Tuyệt Thế Long Thần

Chương 141

Người đàn ông mặt sẹo nhìn thấy Mộ Dung Cao, vội vàng chào hỏi.

"Mộ Dung trưởng lão, thằng nhóc này không tuân thủ quy định ở đây của chúng ta, còn làm vỡ đồ đạc khắp nơi."

Người đàn ông mặt sẹo cung kính báo cáo lại với Mộ Dung Cao.

Vẻ mặt Mộ Dung Cao tối sầm: "Đã lâu rồi tôi chưa gặp người nào kiêu ngạo như vậy. Thằng nhóc, cậu có biết đắc tội với gia tộc Mộ Dung sẽ có hậu quả gì không?”

Dương Phàm hơi nhếch khóe miệng, như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Không biết, cũng không muốn biết, nhưng tôi lại muốn hỏi, ông có biết đắc tội với tôi sẽ có hậu quả gì không?"

Khi mọi người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy khó mà chấp nhận được.

"Người trẻ tuổi này thấy mình có chút tài nghệ nên không coi trọng gia tộc Mộ Dung à."

"Đúng vậy, hắn kiêu ngạo như vậy, ngay cả Mộ Dung trưởng lão cũng ở đây, hắn còn không nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi, xem ra hắn thực sự không biết trời cao đất rộng là gì."

"Haiz, đúng là tuổi trẻ dễ xúc động mà, nếu biết cách nhận lỗi thì còn có đường sống sót."


Nghe những lời của những người xung quanh, Mộ Dung Cao càng đắc ý hơn, ông ta nói với vẻ mặt đùa cợt:

"Đắc tội với cậu thì có hậu quả gì? Cậu đến đây để làm trò hề à, có vẻ như nếu hôm nay không dạy cho cậu một bài học thì đúng là cậu không biết ai mới là người lợi hại."

Mặc dù vừa rồi ông ta đã thấy được Dương Phàm mạnh như thế nào, nhưng ông ta cũng không cho rằng Dương Phàm có thể là đối thủ của mình.

Dù sao thì ông ta đã đạt đến bán bộ Ngưng Đan Cảnh hơn mười năm, cho dù Dương Phàm có cùng đẳng cấp với ông ta, cũng không có khả năng đánh bại ông ta được.

Bên cạnh đó, phía sau ông ta còn có rất nhiều người giúp đỡ.

Tô Mộng Dao thấy tình hình không ổn nên tiến lên nói: Mộ Dung trưởng lão, là do bọn họ làm sai trước, chúng tôi chỉ sờ vào đồ của hắn ta vậy mà hắn ta nhất quyết bắt chúng tôi phải mua. truyen bac chien

Mộ Dung Cao lại tỏ ra xem thường: "Kêu các người mua thì các người mua đi, không phải tốt hơn sao?"

Tô Mộng Dao cau mày nói: "Cái đồ sứ đó đắt nhất là hơn 100 tệ. Hắn ta đòi chúng tôi 100 vạn, ông thấy có phù hợp không?”

Mộ Dung Cao khẽ mỉm cười nói với Tô Mộng Dao: "Đây là giá bọn họ đưa ra, cô mua thì mua, không muốn mua cũng phải mua."


"Đương nhiên, cho dù bây giờ mua cũng không có ý nghĩa gì nhiều, muốn nói lý lẽ thì xuống gặp Diêm Vương đi."

Nói xong, ông ta chú ý tới Dương Phàm đang cầm một cục sắt, ông ta tò mò hỏi mặt sẹo: "Ai đã mua cục sắt này? Tại sao thứ đó lại nằm trong tay cậu ta."

Mặt sẹo nhanh chóng trả lời: "Mộ Dung trưởng lão, cục sắt này cũng là do cậu ta mua."

Mộ Dung Cao hơi giật mình, vẻ u ám trên mặt dịu đi rất nhiều.

Ông ta đánh giá Dương Phàm một cách cẩn thận rồi nói: "Cho cậu một cơ hội sống sót, nói ra bí mật của cục sắt tròn này, sau đó trả lại cục sắt tròn cho tôi, tôi có thể bỏ qua chuyện ngày hôm nay."

Những người đang chờ xem kịch vui hơi giật mình khi nghe Mộ Dung trưởng lão nói như vậy.

Mộ Dung Cao là một kẻ độc ác, ai đắc tội với ông ta hầu như không bao giờ thoát khỏi cái chết.

Bây giờ người trẻ tuổi này đánh người của gia tộc Mộ Dung mà Mộ Dung Cao còn muốn bỏ qua cho hắn?

Đúng là không hợp lý, chẳng lẽ cục sắt tròn này là một bảo vật?

Tuy nhiên, bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, ngay cả khi đó là một món bảo vậy, bọn họ cũng không dám mơ tưởng, bởi vì đối phương là gia tộc Mộ Dung, sẽ chết người.

Chỉ là thái độ của Mộ Dung Cao khiến bọn họ ngạc nhiên mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment