Tuyệt Thế Dược Thần (Dịch Full)

Chương 95 - Chương 1213. Địch Vây Bốn Bề

Chương 1213. Địch vây bốn bề

“Tông chủ, phía đông có người của Triều Thiên Cung đã đuổi đến nơi! Hình như đầu lĩnh chính là cung chủ Tần Thiên Nam của bọn hắn!”

“Tông chủ, phía tây cũng có người đuổi tới! Hình như là người của Tử Vi Tông!”

“Tông chủ...”

Tin tức xấu cứ từng tin từng tin truyền đến, Tông chủ Lữ Tử Chính của Phiêu Miểu Tông chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng đến như vậy.

Thế lực của tám đại siêu cấp thánh địa, trong nháy mắt chỉ còn lại một mình bọn họ!

Trước đó, Phiêu Miểu Tông vẫn còn cùng Thất Tuyệt Thành, Triều Thiên Cung ở chung một chỗ, tranh đoạt địa bàn do Dược Vương Điện bị hủy diệt lưu lại.

Nào biết được chỉ trong nháy mắt mà bốn đại siêu cấp Thánh Địa đã hoàn toàn biến thành địa bàn của Ma tộc!

Nghe tin tức truyền đến, sau lưng Lữ Tử Chính tuôn ra mồ hôi lạnh.

Bởi vì thánh chủ của bốn đại siêu cấp Thánh Địa đã trở thành ma nô của Ma tộc, trở thành chó săn trong tay Ma tộc!

Bốn đại thánh chủ lại mang theo cường giả của tông môn đánh giết đến Phiêu Miểu Tông từ bốn phương tám hướng.

Cũng nhờ hắn thấy được thời cơ nhanh chóng, trực tiếp bỏ qua cơ nghiệp mới thoát được vòng vây của bốn đại siêu cấp Thánh Địa.

Nội tình như thế nào, con át chủ bài ra sao thì ở trước mặt thực lực tuyệt đối, đều không đáng giá để nhắc tới!

Nhưng mà lúc này, bốn đại Thánh Địa đã đuổi theo tới nơi, hơn nữa đều là thánh chủ tự mình ra trận.

Một mình hắn không thể nào ứng phó được, hắn làm sao có thể là đối thủ của bốn đại thánh chủ được?

"Rốt cuộc Hứa gia bên kia có thái độ như thế nào, đã đến lúc này rồi chẳng lẽ bọn hắn còn muốn tiếp tục sống lánh đời hay sao?” Lữ Tử Chính giận dữ hét lên.

Lửa giận đã sắp đốt tới tận trời rồi.

Nhìn quanh Thần Vực, đúng là đã không còn đường cho hắn lui nữa rồi!

Sau khi rút lui khỏi tông môn, hắn chỉ còn có hai nơi có thể đi.

Một là Yêu vực, một chỗ khác nữa là lãnh địa của bốn đại thế gia lánh đời!

Suy đi ngẫm lại, Lữ Tử Chính vẫn là quyết định lui về lãnh địa của Hứa gia, một trong bốn đại thế gia lánh đời.

Không phải người cùng tộc, tâm người tất có dị.

Từ trước đến nay Nhân tộc cùng Yêu tộc không có bao nhiêu lần xuất hiện cùng nhau, vào lúc này, hiển nhiên Nhân tộc càng đáng tin cậy hơn một chút.

Đâu nào ngờ, bọn họ đã phái vài nhóm người đi Hứa gia, nhưng mà thái độ của Hứa gia vẫn một mực mập mờ, không hề đưa ra một câu trả lời xác nhận rõ ràng.

Thường xuyên truyền tin qua lại khiến cho thời cơ đào tẩu tốt nhất của bọn họ bị trễ nải.

Mắt thấy đại quân của bốn đại Thánh Địa sắp lôi bọn chúng ra làm hoành thánh rồi.

Lữ Tử Chính nằm mơ cũng không nghĩ tới, đã đến giây phút sinh tử tồn vong trước mắt rồi mà Hứa gia vẫn thấy chết không cứu!

Chẳng lẽ bọn hắn thật sự cho rằng, tự thân bọn họ có thể tự lo hay sao?

“Tông chủ, Phùng phó tông chủ trở về từ Hứa gia rồi!” Bỗng nhiên, có người tiến lên bẩm báo, nói.

Lữ Tử Chính vui vẻ, vội vàng nói: “Nhanh, nhanh dẫn hắn tới! Chậm đã, ta tự mình đi!”

Lữ Tử Chính làm sao có thể chờ được nữa, bước một cái thì đã chạy ra đến bên ngoài.

Nhìn thấy phó tông chủ Phùng Đào, Lữ Tử Chính lập tức vội vàng hỏi: “Thế nào, Hứa gia nói như thế nào?”

Sắc mặt Phùng Đào khó coi vô cùng, khó xử nói: “Hứa gia nói, lánh nạn thì có thể, nhưng từ nay về sau Phiêu Miểu Tông phải bị xoá tên đầu nhập vào Hứa gia, trở thành người của Hứa gia!”

“Cái gì! Bọn hắn… bọn hắn khinh người quá đáng!”

Lữ Tử Chính tức giận tới mức giơ chân, ngày tháng như nước chảy mây trôi, sớm đã bị hắn ném lên chín tầng mây.

Đây chính là kiểu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Dựa theo điều kiện của Hứa gia thì đạo thống của Phiêu Miểu Tông cứ như vậy mà bị diệt vong.

Hơn nữa, vị trí tông chủ này của hắn, chỉ sợ sau này sớm muộn gì cũng sẽ bị Hứa gia nuốt mất.

Tính toán thật là hay!

“Tông chủ, không tốt rồi, tất cả đường lui của chúng ta đều đã bị cắt đứt! Hiện tại, chúng ta chỉ có một con đường có thể đi là Hứa gia mà thôi!” Bỗng nhiên, một thủ hạ đi lên bẩm báo.

Sắc mặt Lữ Tử Chính trắng bệch như tờ giấy, cắn răng một cái, nói: “Đi, trước tiên cứ đáp ứng điều kiện của Hứa gia, đi vào rồi nói sau!”

Lúc này, cường giả của bốn đại siêu cấp Thánh Địa đã đánh giết tới đây rồi, Lữ Tử Chính dưới tình huống bất đắc dĩ, đành phải vừa đánh vừa rút lui.

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, trong lòng Lữ Tử Chính như đang nhỏ máu.

Trong lòng của hắn suy nghĩ, chờ kiếp nạn hôm nay qua đi, nhất định phải tìm Hứa gia để tính toán khoản sổ sách này!

Lúc này, Hứa gia cũng đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng để đón quân địch.

Dù sao thì cường giả của bốn đại siêu cấp Thánh Địa cũng không phải trò đùa.

Không riêng gì Hứa gia, cường giả của ba đại gia tộc khác cũng đã hội tụ đến nơi này.

“Hứa Quang Ấn, bổn tọa đáp ứng điều kiện của ngươi! Mau mở đại trận trấn tộc ra để chúng ta tiến vào!” Lữ Tử Chính cất cao giọng nói.

Gia chủ của Hứa gia Hứa Quang Ấn, là cường giả Hư Huyền đã chạm đến pháp tắc thần đạo.

Hắn cất cao giọng nói: “Ngươi phát lời thề Thiên Đạo trước, nếu như vi phạm thì trên dưới Phiêu Miểu Tông của ngươi đều sẽ chết không yên lành!”

Lữ Tử Chính nghe xong lời này thì máu nóng xông lên đầu, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Tên gia hỏa này, thật đúng là chưa xác định được mục tiêu thì sẽ không hành động mà!

Căn bản chính là bọn họ vừa ý truyền thừa của Phiêu Miểu Tông, làm gì có việc cứu người chứ?

“Hứa Quang Ấn, thứ chết tiệt nhà ngươi! Ngươi... ngươi sẽ chết không yên lành! Hôm nay Phiêu Miểu Tông chúng ta, cho dù có toàn quân bị diệt, cũng sẽ không cầu xin sự nhân nhượng từ ngươi! Ta ngược lại muốn nhìn xem, Hứa gia các ngươi sẽ ăn nói như thế nào với võ giả của Thần Vực!”

Lữ Tử Chính tức giận đến mức phun ra một búng máu tươi.

Hứa Quang Ấn lại cười lạnh một tiếng, nói: “Cái đó không cần đến ngươi nhọc lòng quan tâm! Thời điểm tám đại siêu cấp Thánh Địa các ngươi làm mưa làm gió, có từng nghĩ đến bốn đại thế gia chúng ta hay không? Hôm nay gặp rủi ro, lại tìm chúng ta lánh nạn? Ha ha, làm gì có chuyện tốt đẹp bực này?”

Hàm răng Lữ Tử Chính khẽ cắn, quát to: "Chúng đệ tử của Phiêu Miểu Tông nghe lệnh! Hứa gia bất nhân bất nghĩa, bỏ đá xuống giếng, thấy chết mà không cứu! Hôm nay, chúng ta thà chết trận trước cửa bọn hắn để dùng vong hồn của chúng ta nguyền rủa bọn hắn chết không yên lành!”

Lúc này đại quân của Phiêu Miểu Tông đã bị buộc vào đường cùng, nguyên một đám đều giống như có chung mối thù.

Thiên hạ to lớn, đã không chỗ cho bọn hắn dung thân nữa rồi.

Dường như, ngoại trừ một còn đường chết trận ra thì bọn hắn đã không đường nào có thể đi!

“Chiến!”

“Chiến!”

“Chiến!”

Thú vật lâm vào đường cùng còn ngoan cố chiến đấu, huống gì là con người?

Các cường giả của Phiêu Miểu Tông, nguyên một đám lệ khí trùng thiên, giết ngược trở lại!

“Ha ha ha... Lữ Tử Chính, ta khuyên ngươi thúc thủ chịu trói, trở thành ma nô của Ma Thần đại nhân! Ma Thần đại nhân sẽ cho ngươi vô số thứ tốt!” Cung chủ Triều Thiên Cung, Tần Thiên Nam cười to nói.

“Lữ Tử Chính, bây giờ ngươi quay đầu lại vẫn còn kịp!” Tông chủ Tử Vi Tông nói.

Sắc mặt Lữ Tử Chính âm trầm bất định, bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

Mấy tên này lại có thể sa đọa đến mức như vậy!

Hắn cũng không muốn biến thành cái xác không hồn, tinh thần cùng thể xác đều bị bắt làm nô lệ như thế này!

Biến thành như vậy thì hắn tình nguyện thà chết còn hơn!

“Giết!”

Lữ Tử Chính không chút do dự nào trực tiếp giết tới.

Thế nhưng một khi giao thủ thì Lữ Tử Chính liền phát hiện có chỗ không bình thường.

Đối thủ của hắn là Tần Thiên Nam, thế nhưng thực lực của Tần Thiên Nam mạnh hơn so với trước kia đâu chỉ một bậc!

Thực lực của hắn bây giờ, chỉ sợ không thua Thập Đại Thần Vương bao nhiêu rồi!

“Phanh!”

Tần Thiên Nam đưa tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đập bay Lữ Tử Chính.

“Ha ha ha, đồ con sâu cái kiến! Thấy thế nào? Hiện tại đầu hàng Ma Thần đại nhân thì ta vẫn còn có thể cho ngươi cơ hội!” Tần Thiên Nam cười to nói.

Lữ Tử Chính cắn răng nói: “Ngươi nằm mơ đi! Để ta biến thành giống như ngươi thế này thì ta thà tình nguyện chết!”

Trong mắt Tần Thiên Nam không hề có chút thương cảm nào, thản nhiên nói: “Đã như vậy thì ngươi có thể đi chết rồi!”

Dứt lời, Tần Thiên Nam vỗ xuống một chưởng.

Lữ Tử Chính nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong một cách thống khổ.

Nhưng mà một chưởng này lại chậm chạp không rơi xuống.

Chờ đến lúc hắn mở mắt ra xem thì không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ như điên!

Chương 1214. Chui đầu vào lưới

“Huyền... Huyền Phong Thần Vương! Vô Cự Thần Vương!”

Lữ Tử Chính nằm mơ cũng không ngờ rằng hai Đại Thần Vương này sẽ xuất hiện ở giây phút cuối cùng, cứu vớt Phiêu Miểu Tông bọn họ!

“Lữ Tử Chính, ngươi thật không tệ, có chút tâm huyết!” Huyền Phong Thần Vương, Ông Nhất Phàm nói.

Lữ Tử Chính lại ra vẻ thức thời, nói: "Bảo ta biến thành giống bọn hắn thì ta tình nguyện đi chết!”

"Được rồi, mấy người bọn hắn cứ giao cho chúng ta là được. Những người khác, để ngươi giải quyết có lẽ sẽ không thành vấn đề chứ?” Vô Cự Thần Vương, Dịch Hành mở miệng nói.

Lữ Tử Chính sắc mặt hung ác, đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề!”

Quay người lại, Lữ Tử Chính lập tức đánh giết vào giữa đám người.

“Ha ha, Huyền Phong Thần Vương, Vô Cự Thần Vương! Nếu như lúc trước, chúng ta còn thật sự không dám chọc giận đến các ngươi. Nhưng mà hiện tại, các ngươi tính là cái thá gì?” Tần Thiên Nam càn rỡ cười nói.

“Chúng ta là cái gì thì rất nhanh ngươi sẽ biết ngay thôi!”

m thanh đàm thoại của Vô Cự Thần Vương nhàn nhạt vang lên, bỗng nhiên thân hình biến mất không thấy gì nữa.

Vô Cự Thần Vương, có lĩnh ngộ cực kỳ cao thâm đối với Không Gian Pháp Tắc.

Trong phạm vi không gian nhất định, hắn gần như có thể tùy tâm tùy ý mà xuyên thẳng qua không gian, cho nên được xưng là Vô Cự.

Ở một mức độ nào đó, thuật Đại Na Di của hắn và Diệp Viễn rất giống nhau.

Nhưng mà so về thân pháp thì còn cường đại hơn cả Diệp Viễn!

Nhìn thấy một màn này, đồng tử của bốn tên dẫn đầu không khỏi co rụt lại, theo bản năng cảnh giác hẳn lên.

“Còn có ta nữa mà, đừng chỉ cố gắng để phòng một mình hắn!”

Huyền Phong Thần Vương cười nhạt một tiếng, bình địa lại nổi phong vân!

Từng luồng gió thét như đao chém giết về phía bốn người.

Bốn người cũng rất cường hãn, cùng nhau thi triển thần thông cùng hai Đại Thần Vương đánh đến mức khó phân thắng bại.

Mặc dù có hai Đại Thần Vương gia nhập nhưng rốt cuộc Phiêu Miểu Tông vẫn không thể địch lại số đông.

Bọn hắn có lòng giết địch, thế nhưng bọn họ lại gặp bất lợi về quân số.

Trong lúc nhất thời, thương vong thảm trọng.

Nhưng mà đúng lúc này, mấy trăm đạo thân ảnh từ xa chạy đến, tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã gia nhập vào chiến đoàn.

Mấy trăm người này, thực lực kém cỏi nhất cũng là Thần Vương đỉnh phong!

Sau khi bọn hắn gia nhập vào chiến đoàn, tình hình chiến đấu lập tức đã xảy ra thay đổi cực lớn.

Nhiều cường giả Hư Huyền cảnh gia nhập như vậy, lực lượng đã áp đảo hẳn.

Trừ phi có cường giả cảnh giới như Thập Đại Thần Vương đến trấn áp, nếu không căn bản là khó mà giải được!

Tuy rằng mấy trăm nhân số là ít, nhưng lại giống như hổ vào bầy dê, đồ sát một cách trắng trợn.

Bốn đại thế gia nhìn thấy một màn này, sắc mặt không khỏi đại biến!

“Những người này là ai? Từ lúc nào mà Thần Vực lại xuất hiện nhiều cường giả Hư Huyền Cảnh đến như vậy?” Hứa Quang Ấn biến sắc nói.

“Các ngươi nhìn xem, trên cánh tay của những nhân thủ này đều cột một sợi dây lụa, trên đó có viết một chữ ‘Huyền’, xem ra đều là xuất hiện từ cùng một môn!” Phương gia gia chủ nói.

"Trời đất... ! Vậy mà chúng ta lại không biết Thần Vực vẫn còn một cỗ thế lực đáng sợ đến như vậy! Mấy người bọn hắn cộng lại cũng đủ để quét ngang bất luận thế lực nào rồi!” Gia chủ của Thẩm gia nhìn thấy những cường giả Hư Huyền này cũng hãi hùng khiếp vía một phen.

Phải biết rằng, cường giả Hư Huyền của một đại siêu cấp Thánh Địa cũng không vượt quá số lượng ba đến năm người.

Nhiều hơn một chút thì cũng không quá chín mười người.

Bốn đại thế gia có nội tình thâm hậu nhưng mỗi một bên cũng không vượt quá mười một, mười hai cường giả Hư Huyền.

Thế nhưng, thế lực thần bí trước mắt này lại có đến hơn một trăm cường giả Hư Huyền.

Điều này thật sự đáng sợ!

“Hứa huynh, ta cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục ẩn nấp xem hổ đấu đá nữa rồi! Theo ta thấy, những cường giả Hư Huyền này cũng chỉ là một số ít sứ giả. Sau lưng bọn hắn, khẳng định còn có cường giả mạnh hơn nữa! Nếu như chúng ta tiếp tục khoanh tay đứng nhìn thì khó đảm bảo được lực lượng thần bí này không tìm đến bốn đại thế gia chúng ta gây phiền toái!” Gia chủ Hộ gia cau mày nói.

Hứa Quang Ấn gật gật đầu, cất cao giọng nói: "Mở trận! Nghênh địch!”

Bốn đại thế gia bị uy thế của cường giả Huyền Môn chấn nhiếp cũng không dám tiếp tục co đầu rút cổ không ra mặt nữa, trực tiếp đánh giết ra ngoài.

Đã có sự gia nhập của bọn hắn thì trận đại chiến này càng có xu thế nghiêng về một bên.

Dù sao thì thực lực nội tình của bốn đại thế gia còn mạnh hơn so với siêu cấp Thánh Địa.

Chỉ là, bình thường bọn hắn không muốn lộ diện mà thôi.

Lữ Tử Chính nhìn thấy một màn này, không khỏi cười lạnh nói: "Tiểu nhân thấy gió chiều nào theo chiều đó! Bốn đại thế gia, quả thật là sự sỉ nhục của Nhân tộc!”

Lời này của hắn cũng không có ý tứ che dấu, cho nên tất cả mọi người đều đã nghe được.

Hứa Quang Ấn biến sắc, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nổi giận.

Lúc này, Huyền Phong Thần Vương cùng Vô Cự Thần Vương đã hoàn toàn áp chế bốn tên cầm đầu, cuộc đối chiến của những võ giả khác cũng nhờ có cường giả Huyền Môn cùng bốn đại thế gia gia nhập cho nên không có bất kỳ lo lắng gì.

Nhưng mà đúng lúc này lại phát sinh dị biến!

Ở phía chân trời, Ma Vân bất ngờ cuồn cuộn đánh về phía bên này, chính là đại quân của Ma tộc giết đến!

Ma khí phóng lên trời, khiến cho người khác lập tức biến sắc!

Một thân ảnh uy vũ phá không bay tới, lạnh lùng đứng nhìn hai Đại Thần Vương đang kịch chiến say sưa, mở miệng nói: "Giết sạch toàn bộ cho bổn tọa!”

Đạo thân ảnh này không phải ai khác mà chính là Ma Thần Già Lam!

Lúc này, Ma Thần Già Lam đã hoàn toàn khôi phục lại thực lực, Ma khí quỷ dị cuộn trào, nhìn có vẻ đáng sợ vô cùng.

Những người hắn mang đến cũng đều là cường giả của Ma tộc, mỗi một người đều có thực lực phi phàm, thật sự không hề yếu hơn so với những cường giả Huyền Môn kia!

Thân thể của cường giả Ma tộc cực kỳ cường hãn, hơn nữa Ma khí có lực ăn mòn đối với võ giả vô cùng lợi hại.

Võ giả cùng cảnh giới, căn bản là không có biện pháp đối phó với một cường giả Ma tộc.

Rơi vào đường cùng, những cường giả Huyền Môn kia đều gộp ba người thành một nhóm, cùng nhau đối phó với một tên Ma tộc.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của những cường giả Lữ Tử Chính cùng với Hứa Quang Ấn đều đại biến.

Thì ra, đây mới là thực lực chân chính của Ma tộc!

Đại quân mạnh mẽ như vậy thì làm như thế nào để chống cự?

Vốn đã lật ngược được thế cục, vậy mà khi một đám đại quân của Ma tộc gia nhập vào thì lại xoay chuyển một lần nữa!

Nhưng điều càng làm cho mọi người cảm thấy áp lực trong lòng, vẫn là Ma Thần Già Lam đang đứng trên trời với ánh mắt sáng quắc.

Khí thế của hắn quá cường đại, mạnh đến nỗi khiến cho tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

“Ha ha ha... nhân loại ngu xuẩn, dám đối nghịch với Ma tộc vô thượng của ta! Lần này bổn tọa sẽ tiễn các ngươi lên đường!”

Bỗng nhiên Già Lam cất tiếng cười to, công kích đáng sợ đang được vận khởi.

Hắn còn chưa kịp ra tay mà đã khiến cho nội tâm của tất cả cường giả Nhân tộc đều rùng mình.

Tồn tại bực này, căn bản không phải mấy người như bọn hắn có thể ngăn cản được!

Oành!

Già Lam ngang nhiên ra tay công kích, không chút do dự nào.

Một khi kỹ năng sát thương có phạm vi lớn như thế này rơi xuống thì không biết sẽ có bao nhiêu cao thủ bị thương vong.

Về phần những ma nô kia có tử vong hay không, Già Lam cũng không thèm quan tâm!

“Ha ha ha, đều đi chết đi!” Già Lam cười dữ tợn nói.

Bỗng nhiên một đạo Long ngâm đáng sợ phóng lên trời!

Bàn Long Phá Thiên Chưởng!

“Oành!”

Tại thời khắc mấu chốt, rốt cuộc Diệp Viễn cũng giết đến, kịp thời giải khai một kích tất sát này!

Cường giả như Ma Thần Già Lam bực này không phải là hạng người bình thường có thể đối phó nổi.

Mặc dù cảnh giới của hắn bị áp chế ở cấp chín đỉnh phong nhưng võ kỹ thần đạo của hắn cũng mạnh hơn so với võ giả bình thường rất nhiều.

“Già Lam, đối thủ của ngươi là ta!” Diệp Viễn nhìn Già Lam, lạnh lùng nói.

Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Viễn, lại không hề khiến cho Già Lam động dung một chút nào.

Hắn nhìn Diệp Viễn cười như không cười nói: “Ha ha, tiểu tử, ngươi phát triển thật là nhanh! Còn nhớ thời điểm vừa nhìn thấy ngươi thì cùng lắm ngươi chỉ mới là một tên Thiên Khải Cảnh nho nhỏ, vậy mà thực lực bây giờ đã có thể đối chiến cùng với bổn tọa rồi. Nhưng mà... ngươi tự chui đầu vào lưới như thế này, bổn tọa lại vô cùng hoan nghênh đấy! Ha ha ha...”

Già Lam cười vô cùng càn rỡ, căn bản không thèm để Diệp Viễn vào mắt.

Đúng lúc này, lại thêm hai bóng người lăng không mà đến!

Khí thế bên nhóm người của hắn không hề thua Già Lam chút nào!

Chương 1215. Nanh vuốt của Huyền Môn!

“Ha ha ha... Diệp Viễn, ngươi nghĩ rằng mục tiêu gây chiến của bọn ta thật sự là mấy thứ rác rưởi này sao? Ngay từ đầu mục tiêu của bọn ta chính là ngươi!”

Ma Thần Già Lam cười to không thôi, trong lòng hắn vô cùng khoái chí khi Diệp Viễn lâm vào từng lớp vòng vây.

Hắn đã ăn hết mấy lần thiệt thòi lớn trên tay Diệp Viễn, cho nên hắn đã sớm hận Diệp Viễn thấu xương, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Viễn.

Lúc này đây, rốt cuộc cơ hội cũng đã tới!

Diệp Viễn nhướng mày nói: "Thì ra con chó thủ hạ của Ca Nặc còn hơn ngươi xa!”

Nụ cười trên mặt Già Lam tắt lịm, hắn tức giận nói: “Cái miệng này của ngươi, bổn tọa nhất định sẽ xé nát nó ra! Thủ hạ của hai vị đại nhân có tổng cộng sáu Đại Ma Thần, lần này vì ngươi mà toàn bộ đều xuất động! Tiểu tử, lúc này ngươi chạy trời cũng không khỏi nắng rồi!”

Xa xa, lại thêm ba đạo thân ảnh hiện ra.

Ba tên Ma Thần đứng từ đằng xa nhìn lại, dường như cũng không có ý tứ tiến lên giúp đỡ.

Lông mày Diệp Viễn hơi nhếch lên một chút, nói: “Xem ra, lão yêu bà Nguyệt Cơ liên thủ cùng với Ca Nặc rồi.”

Phát hiện này, thật khiến cho Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn.

Lúc trước hắn suy đoán, Nguyệt Cơ một mình khôi phục thực lực ở Khiếu Nguyệt Tông, chỉ sợ nguyên nhân chính là vì bất hoà với Ca Nặc.

Không ngờ, bây giờ lại liên thủ với nhau rồi.

Nhưng mà Nguyệt Cơ bị mình đánh trọng thương, chỉ sợ trong nhất thời sẽ không dễ dàng khôi phục lại.

Vậy mà toàn bộ sáu Đại Ma Thần này lại về dưới trướng Ca Nặc.

Vì để đối phó với mình mà Ca Nặc đã phái toàn bộ sáu Đại Ma Thần, thật là hào phóng.

“Tiểu tử, ngươi tỉnh ngộ đi! Hôm nay, cho dù là lão Thiên Vương tới cũng sẽ không cứu được ngươi!” Già Lam nhe răng cười nói.

“Già Lam, phí lời với hắn làm cái gì, cứ trực tiếp giết chết là được rồi! Thiệt tình, đối phó với một tên tiểu tử chưa đạt đến Thần Vương đỉnh phong mà cũng phái toàn bộ cả sáu người bọn ta xuất động!” Một Ma Thần khác nhịn không được nói.

“Già Địch, ngươi câm miệng cho bổn tọa! Ngươi đừng quên rằng, trận chiến này các ngươi đều phải nghe lệnh bổn tọa điều khiển! Thực lực của tên tiểu tử này không hề đơn giản như mọi người nghĩ, nếu như ngươi xem thường hắn thì sẽ phải ăn thiệt thòi lớn!” Già Lam nói.

Chuyện Nguyệt Cơ suýt chút nữa bị đánh chết, cũng không hề truyền lại trong Ma tộc.

Trong mắt mọi người, Thiên Ma Thần chính là tồn tại vô địch.

Loại sự tình mất mặt như thế này tất nhiên sẽ không có khả năng đi tuyên bố với người khác.

Cho nên, những Ma Thần như Già Địch này cũng không biết chuyện của Nguyệt Cơ.

Bọn hắn cũng chỉ mới xuất quan không bao lâu, không một ai biết được sự đáng sợ của Diệp Viễn.

Trong mắt của bọn họ, một nhân loại Thần Vương sơ kỳ làm gì xứng đáng để được coi trọng đến như thế?

“Hừ, Già Lam, ngươi bị trấn áp quá lâu cho nên cũng trở thành nhát như chuột thật rồi sao. Tiểu tử này, bổn tọa chỉ cần vả một cái là chết rồi, tiểu tử đó thôi mà cũng phải huy động nhân lực, triệu tập tất cả chúng ta đến đây nữa!” Già Địch khinh thường nói.

Thái độ của Già Địch đã khiến cho Già Lam hoàn toàn phát hỏa.

Hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy thì, tất cả bọn ta đều không ra tay, ta ngược lại muốn nhìn xem, một cái vả của ngươi làm sao có thể đánh chết được hắn!”

“Ha ha, ngươi cứ xem là được rồi!”

Già Địch rất khinh thường, giơ trảo ra một cách hời hợt.

Ma khí lạnh thấu xương biến thành một cái hắc trảo cực lớn chụp về phía Diệp Viễn.

Một trảo nhìn như tùy tiện đánh ra, nhưng uy lực lại cực kỳ cường đại.

Diệp Viễn có cảm giác toàn bộ không gian giống như đều bị khóa lại, căn bản là không cách nào nhúc nhích được.

Già Lam nhìn thấy một màn này thì khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.

Kỳ thật, không riêng gì Già Địch, mấy người khác cũng rất khinh thường Diệp Viễn, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Không để cho bọn hắn kiến thức một chút về thực lực của Diệp Viễn thì bọn hắn sẽ không biết được Diệp Viễn có bao nhiêu đáng sợ!

Thực lực của Diệp Viễn bây giờ, hắn nhiều ít gì cũng biết rõ một chút, tuyệt đối không thể coi thường.

Chỉ là, đối với Diệp Viễn bây giờ, một chút thủ đoạn ấy căn bản chẳng là gì cả.

Thân thể của hắn khẽ chấn động nhẹ thì đã thoát khỏi trói buộc.

Đồng thời, Bàn Long Phá Thiên Chưởng điên cuồng gào thét bay ra.

Một chưởng này, kinh thiên động giới!

"Không hổ là Lăng Thiên Thần Vương, một chưởng này thật là đáng sợ!”

“Khó trách hắn có thể xếp hạng thứ tư trong Thập Đại Thần Vương, thực lực này quả thật là kinh thế hãi tục!”

“Ha ha, có Lăng Thiên Thần Vương ở đây, chúng ta được cứu rồi!”

...

Cường giả của Phiêu Miểu Tông nhìn thấy uy lực tuyệt luân của một chưởng này, lập tức tự tin hơn nhiều.

Mà thời điểm Diệp Viễn ra tay, sáu Đại Ma Thần ngay cả Ma Thần Già Lam trong đó đều đồng thời biến sắc!

Sắc mặt Già Địch càng đại biến, muốn đổi chiêu, nhưng đã không còn nữa kịp rồi.

Tiếng Long ngâm không dứt bên tai, chỉ nghe “Oành” một tiếng thật lớn, thân thể Già Địch trực tiếp bị đánh bay ra ngoài thật xa.

Diệp Viễn thì lại không một chút sứt mẻ.

Những Ma Thần này bị cảnh giới Thiên Đạo áp chế, tuy rằng đã cảm ngộ pháp tắc thần đạo, nhưng thật ra thực lực cũng không mạnh đến tình trạng bất bại.

Thực lực của bọn hắn, nhiều nhất cũng chỉ tương tự với xếp hạng thứ năm trong Thập Đại Thần Vương mà thôi.

Về phần thực lực ai lớn hơn một bậc, thì phải xem thủ đoạn của riêng mỗi người rồi.

Già Địch tỏ ra khinh thị, cho nên một trảo này vẫn là không dùng hết toàn lực thì làm sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn?

Diệp Viễn cũng không có ý khách khí, một chưởng đánh xuống, trực tiếp đánh tan không ít ma khí của Già Địch, khiến cho khí tức của hắn thoáng chốc đã mờ nhạt đi rất nhiều.

Lần này, mấy Ma Thần kia làm sao còn dám xem nhẹ Diệp Viễn nữa, sắc mặt của mỗi một người đều ngưng trọng như gặp đại địch.

“Hừ, không phải ngươi có thể vả chết người ta sao, vì sao thiếu chút nữa là bị chụp chết rồi? Trước khi ăn nói mạnh miệng thì nhớ thêm chút đầu óc! Nếu như Thiên Mệnh Chi Tử dễ đối phó như vậy thì vì sao chúng ta lại bị bị trấn áp đến trăm vạn năm chứ? Ngu xuẩn!”

Già Lam tìm được cơ hội, lập tức quở trách Già Địch.

Sắc mặt Già Địch biến ảo bất định, muốn phản bác nhưng lại tìm không ra cớ.

Vừa rồi hắn khoác lác đến tận trời, nhưng không nghĩ rằng người trẻ tuổi này chỉ có cảnh giới Thần Vương sơ kỳ mà thực lực lại cường hãn đến không ngờ!

Già Địch đành phải hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

"Được rồi, ba chúng ta cùng tiến lên! Ba người các ngươi, đứng một bên quan sát trận chiến!” Già Lam phân phó nói.

Diệp Viễn cười nói: "Quan sát trận chiến? Ai nói cho các ngươi biết là ta đến đây một mình rồi hay sao? Ca Nặc cũng quá xem thường Nhân tộc rồi, đây là khinh tộc ta không người hả?"

Trong lúc vừa nói vừa cười, lại thêm ba đạo nhân ảnh phá không tới, chính là Linh Chá Thần Vương, Hồn Võ Thần Vương cùng với Long Mẫn!

Ba đại cường giả này đều là cường giả Thần Vương đã cảm ngộ pháp tắc thần đạo, một thân thực lực tuyệt đối không hề thua những Ma Thần này.

Nếu ở niên đại thần đạo thì ba người này hiển nhiên sẽ là cường giả thần đạo.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Già Lam đại biến.

Hắn không nghĩ tới, Diệp Viễn vẫn còn có sự giúp đỡ cường đại như vậy.

Sự tồn tại của Huyền Môn đều bị che giấu cực kỳ kỹ càng tại Thần Vực.

Ngoại trừ những Thần Vương này ra thì căn bản là không một người nào biết rõ.

Hôm nay, rốt cuộc Huyền Môn cũng đã lộ nanh vuốt ra với Ma tộc!

“Hừ, các ngươi kiêng kỵ Long Thần Chi m của bản thiếu gia, cho nên mới không dám để cho bọn hắn cùng nhau tiến lên phải không? Chỉ là... để đối phó với ba người các ngươi thì đâu cần phải dùng đến Long Thần Chi m chứ?”

Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, Tru Tà Thần Kiếm ngang nhiên xuất hiện nơi tay, đánh giết về phía Già Lam.

Ba người Linh Chá cũng không nói nhiều, trực tiếp đối chiến với ba Đại Ma Thần khác.

Diệp Viễn lấy một địch ba, hai đại pháp tắc thần đạo giăng khắp nơi, di chuyển qua lại giữa ba Đại Ma Thần, không hề rơi vào thế hạ phong một chút nào!

Già Lam càng đánh càng kinh hãi, vốn hắn cho rằng có thể thắng chắc Diệp Viễn rồi, vậy mà lại không ngờ được thực lực của Diệp Viễn đã cường hãn đến tình trạng như thế này.

Chương 1216. Cũng không có gì hơn thế này

Tru Tà Kiếm cùng Tịnh Đàn Thánh Hỏa đều là khắc tinh của Ma tộc, ba Đại Ma Thần vây công Diệp Viễn mà giống như đang đối phó với một con nhím, không có cách nào ra tay.

Dùng ba địch một, tuy rằng Diệp Viễn khó có thể làm thương tổn được bọn hắn, thế nhưng bọn hắn cũng không có một chút biện pháp nào để bắt được Diệp Viễn.

Mặt khác, ba người Linh Chá bên kia đang đối phó với Ma Thần lại có chút cố gắng hết sức.

Chung quy sáu Đại Ma Thần cũng đều từng là cường giả Thần đạo, tuy cảnh giới bị áp chế nhưng vẫn hơn Linh Chá bọn họ một bậc.

Nhưng mà sự khắc chế của Diệp Viễn lại quá đáng sợ.

Bất luận là Tru Tà Thần Kiếm hay là Tịnh Đàn Thánh Hỏa thì đều là dạng tồn tại muốn đoạt mệnh bọn chúng.

Một khi thật sự trúng chiêu, cho dù bọn chúng có là Ma Thần thì nếu không chết cũng phải bị lột mất một lượt da!

Rất khó để giết chết Ma tộc, nhưng cũng không phải là giết mãi không chết.

Nhất là đụng phải một người như Diệp Viễn, quả nhiên là khó giải quyết vô cùng.

“Lăng Thiên Thần Vương thật là mạnh, vậy mà cũng có thể một người độc đấu với ba Đại Ma Thần! Khó trách hắn có thể đạt được cái danh hiệu đó, thực lực của hắn sợ là đã không thua gì Định Thiên Thần Vương rồi?”

“Đúng vậy! Ngươi xem mấy người Linh Chá Thần Vương, bị ba Đại Ma Thần khác áp chế gắt gao, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng sẽ thất bại.”

“Lúc trước ngoại giới còn có rất nhiều nghi vấn đối với Lăng Thiên Thần Vương, nhưng lại không ngờ hắn lại là người cứu vớt chúng ta ở giây phút cuối!”

“Lâu ngày mới biết được lòng người mà! Thánh Thành được xưng là chúa tể của Thần Vực, không nghĩ tới khi Ma kiếp bộc phát rồi, vậy mà bọn hắn lại không có nửa điểm động tĩnh, thật là làm cho người ta thất vọng cực độ! Ngược lại Lăng Thiên Thần Vương cùng với mấy người Linh Chá Thần Vương lại không hề chùn bước, đứng ra làm việc đại nghĩa!”

“Đúng rồi, ngươi không nói thì ta cũng đã quên! Ma kiếp bộc phát, tám đại siêu cấp Thánh Địa gần như là toàn quân bị diệt, chỉ có duy nhất Thánh Thành là cho đến bây giờ vẫn không hề có chút động tĩnh nào, hay là...”

...

Lòng người ủng hộ hay phản đối, trước cảnh nguy cấp bị diệt tộc như thế này thì rất nhanh hiện rõ.

Diệp Viễn dùng hành động của hắn thắng được sự tôn kính của tất cả mọi người.

Hơn nữa cử động quỷ dị của Thánh Thành cũng khiến cho phần lớn số đông hoài nghi.

Ma kiếp bộc phát mà lại không đánh Thánh Thành, đây là vì sao?

Giữa Thánh Thành cùng Ma tộc, dường như là đã đạt được một ngầm ý nào đó, cho nên nước sông mới không phạm nước giếng.

"Đừng tiếp tục dây dưa cực khổ với hắn nữa, dùng Tinh Bạo Đại Pháp trực tiếp giết chết hắn đi!” Bỗng nhiên Già Lam lên tiếng nói.

"Được!”

Già Địch cùng với một tên Ma Thần khác đều bị thực lực của Diệp Viễn làm kinh sợ, cho nên lập tức đáp ứng không chút do dự nào.

Ma khí trên cơ thể ba người bọn họ phun ra nuốt vào, Ma khí vô tận lập tức bao phủ Diệp Viễn lại!

Ba người bọn hắn đứng giữa không trung không ngừng đánh ra pháp quyết, giữa không trung tạo thành một quả hắc cầu lớn có kích thước bằng mấy người.

Mà Diệp Viễn thì lại trực tiếp bị hắc cầu kia nuốt sống.

Cái Ma khí vô tận này chính là do ba Đại Ma Thần liên thủ thi triển ra, uy lực của nó khó có thể tưởng tượng.

Càng ngày ba người rót Ma khí vào càng nhiều, bên trong hắc cầu nổi lên năng lượng chấn động, càng ngày càng làm cho lòng người kinh hãi không thôi.

Đệ tử Phiêu Miểu Tông nhìn thấy cảnh này, nguyên một đám đều khiếp hồn khiếp vía, không khỏi lo lắng thay cho Diệp Viễn.

Có thể thấy, lúc này Diệp Viễn bị phong ấn ở bên trong hắc cầu có bao nhiêu nguy hiểm!

“Không tốt, sự chấn động của cỗ năng lượng này quá kinh khủng! Lăng Thiên Thần Vương gặp nguy hiểm rồi!”

Lữ Tử Chính nhìn thấy một màn này, sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch như tờ giấy.

Lúc này, bọn hắn đã hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của Diệp Viễn nữa rồi, hoàn toàn không hề biết tình huống Diệp Viễn ở bên trong hắc cầu ra sao.

Nhưng mà, căn bản hắn không thể làm gì được.

Với thực lực của hắn, còn chưa kịp tới trước mặt Ma Thần thì đã bị miểu sát rồi.

“Ha ha ha, Diệp Viễn, nếu như ngươi có thể kháng trụ nổi một kích này thì bổn tọa sẽ quỳ xuống thè lưỡi liếm giày cho ngươi! Đi chết đi! Bạo cho ta!” Già Lam dữ tợn nói.

Hắn hô lên một tiếng, ba Đại Ma Thần cùng nhau thi pháp.

“Phốc phốc phốc...”

Bên trong hắc cầu truyền đến từng trận âm thanh bạo phá.

m thanh này nặng nề dị thường, truyền đến khiến cho người ta có loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, giống như ngực bị đại chùy đập trúng.

Hắc cầu kia, dưới sự trùng kích của năng lượng càng không ngừng nhô lên, sau đó mới khôi phục lại nguyên trạng.

Có thể thấy được, năng lượng chấn động bên trong hắc cầu mạnh cỡ nào!

"Lần này xong rồi! Những Ma Thần này quá cường đại, thủ đoạn quả thật không thể tưởng tượng nổi! Không biết Lăng Thiên Thần Vương hắn...”

“Những Ma tộc này được xưng là Ma Thần, chỉ sợ trước kia chính là cường giả Thần Cảnh! Rốt cuộc Lăng Thiên Thần Vương vẫn là song quyền khó địch lại bốn tay!”

"Sự trông cậy lớn nhất của chúng ta chính là Lăng Thiên Thần Vương, nếu như hắn xảy ra điều gì không hay thì hôm nay chúng ta đều phải chết ở chỗ này rồi!”

...

Cảm nhận được chấn động đáng sợ do hắc cầu truyền ra, sắc mặt của nguyên một đám võ giả Nhân tộc giống như tro tàn, lộ ra thần sắc tuyệt vọng một lần nữa.

Năng lượng khủng bố như vậy mà lại nổ tung ở trong một không gian nhỏ như thế thì ngay cả Ma Thần sợ rằng cũng phải nổ thành tro bụi chăng?

“Ha ha ha, chết đi! Cái gì mà Thiên Mệnh Chi Tử, còn không phải là chết trong tay bổn tọa hay sao? Nổ nổ nổ, nổ chết hắn cho bổn tọa!” Trên mặt Già Địch cũng hiện lên vẻ hưng phấn vô cùng.

Mới vừa rồi hắn bị Diệp Viễn làm cho bẽ mặt, cho nên cũng hận Diệp Viễn đến cực điểm.

Hiện tại, tuy là mượn lực của hai người khác, cuối cùng mới có thể giết chết được Diệp Viễn, nhưng như vậy cũng đủ làm cho hắn cảm thấy hả giận vô cùng.

Bạo tạc bên trong hắc cầu giằng co trọn vẹn thời gian trăm hơi thở!

Bất kể là dạng cường giả như thế nào thì với cường độ bạo tạc mạnh như vậy thì cũng đủ để chấn hắn thành bột mịn rồi.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là ma khí của ba người đã không còn tiếp tục được nữa rồi.

Vì để diệt sát Diệp Viễn, bọn hắn gần như đã dùng hết sức lực.

Có thể khiến cho ma khí của ba Đại Ma Thần đều tiêu hao gần như không còn, có thể thấy được bạo phá bên trong hắc cầu có bao nhiêu đáng sợ.

Ba Đại Ma Thần đình chỉ thi pháp, sắc mặt của nguyên một đám tái nhợt như tờ giấy, thở hồng hộc, có loại cảm giác hư thoát cả người.

Thời gian dần qua, rốt cuộc hắc cầu cũng tiêu tán.

Tình cảnh bên trong cũng đã hiện ra trước mắt tất cả mọi người, cường giả Nhân tộc đều không dám nhìn về hướng bên này.

Bọn hắn không muốn bị kết quả tuyệt vọng đả kích!

“Nhanh! Mau nhìn kìa!” Bỗng nhiên, có người cả kinh kêu lên.

Một màn trước mắt khiến cho tất cả mọi người đều chấn kinh rồi.

Thậm chí có không ít võ giả của Ma tộc cùng Nhân tộc đình chỉ đánh nhau để nhìn về phía bên kia, tất cả đều không thể tin được, nguyên một đám đứng ngây ra.

Tròng mắt của ba Đại Ma Thần trợn tròn, thiếu chút nữa là rớt ra ngoài.

Già Lam cảm thấy thế giới này thật quá hoang đường!

Già Địch còn cho rằng nhất định là mình bị hoa mắt!

Diệp Viễn vậy mà lại không hề hao tổn dù chỉ một cọng lông!

Hắn cứ yên lặng đứng ở đó, thậm chí cũng không hề cử động!

"Đùa gì vậy! Tinh Bạo Đại Pháp chính là võ kỹ thần đạo, năm đó Ma Thần đại nhân dùng một chiêu này giết chết không biết bao nhiêu cường giả thần đạo của Nhân tộc! Vậy mà tên Diệp Viễn này lại không hề bị hề hấn một chút nào!”

Một tên cường giả Ma tộc ngây người ra, nhìn một màn này mà không thể tin được vào mắt của mình.

Đối thủ của hắn là một cường giả Nhân tộc, thấy hắn ngẩn người thì lặng lẽ tụ lực, đột nhiên bổ tới một đao!

Đao rơi, người chết!

Một đoàn hắc khí bay ra khỏi thân thể, vừa cười vừa nói: “Ngươi... ngươi thật hèn hạ!”

Cường giả Nhân tộc cười nói: “Ha ha, ai bảo ngươi ngẩn người ra! Cái gì mà Ma Thần đại nhân, ta thấy chi bằng sửa lại thành Ma Kê đại nhân thì đúng hơn, mấy người bọn hắn còn không xứng để xách giày cho Lăng Thiên Thần Vương của bọn ta nữa!”

“Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Ngươi... vì sao ngươi lại không hề hấn một chút nào?” Mặt Già Lam sẫm như màu đất, không thể tin được nói.

Diệp Viễn nhìn hắn một cách trào phúng, thản nhiên nói: "Đây thật sự là lực lượng của Ma thần các ngươi sao? Hình như... cũng không hơn gì thế này!”

Chương 1217. Huyền Môn xuất thế!

Diệp Viễn bình yên vô sự làm tăng thêm sĩ khí cho toàn bộ võ giả Nhân tộc.

Đây quả thật giống như là một chuyện không tưởng, công kích khủng bố như vậy mà trên người Diệp Viễn lại không có đến một chút vết thương nào!

“Ngươi... rốt cuộc vì sao ngươi có thể làm được như vậy chứ? Tinh Bạo Đại Pháp của ba người chúng ta thi triển, cho dù là thân thể đạt tới cấp chín đỉnh phong cũng có thể nổ ngươi thành thịt nát! Ngươi... vậy mà ngươi lại không hề hấn một chút gì!” Già Lam làm ra vẻ không thể tin được.

Diệp Viễn cười nói: "Chuyện này đương nhiên chỉ có một điểm. Đó chính là vì để ngăn cản cái công kích rách rưới này của các ngươi mà ta thật sự đã tiêu hao không ít nguyên lực cùng thể lực! Hiện tại cũng đã suy yếu lắm rồi.”

Mọi người nhìn kỹ một chút, phát hiện ra nguyên lực của Diệp Viễn quả thật có chút hỗn loạn.

Chỉ là một màn bình yên vô sự này của hắn cũng đã làm cho người khác bị trùng kích quá lớn, cho nên mới khiến cho mọi người không để ý đến sự thật này.

Thế nhưng, như vậy thì đã sao?

Dựa vào sức lực của một người để kháng lại công kích của ba Đại Ma Thần, vậy mà thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không bị mất.

Loại thủ đoạn này, quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Trên mặt Già Lam hiện lên biểu cảm cực kỳ đặc sắc, lời này của Diệp Viễn thật sự quá đả kích người khác rồi.

“Không có khả năng! Cả ba chúng ta cùng nhau thi triển Tinh Bạo Đại Pháp, dưới Thần Cảnh tuyệt đối không có người nào có thể ngăn cản được!” Già Địch cảm thấy một màn trước mắt này quá không chân thực.

Diệp Viễn cười cười, nói: “Xem ra, hình như các ngươi đều cảm thấy rất tò mò, vậy thì để cho các ngươi nhìn một chút là được rồi.”

Nói xong, trên người Diệp Viễn nổi lên một vầng sáng màu vàng đất.

Già Lam biến sắc, hoảng sợ nói: “Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết!”

Không đợi hắn kinh ngạc xong, bỗng nhiên kiếm ý trên người Diệp Viễn nổi lên!

Kiếm Chi Lãnh Vực!

Nhưng mà vào lúc này, Kiếm Chi Lãnh Vực của Diệp Viễn lại không hề giống với lúc trước.

Kiếm Chi Lãnh Vực của hắn rộng khoảng chừng hơn mười trượng!

Kiếm ý của hắn đã đột phá!

Nhưng mà, Già Lam còn chưa kịp ngừng kinh ngạc, bỗng nhiên Kiếm Chi Lãnh Vực của Diệp Viễn bị thu lại, ngưng tụ chỉ còn trong phạm vi một trượng!

Tròng mắt Già Lam trợn tròn đến sắp rớt ra ngoài, hoảng sợ nói: “Ngưng tụ Kiếm Ý! Cái này... tên tiểu tử này thật sự là võ giả Đạo Huyền Cảnh sao?”

Già Lam cảm thấy thế giới của mình đều sắp sụp đổ rồi!

Một tên võ giả Đạo Huyền Cảnh làm sao có khả năng tùy ý lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo như thế được?

Ngưng tụ Kiếm Ý cũng không phải là pháp tắc thần đạo gì rất bá đạo, chỉ là đối với Kiếm Chi Lãnh Vực có sự chuyển động linh hoạt hơn.

Nhưng cho dù như vậy cũng không phải một tên võ giả Đạo Huyền Cảnh có thể tùy ý lĩnh ngộ.

Nắm giữ được môn thần thông này thì việc khống chế kiếm ý của Diệp Viễn đã đạt đến một cảnh giới mới!

Từ Kiếm Ý có phạm vi mười trượng ngưng tụ lại còn trong phạm vi một trượng, có thể làm cho Kiếm Ý trong khu vực này càng thêm ngưng thực!

Bất luận là lực phòng ngự hay là lực công kích đều tăng lên rất nhiều!

Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết của Diệp Viễn cũng đã tu luyện tới tầng thứ chín.

Tuy không đạt được sự biến thái như pháp tắc thần đạo nhưng lực phòng ngự cũng cực kỳ kinh người!

Với lực phòng ngự hiện tại của Diệp Viễn, cho dù Diệp Viễn đứng yên ở nơi đó thì cường giả Hư Huyền đỉnh phong cũng không thể phá được phòng ngự của hắn!

Hai thứ này xếp chồng lên nhau, lực phòng ngự có thể nói là vô cùng biến thái!

Cho nên, tuy rằng cả ba Đại Ma Thần đều xuất ra toàn bộ sức mạnh nhưng vẫn không cách nào phá vỡ được phòng ngự của Diệp Viễn như cũ!

Đương nhiên, tuy loại phòng ngự này lợi hại nhưng Diệp Viễn cũng tiêu hao vô cùng lớn.

Hiện tại trạng thái của Diệp Viễn cũng rất không tốt, nguyên lực cùng thể lực đều tiêu hao cực kỳ nhiều.

Đặc biệt là nguyên lực!

Đại bộ phận trùng kích đều bị Kiếm Chi Lãnh Vực ngăn cản.

Thời điểm lực đạo chính thức truyền đến trên thân thể Diệp Viễn thì chỉ có một bộ phận rất nhỏ.

Nhưng khí thế hiện tại của hắn đã triệt để lấn át ba Đại Ma Thần!

Già Lam biến sắc, hét lớn một tiếng: “Lui!”

Dứt lời, Già Lam là người đầu tiên hóa thành đạo lưu quang, phi độn lên trời mà chạy.

Mấy Đại Ma Thần khác làm gì còn dám dừng lại, tất cả đều bỏ lại đối thủ, chạy trốn nhanh như bay.

Diệp Viễn thấy thế, không khỏi cười lạnh nói: “Đã đến rồi, nếu không để lại một chút kỷ niệm thì sao được?”

Sáu Đại Ma Thần tăng tốc chạy thục mạng, nhưng trong đó có tốc độ của một người lại chậm hơn rất nhiều.

Già Địch!

Lúc trước hắn đã bị một chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng của Diệp Viễn đánh trúng, vốn đã bị một ít thương thế.

Hơn nữa thi triển Tinh Bạo Đại Pháp khiến cho ma khí tiêu hao gần như không còn, lúc này hắn là một trong sáu Đại Ma Thần có trạng thái kém cỏi nhất.

Khoé miệng Diệp Viễn hơi vểnh lên, thân hình lập tức biến mất ngay tại chỗ!

Thuật Đại Na Di!

Sau một khắc, Diệp Viễn đã xuất hiện cách Già Địch hơn một trăm trượng!

“Rống!”

Long Thần Chi m!

Thân hình Già Địch giống như bị sét đánh, lập tức dừng lại ở không trung!

“Phanh!”

Trong nháy mắt, thân thể Già Địch gần như bị chấn thành thịt nát!

Cái bản thể cực kỳ khó chơi kia, dưới lực công kích của Long Thần Chi m cũng không có một chút cơ hội bỏ chạy nào!

“A... !”

Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, Già Địch chỉ giữ vững được thời gian một hơi thở thì đã bị chấn đến hồn phi phách tán!

Vốn Già Địch đã tiêu hao ma khí hầu như không còn, cho nên suy yếu vô cùng, làm sao có thể kháng cự được lực trùng kích của Long Thần Chi m?

Rống lên một tiếng, Ma Thần chết!

Tuy rằng trước đó tiêu hao hơi nhiều, nhưng thời gian một hơi thở, hắn vẫn có thể miễn cưỡng chèo chống.

Lúc này Diệp Viễn đứng lăng không, giống như Chiến Thần lâm thế, sự can đảm của năm Đại Ma Thần khác đều bị rạn nứt!

Bọn hắn làm sao còn dám dừng lại, nguyên một đám thúc dục ma khí đến cực hạn, bỏ chạy thật nhanh không dám quay đầu lại.

Ma Thần vừa đi, những Ma tộc cùng ma nô kia cũng chịu không nổi.

Sĩ khí của cường giả Nhân tộc tăng mạnh, trực tiếp đánh tan bọn chúng.

Ma tộc vừa chiến vừa trốn, đại bại rút lui!

“Ha ha ha, chúng ta thắng rồi!”

“Lăng Thiên Thần Vương vạn tuế!”

“Lăng Thiên Thần Vương uy vũ!”

Một trận chiến này thu được toàn thắng, chém giết Thiên Ma Thần, Diệp Viễn đã được bọn hắn tôn thành Thần.

Nguyên một đám võ giả Nhân tộc hưng phấn vô cùng, nhìn về phía Diệp Viễn trên không trung, trên mặt đều lộ ra vẻ sùng bái.

Từ thế bị địch vây bốn bề lại trở thành thu được toàn thắng, trận này Phiêu Miểu Tông đánh một cách vui sướng tràn trề.

Loại cảm giác sảng khoái này gần như khiến cho từng lỗ chân lông trên người bọn hắn đều được thư giãn!

Mà trên mặt Hứa Quang Ấn và cường giả của bốn đại thế gia khác lại khó coi vô cùng.

Lăng Thiên Thần Vương rõ ràng cho thấy là nhằm vào Ma tộc, nhưng mà trước đó bọn hắn lại cự tuyệt trợ giúp Phiêu Miểu Tông.

Nếu như sau này Lăng Thiên Thần Vương muốn tính sổ thì bọn hắn sẽ chịu không nổi!

Sau một phen chúc mừng, Diệp Viễn chậm rãi mở miệng nói: "Sự cường đại của Ma tộc, ta tin tưởng các ngươi cũng đã cảm nhận được sâu sắc rồi!”

Tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu, sau khi hưng phấn, hồi tưởng lại sự cường đại của Ma tộc, trong lòng nguyên một đám bọn hắn vẫn còn sợ hãi.

Một trận chiến này tuy rằng là thắng, nhưng cũng là thắng thảm!

Võ giả Ma tộc thì không cần phải nói, ngay cả những Ma Nô kia, một thân thực lực cũng mạnh hơn so với bọn hắn trước kia rất nhiều.

Mà thực lực của võ giả Ma tộc lại càng mạnh đến đáng sợ.

Nếu cùng cảnh giới thì lấy một địch hai là không thành vấn đề!

Hơn nữa bọn hắn cũng phát hiện, Ma tộc rất khó bị giết chết.

Đối thủ như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Hôm nay, nếu như không phải Lăng Thiên Thần Vương dốc sức chiến đấu với ba Đại Ma Thần, đừng nói là Phiêu Miểu Tông, ngay cả bốn đại thế gia, chỉ sợ cũng sẽ bị giết đến chó gà không tha!

Diệp Viễn quét mắt liếc mọi người một cái, lại mở miệng nói: “Nhân tộc đã đến bước sinh tử tồn vong trước mắt rồi! Chia bè tách phái chỉ có thể khiến cho chúng ta càng nhanh bị diệt vong hơn mà thôi! Từ hôm nay trở đi, Huyền Môn chúng ta xuất thế ngăn cản Ma tộc! Huyền Môn ta hoan nghênh bất cứ võ giả Nhân tộc nào của Thần Vực gia nhập. Đợi đến khi dẹp yên Ma tộc, Huyền Môn lập tức giải tán!”

Chương 1218. Tiến về Thần Vẫn Sơn Mạch!

Sơn Hà bị nghiền nát, tông môn bị sụp đổ, bao nhiêu sinh linh tan thành mây khói.

Thời điểm tất cả võ giả Nhân tộc bàng hoàng lo lắng nhất thì Huyền Môn đã xuất hiện, giống như giương cao một ngọn cờ lớn giúp cho mọi người tìm được phương hướng.

Ma tộc tàn sát bừa bãi, nhân loại gần như không còn bao nhiêu chỗ cho bọn họ dung thân.

Ma tộc quá mạnh mẽ!

Bản thân bọn hắn có thực lực cao cường đã đành, lại còn có thể biến võ giả Nhân tộc thành Ma Nô, càng đánh càng nhiều thêm, giống y như là dịch bệnh.

“Các ngươi đã nghe nói chưa? Lăng Thiên Thần Vương thành lập một cái tổ chức tên là Huyền Môn, chuyên đối phó với Ma tộc!"

“Ta đây sẽ đến nương tựa vào Huyền Môn! Đám người bọn Thánh Thành kia, quả thật là rác rưởi! Bình thường lợi dụng công hội Luyện Dược Sư vơ vét của cải một cách trắng trợn, hiện tại Nhân tộc gặp nguy nan, vậy mà bọn hắn còn không thèm đánh rắm một cái, thật khiến cho người ta thất vọng cực độ!”

“Lăng Thiên Thần Vương mới chính là anh hùng thời loạn thế! Ta nghe nói trong cuộc chiến của Phiêu Miểu Tông, một mình hắn độc kháng ba Đại Ma Thần, chẳng những không hề tổn thương một cọng lông tóc nào mà còn chém giết một tên Ma Thần, thật sự quá mạnh mẽ!”

“Ma Thần còn từng là cường giả thần đạo, nghe nói căn bản là giết không chết! Ngay cả đại năng của thời thần đạo cũng chỉ có thể trấn áp bọn hắn. Thế nhưng Lăng Thiên Thần Vương lại có thể chém chết một tên Ma Thần, thực lực quả thật không thể tưởng tượng được!”

Tại trận chiến của Phiêu Miểu Tông, thanh danh của Diệp Viễn lan truyền rất nhanh trong giới cường giả Nhân tộc.

Từ lúc Ma kiếp bộc phát, bọn họ đã dần dần ý thức được, đây là một mối nguy cơ diệt tộc!

Tính xâm lược của Ma tộc quá mạnh mẽ, gần như không có cách nào diệt sạch sẽ.

Dù sao, người giống như Diệp Viễn có thể trực tiếp giết chết Ma tộc cũng không nhiều lắm.

Trong lúc nhất thời, vô số cường giả nhân loại nhao nhao chạy về phía Yêu Vực.

Lúc này, ở Long tộc có rất nhiều cường giả đang hội tụ lại.

“Đại nhân, Tứ Tượng tộc đã dành riêng vài chỗ cho chúng ta, dùng để an bài võ giả Nhân tộc. Nhưng mà, có nhiều nơi võ giả lại không nghe theo sự quản thúc, làm náo loạn đến nỗi có nhiều lần phát sinh...”

Người đang báo cáo với Diệp Viễn về tình huống bố trí cho võ giả Nhân tộc chính là người bị Diệp Viễn chém đứt một tay, Tào Vân Chi.

Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, Tào Vân Chi này ngược lại là một người quản lý rất tốt.

Hắn sắp xếp cho Tào Vân Chi một chức vụ trưởng lão, địa vị trong Huyền Môn gần bằng với các đại Huyền chủ.

Sự sắp xếp này làm cho Tào Vân Chi hưng phấn lạ lùng.

Tào Vân Chi này hay quan tâm đến danh lợi, Diệp Viễn lại cho hắn quyền lực rất lớn, điều này làm cho hắn cực kỳ thỏa mãn, mỗi ngày đều liều mạng bố trí cho đám đầu trâu mặt ngựa.

Đương nhiên, bố trí chỉ là bước đầu tiên, quan trọng hơn vẫn là quản lý.

Võ giả Thần Vực đâu chỉ dùng con số vài trăm triệu để tính, tuy rằng chỉ có một số bộ phận nhỏ tiến vào nhưng số lượng cũng cực kỳ khổng lồ.

Trong đó, phần lớn đều là tán tu, thậm chí còn ngạo nghễ bất tuân.

Làm sao để khiến cho những người này trung thực một chút cũng là một bài toán khó.

Mỗi ngày, Tào Vân Chi phải hao hết tâm tư, chạy qua chạy lại giữa những nơi bố trí, thật sự là làm không biết mệt.

Nghe xong báo cáo của Tào Vân Chi, Diệp Viễn thản nhiên nói: “Loạn thế dùng biện pháp mạnh, không cần thiết phải khách khí với bọn chúng! Náo loạn, nhất định phải phạt nặng! Một người gây náo loạn, phạt một người; một gia tộc náo loạn, trục xuất cả gia tộc khỏi Yêu Vực! Những điều này, không cần ta phải dạy cho ngươi đấy chứ? Vậy còn việc chiêu mộ đại quân, hoàn thành đến đâu rồi?”

Mặt Tào Vân Chi hiện lên vẻ khó xử nói: “Hồi bẩm đại nhân, dựa theo phương pháp của đại nhân cứ mười người một nhóm, bây giờ đã chiêu mộ được nhóm đại quân đầu tiên. Hiện tại những người đầu nhập này đang trong thời gian huấn luyện, không bao lâu nữa thì có thể ra trận giết địch rồi.”

Diệp Viễn gật gật đầu, nói: "Ừ, làm không tồi! Từ đây đến lúc đại chiến cũng không còn bao nhiêu thời gian để huấn luyện nữa rồi. Yêu cầu của ta đối với bọn hắn cũng không cao, chỉ cần có thể giữ vững vị trí Yêu Vực là được! Trận đại chiến giữa Người và Ma này vẫn phải rơi vào người của hai Đại Thiên Ma Thần. Bọn hắn không chết thì chiến tranh sẽ vĩnh viễn không có cách nào chấm dứt.”

Chiến tranh của thế giới võ giả, vĩnh viễn đều là đỉnh của đại chiến.

Những người khác, cùng lắm chỉ là tai bay vạ gió mà thôi.

Giữa Ca Nặc và Diệp Viễn, ai là người chiến thắng thì mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng trong trận đại chiến này.

“Ha ha, đại ca, một mình huynh chiến đấu với ba Đại Ma Thần, một trận này thật sự rất thú vị! Bây giờ, hai nhánh tộc Bạch Hổ cùng Thiên Ma đã hợp lại làm một, trở thành người một nhà. Yêu tộc chúng ta cũng đã kết thành một sợi dây thừng! Đại ca, chỉ cần ngươi có gì phân phó thì tộc Bạch Hổ ta sẽ xông pha khói lửa, không hề chối từ!”

Những ngày Diệp Viễn không ở đây, Bạch Quang đã trở thành một cường giả chân chính!

Hắn gần như là dùng sức của một mình mình để thống nhất tộc Bạch Hổ.

Thực lực của Bạch Quang hôm nay đã có thể so sánh với Thập Đại Thần Vương, vô cùng đáng sợ.

“Diệp Viễn, nếu như hiện tại Thiên Cơ Lâu công bố thứ hạng mới thì ngươi đã hoàn toàn xứng đáng với vị trí đệ nhất Thần Vương rồi! Sợ rằng ngay cả Gia Cát Thanh Hư cũng kém xa ngươi!” Đằng Quân cười nói.

Ngày đó nhìn thấy lực phòng ngự biến thái của Diệp Viễn, Đằng Quân đã thật sự tâm phục khẩu phục rồi.

Dưới công kích như vậy, hắn tự hỏi bản thân có lẽ cũng tuyệt đối không có khả năng chống đỡ nổi.

Mà để cho chính hắn phát động công kích thì tuy rằng Cửu Dương Phần Thiên lợi hại nhưng thực sự cũng không đạt đến trình độ như ba Đại Ma Thần.

Nếu không thể phá được phòng ngự của Diệp Viễn thì hết thảy cũng chỉ là phí công vô ích.

Diệp Viễn cười khổ nói: “Gia Cát Thanh Hư cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, vẫn chưa đủ cho bản thiếu gia để vào mắt. Điều ta thật sự lo lắng vẫn là Ca Nặc cùng với Nguyệt Cơ! Đằng huynh, đã có một trận chiến của ngày hôm đó, có lẽ hiện tại Ma tộc sẽ thu liễm lại một ít. Ngày mai, ta có ý định khởi hành tiến về Thần Vẫn Sơn Mạch, chuyện của Huyền Môn xin nhờ huynh rồi!”

“Cái này... ngươi thật sự muốn đi sao?” Đằng Quân nghe vậy không khỏi cứng lại, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn sẽ lên đường nhanh như thế.

Diệp Viễn gật đầu nói: “Ca Nặc tạm ngừng chiến tranh, nhất định là đang chuẩn bị cho bước đột phá sau cùng. Một khi hắn hoàn toàn khôi phục lại thực lực có thể so sánh với Quy Khư Thần Cảnh thì không một ai trong chúng ta là đối thủ của hắn! Thần Vực hôm nay cũng không còn đại năng kinh thiên như Tuyệt Thiên tiền bối nữa rồi, đã không còn ai có thể tiếp tục trấn áp hắn thêm một trăm vạn năm. Cho nên, pháp lực tầm thường căn bản không có khả năng cứu vãn được sự diệt vong của Nhân tộc! Cứ tu luyện từng bước thì chỉ là ngồi chờ chết mà thôi!”

Đằng Quân nghe vậy cũng thở dài, nói: “Thần Vẫn Sơn Mạch quá mức hung hiểm, Côn Ngô Thần Mộc kia càng khó đối phó. Ngươi đi một chuyến này, nhất định phải bảo trọng thật tốt! Ngươi là hy vọng duy nhất của Nhân tộc, vì Nhân tộc ngươi không thể xảy ra việc gì!”

Diệp Viễn cười ha ha nói: “Không phải nói ta là Thiên Mệnh Chi Tử hay sao, làm gì có chuyện dễ dàng chết như vậy chứ? Đằng huynh yên tâm, có lẽ thời điểm ta trở về sẽ trở thành cường giả Thần Cảnh đầu tiên tại Thần Vực trong vòng mười vạn năm qua!”

Diệp Viễn cười nói, nhưng những người khác lại cười không nổi.

Bọn hắn đối mặt với thế công của Ma tộc, hoàn toàn chính xác là rất gian nan.

Thế nhưng khi Diệp Viễn đối mặt hung hiểm thì còn mạnh hơn so với bọn hắn gấp trăm lần!

Cường giả Thần Vực, cho dù là Định Thiên hay là cường giả như Linh Chá cũng vậy, không một ai dám xâm nhập Thần Vẫn Sơn Mạch quá mức.

Thế nhưng lúc này, Diệp Viễn muốn tìm Côn Ngô Thần Mộc thì nhất định phải tiến vào nơi sâu trong Thần Vẫn Sơn Mạch.

Nghe nói, đó là nơi mà cường giả thần đạo đi vào cũng thập tử nhất sinh!

Chuyến đi này, lành dữ khó liệu!

Hơn nữa, cho dù thật sự tìm được Côn Ngô Thần Mộc thì sẽ thật sự có thể đột phá đến Thần Cảnh hay sao?

Hôm nay Thiên Đạo bị khiếm khuyết, có ai lại dám mạnh miệng như vậy?

