Kiếm Tỉnh chỉ vào Dương Phàm và nói với Cao Đại Cường: "Giết cậu ta đi, cậu sẽ có thể trở thành đệ tử nòng cốt của Phi Vân Tông."
Cao Đại Cường quay đầu lại liếc nhìn Dương Phàm, Ï Mụ nội nhà ông, anh Phàm là ân nhân cứu mạng của tôi, ông muốn tôi giết anh ấy?"
"Thêm tiền đi."
Đừng nói là Đường Ngữ Yên và Dương Phàm bật cười, ngay cả Mộ Dung Thái bị thương nặng ở một bên cũng gần như không nhịn được cười.
Kiếm Tỉnh nghe vậy thì cau mày, đương nhiên ông ta biết Cao Đại Cường đang trêu chọc mình nên không khỏi tức giận.
"Cậu có thể không biết đệ tử nòng cốt của Phi Vân Tông là gì, tôi có thể giải thích ngắn gọn cho cậu..."
"Cút đi, tôi không quan tâm đãi ngộ mà ông đang nói là gì, ai là kẻ địch của anh Phàm thì tôi sẽ đập chết kẻ đó."
Trước khi Kiếm Tinh nói xong thì Cao Đại Cường đã cắt ngang.
Kiếm Tinh cười ha ha nói: "Được được được, cho dù có hai tên như cậu đứng trước mặt tôi cũng chẳng đáng. là gì, nếu cậu không muốn chết, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cho kỹ." .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Kiếm Tỉnh thực sự rất coi trọng khả năng của Cao Đại Cường, ở độ tuổi trẻ như vậy mà có tỉ vi như thế, e rằng sau này cũng khó mà đánh giá được.
Chắc chắn là cường giả một phương.
Đáng tiếc, Cao Đại Cường không hề động lòng, loại người này nếu không thể kiểm soát dưới quyền mình, tốt nhất là loại bỏ ngay để tránh rắc rối về sau.
Kiếm Tinh không còn do dự nữa, vung kiếm thẳng về phía Cao Đại Cường.
Cao Đại Cường cũng không nhượng bộ mà trực tiếp đối mặt.
Lần đầu tiên nhìn thấy kiếm, Cao Đại Cường không khỏi có chút sợ hãi, tung cú đấm cũng sợ trước sợ sau.
Chẳng bao lâu sau, anh ta rơi vào thế bất lợi.
Dương Phàm khẽ mỉm cười nói: "Tôi nói này, cậu cứ như vậy thì gặp phải cao thủ nhất định sẽ thiệt thòi."
Mặc dù thực lực của Kiếm Tinh là trung kỳ của Ngưng Đan Cảnh, cấp độ của ông ta cũng cao hơn Cao Đại Cường một cấp.
Nhưng kiếm pháp của hắn chỉ là võ kỹ Huyền giai thượng phẩm, có ưu thế về võ kỹ, cộng với chân khí ngang tàn, Cao Đại Cường không phải là không có sức. chiến đấu.
Đó chỉ là vấn đề tâm lý thôi.
Nhìn thấy Cao Đại Cường liên tục bị ép lui lại, trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Ngữ Yên xuất hiện chút lo lắng.
Cô không biết thực lực thực sự của Dương Phàm, nghĩ rằng hắn phải dựa vào Cao Đại Cường.
Bây giờ Cao Đại Cường bị đàn áp, khó tránh khỏi cô thấy lo lắng.
"Anh Phàm, ông già này đúng là có tài, sao anh không dẫn chị dâu rời đi trước?" Cao Đại Cường vừa né tránh vừa nói.
Khi Đường Ngữ Yên nghe thấy Cao Đại Cường gọi mình là chị dâu, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ bừng.
Thấy Dương Phàm lại nhìn mình với ánh mắt xấu xa, cô ngượng ngùng vội vàng cúi đầu.
Dương Phàm vẫn nở nụ cười trên mặt, nói với Cao Đại Cường: "Bát Bộ Kim Cang Quyền của tôi đã bị cậu đánh thành Bát Bộ Đâu Gỗ Quyền rồi đấy."
"Dù trước mặt có dao hay kiếm, dù có là núi, cậu cũng phải đánh nát niềm tin của nó bằng một cú đấm mới được."
"Không lo lắng không sợ hãi, biến sức mạnh của ý chí thành sức lực, dồn hết tất cả sức lực vào một cú đấm.
"Cậu phải tin rằng không có gì mà một cú đấm không giải quyết được, nếu không được thì cần hai cú đấm."
Cao Đại Cường không dám dùng nắm đấm để đối đầu trực diện với kiếm, anh ta chỉ né tránh để tìm cơ hội phản công.
Càng làm như vậy, động tác của Kiếm Tinh càng hung hãn, Cao Đại Cường nhất thời càng trở nên bị động.
Bây giờ Dương Phàm nói ra lời này, anh ta không còn nghĩ ngợi nữa, khi nhìn thấy Kiếm Tinh đánh ra một kiếm, Cao Đại Cường ngừng né tránh, trực tiếp đánh ra một cú đấm.
Năm đấm và kiếm va vào nhau, một vụ nổ ngay lập †ức vang lên khắp đại sảnh.
Hai người đồng thời lùi lại vài bước.
Rõ ràng là năm đấm của Cao Đại Cường đã hung hãn hơn rất nhiều.
Thấy vậy, Cao Đại Cường vui mừng khôn xiết, tỉnh thần chiến đấu của anh ta càng trở nên mạnh mẽ hơn, anh ta chủ động tấn công Kiếm Tỉnh.
Nhìn thấy Cao Đại Cường dân chiếm thế thượng phong, Đường Ngữ Yên lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Anh Phàm, anh có thể dạy tôi được không?"
Dương Phàm quay người lại, cười nói: "Cô không phải võ giả, muốn tôi dạy cô cái gì?"
"Dạy cô một số tư thế không có trong sách, tư thế xe đẩy gì đó, hay là tư thế ngồi trên toà sen thì tôi sẽ có hứng thú dạy cô hơn."
Nhìn thấy Dương Phàm không nghiêm túc như cậy, Đường Ngữ Yên đỏ mặt cúi đầu.
Dương Phàm: "..
Nói nghe không hợp thì cúi đầu, cô nghĩ cô là cây mắc cỡ à?