

Những bảo vật khác ở trước mặt ‘Truy Nhật’, căn bản danh tiếng không đáng một xu.

Cho nên, nghe thấy khả năng ‘Truy Nhật’ ở trong ‘Thiên’ trận này, bảy Chúa Tể cũng không bình tĩnh nổi nữa.

"Tiểu tử, ngươi có ý gì?" Trương Hạc Tân trầm giọng nói.

Diệp Viễn cười nói: "Ý của ta là, ở đây có hơn mười vị Chúa Tể vẫn lạc, bảo vật nhiều không kể xiết! Đằng sau còn có rất nhiều bảo vật, phiền nhiễu ở chỗ này, còn không bằng nhìn xa một chút, chúng ta hợp tác đoạt bảo!"

Trương Hạc Tân khinh thường nói: "Chỉ là Đế Hạo Thiên, ngươi dựa vào cái gì mà muốn chúng ta hợp tác?"

Diệp Viễn nói: "Chỉ bằng ta có thể lĩnh hội 'Thiên' trận."

Trương Hạc Tân nhịn không được nhìn lại Vân Hương, lần thứ hai cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi không khỏi quá tự tin rồi! Nếu bổn tọa đã biết thân hãm trận này, chẳng lẽ không tự mình lĩnh hội được? Có phải ngươi cho rằng, Thiên Trận Sư cấp Chúa Tể như ta là bất tài chứ?"

Diệp Viễn nhún nhún vai, không cho là đúng nói: "Có thể chứ, ta dạy tâm đắc của ta cho ngươi. Đi vào sâu hơn mà gặp bảo vật, chúng ta cạnh tranh công bằng, xem ai lĩnh ngộ trước. Nếu như ta không sánh bằng ngươi, chẳng những không lấy bảo vật nào, mà ba bảo vật này cũng chắp tay đưa lên. Các ngươi xem được không?"

"Chuyện này là thật?" Bảy Chúa Tể, gần như là trăm miệng một lời.

Tiểu tử này quá càn rỡ!

Diệp Viễn gật đầu nói: "Thua thật thì cũng không tới phiên ta nói chuyện, không phải sao?"

Bảy Chúa Tể hai mặt nhìn nhau, đều thầm chấp nhận.

Chỉ cần Vân Hương nắm giữ ‘Thiên’ trận, còn có chuyện gì cho Diệp Viễn nữa?

Điều làm cho bọn họ khiếp sợ chính là, Diệp Viễn thế mà lại đồng ý chia sẻ tâm đắc cho Vân Hương!

Tiểu tử này không khỏi cũng quá tự tin nhỉ?

Vân Hương có thể trở thành Thiên Trận Sư cấp Chúa Tể, há ngộ tính có thể giống người bình thường?

Tiểu tử này thực sự cho rằng có thể nghiền ép một vị Chúa Tể?

Đương nhiên không phải Diệp Viễn muốn làm như vậy, nhưng hắn cần phải mượn sức mạnh của những người này đi trùng kích ‘Thiên’ trận.

Nếu không, một mình hắn cũng rất khó lĩnh hội ‘Thiên’ trận!

Cuối cùng nhất, hai bên đã đạt thành hiệp nghị.

Tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi.

"Tiểu tử này, thật sự là tự tin ngông cuồng! Hắn thế mà lại ngay cả Chúa Tể Cảnh cũng không để vào mắt!"

"Ha ha, đây là giao mạng sống vào trong tay người khác, tiểu tử này thật là có ý tưởng!"

"Đế Hạo Thiên khiêu khích một vị Chúa Tể, thật đáng xem!"

...

Trong lúc mọi người khiếp sợ, Diệp Viễn bắt đầu truyền thụ tâm đắc cho Vân Hương.

Đương nhiên, lĩnh ngộ của Diệp Viễn chỉ là một ít da lông của ‘Thiên’ trận.

Nếu như ví von ‘Thiên’ trận là một tòa cao ốc mênh mang, vậy thì lĩnh ngộ của Diệp Viễn nhiều nhất chỉ là một phòng bếp nhỏ trong cao ốc.

Trước mặt tòa cao ốc này là không có ý nghĩa.

Vân Hương nghe được, biểu tình đặc sắc trên mặt không ngừng thay đổi.

Lĩnh ngộ của Diệp Viễn làm cho nàng ta mở ra một cánh cửa mới, làm cho nàng ta biết rõ, thì ra trận đạo còn có thể như thế!

Nhưng dù vậy, Vân Hương vẫn đang có chút cố sức lĩnh ngộ những thứ này.

Tốn thời gian mấy tháng, nàng ta mới miễn cưỡng hiểu rõ.

Thật ra, nàng ta cũng không thiếu chỗ kiến thức nửa vời, nhưng do thân phận hạn chế, nàng ta cũng không hỏi thăm Diệp Viễn kỹ càng.

Quá mất mặt!

Nàng ta là một Chúa Tể Cảnh, sẽ không thừa nhận mình không bằng một Đế Hạo Thiên.

Vân Hương tin tưởng, chỉ cần sau này nàng ta cẩn thận tìm hiểu, rất nhanh có thể tiêu hóa những nội dung này.

Bốn tháng sau, mọi người lên đường lần nữa.

Lấy được ba bảo vật, Diệp Viễn cũng cảm thấy mỹ mãn.

Xích Viêm Khiếu Thiên Thương, là chuẩn bị cho Dương Thanh.

Hắn ta lấy được cây thương này sẽ càng như hổ thêm cánh.

Mà Vạn Từ Thần Sơn cũng là một trong số Vạn Giới Sơn!

Chương 3058: Rút được thứ nhất!

"Quả nhiên Hỗn Độn Chúa Tể vẫn lạc tại đây sao? Vậy thì ở chỗ này có thể tìm được những thứ khác của Vạn Giới Sơn hay không?" Diệp Viễn suy nghĩ nói.

Đối với Vạn Giới Sơn, Diệp Viễn vẫn có hứng thú khá lớn.

Hỗn Độn Thiên Bảo này là thứ mà Hỗn Độn Chúa Tể dùng hết tâm huyết lấy được.

Mỗi một món đều là bảo vật độc nhất vô nhị.

Bảy món hợp nhất có uy năng khôn cùng!

Hơn nữa bảo vật này thích hợp nhất với hắn là không thể nghi ngờ.

Nếu công pháp của Hỗn Độn Chúa Tể là sai, như vậy thì tất nhiên phương pháp tế luyện bảo vật này cũng là sai lầm.

Diệp Viễn nghĩ, nếu như dùng Hằng Hà Hỗn Độn để tế luyện, có phải uy năng càng mạnh hơn một ít nữa hay không?

Trước khi lấy được hai món Vạn Giới Sơn, Diệp Viễn đã tế luyện một lần nữa bên trong Hằng Hà.

Hai món Vạn Giới Sơn kia có uy lực sau khi hợp thể, đã đạt tới trình độ Hồng Mông Thiên Bảo Tam phẩm.

Có món thứ ba, bước vào Tứ phẩm không hề có một chút vấn đề nào.

Cũng không lâu sau, mọi người phát hiện trong một đống loạn thạch lại xuất hiện bảy tám món bảo vật!

"Đó là... Thanh Linh Hỗn Nguyên Kiếm?"

"Còn có 'Vân Nhiếp', cái này là bảo vật bản mạng năm đó của Vũ Ương Chúa Tể, có bản lĩnh hết sức cao cường!"

"Đồ tốt! Thật sự là đồ tốt! Hỗn Độn Thiên Bảo Trung phẩm thì có hai cái! Vân Hương, dựa cả vào ngươi rồi!"

...

Một đám Chúa Tể Cảnh kích động không thôi, mặc dù bảo vật tại đây không nhiều bằng trước đó, nhưng phẩm chất lại lớn một bậc!

Những người này nhìn thấy, sao có thể không kích động?

Vân Hương tự tin nói: "Yên tâm, cả đời bổn tọa đều nghiên cứu trận đạo, trận pháp đã được gặp còn nhiều hơn so với cơm tiểu tử này đã ăn, lại còn phải thua hắn?"

Diệp Viễn cười nói: "Cũng đừng nói lời quá vẹn toàn, coi chừng một lúc sau lại bị vả mặt."

Vân Hương khinh thường nói: "Chỉ bằng ngươi? Tiểu tử, hay là ngươi ngẫm lại, sau khi bổn tọa lĩnh ngộ 'Thiên' trận, ngươi nên tự xử như thế nào!"

Diệp Viễn cười cười, từ chối cho ý kiến.

Vân Hương nói: "Mấy người lão gia hỏa các ngươi, cũng ra sức chút cho bổn tọa! Nếu không, không ai được đi ra đại trận này! Bắt đầu đi!"

Trương Hạc Tân chờ sáu Chúa Tể đứng vào vị trí, Vân Hương ra lệnh, sáu người vọt ra nhanh như chớp, lao thẳng tới những bảo vật kia.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Tiếng nổ mạnh truyền đến lần nữa, sáu người bị nổ đến ngã chỏng vó, vô cùng chật vật.

Nói trắng ra là, bọn họ đang tự đi tìm hành hạ.

Phần lớn uy lực đại trận lần này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Mấy người bị nổ mặt mũi bầm dập, thiếu tay thiếu chân, đó là điều không thể tránh khỏi.

Là chắc chắn làm một phen trò cười cho thiên hạ.

Vì sao không để cho người khác đi?

Không đến Chúa Tể Cảnh, đi tức là chịu chết, ngay cả tiếp xúc trận pháp cũng không nhúc nhích được, căn bản cũng không có giá trị.

Cho nên, chỉ có thể oan ức mấy lão nhân gia này.

"Đại gia nó, lão tử sống đến từng đây tuổi, vẫn là lần đầu tiên bị người ta xem là khỉ mà đùa nghịch! Vân Hương, nếu ngươi thua tiểu tử kia, bổn tọa không để yên cho ngươi đâu!" Một Chúa Tể Nhân tộc giận dữ hét.

"Ta biết chắc còn có một vài lão gia hỏa trốn đi, có bản lĩnh các ngươi cứ vĩnh viễn không lộ diện đi! Hừ!"

Sáu đại Chúa Tể cực kỳ phiền muộn, nhưng cũng hết cách rồi, ai bảo bọn họ nhảy ra ngoài trước chứ?

Từng Chúa Tể đều có thủ đoạn của mình, nếu bọn họ dùng thủ đoạn của mình, giấu mình trong hơn vạn người, thì thật sự không có biện pháp phát hiện.

Nhưng có thể chắc chắn là, cũng tuyệt đối không thiếu lão gia hỏa ẩn nấp.

Vân Hương và Diệp Viễn đều nhìn chằm chằm vào đại trận không chuyển mắt, cảm thụ nhất cử nhất động của đại trận.

Đại trận là một bộ phận chỉnh thể, nhưng không thể nghi ngờ rằng, chỗ bảo tàng là thông đạo duy nhất đại trận lộ ra bên ngoài.

Muốn giải ‘Thiên’ trận, chỉ có thể động tay từ nơi này.

Gần như là cùng một thời gian, Diệp Viễn và Vân Hương cầm trong tay một tảng đá, bắt đầu vẽ trận đồ trên mặt đất, hơn nữa rơi vào trong luồng suy nghĩ của bản thân.

Hiển nhiên, tử trận này càng thêm thâm thuý phức tạp so với cái lúc trước.

Bởi vì lúc trước, Diệp Viễn cũng không vẽ trận đồ.

Mọi người thấy thế, nhao nhao xúm lại tới. "Các ngươi xem, Vân Hương Chúa Tể và Diệp Viễn đều vẽ lên chín ký hiệu. Chín cái ký hiệu này, từng cái ký hiệu đều đại biểu cho một trận nguyên. Chẳng lẽ cái 'Thiên' trận được xưng sát trận thứ nhất thế gian này, vậy mà chỉ có chín cái trận nguyên? Cái này... cũng không thể tin được!"

Có cường giả hiểu bản nguyên trận pháp, bắt đầu giải thích ý nghĩa những ký hiệu này cho những người khác.

Không ít người nghe xong, đều sợ hãi thán phục không thôi.

Trường phái trận pháp có rất nhiều, tất nhiên trận nguyên cũng có rất nhiều loại.

Trận nguyên trụ cột nhất có chín chín tám mươi mốt loại.

Mà một vài trận nguyên cao giai thì là diễn hóa ra từ tám mươi mốt loại trận nguyên này, rườm rà khó phân, rất khó nắm giữ.

Dùng đến trận nguyên càng phức tạp, càng khổng lồ, thì tất nhiên uy lực đại trận cũng lại càng mạnh.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, đại trận kinh khủng nhất trong truyền thuyết thật đơn giản đến không ngờ!

"Ồ, sao Diệp Viễn lại ngừng?"

"Vân Hương Chúa Tể còn vận dụng ngòi bút như bay, xem ra đúng là vượt lên trên Diệp Viễn!"

"Ta đã nói rồi, chỉ là Đế Hạo Thiên, làm sao có thể mạnh bằng Chúa Tể Cảnh? Tiểu tử Diệp Viễn lần này tự bê đá đập chân mình rồi!"

...

Bỗng nhiên, Vân Hương ngừng lại, nói với sáu Chúa Tể: "Các ngươi, lại đi xông trận một lần!"

Mặt sáu người đồng thời đen thui, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Quá trình này, cũng không phải là chuyện thú vị như vậy!

Chẳng qua, nhìn thấy hình như Vân Hương chiếm ưu thế, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì, xông trận lần nữa.

Kết quả không cần nói cũng biết.

Sáu Chúa Tể lại mặt mũi bầm dập quay lại.

"Làm phiền các vị tiền bối lại đi xông trận một lần." Nào biết được vừa trở về thì Diệp Viễn lại nói.

Trương Hạc Tân giận dữ nói: "Tiểu tử, ngươi chơi đùa mấy người chúng ta sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy một lần vừa rồi?"

Diệp Viễn gật đầu nói: "Thấy, nhưng vẫn còn vài chỗ không rõ. Cho nên phiền toái các vị rồi!"

"Lão tử không đi!" Trương Hạc Tân giận dữ.

Diệp Viễn lơ đễnh, thản nhiên nói: "Không đi cũng được, nhưng nếu như Vân Hương Chúa Tể thất bại, các ngươi cũng đừng tìm ta nữa. Cùng lắm thì, chúng ta cùng chết ở chỗ này. Có bảy Chúa Tể các ngươi, a không, ta đoán chí ít cũng có hai mươi vị Chúa Tể ở chỗ này, có khả năng hơn nữa! Có nhiều người chôn cùng như vậy, có lẽ ta cũng không thua thiệt ai!"

Mặt Trương Hạc Tân tối sầm, trầm giọng nói: "Xem như ngươi lợi hại! Chúng ta đi!"

Bây giờ người có năng lực phá trận, hiển nhiên chỉ có hai người Diệp Viễn và Vân Hương Chúa Tể.

Thực sự đắc tội chết với tiểu tử này rồi, lỡ như Vân Hương thật sự thất bại, thì bọn họ thật sự phải chết ở chỗ này.

Sáu Chúa Tể dựa theo phương vị Diệp Viễn chỉ lần nữa, lại đánh vào trận pháp một lần.

A, rất thảm!

Cứ như vậy, hai người Vân Hương và Diệp Viễn coi sáu Chúa Tể như ô- sin, sai sử một lần lại một lần.

Chẳng qua, thực lực sáu Chúa Tể đặt ở đây, có bọn họ ra tay, hoàn toàn giảm đi không ít chuyện.

Ba tháng sau, Vân Hương bỗng nhiên buông viên đá trong tay ra, đứng dậy đi đến đại trận.

Tinh thần tất cả mọi người chấn động!

"Đến rồi đến rồi! Quả nhiên, vẫn là Thiên Trận Sư cấp Chúa Tể lợi hại!"

"Vân Hương Chúa Tể dẫn đầu phá trận! Tiểu tử Diệp Viễn này chịu chết!"

"Ha ha ha... Diệp Viễn, ngươi đã không còn giá trị lợi dụng rồi! Lúc này đây, xem coi ngươi còn không chết ư!" Không Đàn cười to nói.

...

Diệp Viễn không để ý tới hắn ta, vẫn còn ghi ghi vẽ vẽ.

Chẳng qua, đã không có ai chú ý đến hắn.

Ánh mắt mọi người, đều tập trung trên người Vân Hương Chúa Tể.

Chương 3059: Luôn thất bại nhiều lần!

Vân Hương cực kỳ tự tin, đi tới trước mặt đại trận, bước vào một bước.

Đại trận không có chút động tĩnh nào.

Tiếp đó, nàng ta lại thêm bước thứ hai, không có động tĩnh như trước. Bước thứ ba, bước thứ tư... Vân Hương xong trận lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, không có chút chậm trễ cản trở nào.

So với lần thứ nhất xông trận của Diệp Viễn trước đó, quả thực có thể nói là khí thế như cầu vồng.

Bọn người Trương Hạc Tân thấy thế, nhao nhao vui mừng quá đỗi.

Thời gian mấy tháng này khổ cực, rốt cuộc đổi được hy vọng thắng lợi.

"Lợi hại! Lợi hại! Chung quy vẫn là Thiên Trận Sư cấp Chúa Tể, quả nhiên thực lực không phải dùng để trưng cho đẹp!"

"Trước đó chẳng qua là Vân Hương Chúa Tể không nhận ra được mà thôi. Một khi ý thức được thân ở trong 'Thiên' trận, quả nhiên ở đây không ngăn được nàng!"

"Tiểu tử Diệp Viễn kia, lần này thảm rồi!"

...

Đối với khiếp sợ của bên ngoài, Diệp Viễn lại mắt điếc tai ngơ.

Hình như trước khi hắn ghi ghi vẽ vẽ, đã tự hỏi cái gì.

Phụt!

Một hồi chưởng phong kéo tới, thứ mà Diệp Viễn vẽ, trực tiếp biến mất.

Tự nhiên suy nghĩ của Diệp Viễn cũng bị cắt đứt rồi.

Hắn nhíu mày, nhìn về phía người tới, không phải Trương Hạc Tân thì là ai?

Trên mặt Trương Hạc Tân cười lạnh, nói ra: "Tiểu tử, ta nhịn ngươi đã lâu rồi! Bây giờ vẫn còn giả vờ giả vịt sao? Ngươi đã thua!"

"Nói nhảm với hắn làm cái gì? Trực tiếp giết đi!"

Không Hải theo sát phía sau, giọng lạnh lùng nói.

Những ngày này, Diệp Viễn cũng không thiếu lúc giày vò bọn họ.

Để cho bọn họ xông trận số lần, lại nhiều hơn Vân Hương rất nhiều.

Kết quả, Vân Hương đã ngộ trận rồi, Diệp Viễn lại một chút đầu mối cũng không có.

Vốn bọn họ nhìn Diệp Viễn đã khó chịu, bây giờ tất nhiên là có thù báo thù rồi.

Diệp Viễn nhìn Trương Hạc Tân, khẽ cười nói: "Tử trận này không đơn giản như vậy, các ngươi như bây giờ coi chừng lát nữa không có cách nào xong việc nha."

Không Đàn cười lạnh nói: "Vân Hương đã phá trận, còn có cái gì mà không có cách nào xong việc hay sao? Tiểu tử, bổn tọa chướng mắt ngươi đã lâu rồi!"

Diệp Viễn nhìn hắn ta, cười nói: "Vậy lát nữa có khả năng ngươi lại càng không thoải mái. Bất kể như thế nào, bây giờ các ngươi cũng không thể giết ta, bởi vì ta là một trong hai lựa chọn duy nhất! Giết ta, một khi Vân Hương thất bại, không ai trong các ngươi ra được! Nếu như các ngươi có lòng tin với nàng như vậy, động thủ đi."

Diệp Viễn mở hai tay ra, làm dáng vẻ người là dao thớt ta là thịt cá.

Lần này, ngược lại hai người Trương Hạc Tân chần chờ.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu tử, ngươi chớ đắc ý! Vân Hương sắp xông trận thành công, khi đó sẽ là giờ chết của ngươi!"

Diệp Viễn nhún nhún vai, lơ đễnh.

Tử trận này cũng không đơn giản như vậy.

Đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ biến hóa trong nó.

Tất nhiên Diệp Viễn sẽ không xem thường Thiên Trận Sư cấp Chúa Tể, nhưng hắn có thể chắc chắn tám phần là Vân Hương đi vào nhầm chỗ.

Trận này thiết kế cực kỳ tinh diệu, có vài chỗ hết sức dễ dàng lẫn lộn.

Chính là bởi vì không chắc chắn, Diệp Viễn mới có thể để cho bọn người Trương Hạc Tân xông trận nhiều lần, cũng không phải cố ý giày vò bọn họ.

Nhưng tự nhiên bọn người Trương Hạc Tân cảm thấy, Diệp Viễn đang cố ý nhằm vào họ.

Đương nhiên, hắn lười giải thích.

Diệp Viễn dám khiêu chiến Vân Hương, tất cũng có chỗ dựa.

Hắn dung hợp hạt giống vạn đạo bản nguyên, trong đó có một phần rất lớn đều là đệ tử Mê Thần Cung.

Trong đó, thứ có chút tương tự ‘Thiên’ trận chính là lực lượng bản nguyên.

Diệp Viễn suy đoán, có lẽ chủ nhân cũ của hạt giống bản nguyên có quan hệ rất sâu với Thất Phương Chúa Tể.

Đúng là dựa vào hạt giống bản nguyên này, Diệp Viễn càng có ưu thế trong ‘Thiên’ trận hơn so với những người khác.

Tuy Vân Hương lợi hại, nhưng một lòng cầu nhanh thắng, lại rơi vào tầm thường.

Mấy chỗ dễ dàng lẫn lộn, có thể không dễ phát hiện.

Rầm!

Lời Trương Hạc Tân còn chưa dứt, Vân Hương trực tiếp bị nổ văng ra.

Trọng thương!

Sắc mặt sáu Chúa Tể nhanh chóng thay đổi, đúng là bị Diệp Viễn nói trúng rồi!

Vân Hương đã thất bại!

"Chuyện gì xảy ra?" Trương Hạc Tân nói.

Vân Hương chau mày, nói: "Hình như có chỗ nào sai rồi, ta suy nghĩ một lần nữa! Yên tâm, ta đã hoàn toàn lĩnh ngộ tử trận này, phá không khó!"

Một câu làm cho trái tim tất cả mọi người thả lại trong ngực.

"Tốt! Có điều gì cần giúp đỡ cứ việc nói, một trận cũng không thể thua!" Trương Hạc Tân sầm mặt nói.

Dù sao cũng là sát trận thứ nhất, tất nhiên cho phép phạm sai lầm.

Nhưng thể diện Chúa Tể Cảnh lại không ném đi được!

Cho dù như thế nào một trận cũng không thể thua Diệp Viễn!

Vân Hương có chút ngạc nhiên, chẳng qua vẫn gật đầu, nói: "Được, ta lĩnh ngộ một lần nữa."

Vì vậy, nàng ta lại vùi đầu suy nghĩ.

Trương Hạc Tân lại cảm thấy có một ánh mắt nóng rát đang nhìn mình.

Quay đầu phát hiện hình như Diệp Viễn cười mà không cười nhìn mình.

Con bà nó, lại bị người này nói trúng rồi!

"Hừ! Tiểu tử, ngươi đừng đắc ý! Chẳng qua là nàng nhầm lẫn chút xíu, phương hướng không sai! Ngươi cứ đợi đến chém đầu đi!" Trương Hạc Tân hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới Diệp Viễn.

Không ném nổi người này!

Còn lần này, ngược lại là Diệp Viễn dù bận vẫn ung dung, dứt khoát khoanh hai tay, không ngộ trận nữa.

"Làm sao vậy? Không phải là Diệp Viễn sẽ bỏ cuộc chứ?"

"Hắn có tính không buông bỏ thì phần thắng cũng không lớn? Vân Hương Chúa Tể cũng nói nàng đã hoàn toàn lĩnh ngộ!"

"Đúng thế, tuy giữa đường có đường rẽ, nhưng nhất định là kết quả nàng thắng. Tốc độ của Diệp Viễn vẫn quá chậm!"

...

Mọi người thấy thế, nhao nhao nhỏ giọng nghị luận.

Đảo mắt lại qua nửa tháng.

Trong lúc này, Vân Hương không thiếu mấy lần giày vò bọn Trương Hạc Tân.

Sau đó, nàng ta lại tràn đầy tin tưởng đi xông trận.

Bọn người Trương Hạc Tân phấn chấn tinh thần lần nữa, âm thầm cổ vũ Vân Hương.

Rầm!

Nào biết được, không bao lâu sau, Vân Hương bị nổ văng ra lần nữa.

Lúc này lại càng thảm hại hơn!

Sắc mặt bọn người Trương Hạc Tân nhanh chóng thay đổi, vội vàng đi lên đỡ Vân Hương.

"Không sao chứ?" Trương Hạc Tân ân cần hỏi.

Cũng không phải hắn ta có quá tốt giao tình với Vân Hương, thậm chí còn có chút ân oán, nhưng lúc này nhất trí đối ngoại, tự nhiên hắn ta quan tâm đến nàng ta.

Lúc này, một nửa thân thể Vân Hương đều bị nổ mất, khá là thảm.

Khôi phục cũng không dễ dàng.

Nhưng Vân Hương cứ như là không nghe thấy, tràn đầy nghi ngờ nói: "Không có khả năng! Ta đã suy diễn mấy chục lượt, rõ ràng không sai! Vì sao, tại sao phải như vậy?"

Thần sắc trên mặt sáu Chúa Tể đều hết sức phức tạp.

Không cần quay đầu lại, bọn họ cũng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực.

Lại đã thất bại!

"Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, lại đến!" Trương Hạc Tân khích lệ nói.

Vân Hương không nói gì, nhẹ gật đầu.

Dưỡng thương vài ngày, rốt cục Vân Hương khôi phục một ít, lại bắt đầu nghiên cứu.

Nhưng rất đáng tiếc, mỗi một lần của nàng ta đều là trọng thương đi ra.

Hơn nữa, một lần càng nghiêm trọng hơn một lần!

Đến lần thứ bảy thứ tám, rốt cuộc nàng ta không nhịn nổi rồi.

"Vì sao! Tại sao phải như vậy! Rõ ràng ta đã ngộ trận rồi, vì sao lại không phá được trận!" Vân Hương ngửa mặt lên trời gào thét, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu.

Mặt Trương Hạc Tân đã khó coi tới cực điểm.

Trọng thương liên tiếp, Vân Hương đã không còn sức lực xông trận!

Ánh mắt của hắn ta nhịn không được mà nhìn lại Diệp Viễn.

Diệp Viễn không nhìn hắn ta, đang vui vẻ nói chuyện với Dương Thanh.

Nhất định là người này cố ý!

Nhưng không có cách nào!

"Tiểu tử, Vân Hương không được! Ngươi nhanh đi ngộ trận!" Trương Hạc Tân đi tới trước mặt Diệp Viễn, trầm giọng nói.

Chương 3060: Chính là cố ý đùa nghịch các ngươi!

"Ngộ trận? Ngộ trận cái gì?" Vẻ mặt Diệp Viễn mờ mịt nói.

Mặt Trương Hạc Tân tối sầm, trầm giọng nói: "Tiểu tử, giả vờ với bổn tọa?"

Diệp Viễn nhún nhún vai, nói: "Không có ý đó đâu, thứ đồ vật ta lĩnh ngộ, trong tất cả những ký hiệu kia. Bây giờ không có những ký hiệu kia, ta cũng không biết nên như thế nào để ngộ trận."

Thiếu chút nữa Trương Hạc Tân phun ra một ngụm máu, tiểu tử này cố ý bắt chẹt hắn ta!

Hắn ta không tin, dùng thông minh tài trí của Diệp Viễn lại không nhớ được những ký hiệu kia.

Diệp Viễn nói như vậy, rõ ràng cho thấy muốn trả thù!

"Tiểu tử, ngươi thực sự cho rằng bổn tọa không dám giết ngươi?" Trương Hạc Tân phóng sát ý ra ngoài, gắt gao tập trung vào Diệp Viễn.

Đáng tiếc là Diệp Viễn cứ như không cảm giác được, thản nhiên nói: "Tiền bối hung dữ như vậy làm gì? Ngươi càng làm ta sợ, ta lại quên càng nhiều! Quên càng nhiều, phá trận lại càng khó khăn."

Trương Hạc Tân muốn điên rồi.

Không Hải ở một bên hừ lạnh nói: "Nói nhảm với hắn làm cái gì? Tra tấn hắn một phen thật tốt, bổn tọa cũng không tin hắn dám không theo!"

Vừa thốt ra lời này, hiển nhiên Trương Hạc Tân có chút dao động.

Nhưng đây cũng là một chiêu cờ hiểm, Vân Hương không được, bây giờ chỉ còn lại Diệp Viễn.

Thực sự mà chọc Diệp Viễn phát bực rồi, đến khi cá chết lưới rách, lúc đó mạng mọi người đều để lại chỗ này.

Nhưng mà để cho hắn ta thấp kém cầu cạnh Diệp Viễn, hắn ta lại không vứt được cái mặt này.

Ý tứ của Diệp Viễn rất rõ ràng, cúi đầu nhận sai!

Cuối cùng, mặt mũi vẫn chiến thắng hết thảy.

Cả người Trương Hạc Tân bỗng nhiên bạo động, trực tiếp chộp Diệp Viễn, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không có ý định trốn tránh.

Hắn đứng ở nơi đó như cũ, trấn định tự nhiên, cứ như là đối tượng Trương Hạc Tân ra tay không phải là mình vậy.

Ngay khi Trương Hạc Tân sắp bắt được Diệp Viễn, đột nhiên một bóng người trong đám đông đâm nghiêng giết ra.

Rầm!

Trương Hạc Tân một hồi dời sông lấp biển, lùi lại liền mấy trăm bước, mới miễn cưỡng dừng cả người lại.

Trước người Diệp Viễn có một bóng dáng đứng chắp tay.

"Hừ! Một đám phế vật!"

Sắc mặt Trương Hạc Tân đột nhiên thay đổi, hoảng sợ nói: "Vân Thượng Chúa Tể!"

Tán tu Nhân tộc, Chúa Tể Chí Cao, Vân Thượng Chúa Tể!

Rốt cuộc ông ta không nhịn được nữa, xuất thủ.

Vân Thượng Chúa Tể hừ lạnh nói: "Mấy tên ngu xuẩn! Chính các ngươi muốn chết, bổn tọa không xen vào, chẳng lẽ ngươi muốn những người khác chôn cùng một chỗ với các ngươi?"

Sắc mặt bọn người Trương Hạc Tân hết sức khó coi, cường giả Chúa Tể Cảnh mà bị người ta mắng ngu xuẩn trước mặt nhiều người như vậy, mặt không chỗ nào mà giấu được!

Sắc mặt hắn ta trầm xuống, nói: "Vân Thượng, ngươi cho rằng ngươi là ai? Trước mặt Khúc U Thiên Tông của ta, còn chưa tới phiên ngươi giương oai!"

Vẻ mặt Vân Thượng Chúa Tể khinh thường nói: "Khúc U Thiên Tông của ngươi thật là mạnh, nhưng phóng tầm mắt khắp Chư Thiên cũng không gì hơn thứ này! Ngươi có biết chính xác lần này có bao nhiêu Chúa Tể Cảnh tới không? Ngươi lại có biết, giữa bọn họ có bao nhiêu cường giả Cực Lạc không? Bổn tọa mắng ngươi là vì muốn tốt cho ngươi! Nếu không những người khác ra tay, có khả năng là muốn mạng của ngươi!"

Trương Hạc Tân biến sắc, không nhịn được quét ánh mắt tới.

Nhưng mà cho dù hắn ta thấy thế nào, cũng không tìm ra ai là Chúa Tể Cảnh.

Chuyện vừa rồi của hắn ta đích thực có chút phạm kiêng kị.

Hắn ta đồng ý mạo hiểm, không có nghĩa là Chúa Tể khác chấp nhận mạo hiểm.

Những người này không lộ diện, tất nhiên là cảm thấy còn chưa tới thời điểm ra tay.

Nhưng mặc dù là cường giả Cực Lạc, trong ‘Thiên’ trận cũng chưa chắc có thể còn sống đi ra ngoài!

"Mấy người các ngươi ngu xuẩn, tài nghệ không bằng người thì trực tiếp xin lỗi đi! Bây giờ vị tiểu hữu này là hi vọng duy nhất cho chúng ta đi ra ngoài rồi, ngươi thế mà lại dám ra tay với hắn? Các ngươi muốn giết hắn cũng được! Lúc này bổn tọa không ngăn cản các ngươi, các ngươi nhìn xem có thể có người ra tay giết các ngươi hay không!" Ánh mắt Vân Thượng Chúa Tể lạnh lẽo, nói ra.

Bảy Chúa Tể đều là vẻ mặt phiền muộn.

Nhưng lời nói của Vân Thượng Chúa Tể lại như là đánh thông lỗ tai, gõ bọn họ tỉnh.

Thấy mọi người không nói gì, Vân Thượng thản nhiên nói: "Sao rồi, không nói? Không nói lời nào, vậy thì sống khiêm tốn một chút! Diệp tiểu hữu nói như thế nào, các ngươi liền làm như thế đó!"

Nói xong, ông ta lại chuyển sang Diệp Viễn, cười nói: "Diệp tiểu hữu, nhìn trên mặt mũi bổn tọa, xin bớt giận được không? Nếu như ngươi mất hứng, bổn tọa có thể ra tay giúp ngươi hung hăng sửa trị bọn họ một trận!"

Diệp Viễn cười nói: "Mặt mũi của Vân Thượng tiền bối, tự nhiên là ta muốn cho. Chẳng qua, xác thực quá trình suy diễn của ta đã quên gần như không còn gì. Muốn tiếp tục ngộ trận, chi bằng các vị tiền bối ra tay xông trận một lần nữa!"

"Con mẹ nó, ngươi trợn mắt nói lời bịa đặt!" Trương Hạc Tân nổ lời nói tục.

Phổi sáu Chúa Tể cũng muốn giận đến nổ.

Vân Hương Chúa Tể thì lại âm thầm may mắn, ở một bên giả chết.

Nàng ta đã bị thương nặng, không thể đi xông trận.

Tư vị xông trận cũng không dễ chịu.

"Ừm?" Vân Thượng Chúa Tể nhướng mày, mặt lộ vẻ giận dữ.

Bọn người Trương Hạc Tân lập tức ỉu xìu.

Diệp Viễn ra khỏi hàng, làm thủ thế với mấy người, cười nói: "Các vị tiền bối, xin mời!"

Mặt Trương Hạc Tân đen thui, nói: "Tiểu tử, khoản nợ này bổn tọa nhớ kỹ!"

Diệp Viễn chỉ là cười cười, lơ đễnh.

Nửa canh giờ qua, một đám người mặt mũi bầm dập trở lại.

Nhưng Diệp Viễn vẫn đang không có ý động thủ.

"Tiểu tử, chúng ta đã xông trận trở lại rồi, làm sao ngươi còn chưa động thủ?"

Trương Hạc Tân trầm giọng nói. "A, vừa rồi nghĩ sai phương vị rồi, ta còn chưa tìm được chỗ đi vào, các ngươi lại đi xông một lần nữa đi." Diệp Viễn cười tủm tỉm nói.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Khí thế Lục Đạo cường đại phóng lên trời.

Sáu Chúa Tể bùng nổ rồi.

"Tiểu tử, ngươi dám đùa nghịch chúng ta?" Trương Hạc Tân rít gào nói.

Diệp Viễn cười nói: "Đúng vậy, chính là đùa nghịch các ngươi đó, có ý kiến gì không? Mấy người các ngươi đe dọa ta cả buổi, còn không cho phép ta đùa nghịch các ngươi một lần?"

"Bổn tọa giết ngươi!" Trương Hạc Tân lên tiếng gầm gừ, gần như muốn vỡ giọng.

Có thể thấy được tức giận lúc này của hắn ta.

"E hèm!" Đúng lúc này, Vân Thượng Chúa Tể ho khan, lập tức giội tắt lửa giận của sáu người họ.

"Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại!" Trương Hạc Tân nổi giận gầm lên, mang theo lửa giận vô tận, xông trận lần nữa.

Sáu người vừa đi, Diệp Viễn cầm lấy hòn đá, nhanh chóng vẽ vẽ trên mặt đất.

Nội dung vẽ ra giống như đúc lúc trước đó.

Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc cổ quái.

"Chậc chậc, hôm nay thật sự là có thêm kiến thức! Đế Hạo Thiên đùa bỡn sáu Chúa Tể Cảnh trong lòng bàn tay!"

"Sáu Chúa Tể trở lại nhìn thấy Diệp Viễn đã khôi phục những thứ này, bọn họ có thể thổ huyết luôn hay không?"

"Ai, Hạc Tân Chúa Tể quá vọng động rồi! Sớm biết như vậy, nhịn thêm chút nữa, chờ khi Vân Hương Chúa Tể xông trận xong rồi lại nổi bão không được sao? Kết quả bây giờ bị mất mặt, mặt mũi ném đến tây thiên!"

...

Tất cả mọi người cũng bắt đầu đồng tình sáu người với Trương Hạc Tân.

Mà ngay cả Vân Thượng Chúa Tể cũng là vẻ mặt vẻ cổ quái, thầm nghĩ không nên trêu chọc gì tiểu tử này.

Bằng không thì kết cục thật sự thảm!

Trước khi rời khỏi ‘Thiên’ trận, tuyệt đối không thể trêu chọc tiểu tử này!

Vân Thượng Chúa Tể âm thầm hạ quyết tâm.

Lại qua nửa canh giờ nữa, sáu người lần nữa mang thương thế trở về. Trương Hạc Tân thấy đồ án chằng chịt rậm rạp trên mặt đất, cả người lập tức hóa đá.

Hắn ta chợt phát hiện, mình không còn cách nào khác!

Tính tình hắn ta không tốt, lại tràn ngập lửa giận, căn bản không có chỗ trút ra!

Chương 3061: Lại ngộ bản nguyên!

"Thành công rồi! Quả nhiên lại thành công rồi!"

"Lúc này Vân Hương Chúa Tể bị thua đến thương tích đầy mình!"

"Thật không ngờ, Diệp Viễn là một Đế Hạo Thiên nho nhỏ, thật sự chiến thắng Chúa Tể Cảnh!"

"Điều này sao có thể? Cảnh giới hai người bọn họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, vì sao Diệp Viễn có thể thắng? Không nghĩ ra!"

...

Diệp Viễn mang theo bảo vật, đi ra từ trong tử trận, toàn trường xôn xao một hồi.

Cái này tuyên cáo rằng Diệp Viễn toàn thắng Vân Hương Chúa Tể.

Lúc này, Vân Hương Chúa Tể kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, khó chịu nói không nên lời.

Một trận chiến công bằng, nàng ta bị một Đế Hạo Thiên đánh bại!

Loại chuyện này, nàng ta có chút khó mà tiếp nhận được.

Cứ như là giao đấu đạo lĩnh ngộ nhiều năm như vậy đã trở thành trò cười!

Nàng ta đã lĩnh ngộ trận đạo bao nhiêu năm?

Diệp Viễn mới bao nhiêu năm?

Người so với người, cứ chênh lệch lớn như vậy sao?

"Vì sao? Tại sao phải như vậy?" Vân Hương thất thần nói.

"'Thiên' trận không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu! Chín trận nguyên, diễn hóa vạn càn khôn, bản lĩnh học vấn trong này hết sức cao cường! Chín trận nguyên này mới là căn bản của tất cả trận nguyên! Thất Phương Chúa Tể hóa phức tạp thành đơn giản, lĩnh ngộ đại đạo. Nhưng chính là bởi vì như thế, rất nhiều chỗ càng dễ dàng phạm sai lầm, thậm chí khó có thể lĩnh ngộ. Tinh túy trong 'Thiên' trận không ở trong đại trận, mà là ở chín trận nguyên này!" Diệp Viễn nói.

Toàn thân Vân Hương chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên, thứ Diệp Viễn nói làm cho nàng ta hiểu ra.

Nhưng biết là một chuyện, lĩnh ngộ lại là một chuyện khác.

Tu vi trận đạo Vân Hương rất cao cường, nhưng ‘Thiên’ trận không phải thứ nàng ta một sớm một chiều là có thể lĩnh ngộ.

Cái này cũng chính là chênh lệch nàng ta giữa và Diệp Viễn.

‘Thiên’ trận này đủ để cho nàng ta dùng cả đời đi cảm ngộ!

"Ta... Ta thua!" Vân Hương đắng chát cười nói.

Diệp Viễn vỗ bờ vai nàng ta nói: "Ngươi rất mạnh, 'Thiên' trận là cơ hội để ngươi đánh vỡ gông cùm xiềng xích, cảm ngộ cho tốt, có lẽ tương lai có thể chứng đạo Chúa Tể Chí Cao, cũng không phải là không thể."

Hành động cực kỳ quái dị này trong mắt mọi người.

Dưới tình huống bình thường, đây là cảnh trưởng bối ân cần dạy bảo đối với vãn bối.

Nhưng mà một Đế Hạo Thiên nho nhỏ, thế mà lại làm ra hành động như thế đối với một Chúa Tể Cảnh, thật sự là nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.

Nhưng ngươi lại không có lời nào để nói!

Bởi vì, Đế Hạo Thiên này hoàn toàn đánh bại Chúa Tể Cảnh hoàn toàn!

Một trận thắng lợi không thể tưởng tượng nổi!

Hành trình tiếp theo là màn thi đấu biểu diễn một người của Diệp Viễn.

Vân Hương Chúa Tể không để ý đến thương thế, đi theo sau Diệp Viễn, cứ như một tùy tùng nhỏ.

Đúng theo như lời Diệp Viễn, ‘Thiên’ trận này mới là cơ duyên lớn nhất của nàng ta!

Dù là có thể lĩnh ngộ một phần, cũng là được lợi cả đời nàng ta.

Sát trận thứ nhất Chư Thiên vạn giới, danh tự này cũng không phải là nói chơi.

Thật ra Diệp Viễn cũng không có ý nghĩ giấu diếm trong đầu, tuy hắn không đối phó với những Chúa Tể này, nhưng nguy hiểm Huyết tộc gần ngay trước mắt, nếu như thực lực bọn họ có thể tiến một bước, tất nhiên cũng là chuyện tốt.

Vì vậy, một màn làm cho người ta ngạc nhiên xuất hiện.

Vân Hương là Thiên Trận Sư cấp Chúa Tể, vậy mà như đệ tử của người ta, thường xuyên tiếp nhận dạy bảo của Diệp Viễn, người xem tấm tắc kêu kỳ lạ.

Vân Hương tiến bộ là rõ ràng nhất.

Ba năm sau, thực lực Vân Hương đột nhiên tăng mạnh, đúng là một lần hành động đột phá đến Chúa Tể đỉnh cao!

Một đám Chúa Tể Cảnh, thật sự hâm mộ hết sức.

"Thật là lợi hại! Không ngờ Vân Hương Chúa Tể vậy mà nhân họa đắc phúc, một lần hành động phá vỡ gông cùm xiềng xích!"

"Ta nghe nói Vân Hương Chúa Tể đã kẹt tại cảnh giới này mười vạn năm!"

"Diệp Viễn thật sự là quá trâu bò rồi! Hắn thế mà lại bồi dưỡng một Chúa Tể bình thường thành Chúa Tể đỉnh cao!"

"Chẳng qua lại nói, Vân Hương Chúa Tể tiến bộ lớn, nhưng vẫn là kém xa Diệp Viễn! Từ nửa năm trước, trên trận đạo, nàng ta đã không theo kịp Diệp Viễn rồi!"

...

Thời điểm đột phá, mọi người nhao nhao sợ hãi thán phục không thôi.

Chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng thế mà lại là Vân Hương Chúa Tể được lợi ích lớn.

Chẳng qua từ nửa năm trước, mờ mịt trên mặt Vân Hương Chúa Tể đã càng ngày càng mạnh.

Thứ Diệp Viễn nói, nàng ta đã không cách nào lĩnh ngộ.

Đại trận này càng về sau càng thâm thuý tối nghĩa.

Rõ ràng chỉ cấu thành từ có chín trận nguyên, nhưng thứ diễn hóa ra nhưng lại vô cùng phức tạp.

Một ngày này, Diệp Viễn đi ra trong tử trận, ánh mắt trở nên vô cùng sáng ngời.

Quanh thân hắn tràn ngập lực lượng bản nguyên.

Hai mắt Vân Thượng Chúa Tể tỏa sáng, hoảng sợ nói: "Tiểu tử này lĩnh ngộ bản nguyên trận đạo rồi! Cảnh giới Đế Hạo Thiên, lĩnh ngộ hai bản nguyên, quả thực quá yêu nghiệt!"

Thiên tài của Chư Thiên nhìn một màn này, chỉ cảm thấy cực kỳ hổ thẹn.

Đối với bọn họ mà nói, lĩnh ngộ bản nguyên không được xem là chuyện quá khó.

Nhưng những người này, trên cơ bản cũng đã đột phá đến Đế Thích Thiên.

Lĩnh ngộ bản nguyên cảnh giới ở Đế Hạo Thiên, căn bản không ai có thể làm được.

Chớ đừng nói chi là lĩnh ngộ hai loại bản nguyên.

"Ai, thật sự là ếch ngồi đáy giếng! Ta vẫn cho rằng ta là thiên tài, không thua bất kỳ kẻ nào! Nhưng hôm nay, ta triệt để phục rồi!"

"Đầu óc người này đến cùng là lớn như thế nào, vì sao ngộ tính mạnh như vậy?"

"Núi cao còn có núi cao hơn!"

...

Thiên tài đều không coi ai ra gì.

Cho dù là Dương Thanh, bọn họ cũng không hề phục quá nhiều.

Nhưng Diệp Viễn, bọn họ là thật sự phục.

Quả thực người này là yêu nghiệt!

Coi như nghiền áp cùng thế hệ xong, còn dạy ra Chúa Tể đỉnh cao!

Diệp Viễn ngồi xuống tại chỗ, tiêu hóa thành quả lớn từ bản nguyên trận đạo.

Mấy ngày sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt trở nên vô cùng sáng ngời.

"Diệp tiểu hữu, sao rồi? Bây giờ, có nắm chắc đi ra ngoài không?" Vân Thượng Chúa Tể có chút kích động nói.

Diệp Viễn lắc đầu nói: "Đi là không đi ra được! Toàn bộ Mê Thần Cung, đều bao phủ trong 'Thiên' trận! Chẳng qua, dùng thực lực trận đạo bây giờ của ta để đi lại trong đại trận, hẳn là không gặp nguy hiểm gì rồi."

Vân Thượng Chúa Tể biến sắc, ông ta không ngờ, diện tích đại trận này che phủ thật rộng đến không ngờ!

Cái này chẳng phải là nói, tính mạng tất cả mọi người bọn họ, đều nằm trong tay Diệp Viễn?

"Diệp Viễn, có phải ngươi cố ý hay không?" Trương Hạc Tân trầm giọng nói.

Diệp Viễn cười nói: "Ngươi lại nói nhảm, có tin ta trực tiếp đưa ngươi vào tử môn hay không? Bây giờ ta giết chết ngươi, đơn giản như giết chết một con kiến!"

Sắc mặt Trương Hạc Tân nhanh chóng thay đổi, hắn ta không tin, nhưng hắn ta không dám đánh cược.

Vân Hương trầm giọng nói: "Trương Hạc Tân, ngươi còn dám bất kính với Diệp tiểu hữu, bổn tọa không để yên cho ngươi!"

Trương Hạc Tân nổ tung, phẫn nộ quát: "Bà nương chết tiệt, ngươi còn đạp trên mặt mũi của mình nữa? Ngươi cho rằng đột phá đến Chúa Tể đỉnh cao thì có tư cách khiêu chiến với bổn tọa?"

Trương Hạc Tân vốn là Chúa Tể đỉnh cao, đây cũng là vì sao hắn ta có thể trở thành người cầm đầu bảy Chúa Tể.

Nhưng hôm nay, cảnh giới Vân Hương đã vượt qua hắn ta rồi.

Vân Hương cười lạnh nói: "Trương Hạc Tân, bổn tọa khuyên ngươi vẫn nên biết điều một ít! Nếu không, Diệp tiểu hữu ra tay, ngươi có chết cũng không biết chết như thế nào! Ngươi thực sự cho là mình là Chúa Tể thì rất lợi hại?"

Vân Thượng Chúa Tể có chút bực bội, trầm giọng nói: "Đủ rồi! Ít nói nhảm, tiếp tục đi tới đi!"

Dưới sự dẫn dắt của Diệp Viễn, cuối cùng mọi người đi qua này mảnh ngự hoa viên cực lớn, đã đến nhóm cung điện Mê Thần Cung!

Chương 3062: Mười hai Thiên Đạo Đồ!

“Mê Thần Cung thực sự là xa xỉ mà! Những cung điện này, hoàn toàn đều do Tinh Hà Huyền Kim chế tạo. Tài lực cỡ ấy, sợ rằng có thể trực tiếp mua một vị diện nữa!”

“Ngươi xem cái đèn này, thế mà lại là Hồng Mông Thiên Bảo nhất phẩm! Trời ạ! Mẹ nó, này cũng quá xa xỉ!”

“Tấm đá này, tất cả đều được lát từ Mịch Phương linh thạch, tu luyện ở chỗ này nhất định chính là thiên đường!”

“Phá sản! Thực sự là phá sản!”

...

Cho dù là một đám Chúa Tể Cảnh, nhìn thấy sự xa xỉ của Mê Thần Cung, cũng không nhịn được thấy đỏ cả mắt.

Những cung điện này, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung -- xa hoa!

Mọi người hận không thể, trực tiếp đào những cung điện này đi.

Đương nhiên, bọn họ cũng như thế.

Phàm là thấy thứ tốt, bọn họ trực tiếp đoạt đi.

Cung điện của Mê Thần Cung, là lần lượt dần cao lên.

Cung điện phía sau cùng kia, đâm thẳng lên mây, giống như một con cự thú, có thể nuốt hết tất cả.

Cho dù là đứng ở trước mặt của nó, cũng xúc động muốn thần phục sùng bái nó.

Xung quanh chủ điện, có mười hai toà đại điện lơ lửng, bày biện ra bố cục sao vây quanh mặt trăng.

Diệp Viễn từng nghe nói, thời kỳ đỉnh, Mê Thần Cung có mười hai vị cường giả cảnh giới Cực Lạc, được xưng mười hai Thiên Vương.

Mười hai Thiên Vương này, ai nấy đều là đại nhân vật kinh thiên động địa.

Chúa Tể bảy phương, chính là một trong số đó.

Mười hai toà Thiên Vương Điện này, chính là chỗ ở của mười hai vị cường giả Cực Lạc.

“Mười hai Thiên Vương Điện, các ngươi không nên đi vào. Những Chúa Tể Cảnh ấy đều đến vì Thiên Vương Điện và Mê Thần Điện nhỉ? Một khi có mâu thuẫn gì, chúng ta không có Chúa Tể Cảnh, hậu quả khó mà lường được. Tất cả mọi người tìm kiếm cơ duyên ở phía dưới dãy cung điện đi, lấy nội tình của Mê Thần Cung, các ngươi mà may mắn, nói không chừng có mấy người có thể bước vào Chúa Tể Cảnh.” Diệp Viễn phân phó các cường giả của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên.

“Diệp Thiên Thánh, ngươi bây giờ thông hiểu ‘Thiên’ trận, chúng ta không sợ bọn họ!” Hồ Cao Sơn nói.

Hiển nhiên, hắn còn chưa hết hi vọng.

Cơ duyên lớn nhất, hiển nhiên ở trong mười hai Thiên Vương Điện và Mê Thần Điện.

Diệp Viễn cười nói: “Phạm vi bao trùm của ‘Thiên’ trận cũng chỉ tới đây, mười hai Thiên Vương Điện và Mê Thần Điện, lấy thực lực của Chúa Tể bảy phương, căn bản không bao trùm nổi. Chúng ta đi bên kia, vậy sống chết sẽ không theo mình nữa.”

Mọi người mới chợt hiểu ra.

Mười hai Thiên Vương Điện và Mê Thần Điện, đó là nơi cốt lõi nhất của Mê Thần Cung, thực lực của mỗi người đều không kém gì Chúa Tể bảy phương.

‘Thiên’ trận tuy mạnh, nhưng cũng không phải là vô địch.

“Đây chẳng phải là nói, chúng ta trơ mắt nhìn thứ tốt bị đám người kia cầm đi?” Dương Thanh không cam lòng nói.

Diệp Viễn nói: “Vậy cũng không nhất định, tất cả tùy duyên đi. Có đôi khi, số mệnh quan trọng hơn thực lực.”

Ầm!

Lời còn chưa dứt, trên hư không truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Thì ra, đã giao thủ.

Đây là hai Chúa Tể Chí Cao, một trong số đó chính là Vân Thượng Chúa Tể, mà người kia cũng Chúa Tể Chí Cao Ma tộc.

“Chân Nhất lão cẩu, bản tọa đến chính là vì Tiên Vân Chùy, ngươi dám đoạt nó, ngày hôm nay chúng ta không chết không thôi!”

Trên hư không, truyền đến tiếng rống giận dữ của Vân Thượng Chúa Tể.

Lúc này, Vân Thượng Chúa Tể đã vô cùng phẫn nộ, lúc chiến đấu đánh cho hư không nổ tung.

Có điều Thiên Vương Điện cực kỳ kiên cố, lại không chút sứt mẻ.

Bên kia, thực lực của Chúa Tể Chí Cao Ma tộc cũng không sai chút nào.

Trấn chiến của hai người đánh đến mức sốt ruột vô cùng.

Chỉ một lúc sau, Phần Thiên Thiên Vương Điện cũng bộc phát ra một trận đại chiến.

Lần này mấy người tham chiến đều là Chúa Tể Chí Cao!

Rất nhanh, mười hai Thiên Vương Điện gần như cùng lúc bạo phát đại chiến kinh khủng.

Xung quanh Thiên Vương Điện, đã bị lực lượng bản nguyên cuồng bạo đánh cho long trời lở đất.

Những thiên tài không tiến vào Thiên Vương Điện nhìn chiến đấu kinh khủng trên hư không, cả đám kinh hãi không thôi.

“Trời, sao lại có nhiều Chúa Tể Chí Cao ẩn núp như vậy!”

“Cũng may không đi lên, nếu không bây giờ đã bị đánh thành tro rồi nhỉ?”

“Mười tám vị Chúa Tể Chí Cao! Đây là có bao nhiêu đại lão tới thế!”

...

Rất nhanh, mười tám vị Chúa Tể Chí Cao công diễn, mọi người giật mình đến rớt cằm.

Về phần một ít Chúa Tể phổ thông, thậm chí Chúa Tể đứng đầu, cũng đều tham gia vào chiến đoàn.

Các trận doanh lớn, lâm vào đại chiến điên cuồng, tranh đoạt bảo vật.

Một số cường giả Bản Nguyên và Đế Thích Thiên không tự lượng sức, trực tiếp bị lực lượng này đánh thành tro rồi.

Ầm!

Vân Thượng Chúa Tể đánh qua một chưởng, rơi thẳng lên người Không Hải Chúa Tể.

Chỉ thấy thân thể hắn rơi xuống phía dưới, đã là không còn khí tức.

Chúa Tể ngã xuống!

Sắc mặt mọi người trắng bệch, lúc này mới ý thức được chiến đấu rất thảm liệt.

Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều Chúa Tể ngã xuống.

Qua trong giây lát, bảy tám cái Chúa Tể bình thường ngã xuống, hơn hai mươi Chúa Tể trọng thương!

Mọi người mới biết được, thì ra ở cường giả trong mắt đỉnh cao, Chúa Tể Cảnh bình thường cũng không gì hơn cái này.

...

Có điều lúc này, trong Thiên Vương Điện, còn có một vài người thờ ơ với chiến đấu bên ngoài.

Một người trung niên hắc bào, đang đánh giá chung quanh.

Bỗng nhiên, ánh mắt của ông ta rơi lên trên một án kỷ.

Trên án kỷ có một giá bút, ông ta đưa tay động đậy giá bút, phát hiện không nhúc nhích được.

Tay ông ta lần qua mấy ngòi bút, bỗng nhiên dừng trên ngòi bút của một cây.

Sau đó, ông ta chuyển tay.

Kít!

Phía sau án kỷ, đúng là xuất hiện một cánh cửa không gian!

Trong cánh cửa không gian, một luồng khí tức thiên đạo cực kỳ nồng nặc, mơ hồ truyền ra.

Người trung niên hắc bào hơi nhếch miệng, cười nhạt nói: “Vô Thiên lão quỷ, ngươi rằng giấu kín thì bản tọa sẽ không tìm được à? Mười hai Thiên Đạo Đồ này, bản tọa thu!”

Khi người trung niên hắc bào theo đi ra từ trong cánh cửa không gian, trong tay đã có thêm một quyển ngọc sử.

Quyển ngọc sử đó óng ánh trong suốt, trên ấy hiện ra một luồng khí tức đại đạo bàng bạc, vừa nhìn là biết bất phàm!

Người hắc bào mừng rỡ như điên, trên mặt hiện lên ra thần sắc cực kỳ đắc ý, cười to nói: “Vô Thiên lão quỷ, người đời gọi ngươi là đệ nhất thiên tài cổ kim, thật ra chẳng qua là ỷ vào mười hai Thiên Đạo Đồ! Bản tọa có được, vượt qua ngươi giống như chuyện lấy đồ trong túi! Ngươi, nhìn cho thật kỹ đi!”

“Minh Hồi huynh, có phải là ngươi đắc ý hơi sớm rồi không?” Trong đại điện, chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một bóng người, cũng cái thiếu niên áo xanh tuổi đôi mươi.

Người hắc bào thấy hắn, đồng tử đột nhiên co rụt!

Nhưng rất nhanh, ông ta lại cười lạnh nói: “Minh Hồi! Tên này, thực sự là đã lâu rồi nhỉ! Vô Nhai lão quỷ, mười hai Thiên Đạo Đồ có mười hai quyển, ngươi cố tình muốn tranh giành với ta sao?”

Thiếu niên áo xanh cười nói: “Trong tay ngươi, chính là quyển chữ ‘Thiên’ trân quý nhất, ngươi nghĩ, bản tọa sẽ bỏ qua hay sao? Giao ra đây đi, miễn cho giữa huynh đệ chúng ta lại tổn thương hòa khí.”

Ánh mắt người hắc bào phát lạnh, cười gằn nói: “Vô Nhai lão quỷ, ngươi nghĩ rằng ăn chắc được bản tọa à?”

Thiếu niên áo xanh chỉ khẽ cười, cũng không nói lời nào.

Nhưng, áp lực của người hắc bào cũng chợt tăng.

Ai cũng không biết, Vô Nhai lão tổ - cường giả cấp Chí Tôn của Uyên Thông Nguyên Động Thiên, Đan Đạo đệ nhất nhân Tam Thập Tam Thiên, thế mà cũng xuất hiện ở ở đây!

Cùng lúc đó, trong một tòa cung điện phía dưới, Diệp Viễn lấy được một quyển sách da dê cũ nát trên một giá sách cũ kỹ.

Quyển sách da dê này, trên mặt chất đầy bụi bặm, nhìn qua cực kỳ phổ thông.

Diệp Viễn khẽ phủi bụi trên mặt sách, chỉ thấy trên đó viết một chữ viết cực kỳ cổ xưa.

Nhưng Diệp Viễn đã nhận ra chữ này ngay từ đầu -- “Thiên” !

Chương 3063: Ta là ‘trời’!

“Cái thứ này, ngươi cũng có hứng thú? Đừng lãng phí thời gian, mau mau tìm một chút thứ tốt đi!” Dương Thanh thấy Diệp Viễn lấy ra một vật không ra gì, không nhịn được khuyên nhủ.

Ngay từ lần đầu Diệp Viễn nhìn thấy chữ ‘Thiên’, trong mắt đã hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

Mặc dù hắn chưa từng vào Mê Thần Cung, nhưng đối với Mê Thần Cung lại tuyệt đối không xa lạ.

Diệp Viễn hiểu, cường giả đỉnh cao chân chính kia, đều là tới vì mười hai Thiên Đạo Đồ.

Mười hai Thiên Đạo Đồ là cái gì?

Không ai biết!

Nhưng Di Thiên lại biết, sự quật khởi của Mê Thần Cung, chính là bởi vì mười hai Thiên Đạo Đồ!

Mà cung chủ Mê Thần Cung đời cuối cùng Vô Thiên Chúa Tể, đã dựa vào mười hai Thiên Đạo Đồ để đạt đến cảnh giới khó mà tin nổi.

Mười hai Thiên Đạo Đồ, có tất cả mười hai quyển.

Trong đó quyển quan trọng nhất chính là quyển chữ ‘Thiên’.

Trên quyển da dê này chỉ là chữ ‘Thiên’, hay là chính là quyển chữ ‘Thiên’?

Diệp Viễn cũng không ngờ, mình ở trong một tòa Thiên Điện tầm thường, thế mà tìm ra chí bảo bực này!

Đổi thành những người khác, nhìn thấy đồ vật này rách nát long đong này, nhất định sẽ chẳng thèm ngó tới.

Nhưng Diệp Viễn tu luyện Hỗn Độn Hằng Hà, hắn nhạy cảm với một số thứ hơn hẳn người thường.

Tại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy quyển da dê, hắn đã cảm thấy bất phàm.

Hơn nữa, Diệp Viễn vốn là người có đại khí vận, hơn nữa được lực chúc phúc của Cực Dược Tông, may mắn hơn người khác, đó cũng rất bình thường.

“Ha, đây cũng không phải là rách nát, nói không chừng, chúng ta nhặt được bảo bối!” Diệp Viễn cười nói.

Dương Thanh nghe vậy, lại quan sát tỉ mỉ một lần, khinh thường nói: “Được rồi đấy! Cái thứ này, phỏng chừng trên ấy ghi lại công pháp rách nát gì, ngươi cũng coi là bảo?”

Diệp Viễn nói: “Ngươi biết mười hai Thiên Đạo Đồ không?”

Dương Thanh sửng sốt, nói: “Không phải ngươi định nói với ta, này thứ rách nát này, chính là mười hai Thiên Đạo Đồ đi? Nói đùa gì vậy! Ngươi cho ngươi là ai, tiện tay là có thể nhặt được bảo sao?”

Diệp Viễn không nghĩ tới, Dương Thanh đúng là biết thật, vì vậy gật đầu nói: “Nếu như ta không đoán sai, đây là quyển chữ ‘Thiên’ của mười hai Thiên Đạo Đồ!”

Dương Thanh nhìn Diệp Viễn như kẻ ngốc, cười to nói: “Quyển chữ ‘Thiên’ là quyển quan trọng nhất trong mười hai Thiên Đạo Đồ, ngay cả cường giả Cực Lạc cũng phải động tâm! Bây giờ ngươi lại nói với ta, cái thứ này là quyển chữ ‘Thiên’? Đừng đùa ta, ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi à?”

Ầm!

Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến.

Toàn bộ Mê Thần Cung, giống như đều sáng ngời, cũng bắt đầu chuyển động.

Dương Thanh biến sắc, kinh hô: “Mẹ nó, thật sự có cường giả Cực Lạc! Chẳng lẽ nói, bọn họ đều tới vì mười hai Thiên Đạo Đồ?”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Ngoại trừ mười hai Thiên Đạo Đồ, còn có cái gì có thể để cho bọn họ động tâm?”

Mặt Dương Thanh coi thường nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Sau đó ngươi lại nói với ta, ngươi nhặt được mười hai Thiên Đạo Đồ? A... Ha ha... Ha ha ha...”

Hai người ra đại điện, chỉ thấy trên hư không, ba bóng người hiện đứng theo hình tam giác, đánh tới long trời lở đất.

Từng chiêu từng thức của ba người này đều mang uy thế thiên địa, thậm chí ngay cả mấy Chúa Tể Chí Cao đánh nhau lúc trước cũng đều nhượng bộ lui binh.

Không thể trêu vào!

Cường giả Cực Lạc, quá mạnh mẽ!

“Vô Nhai lão quỷ! Lại không buông tay, hôm nay ngươi nhất định phải chết ở chỗ này!” Người trung niên hắc bào lạnh lùng nói.

“Vô Nhai lão quỷ, giao ra quyển chữ ‘Thiên’, có thể tha cho ngươi một mạng!” Một bên khác, một nữ tử áo bào trắng cũng lạnh lùng nói.

Vô Nhai lão tổ tay cầm quyển chữ ‘Thiên’, khí thế như hồng!

Lấy một chọi hai, ông ta lại không hề có dấu hiệu bị thua.

Ông ta thế mà lại cướp được quyển chữ ‘Thiên’ từ trong tay Minh Hồi Chúa Tể!

Quyển chữ ‘Thiên’ trong tay ông ta, khí tức thiên đạo phong cách cổ xưa tang thương lộ ra trên ấy cho người ta cảm giác chấn nhiếp lòng người.

Vừa nhìn, là biết bất phàm!

“Ha ha, Huyền Băng muội tử, đừng nói mấy lời đáng giận thế chứ! Ngươi nghĩ ta giao ra quyển chữ ‘Thiên’, hôm nay ngươi có thể đi ra nơi này sao?” Vô Nhai lão tổ cười to nói.

Huyền Băng Chúa Tể hừ lạnh, nói: “Vậy thì đừng trách tiểu muội vô tình!”

Dứt lời, khí thế ba người mở rộng, không ngờ chiến lại với nhau.

Phía dưới, vẻ mặt Chu Hiển Thần khiếp sợ nhìn về phía Vô Nhai lão tổ, lẩm bẩm nói: “Không ngờ rằng, lão tổ thế mà lại tự mình xuất thủ! Quyển chữ ‘Thiên’ trong tay ông ấy, rốt cuộc là thứ gì thế?”

“Hơ, ngươi chưa nghe nói qua sao? Bảo bối trấn cung của Mê Thần Cung, quyển thứ nhất của mười hai Thiên Đạo Đồ, chính là quyển chữ ‘Thiên’! Có người nói, năm đó Vô Thiên lão quỷ cũng bởi vì hiểu được mười hai Thiên Đạo Đồ, mới có thể đạt được cảnh giới khó mà tin nổi! Ngươi nói, lão tổ nhà ngươi đối với nó có động tâm không?” Cách đó không xa, Trương Hạc Tân cười lạnh nói.

Cả người Chu Hiển Thần chấn động, thế mới biết lão tổ tranh đoạt thứ gì.

Thực lực lão tổ sâu không lường được, nhưng muốn càng tiến một bước, cũng thật quá khó khăn.

Quyển chữ ‘Thiên’ này, hiển nhiên là hy vọng của ông ấy khi tới đây!

Vì vậy, hắn âm thầm cổ vũ lão tổ, mong lão tổ thắng được.

Mà những Chúa Tể Chí Cao kia, sớm đã chấn kinh vô cùng!

Bởi vì ba cường giả Cực Lạc đó, thế mà lại là ba Chúa Tể Cực Lạc của Tam Thiên chí cao Nhân tộc: Tu Minh, Linh Hoa, Vô Nhai!

Chỉ là, cái tên trong miệng bọn họ, thế mà không đúng!

“Vô Nhai lão tổ, sao lại gọi Linh Hoa Chúa Tể là Huyền Băng Chúa Tể?”

“Hở? Trong mười hai Thiên Vương Điện có một điện, không phải là Huyền Băng Thiên Vương Điện sao? Chẳng lẽ là...”

“Còn nữa, bọn họ gọi Tu Minh là Phần Thiên, trong mười hai Thiên Vương Điện, cũng có một điện tên Phần Thiên Thiên Vương Điện! Này... này...”

“Chẳng lẽ nói, ba người bọn họ, đúng là đến từ Mê Thần Cung?”

“Điều đó không thể nào được! Năm đó Luân Hồi Chúa Tể mang chư thiên, nói là tàn sát hết Mê Thần Cung rồi, sao lại còn có dư nghiệt được?”

“Vô Nhai lão tổ là Đan Đạo đệ nhất! Trong mười hai Thiên Vương Điện, cũng có một tòa điện tên Chân Đan Thiên Vương Điện! Thân phận của ba người này, không sai được!”

...

Suy luận lần này làm mọi người giật mình đến ngây ra.

Chẳng ai ngờ rằng, người mạnh nhất Tam Thiên chí cao Nhân tộc, thế mà đến từ Mê Thần Cung!

Hôm nay, rốt cục chân tướng rõ ràng.

Chân tướng lịch sử, luôn luôn khó bề phân biệt!

Mà bên kia, Dương Thanh nhìn Diệp Viễn, ha ha cười nói: “Diệp Viễn, ngươi nói trong tay ngươi, là quyển chữ ‘Thiên’? Ha ha ha, thực sự là quá khôi hài! Trong tay ngươi là quyển chữ ‘Thiên’, vậy trong tay Vô Nhai lão tổ là cái gì? Thứ hai người các ngươi cầm trong tay hoàn toàn không thể đánh đồng được! Ha ha ha...”

Vụt!

Đột nhiên, Dương Thanh cảm giác mình biến mất.

Chuẩn xác mà nói, hiện tại hắn đứng ở trên trời, quan sát tất cả!