“Đại ca, ta sẽ đi cùng huynh!” Bạch Quang ra vẻ làm việc nghĩa không chùn bước nói.

Diệp Viễn cười đáp: “Ha ha, huynh đệ tốt!”

Chương 1219. Lý Quỷ

Thần Vẫn Sơn Mạch mênh mông cuồn cuộn không biết rộng đến mấy trăm vạn dặm!

Nó nằm ở cực nam của Thần Vực, không một ai biết điểm cuối cùng của nó rốt cuộc là nơi nào.

Bởi vì, không một ai có thể bay qua Thần Vẫn Sơn Mạch!

Cường giả thần đạo cũng không được!

Trong truyền thuyết của Thần Vực, không biết đã có bao nhiêu cường giả Thần Cảnh đã bị vẫn lạc bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch.

Từng có cường giả Thần Cảnh có ý đồ muốn bay qua, thế nhưng bay không được bao xa thì mảnh không gian ở nơi đó càng không ổn định.

Sơ sẩy một cái thì cường giả thần đạo cũng khó mà may mắn thoát khỏi.

Nhưng dường như tại niên đại của Thần đạo, cho dù những cường giả Thần đạo kia biết rõ nơi đây vô cùng nguy hiểm mà vẫn chạy đến đây như kiến.

Cho dù có táng thân ở nơi này cũng sẽ không hối tiếc.

Vì sao bọn hắn lại làm như vậy, đã sớm thành một bài toán chưa có người giải.

Dần dà, nơi đây được xưng là Thần Vẫn Sơn Mạch.

Nhưng hôm nay Thần Vẫn Sơn Mạch lại chính là một nơi có nhiều bảo vật với võ giả Thần Vực.

Tuy rằng ở đây nguy hiểm nhưng lại ẩn chứa vô số kỳ ngộ.

Trong dòng người có bốn đạo nhân ảnh đang bước đi chậm rãi.

Bốn người này, chính là từ xa đến Diệp Viễn, Bạch Quang, Lục Nhi cùng Nguyệt Mộng Ly.

Lần này đến Thần Vẫn Sơn Mạch, dung mạo của cả nhóm người Diệp Viễn đều có thay đổi không nhỏ, cũng đều ăn vào Phong Nguyên Đan để áp chế cảnh giới đến Đạo Huyền tầng bảy tầng tám.

Thần Vẫn Sơn Mạch khó bảo toàn rằng sẽ không có do thám của Ma tộc, lỡ như bị bọn hắn biết được thì bọn họ có thể sẽ gặp nguy hiểm không nhỏ.

Đối phó với ba tên Ma Thần thì Diệp Viễn vẫn còn có thể ứng phó.

Thế nhưng, nếu như cả năm tên tiến lên cùng một lúc thì kết quả lại khó mà nói được rồi.

“Đại ca, lối vào của Thần Vẫn Sơn Mạch này vì sao lại có nhiều người đến như vậy?” Bạch Quang nghi ngờ nói.

“Ma kiếp bộc phát, ngoại trừ Huyền Môn ra, chỉ sợ Thần Vẫn Sơn Mạch được tính là an toàn nhất rồi. Nhưng mà người dám đến đây thì ít nhiều cũng có chút thực lực.” Diệp Viễn nói.

“Đến Thần Vẫn Sơn Mạch tị nạn, những người này bị điên rồi sao? Chưa đợi đến lúc ma kiếp qua đi thì đoán chừng bọn hắn đều phải chết ở nơi này rồi!” Bạch Quang nói.

“Bọn hắn tới nơi này, đơn giản là vì tìm kiếm một đường sinh cơ, muốn đạt được truyền thừa chí cao ở đây để có thực lực tự bảo vệ được mình.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

“Ha, Ma kiếp bộc phát, cả đám đều nghĩ đến việc trốn tránh. Thà tình nguyện lâm vào con đường thập tử nhất sinh để tìm kiếm cơ duyên, cũng không muốn trực tiếp đối diện với Ma tộc, thật sự là đáng buồn! Những người này, nếu đạt được truyền thừa chí cao thì sẽ thật thà giống như huynh cùng Phương Thiên tiền bối để chiến đấu vì Nhân tộc hay sao?” Bạch Quang khinh thường nói.

Diệp Viễn cũng thở dài nói: “Hết thảy đều tùy duyên thôi! Có lẽ trong số những người này sẽ thật sự có người đạt được truyền thừa nghịch thiên, đột phá gông cùm xiềng xích thì sao? Trời không tuyệt đường sống của con người, nếu như ta không được thì hi vọng sẽ có những người khác có thể đứng ra.”

Nói thật, đối với việc chính mình có thể thành công hay không thì trong nội tâm của Diệp Viễn cũng không rõ ràng.

Chưa nói đến việc có thể tìm được Côn Ngô Thần Mộc hay không, cho dù thật sự đã tìm được thì Nghịch Đạo Đan có thật sự có thể nghịch đạo mà đi hay không Diệp Viễn cũng không có nửa điểm nắm chắc.

“Nhanh, nhanh đến đây nhìn xem, nghe nói Lăng Thiên Thần Vương cũng tới Thần Vẫn Sơn Mạch rồi!”

“Cái gì? Lăng Thiên Thần Vương! Nhưng hắn là đại anh hùng của Nhân tộc, không phải bây giờ đang ở Yêu vực đối kháng với Ma tộc sao, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?”

“Nghe nói là muốn tới nơi này tìm kiếm cơ hội đột phá, đối kháng với Ma tộc!”

"Vậy thì còn chờ cái gì nữa, mau đuổi theo xem một chút đi!”

Bốn người đang ghé qua một sơn đạo, chợt nghe một đám người bên cạnh đang nghị luận nhao nhao.

Nghe thấy mấy lời bàn luận này, ba người còn lại đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Diệp Viễn.

Lăng Thiên Thần Vương đến thật rồi, nhưng khi nhìn thấy tư thế của mấy người kia thì hiển nhiên không phải chạy về hướng Diệp Viễn.

Chẳng lẽ, còn có Lăng Thiên Thần Vương thứ hai?

Diệp Viễn bật cười nói: "Nhìn ta làm gì? Đi qua đó xem một chút chẳng phải sẽ biết ngay hay sao?”

Bạch Quang cười nói: “Ha ha, đương nhiên mau mau đến xem thôi! Ta ngược lại muốn nhìn xem tên Lăng Thiên Thần Vương kia rốt cuộc là dạng nhân vật gì!”

Đúng lúc này, có một gã võ giả Đạo Huyền tầng bảy đi ngang qua bọn họ, nghe được tiếng cười to của Bạch Quang, không khỏi kinh ngạc nói: “Các ngươi ngay cả Lăng Thiên Thần Vương cũng chưa từng nghe qua sao? Thật sự là quá lạc hậu rồi! Hiện tại Ma tộc tàn sát bừa bãi, sáu cường giả Đại Ma Thần đang nhìn chằm chằm! Trận chiến của Phiêu Miểu Tông ngày hôm đó, vốn Phiêu Miểu Tông đã tuyệt vọng rồi, nhưng Lăng Thiên Thần Vương bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, một tiếng Long ngâm vang vọng thiên địa, trực tiếp đánh chết một trong sáu Đại Ma Thần, còn lại năm tên thân thể mang trọng thương mà chạy trốn...”

Võ giả này thao thao bất tuyệt, tường thuật chiến tích vĩ đại của Diệp Viễn, Diệp Viễn nghe thấy cũng tấm tắc một hồi kỳ lạ.

Trong miệng của tên này, quả thật chính mình đã bị thần hóa rồi.

Nguyệt Mộng Ly cùng Lục Nhi đều che miệng cười, cười đến sắc mặt Diệp Viễn có chút nhịn không được.

Nhưng mà người ta đang ở một bên giảng giải một cách đầy nhiệt tình, hắn lại không có ý tứ đuổi người ta đi, đành phải mặt dày mày dạn ngồi nghe.

Phía trước, cách đó không xa có một khối đất trống, lúc này trên đất trống đã xúm lại một nhóm người.

Chính giữa có một thanh niên áo trắng, khí thế bức người, tư thế hiên ngang, rất có phong phạm của một cường giả.

Đứng bên cạnh thanh niên kia còn có một nam một nữ, nam nhân cũng đồng dạng trẻ tuổi, nữ nhân cũng có vài phần tư sắc.

“Diệp Viễn đại nhân, có thể kể cho chúng ta nghe một chút về tình hình trận chiến của Phiêu Miểu Tông hay không? Chúng ta ngưỡng mộ phong thái của ngài đã lâu!” Có võ giả ra mặt nói.

Thanh niên áo trắng kia cười nhạt một tiếng, nói: “Đương nhiên là có thể! Bản thiếu gia biết rõ, hiện tại bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi, kỳ thật sáu Đại Thiên Ma Thần kia cũng thường mà thôi! Lúc ấy, bản thiếu gia chỉ dùng một chiêu Phá Thiên Long Ngâm thì đã chấn đắc bọn hắn chạy té khói...”

Tài ăn nói của thanh niên áo trắng kia rất tốt, miêu tả trận chiến ở Phiêu Miểu Tông sinh động như thật, giống như hắn thật sự tự mình trải nghiệm.

Một bên, cả đám người vây xem nghe được đều làm vẻ mặt khâm phục, từng trận tán thưởng không ngừng bên tai.

“Lăng Thiên Thần Vương thật đúng là anh hùng của Nhân tộc chúng ta!”

“Lăng Thiên Thần Vương uy vũ!”

“Đúng rồi, Diệp Viễn đại nhân, nếu những Ma Thần kia không chịu nổi một kích như vậy thì vì sao ngài lại không trực tiếp tiêu diệt bọn hắn mà còn phải chạy tới Thần Vẫn Sơn Mạch này lịch lãm rèn luyện chứ?” Bỗng nhiên có người hỏi.

Diệp Viễn giả mạo cười cười, thản nhiên nói: “Các ngươi thì biết cái gì? Người mạnh nhất Ma tộc lại không phải chỉ có Ma Thần! Bọn hắn cùng lắm cũng chỉ là tiểu lâu la! Cường giả sau lưng bọn hắn mới là người chính thức chủ đạo trận Ma kiếp này! Thực lực của bản thiếu gia bây giờ vẫn còn cách hắn một chút khoảng cách, cho nên mới đến Thần Vẫn Sơn Mạch này lịch lãm rèn luyện, tìm cơ hội đột phá mới có thể dẫn đầu Nhân tộc chúng ta giết bằng được bọn chúng!”

Bốn người Diệp Viễn nghe hắn nói xong cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Sau lưng Ma Thần còn có tồn tại mạnh hơn nữa, điểm này cả Thần Vực cũng không có mấy người biết rõ.

Vậy mà tên Diệp Viễn giả mạo này lại biết rõ chuyện này!

Diệp Viễn đang nhìn xung quanh một chút, chợt phát hiện Lục Nhi đứng bên cạnh có chút rầu rĩ không vui, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Lục Nhi, làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi rồi?”

Lục Nhi quẹt miệng, vẻ mặt khó chịu nói: “Thiếu gia, ngươi xem nam tử bên cạnh tên kia, nhất định là Bạch Quang, còn có nữ tử kia, nhất định là Ly Nhi tỷ tỷ!”

Diệp Viễn sững sờ, có chút không hiểu được, ngược lại Ly Nhi che miệng cười cười, tiến đến nói nhỏ bên tai Diệp Viễn: “Lục Nhi muội muội tức giận là vì, đã giả mạo rồi vì sao lại thiếu đi nàng!”

Diệp Viễn nghe xong, lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, không khỏi cười nói: “Ha ha, về sau mặc kệ là đi tới chỗ nào, ta đều mang Lục Nhi nhà ta theo, như vậy thì bọn hắn sẽ biết rõ người bên cạnh thiếu gia còn có một Lục Nhi xinh đẹp đáng yêu rồi, được không nào?”

Lục Nhi nghe xong vui mừng nói: “Thiếu gia, đây chính là người nói đó!”

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một trung niên xông tới, chỉ vào Diệp Viễn giả cười lạnh nói: “Ha, ngươi nói ngươi là Lăng Thiên Thần Vương, thì chính là Lăng Thiên Thần Vương hay sao? Lăng Thiên Thần Vương có dạng thực lực gì, làm sao có thể trộn lẫn giữa mấy người chúng ta được chứ? Theo ta thấy ngươi chính là một tên Lăng Thiên Thần Vương giả mạo!”

Chương 1220. Vơ vét của cải

Hành động của nam tử trung niên này làm cho tất cả mọi người giật nảy mình.

Đến bây giờ mới dừng lại, đã có người hoài nghi tới thân phận của Diệp Viễn giả mạo, nhưng thật sự không ai dám đứng ra khiêu khích.

Dù sao thì uy vọng hiện tại của Diệp Viễn vẫn là có một không hai.

Khiêu khích như vậy, sơ sẩy một cái thì sẽ tự đưa tới cho mình họa sát thân.

Tất cả mọi người nhìn về phía “Diệp Viễn”, muốn xem hắn ứng đối như thế nào.

Ai ngờ “Diệp Viễn” chỉ cười nhạt một tiếng, nói: “Mọi người đều biết, bản thiếu gia mạnh nhất chính là võ kỹ Phá Thiên Long Ngâm. Nhưng mà, chiêu này vừa ra, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây không có người nào có thể còn sống sót được rồi. Vị huynh đài này, nếu như ngươi không tin thân phận của bản thiếu gia, cứ việc ra chiêu với bản thiếu gia, bản thiếu gia tuyệt đối sẽ không đánh lại.”

Bất kể như thế nào, phần bình tĩnh thong dong này thật sự đã khiến cho không ít người công nhận thân phận của hắn.

Đây mới xứng đáng là phong phạm của cao thủ.

“Hừ, khoác lác cũng phải có mức độ! Không đánh lại thì để ta xem ngươi có bao nhiêu bổn sự.”

Võ giả trung niên cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên bổ ra một đao, thanh thế khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Nhìn thấy một chiêu này, sắc mặt mọi người lập tức đại biến.

Uy thế của một đao kia bổ xuống, ngay cả cường giả Hư Huyền cũng phải bị chặt làm hai đoạn!

Nhưng mà, bây giờ lại xuất hiện một màn càng làm cho người ta kinh hãi.

Một đao kia đã đến cách trước người “Diệp Viễn” khoảng hai trượng, rốt cuộc không cách nào tiến thêm được nữa.

"Mạnh... Thật mạnh!”

Từng đợt tiếng thán phục truyền đến, tất cả mọi người đều bị một màn này làm cho sợ ngây người.

Bạch Quang thấy một màn này thì nhếch miệng, khinh thường nói: “Cố làm ra vẻ huyền bí, vô sỉ!”

Diệp Viễn cười nói: "Ở Thần Vực, người hiểu được pháp tắc thần đạo quá ít, ngay cả cường giả Hư Huyền Cảnh cũng biết đến không nhiều. Thực lực người này cũng đã rất tốt rồi. Nhưng mà màn diễn này không khỏi quá giả tạo đi.”

Cảm giác của Diệp Viễn cực kỳ nhạy cảm.

“Oành!”

Toàn thân “Diệp Viễn” chấn động một chút, trực tiếp đánh bay nam tử trung niên kia.

Lúc này, vẻ mặt nam tử trung niên kia lộ ra vẻ bội phục, khom người thi lễ nói với “Diệp Viễn”: “Đa tạ Lăng Thiên Thần Vương hạ thủ lưu tình! Tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân, xin đại nhân thứ tội. Tương truyền rằng Lăng Thiên Thần Vương có lực lượng lãnh vực thiên hạ vô song, có thể ngạnh kháng với công kích của Ma Thần mà không hề bị tổn hại một chút lông tóc nào! Với thực lực bực này như đại nhân, nếu như không phải Lăng Thiên Thần Vương thì thiên hạ còn có ai dám nhận?”

Câu nói của nam tử trung niên đã hoàn toàn gạt bỏ hết hoài nghi của mọi người.

Tên “Diệp Viễn” này, gần như giống với trong truyền thuyết như đúc!

Chẳng những có thực lực vô cùng đáng sợ, hơn nữa bên người còn có huynh đệ tốt là Bạch Quang cùng hồng nhan tri kỷ.

“Diệp Viễn” cười nhạt nói: “Không sao, bản thiếu gia không có nhỏ mọn đến như vậy. Vốn bản thiếu gia tiềm tu ở trong Thần Vẫn Sơn Mạch, nghe nói có không ít võ giả Nhân loại ta tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch cho nên mới đặc biệt xuất quan. Dưới nguy cơ tộc chúng ta bị diệt, tính mạng của từng võ giả đều vô cùng trân quý. Thần Vẫn Sơn Mạch này rất nguy hiểm, bản thiếu gia ở trong đó cũng là thập tử nhất sinh. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, bản thiếu gia cũng đã biết được hết địa hình và khu vực cấm, hơn nữa đã vẽ thành bản đồ đánh dấu tất cả những nơi có nguy hiểm.”

“Diệp Viễn” vừa nói những lời này ra, trên mặt một đám võ giả lập tức lộ ra thần sắc vui mừng.

Cái Thần Vẫn Sơn Mạch này nguy hiểm dị thường, nếu như không còn biện pháp nào nữa thì bọn hắn thật sự không dám tới nơi này để tìm kiếm cơ duyên.

Dám tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch, ít nhất cũng phải là cường giả cảnh giới Thần Vương.

Nếu không, đến khi chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Nếu có một tấm bản đồ của Thần Vẫn Sơn Mạch, vậy thì hoàn toàn không giống với lúc trước nữa.

Ít ra còn có thể giúp cho tỷ lệ sinh tồn của bọn hắn gia tăng thật lớn.

“Lăng Thiên Thần Vương quả nhiên không hổ là lãnh tụ của Nhân tộc chúng ta! Vật trân quý bực này mà cũng nguyện ý lấy ra chia sẻ cho mọi người.”

“Lần này ta đến Thần Vẫn Sơn Mạch, với quyết tâm không từ bỏ. Bản đồ của Lăng Thiên Thần Vương tuyệt đối có thể giúp ta tăng thêm phần thắng!”

"Còn có chuyện tốt bực này sao! Sự độ lượng của Lăng Thiên Thần Vương thật không một ai có thể so sánh được!”

...

Cả đám người đều đoán được “Diệp Viễn” muốn làm gì, trên mặt nguyên một đám đều hiện lên vẻ hưng phấn vô cùng.

Loại chuyện tốt như thế này, mặc cho người đó là ai thì cũng sẽ không cự tuyệt.

Không ngờ, “Diệp Viễn” lại thở dài nói: “Nếu như bình thường, bản đồ này tặng không cho chư vị cũng không sao. Nhưng mà... mọi người cũng đã biết, hiện tại Huyền Môn ta lại đang thủ một góc, chiến sự căng thẳng, khan hiếm các loại tài nguyên. Trong đó, linh dược là thiếu thốn nhất! Mọi người tới Thần Vẫn Sơn Mạch này để tìm kiếm một đường sinh cơ, cũng đồng dạng là vì Nhân tộc mà xuất lực, lòng ta rất an ủi. Nhưng mà những võ giả khác trước khi giết địch, càng cần đến sự ủng hộ của chư vị. Còn hi vọng các vị quyên góp chút tiền để giúp đỡ các dũng sĩ của tộc chúng ta! Đương nhiên, bản thiếu gia sẽ không yêu cầu các ngươi quyên bao nhiêu chỉ xem tâm ý của các vị, mọi người thấy thế nào?”

Lời này vừa nói ra, khoé miệng Diệp Viễn không khỏi nở ra một cười, lập tức hiểu rõ mục đích của tên Diệp Viễn giả mạo này.

Tên này quấn quýt hơn nửa ngày, cũng chỉ là vì mượn danh tính của mình để vơ vét của cải mà thôi.

Nhưng mà lời nói của tên này lại nói rất hay, khiến cho người khác nhịn không được mà vỗ tay tán thưởng. Hắn nói sẽ không yêu cầu điều gì, nhưng mà võ giả ở đây lại không dưới bốn năm trăm người, ở đâu ra người thật sự không biết xấu hổ, lấy cái thứ không đáng giá để lừa tiền như vậy chứ?

Dù sao thì hắn cũng đứng về lập trường chính nghĩa của Nhân tộc.

“Diệp Viễn” vừa nói xong thì người võ giả trung niên lúc trước nghi ngờ hắn lại lập tức là người thứ nhất đứng ra hưởng ứng.

“Đại nhân lo lắng cho Nhân tộc ta hết lòng, chúng ta làm sao có thể keo kiệt được? Huống chi, bản đồ này rất quan trọng với chúng ta, thậm chí còn có thể gọi là vật cứu mạng! Ta nguyện ý xuất ra ba gốc linh dược cấp chín, cùng với năm ngàn thượng phẩm Thiên Nguyên Tinh để đổi lấy một tấm bản đồ!” Võ giả trung niên nói.

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều biến sắc.

Tên võ giả trung niên này vừa mở miệng, thì đã trực tiếp định sẵn giá cả rồi!

Nếu như bọn hắn xuất ra thứ gì quá mức keo kiệt thì không phải sẽ bị người khác khinh bỉ chết hay sao?

Dứt lời, võ giả trung niên kia cũng không thèm suy nghĩ gì, trực tiếp lấy ba gốc linh dược cấp chín cùng năm ngàn thượng phẩm Thiên Nguyên Tinh giao vào tay “Bạch Quang” để đổi lấy một phần bản đồ.

Những người khác thấy thế, nhưng vẫn còn có chút do dự.

Chỉ là sức hấp dẫn của bản đồ quá lớn đối với bọn họ, cho nên nguyên một đám cũng không muốn rời đi.

Võ giả trung niên kia hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Các vị thật đúng là vắt chày ra nước! Đồng bào của chúng ta lúc trước giết địch, không biết đã chết bao nhiêu người, nhu cầu cấp bách cần tài nguyên của chúng ta cứu mạng. Vậy mà nguyên một đám các ngươi lại keo kiệt đến vậy, thật là làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo!”

Lời này vừa nói ra, những người kia làm gì còn mặt dày mà đứng yên được nữa, lập tức nhao nhao quyên góp tiền để giúp đỡ.

“Cho ta một phần bản đồ, ta quyên bốn gốc linh dược cấp chín!”

"Cũng cho ta một phần, trên người của ta không có linh dược cấp chín, la lấy thượng phẩm Thiên Nguyên Tinh để thay thế!”

...

Nếu là bình thường, chắc chắn bọn hắn sẽ không làm như thế.

Nhưng hiện tại nguy cơ diệt tộc trước mắt, bọn hắn ít nhiều vẫn cần một chút thể diện, hơn nữa sức hấp dẫn của bản đồ làm bọn hắn đành phải nhao nhao kiên trì.

Diệp Viễn cười cười, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”

Thấy Diệp Viễn không có ý tứ truy cứu, bọn người Bạch Quang cũng theo chân Diệp Viễn rời đi.

Ai ngờ, tên “Diệp Viễn” kia thấy mấy người bọn họ muốn rời đi thì không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Mấy vị này... da mặt thật sự rất dày đấy! Dũng sĩ chúng ta nhuộm máu tươi sa trường, vậy mà ngươi lại vắt chày ra nước, hừ hừ...”

Chương 1221. Là nam nhân thì đứng ra!

“Diệp Viễn” hô lên một tiếng này, ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung vào trên người Diệp Viễn.

“Mấy người này thật sự không biết xấu hổ, vậy mà cũng có thể mặt dày mày dạn không giao ra.”

“Đúng vậy, thật đúng là vẫn còn có người như vậy! Nhân tộc đều đã đến nguy nan trước mắt như vậy rồi mà bọn hắn vẫn còn mặt dày như thế!”

"Vì sao lại có người có thể vô sỉ đến cảnh giới như thế này!”

Đặc biệt là những người đã giao ra linh dược cùng nguyên tinh, vì vậy tự cho rằng mình đã làm một việc vĩ đại, nên có tư cách mắng mỏ người khác.

Diệp Viễn không nghĩ tới, chính mình không tìm tên "lừa gạt” này gây phiền toái mà tên này lại chọc đến mình rồi.

Hắn không muốn gây chuyện, nhưng đương nhiên cũng không sợ bất cứ chuyện gì.

Diệp Viễn còn chưa ra mặt thì Bạch Quang đã nhảy ra trước.

"Thứ không biết sống chết, ở chỗ này khoe khoang làm dáng, thực sự cho là mình là rễ thông hay sao? Có tin là ta tát một cái đập chết ngươi hay không?” Bạch Quang cười lạnh nói.

Một câu này khiến cho tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn hắn trân trối.

Ở đâu ra tên điên dám nói chuyện với Lăng Thiên Thần Vương như vậy?

Tên “Diệp Viễn” kia nghe vậy thì vẫn ra vẻ phong phạm của một cao thủ như trước, thản nhiên nói: “Ha ha, người vô sỉ như các ngươi đây thật đúng là lần đầu tiên bản thiếu gia gặp được! Huyền Môn chúng ta có bao nhiêu huynh đệ, hiện tại đang ở tiền tuyến giết địch, vậy mà mấy người các ngươi lại trốn ở chỗ này, ngay cả một ít tài nguyên cũng không muốn xuất ra! Nếu không phải để ý đến nguy nan của Nhân tộc thì bản thiếu gia làm gì có chuyện dong dài nhiều lời với ngươi như vậy, lúc đó sẽ trực tiếp tiêu diệt các ngươi!”

Lục Nhi ở một bên đã sớm cảm thấy khó chịu rồi, thấy thế thì lập tức chống eo bước lên.

Bình thường nàng ngây thơ nhu thuận, nhưng nêu có người dám bôi nhọ thiếu gia thì nàng sẽ là người đầu tiên không buông tha cho họ.

"Được, bổn cô nương đứng ở chỗ này, có bản lĩnh thì ngươi tới diệt đi! Hôm nay bổn cô nương còn đang muốn nhìn xem, Lăng Thiên Thần Vương như ngươi có bao nhiêu lợi hại!” Lục Nhi cười lạnh nói.

“Diệp Viễn” làm sao có thể để Lục Nhi ở trong mắt, khinh thường nói: “Bản thiếu gia vừa ra tay thì có thể ngươi sẽ không còn cơ hội đứng đây nói chuyện nữa!”

Lục Nhi làm vẻ mặt khinh thường nói: "Với cái công phu mèo cào này của ngươi thì chỉ có thể hù dọa được một vài tên ngốc kia, ngươi cho rằng có thể hù dọa được bổn cô nương hay sao?”

Lời của Lục Nhi giống như là pháo nổ, nổ hết tất cả mọi người.

“Đại nhân phải giáo huấn tiểu nha đầu không biết điều này một phen thật tốt, thật là khinh người quá đáng mà!”

“Đúng vậy, tiểu nha đầu này nói chuyện khiến người ta quá tức giận rồi!”

...

“Diệp Viễn” cũng có ý muốn lập một chút uy phong, mở miệng nói: “Tiểu nha đầu, chính ngươi muốn chết, cũng đừng trách bản thiếu gia ra tay tàn nhẫn!”

Lục Nhi lại làm vẻ mặt xem thường nói: “Đến đi đến đi, bổn cô nương sợ ngươi chắc?”

Tên “Diệp Viễn” kia cũng bị thái độ khinh miệt của Lục Nhi chọc giận, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ra chiêu đi, bản thiếu gia cho ngươi ba chiêu, bằng không thì người khác còn tưởng rằng bản thiếu gia khi dễ ngươi!”

Lục Nhi bĩu môi nói: "Chi bằng bổn cô nương cho ngươi ba chiêu đi, ta sợ người khác nói bổn cô nương khi dễ ngươi!”

“Hít...”

Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, bọn hắn bị sự cuồng vọng của Lục Nhi làm cho sợ ngây người!

Trên đời này vậy mà vẫn còn có người dám nói chuyện như thế với Lăng Thiên Thần Vương.

Chán sống rồi sao?

“Phốc phốc...”

Ba người Diệp Viễn đứng sau lưng Lục Nhi đều buồn cười, hoàn toàn bị Lục Nhi chọc cười rồi.

Thái độ của bốn người, rốt cuộc cũng làm cho “Diệp Viễn” thẹn quá hoá giận.

Chỉ thấy hắn giơ lên đánh ra một kiếm, một đạo kiếm ý lạnh thấu xương gào thét mà ra!

Không thể không nói, khí thế của hắn làm cho người ta sợ hãi vô cùng.

Mọi người vây xem nhìn thấy đạo kiếm khí này đều cảm thấy rùng mình.

Quả nhiên không hổ là Lăng Thiên Thần Vương, ra tay bất phàm!

Nhưng mà, Lục Nhi cũng đồng dạng đánh ra một kiếm, điểm về phía hư không một cái, một đạo băng tiễn cũng gào thét mà ra.

“Đinh...”

Một tiếng va chạm thanh thúy truyền ra.

Chẳng phân biệt được hơn thua!

Vậy mà lại là... không phân biệt được hơn thua!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, bọn hắn cho rằng kết quả cuối cùng của một kích này nhất định là đánh cho Lục Nhi trọng thương.

Thế nhưng, lại không thể phân biệt được hơn thua!

“Diệp Viễn” biến sắc, nhưng mà phản ứng của hắn cực nhanh, thay đổi thành một bộ dáng khinh thường nói: “Hừ! Không thể ngờ được, tiểu nha đầu nhà ngươi lại che giấu thực lực! Chỉ là bản thiếu gia không đành lòng đả thương ngươi, ngay cả một thành lực đạo cũng không xuất ra. Nếu không, giờ phút này ngươi đã hương tiêu ngọc vẫn rồi!”

Hắn thốt ra lời này, những võ giả kia lập tức bình thường trở lại.

Thật vậy, chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, với địa vị của Lăng Thiên Thần Vương làm sao có thể ra tay tàn nhẫn với một cô nương chứ.

Vừa rồi, chẳng qua là hù dọa đối phương một chút.

Thế nhưng, bây giờ Lục Nhi lại không thuận theo, cố ý không buông tha, cười lạnh nói: “Đừng nha, vẫn còn hai chiêu đấy! Ngươi cứ việc ra chiêu, ngàn vạn lần đừng nương tay!”

“Tiểu nha đầu nhà ngươi, còn không biết nhận sự khoan hồng! Đại ca không so đo với ngươi, ngươi còn chà đạp mặt mũi người! Đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu huynh ấy thật sự ra tay thì ngươi sẽ không còn mạng rồi!” Lúc này, tên Bạch Quang giả mạo kia đứng ra giải vây nói.

Hắn vừa nói lời này ra, lập tức có không ít người hát đệm theo.

"Thực lực của tiểu nha đầu này hoàn toàn chính xác không tồi, nhưng vì sao lại không biết tốt xấu đến như vậy chứ?”

"Đúng vậy đúng vậy, đại nhân đã không so đo với ngươi rồi, ngươi còn không thuận theo mà cố chấp không buông tha làm gì?”

...

Những người này đã bị làm tư tưởng từ trước, đã sớm cho rằng tên “Diệp Viễn” kia thật sự là Lăng Thiên Thần Vương, căn bản không có chút hoài nghi nào.

Kỳ thật, Diệp Viễn đã sớm nhìn thấu thực lực của tên Diệp Viễn giả mạo kia, cùng lắm cũng chỉ là Hư Huyền sơ kỳ.

Những lãnh vực đẹp mắt trước kia hay võ kỹ cũng chỉ là tu luyện một vài pháp môn, khiến cho thanh thế có vẻ to lớn mà thôi.

Kỳ thật, căn bản không có chút uy lực nào.

Dựa vào thực lực của Lục Nhi bây giờ cũng đủ để ứng phó rồi.

“Hừ, bổn cô nương nói ngươi là công phu mèo cào, ngươi còn không phục. Ngươi cho rằng để cho những kẻ đần này đến ép buộc ta thì ta sẽ từ bỏ ý đồ hay sao? Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu! Ngươi không đến đúng không, vậy thì bổn cô nương lại muốn ra tay!” Lục Nhi cười lạnh một tiếng, định ra tay.

Diệp Viễn giả mạo biến sắc, hừ lạnh nói: “Tiểu tử nhà ngươi có phải là nam nhân hay không, lại để cho một nữ tử xuất đầu, chính mình thì núp ở phía sau! Là nam nhân thì hãy đứng ra!”

Diệp Viễn giả mạo đã không còn biện pháp nữa rồi, tiếp tục đánh nữa thì hắn sẽ bị lộ tẩy mất.

Vừa rồi một phát trong chớp mắt kia hắn đã phát hiện, thực lực của Lục Nhi ngang tầm với hắn, thậm chí còn mạnh hơn so với hắn một bậc.

Thực lực của hắn, hoa mỹ có thừa nhưng uy lực chưa đủ.

Những thủ đoạn này, chỉ có thể dùng để hù dọa người khác.

Cho nên, hắn đành phải được ăn cả ngã về không, đem bảo vật đặt ở trên người Diệp Viễn.

Hiện tại hắn chỉ hy vọng, Diệp Viễn là một tên công tử của đại gia tộc nào đó, mang theo cao thủ là Lục Nhi hộ vệ bên người.

Hắn hi vọng Diệp Viễn không có ẩn giấu thực lực, thật sự chỉ có Đạo Huyền tầng bảy.

Dù sao thì tuổi của Diệp Viễn cũng không lớn, muốn tu luyện tới Hư Huyền Cảnh gần như chuyện không có khả năng.

Về phần Lục Nhi thì chính là một yêu nghiệt hiếm thấy, chung quy là không đến mức sẽ đồng thời xuất hiện hai tên đi?

Cho nên, hắn dùng lời nói ép buộc Diệp Viễn, khiến cho Diệp Viễn đi ra tiếp chiêu.

Lời này vừa nói ra, bốn người Diệp Viễn đều nở nụ cười.

Tên này, thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào rồi!

“Lý Quỷ” giả gặp “Lý Quỳ” thật, nếu như tên này biết rõ chân tướng thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào.

Diệp Viễn giả mạo thấy bốn người cười, toàn thân cảm thấy sợ hãi, đột nhiên hắn cảm thấy miệng mình không nên thiếu đòn, nói ra một câu dư thừa như vậy.

Sớm biết như thế thì cứ để cho mấy người bọn hắn rời khỏi không phải tốt rồi sao?

