Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 14



Mãng Quang Phiệt đã hoàn toàn bất tỉnh, mười ngón tay đã bị bẻ gãy, dây thần kinh trên đỉnh đầu cũng đã bị Tư Kiệt tác động, khiến hắn vô thức trở thành người thực vật chỉ trong tích tắc.

Tư Kiệt cong môi cười đắc ý, đoạn đứng dậy phủ tay bước ra ngoài sảnh. Chợt ánh mắt anh tối sầm lại.

Phía bên trên đỉnh nóc có camera lắp chiếu thẳng về phía anh. Một màn hành hạ Mãng Quang Phiệt vừa rồi chắc chắn đã bị camera quay lại được.

Tư Kiệt cảm thấy có chút bối rối, chưa biết xử trí chuyện này ra sao. Thật sơ suất quá! Tư Kiệt ước chừng khoảng cách từ phía anh đứng tới chỗ chiếc camera kia phải gần ba mét, khoảng cách quá cao anh không thế ném trúng.

Hai tay Tư Kiệt chắp sau lưng, toan tính nghĩ cách giải quyết chiếc camera này. Bỗng từ phía sau lùm cây vang lên tiếng lạo xạo, lạo xạo.

Tư Kiệt giật mình quay lại nhìn. Một người đàn ông mặc đồ đen, dáng hình vạm vỡ nhẹ nhàng bước ra, nhìn Tư Kiệt khẽ gật đầu một tiếng.


“Cậu chủ, cậu hãy cứ yên tâm vào trong nhà.

Ngoài này đã có chúng tôi giải quyết!” Anh đưa tay vỗ đầu cười khẩy. Đầu óc dạo này hay thật, anh đã quên mất cha nuôi luôn cử người đi bí mật đi theo anh để bảo vệ rồi hay sao.

Số lượng vệ sĩ đi theo anh cũng vào khoảng hơn hai chục người. Toàn bộ đều ăn mặc như dân thường, có người làm nhân viên công sở, có người nhặt rác, có người bán báo dạo… Thế nhưng tất cả đều sinh sống xung quanh anh và chỉ cùng nhau bảo vệ duy nhất một mình anh.

Tư Kiệt gật đầu, quay lại nhìn Mãng Quang Phiệt lần nữa, đoạn mới ung dung bước vào nhà.

Bên trong biệt thự vẫn diễn ra vui vẻ và náo động như thường. Vì tiếng nhạc sôi động được bật loa to nên hầu như không một ai nghe thấy tiếng la hét khi nãy của Mãng Quang Phiệt.

Tư Kiệt đưa mắt đảo quanh một lượt, nhận thấy Triệu Nhạc đang ngồi cùng cha mẹ và chị gái dùng bữa tối, lặng lẽ như một người xa lạ ở trong chính gia đình của mình.

Anh cũng không đến tìm họ. Thà ngồi một mình một góc còn hơn là tìm đến mà sân si, kệch cỡm.

“Ông chủ, ông chủ…” Một vị quản gia già lật đật từ phía ngoài cửa chạy vào, gương mặt trở nên hết sức hốt hoảng.

Mãng Phiên Phiên đang tiếp khách rất bận rộn, đưa tay xua xua hàm ý đuổi quản gia già ra ngoài.

Thế nhưng vị quản gia vẫn không chịu đi, sợ hãi lắp bắp mà nói: “Ông chủ, nhị thiếu gia xảy ra chuyện rồi!” Ly rượu trên tay Mãng Phiên Phiên rơi mạnh xuống đất, vỡ tan tành.

Lão ta chạy vội ra ngoài theo sự chỉ dẫn của quản gia. Triệu Tư Mỗ cùng vợ con cũng chạy ra xem. Ai ai cũng tò mò không biết nhị thiếu gia nhà họ Mãng đã xảy ra chuyện gì chẳng lành.


A…

Tiếng hét chói tai của Mãng Phiên Phiên cũng phu nhân của mình vang lên.

Mãng Quang Phiệt nằm im lìm dưới đất, đôi mắt nhắm nghiền, miệng còn dính máu tươi, hơi thở trở nên vô cùng yếu ớt, mười ngón tay của hắn đã bị kẻ nào đó bẻ gãy toàn bộ.

Cảnh tượng xảy ra trước mắt vô cùng thảm khốc.

“Kẻ nào đã ra tay tàn độc như thế?” Một vị khách đưa tay che miệng lên tiếng.

Không ai tránh khỏi sự bàng hoàng tột độ này.

Mới vài tiếng trước Mãng Quang Phiệt còn là một thiếu gia cao to, điển trai, học thức vương giả, là niềm tự hào của Mãng gia. Vậy mà giờ đây hắn bỗng chốc trở thành bộ dạng thê thảm như thế này.

Mãng Phiên Phiên run run sai người đặt Mãng Quang Phiệt lên cán thương, đoạn cho gọi bác sĩ riêng của dòng họ tới cứu chữa.

“Nhất định phải tìm ra kẻ nào đã hãm hại nhị thiếu gia!” Mãng Phiên Phiên gằn giọng mắng. Phu nhân Mãng bên cạnh thì gục khóc hết nước mắt, đại tiểu thư nhà họ Mãng phải ôm vào lòng an ủi.

Buổi lễ đầy tháng tưởng chừng vui vẻ nhất lại hoàn toàn bị hủy hoại, trở thành không khí tang thương, thể thảm.

Triệu Hinh ghé sát tai mẹ mà thủ thỉ: “Mẹ, Mãng Quang Phiệt đã trở nên thảm hại như thế kia thì làm sao còn có khả năng kết hôn cùng Triệu Nhạc được nữa chứ!” Mã Hoa cũng cảm thấy con gái nói có lý, bèn lật đật bước tới cạnh chồng mình, kéo kéo tay lão ta nói nhỏ: “Lão gia, chúng ta đã vô phúc có một thằng con rể vô dụng rồi. Vậy nên không thể có thêm một đứa nữa vô dụng như thế. Ông nhìn bộ dạng của Mãng Quang Phiệt hiện giờ xem, trăm phần trăm nếu có may mắn tỉnh lại thì cũng sẽ trở nên ngu ngốc bội phần!” Triệu Tư Mỗ khẽ gật gù đồng ý. Nhưng lão cho rằng đây chưa phải thời điểm thích hợp để hủy hôn, cho nên đưa mắt ra hiệu vợ con mình lui về nghỉ ngơi trước.


Mãng Phiên Phiên chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại bên ngoài phòng bệnh, ngước nhìn dấu đèn đỏ vẫn còn rực sáng trong phòng mà tâm can không khỏi lo lắng.

Mãng Quang Phiệt chính là bảo bối, là con trai cưng của lão ta, là niềm tự hào của Mãng gia. Nếu chẳng may đứa con này có mệnh hệ gì, lão ta chắc chắn sẽ phát điên lên mất.

Đứa con trai út thì hoàn toàn không trông mong gì rồi. Suốt ngày nó chỉ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, coi sàn nhảy là nhà, đêm nay tiệc đầy tháng cháu cũng không thèm vác mặt về.

Mãng Quang Phiệt xảy ra chuyện xấu, lão sẽ tự tay bóp chết kẻ nào đã hãm hại con trai của mình.

Càng nghĩ Mãng Phiên Phiên càng căm hận, hai tay siết lại thành nắm đấm mà đấm mạnh lên trên tường.

Ở phía khuất sau cánh cửa, Tư Kiệt đang đứng lặng lẽ quan sát. Khóe môi anh cong lên, nở nụ cười đắc ý mà đầy rẫy nham hiểm khó lường…

------------------






Bình Luận (0)
Comment