Tuyệt Thế Long Thần

Chương 26

Trên đường đi, Dương Phàm hỏi Đường Ngữ Yên: “Cô đến từ tỉnh lỵ à? Xem ra phiền phức trên người cô cũng không ít.”

Đường Ngữ Yên hơi cúi đầu thấp giọng nói: “Tôi không ngờ bọn họ vẫn không chịu buông tha cho tôi. Tôi xỉn lỗi vì đã liên lụy đến anh.”

Lúc này cả hai người đều đã hơi đói nên bọn họ vào một nhà hàng lẩu.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Sau đó Dương Phàm mới biết Đường Ngữ Yên là con gái riêng của người đứng đầu nhà họ Đường ở tỉnh lỵ.

Cô bị người trong gia tộc bắt nạt, sau đó mẹ cô qua đời vì bệnh tật, trong cơn tuyệt vọng, cô cùng em trai chạy trốn đến Giang Thành.

Cùng lúc Đường Cương cũng đã mệt mỏi với những tranh chấp trần thế nên đã đến núi Nhị Long chuyên tâm tu luyện.

Ban đầu, Đường Ngữ Yên nghĩ rằng sau khỉ cô trốn đến Giang Thành sẽ được an toàn, có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Không ngờ mấy năm sau, người nhà họ Đường vẫn tìm tới cửa nhà cô.

“Có vẻ như người đứng đầu nhà họ Đường không sống được lâu nữa.1′ Dương Phàm bình tĩnh nói.

Tên Đường Cương này trốn vào trong núi hưởng thụ hạnh phúc, để lại cho hắn phiền phức lớn như vậy.

Nghĩ đến đây trong lòng Dương Phàm nghĩ muốn kéo Đường Cương quay trở về.

Khi hai người đang nói chuyện, họ cũng sắp ăn xong rồi, Dương Phàm nói: “Tôi đi lấy thêm đồ ăn, chút nữa có thề gói mang về.”


Đường Ngữ Yên ậm ừ nói: “Quên đi, gói buffet nên không gói mang về được, người ta không cho phép đâu.”

Dương Phàm cười nói: “Tôi trêu cô thôi, ăn tối xong có muốn đi xem phim không?”

Đường Ngữ Yên do dự một chút, sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút ửng hồng: “Anh thích xem phim hành động hay phim tình cảm?”

Dương Phàm nghịch ngợm cười nói: “Không thể kết hợp cả hành động và tình cảm sao?”

“Không phải có những loại phim hành động vì tình yêu sao?”

Đường Ngữ Yên hơi sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.

“Anh đi xem một mình đi, tôi không đi.”

Dương Phàm cười nói: “Không muốn đỉ thì về nhà đỉ, đỉ xem phim một mình còn không bằng ngồi ở nhà xem bóng đá.”

Đường Ngữ Yên nhẹ nhàng nói: “Anh tự đi là được, bóng đá có gì hay mà xem, nghe nói đội tuyển nam đá rất tệ.”

Dương Phàm vừa cười vừa nói: “Chuyện này không thể trách họ được, cô có biết bóng đá là do ai phát minh không, là Tào Tháo vào cuối thời Đông Hán.”

“Lúc đó tổ tiên còn để lại lời dạy.”

“Ta thà phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ ta.”


“Họ chỉ làm theo lời chỉ dẫn của tổ tiên thôi.”

Đường Ngữ Yên mỉm cười ngọt ngào, đây là đang nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Hai người trở về biệt thự, ai nấy về phòng mình đi tắm rồi ngủ.

Vài ngày sau, vòng đấu thầu dự án mới

của Tập đoàn Hồng Hạo bước vào giai đoạn xét duyệt hồ sơ.

Hôm nay, Tô Mộng Dao đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu, đến Tân Giang Hoa Uyển đón Dương Phàm rồi lái xe về phía tập đoàn Hồng Hạo.

Nhìn thấy tệp tài liệu do Tô Mộng Dao chuẩn bị, Dương Phàm cười nhẹ.

■’Em làm cái này đều dư thừa, nhận một hạng mục từ tập đoàn Hồng Hạo mà thôi, không cần phải rắc rối như vậy.1′

Tô Mộng Dao đang lái xe cũng phải trợn mắt lên.

“Anh cho rằng tập đoàn Hồng Hạo là của anh hả, nói một câu là có thể lấy được hạng mục này.”

Dương Phàm:”…”

“Ban đầu anh muốn lấy thân phận bình thường để ở bên em nhưng không ngờ lại bị em đoán được, được rồi, tốt thôi, anh ngã bài với em vậy.”

Dương Phàm khẽ mỉm cười nói: “Em đoán đúng rồi, anh là ông chủ mới của tập đoàn Hồng Hạo.”

Tô Mộng Dao ngây người một lúc rồi bật

cười.

Bình Luận (0)
Comment