Tuyệt Thế Long Thần

Chương 2

Trở về phòng, Dương Phàm thu dọn đơn giản, rồi lấy điện thoại ra chơi game.

Nghe nói Dương Phàm muốn đến Giang Thành, các tiểu bối đệ tử đều nghĩ cách lấy lòng Dương Phàm.

Vừa đến đêm, trong phòng Dương Phàm liền bắt đầu náo nhiệt.

"Tiểu sư tổ, đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Hoành Hạo ở Giang Thành, chúng con vừa mới mua cho người."

"Tiểu sư tổ, đây là thẻ nhà căn biệt thự số một ở Tân Giang Hoa Uyển ở Giang Thành, người hãy nhận đi."

"Tiểu sư tổ, cũng không biết người thích xe gì, nên chúng con đã mua đại vài chiếc, đỗ trong biệt thự cho người rồi."

Các đệ tử đều đến nịnh bợ, Dương Phàm cũng không tiện từ chối, đành nhận lấy.

Dương Phàm nhận lấy đồ, trầm giọng nói: "Sư phụ nói, không có tiền mới gọi là rèn luyện, hiểu chưa?"

Mọi người đều gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, chúng con đều đến để tiễn tiểu sư thúc, cũng không phải đến tặng quà."

Dương Phàm thở dài một tiếng: "Cũng không biết rèn luyện có khổ hay không?"

Mọi người: ”..."

Một người xuất phát từ vạch đích như người còn hỏi rèn luyện có khổ không?

Dương Phàm cười ha ha: "Các con hiểu chuyện như vậy, †a sẽ dạy các con một vài kiến thức mà sách vở không có."

Mọi người vừa nghe liền hào hứng, chỉ chờ thế này.

Một giờ sau, các đệ tử đều hưng phấn rời đi.

Chỉ có Đường Cương của tu môn còn ở lại.

Đường Cương có chút ngượng ngùng nói: "Tiểu sư thúc, em gái con ở Giang Thành, có thể giúp con để ý em ấy một chút được không?"

Đường Cương đến núi Nhị Long đã được mấy năm, cậu vốn là xuất gia tới, từ lúc lên núi đến giờ chưa từng xuống núi.


Thỉnh cầu như vậy đương nhiên Dương Phàm cũng không thể từ chối, liền đồng ý.

Hôm sau, Dương Phàm chậm chạp không muốn đi, hắn còn nhớ thương mấy bình rượu quý của sư phụ.

Vốn muốn đợi đến giữa trưa, thế nào sư phụ cũng phải để hắn uống một bữa trước khi xuống núi.

Nhưng người tính không bằng trời tính, sư phụ không hề gọi hắn lên bàn ăn cơm, trực tiếp đá hắn xuống núi.

Dương Phàm tức giận xuống núi, đã có đệ tử chuẩn bị xe từ trước, đưa hắn đến Giang Thành.

Vào Giang Thành, sắc trời đã tối muộn, đứng trên đường lớn, nhìn dòng xe đông đúc giữa phố thị rực đèn, Dương Phàm nhất thời không kịp thích ứng.

Thật lâu sau hắn mới hồi phục tỉnh thần, đi đến một quán bar cách đó không xa.

Không cho hắn uống, hắn tự mua không phải được rồi sao?

Cũng may đám sư điệt này hiểu chuyện, trước khi đi đã cho hắn một ít tiền, nếu không đến quán bar hóa duyên đúng là mất mặt.

Trong lòng thầm nghĩ vào trong gọi một bình rượu ngon, còn phải thêm một cái bánh, như vậy mới gọi là hưởng thụ cuộc sống...

Dương Phàm vừa đi đến cửa quán bar, một người phụ nữ chạy ra, va phải hắn một cái.

Người phụ nữ nói một câu xin lỗi rồi kích động chạy đi.

Còn chưa kịp hồi thần sau cảm giác mềm mại kia, bốn người đàn ông thân hình cường tráng đã ra đến cửa, một tay đẩy Dương Phàm ra, đuổi theo.

Dương Phàm có chút khó chịu, sau hắn có thể bị người ta bắt nạt được? Hắn trực tiếp sải bước theo sau.

Chỉ thấy cô gái chạy đến một chiếc xe màu trắng đỗ bên đường, vừa mới mở cửa xe, liền bị một người đàn ông cường tráng đá vào cửa, rầm một tiếng, cửa xe đóng lại.

Cô gái vẻ mặt tuyệt vọng lùi về sau hai bước, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, ngơ ngác nhìn Dương Phàm đi tới.

"Cứu tôi, xin anh..."

Tên kia căn bản không để Dương Phàm vào mắt, hai tên giữ lấy cô gái kéo cô về quán bar.


"Buông cô gái đó ra." Dương Phàm lạnh lùng nói.

Đường đường là lão lục của Huyền Cơ Các, vừa mới xuống núi đã bị người ta xô đẩy, sao có thể nhẫn nhịn được chứ?

"Mẹ nó mày muốn chết à?" Một người đàn ông cường tráng đi phía trước không chút khách khí mắng chửi.

"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Với cơ thể nhỏ bé đó của mày hả?! Ha ha..." Người đàn ông đầu trọc phía sau cũng mỉa mai.

Cô gái đang mơ hồ còn một chút tỉnh táo, nghĩ thầm, đúng vậy, cho dù anh ta đồng ý cứu mình, nhưng phải cứu thế

nào đây?

Dương Phàm khinh thường cười nói: "Vừa rồi ai đẩy tôi, mau xin lỗi tôi đi."

