Tuyệt Thế Long Thần

Chương 173

Nghe Dương Phàm nói vậy, hai người phụ nữ liếc mắt một cá.

“Hừ, anh làm sao có thể so sánh với chúng tôi? Chúng tôi đều là đại mỹ nữ.”

“Chính xác, nói không chừng tình cờ một ngày nào đó chúng tôi có thể được gả vào hào môn, còn anh thì vẫn cứ mãi mãi là một tên nghèo kiết xác.”

Khi hai người nhìn thấy cách ăn mặc của Dương Phàm liền biết cũng không phải là gia đình giàu có gì, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Dương Phàm cũng cảm thấy thật bưồn cười, trên đời này thật đúng là có nhiều kẻ ngu ngốc mơ mộng hão. huyền, hắn cũng không thèm để ý tới.

Khó trách ai cũng nói xã hội bây giờ quá xấu xa, người người đều tự cho mình là kẻ không tầm thường, đều muốn đi đường tắt.

Hơn một tỷ người chọn lối tắt, chuyện này đương nhiên không thể xảy ra.

Hai người phụ nữ lấy điện thoại ra, hướng về phía hai người Dương Phàm quay chụp.

Bọn họ vừa chụp ảnh vừa cười nhạo: “Một kẻ nghèo hèn, còn một kẻ thì trông như chưa thấy qua sự đời bao giờ, bọn họ đúng là rất xứng đôi.”


“Cũng không thể nói là xứng, chỉ có thể nói bạn gái của hắn quá thiện lương.”

“Chẳng phải vậy sao, tôi đoán cả đời bọn họ cũng chỉ có thể tới đây một lần này, yêu một tên đàn ông nghèo kiết thế này, buồn nôn chết đi được.”

Dương Phàm nhìn thấy hai người bọn họ chụp ảnh hắn, hắn nhất thời có chút bực bội, khẽ cau mày.

Hắn vận chuyển công pháp, chỉ khế vẩy tay một cái, điện thoại di động trong tay hai người phụ nữ trực tiếp bay khỏi tay, bay thẳng vào trong tay Dương Phàm.

Dương Phàm nhẹ nhàng dùng sức, trực tiếp bóp nát hai màn hình điện thoại, ném vào thùng rác ở bên cạnh.

Hai người phụ nữ sững sờ, lửa giận bốc lên trong lòng.

Nhưng bọn họ cũng không ngốc, tất nhiên nhận ra Dương Phàm là một võ giả.

Mặc dù lúc này bọn họ đang rất tức giận, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.

Trong lòng đều đang thúc giục Dương Phàm mau chóng cơm nước xong xuôi, rồi mới dám đi lấy lại điện thoại

Mặc dù điện thoại hỏng, nhưng chắc hẳn thẻ điện thoại bên trong không có việc gì.

Một lúc sau, Dương Phàm và Đường Ngữ Yên ăn xong liền gọi phục vụ tới.

Người phục vụ chạy đến bàn hai người, cung kính đưa ra một cái thẻ hội viên.

“Xin chào tiên sinh, thẻ nạp tiền hai trăm vạn của ngài đã được xử lý xong, trừ đi 5.000 nhân dân tệ cho. bữa ăn này, số dư vẫn còn 199 vạn lẻ năm ngàn.”

“Đây là thẻ và hóa đơn của ngài, xin hãy giữ cẩn thận”


Dương Phàm mỉm cười, nhận lấy thẻ hội viên, thản nhiên đưa cho Đường Ngữ Yên, nói: “Lần này anh không lừa em đúng chứ.”

Vốn dĩ, hắn hứa với Đường Ngữ Yên sẽ làm một tấm thẻ nạp một trăm vạn, lại bởi vì gần đây công việc quá nhiều mà quên mất.

Nghe Đường Ngữ Yên nói mình ăn phải cú lừa, Dương Phàm trực tiếp nạp cho cô hai trăm vạn.

Vốn dĩ Đường Ngữ Yên còn tưởng rằng Dương Phàm chỉ nói đùa, nhưng không ngờ lại thật sự làm cho mình một tấm thẻ hội viên, lại còn nạp vào hai trăm vạn.

Lúc này cô bỗng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy thẻ.

Đầu óc hắn có chút không minh mãn hay sao, một lần lại bỏ ra nhiều tiền như vậy.

Cô đương nhiên biết hai trăm vạn chẳng là gì đối với Dương Phàm, một người kiếm được cả tỷ tiền lời mỗi tháng.

Chỉ là nhận không như vậy cô cũng cảm thấy hơi ngại, chỉ có thể thầm hạ quyết tâm làm cho thật tốt hạng mục dược cao để cảm ơn.

Hai người phụ nữ ở bàn bên cạnh cũng sững sờ khi nghe thấy, thẻ nạp hai trăm vạn, quá giàu rồi!

Lúc đầu, bọn họ nghĩ rằng Dương Phàm chỉ là một công nhân bình thường, cũng không nghĩ tới hắn lại là một nhà giàu ẩn mình.

Còn không phải chỉ là giàu bình thường.


Trong chốc lát, cả hai đều cảm thấy có chút khó tin.

Người phục vụ đưa thẻ rồi rời đi.

Hai người vừa định đứng dậy thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp bước nhanh tới.

Người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc sườn xám màu đỏ sẫm, mái tóc được buộc lên, dáng người yểu điệu.

Đó chính là quản lý của Lam Hải Ưu Tuyển, Trần Tú Lệ.

Trần Tú Lệ đi tới trước mặt Dương Phàm, trực tiếp cúi đầu.

“Thật xin lỗi ngài, Dương tiên sinh, bọn họ không nhận ra ngài.”

“Ở nơi này của chúng tôi, ngài có thể nhận được quyền lợi miễn phí vô hạn, ngài cho tôi số tài khoản, tôi sẽ trả lại hai trăm vạn cho ngài.”

Bình Luận (0)
Comment