Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca giựt mi mắt.
Cái này gọi là vấn đề? Không thấy nàng vẫn đứng sờ sờ ở đây sao? Còn hỏi nàng có ch3t hay không!
"May mắn thôi." Mộ Khinh Ca trầm giọng nói. Nàng còn không rõ ý đồ Cơ Nghiêu Họa, cũng không biết là địch hay bạn.
Cơ Nghiêu Họa lắc đầu: "Đâu phải may mắn hay xui xẻo, đừng dối trá vậy được không? Ngươi có thể đỡ được ba chiêu của hắn, đã nói lên ngươi rất có bản lĩnh."
"Cơ thiếu chủ quá khen." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.
Cơ Nghiêu Họa lại xua tay: "Cũng không phải quá khen, chỉ là ăn ngay nói thật." Dứt lời, lại nở nụ cười xán lạn với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca hơi hơi nhíu mày.
Cơ Nghiêu Họa nhìn Mộ Khinh Ca, cười tủm tỉm: "Nếu ngươi từng đánh với Doanh Trạch, không bằng đánh với ta nữa đi. Thế nào? Mặc kệ thắng thua, đều rất có trợ giúp với thanh danh ngươi nha!"
"Không đánh!" Mộ Khinh Ca từ chối thống khoái.
Đánh với Doanh Trạch là do không còn cách nào. Hơn nữa cũng không phải là đánh, mà chỉ là đỡ ba chiêu. Cơ Nghiêu Họa muốn đánh một trận với nàng, cần thiết sao?
Nàng có muốn tự ngược đâu!
"Vì sao! Ta có điểm nào không bằng cái tên Doanh Trạch kia?" Cơ Nghiêu Họa nghe Mộ Khinh Ca từ chối, lập tức nhíu mày.
"Đánh không lại, sao phải đánh?" Mộ Khinh Ca thẳng thắn nói.
Từ giọng điệu của Cơ Nghiêu Họa, nàng có thể đoán ra quan hệ giữa hắn và Doanh Trạch không tệ.
Chẳng lẽ, hắn muốn xả hận cho Doanh Trạch?
Nàng gánh được ba chiêu của Doanh Trạch, thanh danh nổi lên, mà thanh danh của Doanh Trạch lại có vết nhơ. Cho nên đệ nhị Thanh Anh Bảng là hắn muốn nhảy ra trả thù cho Doanh Trạch?
Đây là lý do duy nhất Mộ Khinh Ca có thể đoán ra. Trừ điều này, nàng không nghĩ bản thân có gì đáng giá để được Cơ Nghiêu Họa chú ý.
Đáp án của Mộ Khinh Ca khiến Cơ Nghiêu Họa nở nụ cười: "Ngươi đúng là thành thật. Nhưng nếu ta nhất định phải đánh với ngươi một trận?"
Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Vì sao?"
"Không vì sao cả, chính là muốn đánh với ngươi một trận." Cơ Nghiêu Họa chớp chớp mắt, nhìn qua cực kỳ thẳng thắn vô tội.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống.
Nàng mở miệng: "Ta từ chối, ta không đánh nhau vô nghĩa." Dứt lời nàng xoay người qua bên, xem như kết thúc cuộc trò chuyện vớ vẩn này.
Cơ Nghiêu Họa không ngăn nàng, ánh mắt lập lòe lẩm bẩm: "Không đánh nhau vô nghĩa, chính là nhất định phải tìm lý do. Thật phiền phức!"
...
Cơ Nghiêu Họa cũng rời đi, Mộ Khinh Ca không quan tâm.
"Sao lại không vui rồi?" Thanh âm quen thuộc chợt xuất hiện.
Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn, thấy Tư Mạch cư nhiên đứng bên cạnh nàng. Mà người xung quanh lại giống như không ai phát hiện ra hắn.
"Sao chàng lại tới đây?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc.
Tầm mắt nàng dừng xuống con thỏ hắn đang ôm, lập tức nói: "Vừa rồi Hống gầm lên là do chàng làm."
Tư Mạch gật đầu, ngữ khí ôn nhu: "Làm dáng là đủ rồi, chẳng lẽ nàng còn muốn đánh cả ngày? Không mệt sao?" Lời nói bình thường của hắn khiến Mộ Khinh Ca vô cớ đỏ mặt.
"Nhìn nàng này, mặt mũi mỏi mệt, đều do ta không khắc chế." Tư Mạch lại bồi thêm một câu.
Mộ Khinh Ca đỏ bừng cả mặt.
Nàng nói Tư Mạch: "Này, chàng nói chuyện phải để ý trường hợp chứ!"
Tư Mạch không để ý: "Đâu có ai nghe thấy."
Hắn vừa nhắc nhở, Mộ Khinh Ca mới phát hiện thật sự không có ai chú ý đến họ. Nàng ngơ ngẩn hỏi: "Chàng vừa làm gì?"
Tư Mạch ung dung bình thản: "Ta muốn họ thấy ta, họ có thể thấy. Không muốn họ thấy, họ đương nhiên không thấy."
Mộ Khinh Ca nghe đến mở to mắt, thầm viết chữ "phục" to đùng trong lòng.
Nhìn miệng nhỏ của nàng khẽ mở vì khiếp sợ, đôi mắt hổ phách ám xuống: "Tiểu Ca nhi, chúng ta trở về đi. Nghỉ ngơi tốt chút, đừng quá mệt mỏi."
Ai ngờ, nghe được lời hắn, Mộ Khinh Ca lại co rúm như bị kinh hách: "Chàng muốn làm gì?" Nam nhân nói ẩn chứa hàm nghĩa, khiến nàng có cảm giác đưa dê vào miệng cọp.
Nàng hối hận rồi, hối hận không nên để hắn khai trai tối qua!
Nhớ tới đêm qua Tư Mạch hỏi nàng có hối hận hay không, nàng còn kiêu ngạo nói Mộ Khinh Ca nàng không biết viết hối hận là gì, bây giờ cảm thấy như bị vả mặt.
Ôi, mặt đau quá!
Mộ Khinh Ca cảm thấy trên phương diện nam nữ, sức chịu đựng của nàng kém xa Tư Mạch!
"Ta không muốn làm gì, chỉ cảm thấy nàng nên nghỉ ngơi, bằng không ta sẽ đau lòng." Tư Mạch vô tội nói. Nhìn ánh mắt Mộ Khinh Ca cảnh giác, hắn cong khóe môi: "Tiểu Ca nhi đang nghĩ gì vậy?"
Những lời này gợi lên lòng hiếu thắng của Mộ Khinh Ca.
Nàng lập tức thẳng eo, đúng lý hợp tình: "Nghĩ gì? Ta chẳng nghĩ gì sất. Ừm, ta đúng là mệt mỏi. Đi, trở về!"
Nói xong, nàng phân phó Mặc Dương vài câu rồi cùng Tư Mạch rời khỏi.
Đi bên cạnh Tư Mạch, nàng phát hiện mình như ẩn thân, nghênh ngang đi qua dòng người, cư nhiên không đưa tới ánh mắt nào.
Có chút hoảng hốt trở lại doanh địa Long Nha, chờ Mộ Khinh Ca tỉnh táo lại, đã bị Tư Mạch bế lên giường.
Mộ Khinh Ca lập tức cảnh giác: "Chàng đừng có lộn xộn! Hiện tại đang là ban ngày đấy!"
Tư Mạch chớp chớp mắt, đôi mắt hổ phách cực kỳ đơn thuần vô hại!
Nhưng, Mộ Khinh Ca sẽ không dễ bị hắn lừa!
Ánh mắt cảnh giác của nữ nhân khiến Tư Mạch buồn cười, hắn ôn nhu nói: "Ngoan, bây giờ ta không làm gì cả, chờ buổi tối."
"Ừm... Ừm? Cái gì chờ buổi tối cơ?" Mộ Khinh Ca xù lông.
Tư Mạch lập tức bày vẻ dục cầu bất mãn, đáng thương hề hề nói: "Tiểu Ca nhi nhẫn tâm nhìn ta khó chịu sao?"
Nhẫn tâm! Tuyệt đối nhẫn tâm!
Nội tâm Mộ Khinh Ca thầm hô to.
Nhưng tay bị dần dần nắm chặt khiến nàng hiểu ra. Nếu hiện tại nói ra đáp án khiến nam nhân không hài lòng, sợ rằng hắn không đợi đến tối đâu.
"Không đành lòng..." Mộ Khinh Ca khóc không ra nước mắt.
Tư Mạch nghiêng thân nằm cùng, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười phúc hắc, ghé bên tai nàng: "Hay là do ta hầu hạ Tiểu Ca nhi không hài lòng, cho nên nàng mới ghét bỏ? Ta luyện tập nhiều lần, đảm bảo nàng sẽ càng vừa lòng."
Trời mía!
Mộ Khinh Ca đỏ mặt như con tôm luộc chín.
Nàng đẩy Tư Mạch ra, khóe miệng run rẩy cười trừ: "Không... không cần, ta rất vừa lòng."
Đôi mắt hổ phách xẹt qua tia tối, thấp giọng dụ hoặc: "Còn năm ngày nữa mới vào Thương Lan sơn mạch, chi bằng chúng ta ở đây năm ngày đi."
Mộ Khinh Ca hít sâu một hơi, ánh mắt hoảng sợ: "Hắn muốn ta không xuống giường được hả!"
"Đủ rồi! Hai người các ngươi cho rằng bản tôn ch3t sao?" Một con thỏ be bé, thật sự là không nhịn được!
Mộ Khinh Ca và Tư Mạch đồng thời chuyển mắt nhìn nó.
Sắc mặt Hống âm trầm: "Tháo cái thứ đồ trên cổ ta xuống mau."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, cười nghiền ngẫm: "Có bản lĩnh tự ngươi tháo đi."
"Ngươi!" Đôi mắt kim sắc b4n r4 hung ác.
Mộ Khinh Ca cười lạnh, nâng tay hơi lắc lắc. Chiếc vòng ở cổ tay lập tức phát ra một luồng quang hoa.
Hống cứng đờ người, sau đó ngã xuống đất kêu thê lương: "A!!!"
Thân thể nho nhỏ lăn qua lộn lại dưới đất, thống khổ không thôi.
Không ngừng kêu: "Dừng lại, mau dừng lại! Ta sai rồi! Ta sai rồi!"
Mộ Khinh Ca thu hồi vòng vàng. Thân thể Hống dần bình tĩnh lại.
"Biết sai rồi, vậy không mau thủ ở ngoài?" Tư Mạch nhàn nhạt nói.
Hống bò dậy, phẫn nộ trừng mắt, mới không tình nguyện ra khỏi chủ trướng ghé lên bục cao, tạo cảm giác cho người khác rằng nó đang phơi nắng.
Trong trướng, Tư Mạch lấy quả Ngọc ra đưa cho Mộ Khinh Ca: "Đây là ta phát hiện được ở Thương Lan sơn mạch, cho nàng."
"Quả Ngọc!" Mộ Khinh Ca lập tức nhận ra trái cây này.
Nàng có chút vui vẻ tiếp nhận, nói: "Hiếm khi thấy quả Ngọc, không ngờ được chàng gặp phải."
"Nghiêm túc mà nói thì là do Hống phát hiện." Tư Mạch thành thật.
Hắn kể lại câu chuyện quá trình mình túm được Hống từ Thương Lan sơn mạch cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nghe xong, chợt hỏi: "Vì sao Hống không hóa hình người? Bị thương quá nặng sao?"
"Tự nó không muốn thôi." Tư Mạch đưa ra đáp án khiến Mộ Khinh Ca bất ngờ.
"Nó tình nguyện biến thành con thỏ bình thường?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc.
Tư Mạch cười nói: "Làm thỏ không có gì không tốt, sẽ khiến người ta hạ thấp phòng bị, xuất kỳ bất ý."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lập lòe, cảm thấy Tư Mạch nói có lý.
Rất nhiều thứ nhìn qua vô hại, nhưng lại có thể nhân lúc ngươi không chú ý, hung hăng cắn một ngụm.
"Quả nhiên đủ giảo hoạt." Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.
Tâm tư Mộ Khinh Ca đặt trên người Hống khiến Tư Mạch hơi bất mãn. Hắn vươn tay nhẹ xoa tai trái Mộ Khinh Ca, nói: "Sau này ở trước mặt ta, thì gỡ nó xuống đi."
Hắn chỉ huyễn khí trên tai Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, gật đầu đáp ứng. Khi hai người ở chung, nàng vẫn luôn dùng dáng vẻ nam nhân, đúng là không tốt lắm.
Thấy Mộ Khinh Ca đáp ứng, Tư Mạch nở nụ cười vui vẻ hài lòng.
Hắn chuẩn bị gỡ khuyên tai xuống, doanh địa Long Nha lại truyền ra thanh âm đinh tai nhức óc.
"Mộ Khinh Ca!!!"
Mộ Khinh Ca giật cả mình, kéo tay Tư Mạch ra, nhảy xuống giường. Thần sắc lạnh buốt: "Là Cơ Nghiêu Họa."
Nàng nhanh chóng ra khỏi chủ trướng, đứng trên đài cao nhìn lên.
Mà Cơ Nghiêu Họa lên tiếng, cũng kinh động đến nhóm Lưu Khách từ chiến trường đang về nghỉ ngơi.
Bọn họ sôi nổi đi ra, nhìn lên thấy Cơ Nghiêu Họa đứng trên không trung, một tay túm lấy một nử tử tuyệt sắc.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đó có phải là Cơ gia thiếu chủ, đệ nhị Thanh Anh Bảng Cơ Nghiêu Họa?"
"Mau xem, người bị hắn bắt hình như là Tang gia Tang Tuyết Vũ! Đệ nhất mỹ nhân Tây châu! Quả nhiên danh bất hư truyền."
"Nè, ngươi chú ý đến điểm khác bình thường chút được không. Cơ thiếu chủ bỗng nhiên ra tay với Tang Tuyết Vũ, chẳng lẽ có chuyện gì?"
"Ai biết, hình như vừa rồi hắn gọi tên công tử Mộ Khinh Ca!"
"Mắt mù à, không thấy hắn đang đứng trên doanh địa Long Nha sao?"
"Tuyết Vũ!!!" Tam trưởng lão Tang gia hoảng loạn chạy ra từ dòng người, hướng tới doanh địa Long Nha.
Sau lưng hắn là những người Tang gia khác, Tang Dực Trần cũng xanh mặt đi theo.
Cơ Nghiêu Họa nháo loạn không ngừng kinh động Lưu Khách, cũng kinh động đến các gia tộc khác.
Mộ Khinh Ca đứng trên đài cao, thấy Cơ Nghiêu Họa dẫn theo Tang Tuyết Vũ. Nàng ấy bị trói không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ý tứ mình.
"Cơ Nghiêu Họa, ngươi có ý gì?" Mộ Khinh Ca trầm mặt, lạnh giọng hỏi.
Cơ Nghiêu Họa cười nói: "Không phải ngươi muốn có lý do mới bằng lòng đánh với ta một trận sao? Hiện tại ta cho ngươi lý do. Đáp ứng đấu với ta một trận, ta thả nàng. Không đáp ứng, vậy ta gi3t nàng."
Tang Tuyết Vũ trừng lớn mắt nhìn về phía Cơ Nghiêu Họa, sởn da gà dưới nụ cười kia. Nàng quay đầu nhìn Mộ Khinh Ca, liều mạng lắc đầu.
"Đây là một kẻ điên! Chuyện gì cũng làm! Không hề cố kỵ!"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca âm trầm đáng sợ, nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Cơ Nghiêu Họa, cuối cùng phun ra một chữ: "Được!"