Tuyệt Thế Long Thần

Chương 100

Vẻ mặt Vương Lệ Trữ lạnh như băng, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cung Văn Phong vội vàng bước tới, kể sơ qua chuyện đã xảy ra, hắn ta cũng không dám giấu diếm gì, dù sao Dương Phàm cũng ở đây.

Sau khi nghe Cung Văn Phong nói, sắc mặt Vương Lệ Trữ cực kì khó coi.

Cô ta nói với Dương Phàm: “Cậu Phàm, thật sự xin lỗi, cậu nghĩ nên xử lý như thế nào?”

Một thần y có thể khởi tử hồi sinh, cô ta nhất định phải tạo mối quan hệ thân thiết với người này.

Nếu không, cũng không có chuyện cô ta

mời Dương Phàm đến ăn cơm rồi trò chuyện được, chỉ cần dùng một tờ chỉ phiếu đuổi đi là xong.

Nhưng cô ta không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này trên địa bàn của mình, để làm Dương Phàm thấy hài lòng, cô ta quyết định để Dương Phàm xử lý.

Dương Phàm đương nhiên biết ý của cô ta, nhưng tự mình xử lý thì có chút giọng khách át giọng chủ.

“Chị Vương… à, Lệ Trữ, chị xử lý là được, không có gì to tát đâu.”


Nghe cách xưng hô của Dương Phàm, Vương Lệ Trữ nở nụ cười chiến thắng.

Những người phụ nữ ăn mặc hở hang đứng xung quanh đều ngạc nhiên nhìn Dương Phàm, có vẻ muốn hành động.

Nếu không có Vương Lệ Trữ ở đây, bọn họ đã tiến lên kết bạn Wechat với hắn rồi, dù sao thì phục vụ đàn ông cũng là thế mạnh của bọn họ.

“Nếu cậu Phàm đã không truy cứu thì anh ăn hết hộp cơm này rồi rời khỏi Thiên Hải đi.”

Vương Lệ Trữ lạnh lùng nói với Cung Văn Phong.

Cung Văn Phong nghe vậy, vội vàng cầu xin: “Phó hội trưởng Vương, tôi sai rồi, xỉn cô cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa.”

Vừa nói, hắn ta vừa giơ tay lên tự tát vào mặt mình.

Vương Lệ Trữ lạnh lùng nói: “Anh không hiểu tôi nói gì à?”

Cung Văn Phong ngây ngẩn cả người, cũng không dám nói thêm gì nữa.

VỊ phó hội trưởng này độc ác đến mức ngay cả hội trưởng cũng phải sợ hãi, đương nhiên hắn ta không dám nói gì thêm.

Hắn ta mở túi đồ ăn ra và bắt đầu ăn.

Còn Vương Lệ Trữ và Dương Phàm đỉ thẳng ra ngoài.

“Xin lỗi, cậu Phàm, tôi đã tiếp đón cậu không chu đáo rồi.”

Dương Phàm cười nói: “Khách sáo quá, không sao đâu.”



Vương Lệ Trữ vừa cười vừa nói: “Hôm khác tôi mời cậu đi chơi nhé.”


Dương Phàm vốn không giỏi giao tiếp xã hội nên có chút bài xích với những thứ này,

nhưng khi nhìn thấy dáng người thướt tha của Vương Lệ Trữ trước mặt cuối cùng hắn cũng không từ chối mà gật đầu đồng ý.

Sau khi tiễn Dương Phàm, Vương Lệ Trữ lên xe rời đi.

Hơn chục vệ sĩ theo sát phía sau.

Ngồi trong xe, Vương Lệ Trữ khẽ cau mày, vốn định tiếp đón Dương Phàm thật tốt nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Chuẩn bị nhiều như vậy thật là lãng phí.

Dương Phàm đã uống rượu nên không lái xe.

Hắn bắt taxi ở ven đường, đi thẳng đến Lam Hải Ưu Tuyển.

Tân Giang Hoa Uyển là khu vực hoạt động dành cho người giàu có, khi người lái xe nhìn thấy Dương Phàm ăn mặc như vậy, đoán là hắn không quen thuộc với nơi này.

Khỉ đến một ngã tư, chỉ cần rẽ phải là sẽ tới nhưng người lái xe lại rẽ trái.

Cuối cùng, vòng một vòng lớn mới đến trước cửa Lam Hải Ưu Tuyển.


Chuyến đi ban đầu tốn 10 đồng đã được người tài xế này biến thành 30 đồng.

Dương Phàm cũng không nói nhiều, hắn nhanh chóng quét mã QR để thanh toán rồi xuống xe.

Loại người như vậy có khá nhiều, hắn cũng không thèm quan tâm.

Cuối cùng, hắn đã trả ít nhất 20 đồng để mua một triết lý cuộc sống: rẻ trái cũng là một loại rẽ phải.

Bước vào Lam Hải Ưu Tuyển, Dương Phàm lập tức nhìn thấy Đường Ngữ Yên.

Đường Ngữ Yên đang tranh cãi với một thanh niên có dáng vẻ lưu manh.

Dương Phàm ngạc nhiên khi nhìn thấy các món ăn trên bàn, một con cua hoàng đế lớn, một con cá mú chỉ còn đầu cá, trứng hấp nhím biển, bào ngư vàng đen, súp hải sâm…

Cô ấy ăn khoẻ thế cơ à?

Cô gái này rất có năng lực, khỉ có tiền đúng là rất biết tận hưởng.

Bình Luận (0)
Comment