Tuyệt Thế Long Thần

Chương 96

Người dẫn đầu là người phụ nữ kia.

Khi nhìn thấy người phụ nữ, Dương Phàm

cũng giật cả mình, tình hình ban ngày rất khấn cấp, cộng thêm người phụ nữ có chút nhếch nhác.

Trong ấn tượng của hắn, đúng là một người đẹp.

Nhưng khi gặp lại, vẫn bị làm cho kinh ngạc.

Dáng người của người phụ nữ cao ráo, khí chất bất phàm, mặc một chiếc váy dài bó sát màu đỏ tía, để lộ toàn bộ dáng người mềm mại thướt tha, ngực nhô cao có vẻ hơi khoa trương, làm cho người ta có cảm giác mỗi lần cô ta thở giống như đang nâng tạ vậy.

Làn da trên khuôn mặt mềm mại, mịn màng và bóng loáng, giống như thổi một cái cũng vỡ.

Các đường nét trên khuôn mặt càng khiến người khác không thể xoi mói được.

Đây có lẽ là giới hạn tối đa của thế giới mập mạp rồi.

So với Tô Mộng Dao thì mỗi người một vẻ, cô ta có vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành hơn, khí chất cũng nổi bật hơn một chút.


Dương Phàm không nhịn được lại nhìn

thêm một hồi.

Lúc này hắn mới hiểu được những hôn quân thời xưa: đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao, vua từ nay không vào triều sớm.

Người phụ nữ nhìn thấy Dương Phàm liền cười rạng rỡ như hoa mẫu đơn nở rộ.

Cô ta nhẹ nhàng bước tới chào đón Dương Phàm, nói: “Tiểu thần y, xin mời vào trong.”

Cô ta vừa nói vừa đỉ song song với Dương Phàm vào khách sạn, hơn mười vệ sĩ mặc vest theo sát phía sau.

Người phụ nữ này có khí chất mạnh mẽ, Dương Phàm cảm thấy có chút mất tự nhiên khỉ đi cùng cô ta.

Đặc biệt là khỉ vô tình nhìn thấy bộ ng ực lớn đó, Dương Phàm lập tức dời ánh nhìn đi, sợ rằng sẽ gây ra phản ứng không tốt gì đó, tạo ra tình huống khó xử mà mọi người đàn ông đều gặp phải.

Người phụ nữ dẫn Dương Phàm lên tầng cao nhất, bước vào một căn phòng riêng sang trọng.

Phòng riêng rộng vài trăm mét vuông, được trang trí vô cùng sang trọng, nguy nga lộng lẫy, bức tranh trên tường được chạm khắc rất tinh xảo.

Đến chiếc bàn ăn dài ở giữa, người phụ nữ trực tiếp mời Dương Phàm ngồi xuống, cô ta ngồi đối diện với Dương Phàm.

Hơn mười vệ sĩ tự giác đứng canh ở cửa.

Hai người vừa ngồi xuống, đã có mấy người phục vụ đẩy xe tới dọn đồ ăn lên, chẳng mấy chốc đã có hơn chục món ăn được bày lên bàn.

Người phục vụ cầm chiếc bình trên bàn lên rót cho mỗi người một ly rượu, sau đó khẽ cúi đầu rồi đỉ xuống.

Người phụ nữ cười duyên nói: ‘Tôi không biết tiểu thần y thích ăn gì nên đã bảo bọn họ bưng lên mười món ngon nhất.1’

Dương Phàm mỉm cười: “Cũng khá ngon.”


Nhìn hơn chục món ăn tinh xảo trên bàn, Dương Phàm chìm vào trong suy nghĩ, hai người ngồi ở hai đầu của bàn ăn, dù có đứng lên cũng không thể với tới món ăn được đúng không?

Vừa nghĩ như vậy, vòng tròn bên trong của bàn ăn bắt đầu xoay chậm rãi.

Bàn xoay chạy bằng điện? Là hắn thiếu hiểu biết.

Người phụ nữ cầm ly rượu lên, nói với Dương Phàm: “Tiểu thần y, tôi mời cậu một ly, hôm nay là tôi không đúng, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”

Dương Phàm cầm ly rượu lên, cười cười, uống một ngụm.

Hai người trò chuyện một lúc, Dương Phàm được biết tên người phụ nữ là Vương Lệ Trữ, em gái của hội trưởng chi nhánh Thương hội Thuận Thái ở Giang Thành, lớn hơn hắn một tuổi.

Trước đó Dương Phàm có nghe Thiệu Danh Thần nói, thế lực ở Giang Thành bao gồm bốn thương hội lớn, hai gia tộc lớn, phía dưới mới là một số gia đình lớn.

Tuy nhiên, các thương hội trên cơ bản đều là một mắt xích, nên không hoàn toàn được coi là một thế lực ở Giang Thành.

Tất nhiên không ai ngu ngốc đến mức trêu chọc người của thương hội.

Sau khi hai người làm quen, Vương Lệ Trữ hỏi Dương Phàm: “Với y thuật của cậu Phàm thì tại sao lại tìm một chỗ dựa như nhà họ Tô?”

Dương Phàm hơi bất ngờ, thực lực của thương hội Thuận Thái thực sự rất tốt, nhanh như vậy đã điều tra toàn bộ thông tin về hắn.

Tuy nhiên, hắn không hề tức giận, dù sao chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng nên đề phòng một chút.


“Khi còn nhỏ tôi lớn lên ở nhà họ Tô, bây giờ không còn nơi nào để đi nên mới quay về.”

Vương Lệ Trữ cười nhẹ: “Nếu không có nơi nào để đi thì cậu đến làm bác sĩ tư nhân cho chị tôi đì, chị tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu.”

Dương Phàm cười nói: “Con người của tôỉ lười biếng quen rồi, về sau nếu chị cần tôi giúp đỡ có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”

Vương Lệ Trữ không hỏi quá nhiều mà chỉ tìm một số chủ đề không liên quan để trò chuyện.

Khi ăn gần xong, cô ta lấy từ trong túi ra một tấm thẻ vàng đưa cho Dương Phàm.

“Đây là thẻ Long Phượng Chí Tôn của thương hội Thuận Thái chúng tôi, thẻ này có thề sử dụng ở tất cả sản nghiệp của thương hội Thuận Thái, có thể tiêu dùng tự do, không có hạn mức, còn có thể tận hưởng dịch vụ tốt nhất, tặng cho cậu xem như một lời cảm ơn.”

Đó là một tấm thẻ làm bằng vàng nguyên chất, hoa văn long phượng trên đó được ép lên

một lần, logo của thương hội Thuận Thái được ỉn ở giữa hoa văn long phượng, Dương Phàm không từ chối mà trực tiếp nhận lấy thẻ rồi bỏ vào túi.

Đối với hắn mà nói đây là tiền xem bệnh, khônq có qì phải từ chối.

Bình Luận (0)
Comment