"Ha ha, xin lỗi? Thằng nhóc này bị điên à?"

"Mày hỏi thử năm đấm của tao xem nó có đồng ý xin lỗi không." Người đàn ông có râu không chút khách khí vung nắm đấm về phía Dương Phàm.

"A.... Người đàn ông có râu lập tức kêu lên thảm thiết.

Năm đấm vừa mới vung ra, Dương Phàm trực tiếp bắt được, quật ngã gã xuống đất.

Tốc độ cực nhanh, ba người còn lại không biết vừa xảy ra chuyện gì.

Trong chớp mắt, thời gian như ngừng lại, ba tên còn lại đều ngẩn người.

"Còn ngây ra đó làm gì, đánh nó." Người đàn ông đầu hồi phục tinh thần trước, sau đó kêu lên với hai người kia, rồi trực

tiếp xông lên.

Dương Phàm cười lạnh một tiếng, quật ngã ba tên này xuống đất, đều bất tỉnh nhân sự.


"Các người mà xin lỗi thì đã không bị đánh rồi."

Dương Phàm lẩm bẩm một câu, sau đó đi đến bên cạnh cô gái: Cô không sao chứ?"

Cô gái này mày liễu mắt phượng, sóng mũi cao, môi căng mọng, mặt hơi ửng đỏ, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống hai bên vai.

Cô ấy mặc một bộ váy công sở, áo sơ mi trắng, bắp đùi thon dài được bao bọc bởi đôi tất đen, dưới chân là một đôi

giày cao gót bảy tám phân, càng khiến cô ấy trở nên cao hơn.

Đến Dương Phàm cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Nhưng nhìn cô gái này dường như có chút quen thuộc. Cô gái chật vật đứng đó, cũng không nói gì.

Dương Phàm liếc mắt là nhận ra điểm khác thường của cô ấy, chắc là bị bỏ thuốc rồi.

Hắn đau đầu: "Đúng là phiền toái."

Dương Phàm đành dìu cô gái vào bên trong một khách sạn.

"Thuê một phòng." Dương Phàm nói với nhân viên ở quầy lễ tân của quán bar.

"Chứng minh thư." Nhân viên lễ tân liếc mắt một cái, lộ ra biểu cảm người trưởng thành đều hiểu.

Dương Phàm sửng sốt, hắn quên mất chuyện này. Tất cả giấy tờ của hắn đã được tiểu bối ở núi Nhị Long làm xong rồi, chỉ là còn để trong biệt thự ở Tân Giang Hoa Viên.

Hắn lấy được chứng minh thư của cô gái kia trong túi của cô ấy, trực tiếp đưa ra.

Đưa tiền thế chấp, Dương Phàm cầm thẻ phòng trực tiếp dẫn cô gái kia lên lầu. Vừa mới vào phòng, hơi thở của cô gái càng trở nên dồn

dập, mặt cũng đỏ bừng.

Cô ấy ôm Dương Phàm, đôi môi đỏ mọng trực tiếp dán

lên. Dương Phàm bị cô ấy làm cho ngây người.

Làm lỡ hắn uống rượu, còn muốn bồi thường một vò Nữ Nhi Hồng à?

Chẳng trách mọi người thường nói con trai ở bên ngoài cũng phải bảo vệ bản thân.

Người phụ nữ này muốn đánh bài với hắn, ra một con ba, hắn không thể không đánh lại đúng không?


Không được, lỡ như là bãy thì sao? Sau khi do dự một hồi, Dương Phàm vẫn quyết định kiềm chế ngọn lửa trong lòng, trực tiếp đẩy cô gái ngã xuống giường.

Động vật trước khi giao phối còn phải ngửi mùi trước, hắn không thể thua cả heo chó được.

Sao có thể tùy tiện như vậy chứ?

"Xin lỗi, tôi cũng là vì cứu cô mà thôi."

Nói xong, hắn cởi cúc áo của cô gái.

Sau đó truyền linh khí vào huyệt Thiên Trung.

Lát sau cô gái dần hít thở đều đặn, không lâu sau liền ngủ.

Dương Phàm kéo chăn đắp cho cô ấy, lúc này mới thở dài một hơi.

Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp rời đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đợi cô ấy tỉnh dậy giải thích một chút rồi mới đi.

Hắn đi tắm, sau đó nằm lên giường chơi điện thoại thật lâu, mãi đến khuya mới ngủ.

Hết cách rồi, lúc trước nhắm mắt lại là một bầu trời tối đen như mực, bây giờ nhắm mắt lại là một mảnh trắng nõn

hồng hào.

Trong đầu toàn là bầu ng ực đầy đặn kia, trằn trọc khó ngủ...

"Ngủ hay không ngủ thì cô ấy cũng nằm ở đó. Quên đi, ngủ quan trọng hơn, ngủ đi."

Nghĩ vậy, Dương Phàm mới mơ màng ngủ đi.

Sáng hôm sau, một tia nắng xuyên qua tấm rèm, đương nhiên, không chỉ có mặt trời "thức dậy", còn có chỗ nào đó của người nào đó.

"A!"

Cô gái như thể bị thứ gì xa lạ đụng phải, tỉnh táo lại nhìn thấy gương mặt của Dương Phàm, trực tiếp kêu to lên.

Dương Phàm bị đánh thức, buồn ngủ dụi mắt tức giận nói: "La cái gì, vất vả lắm mới ngủ được!"

"Bốp." Một cái tát vang dội đánh vào mặt Dương Phàm.

Bình Luận (0)
Comment