Phía dưới, ba cường giả Cực Lạc chiến đấu kịch liệt say sưa, rất nhiều cường giả nhượng bộ lui binh, còn có một đám thiên tài đang vơ vét bảo vật.

Nhất cử nhất động của thế giới này, đều rơi vào trong mắt hắn.

Đương nhiên, hắn vẫn còn cảm giác được, bên người có một người khác tồn tại.

Người kia, là Diệp Viễn.

Nhưng, hắn chỉ có thể cảm giác, nhưng nhìn không thấy hắn ta.

Đây... là chuyện gì vậy?

“Diệp Viễn, ngươi ở đâu?” Trong lòng Dương Thanh chấn động mãnh liệt, không nhịn được hỏi.

“Ta ngay bên cạnh ngươi! Ngươi bây giờ, cảm giác làm sao?” Giọng Diệp Viễn truyền đến.

Dương Thanh hít sâu một hơi, nói: “Ta cảm giác, mình bây giờ chính là ‘trời! Tất cả trên đời, giống như đều nằm trong lòng bàn tay của ta! Đây... đây chẳng lẽ là...”

“Đúng vậy, chính là quyển da dê trong tay ta!” Giọng Diệp Viễn lại truyền đến.

Chương 3064: Danh tác!

Thị giác Thượng đế!

Mà ngay cả Diệp Viễn cũng kinh ngạc vì sự thần kỳ của quyển chữ ‘Thiên’.

Hắn giống như đứng ở trên thiên đường, quan sát chúng sinh.

Tất cả đều ở trong mắt hắn.

Lúc này, một bông hoa một cọng cỏ, một chiếc lá một gốc cây, thậm chí ngay cả gió khẽ nhúc nhích, đều nằm trong đáy mắt.

“Hóa thành trời, cảm thụ sinh linh biến hóa à? Không, không chỉ là sinh linh trong thiên hạ, cho dù là vật thể không có mạng sống, cũng đều có thể cảm nhận được! Vạn vật đều có linh, thì ra là thế!” Diệp Viễn cả kinh nói.

“Điều này sao có thể? Nếu như trong tay ngươi là quyển chữ ‘Thiên’, vậy trong tay Vô Nhai lão tổ là cái gì?” Dương Thanh vẫn không kìm được sự kinh hãi nơi nội tâm.

Diệp Viễn suy nghĩ một chút, nói: “Rất có thể, đó là quyển chữ ‘Thiên’ do Vô Thiên lão tổ vẽ! Tuy rằng khí tức của Đạo vô cùng sung túc, nhưng dường như vẫn còn kém một vài thứ gì đó so với thứ này.”

Dương Thanh tinh tế cảm thụ một phen, sau đó giật mình nói: “Thật đúng thế! Thế nhưng, thứ này, sao lại bị đặt bừa trong một Thiên Điện? Chẳng lẽ Vô Thiên lão tổ không cần?”

Diệp Viễn nói: “Vô Thiên lão tổ đã sớm không cần thứ này rồi, nếu như thứ này có tác dụng với hắn, hắn đã sớm phá vỡ gông cùm xiềng xích, đạt tới Cực Lạc, sao lại bị Luân Hồi Chúa Tể đánh bại? Cho dù là bảo vật thiên đạo, mỗi người cũng có lĩnh ngộ cực hạn. Thật quá khó khăn khi chân chính đáng ngang với thiên đạo!”

Dương Thanh suy nghĩ một chút, thầm nghĩ cũng đúng.

Có bảo vật mạnh, vậy cũng phải xem ai mới được.

Có người được, trực tiếp một bước lên trời.

Nhưng có người, thành tựu có hạn.

Thậm chí, sẽ đưa tới tai hoạ.

Bảo vật, chưa chắc đã là thứ tốt.

Thiên phú của Vô Thiên lão tổ là cực mạnh giữa các cung chủ, nhưng cũng có cực hạn của hắn.

Dương Thanh cạn lời: “Ngươi cái tên này, vận khí đúng là tốt quá rồi đấy? Một đám cường giả Cực Lạc, ở dưới đánh đánh giết giết, kết quả đó lại là một món đồ giả. Ngươi tiện tay nhặt lại chính là quyển chữ ‘Thiên’ bọn họ tha thiết ước mơ, có còn để người khác sống không thế?”

Diệp Viễn cười nói: “Thế nên, ta là người có đại khí vận! Ta đây là một người đắc đạo, gà chó lên trời. Ngươi ở bên cạnh ta, cũng được không ít lợi đấy!”

“Ta nhổ vào! Ngươi mới là gà chó!” Dương Thanh giận dữ nói.

“Thật không? Vậy ta đá ngươi ra nhỉ?”

“Đừng đừng đừng! Loại cảm giác này quá thần kỳ, để cho ta cảm nhận thêm một chút! Ta là gà chó! Ta chính là gà chó!”

...

Diệp Viễn và Dương Thanh đang lấy thị giác thượng đế quan sát tất cả thời gian, phía dưới tình hình đột biến!

Ầm!

Lại là một cỗ khí tức của Đại Đạo phóng lên cao.

Một quyển ngọc sử, đúng là trực tiếp bay ra từ một Thiên Vương Điện.

Ba người Vô Nhai đang kịch chiến thì sắc mặt chợt biến!

“Đây là... quyển chữ ‘Địa’!” Vô Nhai lão tổ kinh hô.

Vụt!

Huyền Băng Chúa Tể đi trước, chộp được quyển chữ ‘Địa’!

Nhưng mà đúng vào lúc này, Thiên Đạo Đồ thứ ba bay ra!

“Quyển chữ ‘Vũ’! Rốt cuộc Vô Thiên lão quỷ đang muốn làm gì thế?” Sắc mặt Vô Nhai lão tổ trở nên càng ngày càng khó coi.

Ông ta theo bản năng nghĩ không ổn, nhưng lại nói không rõ được không ổn chỗ nào.

Mười hai Thiên Đạo Đồ đều xuất hiện, không ai có thể chống lại được khi đối mặt với sự cám dỗ to lớn như vậy!

Sau đó, từng khối Thiên Đạo Đồ hiện thân!

Ầm!

Một luồng năng lượng khổng lồ, trực tiếp đánh bay Huyền Băng Chúa Tể.

Nàng không thể lấy được quyển chữ ‘Địa’!

Ầm!

Quyển chữ ‘Thiên’ trong tay Vô Nhai lão tổ, trực tiếp nổ bùng, bay lên bầu trời!

Sắc mặt Vô Nhai lão tổ xanh trắng, tốn nhiều sức lực như vậy, thế mà quyển chữ ‘Thiên’ lại bay mất!

Rất nhanh, mười hai bức Thiên Đạo Đồ lần lượt hiện ra trên không trung.

Mọi người đều chấn động cùng cực, cùng nhìn lên bầu trời.

Vô Thiên lão tổ, đúng kiểu ra tay là khiến người ta chấn động mà!

Không có chút bất ngờ nào, thân hình Vô Thiên lão tổ xuất hiện ở trên hư không.

Hắn nhìn Chúa Tể đầy trời, trong ánh mắt lộ ra ý thổn thức.

Chỉ thấy hắn đứng chắp tay, ánh mắt rơi vào trên thân ba người Vô Nhai lão tổ, thản nhiên nói: “Vô Nhai, Minh Hồi, Huyền Băng, từ lần trước gặp mặt đến giờ vẫn khoẻ chứ nhỉ!”

Ba người Vô Nhai hừ lạnh, cũng không nói gì.

Vô Thiên lão tổ không để bụng, tiếp tục nói: “Bản tổ chỉ là người chết, quá khứ nhiều ân oán hơn nữa, cũng chỉ là mây khói thoảng qua! Ba người các ngươi rời đi phản bội ta, bản tổ không trách các ngươi! Năm đó, là bản tổ quá gấp gáp! Có điều, hôm nay Tam Thập Tam Thiên đang lâm vào lúc nguy cơ, một khi lão tổ Huyết tộc kia xuất thế, sự rằng thực lực còn hơn cả bản tổ!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc.

Sự nguy hiểm của Huyết tộc, đã không phải là bí mật gì.

Nhưng Huyết tộc đại thế đã thành, những cường giả này cũng không có cách nào.

Chỉ cần có thể tự bảo vệ mình trong đại thế ấy đã là đủ rồi.

Mấy người Vô Nhai lão tổ tự nhiên biết chuyến này hung hiểm, nhưng bọn họ vẫn phải tới.

Sợ rằng, cũng cảm nhận được áp lực.

“Bản tổ từng là chí tôn chư thiên, hôm nay Tam Thập Tam Thiên gặp nạn, tất nhiên bản tổ muốn dâng ra một phần lực! Hôm nay, bản tổ mở rộng Mê Thần Cung, cùng chung mười hai Thiên Đạo Đồ! Trong các ngươi, ai có thể có được sự tán thành của mười hai Thiên Đạo Đồ, thành người mạnh nhất, là có thể tiếp thu bản nguyên quán đỉnh sau cùng của bản tổ, kế thừa toàn bộ thực lực của bản tổ! Hiện tại, bắt đầu ngộ đạo đi!”

Vô Thiên lão tổ không nhanh không chậm nói, thế nhưng mỗi một chữ, đều như đi trên tâm hồn của mọi người.

Kế thừa toàn bộ thực lực của Vô Thiên lão tổ, ma lực này thật sự quá lớn!

“Kế thừa toàn bộ thực lực của Vô Thiên lão tổ! Trời, đây chẳng phải là nói, sẽ có Vô Thiên lão tổ thứ hai?”

“Ta nghe nói, thực lực của Vô Thiên lão tổ, không hề kém hơn Luân Hồi Chúa Tể! Nếu có thể trở thành Vô Thiên thứ hai, vậy chư thiên vạn giới, còn có ai có thể uy hiếp được ta?”

“Quá điên cuồng! Chuyến này, thật không đến không công mà! Lúc này đây, ta nhất định sẽ không thua Diệp Viễn!”

...

Một đám thiên tài, triệt để phong ma.

Vô Thiên lão tổ, đó là đại danh từ chí cao vô thượng.

Tuy rằng hắn ngã xuống từ lâu, nhưng tuyệt đối là một truyền thuyết.

Uy danh của hắn, không hề kém cạnh Luân Hồi Chúa Tể.

Y bát của hắn, làm cho người khác điên cuồng!

Vì vậy, một đám thiên tài đâu còn nhớ được đến chuyện tầm bảo, cả đám hận không thể tiến vào mười hai Thiên Đạo Đồ.

Trên hư không, mười hai Thiên Đạo Đồ tản mát ra từng khí tức khác biệt.

Giống như bày hoàn chỉnh thiên đạo ra ở trước mặt mọi người.

Quyển chữ ‘Thiên’, mây cuốn mây bay, nhật nguyệt tinh thần biến hóa thất thường!

Quyển chữ ‘Địa’, đại khí rất nặng, sông núi nước non chịu tải vạn vật!

Quyển chữ ‘Vũ’, không gian lưu chuyển, thiên địa bốn phương chỉ ở trong đó!

Quyển chữ ‘Trụ’, nguyên viễn lưu trường, bao nhiêu thời gian theo gió đi!

...

Mười hai Thiên Đạo Đồ, mang cho mọi người sự chấn động gần như vô tận!

Giống như, tất cả đạo lý trong thiên địa, đều ở trong mười hai bức tranh này.

“Thì ra là thế! Thì ra là thế! Ha ha ha... Mười hai Thiên Đạo Đồ, quả nhiên danh bất hư truyền! Ta đã hiểu!”

Không Đàn bỗng nhiên cất tiếng cười dài, sau lưng hiện lên cửa Vĩnh Sinh.

Hắn là Đế Thích Thiên trung kỳ, thế mà khí thế tăng vọt, thẳng đến Đế Thích Thiên đại viên mãn.

Mọi người khiếp sợ không thôi.

“Hắn... hắn đây là muốn trực tiếp xung kích Chúa Tể Cảnh? Không hổ là thiên tài đệ nhất Ma tộc, phần ngộ tính này, thực sự đúng là tương lai rộng mở mà!”

“Lúc này đây, cuối cùng Diệp Viễn cũng không so bằng!”

“Còn cả Dương Thanh kia, lần này không phục cũng không được! Không Đàn vừa vào Chúa Tể, sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!”

Chương 3065: Toàn dân tiến cấp!

“Mở cho ta!”

Không Đàn hóa thân Chân Ma, khí thế đã nhảy tới Đế Thích Thiên đỉnh phong!

Chỉ thấy hắn đấm ra một quyền, đạo thứ ba phong ấn run một cái, không hề bị phá vỡ ngay.

Không Đàn chẳng chút chần chừ, lại đánh ra quyền thứ hai!

Quyền thứ ba, quyền thứ tư...

Thân thể Chân Ma của Không Đàn, cường hãn tới cực hạn.

Phong ấn thứ ba càng ngày càng lỏng dưới từng quyền của hắn.

Ầm!

Lúc Không Đàn đánh đến quyền mười chín, phong ấn thứ ba theo đó bị phá!

Rầm rầm!

Lực lượng bản nguyên nồng nặc, giống như nước lũ tràn xuống, rèn đúc thân thể Chân Ma của Không Đàn!

Lúc này Không Đàn, sảng khoái tới cực điểm.

Hắn cất tiếng cười to nói: “Ha ha ha... Dương Thanh, Diệp Viễn, cuối cùng là ta bước ra một bước này trước! Bản tọa, mới là thiên tài đệ nhất chư thiên!”

Giọng của hắn vang vọng vòm trời, toàn bộ Mê Thần Cung đều có thể nghe rõ ràng.

Mọi người tìm kiếm bóng dáng Diệp Viễn và Dương Thanh trong đám người, cũng tìm không được.

“Ha, xem ra hai người bọn họ, không dám hiện thân rồi!”

“Thực sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây mà! Chẳng ai ngờ rằng, Không Đàn lại lật bàn ở thời khắc cuối cùng! Xem ra, hắn mới thật sự là người có đại khí vận!”

“Thắng cuộc đã định! Xem ra, Không Đàn sẽ là Vô Thiên Chúa Tể kế tiếp!”

...

Quan tưởng mười hai Thiên Đạo Đồ, có người đột phá Chúa Tể Cảnh, đây là chuyện thuận theo tự nhiên.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Không Đàn lại đột phá nhanh như vậy!

Lúc trước trong thí luyện, Ma tộc chi tử là Không Đàn đã bị Diệp Viễn và Dương Thanh áp đến sít sao.

Nhưng bây giờ, rốt cục hắn cũng lật người!

Đối với biến cố lần này, bất ngờ là Vô Nhai Chúa Tể không có chút biến hóa nào.

Bọn họ đang toàn tâm toàn ý, quan tưởng mười hai Thiên Đạo Đồ!

Mười hai Thiên Đạo Đồ, bọn họ đều từng quan tưởng.

Nhưng lúc đó, Vô Thiên còn keo kiệt với bọn họ, cũng không cho bọn họ quan tưởng toàn bộ.

Nhất là quyển chữ ‘Thiên’, Vô Thiên chưa từng lấy ra.

Nhưng lần này, mười hai Thiên Đạo Đồ tập hợp đủ, uy năng là không cách nào tưởng tượng!

Chỉ mới quan tưởng một nửa, những Chúa Tể Cảnh bọn họ đã mơ hồ có lĩnh ngộ.

Phải biết rằng, cảnh giới của bọn họ đã đạt đến cực hạn từ lâu, có khi mấy trăm ngàn năm đều không thể tiến thêm.

Với bọn họ mà nói, mười hai Thiên Đạo Đồ là con đường duy nhất trở nên mạnh mẽ!

Lúc này, toàn bộ Mê Thần Cung đều là cảnh tượng hài hòa, tất cả mọi người đang quan tưởng mười hai Thiên Đạo Đồ.

Bảo vật hay lục đục gì đó, tất cả đều chẳng hề quan tâm.

Nhưng, cũng không chỉ một mình Không Đàn lợi hại.

Ba ngày sau đó, Phượng Thanh Tuyền bắt đầu niết bàn!

Đúng vậy, nàng trực tiếp bắt đầu niết bàn dưới tình huống không bị thương.

Có điều, thời gian nàng niết bàn thật lâu, rất nhiều người đã đột phá cảnh giới, nàng vẫn không chút sứt mẻ.

Dưới Không Đàn, Phượng Thanh Tuyền, thiên kiêu các tộc cũng đều đánh vỡ gông cùm xiềng xích.

Những thiên tài đứng đầu kia, đều đột phá Chúa Tể Cảnh!

Trước mười hai Thiên Đạo Đồ, là một hồi thịnh yến đột phá Chúa Tể!

Những người Tần Bách Xuyên, Vương Ngưng Yên, Chu Hiển Thần cũng đều trước sau đột phá Chúa Tể Cảnh!

Dù là người thiên tư không đủ, sau khi quan tưởng mười hai Thiên Đạo Đồ, thực lực cũng bỗng tăng mạnh.

Chỉ có hai người Diệp Viễn và Dương Thanh còn đang lấy thị giác Thượng Đế nhìn chăm chú vào tất cả.

“Ồ, nàng cũng tới!”

Trong đám người, Diệp Viễn phát hiện một bóng dáng quen thuộc, chính là Vân Nghê của Niết Hồn Tộc.

Hồn Tộc lần này cố gắng hạ thấp mình, Diệp Viễn cũng không quen hết người tới, nên không chào hỏi bọn họ.

Không ngờ, thế mà Vân Nghê lại ẩn dấu trong đó.

Thiên tư của Vân Nghê còn hơn cả Phượng Thanh Tuyền, cũng chắc chắn mạnh hơn.

Đối mặt mười hai Thiên Đạo Đồ, tất nhiên nàng có phần có tâm đắc.

Diệp Viễn có thể nhận thấy được, hồn lực của nàng đang tăng mạnh, khoảng cách tới Chúa Tể Chí Cao đã không còn xa!

Nữ nhân này, thực sự rất lợi hại!

Nàng đột phá Chúa Tể Cảnh mới bao lâu mà giờ đã muốn đột phá Chúa Tể Chí Cao rồi?

“Diệp Viễn, chẳng lẽ chúng ta đều nghĩ sai? Vô Thiên lão tổ thật sự vì chư thiên vạn tộc?” Dương Thanh nhịn không được hỏi.

Tuy rằng hành trình Mê Thần Cung lần này không ít thiên tài mất mạng, nhưng người có tiến bộ to lớn càng nhiều hơn!

Nhất là mười hai Thiên Đạo Đồ đích xuất hiện, càng làm cho rất nhiều thiên tài lột xác, trở thành cự phách một phương.

Điều này làm cho Dương Thanh không nhịn được, có chút hoài nghi mục đích của Vô Thiên.

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Ta không biết, nhưng ta cảm nhận được chuyện này không đơn giản như vậy! Hơn nữa ta cảm thấy, chuyện Mê Thần Cung vẫn chưa xong!”

Dương Thanh kỳ quái nói: “Ngay cả cường giả Cực Lạc đều đi ra cả rồi, tại sao còn chưa xong? Chẳng lẽ là, còn có sự tồn tại mạnh hơn? Điều đó không thể nào! Tuy rằng mười hai Thiên Đạo Đồ là đồ dỏm, nhưng uy lực lại thực sự mạnh mẽ, không có ai không động tâm!”

Diệp Viễn nói: “Mê Thần Cung tái hiện, chư thiên oanh động! Đại sự như vậy, Huyết tộc và Luân Hồi Chúa Tể không thể không biết chút nào được đúng không? Mười hai Thiên Đạo Đồ, chẳng lẽ bọn họ không động tâm?”

Dương Thanh xem thường nói: “Nơi này chính là sào huyệt của Vô Thiên lão tổ, bọn họ dám đến sao? Cái tên nhà ngươi, chính là bệnh đa nghi quá nặng rồi! Lại nói, ngươi quan tưởng lâu như vậy, có gì đột phá không? Khà khà, ta đã lĩnh ngộ Thương Đạo Bản Nguyên và Hủy Diệt Bản Nguyên rồi!”

Thời gian đã qua hai năm, lấy thiên phú của Dương Thanh, ở dưới quyển chữ ‘Thiên’, tự nhiên thu hoạch cực đại!

Ngay cả Không Đàn đều có thể đột phá Chúa Tể, Dương Thanh hắn sẽ yếu đi chắc?

Đương nhiên, trong mắt Dương Thanh căn bản không có Không Đàn, chỉ có Diệp Viễn!

Đồng thời lĩnh ngộ hai lực lượng bản nguyên, không thể nói Dương Thanh không phải thiên tài, thế nên hắn không nhịn được khoe với Diệp Viễn một phen.

“Đúng không? Vậy chúc mừng ngươi!” Diệp Viễn thản nhiên nói.

“Ngươi cái tên này, có phải không có lĩnh ngộ gì không? Khà khà, bổn Đế Tôn biết là ngươi còn kém hơn ta một chút mà!” Dương Thanh đắc ý nói.

Diệp Viễn nhìn hắn một cái, nói: “Đạo kiếm của ta, hiện tại cũng có thể chém giết cường giả Bản Nguyên. Hừm... Không phải loại người như ngươi.”

Vẻ mặt Dương Thanh cứng đờ, ừm, đương nhiên, bây giờ hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta.

Cường giả Bản Nguyên, dưới tình huống bình thường, là chỉ trên Đế Thích Thiên đại viên mãn!

Như Dương Thanh, ở Đế Thích Thiên hạ kỳ đã lĩnh ngộ bản nguyên, dù sao cũng là thiểu số.

Lúc này đây, Mê Thần Cung mở ra, thiên tài chư thiên hội tụ, có vẻ hơi nhiều.

Nhưng thật ra, thiên tài đứng đầu như vậy, một cái vị diện sẽ không có số lượng trên năm!

Không phải loại người như ngươi, thế nghĩa là chỉ cường giả Bản Nguyên Đế Thích Thiên đại viên mãn rồi.

Dương Thanh không nói.

Hắn ta không biết nên nói cái gì.

Làm màu lại một lần nữa bị đánh mặt!

Dương Thanh rất mạnh, có thể nói là thiên tài đệ nhất chư thiên!

Nhưng, tuy rằng hiện tại hắn ta đã lĩnh ngộ bản nguyên, nhưng đối đầu với cường giả Bản Nguyên thì vẫn kém một mảng lớn.

Dù sao, cảnh giới còn ở đó.

Thế nhưng Diệp Viễn mới là Đế Hạo Thiên trung kỳ thôi, đạo kiếm của hắn, đã cường đại tới mức này sao?

Đây chẳng phải là nói, chỉ cần Diệp Viễn nguyện ý, hắn có thể lấy trọng thương làm đại giới, vượt qua một cảnh giới lớn, chém giết cường giả Bản Nguyên?

Này... quá kinh khủng!

Đương nhiên, đạo kiếm của Diệp Viễn, chỉ có sức một kích.

Nhưng dù cho như thế, cũng mạnh hơn nhiều so với người đồng thời lĩnh ngộ hai bản nguyên như hắn nhiều!

“Ngươi cái tên này, có còn để cho người ta sống không?” Dương Thanh như là quả cầu da xì hơi, không còn sức lực.

“Ta không muốn làm màu, vì sao lần nào ngươi cũng ép ta?” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.

Bình Luận (0)
Comment