Edit: Diệp Lưu Nhiên
Tang Dực Trần giành nói trước: "Bọn họ dám! Ai dám gây phiền toái cho nhà ta, tiểu gia ta sẽ đánh nhà bọn chúng trước!"
Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn hắn, đánh giá vài lần.
Nếu nói hai người đúng là huyết mạch Mộ gia, vậy hôm nay nàng đã thấy được chút manh mối từ lời nói tiểu tử Tang Dực Trần này.
Nhưng nàng lại cười khổ lắc đầu.
Tang Tuyết Vũ ép dạ cầu toàn, cái nhìn đại cục này chẳng phải càng giống người Mộ gia hơn?
Tỷ đệ hai người có ý tứ, một người kế thừa thiết huyết hào hùng Mộ gia, một người kế thừa ẩn nhẫn trầm mặc Mộ gia.
"Đã từng, có ba tên gia hỏa Trung Cổ giới đến Lâm Xuyên tìm Mộ gia. Kết quả bọn chúng ch3t tại Lâm Xuyên. Trước đó không lâu, gia tộc bọn chúng cũng hoàn toàn bị xóa tên khỏi Trung Cổ Giới." Mộ Khinh Ca thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt nói ra một câu.
Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đồng thời sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại, bọn họ hiểu ý Mộ Khinh Ca rồi!
Ví dụ này đại biểu cho thái độ Mộ Khinh Ca sao?
Vô luận tương lai thế nào, ai dám gây phiền toái cho Mộ gia, việc đầu tiên là phải chuẩn bị tốt dũng khí nghênh đón nàng trả thù!
Ánh mắt Tang Dực Trần nóng cháy, tràn đầy sùng bái hướng Mộ Khinh Ca.
Hắn càng ngày càng bội phục vị đại tỷ này, cũng càng cam tâm tình nguyện gọi một tiếng đại tỷ! Nếu nói trước kia, đối với vị đại tỷ trong miệng mẫu thân, chỉ có áy náy. Thì bây giờ tận mắt gặp được, tự mình tiếp xúc, hắn lại có thêm bội phục.
Hắn đi nhanh vài bước tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, ánh mắt sùng bái: "Đại tỷ, tỷ có thể kể cho đệ nghe làm sao tỷ từ Lâm Xuyên tới Trung Cổ Giới không?"
Mộ Khinh Ca đột nhiên dừng bước, sắc mặt cổ quái nhìn Tang Dực Trần.
Nàng không kinh sợ Tang Dực Trần, mà kinh sợ xưng hô từ miệng hắn kia. Bây giờ nàng đang thân nam trang, gọi nàng "đại tỷ" không thấy sai sai sao?
Nàng nghe mà thấy khó xử.
"Gọi ta Tiểu tước gia." Mộ Khinh Ca âm trầm lên tiếng.
Tang Dực Trần lại không thuận theo: "Vì sao? Đệ đâu phải cấp dưới, đệ là đệ đệ ruột mà!"
Đệ đệ?
Mộ Khinh Ca giựt mi mắt, ai có thể chia sẻ bí quyết sống chung với sinh vật gọi là đệ đệ này được không?
Kiếp trước kiếp này nàng đều chưa từng học cách ở chung với người thân, cái kiểu tình thương mến thương rất xa lạ với nàng.
Tang Tuyết Vũ vội vàng kéo Tang Dực Trần, xin lỗi Mộ Khinh Ca: "Tính tình hắn là thế, huynh đừng trách hắn."
"Tang Tuyết Vũ ta đúng là bị ngươi làm cho tức ch3t. Đại tỷ chính là đại tỷ, có nhận hay không thì chính là thế! Ngươi tổng không thể vẫn luôn gọi Mộ công tử à Mộ công tử ơi chứ?" Tang Dực Trần gạt tay Tang Tuyết vũ, vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Khinh Ca.
Đôi mắt Mộ Khinh Ca biến hóa mấy lần, cuối cùng nhìn đôi tỷ đệ: "Không muốn gọi ta Tiểu tước gia, vậy gọi lão đại đi."
Dứt lời, nàng lại cất bước rời đi.
Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần sững sờ tại chỗ, lát sau Tang Dực Trần mới hỏi Tang Tuyết Vũ: "Đây là ý gì? Xem như đã nhận chúng ta?"
Vẻ mặt hắn chờ mong, Tang Tuyết Vũ lại có chút thấp thỏm, lắc đầu nói: "Ta không biết."
Bọn họ căn bản không biết, sở dĩ Mộ Khinh Ca nói ra câu này là vì nàng bỗng nhớ tới Thiệu mập xưng hô nàng. Kia không phải như huynh đệ thân sinh sao!
"Mặc kệ đi! Lão đại thì lão đại, dù sao ý vẫn giống nhau, vậy tránh bớt phiền toái!" Tang Dực Trần lập tức hứng thú bừng bừng.
Nói xong, hắn hoan hỉ chạy theo Mộ Khinh Ca, hô lên không ngừng: "Lão đại lão đại! Đợi đệ với!!!"
Mộ Khinh Ca đi đằng trước nghe hắn gọi, không chỉ không dừng lại mà còn đi nhanh hơn, khiến Tang Dực Trần không đuổi theo được.
"Làm sao vậy?" Tư Mạch rốt cuộc về tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, đôi mắt hổ phách ngập tràn ý cười.
Sau lưng họ vẫn còn vang vọng tiếng Tang Dực Trần.
Mộ Khinh Ca nửa đùa với hắn: "Chàng có huynh đệ tỷ muội không? Có thể truyền thụ kinh nghiệm ở chung không?"
Ai ngờ nàng nói lời này ra, khiến Tư Mạch hơi thu liễm cười mỉm, nói: "Ta đúng là có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng họ đều đã ch3t. Nếu Tiểu Ca nhi muốn học cách làm thế nào gi3t huynh đệ tỷ muội của mình, ta có thể truyền thụ một hai."
Ách!
Mộ Khinh Ca sửng sốt, đáp án này ngoài dự kiến của nàng.
Nhìn thấy biểu tình Mộ Khinh Ca cứng đờ, đôi mắt hổ phách ảm đạm đi: "Tiểu Ca nhi cảm thấy ta tàn nhẫn sao?" Tựa hồ sự xa cách cô lãnh đã cách xa hắn lại dần trở về.
Mộ Khinh Ca nhận thấy điểm này, lập tức phản ứng lại: "Hài tử đáng thương, phải chịu bao nhiêu tội ác?"
Phản ứng của nàng khiến Tư Mạch sửng sốt.
Mộ Khinh Ca nhân cơ hội nhéo gương mặt tuấn mỹ khuynh thành, sau đó ra vẻ nghiêm túc: "Ta tin chàng làm vậy là có lý do. Hơn nữa, chàng là người tàn nhẫn, ta cũng vậy mà." Nàng đối địch nhân tàn nhẫn, cũng sẽ trả thù bằng máu.
Lời Mộ Khinh Ca nói mang chút nghịch ngợm, khiến tâm tình Tư Mạch tốt lên.
Hắn nhìn về phía nàng, ngữ khí chân thành: "Đa tạ nàng, Tiểu Ca nhi." Đa tạ nàng không chê ta máu me dơ bẩn!
"Còn khách khí với ta?" Mộ Khinh Ca nhướng mày.
Nàng không đuổi theo hỏi Tư Mạch, lại có thể từ lời nói lơ đãng của hắn cảm nhận được quá khứ từng trải qua.
Gi3t ch3t huynh đệ tỷ muội của mình? Một người có thể đi tới bước này, chắc là nhận hết rất nhiều trắc trở và bức bách, mới có thể chém tận gi3t tuyệt người thân của mình?
Tư Mạch trước kia, rốt cuộc đã trải qua điều gì mới có thể như thế?
