Tuyệt Thế Long Thần

Chương 219

Dương Phàm đi đến khu vực dùng cơm, chọn món mình thích cho hết lên một đĩa rồi bắt đầu ăn.

Đói thì cứ ăn, trừng trị mấy kẻ dối trá đó thì có nghĩa lý gì, cuối cùng người chịu khổ vẫn là bản thân mình.

Khẩu phần ăn của hắn tương đối nhiều nên hắn lấy đồ ăn cũng nhiều.

Mấy người phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy đứng cách đó không xa thấy Dương Phàm lấy nhiều đồ ăn như vậy thì sửng sốt.

Khi nhìn thấy Dương Phàm há to miệng ăn thì càng ngạc nhiên hơn, dáng vẻ khó mà tin được.

"Ở đây còn cho người ta đến ăn miễn phí à?"

"Trời ơi, người này chưa từng nhìn thấy mấy món này sao?"

"Thật là xấu hổ, chạy đến nơi này ăn chực, đầu năm nay loại người gì cũng có."

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn thấy mấy người phụ nữ đang ngồi ở bàn ăn cách đó không xa nói chuyện phiếm với nhau.


Có người chỉ uống một ly nước, có người trước mặt chỉ có một miếng bánh mousse nhỏ, cầm chiếc thìa nhỏ trên tay và ăn từng miếng nhỏ.

Dương Phàm cười khổ, từ khi nào ăn cơm cũng bị chỉ trích vậy? Tôi ăn cơm nhà mấy người à?

Mặc dù không hiểu nhưng hắn cũng sẽ không ngu ngốc đến mức hỏi tại sao.

Hản chỉ cười cười rồi tiếp tục ăn.

Mấy người phụ nữ kia thấy Dương Phàm không nói lời nào, tiếp tục ngồi đó trò chuyện để giết thời gian.

"Không biết loại phụ nữ xui xẻo nào lại cưới một người đàn ông như vậy."

"Nghe nói hôm nay Sở trưởng Hầu muốn cảm ơn ơn cứu mạng của một thần y, nghe đồn thần y kia trẻ tuổi đẹp trai, y thuật còn cao hơn Lão Lạc của Bách Thảo Đường."

"Ồ? Các chị em, sau này chúng ta sẽ phải tự lực cánh sinh, ai chiếm được thì là của người đó."

Dương Phàm nghe vậy thì không khỏi cười ra tiếng.

Mấy người phụ nữ chán ghét liếc nhìn Dương Phàm: "Cũng là đàn ông, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?"

Không lâu sau, khách mời gần như đã đến đủ, Sở trưởng Hầu đứng ở giữa đại sảnh.

Mọi người lần lượt qua bên này ngồi xuống.

Sở trưởng Hầu nói: "Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để đến ủng hộ Hầu mỗ."

"Hôm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người một thanh niên trẻ tuổi tài năng, cậu ấy còn trẻ mà đã có y thuật xuất chúng."


"Cậu ấy là người có ơn cứu mạng cha con tôi, ngài Dương Phàm."

Vừa nói xong, Sở trưởng Hầu chỉ tay về phía Dương Phàm.

Tất cả mọi người vỗ tay nồng nhiệt.

Những người có mặt ở đây đều căng cổ ra để tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của thần y.

Mấy người phụ nữ cũng vội vàng nhìn theo hướng chỉ tay của Sở trưởng Hầu.

Dương Phàm không ngờ Sở trưởng Hâu lại giới thiệu mình như vậy, đành phải đứng dậy, mỉm cười vẫy tay chào mọi người rồi ngồi xuống.

Mấy người phụ nữ đứng hình tại chỗ khi nhìn thấy Dương Phàm đứng dậy.

Hản là thần y đã cứu được Sở trưởng Hầu và con gái ông ta?

Oh my God, không phải nhận lầm người chứ? Làm sao có thể như vậy, tuyệt đối không thể nào.

Mặc dù bọn họ rất không tình nguyện tin tưởng, nhưng sự thật đã ở trước mắt, bọn họ không thể không tin.

Khi Dương Phàm ngồi xuống, Sở trưởng Hầu nói thêm vài câu, sau khi mọi người vỗ tay, một số người bước vào giữa sảnh rồi bắt đầu khiêu vũ.


Mấy người phụ nữ nhìn nhau, một cô gái có dáng người cao trong số đó nhanh chóng bước tới trước mặt Dương Phàm.

"Anh chàng đẹp trai, tôi mời anh nhảy một bản được không?"

Dương Phàm mỉm cười nói: "Tôi dẫn theo bạn gái đến đây."

Cô gái có dáng người cao lập tức cảm thấy tự tỉ khi nhìn thấy Tô Mộng Dao ngồi cạnh Dương Phàm.

Cho dù là khuôn mặt, dáng người hay khí chất của Tô Mộng Dao đều vượt xa cô †a, nên cô ta đành phải chán nản bỏ đi.

Liễu Như Yên ngồi bên cạnh Tô Mộng Dao, cũng hơi ngạc nhiên trước lời giới thiệu của Sở trưởng Hầu.

Cô ta nhìn Dương Phàm, ngay sau đó cô ta không còn bối rối nữa.

Không phải chỉ là một thầy lang thôi sao, có gì đặc biệt hơn người.

Bình Luận (0)
Comment