Tuyệt Thế Long Thần

Chương 38

Tống Mỹ Kiều giới thiệu với Tô Mộng Dao: “Đây là thiếu gia nhà họ Đường ở tỉnh lỵ, Đường Kim Bảo, trong nhà anh ta có tài sản trị giá hàng trăm tỷ.”

Sau đó cô ta lại giới thiệu với Đường Kim Bảo: “Đây là bạn thân của tôi, Tô Mộng Dao, con gái nhà họ Tô, thế nào, có xỉnh đẹp không?”

Đường Kim Bảo khẽ gật đầu, ánh mắt không chút e dè đánh giá dáng vẻ xinh đẹp của Tô Mộng Dao.

Tô Mộng Dao mặc một chiếc áo sơ mỉ kaki giản dị, có chiếc thắt lưng tinh tế ôm lấy vòng eo đầy gợi cảm, chiếc quần bó màu đen ôm sát mông, đồng thời tôn lên đôi chân thon dài của cô ấy.

Đặc biệt là khuôn mặt xỉnh đẹp lại tinh xảo đến mức hại nước hại dân kia, ngay cả ở thời đại khoa học kĩ thuật tiến bộ như bây giờ cũng khá hiếm thây.

Mặc dù Tô Mộng Dao không vui khi nhìn thấy bộ dạng hèn mọn của Đường Kim Bảo, nhưng cô ấy vẫn chào hỏi qua loa.

Cô ấy biết Tống Mỹ Kiều rủ cô ấy ra ngoài uống rượu thì cũng không có chuyện gì tốt, cho nên ngày thường cô ấy sẽ không uống rượu với Tống Mỹ Kiều.


Lần này đúng lúc cô ấy muốn chính thức giới thiệu Dương Phàm nên mới đến.

Đường Kim Bảo nhìn thoáng qua Dương Phàm, hỏi: “Người này là…?”

Tống Mỹ Kiều vội vàng nói: “Là trẻ mồ côi được nhà họ Tô nhận nuôi, mới trở về không lâu.”

Cô ta chán ghét liếc Dương Phàm một cái, rõ ràng là không chào đón sự xuất hiện của hắn.

Tô Mộng Dao cười nói: “Mỹ Kiều, cậu đừng nói bậy, bây giờ Dương Phàm là bạn trai của tớ.”

Tống Mỹ Kiều khinh thường nói: “Được rồi, Mộng Dao, chúng ta cũng không phải không biết, tất cả đều là giả.”

“Hôm nay cậu phải cảm ơn Đường thiếu thật tốt, vừa nghe nói nhà họ Tô của cậu gặp rắc rối, Đường thiếu đã gọi điện cho gia tộc u Dương đấy, có phải vấn đề đã được giải quyết rồi không?”

Nghe vậy, Tô Mộng Dao có chút giật mình, cô ấy nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt dò hỏi.

Dương Phàm từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, cũng không nói gì.

Tô Mộng Dao không phải là kẻ ngốc, cô ấy tất nhiên nhớ rõ thái độ của u Dương Phong khi nhìn thấy Dương Phàm, nếu là người khác giúp đỡ, u Dương Phong nên khách sáo với bà nội cô ấy mới đúng.

Mặc dù vậy, Tô Mộng Dao vẫn không mặn không nhạt nói: “Có lòng rồi.”

Sau đó cô ấy nhìn Dương Phàm và nói tiếp: “Dương Phàm đã giúp đỡ nhà tớ giải quyết chuyện này rồi.”


Một câu nói không chỉ giữ thể diện cho bạn bè mà còn thể hiện lập trường của mình.

Vẻ mặt Đường Kim Bảo u ám, cười gượng nói: “Giải quyết rồi thì tốt.”

Từ Khôn ngồi bên cạnh cười hỏi: “Chỉ dựa vào hắn? Không tiền không thế, chẳng lẽ hắn là võ giả? Gia tộc u Dương sẽ cho hắn mặt mũi ư?”

Hắn ta chỉ muốn thăm dò xem Dương Phàm có phải là võ giả hay không, nếu không tại sao Hắc Tử của La Hán Đường lâu như thế vẫn chưa có tin tức.

Loại hình kiếm tiền như La Hán Đường, mặc dù trong đó không có người tốt nhưng lại luôn rất đáng tin cậy, chuyện này tất nhiên không đơn giản như vậy.

Dương Phàm cười ha ha nói: “Nếu tôi là võ giả, tôi sẽ đi tìm một đại gia tộc để làm trưởng lão rồi.”

Điều này ngược lại là thật, chỉ cần là võ giả, việc tìm một gia tộc để làm trưởng lão cho bọn họ rất dễ dàng.

Cũng không trở nên “nghèo túng” như bây giờ.


Từ Khôn gạt bỏ ý nghĩ này, càng nghĩ càng không rõ nguyên nhân.

Đường Kìm Bảo không có hứng thú với những điều này, nói: “Nếu vấn đề đã được giải quyết, hôm nay chúng ta hãy khui hai chai rượu ngon để chúc mừng cô Tô đi.”

Sau đó, anh ta vỗ tay gọi nhân viên phục vụ.

“Cho ba chai Romanée-Contỉ.”

Anh ta đương nhiên biết ưu thế của mình ở đâu, đó là có tiền.

Dùng chiêu này với con gái lúc nào cũng thuận lợi.

Sau khi gọỉ rượu, anh ta cố ý liếc nhìn Tô Mộng Dao, thầm nghĩ: Để xem cô kháng cự tôi như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment