Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 270

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Bậc thang dựng sát thân cây cổ thụ nối lên trên, có không ít tố y đệ tử vội vàng đi lại.

Giữa nhiều cổ thụ có ba toà tháp bảy tầng đứng sừng sững, như ẩn như hiện. Trang nghiêm đẹp đẽ tượng trưng cho vinh quang vô thượng.

Giữa cổ thụ dùng dây đằng chế thành cây cầu hình vòm vắt qua, giống như từng đạo phi hồng liên hệ các cổ thụ cùng một chỗ, người trên cây có thể tự do đi qua.

Thảm cỏ xanh dưới cây không bị ảnh hưởng, vẫn giữ nguyên trạng. Chỉ là ở giữa mấy cây cổ thụ lớn nhất xây thành cái bình đài hình vuông, như quảng trường.

Mặt trên san bằng ngọc thạch, dưới ánh mặt trời phiếm ánh sáng trong suốt.

Sau cổ thụ là dãy núi phập phồng, kéo dài vô tận.

Ở nơi xa còn có thể mơ hồ thấy dân cư, hình như nơi đó cũng có đám người cư trú.

'Đây là Dược tháp?!' Sâu trong mắt Mộ Khinh Ca viết đầy khiếp sợ.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới diện mạo phân viện Dược tháp sẽ là thế này. Một phân viện đã như thế, vậy còn tổng viện thì sao? Tổng viện Dược tháp ở Thánh Nguyên đế quốc chỉ sợ càng khiến người rung động.

Đi tới nơi này, Mộ Khinh Ca đột nhiên phát hiện mình như ếch ngồi đáy giếng. Thế giới này có quá nhiều chỗ nàng còn chưa được lãnh hội.

"Này cũng không khỏi quá phá vỡ nhận thức rồi! Cư nhiên ở trên tàng cây!" Vệ Kỳ khiếp sợ thì thào tự nói.

Trong mắt Vệ Quản Quản tia sáng kỳ dị lập loè, tràn ngập tò mò nhìn mỗi một cảnh tượng.

"Các vị, hoan nghênh tiến vào phân viện Dược tháp." Tố y đệ tử dẫn đường thu biểu tình khiếp sợ của mọi người vào đáy mắt, tự hào nói.

Nhớ trước đây lúc hắn mới vào Dược tháp cũng là chấn động như vậy.

Ngay cả hiện tại hắn vẫn bị những hình ảnh người ngoài không nhìn thấy làm rung động.

"Phía trước các người là khu vực hoạt động chủ yếu của Dược tháp. Bao gồm phòng ngủ, phòng luyện đan, dược lư và đan phương quán. Đằng sau chính là Mê Mộng chi sâm, kho dược liệu thiên nhiên. Nhưng không được cho phép thì bất kỳ ai đều không được tự mình vào. Người vi phạm trục xuất khỏi Dược tháp, tuyệt không tha! Biên giới Mê Mộng chi sâm là dược điền chúng ta tự gieo trồng. Các ngươi mới tới, những dược điền này sẽ giao cho các ngươi quản lý." Tố y đệ tử giới thiệu đại khái một chút về Dược tháp.

Sau đó nhìn cả đám bộ mặt ngốc trệ, nói tiếp: "Được rồi. Khảo hạch nhập môn còn chưa kết thúc. Kế tiếp các ngươi sẽ được dẫn vào phòng luyện đan nhìn xem thiên phú luyện đan của các ngươi, đồng thời còn kiểm tra cường độ linh thức của các ngươi.

Vừa nghe đến khảo hạch, mọi người lập tức ngừng thở thu lại tâm tình.

Quét một vòng, tố y đệ tử giương miệng khinh thường cười lạnh: "Nhớ kỹ, thiên phú các ngươi quyết định tiền đồ tương lai các ngươi. Cho nên các ngươi phải dùng hết toàn lực luyện chế ra đan dược tốt. Nghe nói trong các ngươi có người luyện chế ra được đan dược cao cấp, thiên phú như vậy trước nay chưa từng có ở Dược tháp. Vị huynh đài có thể luyện chế đan dược cao cấp này cần phải thật nỗ lực."

Trong giọng nói chứa địch ý nồng đậm.

Thậm chí còn khinh thường khiêu khích.

Phượng Vu Quy đứng trong đám người. Mặc dù đã cố hạ thấp sự tồn tại của bản thân, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chế nhạo bốn phía.

Điều này làm cho hắn tức giận đến ngứa răng với Mộ Khinh Ca, hận không thể tự mình quất roi hả giận hắn một trận!

"Đi thôi, trước đi kiểm tra đo lường cường độ linh thức của các ngươi." Tố y đệ tử hừ lạnh một tiếng, xoay người vào một toà tháp trong đó.

Chỉ chốc lát mọi người đã đi theo tố y đệ tử dừng trước toà tháp bên phải.

Lối vào toà tháp treo một bảng hiệu, viết 'Linh Thức tháp'.

Bọn họ vừa tới gần, cửa tháp đóng chặt đột ngột mở ra. Tố y đệ tử thần sắc trấn định dẫn mọi người vào.

"Ta nghe nói, trong Dược tháp có ba toà tháp. Phân biệt là Linh thức, Đan phương, Tàng đan. Nơi này chỉ sợ là Linh thức tháp." Đi vào tầng thứ nhất của toà tháp, có người nhỏ giọng nghị luận.

"Vô nghĩa, không thấy bảng hiệu treo bên ngoài à!" Có người cười nhạo.

"Hừ! Cười ta? Vậy ngươi có biết trong mỗi một tháp đều có cao nhân âm thầm toạ trấn? Nói không chừng nhất cử nhất động của chúng đều bị xem ở trong mắt."

"Đều câm miệng!" Tố y đệ tử quát giọng bảo ngưng.

Trong tháp lập tức yên tĩnh.

Sau khi toàn bộ an tĩnh lại, tố y đệ tử mới ôm quyền cung cung kính kính cúi người lễ bái: "Trưởng lão, đệ tử phụng lệnh viện trưởng mang đệ tử mới nhập tháp vào khảo thí cường độ linh thức."

Trong tháp vẫn chưa có người đáp lại.

Chỉ là cửa thông đến tầng trên lại mở ra lộ một lối đi thông đạo đen tuyền.

Tố y đệ tử thẳng người, nói với tất cả đám đông: "Các ngươi từng người đi lên, có thể đi lên mấy tầng thì đi, không cần quá miễn cưỡng. Cảm thấy cố hết sức không thể đi lên nữa thì đứng tại chỗ. Chờ kết thúc khảo thí sẽ có người đưa các ngươi xuống."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, bắt đầu chỉ huy mọi người lên thông đạo tầng hai.

Vệ Quản Quản đi tới bên người Mộ Khinh Ca, có chút khẩn trương nói: "Mộ Ca, kiểm tra đo lường linh thức thế nào giờ?"

Mộ Khinh Ca mím môi không nói.

Cường độ linh thức theo nàng biết chính là cường độ tinh thần lực.

Nhưng khảo thí thế nào thì không nghe ra được nhiều manh mối từ miệng tố y đệ tử kia.

Nhìn mọi người đều ôm biểu tình thấp thỏm đi vào, Mộ Khinh Ca chỉ có thể nói với huynh muội Vệ gia: "Các ngươi nhớ rõ theo sát ta. Nhớ lời vị sư huynh kia nói, nếu cố hết sức rồi thì nói ra, không cần miễn cưỡng."

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản mạnh gật đầu. Một trái một phải đứng phía sau Mộ Khinh Ca.

Thủy Linh đứng xa hơn một chút, bên cạnh nàng là Phục Thiên Long theo một tấc không rời.

Đến phiên mấy người lên tầng hai, Mộ Khinh Ca nhẹ phẩy tay áo mang theo vài phần tò mò, cùng huynh muội Vệ gia theo sát lên thông đạo tầng thứ hai.

Vừa tiến vào nàng đã cảm thấy trước mắt tối sầm. Đợi sau khi tầm mắt thích ứng, thấy được cầu thang uốn lượn như cự xà kéo dài, trôi nổi trong hư không nhìn không thấy điểm cuối.

"Đây là chỗ nào? Chúng ta không phải ở trong tháp sao?" Vệ Kỳ theo sau kinh ngạc nói.

"Các ngươi theo sát." Mộ Khinh Ca nói rõ một câu, cất bước lên bậc thang.

Người đi phía trước nàng đã không thấy tung tích. Nàng quay đầu nhìn ra sau, ngoại trừ nàng và huynh muội Vệ gia cũng không thấy người tới.

'Chỗ này thật kì quái.' Mộ Khinh Ca nhíu mày, ngưng thần tĩnh tâm hướng tới bậc thang.

Đi lên bậc thang, nàng vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn.

Hơi nghi hoặc, nàng tiếp tục đi lên trước.

Huynh muội Vệ gia cũng gắt gao đi theo nàng, không dám có nửa phần lơ đễnh.

Không biết đi qua bao lâu, bậc thang vẫn không nhìn thấy điểm cuối. Dựa theo tốc độ của bọn họ chỉ sợ đã lên đến đỉnh tháp, nhưng bọn họ vẫn cảm giác như mình chỉ đi bộ tại chỗ.

"Mộ Ca, muội cảm thấy chân mình rất nặng." Vệ Quản Quản thở hổn hển nói.

Vệ Kỳ cũng tràn đầy đồng cảm: "Ta cảm thấy cả người mệt mỏi, giống như trên vai cõng tảng đá lớn nghìn cân."

Mộ Khinh Ca hơi dừng chân, quay đầu nhìn bọn họ. Trong mắt có chút hoang mang: "Sao ta không có cảm giác gì?"

Huynh muội Vệ gia nghe xong, đều lắc đầu.

Mím môi suy nghĩ sâu xa một chút, Mộ Khinh Ca nói hai người: "Tiếp tục đi lên trước."

Huynh muội Vệ gia gật đầu, hít mạnh một hơi tiếp tục đi theo Mộ Khinh Ca.

Ba người đi trên bậc thang giống như hư không vô tận, không thấy bờ bến.

Thời gian từng phút trôi đi.

Bọn họ giống như đã đi một năm, mười năm, một trăm năm,...

Bước chân huynh muội Vệ gia càng nặng, thậm chí eo cũng không thẳng nổi. Chỉ có thể dựa vào nhau bò lên. Giọt lớn mồ hôi chảy xuống từ thái dương, y phục cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

Mộ Khinh Ca cũng cảm giác được huynh muội Vệ gia mệt mỏi. Chẳng qua nàng còn có thể kiên trì, cũng không thấy kiệt sức.

Lại một lát sau cảm thấy huynh muội Vệ gia đã tới cực hạn rồi, Mộ Khinh Ca mới nói: "Các ngươi dừng ở đây đi."

Vệ Quản Quản dựa vào người Vệ Kỳ gật đầu, suy yếu như cành liễu không thể nói chuyện. Sắc mặt Vệ Kỳ cũng tái nhợt, ngồi ở bậc thang ngửa đầu nhìn Mộ Khinh Ca hỏi: "Vậy còn huynh?"

"Ta cảm giác còn kiên trì được, tiếp tục đi một chút." Mộ Khinh Ca đáp.

Lời này lập tức làm cho hai huynh muội cạn lời.

Ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca quả thực như nhìn thấy quái vật.

Đi đến bây giờ, bốn người đã hiểu bậc thang này chính là khảo thí cường độ linh thức. Chính là xem ai có thể đi càng xa và lâu hơn.

Bình Luận (0)
Comment