Nàng không tin Tư Mạch sẽ vô duyên vô cớ gi3t người, giống như hắn tin tưởng mỗi quyết định của mình, đều suy nghĩ cho mình.
Hàn Thải Thải nói họ không phải người chung đường, nhưng thực tế bọn họ chính là người chung đường!
Nếu không, cũng sẽ không nắm tay đi cùng nhau.
Nhưng Tư Mạch không muốn nói, nàng sẽ không hỏi. Sớm muộn có một ngày, nàng sẽ chân chính bước vào thế giới của hắn, nhìn hắn toàn diện, thấu hiểu quá khứ của hắn.
"Muốn đi xem tiểu đồ đệ của nàng không?" Tư Mạch chợt nói Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, dậy hứng thú: "Hắn bị chàng ném tới Thương Lan sơn mạch, ta đích xác muốn xem rốt cuộc trưởng thành đến thế nào."
"Vậy đi nhé?" Tư Mạch cười nói.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, chuyển mắt phân phó Mặc Dương: "Ta đi trước một bước, ngươi mang họ theo sau."
Mặc Dương lĩnh mệnh.
Mộ Khinh Ca và Tư mạch triển khai thân pháp, biến mất trước mặt mọi người.
"Lão đại, lão đại!" Tang Dực Trần rướn cổ, lại không thể thay đổi hiện trạng.
Hắn vô cùng thất vọng lầu bầu: "Sao lại bỏ rơi chúng ta rồi? Rõ ràng mới có cơ hội quang minh chính đại ở bên nhau."
Nghe hắn thất vọng, Tang Tuyết Vũ vỗ nhẹ vai hắn: "Đừng thương tâm, sau này còn nhiều cơ hội."
Những lời này lại bốc cháy hy vọng trong lòng Tang Dực Trần.
Hắn nói Tang Tuyết Vũ: "Lão đại khi nào cùng chúng ta về Phù Sa thành? Sau khi đại vây săn chấm dứt sao?"
Tang Tuyết Vũ không trả lời hắn vấn đề này, chỉ có thể nói: "Ta cũng rất muốn sau khi đại vây săn chấm dứt, mang theo tỷ ấy về gặp nương, gặp cha."
...
Tư Mạch mang theo Mộ Khinh Ca đi trong Thương Lan sơn mạch. Trong lòng hắn còn ôm một con thỏ bề ngoài nhu nhược bên trong cường hãn. Nơi đi qua, tất cả linh thú đều sợ tới mức phủ phục xuống đất, không dám thở mạnh.
Ngao!
Đột nhiên từ nơi xa vang lên tiếng thú rống.
Tư Mạch nhanh nhẹn đáp xuống, khí kình thổi qua lá rụng dưới đất. Mộ Khinh Ca theo sau đứng cạnh hắn.
"Sao vậy?" Mộ Khinh Ca tò mò hỏi.
Tư Mạch rũ mắt, giơ tay vỗ đầu Hống, thấp giọng nói: "Thu liễm khí thế của ngươi đi, hiện tại không cần."
Hống buồn bực trừng mắt, thầm chửi: "Mịa nhà ngươi, coi lão tử là cái gì?" Đáng tiếc, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hống có giận thì vẫn bị Tư Mạch áp chế. Nghẹn khuất thu hồi khí thế, làm mình càng giống con thỏ bình thường!
Hống vừa thu liễm hơi thở, Thú tộc ẩn núp xung quanh dần trồi lên.
Mộ Khinh Ca đăm chiêu nhìn xung quanh, rồi nhìn Tư Mạch.
Tư Mạch cười nói: "Cách đây không xa, chúng ta đi qua thôi." Nói xong, lại giải thích: "Nếu gia hỏa này không thu khí thế, sẽ làm ảnh hưởng tiểu đồ đệ của nàng tu hành."
Nói xong, hắn vươn tay hướng Mộ Khinh Ca.
Thương Lan sơn mạch, phảng phất như trở về núi Cô Tật bên ngoài Kim Hải phủ. Mộ Khinh Ca mỉm cười, đặt mình vào tay hắn.
Huyền y hồng bào đan xen nhau đi dạo trong rừng, như ẩn như hiện.
Động tĩnh từ tiếng thú rống càng gần hơn.
Mộ Khinh Ca càng thấy tò mò.
"Ngay phía trước." Đi một đoạn, Tư Mạch kéo Mộ Khinh Ca núp ở góc khuất.
Sương đen tràn ra từ người hắn bao vây hai người, hoàn toàn che giấu hơi thở. Bây giờ dù là Thú tộc có khứu giác lợi hại nhất đi qua trước mặt họ, cũng sẽ chỉ coi họ như cỏ dại thân cây.
Mộ Khinh Ca sáng mắt, cười nói: "Phương pháp ẩn thân không tệ, có thời gian dạy ta đi."
"Được." Đôi mắt hổ phách nhiễm đầy ý cười, hoàn toàn đều là cưng chiều sủng nịch.
Tựa hồ Mộ Khinh Ca có muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ hái xuống làm thành vật trang sức tinh mỹ nhất đeo lên cho nàng.
Ngao!
Tiếng thú cắt ngang hai người trò chuyện.
Bụi cỏ phía trước khẽ động, có tiếng bước chân vội vàng và âm thanh truy đuổi.
Chỉ chốc lát, có bóng người gầy gò xông vào mắt hai người.
"Là Kinh Hải!"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, liếc mắt một cái là nhận ra thiếu niên bộ dạng chật vật chính là đệ tử duy nhất của mình.
Kinh Hải lúc này thật sự chỉ có thể dùng từ chật vật để hình dung. Y phục trên người đã sớm rách nát, trên mặt và tứ chi đều có hoặc nhiều hoặc ít vết thương nông sâu.
Chỉ mấy ngày không gặp, ngây ngô trên mặt hắn lui bớt, ngũ quan trở nên hung hiểm và cương nghị, có thêm dáng vẻ chiến sĩ.
Kinh Hải vừa xuất hiện trước mắt họ. Ngay sau đó, một con Độc Lang Vương ba sừng lao ra khỏi bụi cỏ, xuất hiện sau lưng Kinh Hải.
Nó vừa xuất hiện, chân trước phát ra khí kình trực tiếp ném Kinh Hải xuống đất.
Kinh Hải phản ứng cực nhanh, lăn về phía trước theo lực đạo, kéo xa khoảng cách giữa hắn và Độc Lang Vương ba sừng. Biến từ hoàn cảnh đang đưa lưng thành chính diện giằng co.
Kinh Hải mím chặt môi, cặp mắt đơn thuần của thiếu niên làng chài có sự kiên nghị hóa thực chất.
Hắn gồng người, cảnh giác nhìn chằm chằm Độc Lang Vương ba sừng, cơ bắp căng chặt.
Độc Lang Vương ba sừng không lập tức nhào lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Kinh Hải. Nhe răng nanh sắc bén tỏa mùi tanh tưởi, nọc độc nhỏ giọt ăn mòn thực vật dưới đất.
Mộ Khinh Ca nheo mắt, cử động người tìm tư thế thoải mái nhất dựa vào Tư Mạch để xem.
Gừ!
Độc Lang Vương ba sừng nhe răng, phát động công kích Kinh Hải.
Thực lực của Độc Lang Vương ba sừng tương đương giữa Hôi cảnh tầng sáu và Ngân cảnh tầng một. Mà Kinh Hải trước đó không lâu mới lên Hôi cảnh tầng một. Sự chêch lệch cơ hồ là toàn bộ đại cảnh giới, Mộ Khinh Ca cảm thấy Tư Mạch muốn cho nàng xem chính là, Kinh Hải làm thế nào đền bù sự chênh lệch này...