Tuyệt Thế Long Thần

Chương 157

Nghĩ đến những vết thương trên người Đường Ngữ Yên, để tránh xấu hổ, Dương Phàm đã trực tiếp đến Bách Thảo Đường lấy một số dược liệu.

Sau đó bọn họ quay về Tân Giang Hoa Uyển.

Sau khi về đến nhà, Dương Phàm bảo Đường Ngữ Yên vào phòng tắm rửa vết thương và thay quần áo.

Hản lấy lò luyện đan ra, dùng hơn mười loại thảo. dược lấy từ Bách Thảo Đường để điều chế thành thuốc mỡ.

Sau khi điều chế xong, hắn cho thuốc mỡ vào một chiếc lọ sứ nhỏ.

Lúc này, Đường Ngữ Yên bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ.

Hai vết thương màu đỏ sẫm trên đôi chân trắng nõn mượt mà có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Dương Phàm đưa thuốc mỡ trong tay cho Đường Ngữ Yên, để cô bôi lên vết thương.

Đường Ngữ Yên có sự tin tưởng tuyệt đối với Dương Phàm, cô lấy thuốc mỡ trở về phòng rồi trực tiếp bôi lên vết thương.


Khi bôi thuốc mỡ lên vết thương, ngay lập tức, một cảm giác mát mẻ và dễ chịu bao trùm lấy cô.

Sau một thời gian, vết thương có cảm giác ấm áp, da bắt đầu bong tróc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đường Ngữ Yên vô cùng kinh ngạc, ban đầu cô lo lắng sẽ để lại sẹo, nhưng cô lập tức yên tâm.

Nhìn thấy sự kỳ diệu của thuốc mỡ, sự tò mò của cô về Dương Phàm càng trở nên mãnh liệt hơn.

Sau khi bôi thêm vài vết thương nữa, Đường Ngữ Yên trông có vẻ xấu hổ.

Trên lưng cô có một vết thương, vừa rồi khi tắm cô đã buộc phải bỏ qua nó, bây giờ cô càng xấu hổ hơn.

Sau khi suy đi nghĩ lại, cô mang theo thuốc mỡ bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Dương Phàm đang ngồi trên ghế sofa chơi game.

Dương Phàm nhìn thấy Đường Ngữ Yên đi ra thì hỏi: "Cô bôi xong chưa? Có hiệu quả không?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Ngữ Yên hơi đỏ lên: "Hiệu quả rất tốt, thuốc mỡ này của anh thật thần kỳ."

"À, có một chỗ trên lưng mà tôi không thể chạm tới được, anh có thể giúp tôi được không?”

Nói đến đây, giọng nói của Đường Ngữ Yên nhỏ như muỗi kêu, cô đỏ mặt, hơi cúi đầu.

Dương Phàm cất điện thoại, đưa tay lấy thuốc mỡ: "Ừm, được."

Sao hẳn lại phải từ chối một yêu cầu hợp lý như vậy?

Đường Ngữ Yên mặc một chiếc váy dây màu đỏ tươi, để có thể bôi thuốc mỡ lên vết thương trên lưng thì phải vén toàn bộ chiếc váy lên.

Điều này khiến Dương Phàm xuống tay có chút khó khăn.


Nhìn thấy Đường Ngữ Yên nằm trên ghế sofa, Dương Phàm trực tiếp vén bộ đồ ngủ của cô lên.

Trước mắt hắn lộ rõ một vùng da thịt trắng nõn, hai chân trăng mịn hơi khép lại giống như bạch ngọc đang phát sáng.

Chiếc quần short màu đen bao lấy bờ mông cao ngất khiến người ta không nhịn được muốn vuốt ve.

Trên tấm lưng nhăn nhụi lại xuất hiện một vết roi màu đỏ tươi.

Đường Ngữ Yên đột nhiên ngồi dậy, chỉnh lại bộ đồ ngủ, trông như một con nai con bị dọa sợ: "Anh đang làm gì vậy?"

Dương Phàm sửng sốt, không phải cô kêu hắn giúp cô bôi thuốc mỡ lên vết thương sao, bây giờ lại hỏi hắn đang làm gì?

Hắn khó hiểu nói: "Không phải đang bôi thuốc à?"

Đường Ngữ Yên không biết tên này có phải ngu ngốc thật hay không hay giả vờ ngu ngốc nên cô đưa tay ra sau lưng kéo một cái, tức giận nói:

"Anh không thể kéo từ trên xuống được à!"

Mặt mo của Dương Phàm đỏ lên, cô có nói là kéo từ trên xuống được đâu.


Hăn đưa tay ra sau lưng Đường Ngữ Yên, kéo váy ngủ của cô xuống, nhìn qua rồi nói: "Cô thấy thế này có tiện không?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Ngữ Yên đỏ bừng, nghĩ là sẽ không mất nhiều thời gian để bôi thuốc nên lại nằm xuống, để Dương Phàm bôi thuốc cho mình.

Dương Phàm đứng dậy, lấy một miếng gạc nhúng vào nước rồi nói: "Đâu tiên tôi phải lau sạch trước, nếu cô xấu hổ, tôi có thể nhắm mắt lạ

Đường Ngữ Yên vùi đầu vào giữa hai cánh tay, có chút tức giận nói: "Anh lại nhắm một mắt nữa à?"

Dương Phàm cười xấu hổ: "Hai, nhắm cả hai."

Khi nói, anh nhắm mắt lại, đưa tay ra và cẩn thận chạm vào.

"Này, anh đừng sờ lung tung, anh cố ý đúng không, bôi thuốc cho đàng hoàng không được à?”

Đường Ngữ Yên bị hắn chọc tức nhưng không thể làm gì được, hẳn dám nhân cơ hội ăn đậu hũ của cô, đồ lưu manh.

Dương Phàm cười ha ha rồi mở mắt ra.

Bình Luận (0)
Comment