“Được rồi, ngươi đã nói như vậy thì ta đây ra vẻ nam nhân một chút. Ta đứng ở đây cho ngươi đánh, chỉ cần ngươi có thể phá vỡ được phòng ngự của ta thì ta cho ngươi hẳn một trăm gốc linh dược cấp chín!” Diệp Viễn cười như không cười nói.

Chương 1222. Một trận đòn

“Tiểu tử này điên rồi sao?”

“Đứng ở đó để cho Lăng Thiên Thần Vương đánh, đây thật sự là chán sống quá rồi.”

"Ngay cả Định Thiên Thần Vương ở chỗ này cũng không dám ăn nói kiêu ngạo như vậy đâu!”

...

Diệp Viễn dẫn tới một phen ồn ào.

Ngày hôm nay Lăng Thiên Thần Vương Diệp Viễn đã có uy danh hiển hách, sợ rằng cả cái Thần Vực này cũng không tìm ra người thứ hai dám ăn nói như vậy.

Vậy mà bây giờ bọn hắn lại đụng phải!

Người nói được lời này chỉ có một khả năng, đó chính là đầu óc có vấn đề rồi!

Đừng nói cái gì mà người có thực lực thì dám nói những lời này, bởi vì cả Thần Vực cũng tuyệt đối tìm không ra người như vậy.

Định Thiên Thần Vương cũng không được!

Thế nhưng, Diệp Viễn giả mạo nghe được những lời này lại hoàn toàn có một loại cảm giác khác.

Thực lực của Lục Nhi hắn đã thấy được.

Diệp Viễn dám khoa trương khẩu khí như vậy, chẳng lẽ thực lực của hắn còn mạnh hơn so với tiểu nha đầu kia?

Cũng không phải là không có khả năng!

Trong lòng Diệp Viễn giả mạo bồn chồn nhưng trên mặt vẫn ra vẻ phong phạm của một cao thủ, thản nhiên nói: “Ha ha, thật sự đã rất lâu rồi chưa gặp được người nào dám khiêu khích bản thiếu gia như vậy! Ngay cả Gia Cát Thanh Hư kia đến đây cũng không dám ăn nói như thế trước mặt bản thiếu gia!”

Kỳ thật, Diệp Viễn giả mạo đã muốn bỏ cuộc nửa đường rồi.

Hắn cố ý nói mạnh miệng nhưng kỳ thật trong nội tâm sớm đã suy nghĩ kế sách để thoát thân.

Dù sao những linh dược và nguyên tinh kia đã rơi vào tay hắn, lúc này không chạy thì đợi khi nào nữa?

Nhưng mà, Diệp Viễn lại nhàn nhạt nói một câu: "Đừng trách bản thiếu gia không cho ngươi cơ hội, bây giờ bản thiếu gia sẽ không vận dụng chút nguyên lực nào! Nếu không, cả ba người các ngươi cùng tiến lên cũng được!”

“...”

Tất cả mọi người sụp đổ không còn từ ngữ nào để diễn tả được nữa!

Người này tuyệt đối là một tên điên!

Không cần nguyên lực chính là chỉ dùng lực lượng của thân thể để phòng ngự.

Ngay cả thân thể cấp chín đại viên mãn cũng không ngăn được một kích toàn lực của cường giả Hư Huyền!

Hai mắt Diệp Viễn giả mạo tỏa sáng, tâm tư giao động nhưng trên mặt vẫn che giấu không biểu lộ ra như cũ, thản nhiên nói: “Ha ha, dù sao thì bản thiếu gia vẫn là Lăng Thiên Thần Vương, làm sao có thể để cho ngươi xem nhẹ như thế! Nếu như ngươi đã muốn tìm chết, vậy thì bản thiếu gia sẽ thành toàn cho ngươi!”

Điều hắn sợ chính là lực lượng lãnh vực của Diệp Viễn rất mạnh, nhưng Diệp Viễn lại không sử dụng nguyên lực cho nên hắn đã nắm chắc mười phần có thể giết chết đối phương!

Xem ra, tiểu tử này chính là một kẻ có tiền, trên người nhất định có không ít thứ tốt.

Một vố này có lợi nhuận cực lớn!

“Cứ việc đến là được! Thấy rõ không, chỉ cần ngươi giết ta thì cái nhẫn trữ vật này sẽ là của ngươi.” Diệp Viễn cầm một cái nhẫn trữ vật trên tay, thản nhiên nói.

Diệp Viễn giả mạo làm sao còn do dự được nữa, bỗng nhiên vung trường kiếm ra tay!

Một kiếm này quả nhiên khiến cho người ta sợ hãi vô cùng, Diệp Viễn giả mạo không hề lưu thủ một chút nào, thân hình giống như điện, đánh giết về phía Diệp Viễn.

“Người trẻ tuổi kia nhất định là đầu óc bị hư mất rồi! Hắn vậy mà thật sự không sử dụng nguyên lực!”

“Chết rồi! Chết chắc rồi! Bên trong cái nhẫn trữ vật kia khẳng định có rất nhiều thứ tốt, thật đáng tiếc!”

“Hừ, trước khi tên đần kia chết coi như đã làm một chuyện tốt, đem linh dược trên người mình quyên góp cho các dũng sĩ trước đó.”

“Xem ra Diệp Viễn đại nhân thật sự nổi giận rồi, một kích này thật là đáng sợ, tiểu tử kia chắc hẳn phải chết... không... nghi.”

“Đinh...”

Người nọ đang nói chuyện thì chợt nghe một tiếng va chạm thanh thúy vang lên.

Trên người Diệp Viễn nổi lên một tầng hào quang màu vàng đất, kiếm của Diệp Viễn giả mạo đụng vào phía trên vầng hào quang màu vàng đất thì dừng lại!

Một kiếm này, Diệp Viễn giả mạo đã vận đủ nguyên lực, cho nên lực mạnh còn sót lại không hề suy giảm khiến cho thanh trường kiếm siêu phẩm Thánh khí kia bị bẻ đến cong queo.

Hai mắt của Diệp Viễn giả mạo trợn tròn, không dám tin một màn trước mắt này.

Bởi vì, Diệp Viễn thật không hề vận dụng nguyên lực!

Cái vầng hào quang màu vàng đất này, căn bản chính là một môn công pháp luyện thể cực kỳ cao thâm!

Đối phương dùng lực lượng thần thánh của da thịt thuần túy để chặn một kích của mình.

Hắn nào biết rằng môn công pháp Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết có bao nhiêu đáng sợ?

Năm đó Thiên Ly chỉ là Khuy Thiên Thần Cảnh, thế nhưng Quy Khư Thần Cảnh của Tả Tông lại không có cách nào giết chết hắn, chỉ có thể trấn áp hắn lại.

Bởi vậy có thể thấy được, một khi tu luyện môn công pháp này tới cực hạn thì sẽ đáng sợ đến cỡ nào!

Nếu không có như thế thì Diệp Viễn làm sao có thể dám ngạnh kháng chính diện khi đối mặt với sự vây công của ba Đại Ma Thần?

Thứ hắn cậy vào lại không chỉ riêng Kiếm Chi Lãnh Vực!

“Keng!”

Trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm thì thanh siêu phẩm Thánh khí kia trực tiếp bị gãy thành hai đoạn!

Thân thể Diệp Viễn khẽ chấn động, lập tức đánh bay Diệp Viễn giả mạo ra ngoài.

Mọi thứ yên lặng như tờ!

Gần như là dựa vào lực lượng của thân thể để bẻ gãy siêu phẩm Thánh khí, điều này cần lực đạo đáng sợ cỡ nào?

Trong lúc nhất thời, đại não của tất cả mọi người đều lâm vào tắc nghẽn.

"Đùa gì vậy, nếu như Lăng Thiên Thần Vương chỉ có chút thực lực ấy như ngươi thì đã sớm bị sáu Đại Ma Thần diệt sát không biết bao nhiêu lần rồi.”

Diệp Viễn cười cười, sau đó lại nói với mọi người: "Rõ ràng tên trung niên kia cũng là một tên đồng bọn cùng diễn trò, thực lực của tên này nhiều lắm thì căn bản cũng chỉ là để hù dọa người khác. Không tin, tự các ngươi đến thử đi”

Tất cả mọi người cả kinh, hoàn toàn tỉnh ngộ!

Đúng vậy, nếu là Lăng Thiên Thần Vương thật thì làm sao có thể phá không nổi phòng ngự của một người trẻ tuổi như vậy?

Tên này, nhất định là kẻ giả mạo rồi!

"Chó chết, dám lừa gạt bọn ta! Còn lấy linh dược cấp chín của lão tử!”

Rốt cuộc, một đại hán râu quai nón nhịn không được mà bạo phát, đi lên đá một cước, trực tiếp đạp Diệp Viễn giả mạo lật ngược.

Bạch Quang giả, Ly Nhi giả cùng với nam trung niên kia muốn đi lên hỗ trợ, nhưng trên người bỗng nhiên bị siết chặt, một cỗ sát cơ lạnh thấu xương tập trung trên người.

Bọn hắn không nghi ngờ một chút nào, chỉ cần bọn hắn khẽ động thì thứ chờ đợi bọn hắn chính là một kích lôi đình.

Đại hán râu quai nón không tốn chút sức nào mà đã đạp cho Diệp Viễn giả mạo trở mình, làm sao còn có thể hoài nghi Diệp Viễn nữa chứ?

Tên này, căn bản chính là hàng nhập lậu!

Lần này, đã khiến cho rất nhiều người phẫn nộ, mọi người đều như bị kích thích.

Trong lúc nhất thời, nguyên một đám võ giả kia hóa thành dân chợ búa, không cần công pháp võ kỹ gì, cứ trực tiếp nhào đến đánh đập tên Diệp Viễn giả mạo.

"Này thì lừa gạt người khác! Này thì lừa gạt người khác!”

"Lừa gạt người khác thì thôi đi, đã vậy còn dám giả mạo Lăng Thiên Thần Vương, người mà lão tử kính nể nhất, lão tử đạp chết ngươi!"

“Đưa linh dược cấp chín cho ta! Đưa Thiên Nguyên Tinh cho ta!”

...

Diệp Viễn giả mạo trực tiếp bị ăn một trận biển đòn, căn bản không có nửa điểm sức lực để đánh trả.

Kỳ thật, dựa vào thực lực của hắn, căn bản cũng không sợ mấy người này.

Thế nhưng, cái chấn động vừa rồi của Diệp Viễn đã đánh tan nguyên lực của hắn, khiến cho hắn trong nhất thời không thể hội tụ nguyên lực lại được.

Cho nên hiện tại, căn bản là hắn không có cách nào ngăn được sự phẫn nộ của những người này.

Chết thì không chết được, nhưng trên người lại truyền đến cảm giác đau đớn cùng với cảm giác nhục nhã sâu trong nội tâm lại cực kỳ mãnh liệt.

Bỗng nhiên, Diệp Viễn biến sắc.

Một đạo thần thức đang dò xét một cách không kiêng nể gì cả, quét ngang qua cơ thể của mấy người Diệp Viễn một lượt.

Nhưng mà, đạo này thần thức này rất nhanh đã được thu trở về, hiển nhiên là không hề phát hiện ra cái gì.

Trên bầu trời có mấy đạo nhân ảnh bay qua.

"Cũng chỉ là mấy tên tiểu lâu la mà thôi, Định Thiên Thần Vương quá nhạy cảm rồi.” Một âm thanh già nua cười nói.

Thị lực của Diệp Viễn vô cùng tốt, liếc mắt một cái thì nhận ra lão đầu này ngay, chính là Hàn lão đầu Thành chủ của Vân Cao Thành!

“Hừ! Tên tiểu tử Diệp Viễn kia quỷ kế đa đoan, nói không chừng sẽ trà trộn trong số những người này, vẫn là nên coi chừng một chút thì tốt hơn.” Gia Cát Thanh Hư ở bên cạnh Hàn lão đầu nói.

Diệp Viễn biến sắc, không nghĩ tới hai người này lại đi cùng một chỗ.

Thực lực của Hàn lão đầu thâm sâu khó dò, tuy rằng không được liệt kê trong số Thập Đại Thần Vương nhưng thực lực của hắn, đảm bảo sẽ không một ai dám khinh thường.

Chương 1223: Bá đạo

“Ca Nặc nói, rất có khả năng Diệp Viễn sẽ tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch, nhưng mà bây giờ Thần Vẫn Sơn Mạch lại có nhiều người như vậy, đi đâu để tìm được hắn đây?” Gia Cát Thanh Hư cau mày nói.

“Ha ha, Định Thiên Thần Vương bình tĩnh một chút, chớ nóng vội. Ca Nặc đại nhân có thể nhìn trộm Thiên Cơ, cho nên bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch này tất nhiên sẽ phát sinh đại sự. Theo ta thấy, chỗ mà tiểu tử kia muốn đi chắc chắn không phải nơi bình thường!” Ánh mắt Hàn lão đầu sáng quắc nhìn về phía Gia Cát Thanh Hư.

Gia Cát Thanh Hư cau mày nói: "Chỗ ngươi nói đến là... Thần Cấm Địa Vực?”

Bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch này chia thành mấy khu vực, theo thứ tự là: An Toàn Địa Vực, Đạo Cấm Địa Vực, Hư Cấm Địa Vực, cùng với nơi đáng sợ nhất chính là Thần Cấm Địa Vực!

Những khu vực này là do đám võ giả dùng máu tươi trải qua vô số vạn năm mới có thể lục lọi ra được.

Những người trước mắt này, kỳ thật đã tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch rồi, nhưng mà vẫn chỉ ở An Toàn Địa Vực.

Đương nhiên, An Toàn Địa Vực cũng không phải tuyệt đối an toàn.

Khi càng gần với Đạo Cấm Địa Vực, nguy hiểm cũng sẽ tăng lên thật lớn.

Một khi tiến vào Đạo Cấm Địa Vực thì chỉ sợ những người này sẽ không còn vui vẻ như bây giờ.

Cái gọi là Đạo Cấm Địa Vực chính là ám chỉ cấm võ giả Đạo Huyền Cảnh tiến vào trong đó.

Cho dù là cường giả Thần Vương đỉnh phong, một khi xâm nhập quá sâu thì cũng sẽ thập tử nhất sinh.

Cũng như vậy, Hư Cấm Địa Vực chính là ám chỉ cường giả Hư Huyền.

Ở trong đó, cũng bao gồm cả cường giả đã lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo như Thập Đại Thần Vương bực này!

Trước kia, Gia Cát Thanh Hư cũng đã xâm nhập vào Thần Vẫn Sơn Mạch, nhưng mà cho dù là hắn thì khu vực hoạt động chẳng qua cũng chỉ là Hư Cấm Địa Vực mà thôi.

Về phần Thần Cấm Địa Vực trong truyền thuyết, ngay cả cường giả Thần đạo chân chính cũng không thể hoạt động ở khu vực đó một cách đơn giản.

Nơi mà cường giả Thần Cảnh vẫn lạc nhiều nhất chính là Thần Cấm Địa Vực!

Gia Cát Thanh Hư đoán được kết quả này, cũng một phen hãi hùng khiếp vía.

Tâm của tên Diệp Viễn này thật lớn!

“Hừ, Định Thiên Thần Vương cũng không cần phải có biểu cảm như thế này. Tên tiểu tử Diệp Viễn này thật sự rất thông minh, khẳng định hắn sẽ đoán được Ca Nặc đại nhân đang tại khôi phục lại thực lực đỉnh phong, một khi đạt thành thì Thần Vực này sẽ không còn ai có thể tiếp tục ngăn cản! Muốn ngăn cản được Ca Nặc đại nhân thì hắn chỉ có thể là người đầu tiên phá vỡ gông cùm xiềng xích trong mười vạn năm qua để đạt tới Thần Cảnh! Mà cả cái Thần Vực này, chỉ có duy nhất một nơi có khả năng đột phá đến Thần Cảnh chắc là Thần Cấm Địa Vực ở Thần Vẫn Sơn Mạch này rồi!”

Hàn lão đầu giống như nhìn thấu, đọc được suy nghĩ của Diệp Viễn đến tám chín phần.

Trước mắt, đây là giải pháp duy nhất rồi.

Chỉ là so với việc Ca Nặc khôi phục lại thực lực đỉnh phong thì con đường này của Diệp Viễn hiển nhiên gian khổ hơn gấp vạn lần!

Dù sao thì không có pháp tắc thần đạo, trên đời này đã không còn cách nào bước vào Thần Cảnh được nữa.

“Hừ, cho dù hắn có thật sự đi vào Thần Cấm Địa Vực được thì cũng không có khả năng sống sót mà đi ra.” Gia Cát Thanh Hư cười lạnh nói.

“Ra được hay không, lão phu không biết. Nhưng lão phu biết rõ, nhất định phải ngăn cản hắn đi vào! Tuy rằng tỷ lệ thành Thần chưa đến một phần triệu, nhưng dù sao hắn cũng là Thiên Mệnh Chi Tử, trên người hắn phát sinh kỳ tích gì cũng đều không kỳ quái.” Hàn lão đầu nói.

“Hừ! Hắn không có khả năng thành công! Bây giờ bổn tọa nhất định phải băm thây hắn thành vạn đoạn! Nếu không, khó mà tiêu được mối hận trong lòng ta!”

Sắc mặt Gia Cát Thanh Hư tái nhợt, hận ý của hắn đối với Diệp Viễn cao ngút tận trời.

Lần trước ở Long tộc, hắn suýt chút nữa là đã bị chết trên tay Diệp Viễn.

Đây là sỉ nhục mà mấy ngàn năm nay hắn chưa bao giờ gặp phải, chỉ có giết Diệp Viễn thì hắn mới có thể rửa sạch phần sỉ nhục này!

...

Ở phía bên này, Diệp Viễn giả mạo bị mọi người căm phẫn, đánh cho thành đầu heo.

Bạch Quang giả mạo đem hết tất cả mọi thứ trả lại, hơn nữa còn bồi thường một số Thiên Nguyên Tinh lớn, lúc này mọi người mới từ bỏ ý đồ.

Lần này, lại là tiền mất tật mang.

“Hu hu... Thiên Nguyên Tinh của ta! Trả Thiên Nguyên Tinh cho ta... Hu hu...”

Diệp Viễn giả mạo khóc đến tê tâm liệt phế.

Mà lúc này, mấy người Diệp Viễn đã sớm nghênh ngang rời đi.

“Đại ca, chúng ta... nên làm gì bây giờ? Bằng không, chờ đến khi tiến vào Đạo Cấm Địa Vực, chúng ta tìm một cơ hội lừa bịp bọn hắn một phen? Với trình độ quen thuộc Đạo Cấm Địa Vực của chúng ta, tin tưởng bọn họ nhất định sẽ đấu không lại chúng ta!” Bạch Quang giả mạo nói.

Tiếng la khóc của Diệp Viễn giả mạo im bặt, dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn hắn một cái, hạ giọng nói: “Ngươi là heo à? Ngươi muốn chết cũng đừng kéo lão tử theo! Bây giờ chúng ta vẫn có thể còn sống cũng đã là may mắn lắm rồi, vậy mà ngươi còn muốn đi trêu chọc bọn hắn!”

Diệp Viễn giả mạo mắng thật hăng, hoàn toàn không ý thức được chính mình lúc này mới là đầu heo.

“Đại… đại ca, làm sao vậy? Mấy tên kia, thực sự lợi hại như vậy sao?” Bạch Quang giả mạo sững sờ nói.

Diệp Viễn giả mạo lại giảm thấp âm thanh xuống, nói: “Hừ, đâu chỉ là lợi hại mà thôi! Hôm nay lão tử đi ra ngoài, nhất định đã dẫm phải phân rồi! Khốn kiếp, rõ ràng là đụng với hàng thật rồi!”

“Đại… đại… đại, đại ca! Huynh là nói… nói...” Bạch Quang giả mạo trừng hai mắt, nói chuyện cũng không được lưu loát nữa rồi.

“Hư… ngươi muốn chết à! Biết rõ là được rồi, la lớn tiếng như vậy làm gì? Hắn cố ý cải trang cách ăn mặc, áp chế cảnh giới, chính là vì không muốn cho người khác biết rõ. Lỡ như chúng ta chọc giận hắn, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ gì nữa!” Diệp Viễn giả mạo vội vàng chặn lại nói.

Sau khi gặp phải vài sự cố nhỏ với Diệp Viễn giả mạo thì đoàn người Diệp Viễn cũng bắt đầu tiến quân thần tốc, tiến vào Đạo Cấm Địa Vực.

Dọc theo con đường này, hiển nhiên cũng đụng phải một vài nguy hiểm nhỏ, nhưng dựa vào thực lực của đoàn người Diệp Viễn thì không đáng kể.

“Đại ca, vì sao những người trước mặt lại không đi nữa?” Bỗng nhiên Bạch Quang nói.

Phía trước, có không ít võ giả lách vào chân núi, không một ai tiếp tục lên núi, không khỏi khiến cho đám người Diệp Viễn cảm thấy có chút kỳ quái.

“Đi thôi, qua đó xem sao.” Diệp Viễn nói.

Mấy người tới chân núi, sau một phen nghe ngóng mới biết được, ở sườn núi phía trước xảy ra không ít chuyện lạ, đã có hơn mười người bị mất mạng.

Trong đó có cả cường giả Thần Vương đỉnh phong.

Mọi người sợ hãi không dám tiến lến, cho nên mới đứng yên tại chân núi.

Mà ngọn núi này dường như là một con đường duy nhất đi thông vào chỗ sâu.

Diệp Viễn đang muốn đi về phía trước thì có mấy đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, chính là đoàn người của Gia Cát Thanh Hư.

Gia Cát Thanh Hư quét mắt một cài, tùy ý chỉ định một tên võ giả, vênh váo hung hăng nói: “Ngươi, đến đây!”

Võ giả kia cả kinh, nhưng cũng không dám không tuân theo, đành phải tiến lên.

“Nói ta nghe một chút, cái Đoạn Hồn Lĩnh đang xảy ra chuyện gì."

Ngữ điệu của Gia Cát Thanh Hư để lộ ra biểu cảm vênh váo.

Võ giả kia tất nhiên không dám cãi lời, chỉ đành phải nói ra hết chuyện đã xảy ra bên này một lần.

Võ giả kia nói xong thì cho rằng đã không còn việc gì nữa, ai ngờ Gia Cát Thanh Hư trầm ngâm một lát, nói với hắn: “Ngươi, đi vào! Còn ngươi nữa, ngươi, ngươi... Đều đi lên núi cho ta!”

Hắn một hơi hô liên tiếp hơn mười người, những người kia đều toàn thân chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Người hắn chỉ điểm, cơ bản đều là cường giả cảnh giới Thần Vương.

Rõ ràng, hắn chuẩn bị lấy những người này để dò đường rồi.

“Gia Cát Thanh Hư, ngươi đừng khinh người quá đáng! Dựa vào cái gì mà khiến cho chúng ta làm người chết thế cho ngươi?” Một gã cường giả Thần Vương không cam lòng, giận dữ hét lên.

Gia Cát Thanh Hư khinh thường cười cười, nói: “Dựa vào cái gì sao? Chỉ dựa vào việc bổn tọa là Định Thiên Thần Vương!”

Dứt lời, hắn tiện tay điểm ra một chỉ, một đạo kình khí đáng sợ điểm về phía người nọ.

“Oanh!”

Người nọ trực tiếp nổ thành vô số khối thịt.

“Hiện tại, còn có ai muốn có ý kiến gì nữa không?” Gia Cát Thanh Hư quét mắt liếc mọi người, thản nhiên nói.

Chương 1224. Ở ngay dưới mí mắt ngươi mà cũng nhận không ra!

Sự bá đạo của Gia Cát Thanh Hư làm cho tất cả mọi người đều câm như hến.

Thực lực của hắn quá mạnh mẽ, căn bản không cùng một cấp bậc với những người này.

Mười mấy người kia rơi vào đường cùng, đành phải đi lên núi.

Lên núi thì tốt xấu gì cũng sẽ còn một con đường sống, nhưng nếu đối nghịch với Gia Cát Thanh Hư thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Không ít võ giả nhìn về phía Gia Cát Thanh Hư, ánh mắt tràn đầy sự phẫn hận.

Bọn hắn không nghĩ tới, võ giả đệ nhất nhân loại lại là loại người khi dễ kẻ yếu như vậy, ngang ngược vô lý, xem mạng người như cọng rơm rác.

Trong lúc nhất thời, những người này phẫn nộ mà không dám nói thành lời.

Gia Cát Thanh Hư trực tiếp lựa chọn bỏ qua ánh mắt của những người này.

Căn bản hắn không quan tâm cách nhìn của những người này, trong mắt hắn, những người này đều là tồn tại giống những con sâu cái kiến.

Sau khi hơn mười tên võ giả kia rời khỏi, một vài người nhẫn nhịn không nổi loại tính cách như thế, cho nên nhao nhao rời khỏi đây.

Nhưng vẫn còn đại đa số bộ phận vẫn là lựa chọn ẩn nhẫn.

Thiên hạ to lớn, đã không còn chỗ cho bọn hắn dung thân rồi.

Gia Cát Thanh Hư cùng Hàn lão đầu bắt tay với nhau, thật sự khiến cho Diệp Viễn vô cùng ngoài ý muốn.

Điều này khiến cho hắn không khỏi đề cao lòng cảnh giác vài phần.

Lần trước Gia Cát Thanh Hư với Ca Nặc đã rời đi cùng nhau, giữa hai người này khó đảm bảo sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ gì.

Đến bây giờ Thánh Thành vẫn một mực án binh bất động, cũng không dùng đại trận bảo hộ thành, bản thân điều này cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề rồi.

Xem ra, rất có khả năng Gia Cát Thanh Hư ở cùng một chiến tuyến với Ma tộc.

Nhưng mà Diệp Viễn vẫn không rõ, vì sao Hàn lão đầu lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ hắn cũng có liên quan với Ma tộc hay sao?

Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra lúc trước ở Vạn Cổ Dược Viên, Diệp Viễn cảm thấy thật sự là có khả năng đó.

Nghĩ thông suốt tình tiết này, trong nội tâm Diệp Viễn cười lạnh không thôi.

Tên Ca Nặc này, thật sự đã bố trí một bàn cờ lớn!

Đảo mắt, đã nửa canh giờ trôi qua, dựa theo cước lực của mười mấy người kia thì nên trở lại từ sớm rồi.

Thế nhưng, chuyến đi này xa ngút ngàn dặm, không chút tin tức nào!

Lúc này, Gia Cát Thanh Hư lại đứng lên một lần nữa, tiện tay chọn mười mấy người khác.

“Mấy người các ngươi, lên núi đi!” Giọng nói của Gia Cát Thanh Hư không mang theo chút cảm tình nào.

Từ lần trước, suýt chút nữa là mất mạng dưới tay Diệp Viễn, sự thù địch trên người Gia Cát Thanh Hư càng trở nên nặng nề hơn.

Những mạng người này, căn bản hắn không thèm để trong lòng.

Trên mặt mười mấy người kia hiện ra thần sắc tuyệt vọng, bọn hắn biết rõ, chuyến đi này chỉ sợ có đi mà không về rồi.

Mà trong số mười mấy người này, sống linh chết thiêng lại có bốn người đã giả mạo Diệp Viễn.

“Đại… đại nhân, cầu... cầu xin ngài cứu bọn tiểu nhân! Ta biết rõ... Ở đây, người có thể cứu bọn ta cũng chỉ có ngài mà thôi!” Diệp Viễn giả mạo nói.

Diệp Viễn hơi kinh ngạc một chút, tên này lại còn dám tìm đến mình.

“Đây chính là Định Thiên Thần Vương, ta không giúp được ngươi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Diệp Viễn giả mạo cắn răng, truyền âm cho Diệp Viễn nói: “Đại nhân, ta biết việc ta giả mạo ngài là ta không đúng! Ta không cầu ngài cứu ta, chỉ cầu xin ngai cứu ba huynh đệ tỷ muội của ta! Nếu như… nếu như ngài không đáp ứng thì ta sẽ nói cho Định Thiên Thần Vương biết thân phận thật sự của ngài!”

Diệp Viễn hơi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, tên này vậy mà lại có thể đoán được thân phận của mình.

Nhưng mà hắn chợt nhịn không được, cười phá lên.

Tên này còn rõ ràng uy hiếp mình.

“Ha ha, cứu bọn họ cũng không phải không được, nhưng mà ngươi... phải cùng đi vào.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Diệp Viễn giả mạo gật đầu đáp: “Đại nhân yên tâm, chỉ cần ngài chịu cứu bọn họ thì Diệp Thịnh tình nguyện chết!”

Diệp Viễn nhìn hắn một cách thâm ý sâu sắc, lúc này mới biết tên thật của hắn gọi là Diệp Thịnh.

“Ta cho các ngươi thời gian ba hơi, nếu còn không khởi hành thì tự gánh lấy hậu quả!” m thanh lạnh lùng của Gia Cát Thanh Hư lại vang lên đúng vào lúc này.

Bỗng nhiên Diệp Viễn đứng dậy, ôm quyền nói với Gia Cát Thanh Hư: “Đại nhân, bốn người huynh muội chúng ta tình nguyện thay ba người bọn họ lên núi dò đường.”

Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn chỉ vào ba người huynh đệ kia của Diệp Thịnh.

Hành động này của Diệp Viễn khiến cho Gia Cát Thanh Hư vô cùng ngoài ý muốn.

Rõ ràng lên núi cho thấy chỉ có con đường chết, vậy mà vẫn còn có người chủ động xin đi giết giặc.

Diệp Thịnh nghe Diệp Viễn nói xong, trong nội tâm lập tức vui mừng khôn xiết.

Hắn không nghĩ tới, Diệp Viễn lại dùng loại phương thức này để cứu huynh đệ của hắn.

Có Diệp Viễn ở đây, tỷ lệ sinh tồn của hắn đã gia tăng thật lớn.

Gia Cát Thanh Hư đánh giá Diệp Viễn một chút, cảm thấy tiểu tử này có chút quái lạ.

Thế nhưng, mặc cho hắn xem thế nào thì cũng nhìn không thấu ngụy trang của Diệp Viễn.

Bộ Dịch Dung Thuật này của hắn chính là một bộ kỹ pháp trong Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết, có thể thông qua cải biến cơ bắp toàn thân, làm cho người ta biến thành một bộ dáng khác.

Hắn truyền lại bộ công pháp này cho mấy người Bạch Quang, bây giờ nhìn vào bốn người bọn họ, có vài phần giống nhau, giống như là huynh đệ tỷ muội thật vậy.

Hơn nữa Phong Nguyên Đan của Diệp Viễn, mặc cho hắn có là Định Thiên Thần Vương thì cũng tuyệt đối nhìn không thấu.

Hắn nhìn trái xem phải, cũng nhìn không ra bất kỳ sơ hở gì, lập tức không còn kiên nhẫn nữa, phất phất tay nói: “Đi mau đi mau!”

Diệp Viễn đang muốn lên đường thì bỗng nhiên Hàn lão đầu mở miệng nói: “Người trẻ tuổi, lên núi chính là con đường thập tử nhất sinh, tại sao ngươi lại chủ động lên núi?”

Hỏi xong, ánh mắt sáng quắc của Hàn lão đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, muốn xem hắn trả lời như thế nào.

Nhưng Diệp Viễn lại không sợ chút nào, khom người thi lễ, nói: “Định Thiên Thần Vương hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất Thần Vực, tiểu nhân vẫn một mực ngưỡng mộ không thôi. Có thể vì Định Thiên Thần Vương cống hiến sức lực chính là vinh hạnh của tiểu nhân! Hơn nữa, tiểu nhân không có bất kỳ sở trường gì, nhưng lại có cơ bắp. Nếu bàn về khả năng sống sót thì tiểu nhân vẫn có một hai phần nắm chắc.”

Còn nói gì nữa, lần này Gia Cát Thanh Hư đã ăn phải một vố!

Nghe Diệp Viễn nói xong, khuôn mặt lạnh như băng kia lúc này lại hiện lên một chút vẻ đắc ý.

"Được rồi được rồi, không cần nhiều lời nữa! Lên núi đi!” Gia Cát Thanh Hư không kiên nhẫn nói.

Diệp Thịnh tạm biệt với mấy huynh đệ tỷ muội của hắn, không cần để bọn họ phải xâm nhập nữa, chờ sau khi hắn đi ra ngoài thì cùng với bốn người Diệp Viễn đi lên núi.

Đợi đến lúc thân hình mấy người bọn họ biến mất, Diệp Thịnh cúi đầu thật sâu với Diệp Viễn, nói: “Đa tạ đại nhân ra tay cứu giúp, tiểu nhân cho dù máu chảy đầu rơi cũng xin lấy cái chết tương báo! Còn có, tiểu nhân đã mạo phạm đại nhân, xin đại nhân trách phạt!”

Diệp Viễn cười nói: “Là ngươi cứu bọn hắn, không phải ta.”

Diệp Thịnh nghe vậy không khỏi cứng lại, nói: "Ý tứ của đại nhân là...”

“Mặc dù ngươi làm chuyện khiến cho người khác khinh thường, nhưng tình cảm đối với huynh đệ thủ túc lại không phải giả tạo. Nếu như ngươi uy hiếp ta chỉ cứu một mình ngươi thì ta thà liều mạng đại chiến với Gia Cát Thanh Hư một trận cũng sẽ không cứu bọn họ. Huống hồ ta với hắn chiến một trận cũng chưa biết được hươu chết về tay ai đâu!” Ngữ điệu của Diệp Viễn lộ ra vẻ tự tin cường đại.

Kiếm ý của hắn đã đột phá, Tru Tà Kiếm Quyết cũng đã đột phá đến tầng thứ hai, Tru Tà Thần Kiếm có thể phát huy đến năm thành uy lực!

Thật sự phải chiến một trận cùng với Gia Cát Thanh Hư thì Diệp Viễn cũng không sợ hắn.

Chỉ là Hàn lão đầu che giấu quá sâu, làm cho hắn có chút kiêng kỵ.

Trước khi xâm nhập được Thần Vẫn Sơn Mạch, hắn không muốn gặp rắc rối mà thôi.

Diệp Thịnh hít sâu một hơi, không ngờ nguyên nhân mà Diệp Viễn đáp ứng lại là cái này!

“Bất kể như thế nào thì mạng của Diệp Thịnh là của đại nhân rồi!” Diệp Thịnh lại cúi đầu thật sâu.

Diệp Viễn chỉ cười nói: “Ta ngược lại rất hiếu kỳ, ngươi làm cách nào biết được thân phận của ta?”

Bình Luận (0)
Comment