Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đáy mắt Mộ Khinh Ca hiện ra một tia khiếp đảm. Nàng hít thật sâu, quay đầu nhìn Kinh Hải.
Độc Lang vương ba sừng dưới mệnh lệnh của Kinh Hải, quả nhiên xoay người chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng sao Mộ Khinh Ca cho nó rời đi dễ dàng được?
Thân ảnh nàng chợt loé rời khỏi bên cạnh Tư Mạch. Lúc xuất hiện lại, nàng đã đứng chặn đường Độc Lang vương ba sừng.
Bóng dáng màu đỏ quen thuộc xẹt qua. Đáy mắt lạnh nhạt của Kinh Hải chợt hoảng hốt. Hắn buột miệng thốt ra: "Giáo quan!"
Âm thanh lẩm bẩm, khiến tầm mắt Mộ Khinh Ca dừng ở người hắn.
Giọng điệu lạnh lẽo nói ra từ miệng nàng: "Nếu ngươi đã có năng lực gi3t nó, vì sao còn thả nó đi?"
"Con..." Kinh Hải nghẹn lời.
"Lòng dạ yếu đuối sẽ chỉ khiến ngươi rơi vào hiểm cảnh lần nữa." Mộ Khinh Ca nói xong, trong tay có thêm một cây roi gai.
Nàng múa roi, tiếng vùn vụt hung hăng đánh tới Độc Lang vương ba sừng.
Ngao ô!
Trên lưng Độc Lang vương ba sừng lập tức xuất hiện vết thương sâu thấy xương. Gai ngược trên roi dài lôi kéo da thịt nó, khiến nó đau đớn nức nở.
Bang!
Roi dài lại quất xuống lưng Độc Lang vương ba sừng.
Bang bang!
Mộ Khinh Ca một roi so với một roi càng tàn nhẫn hơn.
Gương mặt tuyệt mỹ giăng kín hàn băng.
Kinh Hải chỉ có thể nằm dưới đất, nghiêng đầu nhìn nàng. Cặp mắt mỹ lệ lạnh băng hiện lên một tia thấp thỏm. Hắn nhận ra sư phụ tức giận.
Nhưng hắn không phân biệt được sư phụ tức giận nhắm vào hắn, hay là nhắm vào Độc Lang vương ba sừng.
"Ta làm sư phụ thất vọng rồi!"
Kinh Hải thầm nghĩ.
Bóng roi liên tục vụt vào người Độc Lang vương. Nó không có sức phản kháng, chỉ chốc lát da thịt không còn chỗ nào lành lặn. Thậm chí có vài roi còn quất nát xương nó.
Roi trong tay Mộ Khinh Ca không phải binh khí lợi hại gì, nhưng nàng đều rót linh lực mỗi lần quất roi.
Một con Độc Lang vương ba sừng không thể nào chống cự được linh lực Ngân cảnh tầng ba.
"Ngao ô!!!"
"Ô!!!"
Bang!
Vụt vụt!
Trên cây roi đã vướng toàn da thịt Độc Lang vương.
Đột nhiên đuôi roi quấn lấy cổ Độc Lang vương, hung hăng ném nó tới bên cạnh Kinh Hải.
Ầm!
Thân thể khổng lồ của Độc Lang vương rơi mạnh xuống, miệng vết thương dữ tợn lọt vào mắt Kinh Hải khiến đồng tử hắn co rụt lại.
"Đệ tử ta là ngươi có thể tùy ý tổn thương sao?" Thanh âm Mộ Khinh Ca lạnh lùng truyền đến.
Kinh Hải chấn động nhìn Mộ Khinh Ca.
"Thì ra sư phụ tức giận vì mình bị thương!" Kinh Hải hiểu ra, hốc mắt ươn ướt.
"Gi3t nó, dùng năng lực của ngươi gi3t nó. Thù của ngươi, tự mình báo!" Mộ Khinh Ca lại mở miệng, lần này là ra lệnh Kinh Hải.
Mệnh lệnh Mộ Khinh Ca không thể trái!
Kinh Hải nhớ rõ điều này nhất. Hắn cắn răng nhìn về phía Độc Lang vương hơi thở thoi thóp, khiến hắn không nhịn được hoài nghi nó còn nghe lệnh mình nữa không.
Nhưng, hắn vẫn dựa theo lời Mộ Khinh Ca đi làm!
"Tự gi3t ch3t mình!" Kinh Hải nói Độc Lang vương.
Độc Lang vương nức nở. Trong sự chờ đợi của Kinh Hải, nó rốt cuộc giơ chân mình lên, cứa đứt yết hầu.
Máu tươi nhuộm mặt đất, Kinh Hải không thể nhúc nhích cũng bị ngâm trong đó.
Nhưng hắn cười tươi vui vẻ với Mộ Khinh Ca, cất giọng suy yếu: "Giáo quan, con làm được. Con sẽ không làm ngài thất vọng..." Dứt lời, hắn ngất đi.
Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, vươn tay lên hút Kinh Hải chậm rãi từ mặt đất tới dừng bên chân nàng.
Kinh Hải hôn mê, là chuyện trong dự đoán.
Mộ Khinh Ca không kinh ngạc, chỉ ngồi xổm xuống mím chặt môi, xử lý vết thương cho hắn.
Tư Mạch lạnh nhạt quét mắt nhìn Độc Lang vương ba sừng, vẫy tay, một viên thú hạch phá ra đáp tới lòng bàn tay Tư Mạch.
Tiểu Ca nhi nhà hắn thích mấy thứ này, hắn phải lấy hộ nàng.
Chuyển mắt về, nhìn Mộ Khinh Ca còn đang xử lý vết thương cho Kinh Hải, Tư Mạch nghĩ rồi "ôm thỏ" rời đi. Hắn không đi xa, chỉ đứng ở chỗ nào đó tương đối rộng rãi.
Tư Mạch vuốt lông Hống, khoé môi cong lên nụ cười.
Nụ cười đó, khiến Hống ở trong lòng Tư Mạch sởn tóc gáy.
Đột nhiên hắn vỗ nhẹ hai cái vào Hống, thanh âm bình tĩnh: "Làm việc."
Lông mềm trên cổ Hống dựng ngược. Nó nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tư Mạch, sau cùng vẫn khuất phục dựa vào huyết mạch đại hung thú ép Thú tộc xung quanh hiện thân...
Dần dần, chu vi bao quanh Tư Mạch càng nhiều Thú tộc.
Tu vi đám Thú tộc đều ở Ngân cảnh tầng một trở lên, ước chừng mấy nghìn con đủ hình đa dạng. Trong đó có trăm con đã lên Kim cảnh, hiện giờ bị hơi thở của Hống triệu hoán ra, không thể phản kháng.
"Kha khá rồi." Tư Mạch nói một câu với Hống, lại thấp giọng tự nói: "Nếu gọi hết tất cả Thú tộc ra, Tiểu Ca nhi sẽ trách ta tàn nhẫn."
Nói xong, khoé miệng hắn hơi cong.
Ầm ầm ầm!
Vô số tiếng nổ bạo vang lên quanh thân hắn. Mấy nghìn Thú tộc đều vô cớ nổ tung thành hoa máu. Từng viên thú hạch bay ra khỏi đầu chúng, hướng tới Tư Mạch quay chung quanh hắn từng vòng.
Mấy nghìn Thú tộc lặng lẽ ngã xuống.
Tư Mạch nhìn thú hạch bay quanh mình, mỉm cười hài lòng. Vung tay lên cất hết mấy nghìn thú hạch đi.
Lúc này hắn mới rảnh rang liếc nhìn thi thể Thú tộc.
Nhìn đám thi thể, đôi mắt hổ phách ngoại trừ bình tĩnh thì chỉ có lạnh nhạt. Phảng phất mấy ngàn sinh mệnh trước mặt hắn, cơ bản không đáng nhắc tới.
"Không thể lãng phí." Hắn lại lẩm bẩm.
Giọng vừa dứt, linh hồn mấy nghìn Thú tộc đều bị rút khỏi thân thể, hoá thành tia sáng hư vô rồi lại ngưng tụ thành quả cầu màu sắc rực rỡ chậm rãi rơi vào tay Tư Mạch.
Thi thể mất đi linh hồn nhanh chóng khô quắt lại, biến thành bột phấn trong nụ cười của Tư Mạch.
Hắn nắm quả cầu linh hồn, đôi mắt hổ phách có thêm chút thần sắc.
Cất quả cầu linh hồn đi, hắn mới ôm Hống tới chỗ Mộ Khinh Ca.
"Ngươi càng giống hung thú hơn ta." Trên đường, Hống cho ra một câu đánh giá. Nó sẽ gi3t, nhưng không gi3t được như Tư Mạch.
Mấy nghìn Thú tộc ch3t sạch trong nháy mắt, chút cặn bã cũng không thừa.
Mà nguyên nhân nam nhân kh.ủng b0 này làm vậy, chỉ bởi vì nữ nhân của hắn thích sưu tầm thú hạch!
"Đa tạ lời khen." Tư Mạch cười nhạt, không hề ảnh hưởng bởi câu nói châm chọc.
Giờ phút này hắn chỉ nghĩ nhanh chóng trở về bên Tiểu Ca nhi để đưa thú hạch, giành lấy nụ cười xinh đẹp của nàng.
Tư Mạch trở lại chỗ ban đầu, vết thương của Kinh Hải đã được Mộ Khinh Ca xử lý ổn. Ngay cả thương thế cũng đuợc băng bó chu đáo.
"Tiểu Ca nhi." Tư Mạch khẽ gọi.
Mộ Khinh Ca ngẩng lên nhìn hắn, nói: "Xương cốt đã bó xong, cũng đã ăn đan dược, chỉ là sắp tới không thể vận động mạnh, cần thời gian tĩnh dưỡng. Khả năng sẽ lưu lại sẹo trên mặt."
Tư Mạch tới bên cạnh nàng, cười nói: "Nàng cố ý?"
Mộ Khinh Ca trừng mắt nhìn hắn, rồi nhìn vết thương bên má trái của Kinh Hải.
Sau khi khỏi hẳn sẽ để lại vết sẹo khoảng chừng lòng bàn tay. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Nhưng nếu cẩn thận chăm chút, sẽ nhìn thấy.
Cố ý để lại sẹo?
Tư Mạch nói không sai, nàng cố ý.
Trong tay nàng có hơn mười loại linh đan diệu dược tiêu trừ vết sẹo, nhưng nàng không dùng.
"Tính cách Kinh Hải thiện lương, để lại sẹo sẽ giúp hắn thời thời khắc khắc nhắc nhở mình, ta đã từng nói gì với hắn." Mộ Khinh Ca giải thích.
Tư Mạch nhìn nàng, hơi nâng mi.
"Trảm thảo không trừ tận gốc, gió xuân thổi sẽ sinh." Mộ Khinh Ca nheo mắt.
Tư Mạch nhoẻn miệng cười.
Nhổ cỏ tận gốc, điểm này hắn và Mộ Khinh Ca đều nhất trí.
Hắn lấy ra mấy nghìn thú hạch vừa thu được đưa tới trước mặt Mộ Khinh Ca: "Cho nàng."
Mộ Khinh Ca nhận túi càn khôn, dùng linh thức vào xem, lập tức thấy được mấy nghìn thú hạch.
Mộ Khinh Ca ngơ ngác nhìn Tư Mạch: "Sao chàng lại có nhiều thú hạch vậy?"
"Tiểu Ca nhi thích, ta mang tới cho nàng." Ngữ khí Tư Mạch nhẹ nhàng. Giống như thú hạch chỉ là trái cây hái xuống.
Mộ Khinh Ca hít ngược.
Người nam nhân này mới chỉ rời đi một lát, cư nhiên mang về nhiều thú hạch như vậy, quả thực quá kh.ủng b0!
"Tiểu Ca nhi thích không?" Tư Mạch lấy lòng hỏi. Giống như đứa trẻ mong được người lớn khen ngợi.
Mộ Khinh Ca ngơ ngẩn gật đầu.
Số thú hạch này vượt qua Long Nha Vệ thu hoạch một tháng trong núi, nàng sao lại không thích chứ?
"Vậy có phần thưởng không?" Tư Mạch cúi người xuống, chạm vào môi mình.
Mộ Khinh Ca cong miệng, dư quang khoé mắt đảo qua Kinh Hải đang hôn mê. Nhón chân, một tay kéo vạt áo Tư Mạch, dâng tặng nụ hôn.
Nàng khẽ chạm lên cánh môi lành lạnh, sau đó lập tức buông ra, nhướng mày cười nói: "Làm tốt, bổn tước gia đương nhiên có thưởng."
Tư Mạch nghe đến tâm hoa nộ phóng, đôi mắt hổ phách lập tức bốc cháy.
Ánh mắt mang tính xâm lược, Mộ Khinh Ca xem đến nội tâm lộp bộp.
Nhưng người nam nhân này lại ngoài ý muốn được một tấc tiến một thước vươn đầu lưỡi khẽ li3m lên phần môi bị Mộ Khinh Ca chạm vào, ái muội nói: "Thực ngọt."
Gò má Mộ Khinh Ca đỏ lên, ra vẻ trấn định: "Ừm, tư vị chàng cũng không tồi!" Mịa! Lão tử đang nói gì thế lày?
Lời vừa ra khỏi miệng, Mộ Khinh Ca liền 囧.
Bên tai, truyền đến tiếng Tư Mạch cười khẽ.
Nàng giả ho hai tiếng, nghiêng đầu qua nói: "Trước tiên mang theo Kinh Hải tụ họp với bọn Mặc Dương đi."
...
Mấy nghìn thú hạch, đại biểu gi3t chóc mấy nghìn Thú tộc.
Mộ Khinh Ca biết rõ, nên không hỏi thú hạch lấy từ đâu. Nàng không cảm thấy Tư Mạch tàn nhẫn, đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé. Người thích ứng được thì sống, lòng thương hại không có tác dụng.
Đại vây săn mở màn bằng cuộc đại chiến nhân tộc thú tộc, không phải cũng tàn nhẫn sao?
Thú tộc đang sống bình yên ở Thương Lan sơn mạch, vẫn không thể tránh khỏi gi3t chóc máu me như thường. Ngay cả nhân loại hành tẩu trong núi, cũng có thể bị gi3t trong miệng Thú tộc.
Duệ thành Lâm Xuyên, Mộ gia quân thủ thành cũng sẽ phải nghênh đón thú triều, thương vong vô số.
Thế giới này căn bản không có đúng sai, chỉ có thực lực mạnh yếu!
Quy tắc trò chơi này, Mộ Khinh Ca vừa xuyên đến đã hiểu.
Cho nên... dựa vào cái gì nói Tư Mạch nhà nàng tàn nhẫn?