Tuyệt Thế Long Thần

Chương 12

Đối với những cuộc vui như thế này, Dương Phàm chẳng hề có hứng thú nên đã trực tiếp từ chối.

Tô Mộng Dao rất không vui, nói thẳng: “Cha tòi nhờ tôi giới thiệu bạn bè cho anh, mở rộng mối quan hệ, nếu không anh nghĩ tôi thèm gọi cho anh chắc?”

Giọng nói của Tô Mộng Dao tràn ngập oán hận sâu sắc.

Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động ngỏ lời hẹn với một chàng trai, cô ấy cảm thấy rất khó chịu khỉ bị từ chối đơn giản như vậy.

Dương Phàm không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

‘Vậy thì cô tớì Tân Giang Hoa Uyển đón tôi đi.”

Nghe vậy, Tô Mộng Dao cực kỳ tức giận, người này sao có thể vô lý như vậy?

Nếu như anh nhất quyết muốn như vậy, thì cũng đừng trách tòi vạch trần bộ mặt của anh.

Cô ấy cười nói: “Tân Giang Hoa Uyển phả ỉ không? Số biệt thự là bao nhiêu? Tôi đến đón anh.”

Dương Phàm trực tiếp trả lời: “Số 1, cô đến đi, giờ tôi cũng thức dậy”

Tô Mộng Dao nói “được” rồi cũng thẳng thừng cúp điện thoại.

Biệt thự số 1 sao? Khi nó được rao bán đã gây xôn xao khắp Giang Thành.

Nó có giá trị khổng lồ, lên đến hàng trăm triệu, cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được, nhưng dù sao đi nữa nó cũng là biểu tượng cho địa vị và quyền lực, ở Giang Thành này số người có khả năng mua được nó cũng không ít.

Dương Phàm trực tiếp ra khỏi phòng, sau khi tắm xong, hắn nhìn thấy Đường Ngữ Yên đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.

Hắn tựa người vào lan can hỏi: “Sao cô không đi làm?”

Đường Ngữ Yên sửng sốt đứng dậy: “Tôi… không phải tôi đang đợi anh sao? Anh nói muốn tôi làm tài xế cho anh mà.”

Dương Phàm chăm chú nhìn Đường Ngữ Yên.


Cô vẫn buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mỉ trắng, váy đen ôm sát hông, lộ ra hai bắp đùi tr ắng nõn thon gọn, chân đi một đôi giày cao gót.

Tuy cô không cao nhưng lại chẳng ảnh hưởng đến dáng người thanh tú và duyên dáng, với một thân hình cân đối và uyển chuyển khiến cô lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.

Cô chỉ phủ nhẹ lên mặt một chút phấn nhưng lại khiến khuôn mặt vốn thanh tú của cô thêm vài phần quyến rũ.

Đúng như dự đoán, người đẹp vì lụa, chỉ cần thay đổi một chút cách ăn mặc sẽ khiến cô ấy thậm chí còn hấp dẫn hơn ngày hôm qua.

“Cô lái xe đi làm đi, hôm nay tôi không đì.” Dương Phàm nhìn một lúc mới lên tiếng.

Đường Ngữ Yên có chút xấu hổ nói: “Tôi lái Rolls-Royce đi sao?”

Dương Phàm chỉ vào kệ trưng bày bên cạnh cửa ra vào, nói: “Nếu không thích thì cứ chọn một chiếc khác, chìa khóa đều ở đó.”

Đường Ngữ Yên vội vàng nói: “Ý tôi không phải vậy.”

Hôm qua cô đã nhìn thấy vài chiếc xe thể thao đậu bên ngoài, nếu như lái bất cứ chiếc nào trong số đó cũng rất khoa trương.

Dương Phàm hiểu ý của cô, khoanh tay nói: “Tôi cũng muốn khiêm tốn, nhưng điều kiện không có phép.”

“Tùy tiện chọn đi!”

Lúc này, điện thoại video ở lối vào vang lên.

Dương Phàm nói: “Chắc là bạn tôi gọi tới. Chỉ cần bảo với bảo vệ cho cô ấy vào là được”

Đường Ngữ Yên trực tiếp chạy đi nghe điện thoại.

Sau khỉ cúp điện thoại, Đường Ngữ Yên nói: ‘Vậy tôi vẫn lái chiếc Rolls-Royce nhé, nếu như anh có chuyện gì cần, tôi có thể đi đón anh.”

Dương Phàm cười nói: “Ngày đầu tiên đi làm cô đã đi muộn rồi nhưng Lân này tôi sẽ không trừ tiền lương của cô, sau này nếu cô còn đến muộn, thì đừng trách tôi đánh mông cô nhé.”

Đường Ngữ Yên đỏ mặt ngượng ngùng, làm cái mặt quỷ rồi trực tiếp đi ra ngoài.


Vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz 0260 đậu ngoài cửa.

Một người con gái xinh đẹp bước xuống xe, Đường Ngữ Yên nhận ra đó là Tô Mộng Dao vừa gọi video, liền để cô ấy vào trong, rồi lái xe đi làm.

Tô Mộng Dao đi vào biệt thự, tình cờ nhìn

thấy Dương Phàm từ cửa đi ra.

“Anh thật sự sống ở đây sao?” Tô Mộng Dao kinh ngạc hỏi.

Dương Phàm nghỉ hoặc nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua không phải tôi đã nói với cô rồi à?”

Hắn làm sao mà biết được hôm qua Tô Mộng Dao vốn không tin hắn.

Sau đó, Tò Mộng Dao mới nhận ra rằng cô đã hiểu lầm Dương Phàm, nhưng cô ấy vẫn không thích hắn.

Cô ấy đã tận mắt nhìn thấy Đường Ngữ Yên bước ra từ nơi này: “Kim ốc tàng kiều, cuộc sống này của anh cũng quá khá nhỉ!”

Dương Phàm cười nói: “Em gái của một người bạn”

Tô Mộng Dao liền tức giận nói: “Em gái của bạn cũng không bỏ qua. Thật không biết xấu hổ.”

Không biết vì sao, trong lời nói có chút chua chát.

Dương Phàm đóng cửa lại, nói: “Cô đang ghen sao? Cô ấy không có chỗ ở nên tôi cho cô ấy tới đây ở tạm, cô đừng hiểu lầm”

Tô Mộng Dao liếc nhìn Dương Phàm một cái, nói: “Ai ghen? Anh mới ghen đây, giải thích cho tôi làm cái gì? Chúng ta cũng không phải thật sự là người yêu.”

Vừa nói, cô vừa tức giận bước lên xe.

Tô Mộng Dao tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng lại âm thầm vui vẻ.


Dương Phàm không những đẹp trai, tính cách cũng thành thật, không giống những chàng trai đạo đức giả và kiêu căng xung quanh cô.

Ngoài việc hơi lười biếng ra thì mọi thứ khá tốt.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mộng Dao đỏ bừng.

Nhưng khỉ nghĩ đến Đường Ngữ Yên mới gặp, cô ấy liền có chút không vui.

Dù sao Dương Phàm hiện tại cũng là bạn trai trên danh nghĩa của cô ấy, nhưng hắn lại sống cùng một cô gái khác, nghĩ đến đây trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Dương Phàm mỉm cười lắc đầu rồi trực tiếp ngồi vào ghế phụ của chiếc Mercedes-Benz.

Tô Mộng Dao nói: “Cha tôi muốn tòi xin lỗi anh về chuyện rượu vang hôm trước, là tôi không đúng, xỉn lỗi anh”

Dương Phàm cười nói: “Không có gì, dù sao chú dì cũng đã nuôi dưỡng tôi năm sáu năm, không cần phải xỉn lỗi đâu”

Tô Mộng Dao nghe thấy Dương Phàm nói vậy, cũng không tiếp tục nói nữa.

Bây giờ cô ấy chỉ để ý đến việc so sánh mình với Đường Ngữ Yên.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến khu nghỉ dưỡng Long Kiếm Sơn.

Đỗ xe xong, Tô Mộng Dao lấy ra một chiếc túi golf lớn từ trong cốp xe, nói với Dương Phàm: “Anh có thể cầm giúp tôi không?”

Dương Phàm mỉm cười, trực tiếp cầm túi đeo lên lưng.

Hai người cùng nhau đi về phía đại sảnh.

Tô Mộng Dao hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu hồng, trên đầu đội mũ chống nắng, đi một đôi giày trắng, tràn đầy sức sống.

Dương Phàm thầm thở dài trong lòng: “Quả nhiên nữ thần mặc gì cũng đẹp, không biết lúc không mặc gì có phải sẽ càng đẹp hơn không?”

Vừa nhìn thấy đôi giày trắng, hắn đã rất khó hiểu: “Làm sao một người bán giày như Lý Ninh, lại có thể giỏi thể dục dụng cụ như vậy?”

Hai người vừa đến đại sảnh đã nhìn thấy vài người đang đợi sẵn.

Một trong những chàng trai ăn mặc bảnh bao, đeo kính râm đứng lên nói: “Mộng Dao, cô đến rồi.”


Tô Mộng Dao khẽ gật đầu, bắt đầu giới thiệu.

“Đây là Từ Khôn, đại thiếu của Từ gia ở phía bắc thành. Đây là Hàn Thái, công tử của Phòng thương mại hàng đầu tại Giang Thành.”

Sau đó, cô ấy chỉ vào một cô gái mặc đồ thể thao màu trắng và nói: “Đây là bạn thân nhất của tôi, Tống Mỹ Kiều”

Cuối cùng, cô ấy nói với ba người bọn họ: “Đây là Dương Phàm, bạn trai của tôi”

Từ Khôn đã nghe nói về chuyện của Dương Phàm và Tô Mộng Dao.

Bản thân vốn là người theo đuổi Tô Mộng Dao, hắn đương nhiên không thích Dương Phàm cho lắm.

Hắn đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới rồi nói: “Nghe nói người anh em họ Dương này là người gác cửa bị đuổi khỏi núi Nhị Long, không biết đã phạm phải lỗi lầm gì?”

Dương Phàm đương nhiên có thể nghe

được Từ Khôn đang muốn khích bác hắn, khẽ mỉm cười đáp: “Tôi đang làm nhiệm vụ thì ngủ gật, bị đuổi đi thôi.”

Từ Khôn ra vẻ tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, anh đã tự tay hủy hoại đi tương lai của mình, nếu vẫn chưa có nơi nào để đi, tôi có thể sắp xếp một công việc cho anh”

Đương nhiên hắn ta nào có ý tốt như vậy, hắn ta chỉ là muốn ra vẻ trước mặt Tô Mộng Dao mà thôi.

Hắn ta muốn Tô Mộng Dao nhận ra được khoảng cách giữa hai người.

Tô Mộng Dao cười nói: “Chúng tôi cảm ơn ý tốt của Từ tiên sinh, nhưng tạm thời không cần.1’

Sau đó mây người bọn họ đến quầy bar để đăng ký rồi trực tiếp đỉ thẳng ra sau.

Hai chiếc xe nhanh chóng đưa họ đến sân golf.

Sau khi chuẩn bị đơn giản, bọn họ đã bắt đầu.

Tô Mộng Dao nói với Dương Phàm: “Nếu anh muốn chơi thì dùng gậy của tôi.”

Dương Phàm lắc đầu nói: “Tay tôi bị chuột rút, cô chơi đi.”

Dương Phàm đương nhiên không có hứng thú với việc dùng gậy đánh golf của cò, nhưng nếu được cùng cô ấy hoan áỉ thì có lẽ hắn sẽ suy nqhĩlai.

Bình Luận (0)
Comment