Tuyệt Thế Long Thần

Chương 211

Dương Phàm cũng không khen ngợi anh ta mà lạnh lùng nói: "Một đao vừa rồi của ông ta là sát chiêu, cậu giữ ông ta lại để ông ta tìm cậu trả thù à?" Với Cao Đại Cường thì Dương Phàm nói gì nghe nấy nên anh ta tung ra một cú đấm, đấm Tạ Nhất Đao thành

từng mảnh.

"Khoan..." Dương Uyển Ngọc chưa kịp nói gì thì Cao Đại Cường đã tung ra cú đấm.

"Đây, đây là Trưởng lão của Kim Sĩ Đốn, nếu các anh giết ông ta thì sẽ gặp rắc rối."

Dương Uyển Ngọc nhắc nhở.

Dương Phàm mỉm cười: nói, ai biết?"

Cô không nói, tôi không "Ông ta có thể giết chúng ta, nhưng chúng ta không thể giết ông ta?"

Nghe vậy thì Dương Uyển Ngọc không còn do dự. nữa, mỉm cười nói:

"Nói vậy hình như rất có lý."


Nói xong cô ta mỉm cười với hai người rồi trực tiếp rời đi.

Dương Phàm lấy Tôi Linh đan cấp bốn mà hắn vừa mới luyện chế bằng Cổ trùng, đưa cho Cao Đại Cường.

"Cái này hai ba ngày ăn một viên là được, đừng tham lam."

Vì được luyện chế từ Gổ trùng, cấp bậc cũng không lý tưởng, vì vậy Dương Phàm đã đưa bình đan dược này. cho Cao Đại Cường.

Cao Đại Cường nhận lấy đan dược và nói lời cảm ơn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía bóng lưng của Dương Uyển Ngọc.

"Thôi, thôi, thôi, đừng nhìn nữa, đã đến lúc phải đi rồi." Dương Phàm giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Cao Đại Cường đang ngẩn người mấy lần rồi bước xuống núi.

Cao Đại Cường lúc này mới tỉnh táo lại, đưa tay gãi gãi đầu, cười nói: “Anh Phàm, em cảm thấy như mình lại yêu rồi, cô ấy cười với em."

Dương Phàm giơ tay vỗ vào đầu Cao Đại Cường: "Cô ấy cười với cậu, chỉ là phép lịch sự."

Sau khi hai người đi xuống núi sau, Dương Phàm lái xe đưa Cao Đại Cường về nhà.

Thấy tâm trạng của Cao Đại Cường hoàn toàn khác so với trước, Dương Phàm mới yên tâm rời đi.

Vài ngày sau, khu biệt thự Xuân Phong Hải Đường của Thương hội Thuận Thái đã hoàn thành, vào ngày mở bán, Vương Lệ Trữ đã mời Dương Phàm đến tham quan.

Dương Phàm không thực sự thích những trường hợp này, nhưng hắn không thể cưỡng lại lời mời nồng nhiệt của Vương Lệ Trữ.

Khuôn viên tại Thương hội Thuận Thái vẫn rất rộng lớn, khu vực bên ngoài khu biệt thự Xuân Phong Hải Đường đã chật kín.

Dương Phàm đỗ xe rồi bước vào.

Hôm nay người có mặt khá đông, có người đến vì nể mặt nhà họ Vương, có người đến tìm cơ hội tạo mối quan hệ với nhà họ Vương, cũng có rất nhiều người đến tham quan biệt thự...


Dù sao thì có nhiều người cố gắng cả đời cũng khó có được một căn, chỉ coi đó như là một sự thoả mãn tạm thời.

Dương Phàm đến từ rất sớm, hắn biết bây giờ nhà họ Vương đang bận rộn, nên đi dạo một mình.

Nhiều người đã thăm quan căn nhà mẫu ở mép ngoài cùng của khu dân cư, trên đường cũng có nhiều người đi tham quan.

Đặc biệt là vị trí trung tâm nhất, căn biệt thự ở giữa đã có một đám người vây xung quanh.

Căn biệt thự này là một tòa nhà hai tầng, kết hợp hài hòa giữa phong cách cơ bản Trung Hoa và các biểu tượng kiến trúc phương Tây, tạo cảm giác thoải mái khi nhìn vào.

Sự kết hợp giữa lãng mạn và trang trọng thể hiện sự trang nhã và quý phái.

Có cả hòn non bộ ở sân trước và bể bơi ở sân sau.

Đi được vài bước, hắn tình cờ nhìn thấy gia đình chú hai của Tô Mộng Dao cách đó không xa.

Cả nhà Tô Trường Ngọc đang vây quanh một bà cụ lạ mặt để xem căn biệt thự ở trung tâm.

Cùng lúc đó, ánh mắt Tô Phỉ cũng nhìn về phía Dương Phàm bên này.


Vì Dương Phàm mà nhà họ Khổng đã mất cơ hội hợp tác với Tập đoàn Hồng Hạo, Dương Phàm còn nhiều lần giúp Tô Mộng Dao giải quyết khó khăn, cô ta vẫn luôn ghi hận trong lòng.

Bây giờ gặp được hắn, đương nhiên sẽ không dễ dàng để hẳn đi.

Tô Phỉ nói bóng gió: "Đây không phải là anh rể sao? Sao lại đến xem biệt thự, giống như là có khả năng mua. vậy."

Mặc dù Dương Phàm có mạng lưới quan hệ rộng rãi, nhưng theo cô ta thấy, Dương Phàm là một tên vô dụng ăn bám nhà họ Tô.

Triệu Quế Hoa ở một bên hừ lạnh: "Mua? Bán hắn cũng không đủ tiền mua nhà vệ sinh, không biết Tô Mộng Dao nghĩ gì mà lại tìm tên vô dụng như vậy."

Bà cụ lạ mặt kia cũng kinh thường nhìn Dương Phàm, quay đầu sang một bên, không nói gì.

Tô Phỉ vội vàng nói với bà cụ: "Bác gái, đây là bạn trai mà Tô Mộng Dao anh ta thậm chí còn không có việc làm, thực sự là nỗi ô nhục đối với nhà họ Tô chúng ta."

Bà cụ nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn Dương Phàm.

Đã không được chào đón như vậy nên Dương Phàm đương nhiên phớt lờ bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment